Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Học Viện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Chính Truyện - Chương 016: Tham gia huấn luyện chiến đấu chung (3)

“Penia, con được sinh ra với Phước lành của Chúa.”

Người đầu tiên nhận ra Thấu thị của Penia là cha cô, Hoàng đế Kroel.

Cuộc đời của một vị hoàng đế chẳng là gì ngoài một chuỗi các trận chiến và âm mưu bất tận. Và vì cha cô chỉ thể hiện khía cạnh cao quý và huy hoàng của mình trước công chúng nên không ai có thể đoán được bóng tối mà ông đang che giấu bẩn thỉu đến mức nào.

Và hoàng đế đã sai về Thấu thị của Penia.

Đó không phải là một món quà từ Chúa. Đó là thứ cô có được từ việc cố gắng bảo vệ bản thân trước những thứ đen tối bẩn thỉu trong hoàng cung.

Cô hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của mình.

Cô đã có thể đọc được ánh mắt của ngài tể tướng, ngươi đầy ý định đầu độc dì mình. Cô đã nhìn thấy mong muốn của nữ công tước muốn biến con trai mình thành một thành viên hoàng gia. Cô đã thoáng thấy đôi mắt run rẩy của một người hầu đang cố đánh cắp một sợi dây chuyền vàng trong phòng ngủ, và cô cũng đã nghe thấy những bước chân loạng choạng của một thủ lĩnh đang cố gắng biển thủ quỹ bảo trì vũ trang của các hiệp sĩ.

Cô thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt của các hoàng thân ghen tị với sức mạnh của mình và nhận thấy giọng nói run rẩy của một điệp viên cải trang thành hầu gái để thu thập thông tin.

Công chúa hoàn toàn hiểu rõ những bí mất đen tối dưới vỏ bọc hào nhoáng của hoàng gia.

Nhưng mặc dù biết những bí mật đen tối nhất của mọi người, cô vẫn luôn giả vờ như thể mình không biết gì.

"Ta rất mong chờ vào trận đấu này."

Cô nhìn thẳng vào chàng trai đang chào cô một cách lịch sự như vậy.

Giác quan thứ sáu của Công chúa đã được liệt vào trong sức mạnh siêu nhiên, nếu gọi nó là đọc suy nghĩ cũng không sai.

* * *

- “Hahaha! Có chuyện gì với anh ta vậy?! Đó không phải là Ed Rothstaylor sao? Hắn đã từng luôn đeo mấy đồ trang sức cầu kỳ, nhưng bây giờ trông chẳng khác gì mấy tên nông dân cả!"

- “Vẻ ngoài rách nát đó hợp với hắn ta thật!”

- “Anh ấy luôn kiêu ngạo, nhưng cũng chẳng che giấu nổi tài năng phế thải trong ma thuật của anh ta.”

Tiếng thì thầm của các học sinh có thể được nghe thấy suốt quãng đường xuống đấu trường. Có vẻ như họ muốn chế nhạo và coi thường Ed hết mức có thể nhưng không thể vì họ phải cư xử đúng mực trước mặt công chúa của vương quốc.

“Xin hãy chỉ giáo thêm.”

Cô nhẹ nhàng giơ tay lên và cảm nhận dòng chảy ma thuật của mình, tình trạng của cô ở mức tốt nhất. Một trong những đặc điểm quan trọng của một pháp sư giỏi là luôn giữ bản thân ở trạng thái tốt nhất.

Cô nheo mắt nhìn chàng trai đối diện.

“Những nỗ lực của cậu sẽ được đền đáp! Đừng nản lòng! Này! Hãy thẳng lưng! Không có gì phải xấu hổ cả!”

“Hãy tự tin bước đi! Làm tốt lắm! Cậu thua là do đối thủ quá mạnh thôi! Đừng nản lòng vì những điều như thế này!”

Ed Rothstaylor, một người suýt bị đuổi học, hét lên cổ vũ một học sinh đang trên bờ vực sụp đổ, đồng thời phớt lờ cô, công chúa của đất nước.

Nhưng thay vì ngạc nhiên vì anh không tôn trọng cô, điều làm công chúa ngạc nhiên hơn là sự khẩn trương trong giọng nói của Ed.

- “Lúc nãy cậu có nghe thấy anh ấy mắng Taylor không? Anh ấy thực sự muốn bắt nạt tên năm nhất đó đến thế à.”

- “Ha… kể cả sau khi bắt nạt Taylor vào đầu năm nay, anh ấy vẫn gây ồn ào. Anh ta nên ngừng chế giễu tên thất bại đó thì hơn.”

- “Có lẽ hắn ta chỉ muốn cố tỏ ra tử tế thôi. Đại loại như, 'Ít nhất bây giờ tôi đang giúp anh ấy, mặc dù trước đây tôi đã bắt nạt anh ấy'? Có lẽ hắn đang nghĩ điều gì đó tương tự.”

- “Wow, ý định của anh ta khá mờ ám đấy.”

- “Không phải ngay từ đầu tên đó đã là người như thế này sao?”

Lời nói của khán giả không còn có thể coi là thì thầm nữa.

Ngay cả công chúa cũng có thể nghe thấy họ ở phía dưới. Không đời nào Ed Rothstaylor lại không nghe thấy chúng.

Nhưng đôi mắt anh vẫn bình thản. Đồng tử của hắn thậm chí không hề run rẩy một chút nào.

Công chúa có thể dễ dàng đọc được cảm xúc của anh qua đôi mắt.

Thờ ơ. Sự thờ ơ.

Đó là một cảm giác quen thuộc, giống như cảm giác khi cô nhìn thấy Ed ở trại của anh ấy. Ed luôn là loại người như vậy. Những lời thì thầm chế nhạo của khán giả thậm chí không để lại một vết xước nào trong lòng anh.

Có rất nhiều người giống như Ed. Những người có thái độ thờ ơ, sinh ra với tính cách điềm tĩnh, bất kể người khác có nói gì.

Đây là những người tin rằng mình là trung tâm của cuộc sống. Niềm tin vững chắc này đã ăn sâu vào trái tim họ sẽ không bị lay chuyển trước ý chí của người khác.

Không cần phải tìm đâu xa để tìm những người như vậy. Những năm đầu tiên đầy rẫy những ví dụ.

Những học sinh như Lucy Mayreel, Lortel hay Ziggs.

Công chúa cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ đến điều đó. Chỉ khi đó, hình bóng con người thật của Ed mới hiện ra rõ ràng hơn.

Phải mất một thời gian cô mới chấp nhận được điều này, nhưng bằng cách nào đó Ed Rothstaylor đã qua mặt được Thấu thị của công chúa. Đó là lý do tại sao anh ấy có thể giữ lập trường của mình với niềm tin như vậy.

Tuy nhiên, những lời nói khó hiểu của anh ấy lúc trước và việc phớt lờ công chúa…

Ed đang hết lòng động viên một học sinh năm nhất, người mà trước đây anh đã cố gắng bắt nạt. Sự tương phản khiến công chúa cảm thấy chóng mặt.

Ngay khi công chúa nghĩ rằng mình đã nắm thóp được anh ta, nhưng Ed vẫn luôn tuôn ra những lời nói và hành động trơn như lươn để qua mặt cô.

Có phải anh ta mắng Taylor để giễu cợt cậu ấy?

Có phải tất cả chỉ là mấy trò đạo đức giả để bù đắp cho những gì anh ấy đã làm trong khi cổ vũ Taylor?

Không biết động cơ của anh ta là gì, nhưng hành động của anh ta dường như ủng hộ suy đoán của khán giả.

Tuy nhiên, công chúa lại nhìn thấy sự tuyệt vọng chân thành của anh từ lâu, điều mà anh chưa bao giờ thể hiện trước đây.

Nếu anh ấy đã kêu gọi cô ấy theo cách tương tự khi họ gặp nhau ở trại của anh ấy thì công chúa đã không phải đau đầu với anh ấy như vậy lúc này.

"Xin đừng đuổi học thần. Thần thật sự hối lỗi về hành động của mình. Xin hãy cho thần một cơ hội nữa."

Nếu anh phản kháng bằng tất cả sức lực của mình, nếu anh quỳ xuống và vái lạy cô, cô sẽ không cảm thấy khó chịu đến thế.

Dù sao thì rất nhiều người đã cúi đầu và tuyệt vọng kêu gọi trước mặt cô.

Nhưng anh ấy đối xử với việc bị đuổi học một cách thờ ơ, giống như cách anh ấy đón nhận mọi lời chế giễu từ khán giả.

Tuy nhiên, phản ứng của anh đối với cậu học sinh năm nhất thất bại kia không phải là sự thờ ơ mà là sự tuyệt vọng trái tự nhiên, một điều gì đó chân thành từ tận trái tim anh.

“Ngươi đang làm ta rất bối rối đấy, Ed Rothstaylor.”

Công chúa thở dài.

Đây có phải là thứ cần sử dụng nhiều năng lượng đến thế này không?

Cô mệt mỏi vì bị ảnh hưởng bởi hành vi khó lường của Ed.

Anh ta chỉ là… một quý tộc sa ngã.

Anh ta không phải là kẻ phản nghịch, mơ ước lật đổ hoàng gia. Anh cũng không phải là một thủ tướng tham nhũng biển thủ công quỹ, hay một người hầu đáng hổ thẹn cố gắng ăn cắp tài sản của hoàng gia.

Ai quan tâm nếu Thấu thị của cô ấy không thể đánh giá được anh ta?

Đúng, cuộc đấu tay đôi này là cơ hội để giải quyết vấn đề này một lần và mãi mãi. Để kết thúc mọi chuyện ở đây.

Công chúa đã cố gắng bình tĩnh lại. Đây là cơ hội để cô chiến đấu với Ed Rothstaylor, người mà cô không thể hiểu được chút nào.

“Ta muốn kết thúc mọi chuyện bằng trận đấu này.”

Cô ấy đã đo lượng mana mà Ed Rothstaylor có. Đó không phải là một con số đáng kinh ngạc, nhưng cách anh ta kiểm soát dòng chảy ma thuật một cách tự nhiên có nghĩa là anh ta không phải là một đối thủ dễ chơi.

Đây là trận tập giả giữa năm nhất và năm hai. Do đó, có một điểm bất lợi là hai bên chỉ có thể sử dụng ma thuật sơ cấp để cân bằng sức mạnh chiến đấu của họ.

Có thể dễ dàng biết được Ed sử dụng ma thuật sơ cấp rất thành thạo, không nói đến việc anh ta có thể dùng ma thuật trung cấp đến thế nào. Nhưng ít nhất ở trong lĩnh vực sơ cấp, Ed không dễ xơi chút nào.

Kỹ năng phép thuật của công chúa không ấn tượng bằng Lucy hay Lortel. Nhưng cô chưa bao giờ bỏ bê việc rèn luyện phép thuật nhờ sự siêng năng của mình.

"Xin hãy bắt đầu trận đấu của hai bạn ngay bây giờ."

Công chúa Penia đã vào vị trí.

Cú đánh đầu tiên. Nó thường được sử dụng để thăm dò kỹ năng của đối thủ.

Ma thuật nguyên tố nước của công chúa chuyên về các đòn tấn công dị thường. Sẽ không dễ dàng để đáp lại những thay đổi đột ngột trong chuyển động tấn công của cô ấy.

"Ta đến đây!"

Công chúa giơ tay lên, nơi hình thành ma thuật sơ cấp Thủy cầu

Sử dụng phép thuật để tạo thành một khối nước là một kỹ thuật không khó. Nó có thể gây bất ngờ cho kẻ thù thông qua điểm mù của hắn, gây áp lực lớn.

Cô có khả năng triệu hồi tối đa năm Thủy cầu cùng một lúc, cho phép cô tấn công từ mọi hướng. Tuy nhiên, để đánh giá kỹ năng của Ed, cô chỉ triệu hồi một quả.

Phép thuật nguyên tố của anh ấy là gió và lửa. Anh ấy sẽ đáp trả như thế nào?

Công chúa lên kế hoạch thay đổi chiến lược của mình tùy theo cách Ed sẽ phản ứng. Cô đang nghĩ đến việc tăng lượng ma thuật đầu ra của mình lên từng chút một, rồi chiến đấu bằng toàn bộ sức mạnh của mình.

Qua trận đấu này, Công chúa Penia muốn quên đi mọi thứ có thể về Ed Rothstaylor, một bí ẩn mà cô không thể hiểu được.

Ngoài anh ra, còn rất nhiều thứ khác cô có thể chú ý đến.

Cô dùng hết sức ném Thủy cầu của mình, khối nước đổi hướng khi lao lên tấn công Ed.

Công chúa đã nhìn thấy nó. Đôi mắt anh đang dõi theo đường đi của Thủy cầu. Liệu anh ta có sử dụng gió không? Anh ấy sẽ tự vệ như thế nào? Và sau khi phòng thủ xong, đòn tiếp theo sẽ là gì–

Bang!

Quả cầu nước của cô ấy trúng ngay vào bụng Ed.

Cơ thể anh ta bay trong không trung trước khi lăn xuống sàn. Một đống bụi bốc lên từ nơi anh đáp xuống. Anh ta đã hoàn toàn ngã xuống, nằm dài trên sàn.

"... Tôi thua rồi."

"Ngươi nói cái quái gì cơ?"

Đôi mắt của công chúa Penia bắt đầu run rẩy.

-“HAHAHAHA!”

-"Ồ! Cái quái gì thế! Anh ta còn vô dụng hơn Taylor!"

-“Anh ấy tỏ ra rất ngầu nhưng lại bị ngã ngay lập tức!”

-“Công chúa Penia! Đánh đẹp lắm! Trận đấu thật tuyệt vời!"

Khán giả reo hò và vỗ tay chúc mừng chiến thắng của cô. Họ tỏ ra vô cùng vui mừng như thể khi thấy kẻ thù của cả thế giới ngã xuống.

Nhưng đó không phải là những gì mà Công chúa thấy.

Đôi mắt của Ed Rothstaylor đang dõi theo chuyển động của Thủy cầu khi nó bay thẳng vào anh.

Không phải là anh không thể ngăn chặn nó mà là anh ấy đã không ngăn chặn nó.

“Rốt cuộc ngươi đang-”

“Trận đấu thật tuyệt vời. Nhờ có người mà hôm nay tôi đã học được một bài học đấy, thưa công chúa.”

Anh cởi bỏ tấm bảo vệ đấu tay đôi của mình và đứng dậy, nhìn vào mắt cô khi đưa ra lời chào.

Đó là lúc Công chúa Penia nhận ra rằng anh đã không nhìn vào mắt cô từ đầu cho đến tận bây giờ.

Anh ấy chưa bao giờ có hứng thú với cuộc đấu tay đôi của họ ngay từ đầu.

Công chúa Penia cảm thấy như có thứ gì đó nóng hổi mắc kẹt trong cổ họng và nó không biến mất. Cảm giác khó chịu mà cô cố gắng rũ bỏ trong cuộc chiến này giờ đã bắt đầu nuốt chửng cô.

* * *

Đây có thực sự là lúc để đấu tay đôi?

Tôi nhanh chóng bước ra khỏi đấu trường nhanh nhất có thể. Sự nhạo báng và chế giễu trẻ trâu mà các học sinh đã đưa đến tôi ngày hôm nay… Chắc hẳn thật tuyệt khi thấy tôi bị hạ gục dễ dàng như vậy chỉ sau một phát súng của công chúa.

“Taylor… gã đó đi đâu rồi?”

Có một thứ tự ưu tiên cho mọi thứ. Và mọi thứ đều có mức độ quan trọng nhất định.

Điều quan trọng là phải giảm thiểu tác động một cách cẩn thận nhất có thể khi tiếp xúc với Công chúa Penia. Điều này là để tôi không ảnh hưởng đến câu chuyện vì công chúa là một người cực kỳ quan trọng trong trò chơi.

Nhưng Taylor, nhân vật chính của thế giới này, thậm chí còn quan trọng hơn cả công chúa.

Nếu anh ấy hoàn toàn bị khuất phục trước thử thách này và từ bỏ, nó sẽ tạo thành một lỗ hổng chết người trong kế hoạch hoàn hảo của tôi là lợi dụng anh ấy để tôi có thể tốt nghiệp.

Tôi phải làm điều gì đó dù thế nào đi chăng nữa. Công chúa là người quan trọng thế nào không còn là vấn đề nữa. Cô ấy không thể quan trọng hơn việc giúp Taylor vượt qua chuyện này.

“Dù sao thì việc tìm Taylor là ưu tiên hàng đầu của mình.”

Bỏ lại đằng sau những lời chế nhạo và chế giễu của họ, tôi lao xuống hành lang dẫn đến lối ra của Nail Hall. Lớp học vẫn chưa kết thúc nhưng tôi có thể hòa nhập tốt giữa đám đông và không bị chú ý.

Chỉ cần tìm được cách giúp Taylor tỉnh táo lại, tôi sẽ cố gắng để bù vào điểm số của mình sau cũng được.

Tôi thực hiện những đòn tấn công dài với suy nghĩ đó trong đầu và nhận thấy có một người khác đang ở phía sau tôi.

“Ed Rothstaylor!”

Công chúa đã bất ngờ nhảy xuống từ đấu trường và đi theo tôi. Thể lực của cô ấy có vẻ không cao lắm, sau khi đuổi theo tôi thì giờ công chúa đang dựa vào tường và thở hổn hển.

Tôi nhìn lại công chúa, bối rối không nói nên lời.

"Huh? Công chúa Penia, sao người lại đến tận đây mà không có hiệp sĩ của mình…”

“Đừng làm bộ mặt như thể ngươi không biết gì cả!”

Thành thực mà nói, việc công chúa hét vào mặt tôi với giọng đầy khinh thường có hơi bất ngờ. Cô ấy có phải loại nhân vật này trong game không?

Không, câu hỏi hay hơn là, liệu có điều gì có thể khiến cô ấy nổi điên đến thế không?

“Lần nào cũng… Không biết là đúng hay sai… Ngươi có biết việc phải tìm hiểu một người như ngươi sẽ khó chịu đến mức nào không?”

“Ừm… tôi không chắc người đang nói về điều gì. Nếu là về cuộc đấu tay đôi, tôi đã học được một bài học…”

“Ý ngươi là gì khi đã học được một bài học…!”

Tôi có thể thấy rõ bàn tay nắm chặt của cô ấy đang run rẩy. Cô ấy chắc chắn đang rất tức giận.

“Công chúa Penia, xin hãy… bình tĩnh.”

“Ngươi chưa bao giờ nghĩ đến việc giành chiến thắng ngay từ đầu. Tất cả những gì ngươi nghĩ đến là rời khỏi đấu trường càng nhanh càng tốt!”

“Công chúa Penia, giọng cô lớn quá…”

Công chúa không phải là loại người dễ mất trí và thể hiện điều đó một cách công khai như thế này. Điều này hoàn toàn bất ngờ.

Công chúa Penia là một hoàng gia ghét sử dụng quyền lực của mình để đàn áp người khác. Cô cũng là một hoàng tộc luôn không bao giờ quên phẩm giá của mình.

Vì vậy, việc gây áp lực, vung nắm đấm và lên tiếng, tất cả đều không có phẩm giá, với người thấp kém hơn cô ấy… điều đó đi ngược lại niềm tin của chính cô ấy. Và nếu ai đó nhìn thấy hoặc nghe thấy điều này, những tin đồn sẽ không hay chút nào.

Tôi cố gắng làm cô ấy bình tĩnh lại trước.

“Việc theo kịp các lớp học của ta đã khó khăn lắm rồi, nhưng con cáo đó vẫn luôn che giấu ý định của mình và đang cố gắng nuốt chửng cả học viện vì lợi ích riêng! Và tính khí của Giáo sư Glast cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào! Trong khi đó, những người xung quanh ta cứ nhắc đến luật lệ của hoàng gia… dù không muốn nhưng ta vẫn phải chú ý đến chúng! Tất cả đều quá khó khăn!”

Có phải cô ấy luôn có nhiều áp lực bị dồn nén như thế này không?

Nhưng tại sao cô ấy lại trút tất cả những điều này lên tôi? Đấu tay đôi với cô ấy có phải là một sai lầm không? Tôi hiểu rằng cô ấy đã chất chứa rất nhiều suy nghĩ trong lòng, nhưng cô ấy sẽ không để tất cả những điều đó bùng nổ với tôi, phải không?

“Công chúa, xin hãy bình tĩnh.”

Sẵn sàng để bị chỉ trích vì hành động xúc phạm của mình, tôi chạm vào cơ thể của công chúa, đặt cả hai tay lên vai cô ấy và nhìn thẳng vào mắt cô.

“Hít một hơi thật sâu.”

Khi tay tôi vòng qua vai cô ấy, công chúa hít một hơi thật sâu. Không ai dám chạm vào công chúa của vương quốc này. Nhưng trong tình huống chỉ có hai chúng tôi… có lẽ cô ấy đã rất ngạc nhiên trước sự đụng chạm bất ngờ của tôi.

“Không cần quá kích động. Chỉ cần hít một hơi thật sâu, vào và ra.”

Công chúa lắng nghe và hít một hơi thật sâu, hít vào và thở ra…

Trong những tình huống như vậy, mọi người thường cảm thấy khó chịu sau khi lấy lại bình tĩnh.

“Aa… Ối…!”

Công chúa Penia nhận ra mình đã hành động thiếu đàng hoàng nên che mặt lại.

Đây là khoảnh khắc cô nhận ra hành động của mình, sự bối rối lập tức quay trở lại với cô.

“Uhm… Chuyện lúc trước… Xin hãy quên tất cả đi…”

Ý tưởng tuyệt vời!

“Ờ… Tất nhiên rồi…”

Công chúa lấy tay che mặt một lúc, đỏ bừng vì xấu hổ tột độ.

Vậy... cô ấy đã ổn chưa?

Tôi có thể đi bây giờ được không?

“Đúng, ta biết ta có một thói quen xấu là cố gắng tìm hiểu mọi người và các kế hoạch bí mật của họ, mặc dù ta biết rằng chỉ cần đặt câu hỏi nếu có điều gì đó khiến ta thắc mắc. Ta đoán đó là vì ta lớn lên trong gia đình hoàng gia.”

Cô ấy bắt đầu nói về những điều mà không ai hỏi cô ấy.

Không, tôi hiểu rồi! Lúc khác tôi sẽ lắng nghe cô và cho cô phản ứng chân thành của tôi!

Hãy để tôi đi trước! Tôi cần tìm Taylor!!!!

“Thói quen xấu đó… ta biết mình đã mắc phải nhưng…”

Tôi không thể chỉ nói thẳng vào mặt công chúa rằng, 'Ồ, tôi không quan tâm. Làm ơn hãy để tôi đi. Việc này rất khẩn cấp. Tôi đang bận.' Thế là tôi phải gật đầu ngay bây giờ.

"Tôi hiểu rồi. Vậy công chúa…”

“Vậy để ta hỏi thẳng ngươi nhé.”

Lại gì nữa?!

“Ta nghĩ thế này: ngươi biết điều gì đó về sự thật đen tối trong gia tộc Rothstaylor, hoặc là bị họ làm tổn thương nên đã tìm cách cắt đứt quan hệ với cả gia tộc. Nhưng ngươi cần một số lý do chính đáng để bị trục xuất, vì vậy ngươi đã cố tình làm hại một học sinh tên Taylor. Đúng không?"

Công chúa tiếp tục nói trong khi vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi. Đó là một suy luận khá sắc bén. Mặc dù phần lớn đều sai, nhưng lý luận về mặt tối của gia tộc Rothstaylor là đúng.

Có thể tôi đã từng nhắc đến trước đây, nhưng người đứng đầu gia tộc Rothstaylor, Krepin Rothstaylor, đang nghiên cứu phép thuật trường sinh bất tử bằng sức mạnh của Mebula, một vị ác thần cổ đại. Trong quá trình đó, nhiều người đã chết để làm vật thí nghiệm.

Nhưng đó là điều mà công chúa sẽ trực tiếp điều tra bằng cách huy động quyền lực học thuật được trao cho cô ở nửa sau của câu chuyện. Từ giờ đến phần đó vẫn còn một chặng đường dài để đi.

“Vậy nếu ngươi biết điều gì đó về bóng tối của gia tộc Rothstaylor…”

Có lý do gì để nói với cô ấy không?

“Tôi không biết gì về nó cả.”

"...Không còn cách nào nhỉ."

Công chúa nhanh chóng cắt ngang câu trả lời của tôi.

“Về mặt logic, nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Tại sao ngươi lại hét vào mặt Taylor? Tại sao ngươi lại động viên và ủng hộ người mà ngươi đang muốn đuổi học? Ngay từ đầu ngươi không ghét Taylor phải không?”

“Ờ… Đó là…”

Cái con bé này, sao câu hỏi của nó sắc bén thế nhỉ?

“Đó là… tôi chỉ trêu cậu ta thôi. Hoặc… uhm… cái đó… à.. hmm… Mọi người đều ghét tôi phải không? Vì vậy, khi tôi cổ vũ cho Taylor, tôi muốn cho họ thấy một khía cạnh khác của tôi… Liệu họ có nhìn thấy khía cạnh đó của tôi không…? Chuyện này…”

“Ai cũng có thể thấy đó là lời nói dối!”

“Không, tôi không nói dối…”

Thấu thị của ta không biết nói dối.”

Công chúa ngẩng đầu lên và nói rõ ràng. Đó là sự thật. Công chúa Nhân từ Penia là vô song khi đánh giá con người.

“Ngay cả khi tất cả mọi người trên thế giới đều khinh thường ngươi, ta vẫn có thể nhìn thấu ngươi, dù chỉ trong giây lát. Và khoảnh khắc khi ngươi động viên Taylor, ngươi đã thực sự tuyệt vọng ”.

Không, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cực kỳ tuyệt vọng… Tôi sẽ tiêu đời nếu anh ấy từ bỏ…

Nhưng đó là điều tôi không thể giải thích với cô ấy. Thay vào đó, tôi quyết định sử dụng 'chiến lược phòng thủ tối thượng', một câu 'thần chú' khác, mà mọi người trên khắp thế giới đều dùng. Từ học sinh tiểu học cho đến người lớn.

“Tôi nghiêm túc đấy…”

Bạn có bằng chứng không?

Bạn không có bằng chứng phải không?

Bạn chỉ có sự nghi ngờ của mình thôi phải không???

"Không đó là…"

“Nhưng đó là sự thật… Tôi đang nói sự thật…”

'Thần chú' về cơ bản là khiến cho đối phương không còn chỗ nào để biện luận. Ngay cả khi cô ấy có Thấu thị, vì tôi đã nói là không, nên nó chính là không. Nếu tiếp tục nhắc đến chuyện này, cô ấy sẽ không còn cách nào khác ngoài việc đưa ra bằng chứng vật chất, một thứ mà cô ấy không có.

“Tôi nghiêm túc đấy… đó là sự thật…”

“Aaaaa…!”

Lúc này, không còn phong thái thông thường nữa, công chúa dùng cả hai tay túm tóc, vẻ mặt thất vọng điên cuồng. Cô dậm chân và liên tục nói những điều tương tự.

Không còn nơi nào để trút bỏ cơn tức giận và bực bội nên cô đã giẫm đạp lên vỉa hè.

“AHHH! THẬT SỰ ĐẤY!!!"

Gần đến mức tìm ra sự thật, và để nó liên tục tuột khỏi tay cô chắc chắn sẽ khiến cô bực bội đến mức bốc hơi trong đầu. Không chỉ trong một hoặc hai ngày, mà là trong vài tuần.

Trên hết, Thấu thị của cô luôn cho phép cô nhìn thấu mọi người một cách dễ dàng. Nhưng Công chúa lại không thể nhìn thấu tôi nên điều này sẽ khiến cô khó chịu hơn gấp vài ba lần.

Nhưng tôi không thể làm gì được. Trách nhiệm của tôi là đảm bảo tương lai được ổn định và diễn ra suôn sẻ nhất có thể.

Nếu có người khác ở vị trí của tôi… liệu họ có sẵn lòng nói sự thật với cô ấy không?