LỜI BẠT
Chuyện xảy ra tại viện nghiên cứu 《Thiết bị Dịch chuyển Thời không (Cỗ máy Thời gian)》, cách hội trường buổi lễ khoảng năm cây số.
Trái ngược hoàn toàn với hội trường buổi lễ náo nhiệt, nơi đây tĩnh lặng như tờ, và Bill Harvey đang mải mê nghiên cứu 《Cỗ máy Thời gian》. Một người phụ nữ xuất hiện tại đó và cất tiếng gọi Bill.
Đó là Giáo hoàng của 《Thánh Giáo Hội》, Selivia Notre Dame Paul III.
「Xin chào, Bill Harvey.」
「Có chuyện gì?」
Bill thậm chí không quay lại, mắt vẫn dán vào màn hình trước mặt, tay tiếp tục gõ bàn phím.
「Hiện tại, ngài Judal đang diễn thuyết. Cậu ấy đã trở thành chủ tịch của Cộng đồng Căn cứ Lunartia. Con trai ngài dường như đã thực hiện được ước mơ của mình.」
「Vậy à.」
Dù con trai mình đã thực hiện được ước mơ và nắm giữ một chức vụ quan trọng ngang với lãnh đạo một quốc gia, câu trả lời của Bill lại thờ ơ, không hề có chút cảm xúc nào.
Vốn dĩ, có lẽ ông ta còn chẳng biết hôm nay có buổi lễ, hay con trai mình có bài diễn thuyết. Những chuyện như vậy nằm ngoài phạm vi quan tâm của ông.
「Vậy, thí nghiệm của tôi có thể tiếp tục được chưa?」
Câu nói tiếp theo của ông cũng chẳng phải lời chúc mừng dành cho con trai.
(Chuyện đó có lẽ cũng đành chịu thôi.)
Cũng như con trai ông đã thực hiện được ước mơ của mình, bản thân ông cũng sắp đạt được ước mơ của chính mình rồi.
Bill nói tiếp.
「《Cỗ máy Thời gian》 đã hoàn thành rồi. Hiện tại tôi chỉ đang điều chỉnh để giảm thiểu sai số hết mức có thể. Tôi muốn sớm tự mình lên đó và tiến hành thí nghiệm cuối cùng.」
「Nghĩa là chính ngài sẽ trở thành phi công thử nghiệm và quay về quá khứ, phải không?」
「Đúng vậy.」
Khi Bill trả lời, một bức màn im lặng lại bao trùm căn phòng. Chỉ còn tiếng gõ bàn phím vang vọng.
「Thật không may, thí nghiệm không thể tiếp tục được nữa.」
「…Cái gì?」
Câu nói bất ngờ của Selivia khiến đôi tay Bill ngừng lại.
Và rồi── ông quay lại với vẻ mặt giận dữ.
Chính vào khoảnh khắc đó.
Một luồng sáng phát ra từ tay Selivia.
「Cô định… làm cái gì…?」
Bill vịn vào ngực, nơi vừa bị một viên đạn (tia sáng) xuyên qua, và đứng dậy hỏi.
Trước mắt ông là hình ảnh Selivia đã triển khai vũ trang, tay cầm một khẩu súng.
Khẩu súng cũng do cô tạo ra bằng năng lượng.
「Đến được đây rồi thì phần còn lại chỉ mình tôi là đủ.」
Selivia mỉm cười, một nụ cười ngây thơ, rồi trả lời.
Vì đội mũ nên không thể thấy được đôi mắt cô.
Nhưng chỉ qua khóe miệng, có lẽ Bill đã đoán ra.
「Không lẽ, cô định cướp cỗ máy thời gian từ tay tôi…?」
Bill ngã sấp về phía trước, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Selivia, khó nhọc nói tiếp.
「Ngươi cũng có việc ở quá khứ sao… Selivia Notre Dame Paul III…」
「Ngài đoán đúng một nửa. Nhưng tôi còn một mục đích khác nữa.」
「…Mục đích?」
「Vâng, là mục đích.」
Selivia ghé miệng vào tai Bill và thì thầm mục đích đó.
Nghe xong, Bill bất giác cười khẩy.
「…Nghe như một trò đùa.」
Thật nực cười.
Một câu chuyện hoàn toàn không thể tin nổi.
Thế nhưng──
「Tất cả đều là sự thật.」
Selivia quả quyết, không hề tỏ ra hối lỗi.
「…Nói cách khác, thí nghiệm của ta là vì ngươi… không, phải nói là ngay từ đầu, toàn bộ nhân loại chúng ta tồn tại cũng chỉ vì ngươi thôi sao…?」
「Vâng, đúng vậy.」
「Đồ ác quỷ.」
Bill nói với một nụ cười cay đắng.
Đó là tất cả những gì ông có thể nói để phản kháng.
Khóe miệng Selivia càng nhếch lên, nở một nụ cười rạng rỡ.
「Ngài còn muốn nói gì nữa không?」
「Ta đã muốn gặp lại Rinis lần nữa. Chỉ vậy thôi…」
「Để tôi cầu nguyện cho ngài được gặp cô ấy trên thiên đường nhé? Nếu vậy, chắc chắn ngài sẽ gặp được. Và cái chết đang ở ngay trước mắt cũng sẽ không còn đáng sợ nữa đâu.」
「Trên thế giới này, làm gì có Chúa.」
「Vâng.」
「Cũng chẳng có thiên đường.」
「Đúng vậy.」
「Dù vậy, ta vẫn tin rằng mình sẽ gặp được Rinis ở đó.」
「Đó chính là sự cứu rỗi.」
「…Vậy à.」
Sau câu nói đó, Bill không còn cử động nữa.
「Xem ra, ngài đã gặp được Rinis Harvey rồi nhỉ.」
Selivia nhìn xuống thi thể của Bill Harvey nằm giữa vũng máu, lẩm bẩm.
Bởi trên gương mặt Bill là một nụ cười hạnh phúc.
「Hãy yên nghỉ, Bill Harvey.」
Sau khi làm dấu thánh giá bằng ngón tay.
Selivia kéo tấm mạng che mặt lên, vẫn trong bộ lễ phục, tiến ra ngoài viện nghiên cứu và bước đến chỗ con tàu vũ trụ do Bill Harvey chế tạo.
「Không có vấn đề gì nhỉ.」
Dù năng lượng vẫn chưa được nạp đầy, nhưng viên Đá Dự Trữ khổng lồ đã được lắp vào.
Selivia một tay chạm vào con tàu vũ trụ, thì thầm.
「Ta đã mong chờ, mong chờ biết bao lâu rồi. Vài ngàn năm── không, có lẽ phải nói là vài vạn năm mới đúng. Trải qua dòng thời gian vĩnh cửu, cuối cùng ngày này cũng đã đến── ngày mà ta có thể trở về hành tinh quê hương của mình──」
Cô, Selivia Notre Dame Paul III, ngước nhìn bầu trời đầy sao, giang rộng hai tay và cất cao giọng.
「Bắt đầu thôi nào── Đã đến giờ thu hoạch.」
<Còn tiếp>