Hokuou Kizoku to Moukinzuma no Yukiguni Karigurashi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Tập 02: Tuần trăng mật của quý tộc phương Bắc và người vợ huyết ưng - Chương 69: Chương thêm — Hậu truyện.

Phòng của tôi thì bị cha chiếm lấy, và đã ngập tràn sách. Có cả sách ở trên giường nữa chứ. Tôi không còn gì để nói.

Trong đám sách đó, tôi thấy một quyển sách cũ. Đó là một hướng dẫn được viết bởi một nhà thám hiểm.

Nhà thám hiểm đó đi tới nhiều nơi và gặp gỡ nhiều người. Thứ mà khiến tôi hứng thú là những người săn bắn được gọi là ‘Inuits’ cũng sống ở vùng lạnh khắc nghiệt như chúng tôi.

Như ngôi làng này, họ sống trong vòng cực bắc nhưng nó được ghi chép lại là họ ở một nơi lạnh hơn chúng tôi.

Những con mồi của họ là những con vật sống dưới lớp băng.

Nguồn thức ăn chính của họ, hải cẩu, được miêu tả là một loài động vật dài và thon. Hải cẩu là động vật có vú, thở bằng phổi. Chúng lên trên lớp băng để thở nên họ săn chúng bằng cách nhắm vào khoảnh khác đó.

Thêm vào đó, kỳ lân biển, hay là cá heo có sừng (chính xác thì, đó là một cái răng đâm ra từ trán) cũng được săn.

Chúng cũng được săn khi chúng ngoi lên lớp băng để thở. Tuỳ thuộc vào vùng đất, họ săn gấu bắc cực, thỏ hay tuần lộc.

Về phần văn hoá thì, có những khía cạnh khác nhau và những cái giống nhau. Có vẻ như việc trân quý trẻ em thì giống nhau trên toàn thế giới.

Tôi bất ngờ nhất là đạo lí của họ.

Khi họ đi săn trong khoảng thời gian dài, họ để con cái và vợ của họ cho một người đàn ông khác. Sau đó, nếu như người chồng không có trở về thì vợ và con của họ thuộc về người đàn ông đó. Đương nhiên, việc săn bắn thì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nó khá khó tin khi một nền văn hoá như vậy tồn tại.

Đó đã đủ bất ngờ rồi, nhưng nó còn nói rằng nó không có quá bất ngờ khi một người chồng trở về thấy vợ mình đang mang bầu. Có vẻ như một điều như thế không phải là một chuyện to tát cho lắm. Tục lệ như thế bắt nguồn từ suy nghĩ trẻ em là vật quý báu của cả làng.

“Hay đó là những gì mà anh đọc được.”

“Nghĩ rằng lại có một nơi lạnh hơn ngôi làng này đấy.”

“Bất ngờ nhỉ.”

Trước bữa tối, tôi dành thời gian với Sieg qua việc nói chuyện về người ‘Inuits’.

Arno, có lẽ đã hài lòng với việc uống sữa mẹ, nhìn lên đây.

“Dù rằng anh không muốn để Sieg và Arno cho một ai khác đâu.”

“Thì thế giới này rất là rộng lớn mà.”

“Ngay cả thế.”

“Thì, nó khó để chấp nhận các nền văn hoá khác nhau mà.”

“Sieg nó có khó cho em không?”

“Không, khi em nghĩ lại thì, không hẳn.”

Tôi đã lo rằng cô ấy cố gắng chịu đựng nhiều thứ, nhưng tôi cảm thấy thoải mái khi cô ấy không có như thế.

Khi chúng tôi đang nói chuyện, bữa tối đã được đưa đến bàn.

“Cảm ơn vì đã chờ nhé~”

Mẹ bày đồ ăn lên.

Vào những ngày Ruruporon không có ở đây, mẹ chuẩn bữa tối cho ngày hôm đó. Khi Sieg và tôi cố giúp đỡ, mẹ nói, “Để nó cho mẹ nào~” và đuổi chúng tôi ra. Không chỉ Ruruporon, có vẻ như không có ai muốn người khác đụng chạm những gì họ nấu cả.

Tôi đặt Arno ngủ vào nôi và ngồi xuống.

Mẹ học cách nấu các loại thức ăn trên toàn thế giới và đang tận hưởng phản ứng của chúng tôi. Những người phụ nữ trong làng cũng khá là hứng thú với các phương thức nấu ăn của nước ngoại, nên mẹ mở một lớp nấu ăn một tuần một lần.

Hôm nay, chỉ có các món ăn mà tôi mới thấy lần đầu. Mẹ giải thích một cách vui vẻ.

“Hôm nay, chúng ta sẽ ăn salad của người chăn cừu.”

Món salad này là một món salad tươi mát, làm từ nhiều rau củ của mùa hè với sốt làm từ thảo dược, dầu ăn, tiêu và nước cốt chanh. Có vẻ như nó được gọi như vậy vì những người chăn cừu ăn món này tại trang trại.

“Sau đó chúng ta có~ súp đậu đỏ đồng quê và thịt tuần lộc bọc và nấm.

Súp đậu đỏ có một vì đơn giản. Nó ngon bởi đậu có một vị ngọt nhẹ. Món thịt bọc là một món ăn thượng phẩm, có một lớp bột mỏng làm từ bột trộn với nước và thảo dược. Thịt tuần lộc và nấm được bọc trong chúng và nướng lên. Khi tôi cắt nó với dao, nó cắt ra một cách dễ dàng. Khi tôi hỏi mẹ vì sao thịt tuần lộc lại mềm đến vậy, mẹ nói rằng mẹ ngâm nó trong sữa chua, một thành phẩm từ sữa lên men. Có vẻ như, cách này được dùng ở nhiều nước. Sữa chua cũng được dùng như một loại sốt. Nó có một vị chua và làm đậm vị thịt. Đó là một loại sốt tươi mát mà tôi chưa bao giờ có.

“Mẹ này, cái gì vậy?”

Tôi hỏi trong lúc phết một chất đen từ một cái lọ. Nó có một vị đặc biệt, nhưng tôi khá thích nó. Tôi tò mò không biết nó là cái gì khi tôi hỏi mẹ.

“Đó là sốt làm từ cần sa đó~”

“!?”

Khi tôi nghe câu trả lời của mẹ trong lúc nuốt nó, và nghẹn lại khi biết nó là cái gì.

“Ritz này, nó được làm từ quả chứ không phải từ cây hay cuống của cây. Nên nó không có độc.”

“A-Anh thấy rồi. Bất ngờ thật đấy.”

Có vẻ như cần sa là một nguyên liệu phổ biến tại đất nước của Sieg.

“Ritchan, nó không ngon à?”

“Không, nó ngon lắm.”

Tôi chỉnh tư thế ngồi lại và tiếp tục ăn.

Về phần tráng miệng thì, chúng tôi ăn phúc bồn tử mà Sieg hái từ trong rừng. Nó ngọt và chua.

Trà thảo dược mẹ làm từ các loại cây hái từ trong rừng, nhưng nó đắng một cách kì lạ. Tôi chịu đựng nghĩ rằng nó là thuốc cho cơ thể tôi.

“Mẹ chồng, hôm nay đồ ăn vẫn rất là ngon đấy.”

“Tốt rồi, tốt rồi ~. Mẹ mừng là nó hợp khẩu vị của Linde-chan!”

Tôi lo lắng một ít về việc sống chung cùng với mẹ, nhưng nó sẽ không là một vấn đề. Có vẻ như mẹ rất là thân thiện với Sieg nữa.

Sau khi ăn tối, tôi tắm cho Arno.

Đầu tiên tôi tắm bản thân mình trước và nhờ Sieg lấy cho tôi một bồn tắm nhỏ cho Arno.

Bồn tắm cho em bé đã có một nhiệt độ hoàn hảo. Miruporon đã chuẩn bị nó.

Đầu tiên tôi đặt một tấm khăn lên đùi tôi và đặt Arno trên đó. Tôi bắt đầu từ tóc thằng bé, sau đó đến cơ thể, tay, chân, và lưng. Nó có nhột không nhỉ~? Khi tôi hỏi vậy, thằng bé cười. Cuối cùng, khi tôi đặt thằng bé vào bồn tắm, thằng bé nhìn thoải mái và hài lòng đến mức tôi cảm thấy như đã được chữa lành.

Có vẻ như thằng bé đã đủ ấm rồi, tôi nghĩ vậy và nhấc thằng bé lên. Tôi lau thằng bé một cách đàng hoàng và mặc cho thằng bé những đồ cho em bé đã được làm ấm trước.

“Một em bé mới tắm xong, lên ngay đây!”

“Tốt lắm.”

Arno được đưa cho Sieg và mang tới phòng thằng bé bởi mẹ của nó.

Khi tôi ra ngoài phòng tắm, Sieg đưa cho tôi một cái khăn.

“Cảm ơn em.”

Sieg và mẹ đã tắm xong. Việc còn lại là đi ngủ mà thôi.

Tôi thay sang bộ đồ ngủ và vào phòng của mình.

“A, Ar-chan đã ngủ rồi.”

“Con thấy rồi.”

Mẹ, người đang nhẹ nhàng vỗ lưng Arno cho đến khi thằng bé ngủ, nói một cách vui vẻ.

Mẹ nói rằng mẹ muốn trông coi Arno vào buổi tối nữa, nhưng vì mẹ không có sữa cho nên mẹ không thể. Tôi đã rất cảm ơn là mẹ đã giúp chúng tôi vào ban ngày rồi.

Mẹ rời Arno một cách thất vọng. Mẹ chúc thằng bé ngủ ngon và rời khỏi phòng. Sau đó Sieg đi vào.

Cô ấy cười mỉm từ việc nhìn thấy con trai của mình ngủ một cách ngon lành và leo lên giường.

Giây phút mà Sieg lăn qua đây, tôi ôm chặt cô ấy.

“Cuối cùng thì chúng ta đã một mình rồi.”

“Phải rồi.”

Chúng tôi không thể thể hiện tình cảm của mình trước mẹ được, nên tôi chỉ có thể chạm Sieg vào buổi tối mà thôi.

Thì, tôi nghĩ là mình nên dừng việc biểu lộ tình cảm với Sieg vì tôi đã là một người cha, nhưng vào ban đêm niềm vui nó gấp đôi vì tôi luôn kiềm chế lại, nên nó ổn mà, tôi nghĩ vậy.

“Arno, anh nghĩ rằng thằng bé có thể ngủ ngon tới sáng.”

“Thật à?”

Việc cho con bú được làm ít nhất mười lần một ngày. Nó dễ nhận biết vì thằng bé khóc khi đói.

Ngày và đêm không quan trọng. Nên người mẹ thường sẽ mất ngủ. Ít nhất thì, tôi dậy khi Arno khóc đòi thay tã.

“Khó thật đấy, nuôi lớn một em bé.”

“Nhưng nó lại có một thứ gì rất đầy đủ từ việc đó.”

Thật vậy. Em bé rất dễ thương, và việc nhìn thằng bé lớn rất là vui nữa.

“Chúng ta có thể có thêm bốn đứa con nữa đấy.”

“Em lại nói thế rồi~”

Tôi không thể tưởng tượng rằng tôi sẽ được bao quanh bởi năm đứa trẻ không lâu sau đó.

Không thể biết trước điều gì trong cuộc sống này cả.

-----------------

Hậu truyện :3