Khi cô mở mắt ra, trước mặt cô là một bầu trời đầy sao.
“...”
Trong căn phòng mà giờ đây những tấm rèm đêm đều đã hạ xuống thì Yumi chầm chậm mở mắt ra.
Hằng hà sa số những ngôi sao nhỏ bé hòa lẫn vào màn đêm.
Chúng sáng long lanh trên bầu trời thiên thể, và khi chúng ngỡ như sắp tan biến đi thì chúng lại tỏa sáng lấp lánh.
Trần phòng được làm bằng kính trong suốt cho thấy cảnh tượng ấy.
Bầu trời sao.
... Người xưa đã sử dụng bầu trời sao để dự đoán tương lai vận mệnh.
... Mình chẳng làm được điều ấy.
“...”
Vẫn nằm ngửa mặt lên, cô quay đầu sang bên và nhìn đăm đăm vào chiếc đồng hồ bên cạnh gối mình.
Ba giờ sáng.
Có thể gọi lúc này là giữa đêm. Đây là quãng thời gian rất khuya mà lúc đó mọi vật đều đang say ngủ. Có vẻ như không khí trong phòng cô như đông cứng lại thì cô ngồi bật dậy...
“... Hơ?”
Nửa thân trên của cô đã bật dậy thì cô mới nhận ra có một chiếc chăn đắp lên người mình.
Cô nằm úp mặt ngủ... nên lý ra cô không thể nằm ngửa mặt lên khi thức giấc được.
Có một ai đó sửa lại tư thế ngủ của mình một cách ngay ngắn rồi đắp chăn cho mình sao?
“Ồ, Người đã dậy rồi sao?”
Tiếng nói phát ra từ chiếc giường bên cạnh.
“Ngủ sấp mặt rồi thức giấc lúc nửa đêm, Yumi-sama cứ như con nít vậy, Người giống hệt I’sa khi còn bé.”
Mái tóc vàng của cô sáng mờ dưới bầu trời sao.
Người phụ nữ dáng cao không hề nằm nghỉ mà ngồi bó gối trên giường.
“... Chiếc chăn này.”
“Nếu Người bị cảm lạnh thì sẽ phát sinh ra vấn đề chẳng dễ chịu gì đâu. Tôi còn tính thay đồ ngủ cho Người nhưng sợ điều đó khiến Người thức giấc nên tôi không làm vậy nữa.”
Người nữ tinh binh mỉm cười vui vẻ.
“Cảm ơn chị... nhưng thế này...”
“Ishtar là vệ sĩ của Yumi-sama nên không thể muốn ngủ lúc nào thì ngủ được.”
Vừa nói cô vừa kéo sát cây thương về phía mình.
Cô vẫn mặc bộ trang phục như lúc trưa.
“... Đúng... đúng vậy.”
Syun-rei cũng từng nói một điều tương tự.
Khi cô và Leon ra khỏi tháp thì dù cô có nói gì đi nữa Leon cũng nhất quyết không ngủ.
Sennenshi – như một con mãnh sư ngàn năm không ngủ, đó là danh hiệu dành riêng cho các vệ sĩ của nữ tư tế cách đây ngàn năm trước. Syun-rei có nói đó cũng là một kiểu trách nhiệm.
“...”
“Người sao thế? Nếu đói thì Ishtar làm gì đó ăn nhé?”
“Vậy em muốn một món tráng miệng ấm, ngọt, mềm, ngon mà em có thể ăn ba bữa một ngày mà không phải lo tăng cân.”
“... Khó quá – Ishtar là người lính chứ chẳng phải đầu bếp chuyên nghiệp đâu.”
Nhìn Ishtar khoanh tay nhíu mày, gương mặt của Yumi có hơi giãn ra một chút.
Với một gương mặt nửa như nhẹ nhõm, nửa như giễu cợt.
“Điều mà mình phải nghĩ lúc này là thứ cảm giác đó.”
Một vấn đề khó khăn – cô cứ nghĩ làm nữ tư tế đơn giản lắm chứ.
Cô cứ ngỡ chỉ mỗi việc ở trên tầng cao nhất tòa tháp và hiến dâng mạng sống của mình để cùng với nữ hoàng duy trì kết giới.
Mình... không trở thành nữ tư tế với mục đích tham gia vào những vấn đề phức tạp như hội đàm chính trị hay các cuộc họp thế này.
“Đó là vì Yumi-sama không hề có sennenshi, Người biết không?”
Những từ ngữ ấy như muốn xuyên thủng màn đêm trong căn phòng.
“Dựa trên kinh nghiệm của Ishtar thì các nữ tư tế đều rất dở về mặt chính trị và hôi đàm. Trong số các nữ tư tế hiện tại thì Meimel khá nhất nhưng chị ấy có hơi đặc biệt. Các nữ tư tế hầu hết như Syun-rei vậy. Gần như đóng cửa tránh tiếp xúc với phần còn lại của thế giới, họ hầu như không biết cách kết nối với những người khác. Những người lo việc đó là các Sennenshi.”
“...”
“Trong những bài tập dành cho các nữ tư tế có những bài tập phân biệt rõ tinh thần và ý thức, đúng chứ?”
“... Chuyện đó thì sao ạ?”
Tâm an. Để có thể bình tĩnh cầu nguyện cho kết giới bất chấp có chuyện xảy ra, nói cách khác bỏ quên xác thịt để trở thành một phần kết giới.
Nhưng cô không biết điều đó liên quan gì đến tình thế hiện tại.
“Sennenshi là những người hoàn toàn trái ngược. Chính nữ tư tế thứ nhất trước đây đã từng nói thế.”
Nữ tư tế thứ nhất.
“Sennenshi là mối dây liên kết cuối cùng kết nối trái tim vào cơ thể của nữ tư tế để ngăn chúng chia cách nhau. Chẳng hạn nếu Leon-kun không có mặt thì Syun-rei hẳn chỉ có thể cầu nguyện cho kết giới như một con búp bê vậy.”
Tâm trí chịu ảnh hưởng của xác thịt.
Và xác thịt chịu sự điều khiển của tâm trí.
“Các Sennenshi giúp đỡ nữ tư tế ở những thời điểm khác nhau trong những điều kiện khác nhau. Nếu Yumi-sama có Sennenshi mà Người tuyệt đối tin tưởng ở bên mình thì Người có thể chia sẻ những gánh nặng của mình với người đó.”
“...”
Tuy nhiên sự thật rằng người hộ vệ hiện tại của cô là Ishtar.
Cô ấy chỉ mới là tinh binh, chứ không phải Sennenshi. Cô không phải là người phục vụ các nữ tư tế và không thể đưa ra lời khuyên bảo nào.
... Cô đành phải tự mình quyết định mọi việc.
“Giờ thì tôi sẽ làm thứ mà Yumi-sama vừa mới yêu cầu ban nãy nhé?”
“... Chị có thể sao?”
“Có chứ, tôi đã đạt được đến hàng chuyên nghiệp khi làm những món tráng miệng dỗ I’sa-chan khi em ấy dỗi đấy. Vậy thì làm ngay đây.”
“À, đợi đã.”
Ngăn Ishtar đang tính đứng dậy, Yumi bật dậy khỏi giường.
“... Xin lỗi chị... mới nãy chỉ là... một nửa là do em cáu.”
“Fufu, thế thì?”
Cô gái không hề giận dữ. Có lẽ cô đã hiểu rõ mọi thứ ngay từ đầu. Như cha mẹ dỗ con cái khi nó quấy, cô gái tiếp tục bằng giọng nhẹ nhàng.
“Em có thể một mình đi quanh khách sạn được không?... Em muốn bản thân mình bình tĩnh lại.”
“Vâng, vậy Ishtar sẽ đợi ở đây. Thế nên khi có chuyện thì phải báo với tôi ngay bằng truyền âm nhé, được chứ?”
Gật đầu, cô chỉnh trang lại y phục trước tấm gương lớn, sửa lại vài chỗ nhàu nát mà cô tìm thấy và đưa tay nắm lấy nắm đấm cửa...
“... Em...”
Đứng đó, Yumi nói tiếp mà không hề quay đầu lại.
“Em không phải là không có Sennenshi...”
“Vậy thì sao?”
“... Em đang chờ đợi... em hứa em sẽ đợi người ấy trên đỉnh tháp.”
Và rồi.
Không đợi trả lời, Yumi bước ra khỏi phòng ngủ.
***
Dáng đi không hề có chút sức lực. Đôi lúc liêu xiêu như muốn vấp té.
Cô tiếp tục đi dọc theo hành lang được chiếu sáng mờ mờ.
“...”
... Mình muốn gặp cậu ấy.
... Dù giờ đã quá khuya nhưng cô không thể nào ngăn lại được cảm giác muốn được gặp và nói chuyện với cậu ấy.
“Nếu Yumi-sama vẫn muốn tiếp tục làm nữ tư tế thì ngay lúc này Người phải ra quyết định.”
Cô cắn môi, cảm thấy đắng nghét.
Cảm giác bất lực...
Cô có cảm giác như điều mà cô nghĩ rằng quan trọng nhất với một nữ tư tế đã hoàn toàn bị phủ nhận, nhưng cô không dám đương đầu với điều đã phủ nhận suy nghĩ ấy.
“Đó là vì Yumi-sama không có Sennenshi, Người biết không?”
Cô đặt tay lên tường, cô dựa vào đó và nắm chặt hai tay thành nắm đấm.
Không bận tâm đến việc ngón tay cô bấm sâu vào da thịt, cô nắm chặt lại.
“... Mình có... một người.”
Cô đã quyết định điều ấy từ rất lâu rồi.
Ngày xưa, cậu ấy nói họ sẽ ở bên nhau.
“...”
Rồi cô cũng đã đến trước cửa.
Cốc, cốc... cốc.
Tầm nhìn của cô bị nước mắt che mờ đi, cô vẫn thấy rõ bàn tay run rẩy của mình đang gõ cửa.
Cô không định sử dụng chuông cửa. Dù giờ này đã rất trễ, và tiếng gõ cửa nhẹ hẫng nhưng cô vẫn tin rằng cậu ấy sẽ đáp trả. Đáp lại tiếng kêu của cô...
Tựa người vào bức tường bên cạnh, Yumi chờ đợi thời khắc ấy.
Hai giây, ba giây.
Năm giây, mười giây... mười lăm giây.
... Dù có không đến được lúc này.
... Dù rằng cậu không thể chạm được vào cậu ấy... ngay lúc này... chỉ cần cậu ấy ở bên mình cũng đã tốt lắm.
Cô tiếp tục đợi không biết bao lâu.
Cánh cửa vốn đóng im ỉm bỗng mở ra một cách lặng lẽ.
Người quan trọng nhất với mình – đến rồi -.
“Yumi?”
“... Sheltis.”
Cô nhìn đăm đăm vào chàng trai với mái tóc màu đỏ trà, Yumi quẹt nước mắt.
“Một chút cũng được... chỉ một chút thôi... ở bên tớ nhé.”
***
Trung tâm Bộ chính trị, nhà xe phân khu ba.
“Maha-san này, ngài có tin vào thiên văn không?”
Con đường tối đen trông chẳng khác gì ai đó vừa mới đổ sơn đen lên nó.
Một giọng nam cao hầu như chẳng có chút gì phù hợp với màn đêm văng vẳng trong chiếc xe thùng ngập tràn tài liệu.
“...”
“Fufu, ngài không hứng thú chút nào sao? Vậy thì hãy nghe cho tới lúc nào ngài cảm thấy hứng thú nhé.”
Một bóng người dáng cao đứng dậy trong bóng tối.
Một bộ đồ đen tuyền với những chiếc nút vàng, giày đen, và mũ cũng đen. Đó là một bộ trang phục như muốn hòa lẫn vào màn đêm vậy.
Trong bóng tối lặng lẽ, chỉ có tiếng nói của hắn vang lên bất tận.
“Người xưa xem những ngôi sao là cái gì đó bí ẩn. Việc ‘ngắm sao’ vào giữa đêm được tạo thành và từ đó rất nhiều những thiên thể và thiên hà đã được vẽ ra. Hơn thế nữa chúng còn được gán cho các ý nghĩa và trở thành nghi thức ‘tế sao’, và thiên văn học bắt đầu từ đó.”
Một mái tóc vàng nhạt tung bay trong gió đêm, với một chiếc mũi và miệng cân đối.
Chiếc mũ quả dưa hạ thấp che mất đôi mắt giấu chúng khỏi tầm nhìn nhưng bóng của hắn là quá đủ để cho thấy vẻ đẹp của chính hắn.
“Có rất nhiều người bị chúng quyến rũ. Nhưng thi thoảng có thứ thiên văn chỉ dành cho chị em pụ nữ, bản thân tôi muốn từ bỏ tất cả những gì liên quan đến thứ thiên văn đó... Tôi không thể chấp nhận nó.”
Đặt bàn tay lên chóp mũ, người đàn ông quay sang nhìn trời và dang rộng hai tay.
“Tại sao con người ta tin rằng bầu trời xinh đẹp có thể nắm giữ bí mật? Dù rằng sẽ chẳng có gì xảy ra nếu họ cứ vô tư chấp nhận khoảnh khắc đó mà không phải làm ô uế nó bằng những thứ mà con người ta gọi là bói toán không... Những ngôi sao chỉ đẹp vì chúng ở đó mà thôi.”
Nghĩ về điều đó với trái tim thuần khiết như đứa trẻ...
Dù rằng chỉ việc ngắm, ngợi ca, ghép lại thành những câu từ vần điệu rồi hát lên đã là quá đủ.
“Chúng ta, những người trưởng thành đã quên đi những điều quan trọng. Ngài có nghĩ thế không?”
“... I-gun I.”
Lần đầu tiên người đàn ông còn lại vốn dĩ đứng đó đã lên tiếng.
Một người đàn ông cơ bắp mặc chiếc áo thụng cũ kỹ.
Chiếc áo trùm có mũ che khuất hắn ta từ đầu đến chân và ở những bộ phận khác nhau của cơ thể - những phần cổ, vai, cùi chỏ, khuỷu, hông và đầu gối đều có những thứ trông như chiếc vòng.
“Vâng, chuyện gì vậy ngài Maha?”
“... Đến giờ rồi.”
Không trả lời cụ thể câu hỏi của người đàn ông áo đen. Maha chỉ nói một câu đơn giản.
“Nghi thức đó... việc chuẩn bị sẽ hơi mất thời gian.”
“À, à nhỉ. Giờ hẳn công tác chuẩn bị đã bắt đầu.”
Không một chút giận dỗi, I-gun I rũ áo.
“... Thế ư.”
“Có thật là nó tồn tại không? Đúng, thứ tinh thể shinryoku ‘Mắt đỏ Mikuva’ ghi lại toàn bộ các sự kiện trên thế giới. Cuối cùng thì nó không hoàn chỉnh, nhưng sẽ rất phiền nếu để cho đám người Bộ chính trị tiếp tục sử dụng nó. Nếu họ tìm được người đủ tiêu chuẩn thì đời tư của tôi, và cả ngài Maha đây đều hoàn toàn bị phơi bày mất rồi.”
Hê. Nụ cười của hắn ngập tràn niềm vui.
“Và vấn đề bây giờ là cuộc hội đàm hiện tại đang diễn ra. Thiên kết cung <Sophia> và Bộ chính trị không phải là lũ ngu nên hẳn cả hai sẽ sớm nhận ra có chuyện gì đó không ổn. Nếu họ sử dụng ‘mắt đỏ’ để điều tra sự thật thì sẽ có kha khá chuyện về chúng ta sẽ bị phơi bày đó... không quá sớm, chỉ là chưa đến lúc thôi.
“...”
“Ơ, dĩ nhiên vẫn như mọi lần, ngài Maha đây sẽ quấy phá ở cổng chính. Ngài hãy lôi kéo đám vệ sĩ ở linh đường ra. Phần tôi sẽ bí mật tiếp cận ‘mắt đỏ’ bằng sơ hở đó. Sẽ tiện hơn nếu chúng ta biết cách sử dụng nó hơn là phá hủy nó.
I-gun I bước thẳng về phía Nam trên con đường chính.
Maha vốn bước sau hắn ta vài bước thong dong bước đi.
“...”
“Ngài muốn biết có cách nào để thay đổi nó ư? À, tôi đã nói với ngài lúc trước rằng chúng không thể nào sử dụng được, nhưng đó chỉ là đám nghiên cứu viên của Bộ chính trị nghĩ thế. Họ không thể tìm được cá nhân thích hợp nên họ không có cách nào xác thực được điều ấy cả. Dĩ nhiên việc thay đổi nó là không thể nhưng có thể thay đổi được tình huống mà nó ghi lại sự kiện đó... Nói cách khác, chúng ta sẽ chỉnh sửa sao cho những thông tin về chúng ta không được ghi lại.”
Cuối cùng trước mặt họ xuất hiện một bóng đen to lớn.
Trong một thế giới được chiếu sáng bằng ánh sao đêm thì một cấu trúc tạo được một bóng đen hơn màn đêm.
“Chà, dù rằng điều đó cũng chỉ cá nhân thích hợp mới làm được mà thôi.”
Nhìn về văn phòng Bộ chính trị từ đằng xa, I-gun I mỉm cười nhẹ nhàng.
***
“... Ra vậy, tớ hiểu rồi.”
Ngồi bên trái chiếc sofa cho hai người, Sheltis nhẹ thở dài.
“Xin lỗi, chuyện này cũng khiến tớ hoang mang lắm. Tâm trí tớ... có quá nhiều thứ.”
“Không phải lỗi của chị đâu. Do tình thế trở nên quá phức tạp thôi.”
AI <Ilis> sáng lấp lánh trên đùi cô, trong khi cô cúi thấp đầu.
“... Cảm ơn em, Ilis, ngồi nghe chị than vãn thế này.”
“Tuy nhiên Yumi à, nếu chị chỉ nhìn vào tình thế khẩn cấp lúc này thì em có thể hiểu được những gì mà chị tinh binh kia muốn nói. Con người hoàn toàn vô vọng trước Yuugenshu mà.”
“Ừ...”
Một màu vàng sáng lên.
Khi cô gái đang ngồi lặng lẽ tựa người lên thành ghế, gật nhẹ đầu thì mái tóc vàng mềm như lụa của cô phát sáng.
“Nhưng... chị là một nữ tư tế, một nữ tư tế có rất nhiều người lính bảo vệ xung quanh, đúng không? Không chỉ Sennenshi và lính chính quy đâu... các tân binh nữa. Dù thế... chị sẽ phải trút gánh nặng này lên họ sao? Một mệnh lệnh yêu cầu họ phải hy sinh trong nhiệm vụ đột nhập Bộ chính trị...”
“Chị đến đây vì không muốn ai phải hy sinh, đúng không?”
AI <Ilis> phát ra thứ ánh sáng xanh dịu dàng, nói với giọng lên lớp.
“Đây chỉ là dự cảm của em, nhưng ban đầu người được chọn là Monica, đúng chứ? Kỹ năng truyền âm và thấu thị rất phù hợp để đột nhập, điều này phụ thuộc vào người sử dụng. Mới nhìn qua thì chị ấy là người thích hợp nhất cho mật lệnh lần này.”
Cô im lặng.
Cô không trả lời, cúi đầu vô lực.
“Em nghĩ rằng nghe thấy điều đó khiến chị thấy bất an nhỉ? Dù chị có không bận tâm đến việc chị ấy là senpai của chị thì chị không biết chị ấy sẽ bị đối xử ra sao nếu thất bại. Và hệ quả cho việc phải lãnh nhận trách nhiệm thì chị ấy sẽ bị trục xuất khỏi tư cách người lính – Vì thế chị mới đến đây.”
“...”
“Em tin rằng chị không chọn sai đâu. Nếu em cũng ở vị trí đó thì em cũng chẳng ngần ngại gì làm điều tương tự. Sheltis nhỉ?”
Trước những lời nói của AI <Ilis> thì Yumi vốn dĩ đang cúi đầu cũng ngẩng lên.
Ánh mắt màu xanh của cô sáng lên như đá quý, nhìn về phía trước...
“Ôi... Ilis nói hết những gì chị muốn nói rồi.”
Thái độ của cô bất thần giãn ra, Sheltis thở dài.
“Ra vấn đề là chúng ta sẽ đột nhập vào linh đường của họ và tiếp cận ‘Mắt đỏ Mikuva” chứ gì? Yuragi-san hẳn biết đường đến đó.”
“Sheltis!”
Cô bạn thanh mai trúc mã bên cạnh cậu lắc đầu.
“Kh... không phải... tớ-tớ không có ý đó... ý-ý tớ là...”
Đôi môi cô run rẩy.
“Bởi vì Sheltis cũng đâu có biết chuyện này từ đầu, đúng không? Đột nhập trung tâm Bộ chính trị... cậu không hề biết... cậu cũng đâu đã chuẩn bị sẵn sàng...”
“Tớ có nghe rồi.”
Cướp lời Yumi đang nói nhanh, cậu chậm rãi lắc đầu.
“Xin lỗi, sự thật là Leon đã báo với tớ rồi. Nhưng nếu tớ nói với cậu thì hẳn cậu sẽ hoảng nên tớ quyết định giữ bí mật. Vì thế nên tớ đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi...”
“Ngừng lại.”
Ngay lập tức tiếng nói của cô gái bên cạnh cậu chuyển sang tiếng nấc.
“Ngốc... Sheltis ngốc. Làm thế nào một nữ tư tế không được thông báo một tin tức quan trọng như thế chứ... rồi còn nói Leon làm thế... đừng có... nói dối như vậy nữa...”
Cô ngồi một góc sofa, ôm chặt gối vào người.
Bộp.
Một giọt nước mắt rơi xuống chiếc gối cô đang ôm trong lòng.
“Xin lỗi... xin lỗi, tớ... tớ thật sự xin lỗi. Phần tớ chẳng thể làm gì được... và cuối cùng, tớ phải nhờ vào Sheltis...”
“Đừng nói như vậy chứ, nó chẳng liên quan gì cả. Nếu nói về mấy chuyện đó thì tớ đâu có thể nào duy trì được kết giới băng kính bảo vệ lục địa trôi dạt <Orbie Clar> đâu chứ. Chỉ là lúc này điều mà tớ có thể làm được bỗng dưng nhảy ra một cách trùng hợp thôi.”
“Không...”
Cô ôm chặt cái gối, ôm thật chặt, đến mức khiến nó thay hình đổi dạng.
“Không phải là chuyện mà tớ có thể làm với tư cách nữ tư tế. Chỉ là với tư cách một người bạn ngày xưa của cậu tớ chẳng thể làm được gì cho cậu cả... bức bối lắm.”
Lấy gối che miệng mình lại, cô lắc đầu để che giấu đôi mắt giờ đỏ hoe.
Và.
AI <Ilis> vốn dĩ lặng yên nằm trên gối cô một lần nữa phát ra ánh sáng xanh dịu dàng.
“Chị không thấy vui sao, Yumi?”
“... Ơ?”
“Nếu chị cảm thấy bức bối vì điều đó, tức chị vẫn còn có thể tiếp tục phát triển, với tư cách nữ tư tế, và một người phụ nữ. Một AI như em thấy rằng sự ‘bức bối’ của chị dù có đau khổ nhưng đồng thời đó cũng là một thứ rất đáng để em ganh tị. Phải thế không Sheltis?”
“Đúng, nên chẳng sao cả.”
... Với lại.
... Cậu đã nhận được từ Yumi quá nhiều rồi,
Trong tình thế ngặt nghèo đến mức một thất bại là điều không thể nào chấp nhận được như thế này thì việc Yumi tự mình tiến xa được đến mức đó là điều rạng ngời hơn tất cả.
“... Sheltis.”
Cô bạn thanh mai trúc mã của cậu nãy giờ úp mặt vào gối bất thần ngước lên.
Đôi mắt của cô đỏ mọng vì khóc bất thần sát lại gần – đến mức ánh mắt, đôi môi họ chỉ thiếu chút nữa là chạm nhau.
“Cảm ơn cậu... tớ...”
... Yumi?
Gương mặt cô càng lúc càng gần lại, đôi má cô đỏ dừ lên như đang bị ốm.
... Chúng ta không thể.
... Nếu gần hơn nữa thì sẽ xảy ra cộng hưởng Elbert.
Nếu mateki của cậu và shinryoku của cô tiếp xúc với nhau thì sẽ xảy ra phản ứng đẩy khiến cả hai đều bị thương. Dù cậu hiểu rõ điều đó nhưng cậu vẫn không thể ngăn cô lại được.
“Tớ...”
“Ơ... ahem...”
Tiếng ho khan của AI <Ilis> khiến thời gian vốn như ngưng lại vẫn tiếp tục trôi đi.
“Em xin phép vì đã phá ngang không khí này, nhưng vui lòng để lại sau khi đột nhập thành công đã.”
“N-nói thế là ý gì? Ý em là gì hả?”
Đôi mắt của Yumi mở to.
“Chị - chị chỉ muốn nói cảm ơn thôi mà!??? Bởi-bởi vị giữa chị và Sheltis có cộng hưởng Elbert...”
“... Rồi rồi, em hiểu mà, bình tĩnh lại đi.”
Trong tiếng nói của AI <Ilis> cố nén một nụ cười.
“Giờ thì nhiệm vụ đột nhập Bộ chính trị coi như đã được xác định, giờ thì anh sẽ làm sao đây Sheltis? Có vẻ như anh đã quên một điều vô cùng quan trọng.”
“Một điều vô cùng quan trọng?”
“Nếu tinh thể khổng lồ mà Bộ chính trị đang cất giữ đó vận hành bằng shinryoku thì nhiều khả năng người sử dụng được nó cũng phải là người sử shinryoku. Nhưng cơ thể của Sheltis có mateki và không thể có shinryoku được nữa. Điều đó tức anh ấy không thể tiếp cận tinh thể đó.”
“Á...”
Chết thật, chỉ tại cậu chỉ chú tâm vào nhiệm vụ khó khăn là đột nhập Bộ chính trị nên cậu không để ý chuyện sẽ xảy ra khi đột nhập thành công.
“Hơ? Nhưng Yumi giao phó nó cho anh nên.”
“Ah... aha... ahahaha... Xin lỗi, chị cũng quên béng.”
Yumi sau khi bình tĩnh lại bỗng cười phá lên.
“... Bạn thanh mai trúc mã có khác nhỉ, đến cả suy nghĩ cũng giống nhau. Thôi thì dẹp chuyện đó sang bên, chuyện này cũng dễ xử lý thôi. Nói cho đơn giản chính em là người phù hợp để vận hành ‘mắt đỏ Mikuva’.”
“Hơ?”
“Fufu, thế nào Sheltis? Một lần nữa anh đã nhận ra em xuất chúng đến mức nào chưa?”
“Không, mà tại sao chứ?”
“Cả hai đều do cùng một người tạo ra.”
AI <Ilis> dễ dàng đánh tan sự nghi ngờ.
“Tinh thể to xác đó và em đều do cùng một người tạo ra. ‘Mắt đỏ’ là một hệ thống quan sát đã được vận hành ngàn năm trước. Đó là kết quả khi con người thời đó cố gắng để tạo ra một phiên bản nhân tạo của ‘một hình thức tồn tại’. Không, chính ra phải là cái bóng của sự tồn tại đó.”
“... Một ngàn năm trước.”
“Sao thế Yumi?”
“Ơ? À à không, không có gì! Cứ tiếp tục đi!”
“Vậy em nói tiếp nhé. Nói thì thế, nhưng em chỉ có thể nói được với hai người bằng ấy thôi. Do cùng người chế tạo nên em cũng có chương trình tương tự như ‘mắt đỏ’. Mọi sự kiện trên thế giới... kể cả việc em có thể lấy được số đo ba vòng của các nữ tư tế, không chỉ hình ảnh mà còn đối thoại nữa.”
“... Ilis, chị sẽ vui hơn nếu em chịu cảm nhận được sự nghiêm túc của cuộc nói chuyện đó.”
Cạch.
Một âm thanh khó chịu phát ra từ AI <Ilis> mà Yumi đang cầm.
“... Không đùa nữa vậy, dù chỉ là một sản phẩm tái tạo nhưng đó là một thứ vô cùng nguy hiểm. Em cứ ngỡ nó đã mất tích trong trận chiến với Yuugenshu nhưng... Ra thế, dù nó không còn trên lục địa trôi dạt tức nó đã bị dời đến quần đảo trôi dạt <Lagoon>. Nếu Bộ chính trị cố tình che giấu nên chẳng ai tìm ra được.”
“Ê Ilis, còn chuyện người được chọn cho ‘mắt đỏ’ là sao?”
“Hãy tưởng tượng như đó là là một người nắm giữ chìa khóa. Đó là một chìa khóa có thể mở ra một cánh cửa chứa rất nhiều thông tin mật. Một người thực sự phù hợp có thể tự do tiếp cận bất kỳ thông tin nào, còn một người chỉ thỏa mãn được phần nào yêu cầu... nói cho dễ hiểu thì họ chỉ có thể tiếp cận được phần nào thông tin mà thôi. Dựa trên thiết kế thì nó chỉ cho phép một người có shinryoku phù hợp nên em không tin rằng bất kỳ ai khác ngoài em có thể bắt nó hoạt động cả.”
“Không ai khác ngoài em... thế chẳng phải rất tuyệt sao?”
“Hẳn rồi!”
Tiếng nói của Yumi khuấy động cả căn phòng.
“Nghĩ đi Sheltis, một hệ thống xuất chúng dường ấy nên dĩ nhiên người khai thác được thông tin từ nó cũng phải vô cùng đặc biệt. Trên thực tế thì Bộ chính trị vẫn chưa thể tìm ra được người nào như thế. Nhưng xa tận chân trời, gần ngay trước mắt... ra đó là AI Ilis đây.”
Yumi đỏ mặt quay sang nhìn <Ilis>.
“Này, có thật không thế Ilis?... Chị không muốn nhờ em điều không thể, nhưng nhờ em có được chăng?”
“Chẳng có gì phải lo đâu Yumi.”
AI <Ilis> chớp sáng xanh nhạt.
“Chị đã từng thấy hình dạng kia của em rồi, đúng chứ? Vậy cứ để đó em lo.”
“...!”
Yumi há hốc.
... Hình dạng đó?
... Mình không hiểu, mình không rõ điều gì khiến cho Yumi sốc đến thế.
“Hì, thế là sao hở Ilis?”
“Dần dà anh sẽ biết thôi Sheltis, nhưng hiện tại đó không phải chuyện để đề cập ở đây. Giờ điều chúng ta quan tâm là làm sao để đột nhập vào trung tâm Bộ chính trị, phải không Yumi?”
“Ừ-ừ!”
Yumi hoang mang gật đầu lia lịa.
“Vậy tốt nhất giờ chúng ta nên nghỉ ngơi. Buổi hội đàm ngày mai cũng sẽ mất khá nhiều thời gian, vả lại thiếu ngủ là kẻ thù của phụ nữ đó.”
“...”
“Yumi?”
“... Sheltis.”
Yumi bối rối ôm gối.
Cô đã không còn khóc nữa, giờ bỗng dưng cô nhìn xuống, đầy vẻ e thẹn.
“... Tiếp tục thế này thêm năm phút nữa đi.”