Hokuou Kizoku to Moukinzuma no Yukiguni Karigurashi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

22 102

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

14 33

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

273 6893

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

280 10389

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

24 209

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

12 115

Tập 02: Tuần trăng mật của quý tộc phương Bắc và người vợ huyết ưng - Chương 66: Gia đình

Trong khi học cách cư xử như một quý tộc, hay giúp đỡ cha vợ trên trang trại, hay thư giãn cùng với Sieg, mùa đông đầu tiên của tôi tại đất nước ngoài này trôi qua rất nhanh.

Đã được năm tháng kể từ lúc tôi đến đây. Bụng của Sieg đã to lên, đủ để chứa một đứa trẻ. Theo những gì bác sĩ nói, cô ấy có thai khoảng bảy tháng. Đầu hè, một sinh mạng mới sẽ được sinh ra.

Sieg muốn trở về đất nước của tôi, vì bây giờ tình trạng của cô ấy đã ổn định rồi, nhưng những người quanh cô ấy phản đối kịch liệt nên chúng tôi quyết định ở đây cho tới lúc đứa bé được sinh ra.

Tôi vui vì cô ấy thích vùng đất xa xôi ấy. Tuy vậy, không có một bác sĩ nào ở trong làng cả. Ngược lại thì, ở đây có mẹ vợ người giàu kinh nghiệm sinh đẻ cùng với những người hầu, nên nó rất là ổn. Vì thế, tôi quyết định ở đây cho tới hè.

◇◇◇

Hôm nay tôi đi dạo trong khu rừng xanh ngát với hai cô công chúa nhỏ và Sieg.

Edelgard và Adeltraud đi với hai chiếc giỏ để đặt hoa vào.

Không để bị chậm trễ, cô công chúa năng động nhìn về đây về hỏi tôi một câu hỏi.

“Chú Ritzhard kính mến ạ, bông hoa màu tím đó là gì ạ?”

“Đó là hoa bách hợp. Nó được dùng để uống trà.”

“Thật ạ.”

“Loại trà này có màu xanh như bông hoa, nhưng với một ít chanh nó sẽ chuyển thành một màu hồng nhạt.”

“Hể, tuyệt vời thật đấy, cháu muốn thấy nó cơ.”

“Thì, sao chúng ta không thử nó ở nhà nhỉ. Dù nó sẽ là vài ngày sau vì chúng ta phải phơi khô nó.”

Hoa bách hợp rất tốt cho việc chữa đau họng. Nó còn bảo vệ các tế bào của môi nữa, nên nó rất tốt cho các cơn đau bụng nữa.

Khi tôi nói cho các cô bé nghe, chúng chỉ hái những bông hoa và đặt chúng vào giỏ.

“Dù vậy, nó khá là khó uống.”

Hoa bách hợp không có vị hay mùi, nên nó không có ngon cho lắm. Khi tôi còn nhỏ, tôi nhớ rằng tôi uống no cùng với mật ong khi tôi uống.

Trà làm từ hoa không có ngon cho lắm. Tôi không có nói những điều như thế với hai cô bé đang hái hoa một cách vui vẻ.

Thì, chúng có thể sẽ thích việc nhìn màu trà thay đổi, nên tôi bỏ cuộc trong việc nói về vị của nó.

Với những bước đi chậm chạm, Sieg đi theo sau. Người hầu cầm theo một chiếc dù sau cô ấy đang đổ mồ hôi, nên tôi đưa một cái khăn tay cho anh ta.

“Sieg, em ổn chứ?”

“A, em ổn mà.”

Tôi cởi áo khoác ra và đặt nó trên mặt đất để cho cô ấy ngồi.

“Xin lỗi về việc đó.”

“Không cần đâu.”

Hai chúng tôi ngồi xuống thảm cỏ và nheo mắt lại từ ánh mặt trời.

Trong rừng, các chú chim đang hót như thể chúng đang trò chuyện với nhau. Từ trên cây, các chú sóc thỉnh thoảng ngó đầu ra. Các cơn gió thổi qua tán lá mang theo không khí trong lành.

Khi tôi tận hưởng khu rừng vui tươi này, tôi nghe một giọng nói đầy năng lượng.

“Chú kính mến, nhiêu đây đủ chưa ạ?”

“Các con thu thập khá nhiều nhỉ.”

Giỏ của bọn chúng được chứa đầy những bông hoa màu tím.

“Chúng ta nên trở lại nhỉ?”

“Được rồi.”

Tại đất nước này, các nhánh cây uốn lượn nhiều vòng với nhau, đến mức màu xanh ngát trở nên đậm hơn càng sâu vào trong rừng. Không có nhiều nơi mà một người có thể đi dạo dưới ánh nắng.

Hơn nữa, nó cũng không quá tốt nếu để Sieg đi bộ quá lâu nên tôi quyết định trở về nhà.

Sau khi phơi khô hoa bách hợp được hái từ trong rừng khoảng vài ngày, một loại trà với màu sắc đẹp đẽ được là bằng cách loại bỏ các chất của hoa với nước ấm.

“Đẹp thật đấy~~!!”

Nhìn thấy loại trà mới nấu, Edelgard và Adeltraud sáng mắt lên.

Sau đó khi tôi nhỏ vào một ít nước chanh từ một cái muỗng cà phê, dung dịch màu xanh nhanh chóng chuyển hồng.

“Wa!!”

“Tuyệt vời thật đấy!!”

Ngay cả Edelgard cũng hét lên vì bất ngờ.

“Hoa bách hợp được gọi là thảo dược của bình minh.”

“Thưa chú Ritzhard kính mến, đây là ma thuật, phải không!?”

“Thứ lỗi?”

Cho dù chúng tôi đã sống cùng nhau được nhiều tháng, và có vẻ như hình ảnh của tôi như một chú tiên không hề thay đổi. Tôi rốt cuộc thì phải cười cho qua. Bởi vì tôi không muốn làm hai nàng công chúa thất vọng, cho nên tôi bắt đầu khoe khoang kiến thức của tôi về thảo dược. Sau đó, Adeltraud nói, “Chú quả là một chú tiên!! Chú biết mọi thứ về khu rừng!”

Chú tiên già này cảm động đến mức rơi nước mắt rồi.

◇◇◇

Các mùa thay đổi nhanh chóng, và bây giờ đã là mùa hè.

Khi mặt trời hé dần ra từ một chân trời, một sinh mạng mới đã được sinh ra.

Em bé mới sinh đỏ hỏn đang cất tiếng khóc chào đời.

Khi tôi động viên Sieg, người đang rất mệt mỏi, cô ấy trả lời rằng, đây chẳng là cái gì cả.

Em bé được tắm rửa bởi những người phụ nữ và bọc lại trong một tấm vải trắng trước khi được đưa cho mẹ vợ.

Tóc của em bé màu trắng. Những mí mắt húp híp như thể chúng đang sưng phồng lên vậy, và có vẻ như tốn một ít thời gian để mắt bé mở ra.

Ngay cả việc kết hôn với người ngoại quốc, các em bé được sinh ra đều có tóc trắng. Đó là một bí ẩn của làng.

“Chúng ta không biết nó giống ai hơn nữa.”

“Nhưng bé dễ thương quá.”

Mẹ vợ nói vậy khi nhìn vào mặt của bé.

“Này, Ritzhard-san, con ổn chứ?”

“Vâng ạ.”

Tôi vẫn còn khá là tăng động, và sự thật rằng một em bé vừa mới được sinh ra không cảm thấy thật cho lắm. Tôi đang bế bé trong tay tôi, tuy vậy nó cứ như một giấc mơ vậy.

Tôi đưa em bé cho Sieg, người mới hồi phục hoàn toàn.

“Sieg, nhìn kìa, đây là con của chúng ta.”

“A, thật đáng mừng mà.”

Sau khi nhìn thấy em bé, Sieg nhìn thoải mái hơn hẳn.

“Sieg, cảm ơn. Anh mừng vì cả hai người đều khoẻ mạnh.”

Không có lời cảm ơn nào là đủ.

“Hãy bảo vệ gia đình nhé, cha.”

“!”

Tôi trở lại với thực tại với những lời của động viên của mẹ vợ.

Tôi có thể cảm thấy điều đó. Rằng tôi có một gia đình mà tôi hằng mong ước.

◇◇◇

Đứa bé của chúng tôi là một bé trai, và tên bé là Arno.

Ông nội đặt tên bé. “Hãy trở nên mạnh mẽ như chim đại bàng,” nó có nghĩa như vậy.

Ông nội đang mải mê chơi đùa với chắt của ông.

“Đó là một người con trai hợp với cái tên của một chim ưng. Nhìn ánh mắt sắc bén của nó mà xem.”

Arno có tóc trắng và mắt xanh như tôi, nhưng một của bé thì nhìn giống như Sieg hơn. Thằng bé có tất cả những đặc điểm của một loại động vật sống trong vùng đất của tiên tại vùng đất xa xôi, nhưng thằng bé giống như môt chú chim đại bàng con anh dũng hơn là một chú tiên nhỏ. Ông nội hẳn đã nghĩ điều tương tự, vì chúng tôi khi chúng tôi nhìn nhau, chúng tôi bật cười lên.

“Nếu là đứa trẻ này, nó sẽ sống được ở vùng đất xa xôi đó.”

“Cháu mong là thế.”

“Đương nhiên rồi chứ.”

“Cảm ơn, ông nội.”

Arno, người mà ông nội đang bế, bắt đầu khóc. Vì thằng bé mới uống sữa xong, có lẽ đó là vì chiếc tã.

“Ngoài ra thì, mi có thể thay tã trên tàu không?”

“Chúng cháu có thể.”

Người hầu mang một cái tã mới tới, nên tôi tiếp tục nói chuyện trong lúc thay tã một cách nhanh chóng.

Ngày mai, tôi sẽ quay về đất nước quê nhà của tôi sau chín tháng.

Cha vợ muốn tôi ở đây, nhưng tôi lo lắng về tình trạng của ngôi làng, và Sieg cũng mong muốn cuộc sống tại làng, nên tôi từ chối một cách trịnh trong ngay cả khi tôi thấy xin lỗi.

Thêm vào đó, tôi lo về những gì cha làm như một lãnh chúa. Tôi nhận thư một tháng mấy lần. “Mọi thứ đều ổn cả~,” loại báo cáo như thế được gửi tới, nhưng đáng lo ngại thay, không một bức thư nào từ dân làng cả. Tôi thấy lo lắng vì việc gì đó đã xảy ra với ngôi làng.

“Về việc đó, mi có thấy ổn chứ.”

“Thì, tới bây giờ thì thế.”

Gần giống như chúng tô đang đổi chỗ cho nhau vậy, nó được quyết định rằng cha và mẹ sẽ sống cùng nhau ở đất nước này. Có một yêu cầu tới cha rằng cha phải thuyết trình những nghiên cứu của mình hay gì đó. Nếu chỉ có hai người bọn họ, tôi sẽ thấy lo lắng, nhưng có ông nội nữa nên nó sẽ ổn thôi.

Ngày hôm sau

Đó là ngày mà chúng tôi trở về nhà. Trước khi chúng tôi rời đí, chúng tôi chào tạm biệt ông nội.

“Ritzhard, một món quà tạm biệt.”

“?”

Ông nội chỉ một túi đen nhỏ trên cái bàn nhỏ. Quản gia của căn nhà đưa tôi một tập giấy để kí tên.

“Hể, đây là gì vậy?”

“Sô-cô-la.”

“Cháu xin lỗi?”

“Đó là một loại sô-cô-la đặc biệt, nên cần một công đoạn đặc biệt như này, mi im miệng lại và kí tên đi.”

“V-Vâng.”

Tôi không biết nó là cái gì, nhưng tôi kí tên vào phần mà quản ga chỉ tôi kí vào. Tới xe ngựa, người quản gia ấy mang túi theo.

“Tại sao là sô-cô-la?”

“Đó là một loại hình gạch đang nổi gần đây.”

“A~ nó à.”

Tôi nhớ lại là tôi có nghe về việc này vài hôm trước khi từ anh vợ. Có vẻ như gần đây các quý tộc xếp chồng sô-cô-la như các thỏi vàng trên bàn như gạch để tận hưởng thức uống.

“Ta đã có chúng rồi. Ta không cần chúng, nên hãy nhận nó và đừng phàn nàn nữa.”

“H-Hiểu rồi ạ.”

Người quản gia hé túi ra và cho tôi xem sô-cô-la bên trong. Những lớp gói bóng loáng như hàng thật vậy.

“Hể? Chúng nhìn như thật vậy.’

Tôi giật mình từ việc ông hắng giọng, và được gợi nhớ lại rằng đã đến giờ để đi.

“Ông nội, cảm ơn ông vì mọi thứ. Cháu sẽ quay lại sớm thôi.”

“Được rồi, nên mi đi đi.”

Tôi cúi đầu chào và chạy tới gia đình tôi đang chờ đợi trên xe ngựa.

Trong khi ngắm nhìn cảnh xung quanh di chuyển khi xe ngựa bắt đầu di chuyển, tôi chào tạm biệt quê nhà của Sieg.

◇◇◇

Trong hai ngày dài trên chuyến tàu trở về, khi tôi lấy túi để lấy một ít sô-cô-la, nó nặng một cách đáng nghi. Nó gần như nặng bằng một đứa trẻ vị thành niên. Vì người hầu mang nó vào xe cho nên đây là lần đầu tiên mà tôi chạm túi.

“Hể, cái gì, nó, khá là, nặng.”

Đối với tôi người không di chuyển từ trước túi, Sieg tới trong khi đang bế đứa con trai của tôi.

“Cái túi gì vậy?”

“Sô-cô-la, từ, ông nội, chắc vậy?”

Cân nặng đó chắc chắn là không phải là một cân năng mà đồ ngọt nên có.

Khi tôi cẩn thận mở túi ra, bên trong chắc chắn là các thỏi vàng.

“Đ-Đây là!?”

“Chắc chắn là vàng rồi.”

“……”

Không biết thật hay không, nhưng quà chia tay của ông nội không phải sô-cô-la, nhưng là ba mươi thỏi vàng. Ngoài ra, còn có các tập thư và một bức thư từ ông, có thể tóm tắt lại là, “Miễn trả lại.”

“Anh bị lừa rồi……”

“Không, tại sao anh không nhận ra khi anh bị hỏi kí tập thư đó chứ?”

“Không, nhưng lúc đó, anh bị hối đi!”

“……”

Một đứa con trai và ba mươi thỏi vàng, lần này trở về tôi lời to rồi.

-----------------

Hoa bách hợp = Hoa Yuri :v

P/S: 66 chương là có con trai, nhanh quá cơ @.@