Bộ chính trị.
Đó là một tổ chức cực lớn chiếm cứ hòn đảo to nhất của quần đảo trôi dạt <Lagoon> mà ở đó con người có thể sống được. Trong tổ chức này, các thành viên được chọn ra bằng con đường bầu cử và nó có quyền kiểm soát cả về mặt hành pháp và luật pháp.
“... Nhưng nó lớn một cách không cần thiết.”
Bước chân vào văn phòng Bộ chính trị, Vaiel quay đầu lại tỏ vẻ khó chịu.
Đó là một tòa nhà bốn tầng với ba tầng lầu và một tầng hầm.
Tầng đầu tiên cao hơn mặt đất khoảng hai trăm chín mươi mét khiến người ta có cảm giác nó thấp hơn nhiều so với Thiên kết cung <Sophia>, nhưng mặt khác Bộ chính trị cũng tạo ra phong cách riêng của mình bằng cách làm cho nó rộng rãi hơn. Dù chỉ mới tiền sảnh thôi nhưng nhìn về phía xa trông cứ mờ mờ ảo ảo.
“Lối thiết kế bên trong cũng rất kỳ lạ, như tổ kiến vậy.”
Kagura chỉ về phía màn hình điện tử nằm ở tiền sảnh.
Thứ nó đang hiển thị là bản đồ tầng một, nhưng nhìn chẳng khác gì mê cung, các lối đi cứ tụ lại và phân nhánh một cách hết sức phức tạp rồi lại tiếp tục hội tụ. Mặt khác ở chính giữa lối đi là những căn phòng với nhiều kích cỡ khác nhau nằm một cách ngẫu nhiên càng khiến cho người khác khó xác định phương hướng hơn.
“... Này này, ai làm cho nơi này giống y hệt mê cung thế?”
“Ban kiến trúc của Bộ chính trị đó. Để tạo ra được những con đường như thế cũng phải mất vài năm. Tuy nhiên cậu gọi nó là mê cung thì tôi cũng không phản đối.”
Yuragi mỉm cười trả lời, còn Vaiel đứng bên cạnh thở dài.
“Ở một nơi phức tạp như thế thì đến Yuugenshu cũng lạc nhỉ? Do cấu trúc tầng nên kể cả trong trường hợp Yuugenshu xông vào thì chúng tôi cũng đã an toàn chạy thoát rồi.”
“... Yuugenshu cũng xuất hiện ở quần đảo trôi dạt <Lagoon> sao?”
Yumi quay lại, ánh mắt đượm buồn.
Cô không thể nào vờ như mình không nghe thấy được. Để cho Yuugenshu – vốn dĩ các nữ tư tế là người chịu trách nhiệm về kết giới – lọt qua được thì sự thật đó chẳng khác gì thất bại cả.
“Không, chỉ là đề phòng mà thôi. Quần đảo trôi dạt <Lagoon> đã tách biệt với lục địa trôi dạt <Orbie Clar> nên việc Yuugenshu tìm ra nơi này là một điều vô cùng khó khăn.”
“Thế - thế ạ... Em nhẹ cả người.”
Yumi cúi đầu tỏ thái độ cô rất vui mừng từ tận sâu đáy lòng mình.
“Người đừng quá bận tâm. Chúng tôi không hề lơ là việc phân tích đối phó với Yuugenshu mỗi ngày đâu... Chính vì thế đó là lý do của buổi hội đàm hôm nay mà.”
Cạch.
Yuragi nheo mắt và dừng lại ở một giao lộ trước mặt.
“Phía trước là phòng họp, Yumi-sama và ngài Bộ trưởng bộ ngoại giao tham gia hội đàm vui lòng đi thẳng tới. Ishtar-sama và tôi sẽ đợi ở phòng đợi bên phải còn nhóm của Monica-sama vui lòng bước về phòng nghỉ bên trái.”
“O-kay, vậy thì Yumi-sama à. Điểm cơ bản nhất của hội đàm là thư giãn – thư giãn...”
Tiếng nói vui vẻ của Ishtar vang vọng khắp khu sảnh.
“D-dạ, em sẽ cố hết sức!”
Cô gái đặt tay lên ngực và hít một hơi thật sâu. Sau đó, nuốt khan, Yumi gật đầu. Không chỉ là người bạn thanh mai trúc mã của cậu, mà cô giờ đã là một nữ tư tế hộ mệnh cho toàn bộ lục địa trôi dạt <Orbie Clar>, xung quanh cô toát lên một vẻ cao quý.
Cố hết sức nhé.
Sheltis nhìn cô từ phía sau lưng, thầm cỗ vũ cho cô.
***
“Ừmmm, tầng một Bộ chính trị... đây là khu nhà thứ hai. Chỗ này lại chia nhỏ ra nữa, nên chỗ này chính là khu vực nghỉ ngơi của phân khu sáu mươi nhỉ?”
“Chỗ này là phân khu sáu mốt. Theo như bản đồ điện tử thì nơi này được hiển thị như một phòng trống nên em cho rằng nội thất ở đây có chút thay đổi để phù hợp với nơi nghỉ ngơi phục vụ cho hội đàm.”
“À rồi rồi. Đây là phân khu sáu mươi mốt... ở đây cứ như mê cung ấy.”
Khoanh vùng địa điểm hiện tại trên bản đồ bằng bút đỏ, Sheltis nhìn kỹ bản đồ khi cậu tiến lại gần sofa.
“Em sẽ bổ sung những chỗ mà anh không nhớ, okay?”
“... Anh chỉ nhớ mỗi địa điểm phòng họp nên những chỗ khác anh nhờ em nhé.”
Nếu cậu đến giao lộ sau khi ra khỏi căn phòng này rồi rẽ trái thì sẽ ở khá gần phòng hội thảo. Nếu xảy ra chuyện gì bất thường thì cậu có thể chạy ngay đến chỗ Yumi trong vòng ba mươi giây.
“Nhưng phòng này có đôi chút khó chịu.”
Kagura chìm vào chiếc ghế sofa êm ái.
Đưa cốc nước đá lên môi, nhỏ chỉ về phía bốn góc phòng.
“Nhìn này, đây là phòng trống nhưng chúng đều được cách âm. Chúng ta chẳng thể nghe thấy được gì ở bên ngoài nên sẽ rất khó để cậu biết được chuyện gì xảy ra ngoài kia. Có vẻ như ở đây không trang bị camera để theo dõi diễn tiến trong phòng hội thảo luôn. Chúng ta coi như kẹt cứng ở đây và phụ thuộc hoàn toàn vào nhóm trưởng sao?”
“... Đừng có gây áp lực lên tớ nữa. Mới qua có mấy phút thôi mà tớ thấy vô cùng căng thẳng này.”
Ở một góc phòng, Monica ngồi trên một chiếc ghế gỗ và gật đầu, mỉm cười khô khốc.
Nhỏ nhắm mắt lại và đan hai tay vào nhau, không hề cử động. Nếu nhìn vào nhỏ thì ngay cả đến một đứa trẻ cũng thấy được có thứ ánh sáng màu xanh bao quanh cơ thể nhỏ.
“À, ra thế. Thấu thị và truyền âm đây.”
Chúng đều là những kỹ thuật giám sát lãnh thổ làm tăng mạnh giác quan của người sử dụng.
Thiên lý nhãn có thể khiến người sử dụng có thể thấy được chuyện xảy ra ở cách đó hàng dặm còn truyền âm cho phép người sử dụng trò chuyện được với người ở khoảng cách xa. Monica đã từng là nữ tư tế tập sự nên nhỏ có thể sử dụng được kỹ thuật này.
“Cậu đang dùng thiên lý nhãn để giám sát phòng hội thảo và dùng truyền âm để nói chuyện với nữ tư tế đang dự hội thảo ư?”
“Nếu tớ mà làm được thế thì tớ đâu có mệt mỏi đến vậy... Nó được bảo vệ theo cách tương tự như Thiên kết cung <Sophia> vậy.”
Kết giới ngăn trở.
Bằng cách tạo kết giới ở những địa điểm đặc biệt, những kết giới đó chỉ ngăn trở mỗi shinryoku.
Để bảo vệ những bí mật quan trọng của Thiên kết cung <Sophia> khỏi Tam đại nguyên lão bằng con đường thiên lý nhãn và truyền âm thì Thiên kết cung <Sophia> từ tầng trệt cho đến tận đỉnh tháp được bao bọc trong một lớp kết giới quy mô lớn do Meimel dựng nên.
“... Trông có vẻ như thiên lý nhãn không xong rồi. Tớ cố truyền âm để chuyển thông tin đi nhưng nó cũng bị kết giới phản xạ lại.”
Monica tiếp tục, chỉ bằng cách mấp máy môi.
“Tức chẳng có kết quả gì sao?”
“À không, mới nãy thì Yumi đã vượt qua được kết giới... có thể nói rằng việc đó thực hiện được bằng cách sử dụng shinryoku áp chế, phương pháp thuần vũ lực; con bé vẫn chưa thể nào khắc phục được sự thô vụng trong kỹ thuật của mình.”
Nhóm trưởng lắc đầu trước lời ca cẩm của Vaiel.
“Nói cách khác, dù tớ không thể đáp trả nhưng tớ vẫn có thể nghe được tình hình bên Yumi.”
“Hay đấy, có thông tin gì quan trọng không?”
“Chẳng có chút tiến triển nào. ‘... cuộc hội đàm đang bế tắc và không hứa hẹn sẽ có tiến triển đâu’ là những gì con bé nói.”
“Biết mà.”
Hùa theo tiếng thở dài của Monica, Sheltis đứng dậy khỏi sofa.
... Tức Bộ chính trị không dễ dàng phun ra đâu.
Quần đảo trôi dạt <Lagoon> vốn dĩ không hề có tên trên bản đồ và Yuugenshu được nuôi ở đó. Khó có khả năng họ chỉ đơn giản đưa ra câu hỏi và nhận được câu trả lời thích đáng.
“... Hẳn Yumi rất áp lực khi chỉ có thể ngồi yên đó.”
Đoạn độc thoại mà cậu nói với một nụ cười miễn cưỡng lặng lẽ biến mất trong không trung. Chọn thời điểm mà bức màn yên lặng đã hạ, Sheltis bước ra cửa.
“Monica này, tớ ra ngoài hít thở một chút.”
“Đừng đi xa quá.”
“Tớ sẽ về sớm thôi.”
Vẫy nhẹ tay đáp trả, cậu bước chân ra ngoài hành lang.
“Ồ, đúng như mình nghĩ, ở đây mát mẻ hơn nhiều.”
Cậu ngước nhìn về phía một chóp hình trụ đặt trang trí cao hơn đầu mình.
... Cậu cảm thấy thân nhiệt của mình phân tán hết vào chóp hình trụ bằng đá lạnh kia.
“Trên tất cả...”
“Trên tất cả?”
“Thế này dễ hiểu hơn.”
Cặp mắt của cậu hướng về phía giao lộ phía trước khi cậu tựa người vào ngọn tháp đá sau lưng. Không, ở phía xa những con đường giao nhau phía sau giao lộ kia, sâu thẳm trong tòa nhà.
Nó ở đó.
Cái nhìn mà cậu cảm nhận được khi bước vào tòa nhà. Không, nói chính xác ra phải là một cảm giác khó chịu.
Đó không phải cảm giác của một sinh vật nguy hiểm, Yuugenshu mà là ‘một cái gì đó’.
“Nó ở đây. Có lẽ thế... mà không, chắc chắn vậy.”
Cậu đã từng cảm nhận được một điều tương tự cách đây khá lâu rồi.
Đó là chuyện cũng phải cách đây mười năm trước – mới sau khi cậu và Yumi nhập Thiên kết cung <Sophia>, lúc đó cậu vô tình đi ngang qua một Sennenshi.
Thứ áp lực cho thấy chúng “ở đó”. Một sự hiện diện khủng khiếp khiến da tóc dựng đứng lên hết cả.
Nó gợi lại thứ cảm giác ngày hôm đó.
“Có vẻ như nó không ở quá gần đây đâu.”
Ở đâu đó trong tòa nhà rộng lớn này, có một ai đó khiến cậu cảm thấy như thế.
“Phải chăng đó liên quan đến chuyện Bộ chính trị đang huấn luyện một đơn vị chiến đấu cực mạnh hay đại loại vậy?”
“Hừ, chẳng biết nữa, hay chúng ta hỏi chị tiếp tân xem?”
“... Trả lời nghiêm túc coi.”
Cốc nhẹ AI <Ilis> trả lời đầy bỡn cợt, Sheltis lặng lẽ đứng đó một lúc.
***
Kính coong, kính coong.
Kim thứ hai của đồng hồ điện tử chầm chậm cho thấy thời gian đang trôi.
... Cuộc họp đã diễn ra được ba giờ.
... Cũng có thể cho rằng hiệp một của trận chiến trong ngày đầu tiên sắp kết thúc.
Phòng đợi chìm trong yên lặng tuyệt đối. Nhớ lại cảnh cô đã mệt mỏi thế nào khi nhìn vào cuốn sổ ghi chép chi chít chữ thì Yuragi thở ra một hơi.
... Mình đã rất quyết tâm, nhưng nhìn thời gian trôi qua chậm thế này thật đau đầu.
... Mình đã được ngủ trọn giấc lần cuối cách đây bao lâu rồi?
Thiếu ngủ khiến cho tâm trí mình trở nên tệ hại đến mức toàn suy nghĩ tiêu cực thôi.
Những hoạt động trí óc của cô với tư cách là thành viên ban điều phối trung tâm – từ sáng sớm đến tối mịt mờ, cô còn phải làm việc với tư cách gián điệp để tuồn thông tin về Thiên kết cung <Sophia>, và để làm được điều đó thì không có cách nào khác là cô phải hy sinh luôn giờ ngủ của mình.
Trên tất cả, một nữ tư tế đến nơi này vài hôm khiến cô làm việc vô cùng vất vả với những lịch biểu và những cuộc gặp gỡ.
...
Cô lấy ra một số viên cafein cất sẵn trong túi và ném cả vào miệng mình rồi nhai nát.
Do cô phải dùng một số lượng lớn như thế trong suốt thời gian dài nên hiệu quả của nó ít nhiều đã bị giảm đi nhưng nó cũng đóng vai trò là một thứ thuốc an thần.
... Nhưng hoàn toàn không ngờ tới.
... Cứ ngỡ cô ta sẽ nói chuyện do hiện tại chúng ta hoàn toàn rảnh rỗi.
Người ngồi phía bên kia bàn với cô. Cô ta đang ngồi đó, cúi nhìn sàn nhà mà không hề cử động.
Tinh binh Ishtar.
Cô ta là vệ sĩ của nữ tư tế, và cô ta cũng là người mà Yuragi không thể nào nắm bắt được trong suốt quãng thời gian đó.
Hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài trưởng thành đó là một cách ăn nói có phần ngây ngô. Nếu chỉ có vậy thì có thể xem cô ta là một người lớn có tâm hồn trẻ con, nhưng kỹ năng chiến đấu của cô ta tương đương với Sennenshi khiến cho cô khó đánh giá được hết con người này.
“Ummm, Ishtar-san?”
...
“... Ishtar-san?”
“Ơ? À à, vâng, vâng. Xin lỗi, tôi có hơi suy tư một chút.”
Cô ta gãi đầu, trông có vẻ xấu hổ.
“Về cuộc hội đàm à?”
“Ehehe. Dào, dẹp chuyện đó sang bên-, thế này rất tốt. Ishtar có điều muốn hỏi.”
“Cứ hỏi đi.”
“Umm, tôi muốn hỏi hai việc.”
Ở bàn tay mà cô ta đưa lên thì ngón trỏ và ngón giữa duỗi dài ra.
“Một, ở Bộ chính trị có ai có khả năng chiến đấu ngang ngửa với Sennenshi không?”
“Hai, về quần đảo trôi dạt <Lagoon> mà vấn đề được đề cập đến trong hội đàm lần này thì nếu có một ai đó buộc phải dùng vũ lực để tìm ra bằng chứng về điều đó họ cần phải tấn công vào địa điểm nào trong khuôn viên Bộ chính trị?”
“...”
Cô nuốt khan một cách bất tự chủ.
“Nói đi, nói đi, thế nào vậy?”
“... Trước đó tôi có thể hỏi một điều này được không?”
Cô đứng trước mặt người nữ tinh binh vốn từ đầu chi cuối chỉ toàn nói bằng giọng nhẹ tênh.
“Câu hỏi đầu tiên để đó đã, ở câu hỏi thứ hai, ý chị là gì?”
“Thì như đã hỏi đấy, cô biết rồi còn gì? Chẳng có thâm ý sâu xa nào cả.”
Nụ cười của Ishtar hồn nhiên như của một đứa trẻ.
“Thế thì sao?”
“... Thật không may, câu hỏi thứ nhất là không tồn tại ai như thế. Dù tôi có biết đi nữa thì với tư cách là người của Bộ chính trị tôi không được phép trả lời.”
Cô có hơi cúi đầu và lắc đầu.
Cô không thể trả lời câu hỏi với tư cách thành viên Bộ chính trị.
Nhưng với tư cách thành viên của Thiên kết cung <Sophia> thì cô có thể cung cấp câu trả lời khả dĩ.
Cô không chắc trong phòng này có camera quan sát hay không. Đưa ra câu trả lời ở nơi đây thì cô chỉ có thể cung cấp những thông tin có hạn. Giờ vấn đề là ý nghĩa thâm sâu của thông điệp người nhận có cảm nhận được hay không.
...
Thời gian trôi qua, cả hai đều thở ra trong yên lặng. Và rồi.
“... Được, khi nào đổi ý thì hãy nói với tôi nhé.”
“Tôi cũng chẳng thể làm thế được.”
Kusuuu. Bỗng nhiên người tinh binh nở một nụ cười toét miệng và Yuragi cũng đáp trả lại bằng một nụ cười xã giao.
Xong việc họ quay lại ngồi lặng lẽ ở hai vị trí ngồi khác nhau.
Họ không hề nhìn nhau, chỉ để cơ thể mình cảm nhận được thời gian trôi qua.
Mọi thứ sẽ được tiếp tục sau khi hội đàm kết thúc.
Ishtar, vốn dĩ đã bắt được tín hiệu từ Yuragi đã đưa ra một lời đề nghị, và cô đã chấp nhận nó.
“Giờ thì...”
Cô mở cuốn sổ tay của mình ra để xác nhận lại lịch làm việc. Tuy nhiên suy nghĩ của Yuragi bắt đầu chuyển về một hướng hoàn toàn khác, cách nói chuyện ‘đầy tự nhiên’ mà Ishtar muốn nói.
Ishtar-sama nghiêm túc đến mức nào khi đưa ra những câu hỏi đó?
Cô có thể cảm thấy được mồ hôi lạnh chảy dọc xuống má mình.
... Cô ta nghiêm túc tính thực hiện điều đó sao?
Một màn solo đột nhập vào trụ sở Bộ chính trị, còn hơn thế nữa, vào đến ‘nơi ấy’, nơi cất giữ bí mật quan trọng nhất.
Và đồng thời điều đó có nghĩa là bẻ gãy cả hệ thống phòng ngự đang chờ đợi họ ở đó.
... Không thể nào cô ta nghĩ đến điều ấy được.
... Cả ngày nay cô ta toàn nghĩ về điều ấy ư?
“Giờ thì để xem mọi thứ sẽ biến chuyển như thế nào.”
Cô chắc rằng đã nghe thấy tiếng Ishtar lầm bầm như thế khi ngồi trên ghế.
***
Khách sạn, phòng 303, [Aster].
Trong căn phòng sáng nhẹ do ánh nắng mặt trời thì những âm thanh xé gió cứ vun vút vang lên mà không hề có dấu hiệu gì sẽ lắng xuống.
“... Ha!”
Hai tay cậu đều cầm kiếm ngược tay, thanh kiếm sáng lên một màu tím.
Đứng thẳng ở trung tâm tấm thảm, Sheltis rút kiếm ra.
Từ vai đến chỏ.
Từ chỏ đến khuỷu.
Từ khuỷu đến ngón tay.
Bàn tay của cậu sử dụng một lực tối thiểu cần thiết và nửa thân trên của cậu cong người lại, sử dụng quán tính để ra chiêu. Thanh kiếm lao vút qua không trung tạo ra một khoảng chân không trong một không gian rỗng.
Lao đến, quét, đâm, đổi hướng... rồi lại ra chiêu.
Cậu cứ lặp đi lặp lại mãi phương thức đó. Đầu tiên nó nhẹ đến mức đến cả một con bướm cũng có thể đậu trên lưỡi kiếm rồi sau đó tốc độ dần tăng lên cho đến khi ‘điệu vũ’ trở nên đủ sắc bén đến mức mắt thường không thể nào nhìn thấy được...
“Được rồi, ngừng lại.”
Lưỡi kiếm đang di chuyển bỗng đột ngột khựng lại. Đó cũng là lúc AI <Ilis> lên tiếng, mà cũng có thể sớm hơn một chút.
“... Ai đó?”
Cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện bên ngoài căn phòng.
Tính từ lúc đó thì vài khoảnh khắc đã trôi qua – reng, có tiếng chuông cửa.
“Sheltis, tớ nói chuyện một lúc được không?”
Cô gái với mái tóc màu đỏ anh đào xuất hiện trên ngưỡng cửa.
“Monica? Không vấn đề gì, nhưng... hơ.”
Tra song kiếm vào vỏ, cậu chú mục vào cô gái càng lúc càng lại gần mình hơn.
“Ch-chuyện gì thế?”
“Tớ có thể hỏi chuyện này hơi kỳ cục một chút, nhưng cậu đã tắm chưa?”
Cuộc hội đàm với Bộ chính trị vừa mới kết thúc cách đây chưa lâu. Cũng giống như hôm qua, hôm nay nhỏ cũng tính tắm chung với Yumi và Kagura ở bể tắm lớn – cậu có nghe thấy điều đó.
“Cậu vừa mới tắm xong còn gì, tớ nghĩ nếu cậu tắm lâu một chút cũng chẳng sao đâu.”
Nhỏ tắm có vẻ như hơi nhanh quá. Nhìn nhỏ thì thấy hình như mái tóc của Monica không hề ướt, và có vẻ như nhỏ cũng chẳng hề cảm nhận được chút nhiệt nào từ nước cả.
“Ừ, sự thật là tớ cũng muốn nói về chuyện đó.”
“Hơ?”
“Đúng là có chuyện bọn tớ hẹn nhau đi tắm, nhưng dù tớ và Kagura đợi lâu đến mức nào thì Yumi vẫn không thấy xuất hiện, thế nên... khi tớ có ghé ngang qua phòng em ấy... thì có nghe thấy tiếng em ấy nói chuyện với tinh binh Ishtar. Tớ không thể gọi được nên tớ đành ra về thôi.”
Vệ sĩ riêng của nữ tư tế, một tinh binh.
Nếu vẫn như thường lệ thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng điều làm cậu để ý là...
“Có nghiêm trọng không?”
“Tinh binh Ishtar thì vẫn như thường lệ. Chỉ là thái độ vô tư đó có đôi chút... có cảm giác như chị ta đang toan tính điều gì đó. Với lại người thư ký thì chị ấy cũng nghiêm túc lắm.”
... Ishtar vẫn vậy.
... Nhưng người thư ký rất nghiêm trọng, còn Yumi thì khổ sở suy nghĩ sao?
“Xin phép tí, có vẻ như em lên tiếng lúc này không phù hợp lắm, nhưng sao chị lại tìm đến Sheltis vì việc này vậy?”
“Bởi tinh binh Ishtar có nói một điều khiến chị quan tâm. Chị ấy ngăn Kagura và chị lại khi bọn chị về và nói ‘Ishtar nhiều khả năng sẽ bất thần ra lệnh cho các bạn vào đêm mai nên hãy sẵn sàng nhé, được chứ?’
“... Đêm mai? Đêm mai có gì đặc biệt nhỉ.”
Cậu chẳng hề nghe thấy đêm mai có sự kiện đặc biệt nào từ phía Yuragi cả. Nếu có chuyện xảy ra thì ngày thứ hai của buổi hội đàm bốn ngày bỗng hiện lên trong tâm trí cậu.
... Chuẩn bị đi, những dòng đó khiến tớ chú ý.
“Tớ cũng đã nghĩ về điều đó nhưng chẳng hiểu được thêm gì. Tớ cũng không nghĩ đó là một lời nói đùa nên tớ đến báo với cậu là chị ấy có nói thế. Tớ nghĩ lúc này hẳn Kagura cũng đã thông báo với Vaiel rồi.”
“... Hiểu.”
Đứng phía trước Monica đang tỏ thái độ phân vân thì cậu gật mạnh đầu hơn mức cần thiết.
“Tớ được dặn phải chuẩn bị sẵn sàng nên tớ sẽ chuẩn bị sẵn. Nếu không có gì xảy ra thì quá tốt, nhưng tớ cũng cần phải chuẩn bị sẵn trong trường hợp chúng ta được giao một nhiệm vụ bất khả thi.”
“Ừ, xin lỗi cậu, nhưng mong cậu chuẩn bị nhé. Vậy tớ về phòng đã.”
Nhỏ quay người lại và tính dợm bước đi.
...
Đi được chưa đầy ba bước thì nhỏ bỗng ngừng lại.
“Chuyện gì nữa?”
“À... kh-không... không phải chuyện gì lớn nhưng... hôm qua khi tớ tắm chung với Yumi và Kagura... có chuyện khiến tớ để ý...”
Hai tay xoa vào nhau, nhỏ thì thầm với gương mặt đỏ ửng.
“U-um, từ góc độ của một người đàn ông thì một cô gái mảnh mai như tớ... liệu ngoại hình có quá quan trọng không?”
“... Ơ?”
“Kh-không! Chỉ là cảm nhận bình thường thôi! Tớ chỉ muốn biết cảm nhận bình thường... chẳng hạn cả tinh binh Ishtar và nữ tư tế Meimel đều khá mảnh mai nhưng tớ thấy cả hai đều rất nữ tính... nên tớ rất muốn biết kiểu tớ thì như thế nào, và cậu đừng có mà nghĩ bậy đấy...”
Cậu thong thả nhìn cô nàng đang lắp ba lắp bắp.
“Ừ, có bao giờ tớ nghĩ về Monica như thế đâu?”
“Chưa-chưa bao giờ nghĩ về tớ như thế... ý cậu là ?”
“Ngoại hình của cậu không phải không đủ hấp dẫn hay cậu thiếu nữ tính. Ý tớ như vậy. Tớ chẳng mấy khi đánh giá người khác theo cách đó nên tớ chẳng đủ tự tin vào nhận xét của bản thân đâu.”
“Thế - thế ư?... Chấp nhận câu trả lời của cậu thì tốt hơn là những suy nghĩ bình thường của người khác sao?”
“Ừ, xin lỗi cậu vì tớ chẳng thể trả lời được nhiều hơn thế.”
“Kh-không! Tớ rất hứng thú nên tớ nghĩ như thế tốt...”
Monica đứng chết trân, hai tay co lại thành nắm đấm.
“Tốt hơn?”
“... Ahem.”
Nhóm trưởng nuốt khan với một thái độ nghiêm túc đến bất thường.
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu, mai chúng ta sẽ phải dậy sớm nên chúng ta nên đi ngủ sớm. Chào cậu.”
“Ơ... à, r-rõ.”
Nhỏ vội vã mở cửa rồi biến mất ngoài hành lang.
Một lúc sau thì cậu nghe thấy có tiếng lầm bầm từ hành lang ngoài cửa phòng mình, cậu đồ rằng mình có nghe mấy câu đại loại như ‘... Ừ-ư! Mình vui quá!”.
“Sheltis này, vừa nãy là tiếng lòng của một thanh nữ đấy. Cứ vờ như anh không nghe thấy gì đi nhé.”
“Cái gì nữa?”
“Thôi thôi, xong chuyện rồi! Ta lại tiếp tục tập luyện, anh cầm kiếm lên đi!”
“... R-rồi.”
Bị AI <Ilis> hối thúc bằng một giọng bực bội chẳng rõ tại sao. Sheltis một lần nữa nắm chắc thanh kiếm.
***
Phòng 700, [Asterhythm].
Dưới ánh sáng nhân tạo là một chiếc bàn có ba người phụ nữ đang ngồi. Không ai trong số họ lên tiếng cả, và thái độ của người này hoàn toàn tương phản với hai người còn lại.
Nữ tinh binh lấy tay chống cằm, miệng mỉm cười.
Người nữ thư ký đeo kính thì gương mặt gần như chẳng chút biểu cảm, cúi xuống nhìn cuốn vở của mình.
Ở giữa hai người đó là nữ tư tế - Yumi cắn môi nhìn Ishtar.
“... Chị có thể một lần nữa giải thích lại từ đầu được không?”
“Không sao... có vẻ như ban nãy Ishtar đi hơi nhanh.”
Nụ cười của cô gái tinh binh thêm phần rạng rỡ.
“Như Yumi-sama nói mới nãy, có một sự chênh lệch trong lời nói của cả hai bên. Đầu tiên Thiên kết cung <Sophia> yêu cầu lời giải thích cho việc ‘Chúng tôi muốn có lời giải thích cho việc một cơ sở nghiên cứu không rõ nguồn gốc đang làm một việc bất hợp pháp trên quần đảo trôi dạt <lagoon>?’ đúng không?”
“... Như đã nói mới nãy rồi.”
Phía Bộ chính trị cũng không phủ nhận sự tồn tại của cơ sở nghiên cứu đó.
Tuy nhiên phía họ cho rằng cơ sở nghiên cứu này chỉ được sử dụng cho mục đích kiểm tra tính chất của đất ở quần đảo trôi dạt <Lagoon>. Họ nói rằng cơ sở này đã bị bỏ hoang từ lâu và chẳng ai dùng nữa. Họ cho rằng việc bổ sung một hòn đảo có một cơ sở nghiên cứu bị bỏ hoang từ lâu là không cần thiết nên nó đã bị loại ra khỏi giấy tờ.
Họ vẫn cho rằng họ không hề hay biết gì việc con Yuugenshu được nuôi trong bồn nước cả.
“Đúng... Và thứ mà Bộ chính trị đang muốn được biết rõ... hừm...”
“Chính là cú đáp khẩn cấp của Thiên kết cung <Sophia> lên quần đảo trôi dạt <Lagoon>, cũng như một lời giải thích cho việc hạ cánh bất hợp pháp mà Thiên kết cung <Sophia> mới thực hiện gần đây.”
Yuragi nói, vừa nói vừa nhìn qua biên bản cuộc hội đàm.
“À phải, phải rồi. Và nữa, chúng tôi đã chân thành xin lỗi về lần đã đáp trái phép xuống hòn đảo đã khởi đầu cho tất cả những chuyện này. Nhưng nửa kia thì gần như chẳng ai chịu ai. Tàu của chúng ta ngoài lần đó ra thì vài năm nay đâu có chuyến đi nào bất hợp pháp đến Bộ chính trị nữa. Phải không Yumi-sama?”
“... Ừ.”
Dù rằng họ đã xâm phạm không phận Bộ chính trị với những mục tiêu xác định, nhưng nếu đến mức làm sứt mẻ mối quan hệ với Bộ chính trị thì hẳn nữ tư tế đã được thông báo rồi.
“Đúng vậy, nữ tư tế không biết, còn Ishtar chưa hề nghe thấy thứ gì như thế cả. Tôi cho rằng đó là một sự giả mạo. Chỉ là phía Bộ chính trị nói những điều như thế mà không hề quan tâm đến hệ quả của nó.”
“Cơ sở nghiên cứu trên quần đảo trôi dạt <Lagoon>... họ tính để cho nó mơ hồ khó đoán mãi sao?”
“Đúng vậy, sẽ rất khó nếu họ cứ khăng khăng giữ cho vấn đề này không được giải quyết trong suốt bốn ngày hội đàm.”
Ishtar mỉm cười khi tựa đầu vào bàn.
“Yumi-sama có quyền lực tuyệt đối với những vấn đề về Yuugenshu trên tư cách nữ tư tế. Tuy nhiên nếu vấn đề không bị đẩy về phía Yuugenshu thì dù Người có ngồi trong cuộc hội đàm đi nữa thì Người vẫn chẳng thể gây được áp lực lên Bộ chính trị được Vì thế nên ít nhất ‘chuyện Bộ chính trị nuôi Yuugenshu trong bồn nước’ – cuộc hội đàm phải tập trung về phía đó, nếu không Yumi-sama sẽ không có chút cơ hội nào để thể hiện cả.”
“Em... em biết điều đó, nhưng”
Nhưng đành chịu, đúng không. Dù cho Thiên kết cung <Sophia> có muốn hướng vấn đề về phía đó thì Bộ chính trị cứ khăng khăng phủ nhận.
“Đúng vậy. Thế nên mới có chuyện xảy ra đây, đúng chứ? Kế hoạch của Ishtar như đã đề nghị trước đó. Chỉ có duy nhất một mục cách mà thôi.”
Đột nhập vào trung tâm Bộ chính trị.
“Nếu chúng ta có được sự giúp đỡ của Yuragi-chan đây thì việc đột nhập hoàn toàn khả thi. Chúng ta sẽ có được những bằng chứng cần thiết về vấn đề quần đảo trôi dạt <Lagoon>, để chúng ta có thể trưng nó ra trước mặt Bộ chính trị khiến họ không thể chối cãi được. Vậy đó.”
“Không được!”
Cô dồn lực vào hai bàn tay đặt lên đùi mình.
“Hành vi nguy hiểm ấy... Em không cho phép! Không thể nào chúng ta có thể đột nhập vào phía sâu nhất của Bộ chính trị với mục tiêu như thế được.”
“Chúng ta sẽ tiến hành.”
Yuragi nhìn vào quyển sổ trên tay mình.
“Tạm dẹp chuyện tôi có đồng ý với kế hoạch của Ishtar hay không sang bên, tôi có thể tìm thấy được những thông tin số bằng quyền hạn của mình. Tuy nhiên những dữ liệu này cũng chỉ có thể tin được phần nào mà thôi. Không hề có lý do nào để Bộ chính trị lưu lại chính xác những thông tin kiểu như ‘những vấn đề của quần đảo trôi dạt <Lagoon>’ cả, và khả năng rất cao là không hề có dữ liệu nào ghi lại các thí nghiệm về việc nuôi con Yuugenshu trong bồn nước.”
“Dù vậy... chính vì thế việc bất cẩn đột nhập vào càng không thể.”
Nếu những thông tin mà mọi người làm việc cật lực mới có được là sự thật thì nó đáng để thử. Nhưng nếu những thông tin nhận được sau khi vô cùng mạo hiểm mới có được là giả thì mọi thứ sẽ cực kỳ kinh khủng.
“Nào nào, Yumi-sama, Yuragi-chan chỉ nói những dữ liệu số là giả, phải thế không? Tức nếu những dữ liệu ở quần đảo trôi dạt <Lagoon> còn được lưu giữ dưới dạng khác...”
Dạng thức khác hẳn dữ liệu số.
Giấy...? Hay ghi âm?
Không, dù thế nào đi nữa thì cũng có khả năng những nội dung trong đó cũng là giả. Sẽ chẳng có gì lạ nếu mọi dữ liệu liên quan đến quần đảo trôi dạt <Lagoon> đều đã được viết lại.
“Đúng như Ishtar-sama nói, thứ mà chúng ta đang tìm kiếm là một thông tin vĩnh hằng. Tuyệt đối không thể sửa chữa và không thể tiêu hủy được, một thứ cho thấy sự thật tuyệt đối... Nếu Người chĩa thứ đó vào mặt Bộ chính trị thì sẽ chẳng có cách nào họ chối cãi được cả.”
“Thứ đó...”
“... Mắt đỏ Mikuva.”
Những từ ngữ của Yuragi mạnh mẽ đến mức khiến không khí như cứng lại vì sốc.
“Tôi vẫn chưa thể nào được thấy hàng thật, nhưng đó là báu vật của Bộ chính trị. Với một tinh thể to lớn được làm từ cách đây nhiều năm về trước, cũng phải đến cả ngàn năm thì nó đã ghi lại gần như toàn bộ các sự kiện đã xảy ra ở lục địa trôi dạt <Orbie Clar> hay quần đảo trôi dạt <Lagoon>. Có vẻ như đó là một loại thần chú shinryoku chuyên bao quát lãnh thổ hay đại loại vậy.
“Đôi mắt đỏ của Mikuva... chị đùa chăng? Nó có tồn tại sao?”
Một tinh thể được khắc shinryoku lên đó.
Khi Yumi vẫn còn là nữ tư tế tập sự thì cô có nghe tin đồn về nó.
Dường như có một bảo vật được biết với tên gọi “Mắt đỏ” mà Bộ chính trị đã bí mật che giấu. Nó đã ghi lại toàn bộ những gì xảy ra ở lục địa trôi dạt <Orbie Clar> và lục địa trôi dạt <Lagoon>. Đó chính là thông tin mà gián điệp được Thiên kết cung <Sophia> cài vào Bộ chính trị trước cả Yumi và Sheltis nhập cung. Tuy nhiên đã mười năm trôi qua mà vẫn chưa hề có bằng cớ xác tín nào.
... Mình chưa hề tin nó có thật.
... Nhưng nếu nó thực sự tồn tại.
“Đó là thông tin mà tôi nhận được rất gần đây từ thư ký của một trong số các nguyên lão.”
“Nào nào, Yuragi-chan, Ishtar cũng từng hỏi rồi, nhưng giờ muốn xác nhận lại lần nữa. Chúng ta có nên tin vào một thứ mà nghe thật như bịa thế không? Nguồn tin đáng tin cậy đấy chứ?”
Yuragi lặng lẽ gật đầu với Ishtar, vốn đang lấy tay ôm đầu.
“Ừ, tôi không biết với Thiên kết cung <Sophia> đó chỉ là tin đồn, nhưng một báu vật như thế đã ít nhiều được xác nhận rồi. Bên cạnh đó không có điều gì khác ngoài việc Bộ chính trị che giấu sự thật về ‘Mắt đỏ’ khỏi tai mắt của Thiên kết cung <Sophia>.”
“À, nhưng cô đã nói rồi đấy thôi.”
Yumi nói tiếp những gì Yuragi đã nói như tiếp lời.
Nếu cho rằng thứ đó có tồn tại thực thì có thể hiểu được những giai thoại của Bộ chính trị xung quanh nó.
“Ishtar-san không biết sao? Công nghệ của Bộ chính trị chỉ sau Thiên kết cung Sophia ba tháng mà một câu nói khá nổi tiếng trong các nữ tư tế cũng như nữ tư tế tập sự.”
“Hê, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nghe nói tới... Ý là sao?”
“Ừm... đó không có ý nói công nghệ của Bộ chính trị chậm tiến nhưng đó nhằm nói lên điều ngược lại.”
Dù những nghiên cứu của Thiên kết cung <Sophia> mang tính đột phá đến mức nào về lĩnh vực shinryoku thì vài tháng sau Bộ chính trị cũng cho ra kết quả tương tự.
“Như phương pháp huấn luyện các nữ tư tế’ hay những kết quả nghiên cứu gần đây về shinryoku... Dĩ nhiên không phải tất cả mọi thứ, nhưng có cả những thứ được liệt vào hàng mật, thế mà Bộ chính trị vẫn có được cùng một loại kết quả nghiên cứu như vậy... và điều đó xuất hiện với một tần suất mà khó có thể cho rằng đó chỉ là trùng hợp đâu.”
Cũng có những tin đồn những người sử shinryoku bên phía Bộ chính trị luôn quan sát hai mươi bốn giờ một ngày. Bởi rất sợ phải bị nhìn thấy nên những thí nghiệm và thông tin tối quan trọng luôn phải được bảo bọc bằng kết giới Shinryoku trước.
“Fufufu, nếu những thông tin đó có được bằng ‘mắt đỏ’ thì điều này hoàn toàn có thể giải thích được. Chà, thiên kết cung <Sophia> cũng thế nên việc Bộ chính trị sở hữu một thứ như vậy cũng chẳng lạ.”
Ishtar vẫn vô tư từ đầu đến cuối.
“Mà ghi lại tất cả mọi sự... ừm, tức về cơ bản nếu chúng ta có thể hỏi tinh thể đó giờ I’sa – chan đang làm gì thì chúng ta sẽ có ngay câu trả lời?”
“Tôi nghĩ vậy.”
“Ô-!? Ishtar cũng rất hứng thú với nó. Chẳng hạn I’sa-chan có thể ngoan ngoãn ăn một mình không, onee-chan lo, lo lắm...”.
“Nhưng nếu chị không được tinh thể ấy chọn nên cũng vô ích thôi.”
“Ơ?”
Nữ tinh binh nháy mắt.
“Thế đó.”
“Cần có điều kiện cần để kích hoạt ‘mắt đỏ Mikuva’ à, đúng không?”
Trước khi Yuragi nói vậy thì Yumi tập trung vào cô thư ký.
“... Chị làm em ngạc nhiên đấy, chị biết rõ về ‘mắt đỏ’ nhỉ?”
“Không hề, nhưng với một hệ thống có dính dáng đến shinryoku thì tôi có thể đoán được giới hạn của nó.”
Có ba kỹ thuật ứng với nhóm thần chú shinryoku lãnh thổ.
Thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ và truyền âm. Chúng đều có khả năng nhìn thấy và nghe thấy được ở cách xa hàng dặm.
“Chẳng hạn ở Thiên kết cung <Sophia>, có những hệ thống sử dụng shinryoku như chìa khóa. Những tầng trên cùng và cánh cửa phòng mà ở đó các nữ tư tế cầu nguyện cho kết giới băng kính không cho phép ai ngoài một số người có bước sóng shinryoku xác định đi qua. Tôi cho rằng đại tinh thể này cũng cần một chìa khóa tương tự.”
“Ra thế... có vẻ như vẫn còn hy vọng. Đại tinh thể ấy có thể cho Yumi-sama thấy sự thật.”
Yuragi tháo mắt kính ra và mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ.
“Như Yumi-sama đã nói, ‘mắt đỏ Mikuva’ sẽ tự nó chọn ra những cá nhân phù hợp và không cho người khác thấy cái gì. Nếu chúng ta suy luận từ điểm đó...”
“Bộ chính trị vẫn chưa tìm được người thực sự phù hợp chăng? Ý chị là vậy à?”
Cụm từ đó.
Yuragi nuốt khan, còn Ishtar nhướng mày.
“Nói đi nói đi Yumi-sama, sao Người biết được điều đó?”
“Ừmmmm... nói cho đơn giản là việc sử dụng shinryoku để quan sát trên diện rộng vô cùng khó khăn. Dù dùng shinryoku nhiều đến mức nào thì cũng chẳng thể nói vấn đề có thể được giải quyết.”
Ví dụ chúng ta đang quan sát toàn bộ lục địa trôi dạt và ghi lại được toàn bộ cuộc đối thoại. Nghĩ xem điều đó khó tiến hành đến mức nào... Yumi không đủ tự tin để làm được điều đó nốt. Trong số các nữ tư tế chỉ có mỗi Syun-rei có thể làm được điều đó với độ chính xác trăm phần trăm mà thôi.
“Với một tinh thể quyền năng như thế thì cũng phải có một người xuất chúng tương ứng, nếu không nó sẽ không làm việc được.”
“Chính xác tuyệt đối, điều kiện để vận hành ‘mắt đỏ’ vẫn còn nằm trong vòng bí mật... có nghe nói rằng cái gì đó liên quan đến shinryoku là chìa khóa nhưng bước sóng hay chất lượng shinryoku là điều mà chẳng ai biết rõ. Ứng viên thì nhiều, nhưng Bộ chính trị vẫn chưa tìm được người phù hợp.”
Người phù hợp?
Cảm... cảm giác choáng nhẹ ở đây nghĩa là gì chứ?
Do cảm giác gần như sự căng thẳng đó xuất hiện nên nhịp tim của cô không hề có dấu hiện giảm xuống.
... Mắt đỏ Mikuva.
... Ghi lại toàn bộ các sự kiện... một hệ thống quan sát?
... Mikuva... Mình có cảm giác như đã nghe cụm từ này ở đâu đó rồi.
Chỉ mới gần đây thôi, vậy thì ở đâu mới được? Từ ai chứ? Đó chắc chắn không phải là một trong số các nữ tư tế, cũng chẳng phải Sheltis và lại càng không thể là nhân viên trong tháp. Nếu vậy...
“Chuyện ngàn năm về trước đã bắt đầu ở thiên đường ảo ảnh này. Giờ thì, hỡi Yumi Ele Soufflenictole – khi cô thấy thế giới trước khi có kết giới băng kính thì ấn tượng của cô sẽ như thế nào?”
... Chính là lần đó.
Khung cảnh ngàn năm trước được một người phụ nữ tự gọi mình là Tsali chiếu cho cô thấy.
Khi cô lấy lại được nhận thức thì cô đã nằm ngất xỉu trong một công viên mà cô không nhận ra được. Khi cô chiến đấu với Yuugenshu thì xuất hiện hai cô gái.
Shasa và Ilis, hai cô gái gọi nhau bằng cái tên đó.
“Trông đợi vào chị đấy, [Nữ thần máy móc Mikuva]-san.
“Tôi nhớ mình đã từng giới thiệu mình là Ilis nhỉ?”
... Đúng, cái tên Mikuva xuất hiện lúc đó.
Chỉ trong một khoảnh khắc.
“Nà-y, Yumi-sama, có chuyện gì xảy ra vậyyyyyy?”
“Ơ? Ừ- ừmmmm... không-không có gì ạ. Chỉ là em đang suy nghĩ thôi.”
Bị Ishtar nắm lấy tay, cuối cùng Yumi cũng tỉnh lại.
“T-tiếp đi Yuragi-san!”
“Vâng, tôi muốn nói tiếp lắm, nhưng tôi đã nói hết những gì tôi biết. Còn lại là quyết định của Yumi-sama mà thôi.”
Nếu họ có thể tiếp cận được bảo vật ‘mắt đỏ Mikuva’ mà Bộ chính trị đang cất giấu thì bí mật về quần đảo trôi dạt <Lagoon> sẽ được phơi bày. Cô có nghe thấy nhiều tin đồn về chuyện này từ lúc vẫn còn là nữ tư tế tập sự và Yuragi cũng chính thức khẳng định nó có tồn tại nên có thể tin được vào điều đó.
... Nhưng quá mạo hiểm.
“Đây vẫn là đột nhập bất hợp pháp, đúng không?”
“Đúng, vì tôi chỉ biết đến sự tồn tại của ‘mắt đỏ’... nó được cho là cất giữ ở một nơi gọi là ‘linh đường’ và hệ thống bảo vệ ở đó cũng là một bí mật. Nếu bị bắt ở đó thì khó có thể thoát ra, và có thể thấy trước rắng mối quan hệ giữa Thiên kết cung <Sophia> và Bộ chính trị sẽ sụp đổ.”
“Thêm vào đó, lúc trưa Ishtar-sama có hỏi tôi một câu rằng ‘Bộ chính trị có người nào có khả năng chiến đấu ngang Sennenshi không?’ – Tôi sẽ nói dựa trên những lời đồn rằng ‘có thể có’. Thiên kết cung <Sophia> cũng râm ran tin đồn kiểu như có nữ tư tế thứ sáu hay Nữ hoàng có một vệ sĩ với sức mạnh siêu việt cỡ Sennenshi.”
“Ha-y, tức chúng ta chỉ có thể cho rằng đó là tin đồn?”
“Ishtar-sama... chị cũng tin vào mấy thứ như thế à?”
“Thay vì tin thì Ishtar nghĩ rằng chuyện đó là bình thường.”
Nữ tinh binh bình thản gật đầu.
“Ơ? S-sao chị lại nghĩ thế?”
“Cơ bản là... hmmm – khó giải thích thế. Thôi thì thế này. Sự thật là Ishtar nghĩ rằng có một kẻ như thế canh giữ linh đường thì khá là đau đầu... Và đó cũng là kết luận cho tất cả những gì mà Yumi-sama đã nói từ nãy giờ.”
Buông hai tay ra, Ishtar chỉ lên trần phòng.
“Chúng ta nhắc lại lần nữa nhỉ? Đầu tiên chúng ta cần phải tiếp cận với ‘mắt đỏ’ mà Bộ chính trị đang cất giữ. Nếu thành công thì mọi thứ coi như được giải đáp. Vấn đề nằm ở chỗ nếu thất bại thì mọi thứ sẽ rất khó cho Ishtar và Yumi vốn thuộc về nhóm lãnh đạo tòa tháp, và có khả năng liên lụy đến cả Yuragi-chan nữa. Vậy chúng ta sẽ làm gì. Chúng ta sẽ cử tay chân mà chúng ta có thể đùn đẩy trách nhiệm đi...”
“...”
Bên bàn, Yumi cố kìm nén bàn tay đang run bần bật của mình.
... Đúng, đúng thế.
... Điều mà mình không thể nào chấp nhận.
Con người này đã có ý định ‘sử dụng’ một tân binh như một con tốt thí.
“Và tình cờ chúng ta có bốn tân binh đi cùng – Chỉ cần chúng ta giải thích được tình thế này cho họ mà không gặp chút khó khăn nào thì họ có thể làm một pha solo nhỉ? Nếu thành công thì quá tuyệt, còn nếu họ bị bắt và gây vạ thì chúng ta có thể nói rằng ‘cấp trên không kiểm soát được hành động của cấp dưới’, họ hành động theo ý họ.”
Cô cắn môi muốn bật máu.
Nếu không... cô sẽ nổi cáu và không thể nào giữ nổi bình tĩnh và chắc chắn sẽ mất một điều gì đó quý giá trong tim mình. Chính vì cô cảm thấy như thế.
“Liệu nữ tư tế có sẵn lòng...?”
Cô ta đang hỏi mình có nên nói với những người lính bảo vệ mình rằng “Hãy đi đi” đơn giản vì điều đó tiện với mình nhất hay không.
‘Nếu Yumi-sama vẫn muốn tiếp tục là một nữ tư tế thì hãy ra lệnh...”
Luận điểm của Ishtar quá tàn nhẫn.
“Đâu là lý do mà Yumi-sama tạo kết giới với cảm xúc đau khổ như vậy chứ?”
Với cô thì chẳng cần phải nói thêm.
Chính do Uế ca địa đàng chi viên và lũ Yuugenshu sống ở đó là một mối họa với lục địa trôi dạt <Orbie Clar>.
“Nhưng Người biết không, Yumi-sama? Không phải ai trên thế giới cũng đủ mạnh mẽ để đối phó với Yuugenshu như Ishtar và Yumi. Mọi người đều quá yếu... nếu Người hỏi Ishtar thì Ishtar cũng trả lời rằng I’sa, lính chính quy cũng còn quá yếu. Không ai tin rằng đứa trẻ ấy có thể thắng được Yuugenshu đâu. Đấy là chưa kể đến những người dân ở khu dân cư.”
Nhẹ nhàng, như lời hát ru.
Cảm xúc trên gương mặt cô gái là một cảm xúc dịu dàng mà cô chưa bao giờ thấy.
“Tuy nhiên có những kẻ xấu xa đang toan tính một điều gì đó bằng cách nuôi lũ Yuugenshu. Điều đó không thể nào chấp nhận được. Sau khi làm rõ được âm mưu của chúng thì chúng ta sẽ nghiền nát chúng. Chẳng còn cơ hội nào khác ngoài cơ hội này, hiểu không?”
Do hội nghị đang diễn ra nên những người lính có thể tự do di chuyển quanh hòn đảo.
Hiện tại mọi sự chú ý đều đổ dồn về nữ tư tế nên toàn bộ lực lượng bảo vệ của Bộ chính trị đều đổ dồn về hội nghị. Nếu họ muốn đột nhập vào trung tâm Bộ chính trị thì sẽ không có cơ hội thứ hai nào thuận lợi thế này đâu.
... Mình hiểu chứ.
... Nhưng.
“Ôi chao, ôi chao, đừng có thuỗn mặt ra như thế chứ Yumi-sama. Không sao, không sao đâu mà, đừng nghĩ đến việc thất bại chứ. Nếu chúng ta chọn ra được người đủ khả năng để đột nhập vào Bộ chính trị thì tất cả sẽ ổn thôi.”
Người nữ tinh binh xua xua tay.
“Vậy thì Ishtar-sama, nếu phải chọn người khá nhất trong nhóm của Monica-sama... thì người sẽ chọn ai?”
“Dào, không rõ. Vì thế nên tôi nghĩ nếu chọn Monica-san thì ổn cả.”
“Đợi-đợi đã!”
Yumi ngắt ngang cuộc nói chuyện của Yuragi và Ishtar bằng một tiếng thét. Với đủ sự giận dữ đủ đá văng cái bàn trước mặt, cô đứng dậy.
“Monica-senpa... em không muốn nói chuyện đó với Monica-senpai đâu.”
“Tại saooooo???”
“... Bởi.”
Cô cắn môi dưới.
“Nếu em nói với chị ấy... chị ấy sẽ xung phong đi cho xem. Chị ấy là kiểu người sẵn sàng không chấp nhận những điều khiến cho nhóm của chị ấy gặp nguy hiểm.”
Thế nên thay vì để cho một thành viên trong nhóm làm thì nhỏ sẽ tự mình làm điều ấy. Nhưng như thế là quá sức. Nếu như nhỏ bị bắt thì nhiều khả năng nhỏ sẽ không thể nào thoát ra được.
“À, cũng có lý, Ishtar cũng có cảm nhận cô gái đó là người như vậy. Nhưng nếu không phải cô ấy thì ai chứ?”
“... Đó là...”
... Còn người khác ngoài Monica-senpai ư?
Một người trong nhóm giàu kinh nghiệm hơn Monica-senpai và là người mà mình có thể tuyệt đối tin tưởng. Người mà mình có thể tin rằng có thể hoàn thành nhiệm vụ...
“... Đợ... i... đã...”
Cố nén giọng, Yumi lắp ba lắp bắp.
... Có một người.
Có một tân binh siêu hạng trong nhóm đó. Trong số những tân binh... mà không, một người lính xuất sắc thậm chí còn không dưới cơ Sennenshi. Dù rằng người đó đã từng bị đuổi khỏi Thiên kết cung <Sophia> thì người bạn thanh mai trúc mã của cô một tay lao thẳng đến Thiên kết cung, đến Thánh đường thiêng liêng lúc cả một đại đoàn Yuugenshu xuyên phá kết giới băng kính...
... Sheltis.
... Nhưng mình có thể yêu cầu Sheltis làm một điều nguy hiểm như thế không?
Mình có thể ‘ra lệnh’ cho bạn thuở thơ ấu của mình với tư cách nữ tư tế?
“...”
Choáng, đau đầu và bất an hòa quyện vào nhau trong ngực cô. Phòng có điều hòa, nhưng cô không thể nào ngừng run rẩy.
“... Cho em... ít thời gian...”
“Được, nhưng hạn chót là tối mai nhé.”
Ishtar chải mái tóc vàng óng của mình bằng ngón tay.
“Mục tiêu là ngày cuối của hội đàm, chúng ta sẽ chìa ra cho họ thấy ‘sự thật’ về quần đảo trôi dạt <Lagoon> vào ngày thứ tư. Để làm được điều đó chúng ta cần phải tiếp cận được ‘mắt đỏ Mikuva’ vào ngày thứ ba của hội đàm, tức ngày mốt và trước đó cần phải chuẩn bị nữa. Tức tối mai chúng ta phải lên kế hoạch đột nhập rồi, Người hiểu chứ?”
“Em... hiểu.”
... Mai là hết hạn.
... Mình phải ra quyết định vào tối mai.
“...”
“Xin lỗi... em nghỉ chút được không?”
Không hề đợi hai người kia, cô đi thẳng đến giường ngủ...
Cảm thấy mình càng lúc càng mụ đi, Yumi ngã vật xuống giường.