Tôi không biết ai đã nghĩ ra thuật ngữ 'hiệu ứng cánh bướm', nhưng ý tưởng này thật tuyệt vời.
Một cú rung nhẹ của đôi cánh bướm có thể vượt qua các đại dương và gây ra một cơn bão có thể nuốt chửng các tòa nhà ở bên kia thế giới.
Lý thuyết của nó khá hỗn loạn, trong đó tuyên bố rằng có quá nhiều biến số tự nhiên trên thế giới để chúng ta thực sự có thể kiểm soát được tương lai. Ngay cả sự thay đổi nhỏ nhất của một biến số cũng có thể có tác động theo cấp số nhân đến kết quả của thực tế.
Nói một cách đơn giản, nó giống như một quả cầu tuyết lăn xuống núi. Dù ở trên đỉnh có nhỏ bé đến đâu thì cuối cùng nó cũng có thể trở lên to lớn ngoài sức tưởng tượng một khi lăn đến chân núi.
Đúng như lời của bậc hiền triết đã nói: 'Bạn không nên cố gắng kiểm soát mọi thứ trên thế giới theo ý muốn của mình'.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận thức được sức nặng của câu nói đó trong lớp Thực hành Chiến đấu Chung này.
Không ngoài dự đoán, ông bà ta nói cấm có sai.
* * *
Nail Hall, là một trong ba tòa nhà lớn của Trung tâm học sinh, thường được sử dụng làm nơi tổ chức lớp học chiến đấu chung.
Đó là một đấu trường được thiết kế đẹp mắt theo phong cách Đấu trường La Mã, nơi tất cả ghế khán giả cũng như sàn nhà luôn được đánh bóng sạch sẽ và mịn màng.
Tất nhiên, ngay cả sân đấu cũng được trang trí theo phong cách quý tộc.
Tôi đang ngồi trên khán này trong khi theo dõi cuộc tập trận giả diễn ra ở trung tâm đấu trường.
Thông thường, mỗi năm chỉ có một hoặc hai viên ngọc, nhưng lứa tân sinh viên năm nay giống như bầu trời đầy sao sáng. Điều này có nghĩa là các học sinh năm hai nhất định phải tập trung, quan sát mọi lúc.
Trong số những ngôi sao này có ba học sinh được Giáo sư Glast công nhận: Ngọn giáo từ thiên nhiên Ziggs, Kim nữ Lortel và Lucy lười biếng.
Sự chú ý của mọi người hoàn toàn tập trung vào ba tân sinh viên Khoa Ma thuật này.
Bang!
“Cảm ơn vì trận đấu. Tôi vô cùng ấn tượng trước khả năng quản lý phép thuật thuần thục của anh. Hôm nay tôi đã học được rất nhiều thứ, cảm ơn anh vì điều đó.”
Ở trung tâm là Ziggs, một hậu duệ của những người du mục phía bắc, người đã ném một học sinh năm hai ra khỏi sân đấu bằng phép thuật gió của mình.
Mái tóc xoăn dài đến gáy của anh ấy tung by trong gió.
“Tôi hy vọng mình có thể học thêm nhiều thứ vào lần sau.”
Anh ấy lịch sự gửi lời chào.
Sinh viên Khoa Pháp thuật năm hai đã đối đầu với Zigg… tên anh ta là gì? Có phải Michael không?
Dù sao thì anh ấy cũng không thể đứng dậy được nên các nhân viên phải bế anh ấy ra ngoài.
Trong lớp học này cấm sử dụng phép thuật nào mạnh hơn ma thuật sơ cấp.
Nhưng dù thế đi nữa, kỹ năng phép thuật của Zigg đã vượt xa ma thuật sơ cấp rồi. Tôi chắc chắn rằng anh ấy có thể thể hiện nhiều hơn thế nếu anh ấy được sử dụng cấp độ phép thuật cao hơn.
Các học sinh năm hai bắt đầu buôn chuyện với nhau.
- “Năm nhất lại thắng.”
- “Cứ thế này thì không phải tất cả học sinh năm hai đều thua sao?”
- “Học sinh năm nhất năm nay đúng là một lũ kỳ quặc. Làm thế nào mà tất cả những con quái vật này lại tập hợp lại thành một đợt?”
Cuộc huấn luyện chiến đấu chung là một sự kiện thường niên, nhưng kết quả năm nay thật tồi tệ. Năm hai bị đánh bầm dập không thương tiếc bởi năm nhất. Chúng tôi đã đi được nửa chặng đường, và có cảm giác như năm hai chẳng làm gì khác ngoài việc trở thành đấm bao cát cho năm nhất để họ có thể thể hiện kỹ năng của mình.
Đó là một cảnh tượng khá đáng buồn.
"Những học sinh được gọi tên, vui lòng tiến vào phòng chờ sau khi chuẩn bị xong. Lucy Mayreel. Taylor McLaure."
Thời điểm cuối cùng đã đến. Trận đấu được mọi người quan tâm nhất.
Khán giả bắt đầu thì thầm với nhau.
Cuối cùng nó cũng ở đây.
Tôi điều chỉnh tư thế và tập trung hoàn toàn vào sân đấu.
Mọi người có lẽ sẽ chỉ tập trung vào Lucy, thiên tài phi thường sẽ viết lại lịch sử của Học viện Silvenia.
Nhưng đây không gì một kỹ thuật kể chuyện nhằm thu hút sự chú ý đến nhân vật chính thực sự thông qua việc đảo ngược những kỳ vọng.
Trọng tâm thực sự ở đây là Taylor McLaure, nhân vật chính của thế giới này, người được sinh ra với số phận trở thành một thánh kiếm.
Mặc dù trước đây anh chưa bao giờ cầm kiếm nhưng anh vẫn có thể chém tan ma thuật sét của Lucy.
Taylor sẽ tận dụng khoảng trống đó để thu hẹp khoảng cách. Và Lucy, người bị mất cảnh giác, sẽ sử dụng ma thuật sét trung cấp Lightning Strike để đánh Taylor.
Taylee sẽ hoàn toàn bị áp đảo bởi phép thuật được ném ra theo phản xạ của Lucy, nhưng vì cô ấy đã sử dụng một phép thuật trung cấp nên Lucy sẽ bị loại và Taylor vinh dự chiến thắng.
"Nhắc lại, học sinh năm nhất Lucy Mayreel vui lòng hoàn tất việc chuẩn bị và đến đấu trường."
Ah… đó thực sự là một cảnh tượng tuyệt vời.
Trong suốt cuộc đời của mình, Taylor đã liên tục bị đối xử bất công và chế giễu vì anh không có tài năng. Ngay cả sau khi được nhận vào Silvenia, anh vẫn bị coi là kẻ thất bại. Từ việc bị bắt nạt bởi một kẻ như Ed Rothstaylor cho đến việc luôn bị điểm kém trong Khoa chiến đấu, cuộc đời của Taylee thực sự đầy rẫy những thử thách.
Nhưng Taylor chưa bao giờ ngừng tập luyện. Và trận đấu này là khoảnh khắc mà anh cảm thấy như mọi thứ mình đã làm cho đến lúc đó cuối cùng cũng được đền đáp.
Cảnh này được viết rất hay. Thậm chí có cả phân cảnh Ayla, bạn thuở nhỏ của Taylor, đã khóc khi xem trận đấu của anh. Thật sự mà nói, nó khá cảm động đấy chứ.
"Tôi nhắc lại, học sinh năm nhất Lucy Mayreel. Học sinh năm nhất Lucy Mayreel. Hãy hoàn tất việc chuẩn bị cho trận chiến của mình và tiến vào đấu trường."
......?
"Lucy Mayreel năm nhất. Tôi nhắc lại, Lucy Mayreel năm nhất. Hãy vào đấu trường. Lucy Mayreel."
Ờ…
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô gái đó đi đâu rồi???
* * *
Thật khó để diễn tả cảm giác hưng phấn kỳ lạ mà tôi cảm thấy khi nhìn thấy Taylor trên đấu trường.
Dù chỉ qua màn hình máy tính nhưng tôi đã sống như anh ấy nhiều lần. Từ Bad Ending đau khổ đến True Ending khó quên – tôi đã sống qua cuộc đời và đi qua những chặng đường của anh ấy.
Tôi cũng không khỏi nghĩ đến những khó khăn đang chờ đợi anh ấy phía trước.
Mặc dù sinh ra với số phận là một thánh kiếm nhưng cuộc đời anh không phải lúc nào cũng thành công. Trong số rất nhiều con đường mà anh có thể đi trong cuộc đời, không có con đường nào là dễ dàng cả.
Vì thế tôi quyết định cổ vũ anh ấy.
Tôi đã lên kế hoạch cố gắng sinh tồn và tận hưởng cuộc sống của mình một cách trọn vẹn nhất trong khi anh ấy sẽ là người can thiệp và giải quyết mọi thử thách sẽ ập đến với Silvenia.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức mình!”
Một tràng pháo tay và sự khích lệ chào đón lời tuyên bố mạnh mẽ của Taylor trên sân đấu.
Đúng, bạn có thể gọi đó là sự khích lệ, bởi vì mọi người trong đấu trường đều tin rằng anh ấy sẽ bị Lucy Mayreel triệt để nghiền nát.
Điều họ không biết là Taylor thực sự sở hữu tài năng vượt trội nhất trong số tất cả học sinh trong học viện.
Là người đã biết trước toàn bộ câu chuyện sẽ diễn ra như thế nào, tôi mong đợi cảnh dư luận đổi chiều trong tương lai.
Vâng, chỉ vậy thôi.
Và sau đó có cái này.
Bây giờ tôi đang làm cái gì vậy…
“Eughk, Ahhhk!”
Tôi nhéo cả hai má Mayreel của Lucy.
Lucy chán việc phải xem những trận đấu giả nhàm chán nên cuối cùng cô tìm một chỗ để chợp mắt. Bằng cách nào đó cô ấy đã tìm được đường đến bục dự phòng phía sau sân đấu trung tâm của Nail Hall.
Rời khỏi Nail Hall hoàn toàn không phải là một ý kiến hay, nên có lẽ cô ấy nghĩ rằng bục dự phòng là một nơi đủ tốt để chợp mắt.
Tôi tìm thấy cô ấy ở đó, cuộn tròn và ngủ.
“Agghk, Eughkk!”
"Này, thức dậy đi. Đến lượt cậu rồi!"
Cô ấy phải mất một lúc mới tỉnh dậy, nhưng cuối cùng Lucy cũng ngồi dậy từ bên dưới bục giảng.
Cô ấy có khuôn mặt trống rỗng như thường lệ sau khi thức dậy ở trại của tôi. Ngay cả mái tóc rối bù của cô cũng được buộc gọn một bên, một bên đã được xõa ra. Thậm chí còn không có chỗ cho tóc cô dính vào má.
Và những lời cô ấy nói lúc tỉnh dậy cũng giống như vậy.
"...Tôi đói."
Cô chải tóc và duỗi người thêm chút nữa. Sau đó cô ấy nhìn tôi và nói lời chào như thường lệ.
"Chào."
Và rồi cô ấy hỏi một cách vô cùng tự nhiên.
“Cậu có thịt bò khô không?”
Tôi thực sự muốn đánh vào đầu cô ấy.
"Có."
“Cho tôi một ít đi.”
“Đã tiên hãy kết thúc trận đấu của cậu đã.”
"Học sinh năm nhất Lucy Mayreel. Xin hãy nhanh chóng tiến vào sân đấu."
Thật kỳ lạ khi thấy đối thủ đang đấu tay đôi bước ra từ dưới bục giảng. Mọi người trong khán giả, bao gồm cả phó giáo sư phụ trách, nhìn Lucy với vẻ mặt khó hiểu.
Điều quan trọng là cô ấy không trốn học và chạy ra ngoài Nail Hall. Nó có nghĩa là trận đấu vẫn hợp lệ. Trong giây lát, tôi lo sợ trận đấu sẽ bị hủy bỏ và số phận của Taylor sẽ thay đổi hoàn toàn.
“Eughhhhh!”
Lucy đứng dậy và nửa mái tóc rối bù của cô ấy hoàn toàn rơi ra khỏi dây buộc tóc, mái tóc được buộc gọn gàng của cô ấy rơi ra.
“......”
Lucy gom lại phần tóc xổ ra và nhặt dây buộc tóc lên. Sau đó cô ấy đưa nó cho tôi và với giọng ngái ngủ, nói điều gì đó hết sức nực cười.
“Hãy buộc tóc cho tôi…”
“Không, cứ để đó và đi nhanh lên.”
"Không đời nào…. Nếu tôi cứ để thế này, mấy cô hầu gái ở Ophelis Hall sẽ mắng tôi mất. Họ quá đáng sợ…”
Cô hầu gái của Ophelis Hall là người duy nhất khiến Lucy, người từng cố đối đầu với Hiệu trưởng Obel, lo sợ.
Lý do duy nhất khiến Lucy có thể giữ được vẻ ngoài gọn gàng dù ngủ mọi lúc mọi nơi là nhờ các cô hầu gái của Ophelis Hall.
Họ là một nhóm hầu gái ưu tú được đào tạo để phục vụ đủ loại quý tộc, nhưng ngay cả những chuyên gia như vậy dường như cũng không thể kiểm soát được con mèo hoang khó đoán này. Có lẽ họ không khỏi tức giận và mắng mỏ Lucy vì hành động của cô.
Nhưng thật nhẹ nhõm vì ít nhất họ vẫn có thể kiểm soát được cô ấy bằng cách nào đó…
Tôi thở dài khi nắm lấy tay Lucy và đặt cô ấy ngồi xuống. Tôi vừa giữ dây buộc tóc của cô ấy vừa vén mái tóc bướng bỉnh của cô ấy lên, rồi buộc gọn gàng cho đối xứng với bên còn lại.
Đáng lẽ tôi phải đấu tay đôi với Công chúa Penia sau đó, nhưng thật nực cười khi tôi lại can thiệp vào cuộc đấu tay đôi của người khác.
Và mọi người ở Nail Hall đều theo dõi toàn bộ cảnh tượng này!
- “Người đó bị sao vậy? Đó không phải là Ed Rothstaylor sao?”
- “Hắn vẫn còn đi học à? Wow, tên đó khá cứng đầu nhỉ?”
- "Anh ấy đang làm gì với học sinh đứng đầu năm nhất vậy?"
- “Trông họ có vẻ rất thân thiết?”
- “Bạn có chắc đó gọi là gần gũi không? Không phải anh ấy hành động giống người giám hộ của cô ấy hơn sao?”
Tôi biết thật là một cảnh tượng buồn cười khi nhìn thấy học sinh năm hai đáng hổ thẹn nhất và học sinh đứng đầu năm nhất cằn nhằn với nhau về việc sửa lại mái tóc của mình. Nó khiến tôi cảm thấy xấu hổ nên tôi nhanh chóng buộc nó lại.
Rồi Lucy đứng dậy, vẫn còn ngái ngủ, tôi cũng sửa lại chiếc áo khoác ngoài cho cô ấy. Sau đó, tôi nhét gấu áo sơ mi của cô ấy vào trong váy và thắt chặt nó lại, thậm chí còn làm thẳng chiếc cổ áo lộn xộn của cô ấy.
Sau đó, tôi sửa lại đôi tất dài đến đầu gối của cô ấy và buộc lại tóc cho cô ấy để cô ấy trông có vẻ đoan trang hơn. Tay áo của cô hơi dài nhưng cô chưa bao giờ thực sự quan tâm đến kích cỡ của bộ đồng phục và chỉ mặc bất cứ thứ gì cô nhận được.
“ Được chưa?”
"Rồi..."
“Được rồi. Nhanh lên và đi ra ngoài đó.”
Tôi đẩy lưng Lucy và đẩy cô ấy lên sân khấu.
Và cô ấy đứng đó, đối diện với Taylor, ngáp lớn, như thể mọi thứ trên đời đều khó chịu.
“Vậy thì trận đấu sẽ bắt đầu…”
Bang!
Chỉ bằng một đòn duy nhất, ngay giữa ngực Taylee, Lucy đã đánh anh ta bằng ma thuật ánh sáng cấp thấp.
Tất cả diễn ra trong khoảng 0,3 giây.
* * *
Cuộc đời của Taylor McLaure luôn là một chuỗi thử thách.
Sinh ra là một gã quê mùa, anh là một học sinh thất bại, từ khi vào học viện chưa bao giờ thể hiện tốt, một kẻ thất bại chưa từng được ai công nhận.
Ngoài người bạn thời thơ ấu Ayla, không ai tin vào Taylor kể từ khi anh còn nhỏ.
Dù anh có làm gì đi chăng nữa, kết quả của anh luôn dưới mức trung bình đến mức ngay cả gia đình cũng dần dần quay lưng lại với anh.
Nhưng rồi cơ hội để quên đi mọi chuyện đã đến.
Đối với Taylor, việc được nhận vào Học viện Silvenia là một cách để chứng tỏ bản thân. Cứ như thể cuối cùng Chúa cũng đã mỉm cười với anh.
Anh ấy gần như không thể vượt qua bài kiểm tra viết sau khi thức trắng đêm để học.
Anh thậm chí còn suýt trượt bài kiểm tra thực hành vì một tiền bối đáng khinh. Nhưng nhờ sự thương xót của công chúa Penia nên anh đã vượt qua được.
Và không chỉ vậy, bằng cách nào đó, anh ấy đã vượt qua được tất cả những khó khăn và thử thách khác liên tục ập đến với mình khi học kỳ bắt đầu.
Anh ta suýt mất mạng trước một con kobold, con quái vật được triệu hồi vô tình trong bài kiểm tra xếp lớp. Sau đó, anh không thể tham dự lễ khai giảng vì một số bạn cùng lớp đã đuổi anh ra ngoài, gọi anh là một kẻ thất bại.
Nhưng nhờ sự hỗ trợ kiên định của người bạn thời thơ ấu Ayla, cùng với Aiden, một học sinh khác cũng có nguy cơ trượt lớp, Taylor bằng cách nào đó đã có thể chịu đựng được.
Và ngay bây giờ, đây chính là thời điểm để chứng minh điều đó.
Không chỉ với các học sinh năm nhất, mà cả các học sinh lớp trên và thậm chí cả các giáo sư, tất cả đều không khỏi kinh ngạc trước thiên tài hiếm có đó chính là Lucy Mayreel.
Anh ta đang ở trong một tình huống tàn khốc mà mọi người đều mong đợi anh ta sẽ thua.
Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc đầy tuyệt vọng này, Taylor vẫn không bao giờ mất hy vọng.
Lucy không phải là người mà anh có thể đánh bại chỉ bằng những nỗ lực sơ sài. Bất chấp mọi lời chế giễu từ các bạn cùng lớp, Taylor đã thức suốt đêm, rèn luyện cơ thể, vung nắm đấm và không ngừng luyện tập chiến đấu tay đôi.
Kể cả cho đến thời điểm này, khi mọi người đều tin rằng anh sẽ thua, Taylor vẫn không ngừng nỗ lực để cố gắng giành chiến thắng.
Và ngay bây giờ.
Trước khi anh kịp phản ứng, một đòn phép thuật duy nhất đã tấn công anh và khiến anh bị dính trên tường của sân vận động.
“Keuk… Heughk…Eughkk…”
Tuy nhiên, Taylee đã đứng dậy.
Rải rác xung quanh anh ta là đủ loại vũ khí, từ cung tên, kiếm cho đến roi.
Chúng là những vũ khí giả được chuẩn bị cho các sinh viên Khoa Chiến đấu. Hầu hết chúng đều được sửa đổi để trở nên cùn.
Taylor nhìn vào các đốt ngón tay trên tay mình. Chúng là vũ khí đã đồng hành cùng anh trong một thời gian dài. Nhưng hôm nay, anh lại lặng lẽ cởi chúng ra.
Một cảm giác như sét đánh xuyên qua tâm trí Taylee.
Anh nhìn thấy một thanh kiếm gỗ tồi tàn giữa đống vũ khí rải rác. Cơ thể anh nhảy lên theo bản năng và nhặt thanh kiếm trên sàn lên. Sau đó anh ta vào vị trí, cơ thể đầy vết thương.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh cầm một thanh kiếm.
Đối thủ của anh là một pháp sư thiên tài cực kỳ hiếm có mà mọi người đều kính sợ.
Tuy nhiên, Taylor vẫn đứng dậy được nhờ sự hỗ trợ của hai chân.
Đã có người tin tưởng vào anh ấy. Taylee đã phải đáp lại niềm kỳ vọng đó.
Taylee nghiến răng với suy nghĩ duy nhất đó trong đầu.
* * *
“Anh ta nhặt một thanh kiếm…!”
Tôi đã nín thở khi nhìn thấy Taylee treo lơ lửng trên tường, nhưng tôi đã nắm chặt tay ngay khi anh ấy chộp lấy thanh kiếm.
Đúng vậy… Bạn có thể làm được…!
“Lucy Mayreel!”
Taylor hét tên Lucy với giọng rực lửa.
Ngay cả tôi, người chỉ đứng xem từ phía khán giả, cũng cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.
Đúng rồi. Đây chính là khung cảnh đó!
Cảnh Taylee, người không bao giờ bỏ cuộc dù số phận đã bỏ rơi anh, đối mặt với mọi thử thách và thử thách mà thế giới ném vào anh… đây là cảnh anh gửi tín hiệu về sự hồi sinh của mình.
Đây là tiếng kêu của một kiếm sĩ không từ bỏ mạng sống của mình và sẽ luôn khắc sâu vào trái tim của tất cả học sinh... Chính là khoảnh khắc này.
“Hyaaa!”
Chuyển động của anh ta không phải của người lần đầu tiên cầm kiếm.
Có cảm giác mana được khắc trên thanh kiếm gỗ cấp thấp trong tay Taylor. Đó là cảm giác chỉ dành cho những người có số mệnh trở thành thánh kiếm.
Đó là Aura.
Ngay cả một bức tường dày gồm nhiều lớp mana cũng có thể bị cắt như giấy.
Các học sinh trên khán đài bắt đầu bị choáng ngợp bởi sức sống của anh ấy.
Đó là dấu hiệu cho thấy Taylee đã thay đổi rõ ràng.
Tất cả học sinh đều nín thở. Họ không thể không dự đoán rằng một điều gì đó bất thường sắp xảy ra.
Nhưng rồi một cơn gió thổi qua.
Và với một cơn gió bất ngờ ập đến mà không có lý do, cơ thể của Taylee bắt đầu lơ lửng trong không trung ngay lập tức.
Bang!
Trong phép thuật ánh sáng tiếp theo, Taylor lại bị đánh bép dí vào tường.
Lần này mất khoảng 0,5 giây.
"Huh?"
* * *
Lần này là một cú hạ gục hoàn hảo.
Một đám khói dày cuồn cuộn bốc lên, bên dưới là cơ thể của Taylor, toàn thân đầy vết thương.
“Heunggggg…”
Lucy Mayreel dụi mắt trong khi uể oải duỗi cơ thể.
"Làm tốt lắm…"
Lucy bước xuống sân khấu, vô tư hết mức có thể, như thể cô vừa thực hiện một nhiệm vụ tầm thường khó chịu.
Khán giả vẫn hoàn toàn im lặng. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô.
Lucy lao về phía tôi và phớt lờ tất cả, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Sau đó cô ấy nắm lấy cổ áo tôi, mặt cô ấy trống rỗng và lại bắt đầu làm phiền tôi.
“Bây giờ cậu có thể cho tôi miếng thịt bò khô được không?”
Trong khi đó, tôi đã nhận ra.
Ma thuật gió mà Lucy sử dụng trong trận đấu thoạt nhìn có vẻ là ma thuật gió sơ cấp, nhưng cô ấy không tự mình sử dụng nó. Tôi biết đó là ma thuật gì, ma thuật có thể hạn chế chuyển động của đối thủ trong giây lát và tạo ra khoảng trống bằng cách phá vỡ sự cân bằng.
Đó là Phước lành của bão tố. Một kỹ năng chỉ có thể có được bằng cách ký hợp đồng với tinh linh gió cấp cao Merilda.
Lucy mới đến trại của tôi không lâu trước đây. Nhiều nhất là vài ngày.
Cô ấy luôn trông mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng cô ấy vẫn có thể ký hợp đồng với một tinh linh cấp cao.
Merilda và Lucy hoàn toàn bị tách biệt trong cốt truyện gốc. Họ chưa bao giờ dính líu đến nhau vì Lucy không có lý do gì để đến thăm khu rừng phía Bắc.
Điều này có nghĩa là cô ấy có thể ký khế ước được với Merilda vì cô ấy đã ở trại của tôi? Và nhờ đó, cô có được Chúc phúc của Merilda, vô tình trở nên mạnh mẽ hơn một cách không cần thiết.
Đó chỉ là…
Không ai có thể tưởng tượng việc ký hợp đồng với một tinh linh gió cấp cao chỉ diễn ra trong vài ngày.
“......”
Tôi nhìn về phía Taylor. Anh ta đã đánh rơi thanh kiếm và ngồi đó, gục đầu xuống. Cuộc sống bình thường trong mắt anh đã không còn nữa.
Khoảng cách quá lớn về tài năng của họ chắc hẳn giống như bạo lực vậy. Nhận ra rằng có một bức tường khổng lồ tồn tại giữa cả hai người… trái tim anh ấy hẳn đã tan vỡ ngay lập tức.
Đây là… tôi nghĩ tôi có thể đang gặp rắc rối lớn…
Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Tôi không thể cứ để anh ấy ở đó như thế được.
Tôi đẩy Lucy đang bám lấy tôi ra và bước tới chỗ Taylor, người đang bước xuống sân khấu với tâm trạng hoàn toàn tuyệt vọng.
"Trận đấu tiếp theo là của Ed Rothstaylor và Công chúa Penia Elias Kroel đáng kính."
Trong khi đó, tên của tôi đã được gọi.
Tôi nhìn thấy Công chúa Penia ở trên khán đài đang chỉnh đốn quần áo và đứng dậy.
Tôi đã gặp công chúa trên đường tới đấu trường cách đây không lâu. Đôi mắt cô trở nên hung hãn ngay khi cô nhìn thấy tôi, giống như thường lệ. Việc cô ấy có thái độ thù địch với tôi không phải là điều quá lạ.
Có vẻ như cô ấy đã quyết định làm gì đó. Nhưng Công chúa Penia không phải là mối quan tâm của tôi vào lúc này.
“Ed Rothstaylor… Lần trước, ngươi…”
Tôi đi ngang qua cô ấy đúng lúc công chúa bắt đầu nói điều gì đó. Taylor sẽ hoàn toàn rời đi nếu tôi đứng yên.
Hành động phớt lờ lời nói của công chúa là một tội lỗi không thể tha thứ, nhưng ở khu vực học thuật này, đức tính học tập đi trước địa vị của mỗi người, nên ít nhất tôi sẽ không phải đối mặt với án tử hình.
Rốt cuộc, có một thứ quan trọng hơn thế.
Tôi bỏ lại cô công chúa đang hoàn toàn bị sốc vì bị phớt lờ. Tôi nhìn thấy Taylor khi anh ấy đang biến mất giữa đám đông và hét lên về phía anh ấy.
"Chào! Taylor!”
Tôi không biết liệu điều này có tạo nên sự khác biệt nào không, nhưng như thế vẫn tốt hơn là cứ đứng yên.
“Những nỗ lực của cậu sẽ được đền đáp! Đừng nản lòng! Này! Hãy thẳng lưng! Không có gì phải xấu hổ cả!”
Nếu trái tim của Taylor tan vỡ và anh ấy hoàn toàn chán nản, khả năng cao là tôi sẽ giải quyết những sự kiện sắp xảy ra trong Silvenia, tôi không thể bỏ mặc anh ấy như vậy được.
“Hãy tự tin bước đi! Làm tốt lắm! Cậu thua là do đối thủ của cậu quá mạnh! Đừng nản lòng vì những điều như thế này!”
Xin đừng nản lòng, Taylor!
Bạn đã được định sẵn để trải qua tất cả những khó khăn! Sẽ có rất nhiều khó khăn và thử thách sẽ nảy sinh ở học viện này trong tương lai! Tôi không muốn trở thành người xử lí chúng!
Tôi liên tục hét lên những lời động viên và ủng hộ trong khi Taylor từ từ bước đi và hoàn toàn biến mất trong đám đông.
Đó là sự tuyệt vọng thuần túy từ tận đáy lòng tôi.