Hitozuma Kyoushi ga Oshiego no Joshikousei ni Do Hamari Suru Hanashi

Truyện tương tự

Junior High School DxD

(Đang ra)

Junior High School DxD

Shinonome Rippu

*Các sự kiện trong vol 1 Junior High diễn ra sau vol 10 chính truyện.

8 257

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

77 7915

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

109 1518

Light Novel Vol. 1 - Chương 2: Ngước nhìn lên ngôi sao đang rơi (2)

"Ichise...Ichigahara-sensei."

Bị gọi bằng biệt danh rồi kèm theo chỉnh sửa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì giọng nói khác lạ... đồng thời tôi cũng nhận ra một điều gì đó khi quay nhìn. 

Lúc này đang là khoảng thời gian sau khi tiết sinh hoạt buổi sáng kết thúc và trước khi tôi chuẩn bị đến phòng giáo viên. Người vừa gọi tôi là một học sinh không thuộc lớp tôi phụ trách. Dù vậy, vì đã từng dạy nên tôi vẫn nhớ mặt em ấy.

Tên em ấy chắc chắn là...

"Em Mori, có chuyện gì vậy?"

Tên em ấy là Mori Kotori, một cái tên khá ngắn gọn nên tôi nhớ rõ. Nếu nói rằng em ấy không hợp với cái tên này có hơi thất lễ, nhưng em là một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đen hơi cứng với đôi mắt to ấn tượng. Tôi gần như chưa từng nói chuyện riêng với em ấy, nên không đoán được em ấy muốn gì.

"Etou..."

Em ấy ôm chặt cánh tay trái, mím môi như đang ngại ngùng. Tuy hơi cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn rất mạnh mẽ, đảo qua đảo lại như sắp phát ra tiếng động. Tôi cố đoán xem em ấy đang suy nghĩ gì từ sự xấu hổ đó. 

"Em muốn nói nhưng không muốn người khác nghe thấy à?"

Mori có vẻ hơi do dự nhưng gật đầu nhẹ. Chắc chắn không phải chuyện ngắn gọn.

"Vậy sau giờ nghỉ trưa thì sao? Em đến phòng chuẩn bị giáo án được không?"

Sau khi nghe thời gian và địa điểm, Mori gật đầu rồi nhanh chóng quay về lớp. Tôi chỉ có thể nghiêng đầu thắc mắc. Chuyện gì thế nhỉ? Nếu là vấn đề ở trường, đáng lẽ em nên tìm giáo viên chủ nhiệm chứ? Nếu muốn hỏi tôi về chuyện bài vở thì tại sao lại không muốn bị người khác nghe thấy chứ?

Tôi không nghĩ ra được chuyện gì mà chỉ mình tôi có thể giúp.

Nhưng...

"Hóa ra trong mắt học sinh, mình là 'Ichisen' sao..."

Nghe như một con số vậy. Tôi vừa đi đến phòng giáo viên vừa nghĩ xem có cách nào chèn thêm "mười" hay "trăm" vào không. Rồi khi đang sắp xếp tài liệu, tôi chợt nhớ ra.

Tôi đã hứa với Togawa-sana sẽ chơi ném bóng vào giờ nghỉ trưa. Biết làm sao đây?

Có nên đề nghị Mori dời sang sau giờ học không? Nhưng tôi có nên ưu tiên chơi bóng hơn lắng nghe học sinh? Vì bản thân là một giáo viên, tôi do dự.

Nhưng rồi tôi lại vật lộn với chính mình. Tuy vẫn có những ngày bận không thể chơi, nhưng hôm trước chính tôi đã hứa: "Ngày mai chúng ta chơi nhé". Nếu đột ngột hủy hẹn, Togawa-san chắc sẽ rất thất vọng lắm.

Tôi thở dài một hơi. 

Nếu không phải là giáo viên, tôi đã có ngay câu trả lời nên ưu tiên ai.

Đau đầu vì mâu thuẫn, tôi đập trán vào bàn.

Cuối cùng, sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi quyết định từ chối Togawa.

Là một giáo viên, tôi phải giữ lấy tiêu chuẩn tối thiểu. Để em ấy có thể tiếp tục gọi tôi là "sensei".

"Xin lỗi em."

"Vâng."

Phải nói ra trước nụ cười của Togawa-san, người đã cất công ghé qua lớp học để gọi tôi cùng với đó là vẻ mặt tràn đầy hy vọng, khó khăn hơn tôi tưởng rất nhiều. Không phải là đau lòng, mà là cảm giác mòn mỏi. Tôi có cảm giác như trái tim mình đang bị làm cho héo mòn đi vậy.

"Không sao, không sao mà!"

Những lời nói đó không phải để an ủi tôi, mà là lời tự nhủ với bản thân. 

Aaaaa, tôi cũng thấy bất an theo. Tôi lo lắng quá mức, sợ rằng từ những chuyện nhỏ nhặt thế này, Togawa-san sẽ dần xa cách tôi. Chỉ cần nghĩ đến việc chúng tôi sẽ trở lại mối quan hệ tầm thường như hồi đầu năm học, cùng lớp nhưng chẳng hề mảy may để ý đến nhau, tôi đã thấy sốt ruột đến mức muốn lao về phía trước.

"Ngày mai nhé!"

Lần này tôi đã chọn đúng ngày để nói.

"Ahaha!" Togawa-san cũng nhận ra ẩn ý của câu nói đó rồi bật cười. Em ấy chạy vụt qua hành lang, rồi vẫy tay thật mạnh.

"Ngày mai là thứ Ba đấy, sensei ơi!"

"Thì sao chứ!"

Togawa-san mỉm cười vui vẻ, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Dù Togawa-san lúc nào cũng tươi cười, nhưng nếu không phải do tôi tưởng tượng thì nụ cười ban nãy dành cho tôi khác hẳn với nụ cười thường ngày. Từ cử chỉ nhỏ nhặt, sự thay đổi trong tâm trạng, khoảng cách mong manh giữa chúng tôi… Có lẽ chính các yếu tố đó khi hòa quyện lại, đã tạo nên ánh sáng rạng rỡ trên gương mặt em ấy.

"Togawa-san… mình thích em ấy nhất…"

Tôi lắc đầu. Không phải vậy. Nếu bắt chước theo, sợ tôi sẽ bị gọi là người thích em ấy nhất mất… Tôi vội vàng gạt bỏ suy nghĩ đó. Những lời Hoshi-san đã nói ngày hôm qua… Dù đã cố kìm nén và giữ im lặng, nhưng một khi đã thốt ra, tôi phải ý thức được mình đang làm gì. 

Gương mặt ủa Togawa-san. Giọng nói của em ấy. Tất cả đều hướng về phía tôi.

Chỉ cần tưởng tượng cảnh em ấy hướng những thứ đó đến một người khác ngoài tôi, tôi đã muốn đứng ngồi không yên, mất hết bình tĩnh… Trong lòng tôi chỉ có cảm giác khó chịu và phẫn nộ. 

Nếu em ấy không mỉm cười với tôi nữa, có lẽ trái tim tôi sẽ tan vỡ và chết mất.

Đến mức tôi có thể đánh mất cuộc sống thường ngày nếu không có Togawa Rin.

Và rồi giờ nghỉ trưa đã đến. Mori-san bước vào phòng chuẩn bị giáo án mà không hề gõ cửa. 

Em ấy xông vào với khí thế như muốn gây sự, bỏ qua cả chào hỏi.

"Xin lỗi vì đã làm phiền."

Không một chút khách sáo. Dù không thân thiết, nhưng vì tôi đã quá quen với Togawa-san, tôi cảm thấy được sự khác biệt.

Vừa ngồi xuống, Mori-san đã thẳng thừng mở lời. Giọng điệu như đang tra hỏi tôi. 

"Hôm qua em đã thấy sensei."

"Ể? Ồ... vậy sao?"

Tôi không kịp hiểu em ấy đang ám chỉ chuyện gì, nên phản ứng có phần chậm chạp. Hôm qua... là ngày nghỉ. Tim tôi đập thình thịch. Tưởng tượng đến cảnh mình bị bắt gặp làm mấy chuyện khó xử, tôi như muốn nghẹt thở. Nhưng rồi tôi sực nhớ ra hôm qua mình không gặp Togawa-san, mồ hôi vừa mới toát ra đã vội lắng xuống, tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

"Cơ mà... Em đã thấy cô ở đâu cơ?"

"Cô đi cùng Sora."

Giọng nói đè nén của em ấy thốt lên một cái tên khó đoán trong chốc lát.

"Sora... ý em là Hoshi-san à?"

Chắc là lúc chúng tôi uống trà ở quán cà phê chăng? Nếu để ý chiếc xe kéo đậu ngay trước cửa, người quen của em ấy có thể nhìn thấy bên trong. Cách gọi "Sora" thân mật cho thấy hai người họ không phải chỉ là người quen bình thường.

"Dạo nọ cô được Hoshi-san giúp đỡ... ừm, chỉ là chút việc nhỏ thôi. Nên cô muốn gửi lời cảm ơn."

"Giúp đỡ...?"

"À, chuyện đó... Em đừng bận tâm."

Có những thứ tốt nhất nên giữ trong lòng mà không nên nói ră. Nhưng có vẻ Mori-san đang nghi ngờ, ánh mắt vốn đã sắc lạnh lại càng thêm phần gai góc hơn. Đó không còn là ánh mắt của một loài chim nhỏ nữa, mà là ánh mắt của một loài chim săn mồi.

"Sensei cũng thích con gái à?"

"............Hả?"

Như một cú tát mạnh giáng thẳng vào tôi, câu hỏi đó khiến tôi choáng váng.

Tôi không hiểu sao em ấy lại đi đến kết luận đó. Một câu hỏi không rõ lý do, nhưng lại đào sâu thẳng vào điểm mấu chốt nhất. Bị chất vấn trực diện một cách thiếu tế nhị như vậy, đôi mắt tôi hơi giật giật.

Thích con gái. Gương mặt hiện lên ngay trong đầu tôi, nhưng tôi vội chớp mắt xua tan đi.

"Không, không. Cô đã kết hôn rồi mà?"

Tôi giơ chiếc nhẫn cưới trên ngón tay trái lên, Mori-san liếc nhìn rồi thở dài "Hừm" với vẻ thờ ơ.

"Hừm...? Vậy sao?"

Không hiểu sao Mori-san lại nghiêng đầu tỏ vẻ hoài nghi.

Hay chỉ là tôi tưởng tượng thôi? Mỗi khi tôi nói mình đã kết hôn, hầu như ai cũng có cùng một phản ứng như vậy.

Có gì khó hiểu đến thế ư?

"Nên là.. phụ nữ không phải là đối tượng tình cảm của cô đâu..."

Tôi tự hỏi sao mình lại ấp úng đến vậy. Như có điều gì áy náy, lời nói không được suôn sẻ. Một cảm giác mơ hồ khó tả, cứ như tôi đang phản bội ai đó khiến giọng nói và ánh mắt tôi đều chùn xuống. 

Chiếc nhẫn cưới mà tôi đưa ra như một bằng chứng, trong tầm mắt đang dần mờ đi của tôi, lúc ẩn lúc hiện.

"Sensei cũng..."

Quan trọng là chữ "cũng". "Cũng" nghĩa là Mori-san... cũng vậy.

"A..."

Cuộc trò chuyện ở quán cà phê hôm đó, ngoại hình của Mori-san, rồi cả chiều cao của em ấy. Tất cả đều khớp một cách hoàn hảo.

Thành thật mà nói, dù không muốn chỉ ra điều này nhưng tôi không thể giả vờ như không nhận ra. 

"Có phải em và Hang..."

Tôi không cần nói hết câu, Mori-san đã cúi đầu nhẹ với vẻ ngượng ngùng như hiểu ý tôi. 

À thì... Hoshitaka Sora... 

Tôi suýt thở dài: "Lại còn tán tỉnh cả nữ sinh cấp 3 nữa à". Nhưng trước khi kịp than thở, một bóng hình lớn hơn hiện lên. Bóng hình ấy mang dáng dấp Togawa-san khiến tôi mở to mắt. Ủa, tôi có đang nhìn nhầm... Hả?

"Nhưng em có cảm giác Sora đang hẹn hò với nhiều người khác nữa... Từ cách cư xử, tần suất gặp nhau, mấy thứ đó làm em nghĩ vậy. Nên em tưởng sensei cũng..."

"Không phải, hoàn toàn không phải! Cô và em ấy chỉ là bạn bè thôi mà." 

Tôi không nhớ đã trở thành bạn từ khi nào, nhưng nếu đối phương nói vậy thì chắc là bạn rồi. Có lẽ vậy.

"Nói thế này hơi kỳ nhưng... hình như em ấy chỉ thích những cô gái lùn thôi." 

Tôi và Hoshi-san cao gần bằng nhau nên chắc tôi không phải đối tượng của em ấy rồi.

"Chuyện đó... Em nghe nói rồi..."

Ánh mắt vốn đã sắc lạnh của Mori-san lại càng khó đọc, nhưng có vẻ em ấy vẫn chưa hết nghi ngờ tôi. 

"Thật khó để chứng minh mình vô tội quá..."

Tìm bằng chứng chứng minh mình vô tội quả thực là điều bất khả thi.

"Thay vì hỏi cô, em nên trực tiếp hỏi Hoshi-san thì hơn."

Nói đúng hơn là tôi hoàn toàn hề không liên quan đến chuyện riêng của Mori-san nên có bị tra hỏi cũng chẳng giúp được gì. Dù nói là bạn bè nhưng tôi còn chẳng liên lạc được với Hoshi-san nữa. Mori-san khịt mũi tỏ vẻ không hài lòng với lời giải thích của tôi.

"Người ta chắc chắn sẽ nói 'không có, không liên quan' rồi còn gì nữa."

"Cũng đúng nhỉ... Hmm, phải làm sao đây?"

Do thiếu kinh nghiệm trong những tình huống bị chất vấn thế này nên tôi chẳng nghĩ ra được gì.

"Mori-san, cô phải làm gì thì em mới chịu tin đây?"

Tôi hỏi ngược lại người vốn đến để tra khảo tôi. Mori-san vẫn giữ thái độ cứng rắn, càu nhàu:

"Bộ chứng minh được thì cô vô tội à."

"Chính vì không thể chứng minh nên cô mới khổ sở thế này đây..."

Tôi cười khổ, tôi bắt đầu cảm thấy hơi phiền phức. Cô bé này khó nói chuyện thật đấy.

Phải chăng khi yêu ai đó, cách nhìn nhận và suy nghĩ của người ta sẽ trở nên hẹp hòi như vậy?

"Để cô nói lại lần nữa nhé, về cơ bản cô đã kết hôn rồi."

"Ngoại tình."

Dù tôi có nói gì thì em ấy cũng sẽ phủ nhận, tôi bất giác thở dài.

Là một giáo viên mà lại nghĩ thế này khi học sinh tâm sự thật không đúng chuẩn mực chút nào, nhưng bị cuốn vào chuyện này rồi mà Mori-san lại không chịu suy nghĩ gì làm tôi rất khó chịu. 

Dần dần tôi cũng thấy bực với cả Hoshi-san. Nhưng vì đã được trả tiền hộ ở quán bar tiếp viên nên tôi khó lòng phàn nàn.

Tôi đã bị mua chuộc một cách khéo léo. 

Sau khi ngồi suy ngẫm trên ghế, tôi buông một câu bất cần:

"Thôi được rồi. Nếu như phát hiện cô thật sự có quan hệ như thế với Hoshi-san, thì em cứ đến giết cô nhé."

"Hả?"

Ngay cả Mori-san cũng sửng sốt. Nhưng nếu không nói thế thì cô bé này sẽ không chịu nghe đâu. Vì tôi không thể chứng minh gì nên đánh cược mạng sống là cách nhanh nhất.

"Cô biết chắc chắn là cô không có quan hệ tình cảm với Hoshi-san nên cô có thể hứa vô lý thế nào cũng được. Em hiểu chứ? Nếu đúng như những gì em vừa nghĩ thì cứ đến đây phanh thây cô ra cũng được. Để cô khẳng định lại một lần nữa nhé, cô với em ấy không phải là kiểu đó."

Vừa nói tôi vừa nghĩ, nếu Hoshi-san mà đùa rồi xác nhận thì tôi chết chắc. Tôi tin em ấy vốn là người nghiêm túc nên sẽ không nói thế, nhưng nếu tôi đoán sai thì cũng đành chấp nhận là tôi không có con mắt nhìn người vậy.

"Nếu em không muốn phạm tội vì giết cô, thì côi có thể tự sát cũng được. Như vậy được chưa?"

 

Việc thất hứa Togawa-san rồi chờ một cuộc trò chuyện giữa giáo viên và học sinh nhưng hóa ra lại về chuyện tình cảm càng làm tôi thêm bực tức. Nếu là kiểu tư vấn tình cảm thế này thì thành thật mà nói, tôi chẳng muốn nhận chút nào. Tôi liếc nhìn đôi găng tay trên bàn một cái rồi lạnh lùng đảo mắt sang Mori-san.

 

Tôi nhìn Mori-san chằm chằm. Đến mức này thì có vẻ Mori-san cũng hơi co rúm lại, cúi đầu xuống với vẻ ngượng ngùng. Tôi quyết định kết thúc cuộc trò chuyện này tại đây.

 

"Nếu em đã hiểu rồi thì hôm nay dừng ở đây thôi. Và... em nên trực tiếp gặp Hoshi-san để nói chuyện. Nghi ngờ người khác chỉ tổ thêm rạn nứt trong tình cảm thôi.Chuyện hôm nay thì dĩ nhiên là cô sẽ không tiết lộ với bất kì ai hết."

 

"Vâng..."

 

Giọng Mori-san nghe yếu ớt, dường như vẫn chưa thực sự thỏa mãn với câu trả lời của tôi. Nhưng nói thêm cũng chỉ phí thời gian cho cả hai mà thôi. Với tôi, ngay từ đầu đây đã là một nghi ngờ vô lý, nên dù có giải quyết xong cũng chẳng được lợi lộc gì.

 

Tôi quay lưng lại với Mori-san, thở dài một hơi nặng nề.

 

Một buổi tư vấn có phần nhạy cảm lại còn liên quan đến người tôi quen biết khiến tâm trí tôi rối bời. Nhưng mà Hoshi-san thực sự... đã động chạm đến học sinh trường tôi sao? Lôi kéo một nữ sinh cấp ba thế này... đúng là không biết sợ là gì mà. Mỗi lần dính dáng đến em ấy, tôi luôn có cảm giác sẽ có chuyện không tốt xảy ra.

"……………………………………"

 

Không biết em ấy đang nghĩ gì nhỉ? Chí ít thì Togawa-san không phải là gu của Hoshi-san, thế là tốt rồi.

 

“Senseii... cô thật sự không có thành kiến gì với chuyện con gái yêu nhau sao?"

 

Vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Mori-san hỏi tôi với vẻ tò mò.

 

Bị hỏi thẳng thế này, với tư cách một giáo viên, thật khó để trả lời.

 

"Để mà nói thì… cô không biết nữa. Trước giờ cô chưa từng suy nghĩ nhiều về chuyện này."

 

Tôi trả lời trong khi ánh mắt vô định nhìn ra xa, không tập trung vào Mori-san.

 

Khi xung quanh không có ai như vậy, thì thành kiến hay quan niệm thông thường cũng chẳng hình thành. Nhưng gần đây, sau khi quen biết những người như thế, tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn. Cá nhân tôi thì không có phản đối gì.

 

Nhưng phiền ở chỗ, mỗi khi cố nghĩ về chuyện này, hình ảnh Togawa-san lại hiện lên trong đầu, làm tâm trí tôi loạn hết cả lên. Không, hay nói đúng hơn là dạo này, không cần biết tôi suy nghĩ về chuyện gì, Togawa-san cũng lởn vởn trong đầu.

 

Dù tôi cố gắng tìm câu trả lời trước cho câu hỏi "Togawa-san thực sự là gì đối với tôi?", thì cuối cùng cũng chỉ quay lại những thứ xoay quanh Togawa-san mà thôi.

 

Tôi bị dày vò bởi một nghịch lý khó hiểu: Nếu không giải quyết được Togawa-san, thì tôi không thể ngừng suy nghĩ về em ấy được.

 

"Hmm..."

 

"... À mà này, ban nãy em có nói ‘hóa ra’, nó có nghĩa là gì thế?"

Chuyện tình cảm giữa phụ nữ với nhau cũng vậy, tôi tự hỏi tại sao một học sinh mà tôi hầu như chưa từng trò chuyện lại có thể nghĩ về tôi như thế.

 

Mori-san nói ra một cách thẳng thắn, không chút e dè:

"Tại vì có tin đồn cô nhìn bọn em với ánh mắt kỳ lạ đó ạ."

 

Lại một lời đồn khủng khiếp ập đến một cách bất ngờ.

"Gì... cơ?"

"Nghe bảo cô hay nhìn vào váy và chân của nữ sinh lắm."

"H... Hả? Không... Làm gì có chuyện đó?"

 

Tôi hoảng loạn. Học sinh đang nói về một tôi mà tôi không hề hay biết. 

Tôi thề là tôi không hề nhìn vào váy hay chân của nữ sinh.

Nếu tôi có vô thức làm thế thì… đương nhiên là tôi không nhận ra rồi.

Nhưng chắc chắn không có chuyện đó… hoàn toàn không.

 

"Với lại, ai nhỉ... em quên mất tên rồi, nhưng cô có nắm tay một bạn nữ mà?"

Lời nói của Mori-san đâm vào trúng tim đen của tôi. 

 

Đúng rồi. Nếu cứ hành động công khai như thế mà không che giấu gì thì lời đồn cũng đúng... không, nó đã vượt xa cả tin đồn rồi.

"Chuyện đó... đúng là có thật nhưng—"

"Thấy chưa!"

"Không, ý cô là ngoài chuyện đó ra thì làm gì còn nữa..."

 

Tôi không nghĩ ra được gì. Đành bất lực bỏ qua, nửa thừa nhận nửa phủ nhận.

 

"...Có phải lúc nãy cô vừa nhìn chân em không?"

"Không."

"Thế thì...cô cũng không biết nữa." 

Chân con gái á... Đúng là tôi có nhìn chân Togawa-san khi em ấy mặc đồ thường, nhưng kiểu đó thì ai mà không nhìn. Vì chân em ấy đẹp, lại phô ra nhiều, dài miên man...

 

"Hóa ra có tin đồn như vậy về cô sao..."

 

Có phải vì thế mà chiếc nhẫn cưới của tôi bị nghi ngờ không nhỉ? Liệu Togawa-san có tin vào những lời đồn đó không? Nhưng nếu cứ để ý chuyện này, chắc tôi lại càng vô thức nhìn nhiều hơn mất. 

 

Việc tôi nắm tay Togawa-san đi dạo bị nhiều người trêu chọc, có lẽ không còn là trêu đùa, mà học sinh khác thực sự nghĩ vậy. Không hiểu sao chuyện này chưa bị xới lên ầm ĩ nhỉ?

"Giả sử có là thật đi nữa thì...cũng không nên suy diễn như thế chứ..."

 

Tôi lẩm bẩm như nói một mình, có nói với Mori-san cũng vô ích.

Mori-san đáp lại bằng một tiếng "Ừ..." lưỡng lự rồi rời khỏi chỗ ngồi. Có vẻ em ấy chỉ đến để nói về chuyện của Hoshi-san thôi.

 

Với tư cách một giáo viên, lẽ ra tôi phải khiển trách việc học sinh có quan hệ tình cảm với một người đã có công ăn việc làm.

Nhưng sao tôi lại cảm thấy mình không có tư cách để nói điều đó nhỉ?

 

"Sensei, em..."

Trước khi mở cửa, Mori-san bỗng quay lại gọi tôi. Em ấy cúi đầu xuống:

"Em xin lỗi ạ."

 

"...Chuyển lời của cô đến Hoshi-san với nhé."

Tôi không muốn gặp người đó một thời gian. Không, mãi mãi không gặp lại cũng được.

 

Vừa bước ra hành lang, Mori-san đột nhiên dừng lại:

"Sensei, có ai đứng ở đây này."

 

Em ấy chỉ tay về phía bên cạnh cửa rồi lẩm bẩm: "Gì mà nhìn ghê thế?" với vẻ khó chịu trước khi bỏ đi.

 

Nếu là ai đó đến đây...

Tôi đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh ra kiểm tra.

Đúng như dự đoán, một bóng người cao lớn hơn tôi đang đứng đó.

"Togawa-san..."

 

Togawa-san đang đứng ở đó, dựa lưng vào tường với ánh mắt như muốn xuyên thủng bức tường trước mặt.

Không một chút biểu cảm vui vẻ, khuôn mặt nghiêng nghiêng của em ấy lúc này giống hệt biểu cảm của Mori-san mà tôi vừa đối diện ban nãy.

 

"Chuyện gì vậy? Hôm nay—"

"Em thấy con nhỏ lúc nãy vừa bước ra từ đây..."

"Vậy à..."

 

Tôi có cảm giác như đó vừa là lý do, nhưng đồng thời cũng không phải. Chỉ qua giọng nói cũng đủ thấy em ấy đang không vui, tôi bối rối không biết chuyện gì vừa xảy ra. Có lẽ em ấy gặp chuyện khó chịu trong lớp nên trốn ra đây chăng?

Trong không khí có phần hơi ngột ngạt này, tôi chợt nghĩ ra một ý hay. Dù không còn nhiều thời gian, nhưng nhân tiện thi em ấy đã đến đây rồi, chúng tôi có thể chơi ném bóng như mọi khi. Nhưng trước khi kịp đề xuất, Togawa-san đã ném về phía tôi một ánh mắt như đang chất vấn.

 

"Hai người đã nói chuyện gì vậy?"

"Togawa-san?"

"Không phải chuyện công việc à?"

 

Rõ ràng là em ấy đang tức giận. Những câu hỏi dồn dập như tra khảo khiến tôi nhận ra mình chính là nguyên nhân khiến em ấy cảm thấy khó chịu.

 

Bị Togawa-san hướng những cảm xúc tiêu cực về phía mình, nửa người trên của tôi như mất hết sức lực.

 

"Công việc... đúng là công việc đấy. Cô đang tư vấn cho học sinh thôi mà."

 

"Tư vấn về chuyện gì?"

 

Không lẽ… em ấy đang ghen ư? 

Togawa-san đang ghen với Mori-san sao?

 

"Đó là chuyện cá nhân nên cô không thể tiết lộ được..."

 

Tôi không thể nói ra được vì đã hứa với Mori-san là sẽ không kể với ai rồi. Togawa-san bực bội vì tôi giữ im lặng nên chạy khỏi nơi đang đứng.

 

"Togawa-san, đợi đã!"

 

Khi tôi định đuổi theo, em ấy đã chạy hết tốc lực xuống cầu thang. Không có dấu hiệu gì là sẽ giảm tốc. Em ấy nhảy xuống từng bậc thang thay vì đi bình thường, làm tôi đứng tim.

 

"Togawa-san, nguy hiểm lắm đấy!"

 

Tôi bất giác hét lên. Togawa-san biến mất khỏi tầm mắt tôi mà không hề dừng lại. Tôi không thể đuổi kịp, vậy nên tôi cố gắng xuống cầu thang thật nhanh để theo dõi. Từ tầng hai, Togawa-san đã biến mất, tôi không biết mình nên đi về hướng nào.

 

Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định đi về lớp học.Ngoài nơi đó ra tôi không biết em ấy sẽ đi đến chỗ nào nữa. Khi liếc nhìn vào lớp, chỗ ngồi của Togawa-san trống không còn xung quanh thì đang xôn xao. Tôi mới nhận ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng nữa.

 

"Có chuyện gì vậy?"

 

Tôi giả vờ tình cờ đến lớp và hỏi học sinh, tỏ ra ngạc nhiên trước sự khác thường của Togawa-san.

Một nam sinh vừa đập tay lên bàn trống vừa trả lời:

"Togawa đột nhiên cầm cặp chạy ra ngoài rồi."

 

"...Togawa-san á?"

 

Tôi thầm nghĩ "Quả nhiên". Em ấy đã rời khỏi trường rồi.

 

Dù biết là không tốt nhưng bây giờ tôi cũng không thể làm gì.

Có điều, tôi không muốn để em ấy một mình,

 

"Dù không hiểu rõ lắm nhưng...ừm,ở tuổi này đúng là có đủ thứ chuyện xảy ra nhỉ..."

 

Đóng vai một giáo viên không liên quan, tôi rời khỏi lớp học. Khi chuẩn bị xuống cầu thang tầng một, tôi dồn hết sức vào các ngón chân để cố đứng yên.

"Ôi trời ơi!"

Tôi tự tát vào má mình để ngăn bản thân bỏ dở buổi dạy vào lúc chiều mà chạy theo em ấy. Không được, tôi không thể làm thế.

 

Đến bây giờ vẫn còn quá sớm để hành động như vậy.

Chỉ vì gặp Hoshi-san thôi mà sao hết rắc rối này đến rắc rối khác cứ thay nhau ập đến tôi vậy?

Trong cơn rối bời, tôi như muốn tự trách chính bản thân mình,

 

"...Ghen..."

Đó là từ duy nhất tôi có thể nghĩ đến khi nhớ lại vẻ mặt giận dữ của Togawa-san. Chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà em ấy lại nổi giận đến thế sao? Mori-san cũng vậy, nhưng không ngờ ghen tuông lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy.

 

Bản thân tôi chưa từng trải qua cảm giác đó nhiều, cũng ít khi bị cuốn vào những chuyện tương tự.

Nên giờ đây, khi đứng giữa cơn ghen của Togawa-san, thứ cảm xúc đang nảy sinh trong tôi là...

 

"Đồ ngốc!"

Tôi lại tự tát vào má, tôi thầm vui mừng nhưng cũng đồng thời tự trách bản thân vì quá vô dụng.