CHƯƠNG 8 : CUỘC SỐNG THƯỜNG NHẬT CỦA CLB CỔ ĐIỂN HƯỚNG TỚI TƯƠNG LAI
Thế là lễ hội văn hoá đã sắp đến. Nhìn ngắm bầu trời đầu thu từ ô cửa sổ phòng Địa Chất, tôi vẫn chẳng tin được là kì nghỉ hè đã kết thúc. Sau khi hiểu ra cảm giác nuối tiếc của chú Sekitani Jun để lại qua nhan đề ‘Kem đá’ CLB chúng tôi đã khởi động tiến trình làm tập san năm nay...
Nhưng hiện tại vẫn chưa đâu vào đâu cả.
Khi đang viết thư hồi âm cho bà chị, tôi được chứng kiến một cảnh tượng rất chi là bi thảm ở ngay bên cạnh.
“Một tí nữa thôi, tí nữa thôi mà! Sắp xong rồi.”
“Tuần trước cậu cũng nói như thế!”
Chịu trách nhiệm chính cho tập san là hội trưởng Chitanda, thế nhưng việc phân phối bài viết của từng người và liên hệ với nhà in lại thuộc về Ibara vì nhỏ đã có kinh nghiệm. Với thời gian biểu gắt gao của nhỏ mọi công việc trong kì xuất bản ‘Kem đá’ này đều tiến hành rất trôi chảy. Tôi chưa được xem bài viết của Ibara, nhưng kiểu gì nhỏ cũng viết như là cái bài cảm nhận về bộ manga kinh điển mà nhỏ từng kể (hình như tên là "Đất, Hư Vô, hay Con Số"… hay là cái kiểu gì đại loại vậy) dù tôi nghĩ nhỏ chỉ nói đại ra mà thôi.
Trong khi đó, bài viết chưa hoàn thành của Satoshi mà Ibara đang đốc thúc như điên đã được hắn mô tả là một câu chuyện dí dỏm liên quan tới nghịch lý Zeno[1], một sự liên quan rất chi là… tuỳ tiện. Đọc những ấn bản trước của “Kem đá” mới biết hoá ra họ đã viết đủ thứ thể loại trong đó. Dù vậy tôi vẫn nghĩ Satoshi đã có thể viết một thứ ra hồn hơn bất chấp hắn luôn miệng quả quyết thứ “nghịch lý cổ điển” của hắn đã được quốc tế công nhận là “cổ điển”. Cũng tội, công việc ở CLB Thủ Công và Hội Học sinh đã làm hắn quá tải và bây giờ trông hắn như phát rồ với phần phân công mới chỉ làm được chút ít. Hắn không giỏi viết lách, đó là một điểm yếu bất ngờ mà tới giờ tôi mới nhận ra.
Ibara vừa nhìn đồng hồ vừa đi qua đi lại quanh Satoshi, trong khi hắn thì cặm cụi viết với một nụ cười đau khổ. Vừa nhớ ra điều gì nhỏ liền quay sang tôi,
“Mà nè, Chi-chan đi đâu rồi? Tôi cần tham khảo với bạn ấy về kinh phí.”
Satoshi ngẩng mặt lên như muốn nói, nhưng ngay lập tức quay lại công việc bởi một cái trừng mắt của Ibara. Không còn cách nào khác tôi phải dừng bút mà trả lời : “Cậu ấy đến nghĩa trang.”
“Nghĩa trang?”
“Mộ của chú Sekitani Jun. Cậu ấy muốn viếng bằng bài văn đó để tỏ lòng tôn trọng những kí ức về chú ấy.”
“Bài văn đó” là chỉ cái kết luận mà chúng tôi đã viết lại về câu chuyện ba mươi ba năm trước, được viết bởi tôi với sự hỗ trợ cùa Chitanda. Tôi đã bỏ qua toàn bộ những phép tu từ không cần thiết và giữ cho bài văn xuôi mạch lạc nhất có thể.
“Ra là vậy.”
Ibara tiếp tục nói, giọng điệu nhỏ không tỏ ra mỉa mai như thường ngày:
“Thế Chi-chan còn nói gì không?”
“Không nói thêm gì hết.”
Tôi không hề nói dối. Cái ngày nhận bài văn của tôi trong lễ tang của chú Sekitani Jun và cả hôm nay khi quyết định đi thăm mộ lần nữa, nhỏ cũng không thể hiện chút cảm xúc gì. Tôi thì không nghĩ nhỏ giấu. Hôm ấy khi bức màn sự thật của “Kem đá” được vén lên Chitanda đã công nhận mọi khúc mắc đã được giải quyết, còn việc nhỏ có hoàn toàn chấp nhận hay không thì có trời biết.
“Ughh… Fuku-chan, tớ nhận thấy tay cậu vừa ngừng. Chúng ta chỉ còn năm phút!”
“Sao lại năm phút? Tàn nhẫn quá đi đó mà.”
Tôi chìm vào suy nghĩ khi hai người đó lại tiếp tục màn bi kịch. Sự kiện đó rốt cuộc không chỉ liên quan đến một mình Chitanda, cả Ibara và Satoshi cũng đã chung tay góp sức vào để tìm câu trả lời…
Thế còn tôi?
Tôi nhét lá thư vừa viết xong vào cặp, những làn gió mát rượi của mùa thu khiến hai mi mắt chỉ muốn sụp xuống. Có vẻ như không còn gì níu kéo ở lại xem cảnh tình tứ của Satoshi và Ibara, tôi nghĩ mình sẽ về nhà sớm.
Và rồi chuyện đó xảy ra...
Cửa mở và một người vừa bay vào phòng trông có vẻ rất vội vã. Đó chính là hội trưởng Chitanda của chúng tôi, nhỏ đang gục mặt xuống đất mà thở lấy thở để. Ba chúng tôi đều đứng hình trước sự xuất hiện đột ngột ấy. Sau khi nhịp thở trở lại bình thường nhỏ mới ngẩng mặt lên nổi.
“Ủa Chitanda-san, tưởng cậu tính đi tới nghĩa trang chứ?”
Nhỏ gật đầu trước câu hỏi của Satoshi,
“Đúng vậy. Nhưng mà, chỉ là có vài điều mình đang thắc mắc.”
Thắc mắc?
Tôi có một linh cảm không lành. Không, chẳng còn là linh cảm nữa, đó đã là “kinh nghiệm” cho tôi biết lại có chuyện sắp xảy ra. Vài nếp tóc của Chitanda bóng lên vì mồ hôi và mặt nhỏ vẫn còn hơi đỏ, trong khi đôi mắt long lanh kia lại tràn trề sức sống. Đó là dấu hiệu cho “thứ đó” sắp sửa bùng nổ.
“Chi-chan đang thắc mắc cái gì vậy?”
Làm ơn đừng hỏi nữa! Tôi tự nói với bản thân khi Chitanda quay lại và chuẩn bị rời khỏi phòng…
Đó ít nhất là những gì tôi đã mong đợi, bởi vì không thứ gì có thể lọt ra ngoài tầm mắt của nhỏ. Tôi nhận ra cổ tay mình đã bị nắm chặt.
“Đi nào Oreki-san! Chúng ta vẫn còn kịp nếu chạy tới sân tập bắn cung.”
“Gì vậy, sao đường đột thế?”
Dù biết là vô vọng nhưng tôi vẫn cứ phản kháng. Nhưng kì này nhỏ lắc đầu trước yêu cầu được giải thích của tôi,
“Cậu sẽ hiểu vấn đề nhanh hơn khi nhìn thấy.”
Đúng là vô vọng. Một khi Chitanda đã quyết việc gì thì cách tiết kiệm năng lượng nhất là làm theo ý nhỏ. Nhìn chúng tôi Satoshi mỉm cười trong khi Ibara thì chỉ nhún vai. Đành vậy, tôi đồng ý:
“Rồi rồi, tớ đi. Gấp gáp vậy tức là như thế đúng không?”
Chitanda khựng lại và quay lại. Với đôi mắt to tròn dán chặt vào tôi, nhỏ đáp nhẹ nhàng:
“Vâng, đúng thế… tớ rất là hiếu kì.”
[1] Theo nghĩa rộng thì đây là 9 nghịch lý bao gồm nhiều vấn đề thuộc lĩnh vực Triết học của triết gia Hy Lạp Zeno xứ Elea. Theo nghĩa hẹp thì đây là nghịch lý nổi tiếng nhất “Achilles và con rùa” của ông - cho rằng nếu Achilles và con rùa chạy thi và nếu Achilles xuất phát sau rùa thì sẽ không bao giờ đuổi kịp được rùa. Nghịch lý này có thể được chứng minh bằng giới hạn.