Xin chào, tôi là Yonezawa Honobu.
Khoảng 60% nội dung trong tiểu thuyết này là giả tưởng thuần tuý, còn lại thì dựa trên những sự kiện lịch sử. Những câu chuyện trong Hyouka đều dựa trên những mẩu tin tức đời thường có thể tìm thấy trên báo.
Nói thêm một chút về việc kết hợp những chi tiết giả tưởng với sự kiện lịch sử. Ai cũng hiểu rõ phần giả tưởng là phần bạn có thể tự do phóng tác còn phần lịch sử thì không. Tuy nhiên trong tiểu thuyết này, khi đã có một điểm tựa lịch sử vững chắc thì tôi lại gặp khó khăn trong việc xử lý phần giả tưởng.
Để hoàn thành một câu truyện người viết cần phải mường tượng được hết đường đi của mạch truyện. Về điểm này tôi nghĩ bộ phim Cô phù thuỷ tuổi teen Sabrina đã từng được chiếu trên kênh NHK-E đã làm tốt hơn tôi.
Quyển sách các bạn đang cầm trên tay sẽ không thể tồn tại nếu không có sự giúp đỡ của rất nhiều người. Đặc biệt là Yamaguchi-san và Nakai-kun, hai người đã cung cấp những gợi ý quan trọng vào phút chót. Saitou-san, người đốc thúc tôi phải cố gắng làm cho câu truyện này trở nên thú vị. Tada-san, người đã luôn kiên nhẫn chờ đợi tôi từ đó đến giờ. Akiyama-kun, người chưa từng chán việc khuyên bảo tôi đứng bao giờ tự mãn.
This book would not have seen the light of day without the assistance of many people. Especially the following:
Tôi xin gửi lời cám ơn chân thành đến những người này. Cám ơn các bạn. Cũng sắp đến mùa có cá đuôi vàng rồi, mong rằng các bạn có thể đến chơi và cùng tôi ăn một bữa sushi.
Tiếp theo.
Với tất cả những người thuộc uỷ ban chọn lọc đã trao cơ hội cho tiểu thuyết này, từ S-san người đảm nhiệm mọi việc cho đến Uesugi-san người đã thiết kế trang bìa (trong lần xuất bản đầu tiên), Hyouka cũng sẽ không tồn tại nếu không có sự cống hiến của các bạn. Xin gửi đến các bạn niềm cảm kích sâu sắc nhất của tô
Cơ mà, một ngày nọ anh bạn của tôi mời tôi đi ăn sushi. Sushi ở quán đó hợp vói túi tiền nên tôi đã rất vui khi anh ấy đề nghị chở tôi đến đó. Tuy vậy khi chạy xe trông anh không có vẻ vội vã như tôi.
Sắp tới giờ ăn tối, và bãi đậu xe của quán đã đầy nghẹt. Nói thật, lúc đó tôi cực kì khó chịu, bời vì dù tôi có hối thế nào thì anh ấy cũng chỉ nhoẻn miệng cười mà tiếp tục cho xe đi chậm.
Tôi biết anh ấy không phải loại người thích trêu chọc người khác, trái lại anh ấy còn là mẫu người thận trọng và nghiêm túc. Không biết hôm đó có cái gì nhập vào ảnh nữa
Có lẽ vào một dịp nào đó trong tương lai tôi sẽ biết.
Và cho đến lúc đó, xin cám ơn các bạn đọc.
Yonezawa Honobu