[Sản phẩm mới được chế tạo]
Cần câu cấp thấp
Được làm từ một cành cây được tuốt kĩ bằng dao găm, những sợi tơ được làm từ vải và một chiếc đinh nhỏ để thay thế cho móc câu.
Nó có độ bền kém.
Khó xác định cá có cắn câu hay không do thiếu phao câu.
Mức độ khó sản xuất: ●○○○○
《 Sản xuất đã hoàn thành. Kỹ năng thủ công đã tăng lên. 》
Tôi nhận ra rằng nhược điểm lớn nhất của việc bắt cá bằng lao là nó đòi hỏi quá nhiều năng lượng. Vì vậy, tôi hướng đến việc câu cá và chế tạo một cái cần câu. Có rất nhiều cành cây ở quanh đây để tôi sử dụng mọi thứ mà tôi cần làm là chọn cành có kích thước phù hợp nhất. Sau đó tôi tìm thấy một loại vải trong số đồ đạc của tôi làm bằng lụa. Tôi rút một vài sợi chỉ ra và xoắn chúng lại thành hai, ba lớp để dùng làm dây câu.
Tôi cũng phải lấy một trong những chiếc đinh nhỏ được gắn ở bản lề của một trong những chiếc vali gỗ của mình. Cuối cùng tôi phải phá bỏ một chiếc vali vì không có công cụ thích hợp để lấy đinh ra.
Sau tất cả thì tôi đã có được một chiếc cần câu, dù chất lượng của nó rất tệ. Tôi có thể lấy giun đất từ dưới những tảng đá gần suối để làm mồi câu.
Với mọi thứ đã sẵn sàng, tôi ném dây câu xuống nước. Tôi ngồi bên bờ suối chờ cá cắn câu.
"Hmmm..."
So với việc phải lội nước và khiến cho cả người ướt sũng thì cảm giác ngồi đợi thức ăn tự dâng đến miệng thế này cũng không tệ lắm.
"Hi vọng là sự cố gắng của mình sẽ được đền đáp."
Tôi nhớ tới hồi còn nhỏ chạy quanh núi rừng. Hồi đó chẳng cần lo nghĩ gì, cũng không sợ chết đói. Tôi chỉ có thể hạnh phúc. Nghĩ lại về khoảng thời gian đó tôi lại cảm thấy xúc động khó tả.
“Hmm… Mình đoán là mình không làm gì thừa thãi cả.”
Tôi nghĩ về những điều vô nghĩa khi giữ vững cần câu của mình, tôi tự hỏi liệu mình có đưa ra quyết định đúng đắn khi nói với Công chúa Penia về quả cầu ma thuật màu vàng hay không.
“Lần sau mình sẽ cẩn thận hơn.”
Lợi thế lớn nhất của tôi là biết được mọi chuyện sẽ xảy ra ở Học viện Silvenia trong tương lai. Nhưng nếu tôi làm điều gì đó vô ích và cuối cùng thay đổi tương lai… thì chẳng phải tôi đã vứt bỏ lợi thế của mình rồi sao?
Theo những gì tôi biết, lẽ ra Công chúa Penia không thể tìm thấy quả cầu đó.
Dựa trên diễn biến cốt truyện thì người được cho là đã tìm ra vị trí của quả cầu ma thuật đó là một người tên là "Lucy lười biếng".
Từ "thiên tài" là không đủ để miêu tả tài năng của Lucy, người đã luôn đứng đầu Khoa ma thuật, từ kì thi xếp lớp cho đến khi tốt nghiệp.
"Chà, nó là biện pháp duy nhất trong thời điểm đó, nên giờ có hối hận thì cũng đã muộn rồi."
Không còn cách nào khác cả, vấn đề cấp bách hơn là đảm bảo rằng Công chúa Penia sẽ không đuổi học tôi.
Tôi biết cầu xin và lôi kéo cảm xúc của cô ấy một cách tuyệt vọng sẽ mang lại kết quả tồi tệ nhất. Trong khi điều tốt nhất là làm cho cô ấy nghi ngờ tôi một cách kỳ lạ để cô ấy cảm thấy rằng mình không nên đuổi tôi ra khỏi học viện.
Mặc dù biện pháp "hối lộ" này được thực hiện trên một lập trường khá kỳ lạ, nhưng xét về nhân phẩm của Công chúa Penia, tôi nghĩ nó sẽ không quá rủi ro.
* * *
Giáo sư Glast thường được học sinh gọi là 'tên khốn mặt đầu lâu chết tiệt'.
Việc học sinh đặt ch giáo viên những biệt danh khá kỳ quặc là điều không hề hiếm. Nhưng trong trường hợp của giáo sư Glast thì nó khá cực đoan, dù thực sự mặt giống bộ xương và tính cách khá khó ở.
“Tôi sẽ công bố kết quả bài kiểm tra phân lớp ngày hôm qua.”
Khu vực sầm uất nhất và được bảo trì tốt nhất là Phillis Hall, nằm ở phía đông nam của hòn đảo. Tất cả sinh viên năm nhất Khoa Pháp thuật đều ngồi đợi ở đó trong khi Giáo sư Glast đứng trên bục giảng.
Anh ta có vẻ ngoài gầy gò và xanh xao. Và nhờ mái tóc màu xanh nhạt được vuốt ngược gọn gàng nên nét mặt xương xẩu của anh càng nổi bật hơn.
“Trước hết, mấy ‘thằng nhóc’ quay lại trong vòng một giờ đầu tiên sẽ bắt đầu ở Lớp F.”
Cả hội trường trở nên ồn ào trước lời nói của anh.
“Tiếp theo, 'mấy tên' đã động não một chút rồi mang về rất nhiều viên bi, ít nhất mấy đứa vẫn còn chỗ để cải thiện. Tùy thuộc vào loại cầu mà bạn mang theo, các em sẽ được phân vào lớp từ Lớp E đến Lớp D.”
Coi thường học sinh và có thái độ liên tục gọi họ là 'thằng nhãi' đã là khá thô lỗ rồi. Trong số những học sinh này có những quý tộc nổi tiếng, những người quyền lực và giàu có, thậm chí cả hoàng gia – tuy nhiên, thái độ như vậy lại không có gì sai cả.
Đó là luật ở Học viện Silvenia. Khi nói đến giáo dục, hệ thống phân cấp không nên quan trọng. Mặc dù vẫn có sự phân biệt nhất định trong đời sống sinh hoạt của từng sinh viên nhưng ít nhất ở trong mặt học tập, tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau.
“Chỉ có ba học sinh được nhận vào Lớp A, nơi các em sẽ được đảm bảo mức độ giáo dục và đào tạo cao nhất – Lortel, Lucy và Ziggs. Trong đó Lucy sẽ người đứng đầu lớp. Về phần còn lại, các em có thể kiểm tra vị trí của mình trong danh sách tôi đã phân phát. Tôi không chấp nhận kháng cáo. Đó là tất cả."
Sau bài phát biểu của ông, sự hỗn loạn lại xảy ra một lần nữa. Giáo sư Glast bước xuống khỏi bục giảng, phủi bụi trên áo choàng như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
– “Cái quái gì thế này? Tôi không thể chấp nhận điều này!”
– “Các tiêu chí phân lớp thậm chí còn không rõ ràng. Thầy ấy phân lớp cho chúng ta một cách ngẫu nhiên phải không?"
– “Xin hãy giải thích đi! Mục đích của bài kiểm tra này là gì và thầy muốn xem những kỹ năng gì?!”
* * *
Không ít học sinh lớn tiếng phàn nàn giữa cuộc hỗn loạn. Giáo sư Glast quay trở lại bục giảng, như thể ông đã đoán trước được phản ứng này và niệm phép Khuếch đại giọng nói lên chính mình.
"Tại sao tôi phải giải thích điều đó?”
Tất cả mọi người đều chết lặng trước lời nói của Giáo sư Glast, ngay cả Công chúa Penia cũng không phải ngoại lệ.
Công chúa nhìn vào danh sách được đưa ra và không nói nên lời. Các tân sinh viên được chia thành sáu cấp độ: Lớp F đến Lớp A.
Chỉ có ba học sinh được vào Lớp A và không có một học sinh nào được vào Lớp B hoặc C. Những học sinh còn lại đều được chia thành Lớp D, E và F. May mắn thay, tên của Công chúa Penia được liệt kê ở Lớp D. Và thậm chí sau đó, cô ấy không thể tin được rằng thứ hạng của cô ấy đã nằm trong top 10%.
“Nếu các em muốn lên lớp cao hơn thì hãy chứng tỏ khả năng của mình. Đó là điều mà học sinh cần phải làm.”
Tình huống còn nực cười hơn công chúa nghĩ. Cô cảm thấy bị xúc phạm rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
Trước lễ khai giảng, hiệu trưởng đã nói nhiều lần về việc này. Một khi cô ấy vào Học viện Silvenia, sẽ có nhiều trường hợp cô ấy sẽ không được đối xử tương xứng với quyền hạn của một công chúa.
Chính Penia là người đã trốn khỏi thư phòng sang trọng nhưng cũng tẻ nhạt vô cùng của mình để đến đây, học tập ma thuật tại Học viện Silvenia một cách bình đẳng với các bạn đồng trang lứa. Vì vậy, cô sẵn sàng chấp nhận những sự đối xử như vậy.
Nhưng cô vẫn cần phải hiểu rõ lí do.
“Ngay cả khi đó, ít nhất, ngài vẫn nên giải thích tình hình thêm một chút, ngài Glast.”
Cuối cùng, cô đã nói ra suy nghĩ của mình. Dù lời nói không lớn nhưng những tiếng thì thầm đã ngừng ngay lập tức. Mọi người đều đã nhận thức được mình đang cùng học với vị công chúa của vương quốc. Khi là học sinh, cô tạm thời gác lại tầm quan trọng của địa vị, nhưng cô không thể xóa bỏ hoàn toàn bản chất cao quý vốn có của mình.
“Công chúa Penia, tôi rất tiếc khi phải nói điều này nhưng đây là chính sách giáo dục của tôi.”
Giáo sư Glast đáp với một ánh nhìn lạnh lùng.
Penia đã cảm nhận được ánh mắt tương tự đó từ nhiều chư hầu bên cạnh nhà vua, những người tự tin về khả năng và cách thức của họ. Đôi mắt của giáo sư Glast cũng chứa đựng sự lạnh lùng đặc biệt đó.
Sử dụng 'Thấu thị' của mình, cô chắc chắn có thể nhìn thấy "thứ đó", một cảm giác mà cô thường xuyên cảm thấy đến mức phát ốm và mệt mỏi với nố.
“Tuy nhiên, vì Công chúa Penia đã nói vậy, tôi sẽ ngoại lệ chỉ lần này thôi.”
Và thái độ sẵn sàng bỏ qua các quy tắc của chính mình cũng tương tự.
“Tuy nhiên, ngay cả khi tôi nói với em, tôi biết tất cả các em sẽ hiểu lầm rằng đó là lí do mà tôi bịa ra để chuyện này qua đi. Để ngăn chặn điều này, tôi sẽ nhờ học sinh đứng đầu giải thích thay thế. Lucy Mayreel? Lucy?”
Giáo sư gọi tên Lucy nhưng không có câu trả lời.
"Này Lucy, em có đang ở đây không đấy? Lucy??"
Một cuộc nào loạn nữa lại nổ ra khi các học sinh nhìn xung quanh, tìm kiếm xem Lucy ở đâu.
"Ughh... Keugh."
Ngay lúc đó, cô gái ngồi cách Công chúa Penia hai ghế mới có phản ứng. Cô ấy trông rất nhỏ con, đội trên đầu là chiếc mũ phù thủy lớn đến mức che đi hoàn toàn mặt và bả vai của cô. Thân hình của cô nhỏ đến nỗi ngay cả ống tay áo choàng cũng lòi ra khỏi cánh tay.
"Em đang ngủ gật đấy à?"
"À, vâng, em ngủ quên mất."
Giọng nói của cô nghe có vẻ buồn ngủ, cộng với đôi mắt rũ xuống khiến cô trông có vẻ mệt mỏi. Cô ấy thậm chí còn thừa nhận bản thân mình đã ngủ gật, rõ ràng cô ấy là một người lập dị.
“Em có muốn lên bục giảng một lát và thảo luận về mục địch của bài kiểm tra này cũng như phương pháp em đã sử dụng để hoàn thành nó không?”
Đôi mắt của Lucy khẽ giật trước lời đề nghị của giáo sư, dễ thấy là cô đang cảm thấy khó chịu.
"Em thật sự phải làm điều đó... ngay bậy giờ ạ?"
Không khí căng thẳng tràn ngập trước lời nói của cô. Cô ấy chỉ thẳng thắn nói: 'Thật khó chịu' trước mặt Giáo sư Glast, người được biết đến là cực kỳ khó tính.
Tuy nhiên, một số sinh viên đã nghe tin đồn về Giáo sư Glast không mấy ngạc nhiên trước câu trả lời của ông.
"Đúng vậy."
"Um..."
Vị giáo sư cực kỳ khắc nghiệt với những người kém cỏi nhưng lại nhân từ một cách bất thường với những thiên tài, hoặc ít nhất được ông công nhận là có tài năng. Giáo sư Glast chính là kiểu người như vậy.
“Kgghh… Ối…! Kyaak!”
Lucy ném chiếc mũ phù thủy rộng vành của mình sang chiếc ghế trống bên cạnh. Cô dang rộng cả hai tay và hai chân như một chú mèo con vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn.
Cô đứng dậy như một con sâu bướm. Mặc dù sẽ thích hợp hơn khi nói rằng cô ấy trông giống một con lười.
“Em có thể trả lời ở đó nếu em không muốn đến tận đây. Chỉ cần giải thích làm thế nào mà em tìm thấy quả cầu ma thuật màu vàng trong 'Cây Hộ Vệ của Merilda'.”
“Eh, thật sao? Uhm… việc này sẽ nhanh thôi.”
Lucy ngồi một cách nửa vời, giải thích như chẳng có chuyện gì.
"Như Đại pháp sư Glockt đã nói, ba phẩm chất chính của một ma pháp sư chân chính là khả năng nhận biết ma thuật, khả năng nhận biết nhanh chóng và ý chí tìm tòi, khám phá. Thầy muốn kiểm tra xem bọn em có những phẩm chất này hay không, đúng chứ?"
Cái tên được viết nhiều nhất trong tất cả sách giáo khoa lịch sử ma thuật là Đại pháp sư Glockt. Những phẩm chất của một đại pháp sư mà ông định nghĩa cũng khá nổi tiếng.
“Uhmm… Em vừa chợp mắt một chút và khi thức dậy thì mặt trời đã lặn rồi… Vì vậy em chỉ thu thập những quả cầu ma thuật mà em có thể cảm nhận được xung quanh mình.”
Các học sinh bắt đầu mất hứng thú khi Lucy lẩm bẩm. Tuy nhiên, giáo sư Glast vẫn kiên nhẫn chờ cô nói xong.
"Tất nhiên, chẳng ai có thể định vị được quả cầu ma thuật đó, trừ em."
Thoạt nghe qua thì lời nói của cô ấy nghe có vẻ kiêu ngạo nhưng Lucy hoàn toàn không có chút ý nghĩ kiêu ngạo nào cả. Nói là giải thích nhưng chẳng qua chỉ là nhắc lại một sự thật hiển nhiên, như mặt trời mọc ở đằng Đông hay chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất sẽ vỡ. Cô ấy nói lên như thể nó chẳng có gì đặc biệt cả.
Mọi người cảm thấy khó chịu khi Lucy giải thích trong khi cố kìm nén cơn buồn ngủ của mình.
Lucy Mayreel chỉ đơn giản là một thiên tài, một người không thể lý giải được bằng logic thông thường. Cô sinh ra đã có tài năng kinh khủng về mặt ma thuật. Tuy nhiên, những người như vậy thường khá kỳ lạ và lập dị, như Lucy vậy.