Trên đoạn hành lang dài trong thánh điện.
Tiếng nói phá tan sự yên lặng là giọng của một người phụ nữ.
“Ngươi làm gì ở đây vậy ‘Số một’?”
“Một phút yên lặng.”
Khoanh tay nhắm mắt, Zeadoll ngay lập tức đáp trả lại câu hỏi của đồng đội.
“... Ngươi đang sám hối?”
“Đúng. Lần đầu tiên ta để cho một kẻ khác đột nhập vào Thánh điện.”
Vì thế nên hắn cần một phút yên lặng. Con robot vũ trang tận răng và con Yuugenshu đã bị đánh bại, nhưng điều không thể chối cãi là việc đó tốn quá nhiều thời gian. Hơn thế nữa anh ta còn để kẻ chủ mưu, I-gun I tẩu thoát.
“Ta đã nghe câu chuyện rồi. Có vẻ như ngươi đã để cho kẻ đột nhập tiếp cận với ‘mắt đỏ’ rồi sau đó tẩu thoát. Ngay đến các nguyên lão cũng thấy điều này là mối họa. Với lại ‘số chín’ đang cứ ôm bụng mà cười kia kìa.”
“Fufu, ta đã sẵn sàng đón nhận hình phạt... Ta sẽ tẩn ‘số chín’ sau.”
“Lúc này hắn ra ngoài rồi.”
“Số chín đi du lịch à?”
“Hắn nói hắn cần phải kiểm tra điều gì đó. Hắn đem theo quân của hắn và biến mất.”
“Tức hắn rời khỏi Bộ chính trị mà không được phép... Nhắc mới nhớ, hắn có dùng ‘mắt đỏ’ điều tra cái gì đó cách đây chưa lâu. Khi hắn quay lại ta sẽ hỏi. Do hắn không có đây...”
Anh ta mở hé mắt ra.
Anh ta không nhìn vào ‘số bảy’ đứng bên cạnh mà nhìn về phía Thánh điện trước mặt.
“Về chuyện trừng phạt thì ta có ý này. Số bảy à, sao chúng ta không đổi chỗ cho nhau nhỉ? Ngươi canh gác thánh điện, còn ta sẽ lo phần ngươi...”
“Đừng giỡn chứ.”
Nổi cáu... nghe giống như lời trách móc. Anh ta không biết gương mặt người còn lại như thế nào, nhưng có lẽ nó cũng thường xuyên thay đổi giống như tiếng nói của người đó vậy.
“Làm như ta chịu ở trong một nơi tăm tối và ẩm thấp như vậy cả ngày không bằng. Ngươi ở đó đến hết đời đi.”
“Ta không phiền. Nhưng thi thoảng ra ngoài hít thở khí trời cũng không tệ lắm. Ở Thiên kết cung <Sophia> vẫn còn những người như thế.
“Ý ngươi là Ishtar?”
Nữ tinh binh do Thiên kết cung <Sophia> phái tới với tư cách vệ sĩ cho nữ tư tế. Chuyện cô ta trở thành Sennenshi bất cứ lúc nào thì hoàn toàn không phải chuyện lạ. Có khá nhiều người trong Bộ chính trị thấy lạ bởi chuyện này rất bất thường.
“Sai.”
“... Ta sai ư?”
“Uhu. Nhưng hắn ta rất khá. Hơn thế nữa ánh mắt của hắn đầy quyết tâm. Thiên kết cung <Sophia> còn có những con người như thế.
Anh ta thở ra một hơi dài.
“Theo ta thì chúng ta có thể hòa giải với Thiên kết cung <Sophia> đấy.”
“Đó là chuyện khác.”
‘Số bảy’ cắt ngang.
“Nhắc mới nhớ, sao ngươi lại ở đây vậy ‘số bảy’?”
“Ta đến đây để xem xét dấu vết của trận chiến. Ta đến với suy nghĩ ta có thể xác định được phần nào trình độ của kẻ thù, nhưng...”
Hơn một nửa số trụ đá chống trần phòng đã hoàn toàn bị hư hại và rất khó để tìm thấy một thứ gì đó không bị hỏng. Vết nứt ở các kích thước khác nhau chạy dọc trần phòng và sàn phòng đầy lỗ thủng.
“... Ngươi biết không, ta chỉ toàn thấy những dấu vết ngươi để lại thôi.”
“Ta rất dở khoản kìm chế mà.”
“...”
“...”
Con quái vật hủy diệt khốn kiếp – có vẻ như anh ta nghe ‘số bảy’ lầm bầm điều đó nhưng phớt lờ.
“Dù ngươi có vô dụng thì ngươi vẫn là một phần của ‘bánh xe thiên đường’. Ta sẽ cho ngươi mượn quân số cần thiết để sửa chữa lại nơi này.”
“Thật xuẩn ngốc. Ta không có ý định nhận sự giúp đỡ của người khác để rũ bỏ trách nhiệm của mình đâu.”
“Ta không biết gì nếu sau đó ngươi khóc và hối hận về những gì ngươi đã nói nhé, được chứ?”
“... Có lẽ ta đành nhờ ngươi vậy.”
Thiên kết cung <Sophia>, tầng sáu mươi lăm.
Sân bay giờ đã rất khuya. Liếc qua số ít ỏi nhân viên đang làm ca đêm ở phòng điều khiển sân bay thì giờ này hẳn là thời điểm mà những chiếc máy bay, đèn dẫn đường và bảng điện tử đều đã phải nghỉ ngơi.
“Onee-sama!”
Ở ga đến vốn dĩ chẳng còn ai thì có một cô gái nhỏ chạy đến, mái tóc vàng của cô gái tung bay.
“À, I’sa-chan!”
Gương mặt của Ishtar rạng lên khi cô bước ra cửa máy bay. Cô ôm siết em gái mình thật chặt.
“Òa òa, I’sa-chan có ngoan khi chị đi vắng không? Onee-chan lo, lo lắm, lo có mấy anh chàng sẽ nói xấu em khi chị đi vắng thôi!”
“O-Onee-sama... E-em không thở được. Bu-buông em ra!”
“Khô-ông, chị sẽ ôm em cho bõ cả tuần đi công tác.”
Cô chị nhanh chóng ôm chặt lấy cô em gái đang vùng vẫy của mình.
“Đợi-đợi đã nào, thôi mà, onee-sama. Em phải chào Nữ tư tế trước đã. Và... em có nghe nói <Maha> hoàng kim tấn công Bộ chính trị.”
“À, đúng rồi. Có lẽ có chuyện như thế thật.”
“Nữ tư tế Meimel và sếp... À, đội trưởng Run, phụ trách và một số người khác. Họ rất mong chờ được nghe báo cáo khi onee-sama quay trở lại. Tất cả họ đều chờ sẵn trong phòng họp.”
“Ơ ơ ơ!? Cứ ngỡ cuối cùng chị cũng được nghỉ ngơi chứ...”
Đôi vai Ishtar rũ xuống vì thất vọng.
“Vậy em đi trước. Onee-sama đến sau nhé.”
“Rồi... chúng ta sẽ hàn huyên sau vậy nhé, I’sa-chan.”
Cô chị yếu ớt vẫy chào khi nhìn cô em bé nhỏ đi khuất. Hay chỉ có vẻ như thế, nhưng cô em ngay lập tức quay người lại và cúi đầu chào.
“Giờ thì cảm ơn Yumi-sama, Người đã nhọc quá rồi!”
“À... Ừ - ừ! Cảm ơn chị đã rất cố gắng; em rất cảm ơn.”
“Không không, chính Ishtar mới phải cảm ơn Người chứ.”
“Hê?”
“À, chỉ lảm nhảm với chính mình thôi- . Mà Người cũng nên cảm ơn cả họ nữa.”
... Monica-senpai, Kagura và Vaiel.
Cách xa họ hơn một chút, ngài Bộ trưởng Bộ Ngoại giao với vẻ mệt mỏi và cả những tân binh bảo vệ họ nữa. Biểu cảm của cả ba cứ như muốn nói “Rồi cũng xong”, khi họ mang hành lý của ngài Bộ trưởng mà không hề nói gì.
“Yumi-sama... ... vậy thì... ta chia tay ở đây...”
“Chúng tôi cũng thế... hộ tống... Bộ trưởng Bộ Ngoại giao... cũng chấm dứt ở đây...”
Những lời chia tay của họ đầy vẻ mệt mỏi.
“... Mọi người đều đã rất mệt nên em không nghĩ đây là thời điểm tốt để cảm ơn họ đâu.”
“Ừ- Nhóm của Monica-san đã gặp phải chuyện thế này ngay nhiệm vụ đầu tiên và đây cũng là lần đầu tiên ngài Bộ trưởng Bộ Ngoại giao trải nghiệm một cuộc tấn công quy mô đến thế, đúng không? Chà, mọi thứ đều cần có kinh nghiệm cả.”
Tiếng cười của Ishtar vang vọng khắp tầng lầu.
... Không phải là đối thủ của chị ta.
Cô đã không ngủ mấy ngày liền, thậm chí cuối cùng đã phải tham gia một trận đấu khó khăn với <Maha>, nhưng vẫn còn thừa năng lượng lắm.
“Vậy thì Ishtar cũng đến phòng họp đây. Họ đều đợi sẵn mà chẳng chịu đi ngủ cho.”
“Đú-đúng vậy. Có vẻ như có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn đang chờ đó.”
“Ý tôi là I’sa-chan cơ.”
“...”
“Sẽ rất dở nếu I’sa-chan đáng yêu bị thiếu ngủ nên tôi sẽ nhanh chóng chấm dứt cuộc họp trong vòng năm phút hay đại loại! Ôi dào, để em gái phải đợi chị khuya lơ khuya lắc thế này, Ishtar chính là người hạnh phúc nhất thế giới rồi. Hạnh phúc ngập tràn này dễ khiến cho tôi ngày mai cũng chẳng cần đi ngủ đâu...”
Hai tay nắm chặt, cô nói liền một thôi một hồi.
“... Haa.”
“Hì, có chuyện gì thế Yumi-sama?”
“Không... biết nói thế nào nhỉ. Em có cảm giác như em phần nào hiểu được tâm trạng của chị. Dù trông chị rất bảnh khi chị bảo vệ em khỏi <Maha> Hoàng kim.”
Tia sáng trong ánh mắt cô dường như có thể cắt ngọt người đối diện ra làm hai khi chạm vào, và giọng cô hạ xuống.
Có đôi chút đáng sợ nhưng khi cô lao ra đứng giữa họ và <Maha> Hoàng kim thì trông cô có một vẻ cao quý và đầy ngạo nghễ.
“... Dù thế đi nữa.”
Sự thay đổi này.
Cũng chính là thái độ mà cô đã gặp nữ tinh binh ở sân bay này vài hôm trước. Thái độ vô tư này là thế nào nhỉ?
“Em có cảm giác em cũng muốn gặp một Ishtar siêu đẳng trong ngày thường nữa.”
“Ahaha, I’sa-chan cũng thường hay nói thế. Con bé nói rằng dù cho người ta có mất cảnh giác với chị đến đâu thì chị cũng đừng vô tư quá thể. Yumi-sama cũng nghĩ thế sao?”
Nữ tinh binh cười xấu hổ, thè lưỡi ra.
Đáp lại cách giả vờ vô tư một cách trẻ con ấy...
“Dạ, nếu chị hỏi em trước hôm qua thì hẳn em cũng nghĩ thế, nhưng...”
Yumi mỉm cười lắc đầu.
“Khi chiến đấu chính là ngoại lệ duy nhất, và đây chính là con người thật của chị, đúng không? Chị không hề giả vờ vô tư tí nào.”
Một khoảnh khắc ngưng đọng.
“...”
Đôi mắt cô bất thần trở nên sắc bén.
“Em vẫn nhớ rõ câu chuyện của hai chúng ta ở khách sạn.”
“I’sa á á á á á? Vâng, em ấy là người thân duy nhất còn lại của Ishtar.”
“I’sa-chan từ lâu có một cơ thể yếu ớt và dễ bị cảm bất cứ lúc nào, người biết không? Hơn thế nữa, em ấy rất hư và lúc nào cũng vừa khóc vừa nói ‘Không có chị ở đây em cô đơn lắm!’ khi Ishtar ra ngoài mua thuốc.”
Cô bước thêm một bước về phía Ishtar vẫn đang im lặng.
Người phụ nữ dáng cao cúi xuống nhìn cô, còn cô ngước lên nhìn lại.
“Ngày xưa chăm sóc một I’sa-chan như thế chẳng dễ dàng gì... Đó là những gì em nghĩ, đó không phải một chuyện dễ dàng để thực hiện với chỉ một lý do đơn giản đó là cô em quý giá của mình. Gương mặt hạnh phúc của chị khi chị nói về I’sa-san không thể là vờ vô tư được.”
Thay cho người mẹ, một nụ cười ấm áp là đủ để an ủi cô em gái nhỏ hay bệnh tật.
Thay cho người cha, cần có một sức mạnh áp đảo để bảo vệ cô em gái nhỏ mong manh của mình.
Có thể nói cả hai mặt đều là cô cả. Tuy nhiên nếu phải đặt ra câu hỏi đâu là con người thật của cô...
“Có rất nhiều người lầm tưởng đấy nhé.”
“... Vì thế nên em không thích chị; cứ mỗi lúc chị vờ như vô tư thì chị bất thần phô con người thật của mình ra.”
Sheltis đã nói thế.
Rất nhiều những người lính khác cũng nghĩ như vậy.
“Hẳn những người lính đều dành rất nhiều sự tôn trọng cho những tinh binh. Họ cứ hay hình dung những người ấy phải ‘như thế này’. Vì thế nên họ cảm thấy thái độ vô tư vô ưu của chị là kỳ quặc. Họ nghĩ những hình ảnh đó không phù hợp với một tinh binh nên đó là cách khiến cho kẻ thù phải lơi lỏng phòng ngự.”
“...”
“Nhưng không phải. Khi chị chiến đấu thì đó mới là ngoại lệ, và em cho rằng hình ảnh người mẹ hiền dịu Ishtar-san khi có I’sa-chan ở bên chính là con người thật của chị.”
... Có một cảm giác nào đó là tôi có thể hiểu được.
Cô ta rất giỏi trong việc chăm sóc trẻ nhỏ cũng như làm những bữa ăn nhẹ lót dạ.
Dù lý do cho chuyện đó là chăm sóc I’sa, sự thật... sự thật là chẳng phải chị ta cũng rất thích những điều ấy sao?
“Em chỉ muốn chị trả lời em một câu hỏi này thôi. Câu hỏi này... khá là riêng tư, nhưng Istar-san này, chị không thực sự muốn trở thành một người lính, đúng không? Chẳng hạn chị có thể trở thành một cô giáo mầm non, một người giúp việc, một chủ tiệm bánh hay một cái gì đó đại loại?”
Nhưng chị ta quyết định trở thành một cao thủ sử thương.
Do trên con đường đó có một điều quan trọng hơn mà cô ta buộc phải giành lấy.
“Em muốn biết điều đó hơn tất cả những chuyện khác.”
“...”
Nữ tinh binh không nói gì, môi mím lại thành một đường thẳng.
Và rồi...
“Ai mà biết đượccccccccccc? Ishtar ngốc lắm nên nhỏ này quên hết mấy chuyện từ đời nảo đời nào rồi.”
Cô chầm chậm xoay người lại.
“Ơ, đợi-đợi đã! Đợi đã ã ã ã ã...”
“Chào nhé, nữ tư tế! Tôi còn một điều muốn nói với Người. Sau bốn ngày làm việc với nhau tôi nhận ra hắn ta rất hợp với Yumi-sama đúng như tôi nghĩ.”
“... Hắn ta là ai?”
Ai vậy nhỉ?
“Đúng, tôi chẳng nhớ cách đây mấy năm nữa. Nhưng trước đó tôi có nghe tên Yumi-sama rồi đó, người biết không?”
Nữ tinh binh nhìn với cái nhìn sắc lạnh, khóe môi cong lên.
“Cậu ấy hiện tại chỉ mới là nữ tư tế tập sự, nhưng chắc chắn Yumi sẽ trở thành nữ tư tế, thế nên...”
“Ừ-ừ. Thế nên...?”
“Sẽ có một vấn đề rất lớn cho tòa tháp nếu có một nữ tư tế tinh quái, ngốc xít, vì thế nên em phải trở thành Sennenshi để chăm sóc cho cậu ấy.”
“... Ngốc... ngốc xít!?”
“E-he-he. Ai nói câu đó cho tôi giữ bí mật nhé. Vậy thì... chào Yumi-sama.”
Nữ tinh binh đi khuất. Cô nhìn Ishtar đi khuất mà không nói nên lời.
Lúc đó cánh cửa chiếc máy bay sau lưng cô bật mở.
“Ôi chao!... Monica, Kagura và Vaiel! Mấy người thật bất công khi giao hết đống hành lý lại cho mình chỉ vì họ mệt! Tức mình phải một mình vác hết đống này về à!?”
“Đó là nhiệm vụ cuối cùng của anh còn gì.”
Mang cho cả bốn người, cậu và ba đồng đội. Chàng trai mà cô biết đi dọc xuống cầu thang, tay xách nách mang.
“Ô, Yumi?”
Cô gái nhìn cậu trân trối.
“Sao lại đứng đây, cậu quên gì à?”
“...”
“... Yumi?”
“Tìm thấy rồi.”
Trước mặt cô là người bạn thanh mai trúc mã đang ngơ ngác, cô nắm chặt tay.
Thế rồi.
“Sheltisssssssssssss!!!”
Yumi gào lên, gương mặt bừng đỏ.
“Chính cậu đã nói thế! A-ai... ai ngốc xít hả ả ả ả ả ả ả!?”
Thiên kết cung <Sophia> tầng hai trăm chín mươi mốt, ‘Thiên đường’.
Dù vẫn là một tầng trong tòa tháp nhưng ở đó không có trần, cũng chẳng có tường. Bầu trời đêm trải dài trên đầu còn những bức tường băng màu xanh ngọc hiện hữu ở dưới chân.
Dù đó là hơi thở.
Đến thân nhiệt cơ thể.
Cả những ký ức, nhận thức hay bất kỳ điều gì khác, tất cả đều đông cứng trong thế giới này.
Tất cả những phương pháp bảo vệ chống lại cái lạnh đều vô nghĩa. Tất cả mọi sinh vật, mọi vật chất và cả Yuugenshu nữa. Đó là một thế giới băng giá có thể đóng băng mọi thứ không ngoại lệ.
“Nữ tư tế thứ Năm đã từ Bộ chính trị trở về.”
Cô đang ở trung tâm thế giới.
“Yumi Ele Soufflenictole. Dù có dành thời gian hướng dẫn thì con bé vẫn chưa thể nghe được tiếng nói từ tinh thể cấm ky. Con bé không thể nào gánh chịu nổi kế hoạch mà tôi đã ban phúc cho nó... thật phiền quá a.”
Cô ta lấy bàn tay chải qua mái tóc đen nhánh.
Cô mặc một bộ đồ đen bó sát vào thân hình thon mảnh, cánh tay dài, cơ thể nổi bật những đường cong.
Trong bộ trang phục được thiết kế đặc biệt dành cho cô, cô mỉm cười nhẹ.
“Phải không nào? Giống như một ai đó ở một quá khứ xa xăm.”
“... Tsali.”
Giữa khu vực bị băng giá trải dài bao quanh.
Tiếng nói ấy phát ra từ bên trong một tinh thể băng cực lớn.
“Thật tiếc ta chẳng còn nhớ được nhiều, mà đó là ai thế nhỉ?”
Trưởng thành ư – Không, đó chỉ là giọng nói của một cô gái nhỏ.
“Ồ, ra Người vẫn còn thức à.”
“Cô nói to quá nên bước sóng shinryoku bị nhiễu động đôi chút... ... Cô tính sao nếu có con Yuugenshu có thể xuyên qua kết giới?”
“Người giám sát tòa tháp này, nữ hoàng Salah chẳng lẽ để cho shinryoku bị nhiễu động bởi thứ cỏn con này sao?”
Những từ ngữ ấy vốn dĩ chỉ để trêu, nhưng giọng của cô ta vẫn nghiêm nghị từ đầu đến cuối.
“Dù Yuugenshu có xuất hiện trên bề mặt thì có một người thích hợp để xử chúng.”
“... Sheltis Magna Yehle.”
“Và cả Ilis nữa. Có vẻ như khả năng tính toán của cái máy lắm mồm kia vẫn không suy giảm. Áp dụng thực tế hẳn không vấn đề gì.”
“Ilis rất năng động. Có vẻ như cô ta đã dốc toàn lực để làm nhiệm vụ hỗ trợ sau khi cơ thể của thần cơ giới đã không còn. Điều đó rất đáng khen. Dù rằng cô ta có hỗ trợ cô nhưng lại chẳng mấy khi làm nhiệm vụ hỗ trợ và lúc nào cũng ca cẩm, nhưng bây giờ... thi thoảng lại quá nhiệt tình với nhiệm vụ đến mức khiến ta bất an.”
Đôi môi của Tsali lần đầu tiên cứng lại với những từ ngữ vọng ra từ tảng băng. Cô lặng lẽ nắm chặt tay phải vốn dĩ tự động hạ thấp xuống.
“Chuyện đó tôi không có bình luận gì... À thì ngay từ đầu cái máy ngoan cố đó giống đồ phiền phức hơn một nữ thần cơ giới. Với tôi nó khá chán.”
“Dù sao đi nữa hai người đấu khẩu rất ăn ý còn gì... Mikuva nữ thần cơ giới, kẻ có thể đứng vững trước đợt tấn công của vài triệu con Yuugenshu. Máy móc tiệm cận nhất với đẳng cấp thần thánh mà ở đó chính là niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại.”
“Vấn đề bây giờ là hai đứa nhóc, đúng không? Theo người thì đâu là phần quan trọng nhất?”
...
Một sự im lặng bao trùm thế giới băng giá.
Một luồng khí vô hình thổi qua. Một sự chuyển động vẫn chưa thể gọi là gió hay bão. Mái tóc của Tsali tung bay như một đóa hoa trước gió.
“Vẫn chưa đến, phần sâu nhất của Uế ca địa đàng chi viên vẫn chưa trả lời.”
Đó là câu trả lời của Nữ hoàng.
“Sheltis Magna Yehle và Yumi Ele Soufflenictole – người được Uế ca địa đàng chi viên chọn lựa và người kế thừa thần chú thanh tẩy Amaryllis. Tôi không biết hai đứa có làm được như kỳ vọng hay không.”
“Điều đó tùy thuộc vào cả hai.”
“Cần phải có thời gian để khởi động mọi thứ chứ.”
“Ừ, ta vẫn tiếp tục trông cậy vào sự giám sát của cô. Ta sẽ liên hệ với cô nếu có chuyện gì đó với tinh thể cấm ky.”
“Liên hệ à... đúng rồi. Nhắc tới liên hệ thì tôi cũng có chuyện muốn báo cáo.”
Tsali đang tính quay lưng đi bất thần dừng lại. Với một nụ cười không chút sợ hãi, có thể coi như thách thức hiện ra trên gương mặt cô.
“Tổ chức thứ ba tấn công vào ‘mắt đỏ’ của Bộ chính trị. Những kẻ to gan lớn mật đó – Chúa tể của những thư tịch cũ cũng đã bắt đầu hành động, thế nên Thiên kết cung <Sophia> nên sẵn sàng cho sự ngăn trở nếu chúng tiếp cận được Uế ca địa đàng chi viên. Tôi đã xác định được có năm người đầu não trong tổ chức chúa tể của những thư tịch cũ và chúng đã tập hợp được một số thành viên rất thú vị. Bằng cách nghe lén quá trình truyền tải thông tin của chúng thì một trong số những kế hoạch của chúng là bắt cóc nữ tư tế.”
“Chuyện quan trọng thế mà giờ cô mới nhớ ra sao!”
Tiếng nói thể hiện rõ sự sốc.
“Tôi để lại những chuyện phiền phức cho Người giải quyết. Ngọn tháp này như con của Người, đúng không? Người tự xử nhé.”
“Ta sẽ vượt qua được các trở ngại, ta tuyệt đối sẽ chạm đến được đáy sâu nhất của Uế ca địa đàng chi viên.”
“... Đến lúc rồi. Tôi có việc phải làm nên tôi đi đây.”
Và một lần nữa cô ta quay người.
Mái tóc đen nhánh xõa xuống tấm lưng cô tung bay như đôi cánh và cùng với bộ trang phục đen tuyền đã ẩn cơ thể của cô khỏi tầm nhìn.
“Kế hoạch á? Thật bất ngờ, kế hoạch gì thế?”
“Ô, người quan tâm sao. À, thật ra thì...”
Cuối cùng...
Khi mái tóc đen dài tựa như đôi cánh đen ấy không còn tung bay nữa.
“Tôi có hứa sẽ đi chơi với Eyri-nee.”
Giọng nói trong trẻo như tiếng con nít vang lên khắp Thiên đường.