Hoan Nghênh Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11246

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 7

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 5

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 102

Trường Trung Học Lý Quang - Chương 89

Khi tiếng “Bắt đầu kì thi” vừa vang lên, bốn chữ còn chưa rơi hết, các bạn học xung quanh đã xé toạc lớp ngụy trang cuối cùng. Những ác quỷ thường ngày che giấu bản thân giờ đây ào ào lao về phía cô.

Nếu như đứng trên trần nhà nhìn xuống, chắc chắn sẽ thấy một cảnh tượng kinh hoàng – cô gái ngồi giữa bị một đám người vây chặt như thủ phủ loài thú.

“Tích… đáp.”

“Tích… đáp.”

Trong ký túc xá yên tĩnh đến mức tiếng nước nhỏ cũng nghe rõ như ngay bên tai.

Tim Tống A Manh đập thình thịch như trống trận. Cô ấy nằm bất động trên giường, không dám động đậy. Cái chăn mỏng trên người dường như chẳng thể ngăn cản nổi luồng khí lạnh đang tràn ngập cả phòng.

Ngân Tô không có ở đây. Hai con quái vật kia lập tức trở nên không an phận. Ban đầu, chúng chỉ quanh quẩn thăm dò, chọc ghẹo cô ấy một chút. Nhưng khi mãi không thấy Ngân Tô về, chúng bắt đầu hành động mạnh tay.

Quái vật tóc bắt đầu dùng tóc bò lòng vòng quanh giường cô ấy, học tỷ thì đứng cuối giường, lặng lẽ nhìn chằm chằm không rời mắt.

Tống A Manh vùi đầu trong chăn, cố trốn tránh bằng cách “không nhìn thì không sợ”. Hiện tại cô ấy chẳng khác gì con cừu non chờ bị làm thịt, mà bất cứ con quái vật nào ngoài kia cũng đều có thể đoạt mạng cô ấy.

Xột xoạt…

Cổ chân lạnh buốt.

Tống A Manh lập tức rụt chân vào chăn, nhưng khi cử động, cô ấy liền nhận ra – có gì đó không ổn.

Cái gì đó đang quấn lấy mắt cá chân cô ấy.

A!

Là đám tóc đó!

Lạnh lẽo trườn lên theo bắp chân, quấn chặt lấy thân thể cô ấy. Trong khoảnh khắc hoảng loạn, cô ấy gần như mất luôn khả năng cử động. Khi lấy lại phản ứng, đám tóc đã bò đến tận lưng.

Cơn sợ hãi như sóng tràn ngập lấy Tống A Manh. Cô ấy run rẩy với tay lấy một đạo cụ, vừa định kích hoạt thì đám tóc kia bỗng nhiên rút lui rất nhanh, thậm chí đến cảm giác lạnh ở mắt cá chân cũng biến mất.

“???”

Ngay sau đó, cô ấy nghe thấy tiếng động bên ban công.

Tô Thiện trở về rồi!

Tống A Manh bật dậy khỏi giường, vén chăn lên nhìn về phía ban công. Quả nhiên, là Ngân Tô đang trèo vào từ đó.

“Cô còn chưa ngủ à?” Ngân Tô có vẻ bất ngờ khi ánh mắt chạm nhau, giọng nói hơi kỳ quái.

Tống A Manh: “…”

Ai mà ngủ nổi chứ!

“Cô... làm sao vậy?” Tống A Manh ngửi thấy mùi máu tanh, rồi phát hiện trên người Ngân Tô dính không ít máu. Trong ánh sáng yếu ớt vẫn có thể nhìn thấy rõ, chứng tỏ là rất nhiều.

Ngân Tô bước vào ký túc xá, đóng cửa ban công lại, rót một cốc nước sạch uống một hơi hết rồi mới chậm rãi nói: “Gặp phải một thầy giáo… quá nhiệt tình.”

“…”

Giữa đêm mà gặp thầy giáo “nhiệt tình”?

“Rồi sau đó thì sao?”

“Tôi đưa hắn đi gặp mấy người bạn cũng nhiệt tình không kém.” Ngân Tô đột nhiên bật cười: “Nhiệt tình như vậy, chắc chắn sẽ trở thành bạn thân.”

“…”

Ngân Tô cởi áo khoác dính đầy máu, ném lên bàn. Tống A Manh còn trông thấy cô rút ra từ áo một tấm thẻ học sinh.

Chưa kịp nhìn rõ là gì, Ngân Tô lại hỏi: “Cô sao còn chưa ngủ?”

Tống A Manh tưởng đó là thẻ học sinh của cô, thêm cả việc vừa bị dọa sợ, cũng chẳng nghĩ nhiều, vô thức nhìn về phía ấm nước trên bàn rồi lúng túng nói: “Bọn họ…”

Ngân Tô lập tức hiểu ra: “Bắt nạt cô à?”

Tống A Manh suýt khóc, nhưng vẫn cố nhịn. Giọng cô ấy khàn đi: “Tôi tưởng mình sắp chết rồi.”

Dù bình thường lý trí, lúc này Tống A Manh vẫn mang theo chút nghẹn ngào. Ngân Tô nhìn mà cũng cảm thấy cô ấy thật sự đã bị dọa không nhẹ.

“Lần sau tôi đi đâu sẽ mang tụi nó theo.” Dù sao cũng là “thú cưng” do mình nuôi, Ngân Tô cũng rất có trách nhiệm, lập tức kéo hai con quái vật lại để xin lỗi.

Tống A Manh nhìn quái vật tóc bò loạn xung quanh, học tỷ với ánh mắt ngày càng độc ác: “…”

“Không! Không cần!” Cô ấy bị dọa đến nỗi trùm chăn kín đầu: “Tôi ổn rồi! Không cần xin lỗi!”

Ngân Tô trừng mắt: “Nhìn xem hai đứa dọa bạn cùng phòng đến mức nào rồi! Thật chẳng biết điều.”

Nói xong, cô kéo học tỷ và quái vật tóc vào nhà vệ sinh để “giáo huấn”. Thế là sáng hôm sau, Tống A Manh được phục vụ tận răng – áo khoác được tóc quấn mang đến tận tay, bữa sáng do học tỷ đưa tận miệng.

Tống A Manh run rẩy nhận áo khoác, cẩn thận nhận lấy bữa sáng: Đêm nay… liệu mình còn sống nổi không?

Ngân Tô đứng bên cạnh như giáo viên chủ nhiệm, nghiêm mặt nói: “Bạn cùng phòng thì phải đoàn kết yêu thương nhau, lần sau đừng có làm bậy nữa.”

Tống A Manh: “…”

Quái vật tóc: “…”

Học tỷ: “…”

“Nhớ quét dọn ký túc xá sạch sẽ. Nếu để tôi phát hiện…” Trước khi rời đi, Ngân Tô còn nhấn mạnh: “Tôi không vui thì các cô cũng đừng mong sống yên. Chúng ta cùng ký túc xá, có nạn cùng chịu.”

Cửa ký túc xá khép lại.

Quái vật tóc và học tỷ liếc nhau, nhìn căn phòng hỗn độn bị Ngân Tô làm loạn tối qua, cả hai đều có một loại… muốn phá hết cho rồi.

Quái vật tóc lặng lẽ hỏi: Giờ phải dọn à?

Học tỷ trợn mắt: Chứ không lẽ đánh cô ta?

Quái vật tóc: …

Rất không cam tâm, quái vật tóc dùng vài sợi tóc biến thành chổi, một sợi khác đi nhặt đồ rơi dưới đất, một sợi nữa cầm khăn lau vết máu từ Ngân Tô để lại.

Cô ta làm gì mà chảy nhiều máu vậy chứ!

Khó lau chết đi được!

Có đồng đội mạnh như Ngân Tô, vấn đề vệ sinh ký túc xá gần như không cần lo nghĩ. Tâm trạng tốt, cô bước vào lớp.

Nhưng…

Không khí trong lớp lại chẳng tốt chút nào.

Ngân Tô nhíu mày, cố gắng làm sôi nổi bầu không khí: “Một buổi sáng tươi đẹp nữa đến rồi, sao mọi người trông chẳng vui thế?”

Người trả lời là Trina, mặt mũi khốn khổ: “Sách giáo khoa… biến mất rồi.”

Nghe vậy, Tống A Manh theo phản xạ lật túi kiểm tra. Quả nhiên thiếu mất một cuốn – là sách Anh ngữ.

Cô ấy tái mặt.

Không chỉ mình cô ấy. Rất nhanh, cả lớp phát hiện ra đều thiếu sách.

“Chúng ta mang theo bên người mà, sao lại bị mất?”

Lương Thiên Dậu lập tức nghĩ tới một khả năng: “Tối qua lúc thầy kiểm tra vệ sinh đột xuất…”

Nhưng không thể chỉ có vậy. Vì hắn nhớ rõ mình đã mang sách đi, thế mà vẫn mất.

Tống A Manh cũng nhớ rõ trước khi rời ký túc xá, cô ấy đã kiểm tra kỹ sách vở đầy đủ. Chẳng lẽ là… mấy học sinh NPC hôm qua va vào cô ấy?

“Chúng ta mỗi người mất sách khác nhau…”

“Lẽ nào ép chúng ta phải đến phòng đọc?”

“Mất sách thì bị thầy phạt, ngoài ra còn hậu quả gì nữa?”

Trương Chí Văn, người đầu tiên bị mất sách, chỉ bị phạt dọn vệ sinh. Hiện giờ vẫn sống khỏe mạnh…