Hoan Nghênh Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11246

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 7

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 5

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 102

Trường Trung Học Lý Quang - Chương 94

“Tiêu Tú Lan…” Trina nhìn rõ người bị mình va trúng, theo bản năng đưa tay kéo cô ta: "Chạy mau…”

Không ngờ cánh tay vừa với tới đã bị Tiêu Tú Lan hất ra, sau đó còn bị cô ta đẩy mạnh một cái, Trina loạng choạng ngã nhào xuống đất.

Cô ấy không thể tin nổi mà nhìn Tiêu Tú Lan. Trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng lễ đường đẫm máu hôm đó, Tiêu Tú Lan toàn thân nhuộm đỏ, ánh mắt đáng sợ đến rợn người.

Nhưng suốt thời gian qua, Tiêu Tú Lan dường như không có hành động gì khả nghi, thậm chí còn rất mờ nhạt, gần như vô hình trong nhóm.

Vì vậy khi nãy, thân thể cô ấy mới vô thức phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, vươn tay kéo cô ta theo…

Không ngờ lại chuốc lấy quả báo nhanh đến như vậy.

Trần Phong nói đúng, bất kể gặp phải ai, kể cả anh, cũng không thể dễ dàng tin tưởng.

“Học muội, bắt được em rồi!” Bóng đen bao phủ lên người Trina, giọng cười quỷ dị vang lên sát bên tai. Lưng cô ấy như dán phải tảng băng, lạnh thấu xương, âm thanh ấy vẫn vang lên rờn rợn: “Hì hì ha ha… Đi chơi với chị đi, học hành có gì vui đâu chứ.”

“Tiêu Tú Lan!!” Trina hét lên: “Tại sao cô lại làm vậy? Chúng ta rõ ràng có thể chạy thoát mà!!”

Tiêu Tú Lan nhìn Trina bị bóng đen kéo đi, mặt không cảm xúc, thì thầm như kẻ đã thần trí rối loạn:

“Chỉ cần chết thêm một người… sẽ có thời gian an toàn. Bây giờ là lúc an toàn… Tôi có thể đi tìm sách giáo khoa… Tôi không thể chết… Tôi phải sống để rời khỏi nơi này…”

Ánh mắt cô ta hung ác, đầy toan tính, quay người định chạy đến dãy giá sách phía xa.

Nhưng còn chưa kịp đi được hai bước, thân thể bỗng khựng lại, rồi đổ rạp xuống đất. Trên lưng cô ta, một cây gậy kim loại vẫn còn đang giơ lên.

“Anh Lương.” Còn Duy gọi khẽ một tiếng.

“Không còn thời gian để phí phạm nữa. Trói cô ta lại.” Lương Thiên Dậu lạnh giọng. “Đợi thời gian an toàn kết thúc, giết cô ta.”

“Giết… Giết người sao?” Còn Duy dù sao cũng là lần đầu tiên vào phó bản tử vong, nghe vậy liền do dự.

“Nếu cậu tìm được sách giáo khoa kịp thời, không cần giết cô ta.”

Còn Duy im lặng.

Lương Thiên Dậu liếc nhìn cậu ta, thật ra hắn và Còn Duy không quen biết, chỉ là nhiệm vụ cấp trên yêu cầu bảo vệ cậu ta để luyện kỹ năng thiên phú. Ban đầu tưởng chỉ là nhiệm vụ đơn giản… Ai ngờ lại rơi vào phó bản tử vong.

Nghĩ tới đồng đội đã chết của mình, tâm trạng Lương Thiên Dậu càng thêm u ám.

“Cô ta vừa hại chết Trina, trước đó còn từng giết một người chơi khác. Dù giết cô ta, cũng xem như báo thù.” Hắn lạnh lùng tiến lên: “Đừng lãng phí thời gian nữa.”

“…Vâng.”

21:22

Phòng đọc sách lớn hơn tưởng tượng rất nhiều, các người chơi vừa bước vào không bao lâu liền bị phân tán.

Trần Phong và Hồng Bằng may mắn tìm được sách giáo khoa, đã đổi được thẻ khảo chứng từ tay giáo viên chủ nhiệm.

Nhưng họ không thấy Trina đâu.

Sau khi nhận thẻ, hai người nán lại thêm hơn mười phút, Lương Thiên Dậu và Còn Duy mới trở lại.

Còn Duy vẫn chưa đủ sách, không thể đổi thẻ.

Lương Thiên Dậu trầm ngâm, rồi rút quyển vật lý từ trong tay mình đưa cho cậu: “Cậu đi đổi đi.”

“Anh Lương?” Còn Duy sững sờ, lắc đầu: “Không… không cần đâu. Tôi đổi được cũng vô ích, anh nên giữ lại đi. Khả năng sống sót của anh cao hơn tôi.”

Lương Thiên Dậu kiên quyết: “Đi đổi.”

Còn Duy cảm động, mắt đỏ lên: “Anh Lương…”

Cậu ta biết rõ, mình chỉ là người được bảo vệ theo nhiệm vụ, chưa bao giờ thật sự là đồng đội. Nhưng giờ phút này…

Đúng lúc ấy, Tống A Manh và Trương Chí Văn cũng quay lại. Sắc mặt hai người đều tệ, hiển nhiên là không tìm được sách.

Lương Thiên Dậu vẫn còn một số sách trong ta, nếu đưa ra, có thể giúp họ đổi thẻ. Nhưng cũng có thể… dùng vũ lực cướp sách từ họ để hoàn tất phần còn thiếu của mình.

“Anh Trần, anh nghĩ hắn sẽ chọn gì?” Hồng Bằng hỏi.

Trần Phong lắc đầu, không trả lời.

Nhân tính phức tạp, không có tuyệt đối đúng sai.

Tống A Manh và Trương Chí Văn cũng hiểu rõ điều này, cả hai theo bản năng lùi lại, kéo giãn khoảng cách với Lương Thiên Dậu.

Hắn trầm mặc một lúc, rồi ánh mắt rơi xuống người Trương Chí Văn, người có vẻ yếu hơn:

“Tôi không muốn ra tay với cậu.”

Lúc trước, hắn đã đưa vật lý cho Còn Duy, nên bản thân còn thiếu một quyển. Trong khi Tống A Manh và Trương Chí Văn đều có vật lý.

Trương Chí Văn đoán được tình thế, cắn răng nói:

“Không có thẻ khảo chứng ở đây vẫn sống được mà… hơn nữa, kể cả có đổi được cũng chưa chắc đã an toàn.”

Lương Thiên Dậu không giải thích: “Không muốn bị thương thì tự đưa ra.”

Trương Chí Văn liếc nhìn Tống A Manh và Trần Phong, như muốn họ giúp.

Tống A Manh bị nhìn chằm chằm thì chỉ có thể lặng lẽ nói:

“Tôi không đánh lại Lương Thiên Dậu.”

Cô cúi đầu, siết chặt áo trước ngực, không dám đối mặt với Trương Chí Văn nữa.

Trần Phong không hề phản ứng, Hồng Bằng cũng không thể làm gì.

Cuối cùng, Trương Chí Văn chấp nhận đưa sách ra, anh không còn lựa chọn nào khác.

Lương Thiên Dậu nhanh chóng lấy sách đi đổi thẻ.

Lúc này, Trương Chí Văn vẫn còn một quyển tiếng Anh. Nếu đưa cho Tống A Manh, cô có thể đổi thẻ. Nhưng anh không làm thế. Còn cô ấy, không biết là không nghĩ đến hay không đủ tàn nhẫn như Lương Thiên Dậu, cũng không lên tiếng.

Đến 21:35, Trina vẫn chưa quay lại.

Trần Phong bắt đầu nghĩ, rất có thể cô ấy đã lành ít dữ nhiều.

Còn về Tiêu Tú Lan…

“Trương Chí Văn, vết thương của anh không sao chứ?” Tống A Manh nhận ra trạng thái anh rất bất thường, dè dặt hỏi.

Anh đang ôm cánh tay đầy máu, bị thương trong lúc tránh né quái vật tại thư viện. Vết thương không nặng, nhưng dường như… đang bị nhiễm độc.

Cảm giác suy kiệt nhanh chóng ập đến. Thân thể anh trở nên nặng trĩu, tầm nhìn mờ nhòe.

Giọng Tống A Manh bên tai vang lên như tiếng ong ong… Anh gắng sức đáp lời:

“Không… Không sao.”