Hitozuma Kyoushi ga Oshiego no Joshikousei ni Do Hamari Suru Hanashi

Truyện tương tự

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

27 42

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

59 654

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

55 437

Tensai Joyuu no Osananajimi to, Kiss Scene wo Enjiru koto ni natta

(Đang ra)

Tensai Joyuu no Osananajimi to, Kiss Scene wo Enjiru koto ni natta

Mugi Amamiya

Kaito là một nam sinh trung học đang cố gắng trở thành một diễn viên, dù chỉ là một vai diễn nhỏ, để thực hiện lời hứa với cô bạn thời thơ ấu Rena. Một học sinh mới chuyển đến lớp cậu.

7 29

Light Novel Vol. 1 - Chương 2: Ngước nhìn lên ngôi sao đang rơi (1)

Nhìn một cách khách quan, có lẽ cuộc đời tôi cho đến nay thuộc loại khá bình yên. Từ thuở nhỏ cho đến khi trưởng thành, tôi luôn chọn lối đi an toàn và chắc ăn nhất, không có gì phải hối tiếc.

...Hoặc ngược lại. Có lẽ nó nhạt nhẽo đến mức chẳng đáng để cảm thấy hối tiếc. 

Đối với một người như tôi, một tháng trước quả là khoảng thời gian nhiều biến động. Dù nguyên nhân bắt đầu từ đâu khác, lỗi lầm hoàn toàn thuộc về tôi, và tôi đã liên tục thể hiện những hành vi thảm hại mà bản thân chưa từng tưởng tượng nổi.

Giờ đây, cảm giác muốn chết cũng đã dịu đi ít nhiều, nhịp sống hối hả nhưng quen thuộc đã trở lại. Kể từ sự việc ấy, đã một tháng trôi qua, lúc này là giữa tháng Sáu. Mùa mưa đã đến. Khi mùa này kết thúc, kỳ thi và kỳ nghỉ hè sẽ tới, không biết tâm trạng của những học sinh lúc ấy ra sao. 

Ở trường, tôi và Togawa-san cũng chẳng có gì đặc biệt. Điều đó là hoàn toàn bình thường. Tôi là giáo viên chủ nhiệm, còn Togawa-san là học sinh. Buổi sáng gặp nhau thì chào hỏi đôi lời, giờ nghỉ trưa nếu được rủ thì cùng chơi ném bóng... chỉ vậy thôi. Việc nắm tay nhau trên đường đi và về khi chơi ném bóng... có thể xếp vào phạm trù thân thiết. Và cả chuyện liên lạc riêng với Togawa-san nữa... cũng trong phạm trù ấy. 

Nếu bỏ qua những chi tiết có phần bất thường đó, có thể nói cuộc sống hàng ngày của tôi đã trở lại, gần như không thay đổi mấy.

Tuy nhiên, ngay cả trong những ngày tháng tưởng chừng như không đổi thay, vẫn có những biến chuyển nhỏ. 

Tôi có cảm giác tần suất ánh mắt tôi và Togawa-san chạm nhau trong lớp học ngày càng nhiều hơn. Đôi khi, vào những khoảnh khắc bất chợt, ánh nhìn của chúng tôi đồng điệu một cách kỳ lạ, như thể khớp nhau hoàn hảo. Những lúc như thế, Togawa-san thường nở nụ cười thường ngày rạng rỡ, đôi mắt hơi nheo lại khi cười với tôi. Đặc biệt, mỗi lần ấy, đôi mắt của em ấy lúc nào cũng lấp lánh, và khi thấy tôi bối rối, em ấy lại hài lòng mà đảo mắt đi chỗ khác. 

Tôi không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau nụ cười ấy của Togawa-san. 

Cũng giống như việc tôi khó lòng diễn đạt thành lời những suy nghĩ của mình về em ấy, có lẽ ngay cả bản thân Togawa-san cũng không thể giải thích rõ ràng cảm xúc của mình dành cho tôi là gì. 

Chỉ là, việc ánh mắt chúng tôi gặp nhau... 

không chỉ đơn thuần là Togawa-san nhìn tôi, mà còn là vì chính tôi cũng đang dõi theo em ấy. 

---

"Hôm nay trứng hơi ngọt nhỉ?"

Chồng tôi tròn mắt khi cắn miếng trứng tráng buổi sáng. 

"Thỉnh thoảng như vậy cũng được mà. Em khá thích trứng ngọt đấy."

Nhân tiện, bấy lâu nay tôi vẫn làm trứng tráng mà chưa từng thắc mắc gì, hóa ra tôi chẳng biết gì về sở thích của chồng mình. 

Sau khi nuốt xong, anh ấy trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói: 

"Nếu em thích thì cũng được."

Rõ ràng là anh ấy thích vị bình thường hơn. 

"Ừm..."

Tôi cũng nghĩ vậy. 

Tại sao hôm nay lại ngọt nhỉ? 

Chỉ là... tôi thử làm cho vui thôi. 

"Ủa, hôm nay anh cạo râu à?"

Khi tôi đang rửa bát đĩa sau bữa sáng, từ phòng tắm vọng lại tiếng dao cạo. 

"Anh thuộc tuýp người thấy khó chịu là cạo ngay, dù có là ngày nghỉ. Dẫu sao hôm nay cũng chẳng có kế hoạch gì."

"Hả..."

"Khi rửa mặt mà sờ thấy da láng mịn, cảm giác thật dễ chịu đúng không?"

"Làm sao em biết được. Em có bao giờ mọc râu đâu."

"À phải rồi nhỉ."

Tôi khẽ nhún vai "à phải rồi" là sao chứ? Tiếng nước chảy êm đềm trôi qua trong ngày Chủ nhật bình yên ấy. Trong không khí mát mẻ xua tan đi cái oi bức ngột ngạt... 

Chuông điện thoại reo. 

Qua âm báo, tôi biết ngay đó là tin nhắn từ [Togawa-san]. Không cần kiểm tra, tôi cũng đoán được người gửi. Tiếng nước rửa bát đột nhiên nghe xa xăm như bị ngắt quãng. 

Thay đổi nhỏ thứ hai trong cuộc sống thường ngày: Những trao đổi riêng tư với Togawa-san.

[Nhắc mới nhớ, ngày nghỉ cô thường làm gì thế?]

Kể từ khi trao đổi số liên lạc, Togawa-san bắt đầu nhắn tin cho tôi với tần suất như bạn bè. Còn tôi thì không thể thoải mái như vậy được, nên luôn thận trọng trong từng câu chữ. 

Không hiểu sao cô gái này lại hài lòng với những cuộc trò chuyện nhạt nhẽo thế này, dù trông không phải kiểu thiếu bạn bè. Nhìn tin nhắn, tôi bật cười khẽ. Thực tế thì Togawa-san hay gọi tôi là "sensei" giọng lè nhè, nên thấy chữ "sensei" viết nghiêm chỉnh thế này lại thấy buồn cười.

"Có chuyện gì vui à?"

"À, không có gì đâu... Toàn tin nhắn rác bị lỗi font thôi."

Chồng tôi "hờ" một tiếng rồi ngoảnh đi tiếp tục cạo râu, vẻ mặt không chút nghi ngờ. Nhìn anh ấy, lòng tôi chợt dấy lên chút áy náy. Cảm giác tội lỗi vu vơ khiến tôi vừa nói dối chồng. 

Liệu đây có phải mối quan hệ phải giấu chồng không? Cảm giác khó chịu như tôi đang ngoại tình vậy. Dù thực chất chỉ là giao tiếp với một học trò - lại còn là con gái. Nhưng việc chỉ duy trì liên lạc với một học sinh cụ thể như thế này, sao tôi lại có cảm giác không thể để chồng biết được nhỉ?

[Ngày mát mẻ thì đi dạo với chồng hoặc mua sắm, thỉnh thoảng soạn giáo án rồi chấm bài nữa.]

[Hờ~]

[Xin lỗi vì nội dung nhạt nhẽo quá nhé.]

[Ý em không phải "hờ" kiểu đó đâu.]

Là kiểu nào vậy nhỉ? Tôi rửa xong bát, lau tay rồi cầm điện thoại vào phòng riêng. Căn phòng chật hẹp hơn nhiều so với phòng Togawa-san, chắc chưa bằng một nửa. Vốn đây là không gian không được thiết kế làm phòng ngủ nên chật chội cũng đành chịu. Khi mới cưới về ở, nơi này từng là kho chứa đồ. 

Tôi ngồi bệt xuống giường, khom người nhìn điện thoại. Cảm giác như đang lén lút liên lạc, thật ra là đang lén lút, khiến sống lưng tôi cũng muốn rùng mình. 

[Thế Togawa-san thì sao?] 

[Em toàn đi chơi với bạn bè thôi. Hoặc lẽo đẽo bám đuôi chị Sora nữa.]

"Sora... Ý em Hoshi-san à?"

[Chị Sora cuối tuần bận kéo xe nên ít khi rảnh lắm.]

"À ra vậy..." kiều phu phải đón khách du lịch nhỉ. 

Tôi nên gặp em ấy lần nữa để chào hỏi và xin lỗi. Nhưng gặp thế nào đây? Chợt nghĩ ra có thể nhờ Togawa-san dẫn đường. 

[Togawa-san, em có thể giúp cô liên lạc với Hoshi-san không? Cô muốn gặp em ấy.]

Bỗng dưng em ấy trả lời chậm hơn bình thường. 

[Ý cô là sao ạ?]

"Ý là sao...?"

Tôi không hiểu tại sao em ấy lại tỏ thái độ. Có lẽ em ấy không hài lòng điều gì đó chăng?

[Cô muốn xin lỗi vì hôm nọ đã làm phiền em ấy thôi.]

Tôi ngập ngừng không dám viết ra phần xấu hổ rằng mình còn chưa thanh toán tiền quán bar.

[À, chuyện đó á. Được thô. Em sẽ bảo với chị Sora. Cô muốn gặp khi nào?]

"Chuyện đó" là chuyện nào nhỉ?

[Nếu được thì hôm nay càng sớm càng tốt.]

Tôi sợ để lâu cảm giác biết ơn và áy náy sẽ phai nhạt dần.

[Hmm, ngay hôm nay thì khó đấy ạ. Chị Sora đang làm việc nên tắt điện thoại rồi]*

Cũng phải, tôi gật đầu hiểu ra.

[Nhưng nếu ra khu trước ga thì chắc sẽ gặp được đấy ạ. Chị ấy phụ trách ở đấy, hình như khu đó có tên là "hoa khôi" gì đấy.]

Nhớ lại lần trước gặp, em ấy cũng ở gần cổng torii trước ga.

[Cảm ơn em, cô sẽ thử qua đó xem sao.]

[Thế tức là hôm nay cô cũng rảnh hả?]

[Ừm.]

[Vậy mình đi hẹn hò đi cô.]

Hai con ngươi tôi đảo qua lại hai lần trước cụm từ "hẹn hò" hiện lên màn hình. 

Tôi bối rối không biết nên trả lời thế nào cho phải, vô thức gãi cằm. 

[Đừng có 'vậy' gì hết.]

[Đi hẹn hò đi mà cô.]

[Không được.]

[Tại sao ạ?]

[Vì Togawa-san là học sinh, còn cô là giáo viên.] 

Tôi nhanh chóng gửi đi câu trả lời đó, nhưng ngay lập tức nhận ra đó không phải lý do thật sự của mình. 

Lý do tôi không thể hẹn hò với Togawa-san là vì sợ bị học sinh khác nhìn thấy, sợ mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối. Nói "bị tách khỏi Togawa-san" nghe có vẻ hơi phóng đại, nhưng tôi thật sự sợ việc không còn có thể trò chuyện được với cô bé trong lớp nữa. 

Trước đây tôi đã do dự khi trao đổi số điện thoại vì muốn giữ phép tắc nhà giáo, vậy mà giờ đây, chính những tin nhắn này lại khiến tôi cảm thấy an tâm kỳ lạ. Nếu không có sợi dây liên lạc này, có lẽ những ngày nghỉ của tôi sẽ chỉ toàn nghĩ về Togawa-san mà thôi.

Bỏ qua chuyện đó đi, nhưng Togawa-san hoàn toàn không có phản hồi gì. 

Dù được rủ đi hẹn hò khiến tôi bối rối, nhưng không nhận được hồi âm nào cũng khiến tâm trạng tôi trở nên bất an. 

Tôi không biết nên nói gì thêm, nhưng lại không thể rời mắt khỏi điện thoại. 

[Ngày mai ở trường, chúng ta lại chơi ném bóng nhé.]

Đó là điều duy nhất tôi có thể hứa với em ấy. 

Có lẽ đó là "cuộc hẹn" xa xỉ nhất mà chúng tôi được phép. 

Togawa-san trả lời tôi không phải bằng chữ, mà bằng sticker. Hình một chú thú nhồi bông cách điệu đang vẫy tay với dòng chữ "Hẹn ngày mai nhé". Giữa trưa mới chỉ qua một nửa, phải chăng ngày chủ nhật của Togawa-san đã kết thúc ở đây? 

Tôi đặt điện thoại úp xuống giường, thở dài. 

Sau khi ngắt kết nối, tôi chợt trở nên tỉnh táo một cách kỳ lạ. 

Tôi đang bị cái gì thế này? Rõ ràng tình huống này không ổn chút nào. 

Tôi đang làm một việc cực kỳ nguy hiểm, nhưng lại vô cùng thiếu cảnh giác. Nếu những tin nhắn với Togawa-san bị phát hiện, tôi có thể mất việc, nhưng nỗi lo lại chìm dần vào dòng chảy thời gian. Có lẽ những người gặp scandal rồi bị lên báo cũng cảm thấy như vậy khi sự việc chưa vỡ lở? 

Nhưng... giờ tôi không thể làm ngơ Togawa-san được nữa. Tôi không thể bỏ mặc em ấy, cũng không thể đẩy em ấy ra xa.

Không, không phải là tôi không thể... mà là tôi không muốn.

Như thể một phần trái tim tôi đã gửi gắm nơi em ấy, Togawa-san đã trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của tôi.

"...Không ổn chút nào."

Đây chắc chắn là một dấu hiệu chẳng lành.

Tôi bước ra khỏi phòng, tìm chồng. Anh ấy đang tiếc nuối nhìn chồng bát đĩa đã được rửa sạch trong bếp.

"Em cứ để đấy anh rửa là được mà."

"Không sao đâu. À mà anh này, em vừa nhớ ra quên mua vài thứ, em chạy ra ngoài mua chút đồ nhé."

Thật khó nói dù không phải là giấu giếm gì, tôi định đi thanh toán tiền quán bar tiếp viên.

"Anh lau cửa sổ đây!"

"Anh mà dọn dẹp thêm mấy chỗ khác nữa thì em vui lắm đấy."

"Anh sẽ dọn cả nhà tắm luôn."

"Anh đúng là thích mấy nơi ẩm ướt thật đấy..."

Vừa bật cười chê trách, tôi giao phó việc nhà rồi rời căn hộ. Tôi đã chuẩn bị đủ tiền trong ví, chắc sẽ thanh toán được toàn bộ. Nhưng nếu họ bảo vẫn không đủ, có lẽ tôi sẽ phải kinh hãi trước chính bản thân mình mất.

Tôi hướng về phía trước cổng torii và tượng sư tử đá Komainu, nơi tôi đoán có thể tìm thấy em ấy. 

Vừa đi tôi vừa cầu mong hôm nay có thể giải quyết xong chuyện này. 

Đến trước ga, tôi nhận ra em ấy ngay lập tức nhờ chiếc xe kéo và ngoại hình nổi bật. Dù có hơi ngại khi làm phiền lúc em ấy đang làm việc, nhưng sau khi xác nhận không có khách ngồi phía sau, tôi tiến lại gần. 

"Này này cô gái xinh đẹp kia ơi, hãy để chiếc xe kéo này giúp cô trải qua tuổi thanh xuân và đổ mồ hôi trong tiết trời ẩm ướt mùa mưa... A là sensei à?" 

Cùng với lời chào mời đầy nhiệt huyết, chiếc xe kéo và mái tóc vàng quay lại. Hoshi-san, người từ trước trưa đã đẫm mồ hôi với đôi má ửng hồng, kéo xe lại gần tôi. Bộ trang phục màu chàm của người kéo xe hợp với em ấy đến lạ, đủ hiểu tại sao em ấy lại trở thành chủ đề bàn tán. 

"Gọi là cô gái xinh đẹp cũng đúng mà! Quả là đôi mắt tinh tường của tôi!" 

"A..." 

"Lâu quá không gặp cơ mà cũng không lâu lắm nhỉ. Quán bar tiếp viên vui chứ?" 

"Ahahahaha", tiếng cười the thé đến mức hiếm khi nghe thấy ngoài đời vang lên. 

Cơn đau đầu do say rượu tưởng đã khỏi bỗng trỗi dậy trong đầu tôi. 

"Đó là khoảng thời gian ác mộng. Theo đúng nghĩa đen, một cơn ác mộng." 

"Nahahahaha!"

Hoshi-san bỗng bật cười như vừa chợt nhớ ra gì đó. Giọt mồ hôi lấp lánh rơi từ trán em ấy dưới ánh nắng trông như những sợi chỉ vàng lấp lánh. Tôi suýt thốt lên thán phục, mỹ nhân dù làm gì cũng toát lên vẻ duyên dáng khó tả.

"Cô đang đi dạo à?"

"Không, tôi đang tìm em đây. May là gặp ngay."

"Ồ."

Hoshi-san ngả người ra sau với vẻ hài hước.

"Đã có chồng rồi cơ à? Nhưng thi thoảng có chút kích thích cũng hay ha!"

"Đừng nói thế. Tôi đến để cảm ơn và xin lỗi về chuyện hôm trước..."

"Hửm? Hừm... Hiểu rồi, ta vào quán trà nói chuyện nhé."

Tôi đi theo Hoshi-san đang dắt xe kéo về phía nhà ga. Đi bên cạnh em ấy, tôi có cảm giác như người hầu trong phim cổ trang.

Trước một quán cà phê, em ấy đỗ xe bên ngoài và vẫy tay gọi tôi.

"Em đang làm việc mà, có ổn không thế?"

"Cứ im lặng là không ai biết hết."

"Thật chứ...?" 

Tôi nghĩ hiếm có khách hàng nào lại đỗ xe kéo ngay trước cửa tiệm như thế này. 

Quán cà phê với tông màu chủ đạo vàng đen từ ngoài vào trong. Khu vực gần lối vào là quầy bar có ổ cắm điện, vài vị khách đang làm việc với laptop. Hình như phải thanh toán trước ở quầy. 

Tôi gọi cà phê, còn Hoshi-san gọi món risotto với lí do "Sắp chết đói rồi!". 

Sau khi tự lấy nước, chúng tôi hướng vào khu vực phía trong. Nhân viên quán không ngừng liếc nhìn Hoshi-san, cũng phải thôi, em ấy quá nổi bật mà. Bức tường cuối được trang trí kiểu gạch cổ, có kê bộ sofa êm ái. Hoshi-san chiếm lấy chỗ ngồi đó một cách tự nhiên. Dù mặc kimono truyền thống nhưng dáng vẻ vô cùng phóng khoáng. Tôi kéo ghế ngồi đối diện. 

"Xin lỗi sensei nhé, em chiếm sofa mất rồi." 

"Không sao, em làm việc vất vả hơn mà." 

Hoshi-san gật đầu vui vẻ, nhấp ngụm nước. 

"Rồi, chuyện gì nhỉ? Cô vợ trẻ hôm nay cần gì ở em thế ạ?" 

"Có gọi là 'cô vợ trẻ' không thế?" 

"Không cần thì vứt đi thôi." 

Không hiểu sao câu chuyện lại xoay sang hướng này. Cứ để em ấy dẫn dắt thì khó mà đi vào trọng tâm được.

Tôi phải là người mở lời trước. 

"À... Tôi... tiền quán bar tiếp viên... Tôi cần trả lại..." 

"Hửm? À à à, là tiền quán bar hả?" 

Dù tôi đã cố nói nhỏ lắp bắp để che giấu, Hoshi-san lại thẳng thừng nói to lên. 

"Cái giá phải trả cho một đêm nóng bỏng đắt đỏ thật đấy haha. May mà em có mang theo nhiều tiền, vừa đủ tiền để trả hết luôn." 

"Tôi thực sự xin lỗi. Tôi sẽ trả lại toàn bộ ngay." 

"Cô đặc biệt tìm gặp em chỉ để nói chuyện này á? Kỳ quặc ghê." 

"V-vậy sao?" 

"Là em thì em sẽ nghĩ 'may quá khỏi phải trả tiền' rồi tránh mặt luôn." 

Có lẽ một nửa là đùa, nhưng tôi thậm chí không nghĩ đến chuyện đùa kiểu đó. Có vẻ đầu óc tôi quá nghiêm túc. Nhưng tôi chợt nghĩ, nghiêm túc như vậy cũng được. 

"Vậy... tổng là bao nhiêu thế? À, em còn nhớ số tiền đã ứng trước không?" 

Hoshi-san gãi đầu từ chối: "Thôi đi mà." 

"Em là người dẫn cô đi, cũng là người cứ liên tục mời rượu vì thấy cảnh tượng ngày càng hài hước. Dù không ngờ em lại chỉ định nhiều nhân viên đến thế... Cứ coi như em đãi cô đi."

"Như vậy là không được..." 

"Thật mà, buổi tối đó vui lắm. Cứ tưởng cô uống nước lã nào ngờ cứ mỗi lần nghỉ lấy hơi là lại nghiêng ly, uống riết rồi mắt với miệng cứ đờ đẫn dần. Đến lúc muốn ngăn cũng không kịp nữa rồi." 

"Lẽ ra em nên ngăn tôi lại..." 

Đây không phải lúc cười đùa về chuyện cũ. Thế nên... dù không thể đổ lỗi cho ai khác, tôi vẫn là cô giáo say xỉn phải cần tới học sinh chăm sóc. Suy nghĩ thêm nữa chắc tôi độn thổ luôn quá, nên cố gắng làm ngơ điều đó. 

Cà phê tôi gọi được mang tới trước. Tôi cho sữa vào, khuấy đều lên. 

"Sensei này, nghe nói mỗi ngày chỉ nên uống tối đa 5 ly cà phê thôi đấy." 

"Giờ mới nói thì đã quá muộn rồi." 

Tôi phớt lờ tiếng cười khúc khích như chim của em ấy, nhấp ngụm cà phê. 

"Tôi rất biết ơn vì đã được chăm sóc, nhưng sao lại là nhà Togawa-san..." 

Đó mới là vấn đề chính... thực sự là vấn đề lớn. 

Một giáo viên say xỉn xông vào nhà học sinh rồi ngủ lại. không có bất kỳ lý do gì có thể biện minh cho hành động đó. 

"Thì em đâu biết nhà cô ở đâu, mà hỏi thì lúc đó cô cũng bất tỉnh rồi trả lời sao nổi."

"Nếu vậy... Sao em không đưa tôi về nhà em..."

"Em không có thói quen dẫn phụ nữ về phòng rồi ôm ấp đâu."

Hoshi-san thẳng thừng bác bỏ. Rồi sau một nhịp ngập ngừng, ánh mắt đảo quanh:

"Em không có thói quen dẫn phụ nữ về phòng rồi ôm ấp đâu."

"Ờm... Tôi nghĩ nói hai lần cũng không khiến câu nói nghe ngầu hơn đâu."

Khi tôi nhận xét về ý đồ nói lại lần hai, Hoshi-san "chậc" một tiếng, chống tay lên má vẻ hờn dỗi.

"Nhưng em từng dẫn Rin về phòng đấy."

"...Hả?"

Giọng tôi bỗng trầm đục như vọng lên từ đáy vực.

Trong khi giọng Hoshina-san vẫn luôn nhẹ nhàng:

"Đùa thôi mà. Mắt sensei trông đáng sợ quá đấy."

Lời nhận xét khiến tôi như nghẹn thở, cổ họng thắt lại.

"Đương nhiên... phải thế chứ. Học trò của mình lại có mối quan hệ không trong sáng như vậy được..."

"Yêu đương mà phân biệt trong sáng hay không trong sáng, chẳng phải quá thô thiển rồi sao?"

Tôi suýt nữa đã hét lên và bật dậy, nhưng ngay lúc đó, tôi bừng tỉnh. 

"Gì thế, sensei thích Rin à?" 

"Xin đừng đùa kiểu đó nữa." 

Tôi nhận ra giọng mình đang có chút gắt gỏng, không hiểu sao lại cảm thấy áy náy. 

"...Hừm~" 

"Xin đừng 'Hừm~' một cách đầy ẩn ý như thế nữa." 

"Sensei đúng là người khó tính nhỉ. À không, có lẽ đó mới đúng là sensei." 

Hoshi-san cười phớt qua, "Ha ha ha". 

"Dù có thích thì cũng đâu có sao? Tốt quá còn gì?" 

Em ấy đang muốn ai đồng tình với mình thế này? 

"Tôi đối với Togawa-san... không có gì đặc biệt cả..." 

Giọng tôi dần nhỏ lại, như thể mất hết sức lực. Lời phủ nhận yếu ớt đến mức chẳng có chút thuyết phục.

"Ồ, thế à? Vậy em nói chuyện này với Rin nhé?" 

"Tôi sẽ giận đấy."

Dù cô gái xinh đẹp hời hợt này là nguyên nhân chính, nhưng tôi không hiểu vì sao bản thân lại tích tụ thêm nhiều bực dọc khác nữa. Tôi chỉ nghĩ rằng nếu em ấy dám thổi phồng chuyện đó với Togawa-san, tôi sẽ... đánh. 

Có lẽ tôi sẽ đánh Hoshi-san mất. 

"Từ nãy đến giờ em cứ thấy sensei giận dữ thế nào ấy" 

"...Đúng rồi. Là do lỗi của Hoshi-san đấy." 

"Ớ? Tôi nghĩ chỉ là sensei không thành thật thôi mà." 

"Tôi...?" 

Em ấy giơ tay ra như bảo "Khoan đã". Món risotto chúng tôi gọi đã được mang tới. 

"Umph, ngon thật đó!" 

Em ấy cố ý phát ra tiếng khen ngợi hơi quá đà rồi tiếp tục ăn. Cách cắt ngang câu chuyện tuy lộ liễu nhưng không kém phần khéo léo. Rõ ràng em ấy đang chờ cho đến khi cơn giận của tôi nguôi ngoai. 

"À... Còn chuyện tiền nong..." 

"Đã bảo không cần mà. Em không muốn nói lại lần hai đâu nhé." 

Vừa nhồm nhoàm ăn risotto, giọng em ấy vẫn vô cùng thoải mái.

"Chúng ta là bạn mà, đúng không?" 

Sức mạnh tình bạn đột nhiên nảy sinh giữa hai chúng tôi. Nhưng chỉ cần nhìn cách những sợi tóc vàng óng như sợi kim tuyến của Hoshi-san đung đưa cũng đủ thấy khung cảnh đẹp tựa tranh, có một sức thuyết phục kỳ lạ. 

"Ra là vậy sao?" 

"Không phải sao!" 

"Có hạt cơm dính ở cằm kìa." 

"Cảm ơn sensei!" 

Đúng là một người bận rộn. 

"Nếu cô vẫn thấy áy náy, thì dùng số tiền đó làm gì đó cho Rin đi." 

Em ấy đột nhiên trở nên lạnh lùng và thốt ra câu nói như vậy. 

"Làm gì đó cho Togawa-san á?" 

"Cô bảo là chẳng có tình cảm gì, nhưng Rin lại cực kỳ thích cô đấy." 

"Cực kỳ..." 

Tôi không kìm được mà gãi gãi má, cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Dù có nói thẳng thừng thế đi chăng nữa... 

"Togawa-san, em ấy kiểu như... có chút gì đó rất..."

"Đừng giả vờ ngây thơ nữa thưa sensei. Rin dễ đọc vị như một cuốn sách vậy mà." 

"……………………………………" 

Nụ cười rạng rỡ, lấp lánh của Togawa-san. 

Ánh sáng ấy chỉ dành riêng cho tôi, không bao giờ hướng về bất kỳ người nào khác. 

Nhưng nếu tôi đón nhận điều đó, thì... 

"Nhưng công nhận đêm đó vui thật đấy nhỉ?" 

"Không, chẳng có gì vui hết, hoàn toàn không." 

"Sensei lúc đó vừa nói lắp bắp vừa đảo mắt liên tục, chỉ toàn nói về Rin thôi đấy." 

"Tôi đã hỏi Togawa-san về chuyện đó rồi. Nhưng tôi không nghĩ mình có nhiều chuyện để nói đến thế." 

Togawa-san chỉ là một trong số học trò của tôi. Tôi không hiểu rõ hoàn cảnh của em ấy đến mức đó, vậy thì có gì để nói cơ chứ? Tôi nghĩ vậy như một lời bào chữa, như một cách tự bảo vệ chính mình. 

Dấu chấm hỏi cứ đâm nhói vào da thịt, khiến tôi ngứa ngáy khó chịu. 

"Sensei đã tthifo thao bất tuyệt luôn đấy. Cô chẳng nhớ gì sao?" 

Hoshi-san cười nhìn tôi như đang nhớ lại điều gì đó. Nụ cười méo mó ấy không giấu nổi sự khoái trá.

"...Hoàn toàn không nhớ gì cả." 

"Thôi, có lẽ không nhớ thì tốt hơn đấy. Hiện tại sensei đang rất hạnh phúc mà, phải không nào?" 

Cách nói đó khiến tôi có cảm giác như mình đã kể nhiều huyện đủ khiến bản thân trở nên bất hạnh. 

"Tôi thực sự rất tò mò..." 

"Cô cứ yên tâm đi. Em với Rin cũng chẳng phải gu của nhau đâu." 

"Yên tâm kiểu gì chứ..." 

Sau khi dọn sạch đĩa risotto, Hoshi-san bắt đầu nghịch chiếc thìa bằng đầu ngón tay. 

"Em cũng từng sống trong gia đình mẹ đơn thân, nên có lẽ... không thể bỏ mặc được." 

"...Vậy sao?" 

Dù tình cảnh của Togawa-san còn tệ hơn nhiều, khi ngay cả mẹ em ấy cũng chẳng thèm về nhà. 

"Chuyện đâu có nghiêm trọng đến mức phải phản ứng thế đâu. Sensei đúng là nghiêm túc quá đi à." 

Nghiêm túc. 

Dù bản thân chỉ nghĩ mình đang cư xử đúng mực, nhưng tôi thường xuyên nhận được đánh giá này. 

"Tôi nghĩ Hoshi-san cũng rất nghiêm túc đấy chứ."

"Thật luôn á?" 

"Nhìn em, tôi cảm nhận được một dáng vẻ của người vốn nghiêm túc nhưng cố tình diễn vai kẻ hời hợt." 

Những lúc tỏ ra bất cần, có chút gì đó không tự nhiên. 

Dù giả vờ tùy tiện nhưng lại không giấu nổi bản tính chu đáo. 

Hoshi-san nhăn mặt, vẫn cầm chặt chiếc thìa. 

"Ý cô là một đứa hướng nội đang cố gắng đóng vai hướng ngoại sao?" 

"Tôi không có ý đó." 

"Fufun." 

Hoshi-san cười mãn nguyện trước nhận xét tưởng chừng như mang tính chê bai. 

"Em thích cô rồi đấy, sensei à." 

Vết sẹo trên trán vốn dễ bị che giấu dưới ánh mặt trời, giờ đây dường như hiện rõ hơn khi em ấy cười. 

"Em sẽ để dành việc đó sau cùng." 

"Hả?" 

Tỏ ra thất vọng vì tôi không hiểu ý, Hoshi-san thở dài một cách không giấu diếm. 

Ra khỏi quán cà phê, người bạn mới của tôi than thở: "Em buồn ngủ quá."

"Lẽ ra không nên ăn, em no quá."

"Khổ thật nhỉ, bây giờ người ta đều nghỉ cuối tuần cả rồi."

"Đúng, đúng," Hoshi-san cười với đôi mắt mơ màng.

"Rin ấy nhé, có nhiều điểm giống em lắm đấy."

Em ấy lẩm bẩm như vậy trong khi chuẩn bị xe kéo.

"Giống ở cái chỗ vô trách nhiệm với cảm xúc của bản thân."

Tôi không hiểu em ấy đang nói RIn giống với ai, cứ như đang độc thoại vậy.

"'Cơ mà, đừng quá sa đọa nhé. Nhưng sa đọa thì cũng được thôi.

"Rốt cuộc em đang muốn nói gì thế?"

"Em chỉ muốn cô quan tâm đến Rin hơn thôi. Chắc em nó cũng sẽ vui lắm đấy."

"...Rốt cuộc em đang muốn nói gì thế?"

Tôi lặp lại cùng một câu, nhưng với ý nghĩa hơi khác đi một chút.

Em ấy chỉ đáp lại bằng một tiếng cười nhẹ "A ha ha" rồi kéo chiếc xe rời đi.

"Bạn bè à..."

Tôi đã có một người bạn tồi nhưng lại rất dễ chịu. Ngoại trừ vẻ hời hợt ra thì em ấy là một người tốt bụng, thoải mái như làn gió vậy.

Cuối cùng, tôi đã không thể trả số tiền mà mình đã nợ.

Với số tiền lẽ ra tôi phải trả cho quán bar tiếp viên, tôi có thể lằm gì cho cô học trò của mình đây.

"...Sám hối ư?"

Tôi chỉ có thể nghĩ được bấy nhiêu đó thôi.

Risotto là một món cơm đặc trưng của nước Ý. Món ăn có nước sốt hầm từ thịt, xương, cá hoặc rau củ, có thể chứa nhiều kem, phô mai Parmesan, bơ tùy theo khẩu vị người ăn.