Hitozuma Kyoushi ga Oshiego no Joshikousei ni Do Hamari Suru Hanashi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

(Đang ra)

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

Morishita Ringo

Mặc dù đã nói là vậy, không may là hình mẫu quý cô được cô gái đáng thất vọng đây dệt nên rồi cũng sẽ sớm bị bóc trần mà thôi, một câu chuyện mang đầy tính hài hước nhưng cũng pha cùng một chút kịch t

40 5052

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Đang ra)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

2 3

Nữ hacker thiên tài Abe Kyouko

(Đang ra)

Nữ hacker thiên tài Abe Kyouko

Ichida Kazuki (一田 和樹)

Một chút ly kỳ của mỹ nhân ẩn dật và chàng trai lập dị.

16 1296

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

23 144

Web Novel (1~30) - Chương 1: Mùi vị của biển không thể chạm tới (17)

“Ara, hôm nay cũng mặn nồng quá đi~”

Mặt tôi nóng bừng lên khi đi ngang qua mấy nữ sinh lớp khác và bị chúng trêu chọc.

GIờ nghỉ trưa ở trường hôm nay, tôi lại nhận lời rủ chơi bóng, nhưng việc nắm tay Togawa-san đi lại thế này thì tôi vẫn chưa quen được.

“Nếu sensei định tán tỉnh học sinh thì nên giấu kỹ một chút đi ạ.”

“Đừng có nói linh tinh.”

“Cả hai người ngày nào cũng ‘tán tỉnh’ nhau đó chứ!”

Togawa-san cười tươi rói, giơ bàn tay đang nắm chặt lên.

“Đừng có nói những lời khó nghe như vậy.”

“Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi đó, đi thôi cô ơi.”

Khi Togawa-san chạy vụt đi, tôi cũng vội vã chạy theo em ấy trên hành lang.

“Không được chạy trên hành lang.”

“À, có cả quy định đó nữa ha~”

Tôi hoàn toàn mất tập trung vì Togawa-san không thèm nghe lời và cả ánh mắt của mọi người xung quanh, tất cả khiến lòng tôi rối bời.

Cô giáo và học sinh nắm tay nhau trong trường.

Chuyện này không trở thành tin đồn thì quá kì lạ. Mấy nữ sinh công khai trêu chọc tôi thì còn đỡ. Tôi không biết mọi người sẽ nói gì sau lưng mình, và nếu chuyện này đến tai phụ huynh qua học sinh thì lại thành vấn đề. Không, chắc chắn sẽ thành vấn đề lớn luôn ấy chứ. Nhưng vì Togawa vui vẻ nắm tay tôi, tôi lại trở nên thờ ơ với nguy hiểm.

Chẳng hạn, nếu tôi là thầy giáo, chuyện này sẽ bị xử lý ngay lập tức. Sa thải, cách chức, và những cụm từ đáng lo ngại như “tội phạm” sẽ ập đến liên tiếp, không có lối thoát. Ngược lại, nếu Togawa-san là nam sinh thì cách xử lý cũng không thay đổi. Vì là hai người đều là nữ, và là giáo viên với học sinh, nên chúng tôi mới tạm thời được bỏ qua sau những lời trêu chọc.

Tôi cảm thấy có một khoảng trống nào đó. Có lẽ đây là một mối quan hệ lợi dụng.

Tôi đã suy nghĩ như vậy cho đến khi ra đến sân thể dục.

“Lần sau đừng nắm tay trong trường nữa nhé?”

Tôi đề nghị sau khi Togawa-san buông tay ra. Em ấy đang mân mê quả bóng, ngẩng mặt lên mà nụ cười vẫn không hề tắt.

“Cô không thích sao?”

“Không , không phải là không thích… mà là hơi, kỳ quặc… kiểu vậy.”

Cái cảm giác phản bội lại Togawa-san cứ ngày càng lớn dần. Khi buộc phải đối mặt với em ấy, tôi cảm thấy ngạt thở như mất hết oxy. Đối mặt với một học sinh kém mình mười tuổi, liệu có giống như lặn xuống một nơi sâu thẳm không?

Phải chăng tôi đang cố gắng đi sâu hơn, không chỉ ở bề mặt?

Sau khi làm quen quả bóng với găng tay, Togawa-san ném nhẹ một quả đầu tiên. Tôi đón lấy quả bóng với quỹ đạo lỏng lẻo đó vào găng tay, rồi cũng ném trả lại với lực tương tự. Tôi cảm thấy động tác ném của mình cũng đã mượt mà hơn rất nhiều.

“Nếu cô không thích thì thôi vậy~”

“Không phải là không thích.”

Lời phủ nhận đó bật ra khỏi miệng tôi ngay lập tức. Không thể nào tôi lại ghét chạm vào Togawa-san được. Trái tim tôi như muốn nhảy lên và phản ứng lại mạnh mẽ hơn cả cơ thể. Phản ứng quá nhanh đến mức sau đó tôi phải toát mồ hôi lạnh.

“Nếu có tin đồn lạ thì Togawa-san cũng sẽ gặp rắc rối đúng không?”

“Tin đồn lạ là gì ạ~?”

Dạo này Togawa cũng ném bóng không chút ngần ngại, tốc độ ngày càng nhanh hơn. Và tôi cũng đã có thể đón được bóng. Không phải vội vàng lùi lại từng bước nhỏ mà có thể bắt bóng tại chỗ, điều đó khiến tôi cảm thấy mình đã làm được một việc gì đó. Cú va chạm nhẹ nhàng truyền đến lòng bàn tay bất ngờ lại dễ chịu đến lạ.

“Thì là… giáo viên và học sinh nắm tay nhau…”

Đó vốn là chuyện không nên xảy ra. Ít nhất thì tôi vẫn cho làm vậy.

Sai lầm.

Cái từ ngữ đáng lo ngại đó cũng lướt qua trong đầu tôi. Đáng lẽ tôi đã luôn tránh xa nó.

Togawa-san đón lấy quả bóng, giơ găng tay ngang mặt, cười toe toét để lộ hàm răng.

“Ví dụ như ‘đang ngoại tình với cô giáo’ à?”

Tôi cảm thấy tai mình giật giật, không theo ý muốn.

“Đừng mấy lời dễ gây hiểu lầm như vậy chứ.”

“Em sẽ rất vui nếu mọi người nghĩ em thân thiết với sensei đó.”

Đó là những lời nói đè nặng lên cổ họng tôi hơn cả quả bóng. Tôi lỡ tay làm rơi quả bóng vừa đến. Tôi vội vã nhặt nó lên một cách bối rối. Tôi nắm chặt quả bóng, nén chặt cảm xúc của mình như muốn khóa chúng lại, rồi quay lại.

Togawa-san đang mỉm cười chờ đợi tôi, tay giơ găng.

Mặc dù hơi băn khoăn, nhưng tôi vẫn bị nụ cười đó cuốn hút.

Và cuối cùng, khi kết thúc buổi chơi bóng và trở về lớp học, tôi vẫn nắm tay Togawa-san.

Bởi vì Togawa-san chạy đến bên cạnh và nắm lấy tay tôi mà.

“Thân nhau à?”

“…Thân nhau nhỉ.”

Mặc dù không đúng đắn, nhưng nếu Togawa không khó chịu thì có lẽ cũng ổn thôi, tôi chấp nhận. Ngẩng mặt lên đi cũng khó chịu, mà cúi xuống nhìn bàn tay mình đang nắm chặt cũng thấy khó chịu.

Tuy là vậy, nhưng tôi vẫn tiếp tục lựa chọn ở lại nơi này mà không hề trốn tránh.

“Tình cảm quá~”

Togawa-san vừa nói vừa nhún nhảy cùng bước chân.

“…Yêu…”

Giọng tôi yếu ớt.

Tôi đang tìm kiếm điều gì ở Togawa Rin?

Tôi đang khao khát điều gì?

Khi tìm được câu trả lời, có lẽ tôi đã rơi xuống đáy biển, nơi tôi không bao giờ có thể nổi lên được nữa.

Tôi chợt nhận ra mình đang ở trung tâm của một cơn lốc và bị nó cuốn đi. Cơn lốc có màu tím đậm, chỉ nhìn thôi cũng thấy khó chịu trong lồng ngực. Và trong lúc xoay tròn, những cơn lốc khác lại xuất hiện, tiếng ù tai càng trở nên lớn hơn.

Tôi cố gắng nắm lấy thứ gì đó khi gần như bị cơn lốc nuốt chửng. Khoảnh khắc tôi ôm lấy thứ đó và bị bao bọc bởi một mùi hương xa lạ, ý thức tôi bừng tỉnh. Đôi mắt tôi nặng trĩu.

Từ chiếc gối mà tôi đang vùi mặt vào, có một mùi hương mờ nhạt trong ký ức. Không hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng chẳng quen thuộc. Sau đó, một mùi hương nồng nặc ập đến. Đó chính là hơi thở của bản thân tôi. Cơn đau đầu xuất hiện sau khi ngửi thấy mùi đó làm tôi hoàn toàn tỉnh táo.

Tôi đang nằm trên một chiếc giường trong một căn phòng. Khi tôi định bật dậy, một cơn đau âm ỉ ập đến như thể tôi vừa đập đầu vào trần nhà. Cơn đau đó không đến từ bên ngoài đầu, mà từ bên trong.

Tôi đang ôm một tấm chăn với họa tiết kì lạ, thứ mà tôi xem như một vật quý giá. Bức tường và rèm cửa đã kéo kín cũng hoàn toàn xa lạ. Thậm chí tôi còn thấy việc bản thân bị biến thành một người khác còn tự nhiên hơn, nhưng đầu ngón tay hơi tê dại này chắc chắn là của tôi. Chiếc nhẫn ở ngón áp út đã xác nhận điều đó.

Ở phía cuối giường có một cái tủ trượt, với hình ảnh phong cảnh đêm và cây cầu cổ kính được vẽ trên đó, trông như đã từng thấy trong mơ. Xung quạnh tôi toàn là những thứ tôi chưa từng nhìn thấy tao bao giờ… một sự bối rối và những đợt sóng cuồn cuộn như bị quẳng ra trên một bờ biển trải đầy đá hoặc cát vô danh.

Đầu tôi nặng trĩu, còn đau nữa. Mỗi khi tôi cử động nhãn cầu một chút, lại có một tiếng vang vọng đến tận sâu trong đầu.

Cái cảm giác chập chờn, làm méo mó cả đường nét cơ thể tôi này… đây có lẽ là.

Say rượu?

Không có cảm giác buồn nôn hay khó chịu ở dạ dày, nhưng cơn đau đầu và cảm giác chao đảo thì rất dữ dội. Tôi không có đủ tâm trí để đối mặt với nỗi lo lắng khi ở một nơi không quen thuộc. Có vẻ như tôi đã ngủ mà không thay quần áo, bộ vest tối qua nhăn nheo vì vết ngủ. Mái tóc không được chăm sóc xơ xác rũ xuống.

Tôi giữ chặt trán để chống đỡ, chịu đựng cơn đau đầu thì cánh cửa lối vào mở ra.

“A, sensei. Chào buổi sáng.”

“Togawa-san… Togawa-san!?”

Togawa, mặc một chiếc áo sơ mi và quần đùi có vẻ là đồ ngủ, ló đầu vào phòng. Vừa bối rối tự hỏi sao Togawa-san lại ở nhà mình, cơn đau đầu âm ỉ của tôi lại càng nặng thêm. Togawa-san cũng vừa mới ngủ dậy, tóc vẫn còn rối bù.

“Đây là nhà em. Phòng của em, giường cũng là của em luôn.”