"Trông nó giống đồng hồ của con thỏ trong chuyện Alice và xứ sở thần tiên thật. Tớ chạm vào nó được không?”
"Đương nhiên là được.”
Nhận được sự cho phép, tôi cầm lấy chiếc đồng hồ bỏ túi mà không do dự. Tôi bật nắp nó lên rồi nghiên cứu bề mặt đồng hồ.
"Những con số trên mặt của chiếc đồng hồ được viết bằng tiếng Anh. Chúng được gia công từ nước ngoài sao? Hơn nữa, hình như nó cũng đã bị hỏng rồi.”
Chiếc đồng hồ không hoạt động. Cả kim giây, kim phút lẫn kim giờ đều bất động.
Tôi thử điều chỉnh nút xoay trái phải, nhưng vẫn như cũ, kim đồng hồ vẫn không có dấu hiệu chuyển động.
"Hiện tại thì nó vẫn bình thường.”
"Ý cậu là sao?”
“Trước khi em giải thích, hãy để em kể cho anh nghe cách mà em đã nhận được chiếc đồng hồ này như thế nào.”
“Cách mà cậu đã nhận được chiếc đồng hồ này sao?”
“Chủ nhân ban đầu của chiếc đồng hồ này là bà của em. Em đã cược với bà của mình và chiến thắng đầy ngạo nghễ, rồi nhận được chiếc đồng hồ này như là một phần thưởng. Còn nữa, bà của em là một phù thủy đấy!”
… Sao cổ có thể kể một chuyện động trời như thể đó là điều hiển nhiên vậy?
"Một phù thủy, sao…”
Trước đó là người du hành thời gian, còn bây giờ thì là phù thủy.
Tôi không dám tưởng tượng, nhưng tôi tự hỏi có khi nào cả người ngoài hành tinh và xác sống cuối cùng cũng sẽ xuất hiện trong cái câu chuyện này luôn không?
"Trông anh có vẻ như không ngạc nhiên lắm, nhỉ?”
"Không, tớ đang rất là ngạc nhiên luôn ấy. Ừm, bà của cậu là một phù thủy sao?”
“Em cũng không rõ nữa, nhưng bà từng nói là bà không phải là kiểu phù thủy có thể tạo ra lửa từ tay mình, cũng không có khả năng hóa thành rồng. Đúng ra, thì thứ bà giỏi nhất là tạo nên những vật phẩm có sức mạnh kỳ bí. Bà ấy là kiểu phù thủy như vậy đấy.”
"Câu chuyện đó nghe có vẻ hay đấy.”
Tôi hiểu rồi, vậy là có cả những phù thủy có khả năng biến thành rồng và phù phép tạo ra lửa từ tay mình…
Có vẻ có nhiều người kỳ dị tồn tại trên thế giới này hơn tôi tưởng.
Đây đúng là một sự thật khó chấp nhận với một người căm ghét mê tín dị đoan như tôi.
“Nếu nó không bị hỏng, vậy thì cậu có thể cho tớ xem cách mà cậu đã dùng nó không?”
Tôi không còn nghi ngờ gì về việc Himegi là một người du hành thời gian.
Vậy, tôi đưa ra lời đề nghị đó với cô ấy để làm gì? Đơn giản là vì tôi tò mò thôi.
Nếu có thể, tôi muốn ghi lại khoảnh khắc du hành thời gian bằng chính đôi mắt của mình.
"Em cũng muốn thỏa mãn nguyện vọng của anh lắm, nhưng… điều đó là bất khả thi.”
“Tại sao?”
"Em sẽ giải thích nó ngay bây giờ đây.”
Nói rồi Himegi đứng dậy khỏi ghế và tiến lại gần tôi.
“——Hả!?”
Bỗng, cô cởi cái áo hoodie màu đỏ đang mặc trên người.
Tất nhiên, sau khi cô ấy cởi bỏ chiếc áo trên người mình, phần trên của cô bây giờ chỉ còn lại vỏn vẹn một chiếc áo lót - Đó là cái áo lót mà tôi đã mua cho cô ấy vào ngày hôm qua.
“C-cái—”
Hành động đột ngột của cô ấy khiến tôi vừa bối rối vừa khó hiểu—
Dù sao thì, không có lý do gì mà tôi phải nhìn đắm đuối vào bộ ngực của Himegi hết, thế là tôi đành dời ánh mắt của mình sang chỗ khác.
"Đừng xấu hổ nữa, nhìn vào chỗ đó đi, Ha-kun.”
"Kh-không, không phải là tớ xấu hổ hay gì cả… chỉ là làm vậy thì không đứng đắn lắm đâu, thật đấy.”
"Nếu anh không chịu nhìn vào chỗ đó, vậy thì việc em cởi bỏ áo khoác của mình chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
"Không-không-không. Cho dù cậu có yêu cầu tớ cỡ nào đi nữa, tớ không thể làm một việc đồi bại như thế được.”
"Cứ nhìn vào chỗ này đi!”
Himegi giữ chặt lấy mặt tôi rồi xoay nó đối diện với cô ấy.
Và rồi, đôi mắt của tôi bắt gặp đôi gò bồng đào đồ sộ đó. Thật xấu hổ làm sao, tôi đã bị hớp hồn bởi cái kích thước ngoại cỡ của chúng.
Chiếc áo lót màu đen hồng. Đối với thằng trai tân chưa từng có kinh nghiệm với phụ nữ như tôi, thì đây là một cảnh tượng vô cùng kích thích.
“... Nhìn thấy con số nằm ở bên phải ngực của em chứ?”
"Hả? Con số ư?”
Đúng là, có một con số nằm trên ngực của Himegi.
Được khắc dưới một màu đen, con số viết '55’.
Cơ mà? Tôi nhớ rõ ràng hôm qua nó là '60’ mà…
"Có vẻ như anh đã để ý đến chúng rồi nhỉ.”
"Tớ nhớ hôm qua nó là '60’.”
"Chính xác. Con số này hôm qua là 60, nhưng hôm nay lại là 55. Anh có hiểu ý nghĩa đằng sau nó là gì không?”
Khi được vinh dự nghe câu hỏi 'Anh có hiểu ý nghĩa đằng sau điều này là gì không?’ — Tôi thiết nghĩ chắc chỉ có mỗi mình ngài thám tử vĩ đại nhất thế giới mới có khả năng ngay lập tức tìm được câu trả lời.
Ít nhất thì, tôi, một con người vô cùng bình thường, chắc chắn không phát hiện ra điều gì hết.
"Không, tớ chịu thôi. Mà này, có phải đó là một kiểu hình xăm hay đại loại gì không?”
"Bộ anh nghĩ hình xăm trên thế giới này cứ mỗi lần là lại sẽ thay đổi hình dạng khác nhau hử?”
“… Chứ không phải trong tương lai điều đó là khả thi ư?”
"Làm gì có chuyện đó được chứ. Vả lại, nó không phải được viết bằng bút mực đâu nhé. Đây là bằng chứng cho việc du hành thời gian. Anh có thể hiểu nó đại loại như là một con dấu ma thuật được khắc lên bởi ma pháp ấy.”
"Một con dấu ma thuật sao…”
Nếu là trước đây, nghe được từ này tôi sẽ phá lên cười và trêu chọc cô nàng, nhưng ngay lúc này, tôi lại có thể dễ dàng chấp nhận nó.
Hừmm, chắc là tôi đã bị ảnh hưởng bởi cô nàng. Nghĩ vậy, tôi có cảm giác hơi mâu thuẫn.
“Nhân tiện, con số đó có nghĩa là gì?”
"Con số này đại diện cho số thời gian còn lại em có thể ở lại đây. Nói cách khác, nó là con số để chỉ giới hạn thời gian.”
"Um… thế có nghĩa là nếu con số đó trở về '0’, thì cậu sẽ phải quay về tương lai ư?”
"Đúng thế. Khi con số được khắc trên ngực em trở về '0’, thì em sẽ phải quay trở lại mốc thời gian của mình.”
"Nói như vậy, thứ ma thuật này cũng có giới hạn nhỉ…”
“Mà, nói đến Ha-kun của chúng ta thì anh hẳn đã nghĩ rằng con số này có liên quan gì đó đến ngực của em, phải không?”
“... Xin lỗi. Tớ đã nghĩ con số đó là để chỉ vòng ngực của cậu là 60 inches.”
Nghe được câu nói đó của tôi, cô nàng bóp trán nhìn tôi với vẻ mặt đầy cáu kỉnh.
"60 inches nếu quy đổi ra sẽ là 152cm. Đương nhiên là ngực của em làm sao mà lớn đến vậy được chứ.”
"T- tớ hiểu.”
"Nhân tiện, ngực của em là H cup và có độ bự là 95 đó. Vả lại, nếu em nhớ không lầm thì hồi còn học cấp ba nó chỉ mới có F cup thôi.”
Himegi tiếp tục tiết lộ một thông tin hấp dẫn với gương mặt không thể nào tỉnh hơn được nữa.
Vì một lý do nào đó, mà hình ảnh Himegi trong bộ đồng phục học sinh lại hiện lên trong đầu tôi.
Tôi hiểu rồi, vậy là F cup nhỉ. Thời điểm này nó đã bự lắm rồi, không thể tin nổi là nó sẽ còn bự hơn nữa trong tương lai…
"Hehehe. Trông anh đỏ mặt đáng yêu chưa kìa? Hehehe”.
"Làm ơn đừng chọc tớ nữa…”
"Em xin lỗi. Dạo gần đây, mỗi khi em nói mấy câu trêu chọc với Ha-kun, anh ấy chỉ toàn coi như không nghe thấy và phớt lờ chúng thôi. Vậy nên, khi em thấy phản ứng của anh lúc này làm em cảm thấy khá mới lạ, hay đúng hơn là, hơi hoài niệm.”
“Cậu có thể hoài niệm bao nhiêu cũng được, nhưng đừng chọc tớ vậy.”
Himegi nói, “Anh chả vui tính tí nào cả.” rồi ngoạm một miếng sandwich thật to.
Hừmmm, đúng như tôi nghĩ, Himegi mà tôi biết hơi khác so với cô nàng đang ngồi trước mặt tôi đây.
Trong tiềm thức của tôi, Touka Himegi là một cô nàng khá thanh lịch và sành điệu, nhưng cô nàng Himegi trước mắt tôi lúc này lại là một người thẳng tính, thích bông đùa, và vô cùng thân thiện.
Là do tính cách của cô ấy đã thay đổi trong sáu năm qua, hay vốn dĩ trước nay cổ đã như vậy?
Mà dù sao thì, tôi đã biết được một mặt khác không ngờ đến của cô nàng.
B-B-Buchaba