Trans: Lê Hoàng Triều. Lưu ý: đọc truyện với 1 cái đầu lạnh
Bị bất ngờ, tôi quay sang nhìn Tachibana.
“Ể? Cái gì cơ?”
Dù nói vậy nhưng tôi biết cô ấy đang nói đến điều gì.
Vì biết nên giọng của tôi trở nên khó nghe hơn.
“Tớ luôn là đứa vô lý, không bạn bè và chán ngắt. Đó là ‘Rika Tachibana’ phải không?”
Tôi muốn phản bác nhưng tôi cần kiềm nén cảm xúc của mình trước.
Nhưng nó không chịu lắng xuống.
“Tớ chắc rằng Kusuba-san cũng thấy như vậy. Một đứa con gái kinh tởm chỉ được mỗi cái mã. Phải chứ?”
“...”
Tôi đặt tay lên ngực mình.
Sự phẫn nộ trào dâng trong lòng.
Đó là Tachibana sao? Tachibana luôn mạnh mẽ ấy?
Hay là do cô ấy bị bọn kia làm tổn thương
Hay là do sự ngu ngốc của tôi khi không trả lời câu hỏi của cô ấy.
Tôi không biết.
Nhưng ít ra tôi có thể làm thế này.
Tôi phải nói điều này thôi.
“Tớ thích cậu, Tachibana.” (trans eng: phai nờ li, mị nghĩ là mị sắp khóc gòi.)
“...Gì cơ?!”
“Dù cậu nghĩ về bản thân như nào đi nữa, tớ vẫn biết ơn cậu từ tận đáy lòng. Thật đấy.”
“Điều này...”
“Tachibana mà tớ thích là người mạnh mẽ, nghiêm túc và cool ngầu. Cô ấy là người chấp nhận con người thật của tớ.”
Tachibana không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trên mặt cô ấy.
Cô ấy che miệng với đôi bàn tay nhỏ nhắn và im lặng trong khi mở to mắt.
Nhưng đó là cảm xúc thật của tôi.
Và tôi sẽ không bao giờ nói điều này nếu không bị đẩy vào tình thế như vậy.
Cách nói của tôi hơi gây hiểu lầm, nhưng tôi chắc rằng Tachibana hiểu ý tôi mà.
(trans eng: thôi quên đi, mị đi tìm con dao giết thằng main mới được. Trans: khi nào ông đi? Cho tôi theo với)
“Nếu cậu tin bọn họ hơn tớ thì chịu rồi. Nhưng họ là người lạ, còn tớ là BẠN cậu. Lời tớ nói phải uy tín hơn chứ... Tachibana là một cô gái tuyệt vời.”
“...”
“Đó là lý do tớ muốn làm BẠN với Tachibana. Cậu đã từng nói điều tương tự với tớ.”
Sau khi nói vậy, tôi làm rơi cmn miếng thịt vào lửa qua mấy cái lỗ trên vỉ nướng.
Tôi không thể nhìn thẳng vào cô ấy vì xấu hổ. (trans: BẠN thì xấu hổ cmm à?”
Tôi nốc 1 ngụm Coca để làm nguội cái đầu mình lại.
“...Kusuba-san”
“Sao vậy...?”
“Cảm ơn...”
“... U r welcome.”
Sau đó chúng tôi ăn trong im lặng.
Nhìn sang Tachibana, cô ấy trông rất vui vẻ.
Chắc không phải vấn đề lớn như tôi đã nghĩ nhỉ?
Chúng tôi rời khỏi nhà hàng cùng lúc với cái bụng no căng, Tachibana đã trở về như bình thường.
“Tác dụng của yakiniku thật ấn tượng.”
“Phải, tớ vui lắm.”
Tachibana nói với giọng vui tươi lúc chúng tôi đi cạnh nhau.
May mà cô ấy đã khá hơn, nhưng cô gái này tâm trạng thất thường quá. (trans eng: ok, m làm mị buồn cười quá main.)
“Kusuba-san?”
“Gì vậy?”
“Tớ đã hiểu ra rồi.”
“Ừm.”
“Sau cùng thì, con người sinh ra đâu phải để làm vừa lòng người khác. Lẽ tự nhiên nếu có người thích và ghét chúng ta. Khi nói đến mối quan hệ thì người ta thường quên mất điều đó.”
“...và?”
“Nên là... Tớ ổn nếu những người tớ thích cũng thích tớ.”
“...Đúng vậy.”
Đó chính xác là những gì tôi nghĩ.
Tachibana đã khiến tôi nghĩ như vậy.
“Cậu trông khá hơn rồi ha.” (Tachibana)
“Thật sao?”
“Ừ.”
“Tớ không nghĩ vậy.”
“Sự thật mà.”
Tôi quyết định im lặng không cãi nữa.
Chắc là tôi tưởng tượng khi thấy má cô ấy đỏ lên.
Và chắc má tôi nóng cũng là tưởng tượng. (trans: tưởng tượng cmm à main.)
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage