Ba ngày trôi qua bằng cách nào đó.
Tôi không hề lãng phí khoảng thời gian này. Trong ba ngày tôi đã làm được khá nhiều việc, liệt kê toàn bộ ra sẽ rất khó hiểu và dài dòng nhưng tóm gọn nó lại cũng chẳng dễ chút nào.
Ngày đầu tiên, tôi gia cố thêm cho căn lều của mình.
Ngày thứ hai, nơi trú ẩn của tôi bất ngờ bị sập khiến tôi phải đi lấy thêm gỗ trong rừng để gia cố lại khung và cột chống.
Sẽ thật lý tưởng nếu tôi có một sợi dây để cố định các khung lại với nhau, nhưng thiếu một sợi dây, tôi phải đào thêm các lỗ móng và lắp các dầm đỡ vào từng lỗ.
Sau đó, tôi lo ngại về nguy cơ bị dột nước khi trời mưa, khiến tôi phải hy sinh ba hoặc bốn mảnh quần áo của mình để che lên những chiếc lá mà tôi dùng làm mái nhà. Sau đó tôi lại phủ lên lớp quần áo bằng những tán lá lớn hơn.
Tuy nhiên, những cây cột lại không đủ mạnh để chịu được trọng tải của căn lều sau khi được gia cố khiến nó lại đổ sụp thêm một lần nữa. Do đó, tôi phải kết hợp các giá đỡ ngang để chịu trọng lượng.
Hơn nữa, tôi phải xoắn một số quần áo cũ của mình lại và dùng chúng làm những sợi dây tạm thời để buộc khung mới lại với nhau.
Thành thực mà nói, tôi cảm thấy thật lãng phí khi sử dụng một số quần áo của mình theo cách này. Tôi tự hỏi liệu mình có thể bán chúng ở tiệm cầm đồ để nhận lại một vài đồng bạc hay không.
Sau khi cân nhắc một lúc, tôi quyết định bỏ ý nghĩ đấy đi. Không đời nào lại có một tiệm cầm đồ sẽ mua những bộ quần áo như vậy trừ khi chúng là những món đồ xa xỉ được trang trí bằng đá quý với nhiều họa tiết tinh xảo.
Dù sao thì tôi vẫn sở hữu một số vật phẩm có giá trị mà tôi có thể bán được, nên thế là đủ rồi. Tuy nhiên, tiệm cầm đồ gần nhất lại nằm ở thành phố lân cận.
Rời khỏi Đảo Acken chỉ để ghé thăm một cửa hàng sẽ là một thử thách lớn. Tôi lo lắng rằng mình có thể không tạo ra đủ lợi nhuận để trang trải cho chuyến hành trình trở về của mình. Đi bộ đến đó có thể mất đến hai ngày một đêm, một khoảng thời gian vô cùng dài. Xe ngựa có thể đẩy nhanh qua trình nhưng tiền để đi ở đâu ra thì lại chẳng ai biết.
“Hừm…”
Ngồi bên bờ suối, tôi siêng năng mài nhọn đầu cành gỗ bằng con dao găm của mình.
Vì tôi đã quyết định không rời khỏi khuôn viên học viện nên tôi cần phải giải quyết ba nhu cầu cơ bản của mình: thức ăn, quần áo và chỗ ở.
Tôi có đủ quần áo để mặc thêm vài ngày nữa, mặc dù chúng đang trong tình trạng tồi tàn. Tôi thậm chí còn có một túp lều nhỏ, dù nó cực kì thô sơ. Vấn đề cần giải quyết lúc này là thức ăn.
Trong ngày thứ hai, tôi đi vào rừng để tìm kiếm thức ăn. Kiếp trước tôi sống ở nông thôn, nên có vẻ tôi thân thuộc với cảnh rừng rú này hơn mình tưởng.
Tuy nhiên, việc tìm kiếm thực phẩm ăn được lại là một vấn đề khác. Tuy thực vật ở đây rất phong phú nhưng không phải loại nào cũng ăn được. Tôi cũng chẳng phải chuyên gia sinh tồn gì nên việc phân biệt một loại thực vật có độc, ăn được hay không chỉ bằng mắt thường về cơ bản là bất khả thi.
Do đó, tôi buộc phải bóc vỏ một số cây thông.
Bên dưới lớp vỏ ngoài của cây là một lớp thịt trắng mỏng. Khi còn nhỏ, ông tôi thường kể với tôi rằng vào thời của ông, người ta thường đun chín vỏ cây thông để ăn vào lúc mất mùa hoặc thực phẩm khan hiếm.
Sử dụng một con dao găm nghi lễ mà tôi tìm thấy trong mớ hành lý của mình, tôi lột bỏ phần thịt trắng ở lớp vỏ bên ngoài. Sử dụng Đốt cháy để nhóm lên một lửa trại nhỏ, tôi nấu thịt vỏ trong nước suối sôi bằng cách sử dụng một chiếc cốc kim loại thay cho một cái nồi.
Nấu xong, tôi gặm vỏ cây thông, nó dai và mùi vị thì rất khó chịu. Mặc dù vậy, tôi vẫn cố gắng nhắm mắt mà ăn hết số đó.
Đêm hôm đó tôi bị tiêu chảy nặng.
Có vẻ như vỏ cây rốt cuộc không phù hợp để được dùng làm thực phẩm cho con người.
Đến ngày thứ ba, sau hai ngày đói meo và một đêm bị tiêu chảy nặng. Một lần nữa tôi cảm thấy bản thân mình đáng thương đến nhường nào.
Tôi tuốt xong một cành cây và buộc chặt con dao nghi lễ vào một đầu bằng chiếc khăn tay. Tuy nhiên, nó có vẻ lỏng lẻo nên tôi phải dùng dây leo nhặt được trong rừng để buộc con dao găm và khúc gỗ lại với nhau.
[Sản phẩm mới được chế tạo]
Cây lao đơn giản
Được chế tạo bằng cách gắn một con dao găm nghi lễ vào một cành cây được cắt gọt khéo léo.
Có thể được sử dụng để bắt cá hoặc săn bắn.
Độ sắc bén của con dao găm bị giảm đi, làm giảm sức mạnh và độ hiệu quả của nó.
Mức độ khó sản xuất: ◐○○○○
《 Sản xuất đã hoàn thành. Kỹ năng thủ công đã được cải thiện. 》
Hồi còn nhỏ, tôi thường khoe khoang với đám bạn cùng trang lứa về tài đánh bắt cá nước ngọt của mình. Tuy nhiên, bây giờ, tôi cảm giác như mình đang chết đói đến nơi thì việc đánh bắt cá đã mang ý nghĩa sống còn.
Mặc dù con dao găm không sắc bén như một chiếc lao xiên cá truyền thống nhưng kinh nghiệm của tôi đã bù đắp cho những khuyết điểm của nó.
Khi củi kêu tanh tách, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi sở hữu ma thuật lửa, không cần phải vật lộn với việc đốt lửa. Tôi cảm thấy biết ơn Ed phần nào vì ít ra anh ta vẫn có khả năng sử dụng ma pháp.Tuy nhiên, vì việc thu thập lương thực không mang lại kết quả nên việc chuyển sự tập trung sang săn bắn của tôi là một quyết định đúng đắn. Nhờ những kỹ năng có được khi còn trẻ, tôi đã câu được nhiều loài cá nước ngọt.
Việc hái lượm đã mang lại kết quả tồi tệ khiến tôi phải chuyển sang thiên hướng săn bắn và may mắn thay, đây là một quyết định hoàn toàn chính xác. Một chiếc lao xiên cá kết hợp với kinh nghiệm đánh cá của tôi đã mang lại nhiều thành phẩm hơn tôi tưởng.
Tôi xiên những con cá bắt được và nướng chúng trên lửa. Tuy nhiên, lại thêm một vấn đề nữa nảy sinh: cá ngày càng mềm khi càng được nướng chín. Thịt bắt đầu bong ra và rơi ra khỏi khúc gỗ khiến tôi mất đi những phần quý giá của con cá.
'Ước gì mình có một cái lò nướng ở đây...' Tôi thừa sức để tạo ra nó, nhưng không có nguyên liệu nên đành phải vứt ý nghĩ đấy sang một bên. Tôi không có thứ gì có thể dùng làm đĩa nên phải ăn con cá còn nóng hỏi một cách trực tiếp, hậu quả là tôi suýt bị bỏng lười.
“Haha...”
Lần đầu tiên, sau một khoảng thời gian dài, tôi thật sự cảm thấy bản thân mình có năng lượng. Dù mùi vị không có gì đặc sắc, hay nói thẳng ra là vô vị, nhưng tôi vẫn biết ơn vì cái dạ dày trống rỗng trong 2 ngày của tôi đang được lấp đầy.
Cuối cùng, tôi đã ăn khoảng bốn đến năm con cá. Để bù nước, tôi nhúng đầu xuống suối, làm dịu cơn khát bằng vài ngụm nước ngọt.
“Phù…”
Mặc dù tôi chưa hề thấy no nhưng cơn đói đã hành hạ tôi suốt mấy ngày trời đã bị đánh bại phần nào.
Nằm xuống bãi sỏi ven suối, tôi ngước mắt nhìn trời. Khi tôi ngẩn ngơ ở đó thì mặt trời đang dần dần lặn xuống.
Chỉ còn một tuần nữa là năm học bắt đầu.
Chỉ với ba vấn đề là thức ăn, quần áo và chỗ ở đã khiến tôi chật vật đến mức này. Liệu sẽ có bao nhiêu khó khăn mà tôi cần đối mặt khi năm học bắt đầu? Liệu tôi có thể nhận được học bổng không?
Thay vì suy nghĩ liệu nó có khả thi hay không, tôi lại phải theo đuổi nó. Tấm bằng tốt nghiệp của Học viện Silvenia sẽ là thứ quý giá trong việc định hướng cuộc sống mai sau của tôi trong thế giới này.
Những sinh viên tốt nghiệp từ Silvenia thường đạt được những vị trí quan trọng trong vương quốc. Kể cả họ có đứng bét trong bảng xếp hạng, thì vẫn có vô số những nhóm thám hiểm giả hay tổ chức ma thuật phi chính quy ở địa phương sẵn sàng chào đón họ với đãi ngộ cực cao, chỉ bởi vì họ tốt nghiệp từ Silvenia.
Về cơ bản mà nói thì việc ở lại Silvenia có thể khó khăn nhưng vẫn tốt hơn nhiều lần so với việc làm lại mọi thứ từ đầu.
* * *
“Ai ở đó vậy?”
Đang ngả lưng bên dòng suối, tôi nghe có tiếng gọi.
Phần phía bắc của Đảo Acken rất hiếm khi được sinh viên và giáo sư đến thăm. Khu vực này được sử dụng riêng cho các bài tập và bài kiểm tra thực hành.
Vì vậy, nghe thấy một giọng nói trẻ ở đây là một điều đáng bất ngờ.
Và đáng kinh ngạc hơn nữa là tôi nhận ra giọng nói đó.
“Ngươi là… Ed Rothstaylor?”
Đó là công chúa thứ ba của Đế chế Kroel, Penia Elias Kroel, còn được gọi là Công chúa Penia.
Công chúa Penia là một trong bốn nữ chính trong "Kiếm sĩ thất bại của Silvenia." Cô ấy đóng một vai trò quan trọng trong nửa đầu của câu chuyện. Vâng, ít nhất đó là những gì đáng lẽ phải xảy ra. Lúc này, cô ấy chắc hẳn vẫn còn là sinh viên năm nhất.
Cô ấy tham gia vào ký thi tuyển sinh trong khi đang che giấu thân phận của mình. Và phải rồi, cổ là người đã vạch trần việc tôi can thiệp vào bài kiểm tra vì ghen tị với nhân vật chính, dẫn đến tôi bị gia đình trục xuất.
“…Ta tưởng ngươi đã bị vạ tuyệt thông rồi? Ngươi đang làm gì ở đây thế?"
' "Ngươi đang làm gì ở đây thế?" Tôi cũng muốn hỏi cô như vậy đấy!'
Đây không phải là nơi mà Tam công chúa thường lui tới, đặc biệt khi cô thường đi cùng với sáu hoặc bảy hiệp sĩ.
Tôi ngước nhìn công chúa.
Mái tóc vàng trắng thanh lịch và chiếc váy diềm xếp nếp của cô tương phản với khung cảnh khu rừng gồ ghề. Chưa hết, cô cũng không xuất hiện ăn mặc lòe loẹt như thường lệ.
Lúc đó tôi mới nhận ra 'Kỳ thi phân công lớp' chắc hẳn đang diễn ra. Đó là một phân cảnh lấy bối cảnh ở khu rừng phía bắc đảo Acken. Được tổ chức một tuần trước khi năm học bắt đầu, kỳ thi nhằm đánh giá khả năng của học sinh trước khi vào Khoa Ma thuật của học viện. Nó được giám sát bởi Giáo sư Glast, một người nổi tiếng khó tính và nghiêm khắc bậc nhất cả học viện.
Bài thi yêu cầu thí sinh cần phải đi tìm những quả cầu ma thuật, thứ phục vụ như một phương tiện để đánh giá khả năng cảm nhận phép thuật của học sinh vì nền tảng của phép thuật nằm ở khả năng phát hiện nó.
“Thật vinh dự được diện kiến ngài, Công chúa Penia.”
Đôi mắt cô ấy rực cháy, thể hiện thái độ khinh thường của cô ấy đối với tôi. Trong hoàn cảnh của tôi, điều đó thật bất công, nhưng tôi biết sẽ không có ai tin tôi ngay cả khi tôi lên tiếng.
Tôi ngồi dậy và kính cẩn chào công chúa.
“Ta tưởng ngươi đã bị đuổi cổ khỏi học viện rồi cơ.”
“Thần đã bị đuổi khỏi ký túc xá.”
"Ta hỏi người đang làm gì ở đây."
Công chúa xem xét kỹ lưỡng nơi trú ẩn đơn giản mà tôi đã xây dựng, ngọn lửa trại tôi đã nhóm lên và xương cá còn sót lại từ bữa ăn của tôi, vẻ mặt hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy.
"Sao ngươi vẫn chưa rời khỏi học viện?"
“Thật không may, thần vẫn còn là sinh viên.”
"Silvenia chưa xử lý việc này sao?"
“Tôi cho rằng điều đó là không cần thiết. Tôi bị sỉ nhục và không còn nhận được sự hỗ trợ từ gia đình nữa nên việc tiếp tục học ở học viện dường như là điều không thể”.
Khoe môi cô hơi giật một chút, thật khó hiểu làm thế nào mà một quý tộc bị sỉ nhục và bị trục xuất khỏi gia đình vẫn có thể tiếp tục theo học tại Silvenia.
“Nếu Ủy ban Giáo vụ phát hiện ra điều này, Ngươi sẽ bị đuổi học ngay lập tức.”
“…”
“Ngày mai tôi sẽ báo cáo với ủy ban. Ngươi nghĩ rằng bạn có thể ở lại đây đơn giản đến thế sao?"
Kế hoạch lấy bằng tốt nghiệp từ Học viện Silvenia của tôi đang trên bờ vực phá sản. Không, tôi không nên nghĩ như vậy. Tôi thở dài và bắt đầu suy tính giải pháp.
“Nếu bản thân công chúa thấy cần thiết thì thần không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa, không chỉ có người, rất nhiều học sinh khác cũng coi thường tôi. Tôi chắc chắn rằng các giảng viên của học viện cũng cảm thấy như vậy.”
“Nếu đã biết rồi sao không tự nguyện rời đi? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu ra đi một cách đường hoàng thay vì phải đối mặt với quá trình trục xuất nhục nhã hay sao.”
“Thần muốn tiếp tục học tại Học viện Silvenia.”
“Ta không nghĩ điều này là có thể.”
Công chúa Penia khoanh tay và nhìn tôi với vẻ khinh thường.
"Cút đi. Mọi người ở đây đều coi thường ngươi cũng như cách mà người làm thế với người khác. ”
“Người đã nhầm rồi. Thần không khinh thường ai cả.”
“Chắc hẳn ngươi đã quên bản thân mình từng kiêu ngạo và hóng hách như thế nào. Chà, thật khó để nhìn nhận bản thân một cách khách quan.”
"Đó không phải sự thật."
Để cứu vãn tình hình, tôi cần phải thuyết phục cô ấy bằng lời nói.
“Thật sự đấy, thưa Công chúa, thần rất biết ơn người.”
Công chúa Penia nhìn tôi với vẻ mặt đầy hoài nghi.