Giáo viên chủ nhiệm vừa nghe thấy giọng Ngân Tô, nụ cười trên mặt lập tức sụp xuống. Bầu không khí quanh đó như chùng hẳn xuống, ai cũng cảm nhận rõ sự thay đổi nhiệt độ.
Ngân Tô bước ra từ giữa đám người chơi, tiến thẳng vào trong, không buồn để ý đến nét mặt bất mãn của giáo viên, mở miệng cười:
“Thầy nhìn em như vậy là sao? Lớp em xếp top mười học sinh ưu tú, đồng phục cũng có, sách cũng đầy đủ, thầy bày ra bộ dạng này, chẳng lẽ là không muốn đổi cho em à?”
“Em có giấy báo dự thi rồi.” Giáo viên chủ nhiệm nhìn chằm chằm Ngân Tô, nghiến răng rít ra từng chữ.
Các người chơi còn lại: “…”
Cô ấy thực sự có!!
“Thì sao nào? Có quy định học sinh không được có hai tờ giấy báo dự thi chắc? Hơn nữa, em chuẩn bị thêm chỉ để phòng bất trắc xảy ra trong kỳ thi thôi. Cẩn thận vẫn hơn, đúng không?” Ngân Tô nhét sách vào tay giáo viên chủ nhiệm, ánh mắt lạnh lẽo: “Nhanh chóng đổi đi, đừng nhiều lời, không thì em đánh thầy bây giờ.”
“…”
Giáo viên chủ nhiệm suýt nữa đập thẳng quyển sách vào mặt cô.
Nhưng nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, ông ta chỉ có thể nuốt xuống cơn giận, dưới ánh mắt uy hiếp của Ngân Tô, lề mề lấy ra một tờ giấy báo dự thi khác.
Ngân Tô lập tức mỉm cười, vui vẻ nói:
“Đó, như vậy mới xứng là một giáo viên có đạo đức nghề nghiệp.”
Giáo viên chủ nhiệm – giáo viên ‘có đạo đức’ – lại mang cơn giận trút lên người chơi khác:
“Nếu như trước khi ‘Ngày Cuồng Hoan’ bắt đầu mà các em không tìm được sách giáo khoa, thì sẽ không thể đổi lấy giấy báo dự thi. Nhưng vẫn có thể tham gia Ngày Cuồng Hoan, có lẽ sẽ có cơ hội giành lại giấy báo dự thi.”
Ngân Tô đột ngột buông một câu:
“Không phải đoạt là được à?”
Giáo viên chủ nhiệm nghe thế lại không nổi giận, khóe môi còn nhếch lên thành một nụ cười có phần mong đợi:
“Các em có thể thử xem.”
Ngân Tô nhíu mày – xem ra hành động “đoạt” ấy chắc chắn sẽ dẫn đến hậu quả không nhỏ.
Đến mức giáo viên chủ nhiệm dám làm lơ lời đe dọa của cô… thì rõ ràng là hậu quả đó rất nghiêm trọng.
Cô giơ cao hai tấm giấy báo dự thi, mỉm cười ngoan ngoãn:
“Em là học sinh biết tôn sư trọng đạo, làm sao có thể làm chuyện như vậy chứ?”
Sau đó, cô lùi ra ngoài, để lại “chiến trường” cho các người chơi còn lại.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn bọn họ, ngoài cười nhưng trong không cười, giọng mang theo ý thăm dò:
“Các em có muốn nghe theo đề xuất của lớp trưởng, trực tiếp nhận giấy báo dự thi từ tay thầy không? Đây là cách đơn giản nhất, giúp các em tiến vào Ngày Cuồng Hoan sớm, an toàn mà thu được giấy báo dự thi.”
Lương Thiên Dậu và Trần Phong đều trầm ngâm suy nghĩ, không nói gì. Những người chơi khác bắt đầu thì thầm:
“Có nên động thủ không?”
“Cảm giác như thầy ấy đang rất mong tụi mình cướp vậy…”
“Tôi thấy không nên cướp đâu, nhỡ đâu là bị loại thì sao?”
“Ừ, khác gì việc xông vào phòng thi cướp bài thi của người khác đâu?”
Hai phút trôi qua, không ai hành động.
Giáo viên chủ nhiệm lộ rõ vẻ thất vọng:
“Nếu không muốn trực tiếp lấy giấy báo dự thi, vậy thì tranh thủ thời gian. Các em vẫn còn thời gian.”
“À đúng rồi, phòng đọc sách có thể tìm được sách các em cần đấy.”
“Thầy sẽ ở đây chờ đến khi Ngày Cuồng Hoan bắt đầu.”
…
…
Ngân Tô ngồi ở bậc thang trong trường, cắm cúi hành hạ đôi giày hàng hiệu trong tay.
Từ xa, Tại Uẩn nhìn cô, do dự thật lâu rồi mới đi tới, nhẹ giọng gọi:
“Tô tiểu thư.”
Ngân Tô quay đầu liếc nhìn hắn:
“Không gọi chị nữa à?”
Tại Uẩn trên mặt bầm tím rõ ràng, nhưng vẻ ngoài tuấn tú của thiếu niên vẫn không bị ảnh hưởng. Nghe cô nói vậy, cậu ngượng ngùng, nhỏ giọng gọi:
“Chị.”
Ngân Tô: “…”
Cô thu lại ánh mắt, bình thản hỏi:
“Có chuyện gì?”
Tại Uẩn siết chặt ngón tay, khẽ hít một hơi như đang quyết định điều gì, rồi nói:
“Kỹ năng thiên phú của em là… có thể nhìn thấy xác suất vượt ải của người chơi. Trong phó bản này, người có tỉ lệ vượt cao nhất chính là chị.”
“Đây là lý do cậu đi theo tôi từ đầu à?”
Kỹ năng thiên phú đúng là muôn hình vạn trạng, chẳng có logic gì.
“Ừm…”
“Nhưng thực lực của cậu cũng không yếu, đâu cần phải đi theo tôi chứ?”
Tại Uẩn một mình vẫn có thể lấy được giấy báo dự thi, đầu óc cũng đâu có chậm. Dù biết xác suất vượt ải của cô, cậu cũng chẳng cần bám dính như vậy.
“Phó bản lần này rất kỳ quái. Tỉ lệ vượt của người chơi cực thấp, chưa tới 1%. Chỉ riêng chị là có đến 95%.”
Các phó bản trước, cậu từng thấy tỉ lệ vượt không khác nhau quá nhiều. Chỉ một vài người thấp hơn, nhưng cũng tầm 30%. Còn lần này chênh lệch quá lớn khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Ngân Tô chẳng mảy may nghi ngờ về khả năng vượt ải của mình, cô chỉ tò mò:
“Vậy giờ thì sao? Tỉ lệ người khác có tăng lên không?”
Tại Uẩn lắc đầu:
“Kỹ năng của tôi chỉ dùng được một lần khi mới vào phó bản. Mỗi phó bản chỉ kích hoạt một lần.”
“…Vậy chẳng khác nào dùng xong là vứt.”
Nhưng xác suất kiểu này cũng đâu thể hoàn toàn tin tưởng được.
“Vậy cậu nói với tôi chuyện này, là vì điều gì?”
Từ đầu nếu cậu nói ra, có lẽ cô còn hứng thú nghe, giờ thì lại thấy nghi ngờ mục đích hơn.
Ngân Tô hiểu, kỹ năng thiên phú nếu không có đủ sức mạnh, tốt nhất là nên giấu đi, coi như quân át chủ bài lúc nguy cấp.
Cô cũng sẽ không tùy tiện nói với ai thiên phú của mình là gì – cho dù kỹ năng đó có vô dụng đến mức nào.
Tại Uẩn lắc đầu:
“Em chỉ muốn chị biết, em không có ác ý.”
Đây là phó bản tử vong. Tại Uẩn cảm thấy khả năng mình rời khỏi đây là rất thấp.
Cậu chỉ muốn, trước khi chết, được nói rõ mọi chuyện với Ngân Tô.
Dù có thể, chỉ mình cậu để tâm…
Ngân Tô gật đầu:
“Ừ, tôi biết.”
Từ đầu đến giờ cô đâu có cảm nhận được gì gọi là ác ý từ cậu, chỉ là không rõ mục đích. Còn cái đuôi cứ lẽo đẽo theo sau thì đúng là hơi phiền.
“…Em đi đây.” Tại Uẩn quay người định rời đi, dừng lại một chút như đang do dự điều gì. Cuối cùng, vẫn lên tiếng:
“Nhưng mà… em thật sự rất thích chị.”
“Thích?”
“Ừm… Chị nhìn rất đẹp.” Tại Uẩn ngượng ngùng cười, rồi lần này dứt khoát quay lưng đi thẳng, không ngoái đầu.
Ngân Tô nhìn bóng lưng cậu, một lúc sau lại cúi xuống tiếp tục tra tấn đôi giày trong tay.
…
[20:07] – Phòng đọc sách.
Trong căn phòng đọc sách mờ tối, một cái bóng đen dán sát theo giá sách di chuyển, như một con chó săn đang truy tìm con mồi, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào.
Trina trốn sâu trong góc tối giữa các giá sách, dù toàn thân run rẩy vì sợ hãi cũng không dám phát ra dù chỉ một tiếng động. Cô ta nhìn chằm chằm bóng đen bên ngoài đang mỗi lúc một đến gần, nỗi sợ cực độ khiến toàn thân tê dại.
Tại sao nó dừng lại?
Nó đang làm gì?
“Hi hi ha ha… Học muội, chị lại tìm được em rồi nha~!”
Tiếng nói vang lên đột ngột từ phía trên đầu khiến Trina kinh hãi ngẩng đầu – và ngay lúc ấy, bóng đen lao thẳng xuống trước mắt cô.
“A!”
Dù sợ đến phát khiếp, Trina vẫn cố gắng đứng dậy bằng cả tay lẫn chân, dùng hết sức lao về phía một lối hẹp. Nhưng vừa chạy được vài bước, ở chỗ rẽ, cô đã va phải một bóng người…