Hồng Bằng nuốt khan một ngụm nước bọt:
“…Hạ độc mà cũng có thể làm… nổ đầu người ta sao?”
“…”
Tống A Manh hơi lúng túng đáp:
“…Đạo cụ trong trò chơi… cũng không phải là không có loại kỳ quái như vậy.”
“…”
Trò chơi này sản xuất ra đạo cụ quái gở đã chẳng phải chuyện hiếm. Đầu người nổ tung vì trúng độc, nói ra cũng không quá lạ.
Ban nãy bọn họ còn nghi ngờ độc của cô vô dụng, nhưng bây giờ xem ra là có hiệu lực – chỉ là hiệu lực kéo dài hơi lâu…
“Vậy… vậy xác suất chúng ta sống sót có phải đã tăng lên không?”
“…”
Không lạc quan được như thế.
Dù có nhiều NPC học sinh đã chết, không có nghĩa nguy hiểm với bọn họ cũng giảm xuống.
Học sinh có điểm cao có thể tùy ý ra tay với học sinh điểm thấp – luật chơi đâu cấm điều đó.
Dù có trong tay ‘giấy báo dự thi’ thì nếu điểm số không đủ cao, vẫn bị đào thải như thường.
⸻
Những người chơi thấy đám NPC chết la liệt thì thầm nhẹ nhõm, nhưng người điều hành – Ngân Tô – thì không.
Cô không hài lòng chút nào.
Rõ ràng cô đã tính toán rất kỹ, vậy mà vẫn còn nhiều học sinh sống sót thế này?
Bọn chúng… không ăn cơm sao?
Học tập mà tính là ăn cơm được à?! Thật không thể hiểu nổi!
Ngân Tô cau mày nhìn mặt đất hỗn độn. Tạm thời cô vẫn chưa rõ vì sao đám học sinh kia đầu lại nổ như dưa hấu bị đập… Nhưng chẳng mấy chốc, cô sẽ biết thôi.
⸻
Đám NPC còn sống, sau vài giây ngơ ngác, nhanh chóng lao tới cướp lấy giấy báo dự thi từ những học sinh đã chết.
Không chỉ học sinh thường, ngay cả những người đã có giấy báo dự thi cũng đổ gục xuống – đây là cơ hội tuyệt vời để bọn họ ra tay.
Không ít học sinh điểm cao, không có giấy báo dự thi, liền bắt đầu săn đuổi học sinh điểm thấp để cướp lấy.
Chỉ cần ra tay, học sinh điểm thấp không được đánh trả – bị đánh đến vỡ đầu là chuyện tất yếu.
Ngân Tô: “!!!”
Rất tốt. Cô xác nhận rằng “vỡ đầu” chính là cơ chế hệ thống dùng để hủy bỏ tư cách thi của thí sinh phạm quy.
Nhưng giờ thì khác – những học sinh bị trúng độc đã chết sạch, vậy tại sao vẫn còn có người bị nổ đầu?
…À. Học sinh điểm thấp vốn không thể phản kháng, nếu bị ép vào thế chân tường thì chỉ còn nước chết thôi.
Thành tích tốt là nhờ nỗ lực học hành, nhưng một số như lớp 4-044, tuy lọt top 10, điểm số vẫn không cao, cầm được giấy báo dự thj cũng chẳng có ích gì, cuối cùng vẫn bị giết như thường.
Toàn bộ phó bản đều nhấn mạnh “điểm số”, cho thấy nó rất quan trọng.
Cho dù có được giấy báo dự thi, nhưng nếu điểm thấp vẫn sẽ bị coi là mục tiêu săn giết.
Ngân Tô tiếp tục quan sát đám học sinh đang hành động, phát hiện ra rằng những hành vi như đẩy, kéo, né tránh – không bị tính là “ra tay”.
Nhưng đối mặt với học sinh điểm cao sẵn sàng xuống tay không nương tình, chỉ đơn giản đẩy kéo sẽ chẳng giúp gì. Phản xạ tự nhiên sẽ khiến học sinh điểm thấp “vô tình” chống trả, thế là bị tính là “phản kháng” – và chết.
⸻
Một nam sinh giành được tấm giấy báo dự thi, có vẻ điểm số không cao, vội vàng bỏ chạy.
Không may, hướng hắn chạy tới lại đúng chỗ Ngân Tô đứng.
Cô nhìn thấy hắn, hai mắt sáng rực. Khi hắn sắp chạy tới gần, cô vươn tay giữ chặt lấy hắn.
Chỉ là kéo lại một chút rồi buông, sau đó duỗi chân khiến hắn trượt ngã.
“Ôi chà, bất cẩn quá. Để tôi đỡ cậu dậy nhé.”
Ngân Tô đưa tay kéo nam sinh dậy, dùng lực mạnh đến mức hắn không thoát ra được.
Hành động của cô chỉ là va chạm thân thể bình thường, không bị tính là công kích. Nam sinh không rõ điểm số của cô, cũng không dám tùy tiện phản kháng.
Thế là, người đuổi theo hắn bắt kịp.
Nữ sinh kia nhanh chóng tóm lấy bả vai hắn, không cho hắn kịp nói gì, liền bị đè ngã xuống.
Cô ta lục soát trên người hắn, tìm thấy giấy báo dự thi.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Ngân Tô, gương mặt dữ tợn ban đầu thoáng hiện nét bối rối.
Không hiểu sao cô lại giúp mình.
Ngân Tô cười tươi như hoa:
“Bạn học cả mà, giúp đỡ nhau chút thôi, không cần khách sáo~”
“…”
【Kỹ năng “Vạn Vật Giám Định” đang thăng cấp…】
Một dòng chữ đột ngột nhảy ra trước mắt Ngân Tô.
Thăng cấp?
Cô từng suy đoán kỹ năng này có thể nâng cấp, nhưng chưa rõ cách nâng cụ thể.
Vậy mà giờ tự động thăng cấp? Không cần cô làm gì à?
【Thăng cấp hoàn tất】
Ngân Tô: “…”
Tốt lắm, kỹ năng này quả là “tự chủ”, không cần người điều khiển.
Cô lập tức sử dụng thử kỹ năng sau khi nâng cấp.
【Thí sinh -745】
【Học sinh -723】
【Học sinh -689】
【Thí sinh -740】
【Học sinh -680】
【Thí sinh -734】
Trước kia chỉ hiện dòng chữ “học sinh”, giờ đã phân biệt rõ “thí sinh” và “học sinh”, kèm theo điểm số.
Thời gian duy trì kỹ năng cũng tăng lên 6 giây.
Ngân Tô nhìn nữ sinh trước mặt, nở nụ cười càng thêm rực rỡ.
Lập tức, nữ sinh dựng tóc gáy, bản năng cảnh báo nguy hiểm vang lên.
Cô ta cẩn thận lùi lại, siết chặt tấm giấy báo dự thi, định tránh xa Ngân Tô.
Nhưng Ngân Tô không để cô ta rời đi dễ dàng. Cô bước tới, mỉm cười thân thiện:
“Bạn học, có hứng thú cùng tớ…”
Chưa kịp nói hết câu, nữ sinh kia đã quay người bỏ chạy.
“??? Chạy gì chứ? Còn chưa nghe tớ nói xong mà! Vô lễ quá rồi đấy!”
Ngân Tô lập tức đuổi theo.
“Đợi tớ với bạn học thân yêu ơi~!”
⸻
Lương Thiên Dậu và nhóm người chơi nhìn cảnh tượng đó mà chết lặng.
Có cảm giác… cô không phải người chơi. Thật sự không giống.
Trong khi bọn họ đang cầu sự sống, thì cô lại đang… đùa giỡn.
Trần Phong:
“Đừng nhìn nữa, rời khỏi đây thôi.”
Ban đầu bọn họ không định ra tay, nhưng sau sự kiện “nổ đầu”, mọi NPC đều hóa thành sát thủ.
Người điểm thấp chỉ còn nước chạy. Người điểm cao không tìm được giấy báo dự thi thì quay sang nhắm vào người chơi.
Không rõ do bản thân quá nổi bật, hay do điểm quá thấp, nhóm người chơi đang thu hút sự chú ý của đám NPC.
Nếu còn chần chừ, chỉ e sẽ bị vây công đến chết.
Thế là mấy người chơi vội vã rút lui, mặc kệ kế hoạch ban đầu.
⸻
Trong phòng học.
Một nữ sinh ép mình vào góc tường, mắt mở trừng trừng nhìn Ngân Tô, cảnh giác cao độ:
“Cô muốn làm gì?”
Ngân Tô ngồi trên bàn, một chân giẫm lên bàn, một chân gác ghế, cười nhàn nhã:
“Kỳ thật, cậu có thể thử công kích tớ đấy. Tớ điểm thấp hơn cậu, không thể đánh trả đâu~”
Nữ sinh: “…”
Dù không rõ điểm số cụ thể, nhưng trước đó từng chứng kiến cảnh Ngân Tô ra tay, lại vừa bị cô đuổi suốt một đoạn đường, đầu óc đã tê liệt, chẳng còn dám tin gì nữa.
Rõ ràng là lừa người phạm quy rồi!
Ngân Tô thấy cô ta không động thủ, thở dài:
“Bạn học nhỏ, nhát gan quá.”
Nữ sinh cắn môi:
“Cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Ngân Tô vỗ nhẹ đầu gối, ánh mắt long lanh đen thẫm ánh lên ý cười nguy hiểm:
“Đi thôi, chúng ta cùng làm một chuyện… kích thích một chút.”