"Hehehe, anh dễ tính thật. Nào, giờ gọi em bằng cái tên ấy đi.”
“…Touka-san.”
Chỉ gọi tên của cô ấy thôi đã khiến tôi hơi xấu hổ rồi.
“... Không tệ. Đúng rồi đó, chính là âm thanh này! Kawaii.”
Có vẻ như tôi vừa chạm vào sợi dây khoái cảm của cổ thì phải.
Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác cô ấy đang thao túng tâm lý mình, nhưng mà thôi kệ vậy.
"Mà này, Ha-kun, bây giờ anh có đang định làm gì không?”
"Tớ sẽ đi mua sắm. Cậu cần gì cứ nói với tớ.”
Tôi nhớ khá rõ hôm qua Touka đã nhờ tôi mua một vài món đồ.
"Anh tốt bụng một cách thật thà đấy. Bây giờ, việc chúng ta phải làm là mua nhu yếu phẩm cấp thiết phục vụ cho sinh hoạt hàng ngày.”
"Đúng, đúng.”
“Em cần vài món đồ lót. Và em cũng muốn đổi một chiếc gối mới. À, thêm xà phòng và vài món linh tinh nữa.”
Touka xõa mái tóc bồng bềnh, rồi chạm vào nó với vẻ mặt khó chịu.
“Lỗi của tớ. Xin lỗi đã phải để cậu dùng mấy thứ xà bông rẻ tiền này…”
Tôi cảm thấy thật có lỗi làm sao khi để mái tóc mượt mà như lụa ấy bị lây dính bởi thứ xà bông rẻ tiền có giá thấp hơn một ngàn yên.
"Nhân tiện, cậu đã cắt tóc rồi à?”
Trước đó tôi không để ý vì mái tóc của cô ấy được tạo mốt, nhưng giờ nhìn lại thì tóc của Touka trông hơi ngắn hơn thời còn đi học.
“Hửm? Em đã cắt nó đi rồi á?... À, đúng thế, phải rồi. Hồi còn đi học, tóc của em hơi dài hơn thế này một chút. Nhưng quan trọng hơn cả, có hai vấn đề vô cùng nghiêm trọng mà em đang phải đối mặt ngay lúc này đây.”
"Hai vấn đề nghiêm trọng ư?”
"Vâng, em đang rất đau đầu vì chúng đây. Nếu có thể, em mong anh sẽ giúp em bằng trí tuệ siêu việt của mình đấy.”
Với biểu cảm phiền lòng, cô ấy lấy ra chiếc điện thoại và chiếc ví dài, đặt lên bàn.
“Hử? Có vấn đề gì với hai thứ này sao?”
Nhìn sơ thì tôi không thấy chỗ nào có vấn đề cả.
“Vâng, vấn đề nghiêm trọng lắm ạ. Đầu tiên, anh xem qua cái điện thoại này đi. Sáng nay nó cứ bất bình thường kiểu gì ấy.”
"Bất thường? Cụ thể là như thế nào?”
"Anh cứ xem qua nó đã. Anh là dân cuồng công nghệ mà, em chắc anh sẽ phát hiện ra điều bất thường sớm thôi.”
"Là một kẻ cuồng công nghệ không có nghĩa là tớ biết rõ về điện thoại đâu. Chưa kể tớ chỉ yêu thích máy tính… mà thôi, cứ để tớ xem qua thế nào vậy.”
Tôi cầm lên chiếc điện thoại và bắt đầu nghiên cứu.
"Mật khẩu mở khóa là 1117.”
…1, 1, 1, 7… “Khoan đã, đó không phải là ngày sinh nhật của tớ sao?”
"Có vấn đề gì sao?”
"Không, không có vấn đề gì cả.”
Chà, dẫu sao thì nó vẫn bảo mật hơn là dùng chính ngày sinh của cô ấy làm mật khẩu.
Sau khi nhập mật mã bốn chữ số, chiếc điện thoại đã được mở khóa.
“Khỏi phải nói, màn hình điện thoại trong suốt luôn. Tần số quét màn hình của nó là bao nhiêu vậy nhỉ?”
"Tần, tần số quét màn hình???”
“Cơ mà thú thật đấy, thiết kế của nó nhìn quê mùa ghê. Nếu tớ là chủ tịch của công ty bán chiếc điện thoại này, tớ sẽ đạp nát nó ngay trước mặt đội ngũ phát triển.”
“... Ha-kun, anh là người đã giới thiệu cái điện thoại này cho em vào bảo rằng nó dùng rất tốt đấy.”
“Cái gì cơ? Tớ, giới thiệu chiếc điện thoại này cho cậu á? Không thể nào! Không thể nào tớ lại làm một chuyện phi lý thế được!”
"Này!”
"Cậu cũng biết tớ là người ưa thích những chiếc điện thoại nhỏ gọn mà đúng chứ! VÌ nếu cầm theo chiếc điện thoại to và nặng như cục gạch cả ngày sẽ khiến tớ đau khớp mất.”
Khoan, gượm đã.
Tôi của tương lai sẽ trở thành tín đồ của mấy chiếc điện thoại to dày như thế này sao?
"Nhân tiện, cậu đã mua chiếc điện thoại này với giá bao nhiêu vậy?”
"À, chỉ… chỉ khoảng ba trăm sáu mươi nghìn yên thôi ạ.”
“Trời má! Mắc điên! Mấy chiếc điện thoại trong tương lai không ngờ lại có giá cao đến vậy luôn, hả? Một giá tiền cao ngất ngưỡng… Thử nghĩ mà xem, với ba trăm nghìn yên, tớ có thể lắp cả một chiếc máy tính cao cấp!”
“…”
“--- Thông số tiêu chuẩn của nó là bao nhiêu? Hệ thống tản nhiệt thì sao? Cơ mà nghiêm túc nhé, nó không chỉ to ngoại cỡ, mà khi cầm lên còn chẳng dễ chịu chút nào nữa! Điểm cộng duy nhất của chiếc điện thoại này chắc là màn hình của nó rất đẹp, nhỉ? Dù vậy, nếu đây là cái điện thoại của tương lai, tớ đã mong là sẽ có mấy thứ như holograms được tích hợp bên trong nó, phần thân của chiếc điện thoại này đáng lẽ nên trong suốt, hay có mấy cái khả năng như biến hình thành rô-bốt! Có vẻ như công nghệ điện thoại trong tương lai sẽ gặp phải rào cản không phát triển được nữa, nhỉ?”
Mà, dù vậy, đám youtuber chuyên thử đồ công nghệ chắc sẽ mong mỏi được cầm thứ này trên tay lắm đây.
“... Này, tên cuồng công nghệ kia!”
"Sao? Có chuyện gì?”
"Nếu anh còn chê điện thoại của em nữa — Em sẽ không ngần ngại sử dụng đến bạo lực đâu đấy.”
Touka giơ nắm đấm, trên mặt treo một nụ cười nhạt.
Cô ấy cười lên đẹp thật đấy, nhưng đôi mắt thì lại chẳng có lấy một tia vui vẻ nào. Cổ đang giận sao?
"Xin lỗi… tớ vô ý quá. Tớ sẽ kiểm tra nó kỹ càng, nên xin cậu hãy tha cho tớ.”
"Sao anh không nhanh chóng tìm hiểu nguyên nhân nào dẫn đến sự bất thường của nó đi?”
"Được rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Có một vài ứng dụng trông thật lạ lẫm mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Hẳn những ứng dụng này chỉ xuất hiện trong vòng sáu năm nữa.
“Màn hình không bị khựng, chuyển động cũng rất mượt. Hệ thống sạc vẫn ổn chứ?”
"Hệ thống sạc vẫn ổn.”
“Vậy còn hệ thống khởi động và tắt nguồn thì sao?”
"Cũng thế.”
"Hử? Vậy thì có chỗ nào bất thường đâu nhỉ?”
“Trước hết, không có bất kỳ ứng dụng nào chạy được cả.”
"Các ứng dụng không chạy được ư…?”
Vậy ra vấn đề nằm ở chỗ đó. Tôi cố nhấn loạn xạ vào mấy cái ứng dụng trên màn hình.
“... Hẳn rồi, không có ứng dụng nào dùng được hết. Cậu có làm rơi rớt nó hay gì không đấy?”
“Không có. Vả lại, em cũng không thể nghe gọi được.”
“Không nghe gọi được luôn sao?”
Vâng, em đã thử gọi vào số của anh nhưng không nhận được phản hồi.”
"Tớ có thể thử gọi vào số máy hiện tại của mình chứ…?”
"Được thôi. Anh cứ tự nhiên.”
Nhận được sự cho phép của Touka, tôi ấn vào ứng dụng nghe gọi.
"Cái ứng dụng này phản hồi lại, ư? À, tớ hiểu rồi. Số điện thoại của tớ đã được lưu sẵn trong máy từ trước.”
Số điện thoại của tôi hiện lên trên màn hình.
Nghĩ lại thì trong tương lai chúng tôi dù sao cũng là một cặp đôi đang yêu nhau, nên cũng không lấy làm lạ khi số của tôi đã được lưu sẵn.
“Thế thì được, nhưng tớ mong là lần tới cậu sẽ không đặt tên của tớ trong danh bạ là ‘Ha-kun yêu dấu của em’ nhé.”
Mà thôi, mình sẽ sửa tên lại sau vậy…
Còn bây giờ, thử dùng nó để gọi vào điện thoại của tôi xem nào.
Chú thích: Từ giờ Touka Himegi của tương lai sẽ được gọi là Touka, còn Touka Himegi của hiện tại người vẫn còn đang là học sinh sẽ được gọi là Himegi Hình như là DROP TEST