Khi tôi nghe rằng Ritzhard sẽ ở cùng với tôi, tôi rất là hạnh phúc.
Năm ngoái, chúng tôi dành tất cả thời gian làm việc cùng với nhau, nên tôi nghĩ rằng nó không quá tệ nếu chúng tôi cứ thư giãn cùng nhau.
Tuy vậy, sự thật không có như những gì mà tôi hằng mong ước.
Ritzhard, là một tên cuồng làm việc như cậu ấy, giúp cha làm việc trên trang trại. Thời gian trôi qua rất nhanh, cậu ấy không hề có thời gian để nghỉ ngơi.
Tôi muốn giúp làm ít nhất là một ít công việc nhẹ trên trang trại, nhưng mẹ không cho phép điều đó. Mẹ bảo tôi phải ngồi im trong nhà cho đến khi tình trạng của tôi trở nên ổn định, nên tôi bị cấm làm việc.
Ngay cả tôi cũng hiểu tình trạng của tôi. Tôi cũng có hiểu là hành động tuỳ hứng này của tôi sẽ làm ảnh hưởng xấu đến em bé trong bụng tôi.
Tôi nói rằng nó không có quá tệ cho lắm, nhưng mẹ chỉ lắc đầu.
“Tuyết đang dày lên, và cơn gió lạnh từ phương Bắc đang thổi vào nữa. Nó sẽ rất tệ nếu con bị cảm.”
“……”
Khi so sánh với cái lạnh của vùng đất xa xôi, những con gió tại đây cứ như những cơn gió ấm áp đầu xuân. Tôi nói như thế, nhưng mẹ không tin tôi.
Tuy vậy, đó là lời khuyên từ người đã sinh ra mười đứa con, nên tôi quyết định nghe lời mẹ.
Tôi cứ liên tục nói rằng tôi muốn đi ra ngoài vào ngày thứ nhất và ngày thứ hai khi Ritzhard tới, nhưng vào ngày thứ ba tôi cứ ngồi im tại nhà.
Một tiến triển không ai ngờ tới là cả nhà của tôi bắt đầu yêu quý Ritz.
Cha cùng với các anh của tôi và ngay cả cháu gái của tôi cũng thích cậu ấy.
Trong số bọn họ, nhất là cha đặc biệt yêu quý cậu ấy. Tôi đau đầu mà không tìm được lý do.
Ritzhard cũng có nói điều này, rằng không thể so đo rằng ai là người quan trọng nhất. Tôi có thể đã tự mình trải qua điều đó.
Tôi muốn cả hai chúng tôi trở về ngôi làng xa xôi đó và sống một cuộc sống chỉ có hai chúng tôi mà thôi, nhưng đó sẽ gây áp lực lên em bé trong bụng cho nên tôi phải cố chịu đựng.
Tuy vậy, tôi đã chịu đựng những việc gây khó chịu và sự cô đơn khi tôi phải xa cậu ấy tháng vừa qua. Nên tôi nghĩ, hãy tận hưởng cuộc sống những cặp mới cưới lần thứ hai nào.
Tuy vậy, sự thật không có ngọt ngào cho lắm, tôi cứ tiếp tục chờ đợi Ritzhard về nhà.
Dù tôi chỉ có than phiền, nhưng tôi có nghĩ Ritzhard thật là tuyệt vời.
Nhiều người không muốn đi gặp gia đình hôn thê của họ, hay muốn giao tiếp tốt hơn với bọn họ.
Tôi sẽ nhận sự trừng phạt tối cao nếu như tôi than phiền.
Buổi tối. Trở về từ công việc tại trang trại, Ritzhard nói về những gì cậu ấy làm với cha một cách vui vẻ.
Dù tôi vui mừng rằng cậu ấy làm việc với cha thay cho những người anh không có làm việc, tôi thấy ghen tị với người cha của tôi vì tôi là người từng cùng làm việc với Ritz.
Từ ngày sống cùng nhau thứ hai, tôi đã đến đỉnh điểm của sự kiên nhẫn. Bây giờ, tôi không còn cách nào khác ngoại trừ việc thu hút sự chú ý của cậu ấy.
◇◇◇
Sáng sớm. Sau khi dậy, tôi đi tới phòng tôi một cách im lặng để không làm Ritz thức dậy.
Trong căn phòng làm đặc biệt cho việc chứa đồ, có nhiều cái đầm khác nhau. Tôi gọi một nữ hầu tới và thảo luận rằng cái đầm nào sẽ đẹp nhất.
“Hay là cái đầm với tông màu tối này thì sao?”
“A, được. Hãy dùng nó.”
Chiếc váy mà nữ hầu mang ra có màu của khu rừng mùa hè mà Ritz thích.
Cái váy được thiết kế để nó không gây áp lực lên bụng một người phụ nữ đang mang thai. Nó rộng từ phần cổ xuống phần ngực, nhưng từ đó cái đầm ép chặt lại, và bên dưới đó là lớp vải mở ra thành một cái váy dài để nó không quấn quanh người.
Để đảm bảo rằng cơ thể của tôi không có bị lạnh, một tấm vải như một chiếc mền được đặt trên đầu gối và cùi chỏ của tôi.
Sau đó, đã đến giờ trang điểm. Đương nhiên, nữ hầu làm nó cho tôi. Cô ấy trang điểm nhẹ.
Thứ mà trang trí ngực tôi là một thứ mà cha đã cho tôi rất lâu về trước…… khi tôi tròn mười sáu tuổi, khi tôi ra mắt lần đầu tại tầng lớp xã hội cao cấp. Một dây chuyền với một viên kim cương dày. Nó rất là lỗi thời, nhưng đáng buồn thay đây là trang sức duy nhất mà tôi có.
Tóc của tôi, bây giờ đã dài hơn vai một chút, được cột thành một búi sau đầu tôi với nhiều kẹp tóc, sau đó trang trí với các ruy băng với hoạ tiết bông hoa.
“Sieglinde-sama, ngài nhìn lộng lẫy lắm.”
“Cảm ơn.”
Các nữ hầu và các người hầu khen vẻ ngoài của tôi trong lúc tôi soi gương tự kiểm tra mình.
Khi tôi nhìn đồng hồ, đã tới giờ để gọi Ritzhard dậy. Trong khi nắm chặt chiếc đầm dài của tôi, tôi chạy nhanh tới phòng cậu ấy.
◇◇◇
Ritzhard đang co người lại trong giường. Cậu ấy hẳn đã mệt từ việc làm việc mà cậu ấy không quen làm.
Cậu ấy ngủ rất say. Tôi gọi cậu ấy dậy với một giọng lớn cho dù tôi có cảm thấy xin lỗi với cậu ấy.
“Ritz, dậy nào.”
“……Vâng.”
Như thường lệ, cậu ấy rất là yếu khi dậy sớm vào buổi sáng. Tôi gọi cậu ấy dậy, nhưng sau khi trả lời cậu ấy nháy mắt vài cái và lại ngủ tiếp.
Vì không còn cách nào khác, tôi đặt một đầu gối lên giường, tới gần cậu ấy và lắc cậu ấy dậy.
“Ritzhard!”
“!”
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ấy mở to mắt ra và ngồi dậy.
“Uwa, cái gì thế!”
“Có gì vậy?”
“Cái gì, chỉ là Sieg thôi à~ Ây da, anh tưởng là một nữ thần đến vì anh chứ.”
“……”
Diện đồ sớm vào buổi sáng có một ít hiệu quả. Dù tôi chỉ là một cái đồng hồ báo thức trước mọi thứ thôi.
Ritz di chuyển một cách đầy sức sống không ngờ tới từ một người mới dậy, thay đồ và rửa mặt cậu ấy. Tôi nghĩ rằng cậu ấy muốn tự mình tết tóc, nhưng cậu đi ra tóc hơi ướt và không được chải như hôm qua và trở lại với tóc được tết lại một cách gọn gàng.
“Sieg, hôm nay em tính đi ra ngoài đâu đó à?”
“Không, không hẳn. Còn anh thì sao, Ritz?”
“Làm phô mai.”
“Thế à.”
Ngay cả việc trưng diện cũng không có hiệu quả nào trong việc thu hút sự chú ý của Ritz.
Tuy vậy, không có lý do nào để lo lắng như hôm qua cho nên tôi trả lời một cách đàng hoàng.
“Tuy vậy, anh mừng lắm.”
“Về việc gì cơ?”
Ritzhard xoa mu bàn tay của tôi, và nhón chân lên trong lúc cậu ấy nhẹ nhàng chạm môi của tôi.
“……Anh không muốn cho người khác thấy một Sieg lộng lẫy như này .”
“!”
Tôi rút lại tất cả những gì mà tôi vừa nói.
Công sức của tôi từ buổi sáng đã được đền đáp một cách xứng đáng.
◇◇◇
Hôm đó, tôi làm đồ ngọt với hai cô cháu gái của tôi. Thợ làm đồ ngọt của ngôi nhà làm cùng chúng tôi.
Hôm nay, chúng tôi làm một thứ gọi là sô-cô-la viên (Chocolate Truffles).
“Này, sô-cô-la viên là thứ gì vậy dì?”
“Sô-cô-la viên là một loại đồ ngọt làm từ việc phủ các viên sô-cô-la trong sốt sô-cô-la, và kết thúc với việc rắc bột cacao lên chúng.”
“Hế~ nghe ngon thật đấy.”
Adeltraud người luôn cảm thấy tò mò không ngừng đặt câu hỏi cho thợ làm đồ ngọt, người đến từ một đất nước khác. Chị gái của con bé, đứa trẻ chín tuổi Edelgard nghe một cách im lặng. Tính cách của chúng khác nhau hoàn toàn.
“Đầu tiên, chúng ta cắt sô-cô-la thành những miếng nhỏ.”
Với việc cầm dao, Edelgard và tôi làm việc đó. Adeltraud nhìn từ xa từ một chiếc ghế đẩu.
“Sau đó, các miếng sô-cô-la sẽ được làm tan từ từ trong nước.”
Có hai cái tô chồng lên nhau. Một tô có nước nóng, tô còn lại có sô-cô-la.
Cô chị lớn thì cầm cái tô trong khi đang mang găng tay, còn cô em gái thì khuấy đều sô-cô-la với một cái muỗng. Trong lúc đó, tôi hâm nóng kem trong một cái nồi, đảm bảo rằng phải dập lửa trước khi kem bắt đầu sôi lên.
Một khi sô-cô-la tan chảy hết, tôi trộn với kem cho tới khi nó mềm ra.
“Đây là sốt sô-cô-la ư (ganache)?”
“Đúng vậy.”
Sô-cô-la mềm được làm từ cách trộn sô-cô-la và kem cùng với nhau được gọi là sốt sô-cô-la (ganache).
Sốt sô-cô-la sẽ được để nguội để dễ vo thành viên hơn.
Một khi sô-cô-la đông cứng lại, chúng tôi dừng lại để uống trà.
“Hai đứa có thường hay nấu ăn không?”
“Không, hôm nay là lần đầu tiên ạ! Phải không, onee-chan?”
Edelgard gật đầu một cách ngại ngùng.
Có vẻ như hai đứa ấy muốn làm cha mẹ và ông nôi của chúng bất ngờ với một món quà.
“Dì Sieglinde, dì phải cho tụi cháu biết chú Ritzhard phản ứng thế nào nhé!”
“Được chứ.”
Khi chúng tôi nói chuyện, một người hầu đến và bảo chúng tôi rằng sô-cô-la đã xong.
Phần sô-cô-la cứng lại được làm thành các viên vừa ăn. Sau đó, chúng được xiên que, sau đó được phủ trong một loại sô-cô-la lỏng gọi là sô-cô-la phủ để phủ bề mặt. Sau đó nữa, một ít bột cacao được rắc lên trên.
Được gói lại một cách kĩ lưỡng, nó nhìn giống như một thành phẩm từ một cửa hàng.
Tôi hỏi Ritzhard dành cho tôi một ít thời gian khi cậu ấy trở về vào bữa trưa.
“Sieg, em cần gì à?”
“A, em làm nó với Edelgard và Adeltraud.”
“Uwa, cái gì thế?”
Ritzhard mở hộp ra.
“A, sô-cô-la.”
“Đó là một loại đồ ngọt gọi là sô-cô-la viên (Chocolate truffe).”
“Hể!”
Ritz hỏi rằng nó có ổn để cậu ấy ăn nó hay không, sau đó ném một viên vào miệng cậu ấy.
“Ngon thật đấy.”
“Em hiểu rồi.”
Vì tôi nghĩ rằng miệng của cậu ấy sẽ rất là ngọt, cho nên tôi hỏi cậu ấy có muốn uống một ít nước khoáng có ga với nước ép quả hay không.
“Thay vào đó, anh cần một nụ hôn từ nữ thần cơ.”
“……”
Khi tôi hỏi nữ thần này đang ở đâu, cậu ấy nói tên của tôi một cách thoải mái.
Vì cậu ấy nói điều đó một cách đột ngột nên, tôi nhanh chóng hôn trán cậu ấy.
“Hể, đó là để làm sạch miệng của anh, nhưng tại sao em lại hôn trán anh chứ~?”
“……”
Vậy ra đó là thứ cậu ấy muốn. Tôi đành phải cúi đầu xuống.
Ritzhard nhắm mắt lại và đứng im.
Vì một nụ hôn nhẹ thì không có xấu hổ cho lắm, nên tôi kéo mặt tôi gần lại. Tuy vậy giây phút mà môi chúng tôi chạm vào nhau, chúng tôi khoá nhau lại với một cái ôm và tận hưởng nó.
Dù cậu ấy nhìn khá là vô hại, khi tôi tới gần cậu ấy đáp trả lại một cách đầy đủ nên tôi rất là bất ngờ.
Mọi thứ có vị như sô-cô-la. Lại một lần nữa, ký ức của sô-cô-la bị che đi bởi kí ức của việc hôn.
------------------
Lại là nấu ăn nữa, à mà mình không biết có nên dịch tên đồ ngọt ra tiếng việt luôn hay không nên mình để tên gốc kế bên. Cái nào được hơn?
P/S: Xuất hiện hai bé loli =.=