Khi tôi tỉnh dậy, cơ thể tôi hoàn toàn kiệt sức. Tôi cảm thấy như mình bị rút cạn sinh lực vậy.
Tại sao tôi lại mệt mỏi thế này nhỉ? Hmm...tôi đang ở đâu và tôi đang làm gì vậy...?
Khi tôi đang định lăn người, tôi va vào một thứ gì đó.
"……Yeah"
Đó là cô bạn thuở nhỏ của tôi ấy, Kaoru.
Kaoru đang khỏa thân và quấn mình trong chăn, và tôi cũng vậy.
Trong một giây phút, tôi tự hỏi tại sao chúng tôi lại cùng nằm trên giường và khỏa thân, nhưng thực tế mà tôi đang cố gắng từ chối nhanh chóng quật vào mặt tôi.
À, đúng rồi... Tôi... Tôi...
"Kaoru đã tận hưởng điều này hơi quá..."
"Kyo-chan"
"Whoa!"
Cô ấy thì thầm với giọng ngọt ngào vào tai tôi và khiến tôi giật bắn lên.
Chiếc chăn bông rơi xuống sàn, để lộ cả cơ thể củ Kaoru và tôi. Tôi nhanh chóng che phần dưới bằng tay, nhưng Kaoru vẫn cười toe toét mà không hề ngượng ngùng.
"Sao thế? Cậu giận à?"
"Không, tớ không giận hay gì cả..."
"Nhưng?"
"Chúng ta, ừm... đã làm “điều ấy”, đúng không?"
"Là lỗi của cậu, Kyo-chan. Cậu đã hỏi tớ những câu hỏi như, 'Cậu có ham muốn tình dục không?' và điều đó khiến tớ hưng phấn đến mức không thể kiểm soát được bản thân--"
"Xin lỗi cậu….."
"Tớ xin lỗi về điều đó."
Kaoru quỳ xuống trong khi vẫn đang trần truồng. Đó là một cảnh tượng siêu thực.
"Tớ làm Kyo-chan đau đớn rồi."
"Đó có phải là điều mà một cô gái sẽ nói không?"
Có thể, nhưng tôi không nghĩ vậy.
Lúc này, tôi bắt đầu mặc bộ quần áo nhàu nát mà tôi để dưới gầm giường.
Kaoru méo miệng tỏ vẻ không hài lòng, như thể cô ấy muốn nhìn thấy nhiều hơn nữa cơ thể trần trụi của tôi. Cô ấy liếc xuống quần áo của chính mình, cũng hơi xộc xệch, rồi có vẻ như đã mất hứng, cô ấy nhìn khuôn mặt tôi một cách trìu mến.
"Này, Kyo-chan."
"Cái gì?"
"Giờ thì chuyện này đã xảy ra, tớ sẽ chịu trách nhiệm."
Kaoru ngồi thẳng dậy trước mặt tôi (hoàn toàn khỏa thân) và nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Chúng ta kết hôn nhé."
Một lời cầu hôn chẳng lãng mạn chút nào.
Tôi không quá vui mừng về điều này, chỉ cảm thấy bối rối thôi.
"Chúng ta mới mười lăm tuổi."
"Luật pháp bất lực trước tình yêu của chúng ta"
"Tớ không nghĩ đó là tình yêu."
"Cậu có thể chỉ xem điều này như một sai lầm, Kyo-chan, nhưng--"
Thậm chí nó còn không phải là một sai lầm.
Thật khó để diễn tả mối quan hệ hiện tại của bọn tôi thành lời.
"Kyo-chan là người quý giá nhất trên đời này với tớ."
Người cô ấy yêu nhất trên thế giới.
Đó không phải là những lời ta sẽ nói với một người bạn thuở nhỏ. Những lời nói kinh tởm như vậy sẽ thốt ra vì ta có tình cảm vượt trên tình bạn thuở nhỏ với họ.
Kaoru... thích tôi.
"Kaoru, từ khi nào mà cậu thích tớ vậy?"
"Từ khi tớ năm tuổi."
Kaoru đỏ mặt xấu hổ và lẩm bẩm. Chắc hẳn có rất nhiều lý do để đỏ mặt trước đó...
"Tớ cũng thích cậu Kaoru."
"Đó là tình yêu――"
"Như một người bạn thuở nhỏ"
Khi tôi nói vậy, Kaoru trông thật buồn bã.
Khuôn mặt cô ấy dễ thương và đáng yêu đến nỗi tôi ngạc nhiên khi thấy tim mình có chút thoáng rung động. Chúng tôi là bạn thưở nhỏ nên trước đây tôi không thực sự chú ý nhiều đến điều đó, nhưng bây giờ khi tôi chú ý đến nó, những cảm xúc rối bời trong tâm trí dành cho Kaoru bắt đầu trào dâng trong tôi.
Liệu đây có phải là “yêu” không… Tôi nghĩ sao về cậu ấy… Ừm...?
-- Không biết có phải vì suy nghĩ đó mà tôi đưa ra đề xuất này không.
"Tớ chưa thể kết hôn sớm vậy được, nhưng chúng ta có thể hẹn hò."
"...Cậu sẽ hẹn hò với tớ chứ?"
"Chuyện thì cũng đã xảy ra rồi, nên tớ sẽ chịu trách nhiệm."
Tôi sẽ là người nói điều ấy lần này.
"Hẹn hò với anh nhé, Kaoru."
"Em hạnh phúc lắm."
Kaoru mỉm cười và ôm tôi.
Và rồi—tôi lại bị ném lên giường.
"Không, tại sao ta lại làm thế lần nữa!"
"Thêm một lần nữa để ăn mừng chúng ta trở thành người yêu."
Bộ quần áo nhàu nát của tôi lại bị cởi ra một lần nữa. Với tốc độ điêu luyện và kỹ năng vô cùng điệu nghệ, cô ấy cởi chúng ra.
"Vậy thì--"
Kaoru ngồi lên người tôi.
"--Itadakimasu"
Và thế là, tôi lại bị người bạn thuở nhỏ của mình tận hưởng.
Anh zai khô luôn mà Đoạn này đổi ngôi cho tình cảm