Poskein là hồ lớn nhất ở đại lục.
Bạn có thể thấy cả đường chân trời, và thậm chí còn có sóng lớn khi gió thổi đủ mạnh.
Daiv, người lớn lên ở làng Pierr, theo cha là ngư dân từ nhỏ và sống trên hồ giống như đó là nhà anh ta vậy.
Anh nhìn về phía chân trời đang trải dài phía trước và nuôi một giấc mơ.
̶̶̶T̶̶a̶ ̶l̶̶à̶ ̶n̶̶g̶̶ư̶̶ờ̶̶i̶ ̶s̶̶ẽ̶ ̶t̶̶r̶̶ở̶ ̶t̶̶h̶̶à̶̶n̶̶h̶ ̶v̶̶u̶̶a̶ ̶h̶̶ả̶̶i̶ ̶t̶̶ặ̶̶c̶̶̶
'Rồi một ngày ta sẽ làm chủ cả cái hồ này'
Nhưng ngay cả khi đã đến tuổi thiếu niên, đó vẫn chỉ là một giấc mơ.
'Tiền và lính. Ta cần một con tàu không vỡ ngay cả khi đụng độ lũ quái vật, và những binh lính sẵn sàng đối mặt với chúng'
Nhưng hai tháng trước, cha anh đã qua đời.
Những gì cha để lại cho anh ta là một ngôi nhà cũ kỹ tồi tàn và chút tiền.
Daiv đã dành tất cả của cải để sửa chữa tân trang lại con thuyền.
Nhờ thế, nó cũng đủ lớn để có thể gọi là một tàu đánh cá.
'Vẫn còn thiếu nhiều lắm'
Con tàu mà anh tưởng tưởng khác hẳn với những gì anh đang có bây giờ.
Anh cần nhiều tiền hơn nữa.
'Rồi một ngày……'
Khi anh đang phải kìm nén giấc mơ của mình như thế, thì anh gặp Roan, người đang tìm kiếm một con tàu ở con phố Boodoo, trong một khu chợ.
'Nếu ta đưa hắn đến vùng Potter, hẳn sẽ được trả nhiều tiền lắm nhỉ?'
Một câu chuyện thú vị.
Anh ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn là đánh cá.
Đối với những người khác, nó hoàn toàn vô nghĩa, khi họ phải đặt cược mạng sống của bản thân lên, nhưng với anh đó chính là cơ hội để hiện thực hóa ước mơ.
Và hơn hết, anh ta có cách để đi đến vùng Potter.
’Cũng không hẳn là mình sẽ băng qua hồ'.
Daiv, bước tới bên Roan, sau khi suy tính kĩ càng.
"Chào. Về vụ đến vùng Potter. Anh nhận được không?"
*****
'Thật kì lạ'
Roan ngắm nhìn xung quanh con tàu và nở nụ cười kì lạ.
<Tàu Flangtek>
Kiểu dáng con tàu của Daiv khá khác biệt so với những chiếc anh từng được thấy.
'Cảm giác như nó đang nổi?'
May mắn là nhìn thủy thủ đoàn trong có vẻ dàn dầy kinh nghiệm
Daiv lại gần cậu và nói.
"Anh chỉ cần đưa chú tới vùng Potter, phải không?"
"Vâng. Càng nhanh, càng tốt."
Lý do Roan chọn đường thủy không chỉ đơn giản là tìm cách chinh phục hồ Poskein trước tất cả.
'Mình hơi trễ do trận chiến Slen mất rồi'
Vì thế, kế hoạch tới vùng Potter của cậu có chút chậm trễ.
'Nếu chọn đường bộ, mình có thể sẽ không kịp tới đó khi mà sự vụ diễn ra'
Nếu đi đường bộ, cậu sẽ phai đi cả một vòng cung.
So với đó, nếu cậu đi xuyên qua hồ, có thể giảm tới mười ngày.
Roan không còn nhiều thời gian.
Liền đó, giọng Daiv vang lên.
"Anh tính men theo bờ hồ"
"Ah..."
Roan khẽ kêu lên
'Chắc chắn là có lí do nên anh ta mới nhận vụ này tự tin vậy. Nhưng mà……'
Phương pháp để đến vùng Potter trong thời gian ngắn nhất là băng qua nó.
Nhưng phương pháp này quá nguy hiểm.
Bởi vì càng xa bờ, càng có nhiều quái vật.
Trong khi đó, nếu đi sát bờ thì sẽ an toàn hơn nhưng lại quá khó để di chuyển.
'Bờ biển nơi đây cạn, trong khi gió lại quá mạnh, nếu anh ta không có đủ khả năng, khả năng cao tàu sẽ đắm'
Roan nhìn Daiv chăm chú.
'Nhưng người mà mới chỉ huy thuyền có một tháng lại chọn đi men bờ thế ư?'
Quá khó tin.
Roan thành thực nói lên những suy nghĩ của mình.
"Anh mới chỉ lái tàu có một tháng, liệu có nổi không?"
Nghe những lời đó, Daiv cười rạng rỡ và lắc đầu.
"Thật ra anh mày mới chỉ tự lái một tháng, nhưng đây đã là năm thứ mười đi tàu rồi."
Anh ta nhìn vào mắt Roan.
"Và không phải vì thiếu tí tẹo kinh nghiệm, mà anh mày không có tài đâu"
Một giọng nói quá tự tin.
"Hơn thế, anh mày còn có vũ khí mật"
"Vũ khí bí mật?"
Khi Roan hỏi lại, Daiv cười rạng rỡ và chỉ con tàu của mình.
"Nhóc này khác với mấy chiếc khác"
"Ah..."
Roan khẽ kêu lên.
’Đó hẳn là lí do vì sao mình cảm thấy nó nổi nhưng vẫn có gì đó khang khác'
Sau đó, Daiv quay đầu lại và nhìn vào thủy thủ đoàn.
"Nào! Các chú sẵn sàng chưa?"
"Rõ! Sếp! Mọi thứ đều sẵn sàng"
Thủy thủ đoàn đòng thanh hô lên
Daiv đứng trên boong và giơ tay phải lên sau khi nhìn vào làng Pierr một lần nữa.
"Tàu Flangtek! Rời bến!"
"Rời bến!"
Một tiếng hô lớn.
Cùng lúc đó, con tàu tồi tàn bắt đầu di chuyển cùng với tiếng gỗ kêu.
Swhooosh.
Gió tây ấm áp thổi qua.
Gió thổi vào cánh buồm.
Flop!
Cánh buồm no gió đẩy con thuyền đi.
Con tàu rẽ sóng hướng về phương nam
*****
Roan đang đứng ở đuôi tàu nhìn xuống hồ Poskein.
‘Daiv'.
Cậu thu thập thông tin về Daiv trong chuyến đi.
Anh ta theo cha từ khi lên mười và lớn lên trên sông nước.
Khi mà đầu óc anh ta thì lanh lẹ, cơ thể thì tráng kiện, anh ta đã có thể làm được việc của người lớn.
'Vấn đề là suy nghĩ của anh ta có chút kì lạ'
Anh chàng này khoe khoang về số cá khủng lồ mà mình đánh được, bắt đầu mơ về những thứ kì quái.
'Đó là anh ta có thể tự do đi trên hồ Poskein'
Sau khi cha Daiv mất và để lại cho anh ta con tàu, anh ta bắt đầu làm việc đấy cố gắng.
Dỡ tung con tàu ra và sửa lại nó
Khi mà anh ta chưa thể ra xa trong hồ, anh lên kế hoạch để có thể đi vòng quanh nó.
Do đó, con tàu trở nên cực kì lạ và nông. (TLN : chắc giống mấy cái phà)
Dù sao đi nữa, toàn bộ thủy thủ đoàn đều thừa nhận tài năng của anh ta.
Roan mỉm cười yếu ớt.
Sự can đảm của việc không sợ hồ Poskein chút nào, và một giấc mơ mà những người khác không dám nghĩ đến. Trên hết là tài năng nổi bật
Anh ta sẽ là cánh tay đắc lực cho việc chinh phục hồ Poskein của cậu.
Roan cứ nhìn Daiv với ánh mắt thích thú.
*****
"Thật đáng kinh ngạc."
Roan thực sự kinh ngạc.
Bây giờ cậu đang nhìn Daiv và thủy thủ đoàn trong khi đứng ở boong tàu.
"Kéo buồm đi!"
"Đừng để bị thổi về phía đông! Cả lũ sẽ toi hết nếu bị kéo ra xa bờ đấy"
"Hoa tiêu. đừng có lơ đễnh"
Daiv chắc chắn chẳng phải tay vừa.
Chỉ riêng những mệnh lệnh chính xác cũng như khả năng chỉ đạo đã tuyệt vời rồi, trình độ lái tàu của anh ta cũng thật đáng kinh ngạc.
Mắt anh ta có thể đọc được dòng nước và cả khả năng tận dụng hướng gió cũng xuất sắc.
'Thủy thủ đoàn nói đúng. Daiv hẳn là một thiên tài.'
Kể cả Roan, người không biết nhiều về tàu bè, cũng có thể cảm nhận rõ.
Nếu đó không phải là Daiv, con tàu đã bị lật lâu rồi.
'Trước mặt mình đã là vùng Potter rồi"
Khi men theo bờ, cũng đã có vài vụ kinh hoàng.
Con tàu đã có lúc bị lật ngang vì gió manh, và dường như có thể đã chìm trong làn sóng dữ.
Nhưng mỗi lần như vậy, Daiv lại vượt qua bằng khoảnh khắc xuất thần.
Hơn thế nữa, là khả năng đáng kinh ngạc của con tàu.
Dù nhìn bên ngoài trông tồi tàn và cũ kĩ, nhờ sửa chữa của Daiv, con tàu chứng tỏ một hiệu suất vượt trội.
Đặc biệt là việc có thể thu hạ cánh buồm tự do, họ có thể khéo léo theo hướng gió.
'Tại sao một người như này lại chẳng nổi gì cả'
Kiếp trước, không có ai như anh ta cả.
Roan suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
'Với cái tính của ảnh, hẳn là đã lao đầu ra biển quá sớm và dẹo.'
Cậu cắn môi.
'Kiếp này mình phải dẫn anh ta tới cùng. Nếu anh ta không chết sớm và có thể trau luyện kĩ năng của mình, hẳn là sẽ tiến rất xa'
Liền đó, tiếng của hoa tiêu vọng tới.
"Đã thấy vùng Potter"
Roan và Daiv cuối cùng đã đến vùng Potter.
"Thấy sao nào?"
Daiv đến gần Roan và hỏi.
Roan khẽ mỉm cười và gật đầu.
"Tuyệt hơn cả những gì tôi nghĩ"
Daiv chỉ mỉm cười.
Roan lấy ra một cái túi lớn.
Khi cậu lên tàu, cậu đã thanh toán tiền cho anh ta rồi.
‘Túi gì đây?'
Daiv nhìn Roan với vẻ mặt kỳ lạ.
Roan nhận thấy và khẽ mỉm cười.
"Đây là một vụ đầu tư"
"Vụ đảo ngược?" (??? - bản eng tối nghĩa)
Daiv tỏ vẻ khó hiểu.
Roan tiếp tục nói.
"Đúng thế. Mister Daiv. Tôi muốn trở thành người bảo trợ của anh."
"Cho một thủy thủ như anh mày á? Tại sao chứ...?"
Roan trả lời mà không hề có chút do dự.
"Là bởi vì....."
Cậu dừng lại một lúc rồi mỉm cười rạng rỡ.
"Vì tương lai của hồ Poskein"
"Tương.... lai?"
Daiv câu mày khó hiểu.
Roan thêm vào.
"Quốc gia nào chinh phục được hồ Poskein sẽ có thể quản lí đường thủy của cả bốn vương quốc"
Cậu nhấn mạnh.
"Có lẽ, các đặc quyền giao dịch trên hồ sẽ phát triển cực nhanh tới đây thôi. Một lượng hàng hóa đáng kinh ngạc sẽ luân chuyển giữa 4 vương quốc với cái hồ này làm trung tâm. Và với ai đó có thể kiểm soát được cả cái hồ Poskein này...."
"Hắn ta sẽ kiếm được cả tá giấy thông hành. Không, đâu chỉ có thế phải không? Thậm chí kẻ khác còn chẳng thể giương nổi buồm nếu không được cấp phép"
Daiv tiếp tục nói.
"Nhưng liệu chú làm được gì nếu anh mày phản bội? Và anh làm như thể chúng ta chưa từng quen sau khi nhận được khoản đầu tư đó?"
Một câu hỏi khiêu khích.
Tuy vậy Roan vẫn tỏ ra bình tĩnh.
"Tôi cũng chả biết. Tôi sẽ nghĩ về nó sau. Nếu tôi cân nhắc kĩ lại thì...."
Khóe miệng cậu nhếch lên.
"Tôi cũng chả thể làm gì cả"
Roan có rất nhiều việc phải làm từ bây giờ.
Và cũng đã lên vô số kế hoạch.
Do đó, nếu cậu quá chú tâm vào một vấn đề thì khả năng cao là cậu sẽ chẳng thể nào hoàn thành những thứ khác.
'Tốt hơn cả vẫn là cố làm càng nhiều việc càng tốt, và cũng tính luôn cả nhưng trường hợp thất bại"
Ngay cả khi Daiv thất bại hay phản bội cậu, điều đó cũng không thành vấn đề.
Dù sao, chinh phục hồ Poskein một mình là bất khả thi.
Roan đã lên kế hoạch tìm các thủy thủ khác, đầu tư vào họ và thành lập một tổ chức lớn.
"Cái này giống như mới chỉ là bước đầu'
Mắt cậu ánh lên vẻ bình tĩnh.
'Mình sẽ cần càng lúc càng nhiều tiền'
Đầu cậu chạy hết công suất.
Khi cậu bắt đầu một kế hoạch, thì một cái khác lại đến liền đó.
Sau đó, giọng Daiv cất lên.
"Nghe được đấy. Nếu chú mà cứ lo lắng quá, thì chẳng làm nổi cái gì đâu"
Anh ta khẽ cười và nói vậy.
Cùng lúc đó, con tàu đã cậm vào một làng chài nhỏ ở vùng Potter, Tig.
Gió tây vẫn thổi.
*****
Mùa xuân dần qua và mùa hè thì đang gõ cửa, nhưng dù có thế đi nữa, như vậy vẫn quá nóng.
Lại một đợt nắng nóng trên đường cái.
"Ugh. Nóng quá"
"Phải không? Thật nóng quá đi."
Mọi người tập trung bên dưới một cái cây ven đường.
Họ lấy tay mà quạt không ngừng.
Sau đó, họ nhìn về phía cuối con đường.
"Nhìn tên đó còn chả có vẻ nóng gì cả"
"Không đỏ cả một giọt mồ hôi luôn"
"Vì nó còn trẻ chăng?"
Một thanh niên bước dần về phía họ từ nơi cuối đường.
Quần áo và mái tóc rồi bù không giấu đi được cơ thể tráng kiện.
Danh tính của thanh niên với vẻ hoang dã đó là Roan.
Anh tách ra với Daiv ở làng Tig và và hướng về phương nam mà không hề nghỉ.
'Nếu không nhờ nhẫn Brent thì mình cũng chết hốt ở đây rồi'
Cậu chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay và thở dài.
Roan có thể chịu được sức nóng nhờ nhẫn Brent.
"Êu! Nhóc! Trời nóng lắm đó, qua đây nghỉ tí đi. Làm miếng nước nữa"
Những người đang nghỉ ngơi trong bóng râm đưa tay ra hiệu cho Roan.
Roan tiến về phía họ và sau đó lắc đầu.
"Tôi còn phải đi xa lắm"
Nghe những lời đó, người đàn ông trung niên mũi khoằm hỏi lại
"Nhóc đi đâu?"
Roan chỉ về phía nam.
"Tôi đang tới núi Maiel."
"Mmm."
Ngay lúc đó, mọi người liếc nhìn nhau và lắc đầu.
Người đàn ông mũi khoằm thở dài.
"Whew. Nếu không có gì quan trọng thì đừng có lảng vảng tới đó."
Nghe những lời đó Roan cau mày.
"Có chuyện gì xảy ra à?"
"Đúng thế. Có chút chuyện."
Người đàn ông mũi khoằm gật đầu và sau đó nói như thể anh ta đang thì thầm.
"Mầy ngày nay trên núi lắm chuyện lạ lắm. Mấy con thú thì chạy khỏi đó, côn trùng thì kêu như điên rồi lăn ra chết, lũ chim thì trốn mất tiệt"
"Đúng thế."
Roan tỏ vẻ nghiêm trọng.
"Đó là lí do tại sao tôi phải tới ngọn ngay bây giờ"
Người đàn ông nọ tỏ vẻ cực kì bận tâm.
Roan chỉ khẽ cúi đầu.
"Cảm ơn vì đã lo lắng."
Cậu cũng tỏ ra lo lắng không kém những người khác.
Nhưng cậu còn thấy vội vã nữa.
'Nó đã bắt đầu rồi'
Roan nhìn về phía nam.
'Mình phải nhanh thêm chút nữa'