# Kaito và Jake / Gặp lại những người đồng đội / Tương lai của những đứa trẻ
Mười lăm năm kể từ khi căn cứ Lunartia được thành lập trên Mặt Trăng.
Tuy chỉ là mười lăm năm ngắn ngủi nếu so với lịch sử hàng vạn năm của nhân loại, nhưng mười lăm năm kể từ khi bắt đầu giao lưu với hành tinh mới Notre Dame này đã mang đến những thay đổi mạnh mẽ cho thế giới.
Nó sánh ngang với mười lăm năm kể từ khi Giáo hoàng Serivia Notre Dame Paulo III của Giáo hội Thần thánh (Puritaria) hạ cánh khẩn cấp xuống Trái Đất và tỉnh lại.
Kết quả là, căn cứ Lunartia đã phát triển vượt bậc.
Trên những mái vòm hình bán cầu bao phủ lãnh thổ của các quốc gia, được đặt tên là Cluster Dome, có lắp đặt thiết bị bầu trời nhân tạo, tái tạo lại cả sự chuyển động của Mặt Trời. Vì vậy, khi ở trong đó, môi trường không khác gì trên mặt đất.
Nhờ đó, cuộc sống trở nên dễ dàng hơn rất nhiều và nhiều người đã chuyển đến sống từ Trái Đất.
Thậm chí, đã xuất hiện những người được gọi là Lunartian, sinh ra và lớn lên ở căn cứ Lunartia, chưa từng trải nghiệm cuộc sống trên Trái Đất.
Người đại diện cho những Lunartian đó là Jake Harvey, con trai của Judar Harvey, Tổng Giám đốc đầu tiên của cộng đồng căn cứ Lunartia, và Nevea Graus, người từng là vệ sĩ của ông.
Judar đã đặt cược mạng sống của mình vào việc thành lập căn cứ Lunartia, và Nevea đã đề nghị sinh và nuôi con ở đó.
Kết quả là, con của họ đã trở thành người đầu tiên.
Đứa con duy nhất kế thừa dòng máu của Judar.
Hơn nữa, nếu là con trai, thì trong tương lai, nó sẽ là người thừa kế hợp pháp của gia tộc Harvey.
Đối với việc sinh và nuôi con trên Mặt Trăng, tất nhiên đã có sự phản đối từ những người thân xa của gia tộc Harvey và một số cán bộ của tập đoàn Warslan.
Vì không thể dự đoán được những ảnh hưởng có thể xảy ra trong quá trình sinh nở cũng như phát triển của đứa trẻ.
Việc có những ý kiến cho rằng nên trải qua giai đoạn cuối thai kỳ và sinh con trên Trái Đất là điều đương nhiên.
Tuy nhiên, Nevea đã không chấp nhận những lời đó.
Cô quả quyết rằng người kia (Judar) chắc chắn sẽ làm như vậy để mở ra tương lai cho nhân loại, và đã bỏ qua mọi phản đối.
Kết quả là, con trai của Judar và Nevea đã chào đời an toàn và lớn lên khỏe mạnh.
Có lẽ là nhờ dòng máu của Nevea, hoặc có lẽ là do dòng máu của gia tộc Harvey. Jake Harvey sở hữu tố chất xuất sắc của một Slayer (Vũ nghệ giả).
Bản thân Jake, khi tận mắt chứng kiến những Slayer (Vũ nghệ giả) chiến đấu với Savage vẫn còn sót lại trong vũ trụ, tấn công Mặt Trăng và Trái Đất, hoặc xem những đoạn ghi lại các trận chiến của dì Claire, đã dần nảy sinh lòng ngưỡng mộ đối với Slayer (Vũ nghệ giả).
Và cậu tự mình đề nghị được hướng dẫn để trở thành Slayer (Vũ nghệ giả), từ khi còn nhỏ, cậu đã được những người tiền bối ưu tú chỉ dạy và phát triển sức mạnh của mình.
Kết quả là, cậu đã trưởng thành đến mức lọt vào trận chung kết của Giải đấu Vũ nghệ Toàn cầu được tổ chức lần đầu tiên sau mười lăm năm thành lập căn cứ Lunartia - hạng mục Thiếu niên.
Cậu đã trở thành tâm điểm của toàn bộ giải đấu.
Đúng vậy. Giải đấu Vũ nghệ Toàn cầu kỷ niệm này tất nhiên có cả hạng mục Người lớn, nhưng điều được chú ý hơn cả là hạng mục Thiếu niên, được tổ chức lần đầu tiên trong lịch sử.
Bởi vì đối thủ của Jake Harvey là -
- Không.
Anh hùng đã cứu thế giới này, bao gồm cả vũ trụ, Kisaragi Hayato.
Và con gái của một anh hùng khác, Tam công chúa của Vương quốc Goodenburug, Emilia Hermitt, tức Emilia Goodenburug Kisaragi.
※※※
Trong khu vực (Cluster) dành cho Little Garden trên Mặt Trăng, có những khu dân cư dành riêng cho các Slayer (Vũ nghệ giả) lưu trú dài hạn.
Một trong số đó --.
Đó là ở quảng trường trước một khu dân cư hai tầng.
「Haaaaaaah!」
Vào thời điểm mặt trời nhân tạo chiếu sáng trên đầu.
Cậu bé Kisaragi Kaito, với mái tóc đen dựng đứng giống cha Hayato, đang cầm trên tay một Hundred kiểu Chevalier, cố gắng chém vào một người phụ nữ.
Hundred đó có tên là 《Hayate》 (T疾風 - Tật Phong).
Một thanh đao phát ra ánh sáng năng lượng màu đỏ, giống với 《Hiến》 (T飛燕 - Phi Yến) của cha cậu, Hayato.
Hoa văn được khắc trên đao cũng phát sáng màu đỏ.
Người đang cố gắng đỡ 《Hayate》 bằng một Hundred có hình dạng tương tự là một người phụ nữ trưởng thành với mái tóc đuôi ngựa.
Tuy nhiên, thứ cô đang cầm không phải là Hundred theo đúng nghĩa, mà là một thứ gần giống như vậy --.
Trước khi Hundred được phát triển, để đối phó với Savage, kẻ thù của nhân loại, thanh đao mà cha cô, Kenzaki Hokuto, đã tạo ra, 《Hokuto》 (T北斗 - Bắc Đẩu), đã được cải tiến liên tục để tạo ra 《Hokuto Kai San》 (T北斗・改三 - Bắc Đẩu Cải Tam).
Tên của người phụ nữ đó là Kenzaki Touka.
Cô là sư muội của cha Kaito, Kisaragi Hayato, và cũng là cư dân của khu dân cư gần đó.
Ngoài hai người mặc võ phục, không còn ai khác ở đây.
「Kuっ……!」
Touka nghiến răng ken két và tỏ ra bối rối vì đòn tấn công mà Kaito tung ra không chỉ là một nhát chém thông thường.
Đó là kỹ thuật 《Zanei Zan》 (T残影斬 - Tàn Ảnh Trảm) do Kenzaki Ryuusei, sư phụ của cha Kaito, Kisaragi Hayato, đồng thời là em trai và cũng là một trong những sư phụ của cha Touka, sáng tạo ra.
Nếu là một Slayer (Vũ nghệ giả) bình thường, chắc chắn cơ thể đã bị thổi bay và ngã xuống sau đòn tấn công đó.
Nhưng Touka, người có thể sử dụng 《Zanei Zan》 (Tàn Ảnh Trảm), tất nhiên biết rõ đặc tính của nó.
Vì vậy, cô đã di chuyển lưỡi đao một chút ở thời điểm cuối cùng, làm giảm bớt lực tác động và có thể gạt thanh kiếm của Kaito.
Tận dụng sơ hở đó, Touka liên tục tấn công.
Cô liên tiếp tung ra một đòn, hai đòn, cố gắng không cho Kaito lấy lại tư thế.
Và đòn thứ ba --.
Touka đã tung ra chiêu 《Zanei Zan》 (Tàn Ảnh Trảm) giống như Kaito vừa tung ra.
Không giống như Touka, Kaito không có kỹ thuật để làm chệch hướng uy lực của đòn tấn công đó.
Kết quả là, cậu cố gắng đỡ đòn tấn công chỉ bằng sức mạnh cánh tay, nhưng không thể chịu đựng được --.
Kaito bị hất văng cả người, bay lên không trung rồi ngã xuống đất từ phía sau lưng.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng đó, Touka nở một nụ cười hài lòng và tiến lại gần Kaito đang nằm dưới đất.
「Phần thắng thuộc về tôi rồi.」
Vừa nói, cô vừa dừng chân ngay gần Kaito và đưa tay ra.
「Em vẫn chưa thể địch lại được Touka-san.」
Kaito nắm lấy tay của Touka đang đưa ra.
Cậu cũng nở một nụ cười hài lòng giống như Touka.
「--Tuy nhiên, khi tôi bằng tuổi Kaito, tôi còn chưa thể tung ra cả 《Zanei Zan》 (Tàn Ảnh Trảm) nữa đấy. Tôi nghĩ cậu đã rất giỏi rồi.」
「Em rất vui khi được Touka-san nói như vậy. Và, em cảm ơn chị.」
Được Touka kéo lên, Kaito đứng dậy.
「Có bị thương ở đâu không?」
Touka hỏi trong khi nhìn Kaito phủi bụi trên quần áo.
「Tôi có hơi quá tay trong việc khởi động trước trận đấu không nhỉ……」
「Em không sao ạ, chuyện này bình thường mà.」
「……Đúng là vậy thật.」
Touka nở một nụ cười an tâm.
Lúc đó, một giọng nói vang lên.
「A, vừa lúc buổi tập kết thúc rồi nhỉ.」
Giọng nói đó khiến Touka và Kaito cùng hướng ánh mắt về phía cô gái. Đó là một cô gái có mái tóc màu bạc, cao hơn Kaito một chút và trông lớn tuổi hơn cậu.
「Chị……! Và cả --」
Nhìn thấy bóng dáng cha mẹ đứng phía sau cô gái, Kaito bừng sáng cả khuôn mặt.
Và, trước hết là --.
Cậu tiến lại gần Hayato và nhảy lên ôm lấy hông anh.
「Cha ơi, cha đến kịp rồi!」
「Ừ, bằng cách nào đó.」
Hayato vừa xoa đầu Kaito vừa trả lời.
Anh đang mặc một chiếc áo khoác không thường mặc ở Yamato và ăn mặc chỉnh tề.
Emilia, người vừa lên tiếng, cũng vậy.
「Ôi chà, thật là xui xẻo mà. Khi tôi định rời Yamato thì gặp bão, máy bay không thể cất cánh. Tôi đã nghĩ rằng mình không thể lên được con tàu vũ trụ đi Lunartia rồi chứ.」
Emilia nói vậy và đang mặc một chiếc váy rất hợp với mái tóc bạc của cô.
「Nhưng, nhờ Sakura-san và Karen-san mà mọi chuyện đã ổn thỏa.」
Người nói tiếp theo Emilia là cô gái tóc bạc vừa nãy.
Cô cũng đang mặc một chiếc váy liền thân đáng yêu có ren khác với thường ngày.
Tên cô là Kisaragi Mito.
Như Kaito vừa gọi "chị", Mito là chị gái của Kaito.
Cô là con gái cả của Kisaragi Hayato và Emilia Hermitt.
Đúng vậy.
Đứa trẻ mà Emilia đã mang thai trong bữa tiệc khi Hayato và những người khác trở về căn cứ Lunartia sau khi hoàn thành Chiến dịch Save the Universe, chính là Mito.
Vài năm sau đó, Kaito ra đời.
「Thật là……」
Giọng nói vang lên tiếp theo là một giọng nói mới.
Chủ nhân của giọng nói đó tiếp tục một cách ngán ngẩm.
「Từ đầu Warslan và chúng tôi đã nói sẽ chuẩn bị máy bay rồi, vậy mà lại từ chối, rồi lại vướng vào rắc rối -- thật là, đúng là Hayato-kun mà, phải nói sao nhỉ……」
「A, Sakura-san! Và cả, Karen-neesan nữa!」
Kaito lên tiếng.
Sakura mỉm cười với Kaito và Mito, rồi nói.
「Lâu rồi không gặp, Kaito-kun. Và, cả Mito-chan nữa.」
「Em cũng rất vui khi được gặp lại mọi người. Chắc là từ dịp năm mới nhỉ.」
Karen nói tiếp theo.
Hayato hỏi hai người đang mặc váy giống như Emilia và Mito.
「Hai người đến đây có ổn không vậy? Thời gian thì……」
Người trả lời câu hỏi đó là Sakura.
「Buổi biểu diễn trực tiếp của chúng tôi sẽ diễn ra sau trận chung kết hạng mục Thiếu niên và sau đó là trận chung kết hạng mục Người lớn -- đó là đêm chung kết của Giải đấu Vũ nghệ Toàn cầu mà. Chúng tôi đã tập dượt xong rồi, nên đã đến đây. Không vấn đề gì cả.」
「Tất nhiên, tôi cũng sẽ xem trận đấu của Kaito-kun nữa. Tôi sẽ cổ vũ hết mình đấy!」
「Thật ạ! Em sẽ cố gắng hết sức!」
Sau khi Kaito trả lời Karen như vậy.
Hayato lại lên tiếng với Sakura và Karen.
「Dù sao thì, thật sự cảm ơn hai người. Nếu hai người không điều động máy bay riêng thì bọn tôi đã không kịp mất.」
「Về chuyện đó, phải cảm ơn Souffle đấy. Cô ấy đã rất cố gắng để điều chỉnh mọi thứ.」
Souffle Clarial, hay còn gọi là Souffle, là chủ tịch của văn phòng Sakura Management của Sakura. Trên thực tế, Hayato và những người khác đã liên lạc rất nhiều với cô ấy trên đường đến đây.
「Tôi đã cảm ơn rất nhiều qua email rồi, nhưng sau này tôi sẽ đích thân cảm ơn cô ấy. Và, hãy chuyển chi phí máy bay cho tôi. Có thể là không được ngay, nhưng tôi sẽ trả đầy đủ.」
「Không sao đâu mà. Cậu nghĩ tôi là ai chứ? Ca sĩ nổi tiếng thế giới, Kirishima Sakura đấy? Với lại, không phải công ty của tôi mà là tôi và Karen-chan tự bỏ tiền túi để trả tiền thuê phi công và chi phí nhiên liệu, nên không có vấn đề gì cả. Coi như là tôi khao đi.」
「……Thật sự ổn chứ?」
「Ổn mà. Tôi hiểu cảm giác của anh chị muốn ở bên cạnh những người ở cơ sở, những người đang lo lắng vì mưa lớn cho đến phút cuối cùng.」
「Đúng như Karen-chan nói. Coi như là quà tặng cho không chỉ Hayato-kun và những người khác, mà còn cả những đứa trẻ ở cơ sở và Kaito-kun nữa. Đúng rồi, mọi người ở cơ sở có khỏe không?」
「Ừ, rất khỏe.」
Lúc đó, Hayato chợt nhớ ra điều gì đó và gọi Kaito.
「Đúng rồi. Sư phụ, Mika-san, Ryouko-san và mọi người ở cơ sở cũng nói rằng họ chắc chắn sẽ xem con thi đấu ở cơ sở và căn cứ. Họ bảo gửi cái này cho con --」
Hayato lấy ra một miếng vải trắng đã gấp lại từ trong túi áo.
Đó là một hình chữ nhật lớn, chiều dọc 50 cm và chiều ngang 80 cm.
Trên đó có viết những lời nhắn cổ vũ Kaito từ tất cả những đứa trẻ ở cơ sở bằng bút dạ, chẳng hạn như "Cố lên, Kaito!".
「Vì bọn họ vẫn chưa biết dùng email. Nên bảo cha mang cái này trực tiếp đưa cho Kaito.」
「Cha ơi, con cảm ơn cha! Và cả Ryuusei-san, Mika-san và các Slayer (Vũ nghệ giả) ở căn cứ Motomatsu nữa --」
Kaito ôm chặt miếng vải mà Hayato vừa đưa cho.
Lúc đó, Emilia hỏi.
「Vậy, tình hình thế nào rồi? Lúc nãy, con có vẻ đã bị Touka-san đánh bại thì phải.」
「Về chuyện đó thì, không vấn đề gì đâu ạ.」
Người trả lời không phải là Kaito mà là Touka.
「Dù sao thì, sẽ không còn chuyện Kaito có thể thua trước đối thủ cùng tuổi nữa đâu. Đã có những trận chiến khó khăn, nhưng Kaito đã trưởng thành trong các trận đấu loại và chắc chắn đã mạnh hơn rồi.」
「Nhưng, đối thủ là Jake-san mà đúng không? Anh ấy lớn tuổi hơn Kaito và rất mạnh nữa…… Kaito có thắng được không nhỉ……?」
Mito lẩm bẩm.
Đúng như lời Mito nói, Jake Harvey rất mạnh.
Ngay từ trước giải đấu này, anh đã là một Slayer (Vũ nghệ giả) nổi tiếng trên toàn thế giới.
Anh tham gia Giải đấu Vũ nghệ được tổ chức định kỳ ở Liberia lần đầu tiên vào năm tám tuổi.
Anh đã giành chiến thắng ở lần đầu tiên tham gia và kể từ đó, anh đã liên tục vô địch ở các giải đấu theo độ tuổi, không thua ai cho đến tận bây giờ.
Hundred của anh, khác với mẹ Nevea, là một pháo đài nổi kiểu Dragoon tương tự như Claire, người có cùng dòng máu.
Cách chiến đấu của anh hoàn thiện đến mức không phù hợp với lứa tuổi và gợi nhớ đến thời kỳ đỉnh cao của Claire.
Mặt khác, trình độ của Kaito mới chỉ là vừa tham gia trận đấu chính thức lần đầu tiên vào hôm trước.
Vì vậy, không ai nghĩ rằng cậu sẽ lọt vào trận chung kết hạng mục Thiếu niên của Giải đấu Vũ nghệ Toàn cầu không phân biệt độ tuổi, kể cả Mito, Hayato và Emilia.
Bởi vì Kaito chỉ mới bắt đầu luyện tập nghiêm túc với tư cách là một Slayer (Vũ nghệ giả) trong vài năm gần đây.
Cậu đã tập kiếm đạo từ khi còn nhỏ, và tài năng của cậu cũng rất đáng nể, đúng như là con trai của Hayato.
Cậu cũng đã làm quen với những trận chiến sử dụng Hundred từ khi còn nhỏ, và tài năng của cậu cũng rất đáng nể, tương tự như kiếm đạo -- đến mức cậu hầu như không thua trước những đứa trẻ cùng tuổi trong khu vực, nhưng chính vì vậy, cậu đã không luyện tập nghiêm túc.
Tuy nhiên, cuộc gặp gỡ với Jake đã làm thay đổi điều đó.
Sau khi thất bại trong trận chiến với anh, dù chỉ là một trận đấu tập, Kaito đã bắt đầu đối mặt với võ nghệ một cách nghiêm túc.
「Mito, không sao đâu. Em đang nghĩ cách để thắng Jake mà! Và, em sẽ bắt anh ấy thực hiện lời hứa!」
「……Lời hứa?」
Kaito giật mình khi bị Mito hỏi lại.
「A, vừa nãy em nói linh tinh thôi ạ! A ha ha!」
Kaito cười để đánh trống lảng.
Dù là đối thủ của nhau, Jake và Kaito vẫn là bạn bè và thường xuyên liên lạc qua PDA.
Trong lúc Hayato và những người khác đang nghĩ rằng hai người đã có một lời hứa bí mật nào đó.
PDA của Kaito phát ra âm thanh.
「Hình như em phải đến hội trường ngay bây giờ. Em phải về ký túc xá thôi!」
Có lẽ là từ ban tổ chức giải đấu.
Sau khi kiểm tra tin nhắn đã nhận, Kaito nói.
Emilia gọi Kaito.
「Kaito, cố gắng lên nhé.」
「Vâng, mẹ! Nhất định con sẽ thắng cho mẹ xem!」
Kaito chạy về phía ký túc xá, nơi tập trung, trong khi được Emilia, Hayato, Mito, Sakura, Karen và Touka tiễn đi.
Sau khi tiễn Kaito đi, Hayato gọi Emilia.
「Vậy, chúng ta cũng đến hội trường thôi.」
「Nếu vậy, chúng ta hãy đi cùng xe mà chúng tôi đã đi đến đây nhé. Nó đang đỗ trước khu dân cư này đấy ạ.」
※※※
Hội trường tổ chức Giải đấu Vũ nghệ là nơi đã diễn ra lễ kỷ niệm khi căn cứ Lunartia được thành lập.
Tuy nhiên, tất nhiên là nó không còn nguyên vẹn như cũ.
Vào thời điểm đó, nó là một sân vận động cỡ trung với khoảng hai nghìn chỗ ngồi, nhưng bây giờ nó đã được cải tạo và có thể chứa khoảng ba mươi nghìn người.
Như Sakura đã nói, họ đã đến đó bằng chiếc xe mà cô đã đi cùng với Karen.
Quả không hổ danh là ca sĩ được đối đãi như VIP.
Đó là một chiếc xe lớn như limousine, tất nhiên là có cả tài xế. Bên trong có ghế sofa và nội thất được thiết kế để thư giãn.
Touka, Mito, Hayato, Emilia, Sakura và Karen ngồi quây quần bên bàn theo hình bán nguyệt.
Karen là người rót trà cho mọi người khi xe bắt đầu di chuyển.
Sakura bắt đầu câu chuyện như đang hỏi Mito, người đang ngồi gần như đối diện với cô, trong khi cầm tách trà.
「Vậy, Mito-chan đã quyết tâm chưa vậy?」
「Quyết tâm ạ…… Sakura-san, lại chuyện đó nữa sao……?」
「Đương nhiên rồi.」
Mito tỏ vẻ bối rối, nhưng Sakura sẽ không từ bỏ.
Sakura tiếp tục một cách đường hoàng.
「Ngay từ trước khi Mito-chan ra đời, tôi đã mong chờ được sản xuất Mito-chan với tư cách là một thần tượng rồi! Đúng không, Karen-chan?」
「Đúng là vậy ạ……」
Sau khi rót trà vào cốc đặt trước mặt mọi người, Karen ngồi xuống ghế.
「Nhân tiện, không chỉ Karen-chan mà cả Hayato-kun và Emilia cũng biết chuyện này đấy ạ.」
「Đúng là biết, nhưng mà」
Emilia đáp lại.
「Không phải là chúng tôi thừa nhận chuyện đó, mà là……」
Hayato cũng tiếp lời.
Có lẽ vì không hài lòng về điều đó.
Sakura tiếp tục với vẻ hờn dỗi.
「Tạm thời hai người cứ im lặng đã. Bây giờ tôi đang hỏi Mito-chan mà. Vậy, Mito-chan, sao rồi?」
「Cái đó…… Em chắc chắn không thể làm thần tượng được đâu ạ. Em không thể trở thành Sakura-san và Karen-san được ạ.」
「Không có chuyện đó đâu. Karen-chan ban đầu cũng nói là không thể không thể, nhưng bây giờ cô ấy đã là một thần tượng xuất sắc rồi mà. Đúng không, Karen-chan?」
「A ha ha, em không còn ở cái tuổi để làm thần tượng nữa rồi, nhưng đúng là ban đầu em đã như vậy ạ…… Có lẽ em đã giống như Mito-chan bây giờ.」
「Ngay từ đầu, Hayato-kun cũng không phải là kiểu người xông xáo, có lẽ đó là do dòng dõi chăng? Màu tóc thì trái ngược nhau, nhưng tính cách của Kaito có lẽ giống Emilia hơn nhỉ.」
「Tôi cũng nghĩ vậy.」
Ngay khi Emilia đồng ý, xe giảm tốc độ và dừng lại.
Có vẻ như họ đã đến sân vận động.
「Tạm thời, chúng ta xuống xe thôi. Mito-chan, chúng ta sẽ nói tiếp sau nhé.」
※※※
Hayato, Emilia và Mito, những người là gia đình của đứa trẻ vào chung kết, tất nhiên đã được chuẩn bị chỗ ngồi cho người thân.
Kaito cũng đã nói rằng chỗ ngồi của Touka cũng được chuẩn bị ở đó.
Chỗ ngồi của Sakura và Karen, những người sẽ biểu diễn trực tiếp sau đó, tất nhiên cũng có, và ngoài ra, có vẻ như một số lượng lớn chỗ ngồi VIP cũng được chuẩn bị cho những người có liên quan đến các quốc gia và tổ chức có khu vực ở Lunartia.
Chắc chắn sẽ có nhiều gương mặt quen thuộc và những gương mặt thân yêu mà họ sẽ gặp lại sau một thời gian dài.
Hayato và những người khác xuống xe với trái tim rộn ràng và đi về phía chỗ ngồi của người thân theo hướng dẫn của nhân viên.
Trên đường đi, những khán giả nhận ra sự hiện diện của Hayato và những người khác đã hò reo và gọi tên họ.
Sau một thời gian dài, Hayato lại bị gọi là "anh hùng".
Thành thật mà nói, anh cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng anh vẫn vẫy tay đáp lại những tiếng gọi đó.
Emilia và Sakura --.
Karen cũng đang vẫy tay.
Người tỏ ra bối rối trong số đó là Mito.
「Cha mẹ nổi tiếng quá……」
「A ha ha, chuyện này hầu như không xảy ra ở Yamato và Little Garden mà.」
Vì họ hiếm khi rời khỏi khu vực xung quanh cơ sở, và dù có rời đi thì cũng chỉ đến Little Garden mà thôi. Tình huống này chỉ xảy ra khi họ trở về Vương quốc Goodenburug, quê hương của Emilia.
Mito có vẻ ngạc nhiên trước một tình huống mà cô hầu như chưa từng trải nghiệm.
「Này, Mito cũng vẫy tay đi? Có thể con sẽ được lên sóng đấy?」
「K-Không, chuyện đó xấu hổ lắm! Nên thôi ạ!」
「A ha ha, với cái này thì có lẽ con không thể làm thần tượng được rồi.」
Emilia cười khi thấy phản ứng của Mito.
Họ nhanh chóng đến khu vực dành cho người thân.
Có vẻ như khu vực dành cho người thân của Kaito và Jake, những người đối đầu nhau, nằm ở trung tâm, và xung quanh đó là khu vực của các quốc gia và tổ chức khác nhau.
Chưa có ai ở khu vực dành cho người thân.
Trước khi chiếm đóng chỗ đó, Hayato đảo mắt nhìn quanh khu vực người thân, tự hỏi không biết khu vực của Little Garden ở đâu.
Sau đó, anh nhanh chóng tìm thấy một gương mặt quen thuộc.
Một người đàn ông cao lớn với mái tóc vàng, mặc áo khoác và quần tây thời trang --.
Fritz Granz, một người đồng đội đã chiến đấu cùng nhau với tư cách là Slayer (Vũ nghệ giả) của Little Garden.
「Chào, Hayato và Emilia. Cuối cùng hai người cũng đến rồi nhỉ.」
Anh vẫy tay khi bắt gặp ánh mắt của Hayato và tiến lại gần.
「Lâu lắm rồi mới gặp lại cậu đấy.」
「Tôi cũng vậy.」
Hayato bắt tay với Fritz, người vừa tiến lại gần.
Tiếp theo, từ phía sau Fritz, hai người phụ nữ mặc váy tiến lại gần --.
Emilia cất tiếng vui vẻ khi nhìn thấy Reitia, một phụ nữ tóc đuôi ngựa.
「Reitia cũng lâu lắm rồi mới gặp lại cậu! Và cả --」
Ánh mắt của Emilia hướng về phía cô gái tóc đuôi ngựa giống như Reitia, người đang trốn sau lưng cô.
「Huu-chan, xin chào.」
「…………」
Ngay cả khi Emilia gọi, cô cũng không trả lời.
Thậm chí, cô còn không có vẻ gì là để ý đến Emilia.
「Uuuuu……」
Vẫn trốn sau lưng Reitia, cô bé nhìn Hayato với ánh mắt sắc bén. Emilia nhanh chóng tìm ra câu trả lời cho câu hỏi tại sao cô bé lại có vẻ mặt như vậy.
「A, mình hiểu rồi!」
「Hiểu gì cơ?」
Emilia trả lời Hayato, người vừa hỏi.
「Nhìn Hayato giống Kaito mà.」
Ngay khoảnh khắc nghe thấy cái tên Kaito.
Cơ thể của cô bé run lên như mạch đập.
Tại sao cô ấy --.
Lý do tại sao Fuuko Granz, con gái của Fritz và Reitia, lại phản ứng với cái tên Kaito, là vì chuyện đã xảy ra trong các trận đấu loại của giải đấu vũ nghệ này.
Cô đã thắng đến vòng ba, nhưng ở đó cô đã đấu với Kaito và thua.
Emilia nghĩ rằng việc nhìn thấy Hayato giống Kaito đã khiến cô nhớ lại ký ức về thất bại đó, và có vẻ như cô đã đoán đúng.
Reitia lẩm bẩm vẻ ngán ngẩm.
「Thật là, con bé này. Con bé suy nghĩ nhiều quá đấy.」
Tiếp theo, Fritz nói.
「Fuuko, tạm thời bình tĩnh đã. Anh ta là Hayato chứ không phải Kaito đâu.」
Fritz vỗ nhẹ vào đầu Fuuko.
Fritz nói tiếp với Fuuko, người đã bình tĩnh hơn một chút.
「Hãy luyện tập nhiều hơn với mẹ và cố gắng giành chiến thắng lần sau nhé.」
「……Vâng.」
Fuuko gật đầu.
Nhân tiện, dạng Hundred của cô bé là dạng võ thuật giống như Reitia. Nền tảng chiến đấu cũng do Reitia dạy.
「Được rồi, vậy là tốt rồi.」
Reitia cũng hài lòng khi thấy Fuuko gật đầu.
「Một đối thủ mà con thực sự muốn đánh bại sẽ trở thành chất liệu tốt nhất giúp con tăng cường sức mạnh.」
Ngay khi Reitia nói vậy, Fritz chợt giật mình.
「--À phải rồi. Chúng ta không có nhiều thời gian để nói chuyện dài dòng đâu. Vẫn còn một nữ hoàng không có nhiều thời gian mà.」
Tiếp theo, nơi mà Fritz hướng ánh mắt đến.
Khi Hayato hướng ánh mắt về nơi đó, anh đã có thể nhìn thấy bóng dáng của Claire Harvey, Tổng Giám đốc cộng đồng căn cứ Lunartia.
Ngoài ra còn có Lisa, Riddy, Erika, Chris và thư ký Mia, những thành viên thân quen đã tập hợp lại.
Không giống như Hayato và những người khác ăn mặc lộng lẫy như đi dự giờ hay dự tiệc, Claire và những người khác vẫn mặc đồng phục và trang phục công sở của họ một cách chỉnh tề.
Ngay khi Hayato bắt gặp ánh mắt của Claire, anh dường như thoáng thấy cô có vẻ bối rối, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, kết thúc cuộc trò chuyện với một quan chức chính phủ của một quốc gia nào đó mà cô đang nói chuyện và tiến lại gần.
「Lâu rồi không gặp, Kisaragi Hayato -- và cả Emilia, Mito-san nữa.」
「Lâu rồi không gặp, Claire-san.」
Khi Claire cất tiếng gọi, Mito liền cúi đầu chào.
Thấy vậy, Claire lộ vẻ hài lòng và xoa đầu Mito.
「Không như Emilia, Mito-chan đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép nhỉ.」
「Thiệt tình, lại châm chọc tôi nữa rồi... Mà này, Claire, sao chị lại ở đây? Chẳng phải chị sắp phải bình luận trận đấu của Kaito và Jake trên kênh truyền hình toàn vũ trụ sao?」
「Đúng là vậy, nhưng ta là Chủ tịch Hội đồng Cộng đồng Căn cứ Lunaltia đấy? Ta có mời khách đến, cũng có rất nhiều người cần chào hỏi, nên mới đến đây thôi.」
「Nói thế thôi chứ chẳng phải chị muốn gặp bọn tôi sao? Mà chắc không phải tôi, là Hayato thì đúng hơn nhỉ?」
「Cái, Emilia! Cô nói gì vậy!」
Nghe những lời của Emilia, Claire tỏ thái độ bối rối.
Mặt cô cũng đỏ bừng lên.
「Sao chị lại luống cuống thế? Đùa thôi mà. Hay là sao? Hội trưởng vẫn còn tình ý với Hayato à?」
「K-không phải như thế...!」
「Đúng đó, Emilia, em nói gì vậy...」
Hayato nói xen vào, mặt cậu cũng đỏ bừng.
Sakura thấy vậy liền nheo mắt nhìn Hayato.
「Sao thế nhỉ? Hayato-kun cũng không phải là không muốn sao? Nếu anh muốn có nhân tình thì em cũng xin ứng cử đấy nhé?」
「Này, Sakura, em cũng nói gì vậy hả! Người khác nghe thấy thì sao! Có cả trẻ con ở đây đấy!」
「Nghe này Mito-chan, cháu có biết câu chuyện "anh hùng hảo sắc" không? Với lại, thần tượng thì không được kết hôn đâu. Nhưng yêu thì được đó. Nếu không tích lũy nhiều kinh nghiệm thì sức biểu cảm cũng không tăng được đâu...」
「Khoan đã Sakura-san! Chị đang nói gì vậy!」
Có lẽ Karen nghĩ rằng đây không phải là nội dung nên nói với trẻ con.
Cô lập tức cắt ngang lời Sakura.
「Đúng là hết nói nổi...」
Nhìn cảnh tượng của mọi người, Claire thở dài chán nản.
「Ta thật sự chỉ đến để chào hỏi các vị khách mà thôi──」
「──Vừa nói vậy, nhưng thực ra chị ấy phải đi chuẩn bị cho buổi phát sóng rồi, nhưng vẫn cố đợi cho đến khi Hayato-san và Emilia-san đến đấy ạ.」
「Chris, đừng có nói thừa...!」
Mặt đỏ bừng, Claire lườm Chris.
Chris cười "ahaha" như để lấp liếm.
Dù tỏ vẻ bực bội, Claire vẫn tiếp tục nói.
「V-vậy thì, chào hỏi xong rồi, Lydie, chúng ta đi thôi. Chris, Erika, phần còn lại nhờ cả vào hai người.」
「Vâng, tất nhiên rồi ạ.」
「Đã rõ.」
Chris và Erika trả lời. Tiếp đó, Lydie lên tiếng.
「Hayato, Emilia, lát nữa tôi cũng có việc phải giải thích luật lệ cho hai đứa con của cậu ở sân đấu. Sau khi trận đấu kết thúc sẽ có nhiều thời gian, lúc đó chúng ta lại từ từ nói chuyện nhé.」
「Em hiểu rồi.」
「Rõ rồi.」
Ngay sau khi Hayato và Emilia trả lời.
「Lydie, đi nhanh lên!」
Claire, người đang định rời khỏi khu vực dành cho người có phận sự, gọi Lydie.
「Tôi hiểu rồi, Claire-sama.」
Nói rồi, Lydie rời khỏi chỗ của Hayato và những người khác, chạy nhanh đến bên cạnh Claire.
Hai người họ rời khỏi khu vực dành cho người có phận sự.
Nhìn theo bóng họ, người cất giọng chán nản là Liza.
「Vẫn như mọi khi nhỉ.」
「Đúng là vậy ạ.」
Mỉm cười rạng rỡ, Chris đồng tình.
Nhân tiện, Liza cũng chẳng thay đổi gì so với ngày xưa.
Dù địa điểm đã chuyển từ Little Garden đến Căn cứ Lunaltia, cô vẫn ở trong một khoang tàu dưới lòng đất, điều chỉnh toàn bộ năng lượng.
Hayato và mọi người nghe nói rằng tình trạng của cô hiện tại rất ổn định, và có thể duy trì trạng thái này thêm một thời gian nữa.
Tiếp theo, Erika, đại diện khu vực Little Garden của Căn cứ Lunaltia, lên tiếng.
「Mà này, hai vị, lâu rồi không gặp nhỉ.」
「Vâng, đúng là vậy. Khoảng năm năm rồi ạ?」
Hayato trả lời Erika.
「Về cơ bản thì tôi luôn ở trên Mặt Trăng. Chắc cũng khoảng thời gian đó nhỉ.」
Tiếp đó, Emilia nói.
「Erika trông không thay đổi gì cả nhỉ.」
「Khác với hai người, công việc của tôi cũng gần như không thay đổi. Có thay đổi thì chắc chỉ là không còn ra chiến trường nữa thôi.」
「Về chuyện đó thì chúng ta giống nhau rồi. Dù sao thì, chị đã vất vả rồi.」
Ngay sau khi Hayato an ủi Erika vì những vất vả thường ngày mà cậu có thể tưởng tượng được.
Một giọng nói quen thuộc lại vang lên.
「Chào, chào, Hayato-kun và mọi người. Lâu rồi không gặp nhỉ.」
Hayato và những người khác quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói đó, Charlotte Dimandius.
Đứng đó là Charlotte trong chiếc áo khoác trắng, ngay cả thiết kế kính cũng không thay đổi so với lần đầu gặp mặt.
Khi Charlotte đến gần, Emilia cất tiếng gọi.
「Đúng là Sharo, không chỉ công việc mà cả ngoại hình cũng chẳng thay đổi gì so với ngày xưa.」
Thứ thay đổi chỉ có chức vụ của cô mà thôi.
Vốn là Kỹ sư trưởng của Little Garden, giờ đây cô đã trở thành Nghiên cứu viên Kỹ thuật Đặc biệt, người giám sát tất cả các kỹ sư và nhà nghiên cứu của công ty Warslarn từ Trái Đất đến Mặt Trăng.
Dù trước đây cũng tương tự, nhưng giờ cô ở vị trí tương đương một thành viên cao cấp.
「Hahaha, tại tôi dùng thuốc trường sinh bất lão đấy.」
Tất nhiên đó là một câu đùa theo kiểu của Charlotte.
Emilia dĩ nhiên cũng hiểu điều đó.
「Nếu có thứ đó thì tôi mới là người muốn uống ấy chứ. Gần đây da tôi mất đi độ đàn hồi rồi.」
Nghe câu chuyện của Emilia, Charlotte bất giác cười khổ.
「Không ngờ cậu lại bắt đầu lo lắng về những chuyện như vậy đấy. Đúng là cảm nhận được tuổi tác thật rồi. Nhưng điều khiến tôi cảm nhận rõ nhất là các con của cậu đã lớn thế này rồi.」
Nói rồi Charlotte hướng ánh mắt về phía Mito.
「Còn Sharo thì sao? Vẫn như cũ, chưa có đối tượng nào à?」
「Hahaha, cậu nghĩ tôi có thể lập gia đình được sao? Chuyện đó thì tôi cũng gần như từ bỏ rồi. Đối với tôi, những thành quả nghiên cứu chính là con cái của mình. Vốn dĩ, gia đình là gánh nặng đối với tôi. Tôi có quá nhiều việc muốn tự mình làm.」
「Haha, đúng là Sharo thật. Mà này, Meimei đâu? Có đến đây không?」
「Cô ấy ở đằng kia kìa.」
Nơi ánh mắt Charlotte hướng đến là hình ảnh của 《Búp bê Cơ khí》──Meimei đang bị vây quanh bởi những đứa trẻ khoảng ba đến năm tuổi của những người đến thăm khu vực dành cho người có phận sự. Cô vẫn mặc bộ đồ hầu gái như mọi khi.
「Awa wa, xin đừng kéo đuôi em nhiều quá~」
Đúng như lời nói, Meimei đang bị bọn trẻ kéo đuôi.
「Ahaha, nổi tiếng quá nhỉ.」
「Ngoại hình vẫn như cũ mà, nên cũng phải thôi.」
Dường như đôi tai và cái đuôi rất được trẻ con yêu thích.
「Nhưng mà, may là cậu ấy vẫn khỏe. Mười năm trước tôi đã nghe nói có thể sẽ nguy hiểm rồi.」
「Là chuyện về trạng thái não bộ của Meimei nhỉ.」
「...Ừm.」
「Thực ra, lúc đó tình trạng rất nguy kịch. Nhưng có lẽ là từ sau khi Chiến dịch Cứu lấy Vũ trụ kết thúc. Dần dần, cô ấy đã lấy lại được sinh lực.」
Có lẽ đó là vì Meimei muốn nhìn thấy tương lai phía trước.
Charlotte nói với Emilia rằng cô nghĩ như vậy.
「Thật sự giống như một phép màu vậy. Cứ đà này, có lẽ cô ấy sẽ sống được khoảng thời gian tương đương một người bình thường. Nếu cô ấy muốn thấy các con của cậu trưởng thành thì có khi còn lâu hơn nữa.」
Ngay khi Charlotte vừa nói xong.
Meimei dường như đã nhận ra ánh mắt của Emilia.
「A, Emilia-san, và cả Hayato-san nữa! Mà, wa wa, mấy đứa lại kéo đuôi chị nữa rồi! Ừm, bây giờ em không thể rời khỏi đây được, chúng ta nói chuyện sau được không ạ?」
「Ừ, lúc nào cũng được, giờ cứ chơi với bọn trẻ đi.」
「Huhu, nói là chơi cùng chứ thực ra là em bị chơi thì đúng hơn~」
Ngay lúc Meimei đang mếu máo lên tiếng, Hayato nhận ra sự hiện diện của hai người vừa bước vào khu vực dành cho người có phận sự và bất giác cất tiếng gọi.
「Douglas! Cả Irina-san nữa!」
「A...!」
Nhờ tiếng gọi của Hayato, Emilia cũng nhận ra hai người họ đã bước vào khu vực dành cho người có phận sự.
Theo một nghĩa nào đó, đây là hai người mà cô muốn gặp nhất lúc này. Hayato tiến lại gần hai người, một mặc vest và một mặc váy.
「Hai người, lâu rồi không gặp──Và, chúc mừng nhé.」
Hayato khẽ cúi đầu và đưa tay ra cho Douglas.
「Chúc mừng cả hai.」
Tiếp đó, Emilia lên tiếng với Irina và đưa tay ra.
「Cảm ơn, Hayato-kun.」
「Cảm ơn chị, Emilia-san.」
Douglas bắt tay với Hayato.
Irina bắt tay với Emilia.
Trên ngón áp út tay trái của Douglas và Irina, mỗi người đều đeo một chiếc nhẫn lấp lánh.
Đó là minh chứng cho việc đính hôn của hai người.
Chiếc nhẫn đính hôn.
「Mà lúc mới nghe tin tớ đã giật mình đấy. Rằng Douglas sẽ kết hôn với Irina. Phải không, Hayato?」
「Ừ...」
Lần đầu nghe tin đó, cậu đã thật sự bất ngờ.
Dù sao thì, một người Trái Đất và một người Notre Dame──
Hơn nữa, lại còn là cặp đôi đình đám giữa Tam hoàng tử của Vương quốc Wenz, một trong những quốc gia cấu thành Liên bang Gudenburg Đệ nhị, và Trưởng phòng nghiên cứu của Viện Nghiên cứu Công nghệ Quốc gia thuộc Chính phủ Trung ương Hành tinh Mới Notre Dame. Không bất ngờ mới là lạ.
「Chính tớ lúc đầu cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này đâu.」
Người trả lời là Douglas.
Mọi chuyện bắt đầu khi Douglas, với tư cách là đại diện của Vương quốc Wenz──và của Liên bang Gudenburg, đến Hành tinh Mới Notre Dame.
Đó là sau khi Chiến dịch Cứu lấy Vũ trụ kết thúc được ba năm, khi sự giao lưu giữa Trái Đất và Hành tinh Mới Notre Dame chính thức bắt đầu.
Hai người đã vun đắp tình cảm tại Hành tinh Mới Notre Dame và yêu nhau.
Những trường hợp như vậy không phải là không có.
Để đi lại giữa Trái Đất và Notre Dame cần một lượng lớn năng lượng, nên không thể đi lại dễ dàng được.
Ban đầu, vài tháng mới có một chuyến──
Những người đi lại chủ yếu là đại diện quốc gia như Douglas, hoặc các nhà nghiên cứu.
Nhưng giờ đây, nhờ những tiến bộ kỹ thuật, mỗi tuần đã có hai chuyến đi và về.
Mỗi chuyến có thể chở khoảng một trăm người.
Và khi sự giao lưu giữa mọi người tăng lên, những cặp đôi yêu nhau cũng xuất hiện.
Irina và Douglas cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Tuy nhiên, người Trái Đất và người Notre Dame.
Dù giống nhau, nhưng về cơ bản vẫn là hai loài khác nhau.
Chỉ là họ đã trải qua những quá trình tiến hóa khác nhau để có được hình dạng hiện tại.
Dù vậy, các yếu tố cấu thành gen của họ giống nhau đến hơn 99,9997%, nên việc có con không phải là không thể.
Thực tế, đã có vài đứa trẻ lai giữa người Trái Đất và người Notre Dame được sinh ra, và cả nam lẫn nữ đều phát triển bình thường dù sống ở hành tinh nào.
Vì vậy, cả chính phủ Trái Đất và chính phủ Notre Dame đều nhanh chóng hoàn thiện khung pháp lý, và chế độ hôn nhân đã được bổ sung vào hiệp ước gần đây──
Và cuối cùng, Irina và Douglas đã có thể kết hôn một cách suôn sẻ.
Tất nhiên, cả Douglas và Irina đều tham gia vào việc hoàn thiện khung pháp lý đó, và cũng góp một phần công sức trong việc phổ biến luật này đến nhiều người.
Nói tóm lại, Irina và Douglas đã trở thành gương mặt đại diện cho các cặp đôi người Trái Đất và người Notre Dame.
Tiếp đó, Irina nói với Hayato và những người khác.
「Nếu được, chúng tôi rất mong được mời mọi người đến dự tiệc cưới.」
「Tiệc cưới tổ chức ở Trái Đất à? Hay là Hành tinh Mới Notre Dame? Chắc không phải là ở giữa, tại hành tinh Notre Dame đang được tái thiết chứ?」
Người hỏi là Emilia.
Tiếp theo, Hayato nói.
「Đúng là, chuyện đó cũng đáng quan tâm đấy.」
Người trả lời câu hỏi của hai người không phải Irina, mà là Douglas.
「Bản thân buổi lễ, chúng tớ dự định sẽ tổ chức một cách ấm cúng chỉ với gia đình hai bên tại Vương quốc Wenz của tớ. Sau đó, tiệc cưới sẽ được tổ chức ở cả Trái Đất và Hành tinh Mới Notre Dame.」
Nhân tiện, tại hành tinh mẹ của cư dân Notre Dame là hành tinh Notre Dame, họ nói sẽ không tổ chức gì cả.
Dù quá trình tái thiết đã tiến triển rất nhiều trong khoảng mười năm, nhưng việc di chuyển một lượng lớn người cùng lúc vẫn chưa thể thực hiện được, và các tuyến đường hàng không vẫn chưa được mở hoàn toàn, nên đó là điều đương nhiên.
「Ừm, cũng phải thôi.」
Dù sao thì họ hàng của Irina cũng không có ở đó, nên câu trả lời đó hoàn toàn hợp lý đối với Emilia.
Việc tổ chức tiệc cưới ở cả Trái Đất và Hành tinh Mới Notre Dame cũng vậy.
Bởi vì việc đi lại giữa hai nơi tốn rất nhiều tiền.
Không thể nào mời một lượng lớn người đến một trong hai hành tinh cùng một lúc được.
「Về phía Trái Đất, về cơ bản chúng tôi sẽ mời mọi người đến dự tiệc cưới được tổ chức tại Trái Đất, nhưng nếu được, chúng tôi sẽ rất vui nếu có thể mời Hayato-san, Emilia-san và những người khác đến cả bên Notre Dame nữa. Chắc chắn có rất nhiều người muốn gặp mọi người, trong đó có cả Kikka nữa.」
Tiếp đó, Irina kể rằng Kikka vẫn khỏe, và còn nói muốn nhờ Douglas giới thiệu cho cô ấy một người đàn ông Trái Đất tốt.
Nghe vậy, trong lúc Hayato và Emilia đang nghĩ "vẫn như mọi khi nhỉ".
「A, tớ có ý này hay!」
Sakura đột nhiên lên tiếng.
「Ý-ý hay ạ...?」
Không biết đó là gì, Karen căng thẳng.
Chắc cô lo lắng vì hầu hết những ý tưởng bất chợt của Sakura đều không ra gì.
Việc bị cuốn theo những ý tưởng đó không phải chỉ một hai lần, nên việc cô lo lắng là điều đương nhiên.
Sakura nói ra ý tưởng của mình.
「Nhân dịp này, chúng ta cũng lâu rồi chưa đến Hành tinh Mới Notre Dame, hay là tổ chức một buổi live kỷ niệm để chúc mừng đám cưới của người Trái Đất và người Notre Dame đi!」
「A, đó có thể là một ý hay đấy ạ.」
Khuôn mặt Karen bừng sáng.
Lần này, có vẻ Karen cũng đồng tình với đề xuất của Sakura.
Hướng về phía hai người, Irina nói.
「Vậy thì, Sakura-san và Karen-san, chúng tôi xin mời hai chị đến dự tiệc cưới của chúng tôi luôn nhé.」
「Thật sao!? Vậy thì để đáp lại, buổi live sẽ được tổ chức hoành tráng dưới hình thức một buổi hòa nhạc từ thiện! Tất nhiên, chúng tôi sẽ không nhận cát-xê. Toàn bộ lợi nhuận sẽ được dùng để tái thiết hành tinh Notre Dame. Được chứ, Karen-chan?」
「Vâng, tất nhiên rồi ạ!」
「...」
Một cô bé đang nhìn chằm chằm vào Sakura và Karen đang hăng hái với ánh mắt ghen tị.
──Đó là Mito.
Nhận ra điều đó, Hayato lên tiếng gọi.
「Mito, không lẽ con cũng muốn đến Hành tinh Mới Notre Dame à?」
「Vâng!」
Mito gật đầu mạnh, mắt lấp lánh, cô bé nhoài người về phía Hayato và thổ lộ tâm tư của mình.
「Con muốn đến Hành tinh Mới Notre Dame! Nơi mà ngày xưa bố và mẹ đã đến. Con luôn tò mò từ nhỏ rằng đó là một nơi như thế nào!」
「Nhưng con đã xem qua video rồi mà, phải không?」
Người nói là Emilia.
Mito tỏ vẻ hơi bực bội, phồng má và tiếp tục.
「Con muốn được tận mắt nhìn thấy, tận tay chạm vào! Như vậy sẽ hiểu được nhiều điều hơn là chỉ xem qua màn hình!」
「Chủ nghĩa thực tiễn à. Tốt đấy chứ.」
Nở một nụ cười nhếch mép, người xen vào là Charlotte.
Cô nói tiếp một cách thích thú.
「Có lẽ Mito-chan hợp với việc trở thành một kỹ sư hay nhà nghiên cứu như tôi hơn là một Võ sĩ hay thần tượng đấy. Hình như thành tích ở trường của cháu cũng tốt lắm, phải không?」
「...Nói vậy chứ, với một người từng nghe Sharo kể chuyện ngày xưa như tôi, tôi không nghĩ Mito có thể làm kỹ sư hay nhà nghiên cứu được đâu. Chúng tôi cũng đã thấy nhiều thiên tài thực thụ khác rồi, so với họ thì đúng là...」
「Về chuyện đó thì, từ nhỏ tôi đã đặc biệt đến mức được gọi là thần đồng, nên không thể so sánh được đâu? Vitaly và những người khác cũng vậy. Hơn nữa, trong số các nhà nghiên cứu và kỹ sư, có người phát triển sớm, cũng có người thành công muộn. Mỗi người mỗi khác. Hơn nữa, nếu tôi chỉ dạy cho cháu nhiều điều, tài năng của cháu có thể sẽ nở rộ ngay lập tức. Biết đâu cháu sẽ trở thành người kế nhiệm tôi, trở thành trụ cột của Warslarn──của Little Garden thì sao?」
Sau khi nói vậy với Emilia.
Hướng ánh mắt về phía Mito, Charlotte tiếp tục.
「Sao nào, Mito. Cháu có muốn làm đệ tử của tôi không?」
「Ể?」
Bất ngờ trước đề nghị đột ngột, Mito lộ vẻ bối rối.
Ngay sau đó.
「Khoan đã, Tiến sĩ Charlotte! Cô đang chiêu mộ Mito-chan cái gì vậy! Mito-chan là do tôi đào tạo thành thần tượng cơ mà!」
Lớn tiếng, Sakura ôm chầm lấy Mito như thể cô bé là của mình.
Rồi đối mặt, vuốt ngón tay lên má cô bé, Sakura tiếp tục thuyết phục.
「Nè, Mito-chan? Chi phí đi lại của cháu cô sẽ lo hết, và đưa cháu cùng đến Hành tinh Mới Notre Dame. Vậy nên, ra mắt trong buổi live từ thiện ở đó thì sao nhỉ?」
「Ể? A... chuyện đó... nhưng mà, cháu muốn đến Hành tinh Mới Notre Dame...」
Mồi nhử được đến Hành tinh Mới Notre Dame dường như đang làm Mito dao động.
Đó có lẽ là điều Sakura mong muốn.
「Đúng không? Vậy thì, hãy trở thành thần tượng thuộc công ty của cô, Sakura Production──」
「Đã bảo là đừng ép Mito làm thần tượng nữa mà, Sakura! Karen cũng ngăn lại đi!」
「...Ể?」
Bị Hayato nói, Karen giật mình.
Nhìn thấy dáng vẻ đó, Hayato nhận ra một điều.
「Em vừa nãy đang suy nghĩ chuyện gì khác đúng không?」
「A, ừm, chuyện đó...」
Cảm giác như tâm trí của Karen lúc đó không ở đây, có vẻ không phải là sai.
Cứ thế, Karen nói ra những gì mình đang suy nghĩ.
「Thực ra, lúc nãy nghe câu chuyện của Mito-chan, em đã nghĩ rằng cô bé có lẽ cũng hợp với nghề nhà văn. Rồi em lại nghĩ không biết Mito-chan sẽ viết về cái gì. Mà, Mito-chan cũng hay đọc sách mà. Em nghĩ nhà văn cũng cần phải đi thực tế để lấy tư liệu nữa.」
「Đúng là cũng có thể như vậy...」
Mito cũng là một người có tâm hồn nhạy cảm.
Vì thế, so với thần tượng hay nhà nghiên cứu, kỹ sư đã được đề cập trước đó, Hayato cảm thấy nghề này có vẻ hợp với Mito nhất.
「...Nhà văn...」
Mito ngơ ngác.
Dường như cô bé chưa từng nghĩ đến một tương lai như vậy.
Nhưng trông cô bé có vẻ không hề chán ghét.
Khuôn mặt tỏ ra như đang nghĩ "cũng hay đấy chứ".
(Con bé có muốn viết về cái gì đó không nhỉ?)
Vừa nghĩ vậy, Hayato vừa đặt tay lên đầu cô bé và nói.
「Dù sao thì, vẫn còn nhiều thời gian cho đến khi con trưởng thành mà. Con có rất nhiều khả năng. Không cần phải quyết định ngay bây- giờ, cứ từ từ theo nhịp độ của con là được.」
Đúng vậy.
Tương lai có rất nhiều khả năng.
Khi cậu ở tuổi của Mito, cậu không cảm nhận được nhiều tương lai như vậy.
Vì những con Savage tấn công Trái Đất, cậu không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài việc hy sinh bản thân để Karen, những người bạn cùng sống trong cơ sở──và cô Ryouko, người đứng đầu cơ sở, được sống thoải mái hơn.
Nhưng Mito thì khác.
Kaito cũng vậy.
Việc họ có thể tạo ra một thế giới như vậy bằng chính sức mình──
Việc có thể để con cái mình bước đi trên con đường đời như vậy, đối với Hayato, với tư cách là một người cha, là một niềm tự hào.
「...Vâng.」
Mito gật đầu.
「Nhưng mà, con muốn thử đến Hành tinh Mới Notre Dame.」
Nghe những lời đó của Mito, Sakura nở một nụ cười đắc thắng "fufun♪".
Xem ra mồi nhử đó khá là hiệu quả.
Tuy nhiên──
「A, về chuyện đó, chúng tôi cũng sẽ mời Mito-san và Kaito-san nữa đấy ạ.」
「Thật ạ!」
Trước lời đề nghị của Irina, mắt Mito sáng rực lên.
「Vâng, xin hãy tận hưởng Hành tinh Mới Notre Dame thật nhiều nhé.」
「Vâng! Cảm ơn chị ạ!」
Mito cúi đầu thật mạnh.
「Irina, Douglas, cảm ơn nhé. Có vẻ như đã được cứu rồi.」
Emilia nói lời cảm ơn.
Irina khiêm tốn đáp.
「Không đâu ạ, được cô bé vui mừng đến vậy, chúng tôi cũng cảm thấy vui lây. Phải không, Douglas?」
「À, đúng vậy.」
Douglas gật đầu trước lời gọi của Irina.
「Hai người cũng mau có con đi. Tuyệt lắm đấy, thật sự.」
「Vâng, đúng vậy. Tôi cũng đang mong muốn điều đó.」
Mỉm cười rạng rỡ, Irina khoác tay Douglas.
Douglas lộ vẻ ngượng ngùng.
Có vẻ như Irina đang là người dẫn dắt Douglas.
Đứng gần đó, người đang tỏ vẻ tiếc nuối là Sakura.
「Cứ tưởng sắp thuyết phục được rồi. Tiếc thật.」
「Sakura-san, chị để lộ hết suy nghĩ của mình ra rồi đấy...」
Karen cười khổ trước những lời Sakura thốt ra.
Tiếp đó, người lên tiếng là Liza.
「Mà này, Irina. Tôi có thể đến dự tiệc cưới của cô không? Tôi muốn một lần được đàng hoàng đến viếng mộ Maria.」
「Vâng, tất nhiên rồi. Nếu rời khỏi đây không có vấn đề gì, tôi đã định mời cả Liza đến rồi. Từ sau Chiến dịch Cứu lấy Vũ trụ, cô chưa từng đến Hành tinh Mới Notre Dame lần nào nhỉ. Chắc chắn Maria cũng sẽ rất vui.」
Nói rồi, Irina mỉm cười vui vẻ.
Fritz giật mình, lên tiếng.
「Ồ, Alphonse và những người khác cũng đến kìa.」
Theo tiếng gọi đó, Hayato tìm kiếm bóng dáng của người bạn cùng lớp năm xưa, Alphonse.
「Chào, Hayato. Lâu rồi không gặp nhỉ.」
「Ể...?」
Ngay khi nhìn thấy người giơ tay phải lên và cất tiếng gọi.
Hayato không tin vào mắt mình.
──Không.
Không chỉ Hayato.
Emilia cũng không tin vào mắt mình.
「Cậu...」
「Là Alphonse thật sao?」
Hayato và Emilia đồng thanh.
Đó là vì Alphonse trông như một người hoàn toàn khác.
Nhưng nhìn kỹ, vẫn có chút quen thuộc.
Dù mặc áo khoác và quần sành điệu, nhưng thanh niên đó chính là Alphonse Bryustadt.
Nếu cậu nhớ không lầm, lần cuối Hayato và mọi người gặp cậu ta là ba năm trước──
Lúc đó, Alphonse vẫn có thân hình hơi mập gần như không đổi so với thời học sinh, vậy mà giờ đây cậu ta đã có một thân hình thon gọn đến không thể tin được.
「Ahaha, bất ngờ không? Tớ đã cố gắng trong hai năm, giảm được bốn mươi kg đấy.」
「Bốn mươi kg á...」
「Ghê thật đấy.」
Hayato và Emilia lại lên tiếng.
Bất chợt Hayato nghĩ, khoảng cách đó cũng tương đương một cuộc chạy marathon.
Trọng lượng đó tương đương một Mito.
「Tất cả là vì tình yêu với Noah, phải không nào.」
「Này Fritz-san, đừng nói thế chứ!」
Nghe những lời của Fritz, người lên tiếng ngượng ngùng không phải là Alphonse.
Mà là Noah Sheldon, người được nhắc tên.
Cô gái mặc chiếc váy trắng dễ thương đang đỏ mặt ngượng ngùng.
「Vì tình yêu à, a...!」
Emilia nhận ra chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của Alphonse.
Ở đó có một chiếc nhẫn lấp lánh.
Tiếp đó, khi nhìn sang ngón áp út tay trái của Noah, cô cũng thấy một chiếc nhẫn có viên đá quý giống hệt của Alphonse.
「Alphonse, tốt quá rồi! Cả Noah nữa! Chúc mừng hai người!」
「Emilia-san, cảm ơn chị.」
「Ehehe, cảm ơn, Emilia.」
Tiếp sau Noah, Alphonse gãi đầu ngượng ngùng và nói lời cảm ơn.
「Không lẽ, cậu giảm cân là vì...」
「Đúng vậy, là vì Noah đấy.」
Alphonse trả lời câu hỏi của Hayato một cách ngượng ngùng.
Cậu ta gãi má và nói tiếp.
「Vì cô ấy nói nếu tớ giảm cân thành công thì sẽ hẹn hò với tớ.」
「Không phải là nếu giảm cân, mà là tớ muốn thấy sự quyết tâm!」
Noah lập tức lên tiếng.
Mặt cô đỏ bừng.
Nói tóm lại, cô ấy muốn thử lòng xem anh yêu cô đến mức nào, rằng nếu anh thực sự yêu cô thì chắc chắn sẽ giảm cân được.
Cười "ahaha", Emilia nói.
「Và Alphonse đã đáp lại điều đó một cách đàng hoàng.」
「Tớ đã thực sự cố gắng đấy. Bọn tớ đã chạy cùng nhau rất nhiều, phải không? Đúng không, Silver Blitz?」
Alphonse lên tiếng với Silver Blitz đang ngồi dưới chân mình.
Ngay sau đó, như để đáp lại lời gọi, Silver Blitz sủa lên một tiếng "gâu".
Cậu ta dường như cũng đang vui mừng cho chuyện tình yêu của chủ nhân mình thành công mỹ mãn.
「Bọn tớ dự định tổ chức lễ cưới vào khoảng tháng Tư năm sau. Hayato và mọi người nhất định phải đến đấy nhé.」
「À, dĩ nhiên rồi.」
「Mọi người đều trở nên hạnh phúc, chúng ta cũng phải bay vòng quanh thế giới, thật vất vả nhỉ.」
「Giá mà họ có thể dời ngày đi thì tốt biết mấy.」
Hayato nói nối tiếp Emilia, khiến cả đám bật cười.
Người tiếp theo lên tiếng là Touka.
「Ồ, người đệ tử còn lại của ta và công chúa đã đến rồi kia.」
「Người đệ tử còn lại và...」
「...Công chúa?」
Hayato và Emilia ngạc nhiên cất tiếng, rồi quay mặt về phía Touka đang nhìn.
Và họ đã thấy bóng dáng của Isurugi Ryuuto trong bộ Variable Suit.
Đó chính là người đệ tử còn lại.
Phía sau cậu là bốn người phụ nữ đi theo...
「A, công chúa là nói Ruri à.」
Đúng như lời Emilia nói.
Người phụ nữ đi ngay sau Ryuuto chính là công chúa của hoàng tộc thuộc Hoàng quốc Yamato, quốc gia mà Hayato và mọi người đang sinh sống — Công chúa Ruri.
Trên người cô là bộ kimono, trang phục dân tộc của Yamato. Phía sau cô là một người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng xinh đẹp không hề kém cạnh.
Cô gái đó, Hayato và mọi người đều biết.
Đó là công chúa của Vương quốc Souveria, quê hương của Aira.
Đi theo sau nữa là hai người phụ nữ quen thuộc trong bộ Variable Suit.
Aira Elsvati và Kirigakure Yumina.
Xem ra Công chúa Ruri và công chúa của Souveria...
... đã đến đây dưới sự hộ tống của ba người Aira, Yumina và Ryuuto.
「Xin lỗi nhé,」 sau khi nói với công chúa của Souveria. Công chúa Ruri đến gần Emilia và bắt chuyện.
「Dù ở cùng một nước nhưng lâu rồi mới gặp nhỉ, Emilia.」
「Vì bọn tớ cứ ru rú ở quê mà.」
Nghe câu trả lời của Emilia, Ruri tỏ vẻ chán nản nhưng vẫn nói tiếp.
「Thỉnh thoảng hãy dắt bọn trẻ đến Đế đô chơi đi. Hayato, cả ngươi nữa đó.」
Emilia, Công chúa Ruri và Hayato bắt đầu câu chuyện như thế.
Aira cũng đang giới thiệu công chúa của Souveria rồi bắt đầu trò chuyện với Latia, Erika và những người khác. Giữa lúc đó, Fritz lên tiếng gọi Ryuuto, người vẫn đang đứng cạnh Công chúa Ruri để tiếp tục nhiệm vụ bảo vệ.
「Đến đây rồi thì không cần phải kè kè bên cạnh như thế chứ? Lâu lắm rồi cậu mới gặp lại Touka phải không? Đi nói chuyện đi.」
Nói rồi, Fritz hướng ánh mắt về phía Touka, người đang trò chuyện với các Slayer từ các quốc gia khác ở gần đó.
Sau khi nhìn theo hướng đó, Ryuuto đáp lại.
「Không, chuyện đó thì... Làm phiền cuộc nói chuyện của cô ấy cũng không hay, và dù gì thì tôi cũng đang trong giờ làm việc.」
「Nếu nói là làm việc, để tôi bảo vệ thay cậu cho?」
「Như thế mới đáng lo ấy chứ. Anh Fritz còn không mặc Variable Suit, mà nói đúng hơn là, anh đã giải nghệ Slayer được bao nhiêu năm rồi? Lần cuối anh ra chiến trường, chính là trận chiến với Destroyer phải không ạ?」
「Dù vậy nhưng tôi vẫn luyện tập đàng hoàng đấy nhé? Cánh tay cũng đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi. Dù vì tuổi tác mà chỉ số phản ứng giảm sút, nhưng không có nghĩa là tôi không thể chiến đấu được đâu.」
「Dù vậy, anh Fritz đâu có hợp với kiểu chiến đấu ở những nơi như thế này. Anh là dạng Long Shooter mà.」
「Cái đó thì đúng thật.」
Anh ta cười ha hả.
「Nhưng mà này, ngoài Touka ra thì cậu còn có nhiều người muốn nói chuyện nữa phải không? Toàn là những gương mặt thân quen mà.」
「Chuyện đó, thì đúng là vậy...」
Nói rồi Ryuuto đưa mắt nhìn những Slayer đang có mặt ở nơi đây.
Sau đó, cậu chuyển ánh mắt sang bàn tay trái của Fritz và tiếp tục.
「Mà nói gì thì nói, bắt đầu từ anh Hayato và chị Emilia, rồi cả các anh Fritz nữa, mọi người đều kết hôn, có con, so với ngày xưa thì không khí đã thay đổi nhiều thật nhỉ. Mọi người, có thể nói là đã trở nên hiền hòa hơn, hay là cái cảm giác căng như dây đàn đã biến mất...」
「Thế, còn cậu thì sao?」
「Gì, gì cơ ạ...?」
「Cũng đến tuổi rồi còn gì. Cậu sẽ chọn Aira hay Touka đây. Chẳng phải đã đến lúc phải quyết định rồi sao?」
「Cái...!」
Ngay khoảnh khắc bị hỏi, khuôn mặt của Ryuuto đỏ bừng lên.
「Ngay cả Hayato đào hoa là thế mà cũng chỉ chọn một người đấy? Cậu cũng đến tuổi rồi, chẳng phải cũng nên làm thế sao? Đã đến cái tuổi phải thay đổi rồi đấy?」
「Anh Fritz, mấy chuyện như thế không phải để nói ở những nơi thế này đâu...」
「Này, Ryuuto.」
「V-Vâng ạ. Có chuyện gì vậy!?」
Bất ngờ bị Aira gọi tên, Ryuuto giật mình quay lại.
Nhìn bộ dạng đó của Ryuuto, Aira lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
「Sao, sao thế? Mà thôi, cậu đang nói chuyện với senpai Fritz à. Xin lỗi vì đã làm phiền.」
「Không, không sao đâu ạ! Có chuyện gì vậy ạ!」
Như thể đang chạy trốn khỏi Fritz, Ryuuto đi về phía Aira và các công chúa của Vương quốc Souveria.
Nhìn bóng lưng đó, Chris tủm tỉm cười rồi lẩm bẩm.
「Trông có vẻ vất vả nhỉ.」
「...Đúng là vậy thật.」
Hayato, người đã rời khỏi cuộc trò chuyện của Ruri và Emilia từ lâu, mỉm cười đáp lại Chris.
Ngày xưa, cậu cũng từng bị Ryuusei trêu chọc như thế.
Hayato chợt nhớ lại chuyện đó.
(Lúc nãy mình cũng bị Fritz đem ra làm trò đùa còn gì.)
Cậu đã nghe thấy rất rõ.
Cả chuyện họ đang dần thay đổi nữa.
Thế nên, cậu cũng có điều muốn nói.
「Nhân tiện, Chris thì sao?」
「Ể, cái gì cơ ạ!?」
「Là cô Mia đang ở kia kìa.」
Sau khi liếc nhìn Mia, người đang chào hỏi các quan chức cấp cao của Warslan ở gần đó, Hayato ghé vào tai Chris thì thầm.
Tất nhiên là bằng một giọng nhỏ đến mức Mia ở cách đó một khoảng không thể nghe thấy.
「C-Chuyện đó thì...」
Sau khi thoáng nhìn Mia một cái.
Chris gãi má, lộ vẻ mặt khó xử.
Mia, tên đầy đủ là Mia Klelin, là một cô gái từng làm hầu gái trong dinh thự nhà Harvey.
Sau khi Chủ tịch Bill Harvey và Giám đốc Judal Harvey qua đời, khi Chris thực sự trở thành người đứng đầu công ty Warslan, cô đã trở thành thư ký của cậu.
Thời gian đầu làm thư ký, Mia còn bỡ ngỡ với công việc xa lạ, nhưng nhờ tính cách chăm chỉ, giờ đây cô đã có thể hoàn thành xuất sắc vai trò của mình, thậm chí còn trở thành người đưa ra lời khuyên cho Chris.
Đối với Chris, cô đã là một sự tồn tại không thể thiếu.
Việc Chris, người ban đầu bị hoài nghi, đã được giới chính trị và tài chính công nhận là một nhân vật xứng đáng đứng đầu công ty Warslan, một tập đoàn doanh nghiệp khổng lồ có chi nhánh không chỉ trên toàn thế giới mà còn cả trên mặt trăng và hành tinh mới Notre Dame, có lẽ cũng là nhờ có cô.
Chris như vậy đương nhiên rất được yêu mến, và cũng nhận được rất nhiều lời đề nghị xem mắt với mục đích kết hôn chính trị.
Lý do cậu từ chối tất cả, về mặt hình thức là vì muốn tập trung vào công việc, nhưng những người thân cận đều biết rõ sự thật không phải vậy.
Rằng Chris đã có người trong lòng, và đó chính là Mia. Và rằng, từ rất lâu trước đây, Chris và Mia đã có một mối quan hệ sâu sắc cả trong đời tư.
Chris ghé miệng vào tai Hayato, nói tiếp bằng một giọng nhỏ.
「...Thật ra, em vẫn luôn tiếp cận cô ấy một cách nhẹ nhàng. Nhưng cô ấy lại né tránh, nói rằng mình chỉ là một thư ký, hay là gánh nặng quá lớn...」
「À, ra là vậy...」
Thực tế, nếu Chris kết hôn với Mia, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.
Sẽ có người đào bới quá khứ không người thân thích của Mia, và chắc chắn sẽ có những lời đồn thổi không hay.
Việc bản thân Mia lùi bước cũng không phải là không thể hiểu được, và cũng có khả năng cô sẽ chỉ khuyên cậu một cuộc hôn nhân chính trị, chấp nhận làm người tình và giữ vững vị trí thư ký.
Thậm chí, Chris còn nói rằng, đôi khi chính Mia cũng tỏ ra mong muốn điều đó.
「Nhưng, em đã quyết tâm rồi. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ bảo vệ cô ấy, và cô ấy là một người thật sự rất quan trọng đối với em. Vì vậy, trong tương lai gần, em nhất định sẽ thuyết phục được Mia. Vốn dĩ em cũng không phải là người nên đứng ở vị trí như hiện tại, nên việc Mia đứng bên cạnh em cũng không có gì là lạ cả.」
Ý nghĩa của những lời đó, tất nhiên Hayato có thể hiểu được.
Bản thân Chris cũng không hề mang dòng máu của gia đình Harvey.
Cậu chỉ là em trai của người phụ nữ mà Judal yêu đầu tiên...
...gia sư của anh, Est Steinbelt. Hayato biết điều đó.
Dù vậy, giờ đây Chris vẫn đang hoàn thành vai trò của mình.
Và từ nay về sau cũng sẽ như vậy.
Ngay cả khi kết hôn với Mia, điều đó cũng sẽ không thay đổi.
Mia chắc chắn cũng vậy.
Cô ấy có thể tiếp tục đứng bên cạnh cậu.
Chris tuyên bố rằng từ bây giờ cậu sẽ chứng minh điều đó.
「Từ nay về sau, em sẽ làm tốt công việc của mình. Và bằng cách đó, em sẽ khiến cho cả vũ trụ này phải công nhận em và Mia.」
「Nếu là Chris thì chắc chắn sẽ làm được thôi.」
「Cảm ơn anh, anh Hayato.」
Nhận được lời nói của Hayato, Chris vui vẻ mỉm cười.
Sau đó, cậu còn được kể rằng ba người hầu gái khác làm việc cho nhà Harvey...
...Rita, Meg và Momo, vẫn khỏe mạnh và đang làm việc tại nhà Harvey và công ty Warslan. Giữa lúc đó, một giọng nói quen thuộc lại vang lên.
「Ồ, đông đủ cả rồi nhỉ.」
「Mọi người, lâu rồi không gặp!」
Đó là của Krovahn và Nakri.
Họ cũng hiếm khi mặc vest và váy như thế này.
Đi cùng họ là ba đứa con và Nesat, cũng hiếm khi ăn mặc lộng lẫy như vậy.
Cậu bé mười tuổi, cô bé bảy tuổi — và cậu bé ba tuổi đều là con của Krovahn và Nakri, cả ba đều có làn da ngăm giống bố mẹ.
「À, trước hết là, cái đó. Hayato và Emilia, cho bọn này chúc mừng Kaito đã vào được trận chung kết nhé.」
「Cảm ơn.」
Người đáp lại là Emilia.
「Rốt cuộc, trong số đám trẻ ở cơ sở của bọn này, chỉ có một đứa vào được vòng chung kết. Hơn nữa, đó lại còn là con trai cả của chúng ta.」
Krovahn nhìn ba đứa con của mình.
Cả ba đều đã được huấn luyện để trở thành Slayer, và đứa con mười tuổi cũng đã tham gia vòng loại.
Tuy nhiên, nó đã thua Jake ở vòng hai của vòng chung kết.
Nakri nói tiếp.
「Thôi thì, năm nay không được, nhưng năm sau, con của tôi và Krovahn sẽ đứng trên sàn đấu chung kết cho mà xem. Hơn nữa, có vẻ như từ giờ 『Hạng mục Nam/Nữ thiếu niên』 cũng sẽ được tổ chức liên tục.」
「Vì thế nên, khi về Trái Đất, các con phải luyện tập thật nhiều đấy nhé.」
Nói rồi, Krovahn nhếch mép cười với ba đứa con.
Ngay lập tức, ba đứa trẻ giật mình, run cả sống lưng.
「...Đúng là, hai người thật sự chỉ toàn nghĩ đến chuyện chiến đấu. Còn bao nhiêu chuyện khác phải dạy chúng nữa chứ.」
Nesat thở dài, tỏ vẻ chán nản.
Krovahn và những người khác hiện đang điều hành một cơ sở bảo trợ trẻ em tại quê hương của họ, Vương quốc Khmer, giống như Hayato.
Theo lời Nesat, Krovahn và mọi người không chỉ đối xử như vậy với con của mình, mà còn với cả những đứa trẻ khác trong cơ sở.
Tuy nhiên, nếu không chiến đấu...
...nếu không trở nên mạnh mẽ thì không thể sống sót. Thời đại đó đã qua rồi.
Nesat nói rằng cô đang rất đau đầu vì phải dạy chúng cả việc học hành nữa.
Có vẻ như Nesat đảm nhiệm phần việc đó và việc nhà, sống qua ngày tại cơ sở.
「Nesat, cậu vất vả rồi.」
「Lần này, để chúng mặc quần áo chỉnh tề cũng vất vả lắm đấy.」
Ra là vì vậy mà mọi người đều ăn mặc tươm tất, Hayato hiểu ra.
Hơn hết, với tư cách là người điều hành một cơ sở bảo trợ trẻ em tương tự, cậu hiểu rất rõ công việc mà Nesat đang làm vất vả đến mức nào.
「Hayato, dạo này sao rồi?」
「Sao là sao?」
「Cuộc sống thường ngày ấy.」
「Ừm, được bao quanh bởi bọn trẻ, mỗi ngày đều vất vả nhưng cũng rất vui.」
「Tôi cũng vậy.」
「Nesat cũng thế.」
Nesat gật đầu, mỉm cười hiền hậu.
「Dù có vất vả nhưng được nhìn thấy nụ cười của bọn trẻ cũng là hạnh phúc của tôi.」
「Vậy à.」
Cảm giác đó, Hayato cũng hiểu rất rõ.
Nhân tiện, Nesat cho biết tuy không dẫn đến đây nhưng những đứa trẻ khác trong cơ sở bảo trợ trẻ em của Krovahn cũng được mời đến mặt trăng và đang xem trận đấu này trên khán đài.
Việc chăm sóc chúng dường như do các Slayer của Vương quốc Khmer, những người cùng hỗ trợ cơ sở, đảm nhiệm.
Đó là Melek và Jia, những người đã từng chiến đấu với Krovahn trong Đại hội Slayer toàn thế giới trong quá khứ.
Do tuổi tác, họ đã rút lui khỏi tiền tuyến với tư cách là Slayer, nhưng hiện đang hỗ trợ cơ sở bảo trợ của Krovahn với tư cách là thành viên của chính phủ vương quốc.
「Hayato, lát nữa cậu cũng đến gặp bọn trẻ đi nhé. Hayato là anh hùng của tất cả chúng đấy.」
「Ơ, ừm...」
Bị nói như vậy, cậu cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Tiếp theo, Mirai và Sango trong bộ Variable Suit đang làm nhiệm vụ bảo vệ bên ngoài, các Slayer thuộc Little Garden, Claudia và các Slayer quen thuộc khác từ các quốc gia và tổ chức khác — và thậm chí cả chị Miharu cũng đến.
「Anh Hayato, thật sự lâu rồi không gặp.」
Chị Miharu, người đã bắt chuyện với cậu, đang mặc đồng phục y tá.
Có vẻ như chị đã được Little Garden cử đến mặt trăng với tư cách là thành viên của nhóm cứu hộ, và đã đến đây để chào hỏi.
Ngoài ra, còn rất nhiều thành viên như vậy nữa.
Wendy Velvet của quân đội Liberia đang làm nhiệm vụ bảo vệ, và Ally Harlech của công ty Al-Salaam cũng đến chào hỏi, Muriel Chantour và Louise Crousel, các Slayer của Vương quốc Francois cũng vậy.
Bên cạnh Karen, Umino Aoi, người đã trở thành kỹ thuật viên của Little Garden như mong muốn và hiện đang làm việc cùng Meimei và Charlotte, và Rebecca Martin, người cũng đã trở thành Slayer của Little Garden như mong muốn và hiện đang phụ trách đào tạo các hậu bối, cũng đã đến.
Chẳng bao lâu sau, Souffle Clearrale, người đã hoàn thành công việc chuẩn bị cho buổi biểu diễn của Sakura và Karen, cũng đến.
Tất cả mọi người, thật sự, khiến cậu vô cùng hoài niệm.
Khi mọi người đang trò chuyện sôi nổi về những câu chuyện xưa và nay sau một thời gian dài không gặp, Liza vỗ tay và lên tiếng.
「Mọi người, sắp bắt đầu rồi đó.」
Đúng như lời cô nói.
Trận chung kết của 『Hạng mục Nam/Nữ thiếu niên』, sắp sửa bắt đầu.