Vann: như đã hứa
☆☆☆
Tại văn phòng chủ tịch của <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>.
Những cánh hoa màu hồng rơi đầy bên ngoài ô cửa sổ. Thế nhưng cả hai người có mặt trong phòng lúc này đều không có thì giờ và tâm trạng để thưởng thức khung cảnh lãng mạn đó.
"Bác vừa nói gì cơ?"
Tổng thống Alvit, người đang xét duyệt đủ thể loại tài liệu, ngước mặt lên nhìn lên từ núi tài liệu với vẻ mặt sửng sốt.
Giữa những núi tài liệu chất thành từng chồng cao ngút trên bàn làm việc, chỉ có khuôn mặt tròn trịa là có thể nhìn thấy mồn một. Một người lùn trung niên mặc trang phục chỉnh tề, đội mũ sành điệu đang tỉ mỉ quan sát phản ứng của cô.
Alvit lại hỏi về tin tức người lùn mang đến, mặc dầu cô đã nghe rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ. Tin tức mà người lùn tin đem tới nghiêm trọng thế đó.
“Chuyến tàu chở học viên tốt nghiệp của công quốc gặp tai nạn—?!”
Chiếc bút cô đánh rơi lăn trên bàn làm việc.
Ngay trước khi cây bút rơi xuống gầm bàn, nhân viên người lùn từ trụ sở công ty đường sắt được phái từ bên ngoài vào đã nhanh chóng cúi đầu và thốt ra lời bào chữa đã chuẩn bị sẵn.
“Tôi chân thành xin lỗi. Chúng tôi thực sự xấu hổ về sự cố này. Vì thiệt hại chỉ bao gồm các toa tàu bị ảnh hưởng, chúng tôi chắc chắn sẽ giải quyết vấn đề di chuyển cho học viên tốt nghiệp trong vòng ba ngày…”
Và bác bắt đầu đọc lại bản kế hoạch, đặt ra thời hạn thực tế nhất có thể vào thời điểm hiện tại.
Đưa đón nguồn lực quan trọng như những năng lực giả Ether tốt nghiệp thành phố học viện trở về quê nhà là một nhiệm vụ tối quan trọng. Vì thế, nhân viên người lùn phụ trách nhiệm vụ năm nay trước mặt Alvit lúc này hẳn phải là một nhân viên kỳ cựu giữ chức cao ngay cả tại trụ sở chính.
Lý do khiến một người như vậy khiêm tốn nhận sai là vì ông chú này có phong thái của một kẻ già đời là biết người biết ta và tránh đi ngược tâm trạng của thành phố học viện.
'Nếu có bất kỳ vấn đề nào với hợp đồng liên tuyến tàu điện Ether mới của thành phố học viện trong khi các phương thức vận chuyển mới còn đang được phát triển, thì thực sự sẽ là một vấn đề rất lớn…'
Nghĩ vậy, nhân viên người lùn lén liếc nhìn về phía ghế chủ tịch của <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>.
“…”
Mặc dù chỉ mới học tới năm hai, thế mà người trước mặt ông đã ở vị trí lãnh đạo các Valkyrie… học viên của thành phố học viện đến từ nhiều quốc gia và vùng lãnh thổ trên khắp cửu giới.
Ông chú không thể bỏ qua tâm trạng của một người có địa vị gần như tương đương với tổng thống hoặc thủ tướng của thế giới bên ngoài. Vì vậy, vòng eo của nhân viên người lùn trung niên bắt đầu cong nhanh như một cây sậy.
Khung cảnh nhân viên lùn cúi chào một góc 45 độ hoàn hảo hiện ra.
Ban đầu, việc này sẽ do các học viên hành chính cấp dưới báo cáo, nhưng ông chú đã tình nguyện đích thân đến gặp mặt và báo cáo về tiến trình khắc phục thiệt hại.
Thấy vậy, Alvit cảm thấy có chút không cam lòng.
'…không có báo cáo thương vong về người nào. Nếu có, Sigrun hoặc Greta của <Gjallarhorn> sẽ đến báo cho mình. Bình tĩnh nào… bình tĩnh nào. Có lẽ chỉ là sự cố cơ học thôi.'
Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô mở miệng bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
“À, tôi xin lỗi nếu lời tôi nói có nghe như đang cáo buộc. Tôi xin lỗi về điều đó. Công ty đường sắt hẳn là bên gặp rắc rối nhiều nhất vì sự cố cơ học này… nhiều tiền bối của tôi là công dân tới từ công quốc, nên nhất thời tôi nghĩ rằng có chuyện lớn xảy ra. Mặc dù điều đó thực sự không có khả năng xảy ra.”
Người nhân viên người lùn gật đầu như thể hiểu những lời đó ngụ ý rằng thương vong về người nhất định không thể dung thứ.
“…chúng tôi rất xấu hổ về sự việc lần này. Cách nói chuyện của tôi dễ gây hiểu lầm. Giống như chủ tịch đã nói, không phải là tai nạn xảy ra với những học viên tốt nghiệp đi tàu, mà là một khiếm khuyết được phát hiện trong quá trình bảo trì trước khi tàu khởi hành.”
"Tôi hiểu rồi."
Mặc dù đã lường trước được, Alvit vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nghe lời xác nhận từ chính miệng nhân viên người lùn.
Ngay cả trong trường hợp xấu nhất, họ cũng đã tránh được tình huống phải chuẩn bị tang lễ ngay sau lễ tốt nghiệp. Đó thực sự là điều kinh khủng nhất có thể xảy ra mà cô thậm chí còn không dám mường tượng.
Bất kể là với tư cách chủ tịch Hội Đồng Học Viên Thống Nhất.
Hay là với tư cách một đàn em phải tiễn đưa đàn chị.
Vì vậy mà Alvit đã có thể nói chuyện bình tĩnh trở lại.
“Nếu chưa có ai bị thương thì thật may mắn. Chúng tôi sẽ không nghi ngờ trách nhiệm dựa trên tốc độ của các biện pháp giám sát thiết bị, vì vậy hãy tiến hành với sự chú ý tối đa đến an toàn. Nhân tiện, bác có thể cho tôi biết cụ thể lỗi xảy ra như thế nào không? <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất> sẽ hỗ trợ nhiều nhất có thể.”
“À… về chuyện đó.”
Nhân viên lùn cũng thở phào nhẹ nhõm trước phản ứng ôn hòa ngoài mong đợi và kể lại toàn bộ câu chuyện cho tân chủ tịch mới được bổ nhiệm.
Và trong lúc giải thích, ông chú cũng thầm đánh giá vị chủ tịch mới.
'Hên thật, tân chủ tịch của <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất> có bầu không khí nhẹ nhàng hơn người tiền nhiệm. Mình sẽ không cần phải lo lắng về việc nói sai do căng thẳng nữa.'
Nếu như vào thời điểm này năm ngoái mà xảy ra chuyện nhỏ nhặt như bây giờ, chủ tịch trước kia sẽ trưng ra ánh mắt như thể bắn ra tia tử quang, vẻ ngoài lạnh lùng của cô ấy thậm chí còn tạo cảm giác máy móc hơn chính người máy là ông.
Tách biệt với suy nghĩ bên trong của nhân viên người lùn, Alvit đang lắng nghe cẩn thận các chi tiết của vụ việc.
“Động cơ của con tàu Ether hướng đến Công Quốc bị hỏng…?”
“Đúng vậy, vì nồng độ ether xung quanh Cây Thế Giới đã tăng mạnh gần đây, nên động cơ của con tàu đến Công Quốc từ khu vực có nồng độ ether đặc biệt thấp đã không thích nghi được và bị quá tải.”
“…?”
Alvit nghiêng đầu.
'Máy móc cũng bị say Ether ư…?'
Máy móc thường bị hỏng hóc do thay đổi môi trường, nhưng điều kỳ lạ là khả năng thích nghi của chúng lại khác nhau tùy theo nơi xuất xứ, giống như sinh vật sống vậy.
Vì thế, cô đã nêu thẳng câu hỏi hiện ra trong đầu mình.
“Liệu động cơ ether có thay đổi tùy thuộc vào môi trường sản xuất ra chúng không?”
Nhân viên người lùn ngay lập tức nắm bắt cơ hội giải thích nguyên nhân của vấn đề này và bắt đầu trả lời ngay.
“Đối với các động cơ Ether di chuyển tàu hỏa hoặc phương tiện thông thường, không có nhiều khác biệt bất kể chúng được sản xuất ở đâu. Nhưng đối với các động cơ tàu hỏa khổng lồ được sử dụng để vận chuyển quy mô lớn trong lễ tốt nghiệp và lễ nhập học, có lẽ là do kích thước của chúng, hiện tượng này xảy ra vì sự sống hóa cơ học giống như người lùn đã tiến triển. Trên thực tế, các kỹ sư được điều động từ trụ sở chính đang giúp các động cơ khổng lồ thích nghi và tồn tại.”
“Hế… ra thế.”
Khi kích thước vượt quá một mức độ nhất định, máy móc Ether sẽ trải qua quá trình trao đổi chất cơ học.
Do đó, nó bị ảnh hưởng bởi môi trường tùy thuộc vào nồng độ ether.
Đây thực sự là kiến thức khá thú vị đối với Alvit, một người xuất thân từ vùng thôn quê.
'Hiểu rồi… sinh học hóa cơ học do ether. Không biết Kara có biết về vụ này không nhỉ?'
Alvit há hốc mồm kinh ngạc trước hiện tượng hấp dẫn mà cô lần đầu biết được. Thế nhưng vẻ mặt của nhân viên lùn vẫn chưa hết bối rối.
“…ngay cả đối với những động cơ khổng lồ như vậy, cho đến bây giờ chúng đã hoàn thành việc thích nghi trong thời gian ra vào thành phố học viện, cho nên sự việc này là chưa từng có tiền lệ. Nhưng do những thay đổi nhanh chóng xảy ra xung quanh thành phố học viện gần đây, chúng đã trở nên quá tải. Thông thường chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra tính chính xác trong nhiều tháng, nhưng… khoảng thời gian hiện tại không được thuận tiện cho lắm.”
“Quả thật vậy.”
Alvit nhìn quanh đống tài liệu chất cao như núi với đôi mắt cay đắng. Dãy núi tài liệu vẫn đang tăng dần về số lượng ngay cả trong thời gian hai người trò chuyện.
'Trong suốt khoảng thời gian bận rộn như thế này…'
Lễ tốt nghiệp và lễ nhập học.
Đây là thời kỳ mà nhân sự từ thành phố học viện và thế giới bên ngoài tương tác tích cực nhất.
Kể cả khi có người không hoàn thành toàn bộ học kỳ, thì vẫn có những học viên rời đi ra thế giới bên ngoài, vượt ra ngoài các quy tắc của Cây Thế Giới và thành phố học viện trước đây… nhưng về mặt hình thức, đây là thời gian duy nhất để học viên ra vào thành phố học viện.
Vận chuyển nhiều hàng hóa ra vào và đưa hàng chục ngàn học viên tốt nghiệp trở về từng người một.
Nó thực sự có thể được coi như một sự kiện toàn quốc.
'Hơn nữa, mình có thể đoán được lý do tại sao nồng độ ether lại đặc lại…'
Alvit ngẩng đầu lên và nhìn về phía Cây Thế Giới, nơi những cánh hoa màu hồng đang rung rinh.
“…”
Cây Thế Giới trông không có gì khác biệt ở bên ngoài ngoại trừ những bông hoa đang nở rộ. Nhưng ngay cả lúc cô đang ngồi đây, nó vẫn đang liên tục thay đổi các quy luật để giải quyết vô số sự méo mó của thế giới.
“…”
Alvit quay đầu lại nhìn nhân viên người lùn.
Trước mắt.
Điều quan trọng bây giờ là các công tác hậu cần sau vụ việc.
Đối với người đứng ra chịu trách nhiệm về vấn đề đã xảy ra và là chuyên gia trong lĩnh vực được nhắc tới, đây là tất cả những gì cô có thể nói.
“…xin hãy chú ý an toàn khi tiến hành.”
“Chúng tôi sẽ nỗ lực hết sức để đưa các học viên tốt nghiệp lên tàu một cách an toàn.”
Hai người cảm ơn sự quan tâm của nhau và gửi lời chào.
* * *
Alvit trở về <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> bằng đôi cánh sáng chói, kỹ năng Ether độc nhất của cô, để nghỉ ngơi sau ngày dài mệt mỏi.
'Chíp Chíp và Nữ Thần đột nhiên bảo rằng sẽ chuyển hẳn ra bên ngoài, còn Rota và Kara thì bận việc ở các trường khác… ngày hôm nay thật yên tĩnh.'
Thế mà ngay khi trở lại trường, cô phải cứng người lại.
Trước mắt cô là những học viên cuối cấp quen thuộc đang đi lại trong khuôn viên trường, những người mà lẽ ra đã đi ra thế giới bên ngoài đều vẫn còn ở đây.
Alvit nói với giọng bối rối.
“Tiền bối Clara? Tiền bối Hilde? Tại sao hai chị lại ở trong trường bọn em…?”
“Ahaha…☆ Tàu hỏa bị hỏng nên là…”
“Cái đó em biết, nhưng <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất> đã thu xếp chỗ ở cho những học viên tốt nghiệp rồi cơ mà… bọn em thậm chí còn phát loa thông báo để kiểm đếm số lượng học viên.”
Clara nhún vai và đưa ra lời bào chữa.
“Hừm hưm~ Chỉ là chị, nói sao nhỉ? Kiểu không muốn tuân theo mệnh lệnh ý? Kiểu muốn ở lại trường cũ lần cuối lâu hơn tí—☆”
Đứng ngay bên cạnh Clara, Hilde gật đầu tán thành.
“Ừm. Tớ hiểu cảm giác đó. Dạo này, cứ mỗi sáng không được ngửi làn da trần của Lara… thứ giống như hoạt động bắt đầu ngày mới, là tớ lại không tài nào tập trung nổi vì nỗi nhớ nhung. Điều quan trọng là phải gói gọn những cảm xúc còn sót lại trước khi bắt đầu bất làm cứ điều gì.”
“Mình nó khi không đi nói gì trước mặt trẻ con thế hả, nỡm à~☆”
Thật sự.
Tôi không hiểu hai con người này đang nói gì hết.
Trong khi Alvit còn đang ngẩn tò te, hai người kia đã dần ép sát cơ thể vào nhau. Sương mù nóng hổi hình thành xung quanh họ, nhiệt độ xung quanh dường như tăng lên khoảng 3 độ trong chốc lát.
“Khoan, chí ít thì tiền bối Hilde, thân là cựu chủ tịch hội đồng học viên thống nhất, cũng không nên nói mấy câu như vậy chứ…?”
Alvit buột miệng phàn nàn.
Hilde, với khuôn mặt nhìn nhìn như chiếc bánh gạo do áp má vào Clara, lẩm bẩm đáp lại.
“Ta đã không còn là học viên nữa mà là một công dân bình thường. Miễn là không phạm pháp, thì không nhất thiết phải tuân theo thông cáo từ loa phát thanh của thành phố học viện. Cứ hiểu đơn giản là ta không muốn tuân theo khuyến cáo của <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất> đi, và ta cũng muốn tới thăm trường cũ của người mình yêu nữa.”
“Đúng zậy đó—☆”
Cái thể loại lập luận vô lý gì thế này?
“Tiền bối à, hai chị không thể đối xử với em như vậy được…”
Alvit bắt đầu cảm thấy đôi đầu gối như muốn khuỵu xuống khi nghĩ đến những nỗ lực thu xếp chỗ ở cho những học viên tốt nghiệp bay biến ngay trong ngày.
'Hay là mình nên kêu bọn họ ngủ lại trường cũ luôn cho rồi nhỉ?'
Thế nhưng bất chấp những cảm xúc đó, Clara vẫn mỉm cười rạng rỡ và vỗ nhẹ vào vai Alvit và vui vẻ nói:
“Gái cả gan gọi người đã tốt nghiệp là tiền bối hử! Cứ gọi chị là okayla~♪”
“Sao tự dưng lại đổi xưng hô…”
Đó là một câu trả lời chắc nịch đến nỗi ngay cả Alvit cũng không dám chắc rằng đó chỉ là một câu nói nhất lời hay không nữa, nhưng không hiểu sao khuôn mặt của Clara lại càng sáng bừng hơn nữa.
“Nhỉ? Nếu có ai đó đột nhiên bảo em gọi người đó là chị, thì cái người mà chấp nhận nó còn kỳ lạ đúng hông nào? Đúng rùi nà☆”
Chị lại bắt đầu huyên thuyên cái gì sau khi bắt em đổi xưng hô thế?
'Tiền bối Clara lại đang cố nói cái quái gì nữa vậy…'
Sau khi cười hả hê như vậy một lúc, Clara liền gãi đầu như thể xấu hổ.
“Ừm-ờ… khóc lóc ỉ ôi thế mà quay lại ngay thì ngượng lắm☆ Điều mà một học viên tốt nghiệp không nên làm nhất là ngay lập tức quay lại trường cũ—♪”
“Chị biết rõ điều đó mà vẫn bỏ qua thông cáo và quay lại đây sao?”
“A ha ha—☆”
Hilde đứng nắm chặt cả hai nắm tay Clara và nói:
“Không sao đâu, Lara. Lara vẫn xinh đẹp ngay cả khi khóc.”
“Ahaha, mình nó à… con ngốc tóc hồng không phải lúc nào cũng thích được khen đâu—☆ Với cả bảo rằng ai đó khóc trông đẹp là một lời tán tỉnh ác ý nhắm vào một người phụ nữ với trái tim mong manh íu đúi☆ Thậm chí trong các văn bản cổ còn ghi như vậy nữa ó♪ Hãy phán đoán thật kỹ nhé!”
“…”
“Hai da, xem ai ủ rũ kìa.”
Cuối cùng, hai người tiền bối mà Alvit quen thân nhất bắt đầu thì thầm trong khi nắm tay nhau. Hai chiếc nhẫn có đính đá quý tương xứng với màu tóc của hai người lấp lánh trên đôi bàn tay nắm chặt.
“…”
Chỉ cần phóng thích chút ether và chú tâm lắng nghe, Alvit có thể nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện đó ngay. Nhưng cô không thực sự muốn làm như vậy, vì thế nên cô quay mặt đi.
Và ở đó… có nhiều hình người khác nhau.
Một tên du côn đầu đường xó chợ bước ra từ phòng tắm mặc độc cái quần sịp.
“Sao, nhìn giề? Lần đầu thấy ta mặc như này à?”
“Chí ít thì cũng phải mặc áo vào chứ. Tiền bối Eir.”
“Đéo thích.”
“…”
Một tiền bối khác đang đọc sách trong bộ quần áo thể thao màu đỏ.
“N-Nhà ngươi nhìn cái gì. Có vấn đề gì với ta hả?”
“Không hẳn, nhưng mà chị đâu nhất thiết phải đọc sách ngay trước đại sảnh thế…? Bọn em mới xây thêm phòng đọc đó.”
“T-Ta thích thế đấy…”
“…”
Một diễn viên đeo kính râm khác đang dành thời gian cạnh đài phun nước.
“Hmm~ Thực hiện tốt trọng trách tổng thống… rất đáng khen ngợi, người bình thường! Ố HÔ HÔ HÔ HÔ!”
"Sao chị lại ở đây…?"
“Ố HÔ ~ HỐ HÔ HÔ! Ngươi có muốn biết tại sao bổn phu nhân lại ở đây không?”
“Haaa…”
“…nói rằng em tò mò đi.”
“Em không muốn.”
“…híc.”
Cuối cùng là một người nông dân đang khom mình trong luống hoa có những bông hoa héo để kiểm tra tình trạng của chúng.
“Hửm? Alvit về rồi kìa~”
“Cả tiền bối Anna nữa ạ…?”
“Ơ, phải rồi ha? Haha.”
Alvit nhìn tất cả bọn họ và lẩm bẩm với giọng cay đắng.
“Cái ngôi trường chết tiệt này.”
À vâng, tất nhiên là sẽ thành ra thế này rồi…
Vann: my body, my choice Vann: nó phải là ‘thường dân’ nhưng mà ‘người bình thường’ đọc cười vl ;’)))) Vann: sau 127 chương thì cuối cùng chúng ta cũng được nghe lại câu thương hiệu của Alvit