Do chap 2 của tập này rất dài, khoảng 18 phần, tương đươngkhoảng 18k từ nên mình sẽ chia ra để đăng nhé. Chứ nói thật gộp chung lại làm thì cực kỳ nản chí. Các chap sau này mà quá 4 phần trở lên thì mình cũng sẽ chia như vậy nhé.
Từ chap 2.1 đến 2.4 mình sẽ edit lại từ bản dịch của bác Crabchan X. Sau đó trở đi là mình sẽ tự solo.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
_________________________________________________
Sau đó, Himegi đã qua đêm ở nhà tôi. Cô không muốn trở về nhà ba mẹ của mình vì sợ làm họ bối rối.
Tôi rất muốn hỏi tại sao cô ấy không áp dụng suy nghĩ đó với nhà Ouji luôn, nhưng tôi đã kìm lại và quyết định tiếp đãi cô nàng một cách lịch sự.
Mẹ và bố tôi trái lại rất hào hứng. Họ chào đón cô như thể cổ mới là con ruột của họ vậy.
Bố tôi còn dõng dạc tuyên bố với Himegi rằng: “Dù gì con cũng là vợ của con trai ta, nên có là vài ngày, vài trăm, hay cả ngàn năm, miễn con thích thì con có thể ở lại đây bao lâu cũng được.”
Vậy đấy, có vẻ như cô sẽ còn ở nhà chúng tôi thêm một khoảng thời gian nữa đây.
Cô nàng dường như không mang theo bộ quần áo nào khác ngoài chiếc váy cưới đang diện trên người, thế là tôi phải miễn cưỡng cho cổ mượn mấy bộ đồ của mình.
Tôi đưa cô một cái áo hoodie với vài chiếc quần ngắn mà bản thân khá thích dù chưa từng dùng đến, Himegi nhìn chúng nói.
“Oa, cái này hoài niệm ghê. Hôm đầu tiên em qua đêm nhà anh, anh cũng cho em mượn cái áo khoác này nè!”
Tôi tò mò không biết điều gì đã dẫn đến cái sự kiện cô ấy sẽ phải ở lại qua đêm tại nhà tôi, nhưng chỉ dừng ở mức đó thôi. Tôi cảm giác rằng nếu hỏi, tôi sẽ phải hối hận mất.
Dẫu vậy, tôi vẫn dốc hết can đảm để hỏi Himegi một câu quan trọng: “Cậu có cần đồ lót không?”
Cô trả lời một cách vô tư, “Em quên mất rồi. Mà, em thấy thế này cũng ổn mà, nên anh khỏi lo.”
Cuối cùng, tôi đành phải đạp xe đến cửa hàng giảm giá để mua một vài bộ đồ lót cho cô trong khi cổ đang ngâm mình trong bồn tắm.
Tôi chưa từng nghĩ ngày này sẽ đến, cái ngày mà tôi, một tên trai tân, phải đi mua quần áo lót dành cho con gái. Và rồi, cái ngày đầy sự kiện bất ngờ ấy lại kết thúc chóng vánh bằng việc cô nàng chìm vào giấc ngủ.
Himegi ngủ ở phòng khách tầng hai, còn tôi thì ngủ trên giường của mình, tôi cố thôi miên bản thân đi vào giấc ngủ, nhưng câu nói của cô, “Em là nàng dâu tương lai của anh đấy!” cứ mãi vang lên trong đầu, làm tôi trằn trọc cả đêm không sao ngủ được.
—Ngày hôm sau.
Với đôi mắt thâm quầng, tôi lếch thếch tiến đến phòng khách ở tầng một.
Trong không khí tràn ngập hương thơm nước hoa xao động lòng người, tôi biết cô ấy đang ở đằng sau cánh cửa này.
Nghĩ vậy, tôi chần chừ đứng đó mà không dám xoay tay nắm cửa bước vào phòng như mọi khi.
Nếu tôi mở cửa ngay lúc này, liệu tôi có gặp lại Himegi không?
Hay như thường ngày, sẽ là mẹ tôi, ở ngay đó, đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng?
Trong một khoảnh khắc, tôi đã tưởng tượng ra viễn cảnh như vậy, nhưng từ bên kia cánh cửa, tôi có thể nghe thấy tiếng của một cô gái trẻ đang yêu đời ngân nga ca hát.
Sau cùng thì, những gì đã xảy ra ngày hôm qua cũng chẳng phải là một giấc mơ.
Tôi không biết là mình nên trưng bộ mặt gì ra để đi gặp cô ấy nữa, nhưng dù sao, trốn chạy không phải là lựa chọn của tôi ngay lúc này.
Nên, kể cả khi tôi có hoang mang cỡ nào, việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là tiếp tục tiến lên và đương đầu với thử thách. Thế là tôi hạ quyết tâm mở ra cánh cửa đi vào phòng khách.
"Buổi sáng tốt lành, Ha-kun!”
Khoác lên mình chiếc tạp dề, cô chào tôi với nụ cười tươi tắn.
Cô ấy đang mặc bộ quần áo mà tôi cho mượn, mái tóc được vén lên và buộc ở sau gáy, trên người là chiếc tạp dề khắc họa hình một nhân vật thần bí mà mẹ tôi vô cùng yêu thích.
"Khi ai đó chào anh, anh nên chào lại để thể hiện sự tôn trọng chứ.”
"B-buổi sáng tốt lành…”
"Vâng, buổi sáng tốt lành.”
Cô ấy cư xử như một người chị cả vậy.
Mà cũng phải thôi, thực tế cô ấy lớn hơn tôi tới tận sáu tuổi kia mà, nên nghĩ vậy cũng là chuyện thường tình.
"Anh đói bụng chưa? Anh muốn dùng bữa sáng được chuẩn bị bởi người vợ mới cưới của mình chứ?”
Cô ấy mỉm cười rồi đặt bữa sáng ngay trên bàn.
Tôi ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào thực đơn buổi sáng khác hẳn mọi ngày. Một hàng dài những chiếc sandwich đầy màu sắc sặc sỡ được trải ra trên bàn.
"Em biết Ha-kun thích ăn cơm hơn, nhưng chúng ta đã thống nhất vào mỗi thứ bảy và chủ nhật, hai ta sẽ dùng bữa với bánh mì. Nên anh cố chịu đựng đi nhé.”
"Không đâu, ổn mà, trông chúng ngon lắm. Mà cậu thực sự đã làm những món này à?”
"Vâng. Ha-kun, anh của tương lai rất là thích mấy món sandwich này đó.”
"Hể? Tớ thật sự rất thích chúng sao…”
Cứ việc đinh ninh rằng tôi yêu thích một thực đơn mà bản thân tôi chưa từng ăn qua nghe có hơi kỳ cục, hay đúng hơn, là khá khó chịu.
Mặc kệ vậy, dù sao não tôi cũng đang thèm muốn món sandwich này lắm rồi. Tôi ngồi chễm chệ, đưa hai tay cầm lên chiếc sandwich kẹp đầy trứng chiên, thịt hong khói, bơ tươi… Ừm… Tôi cầm lên món sandwich kẹp đủ các loại nhân bên trong.
"Tớ ăn nhé?”
"Vâng, anh cứ tự nhiên.”
Tôi chắp tay lại và nói 'Itadakimasu’, sau đó cắn thử một miếng.
“Ồ? Ngon quá. Quá xá ngon luôn.”
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao tôi của tương lai lại thích món này rồi. Cái sandwich này thực sự rất là ngon.
"À mà, có chút vấn đề, nó hơi khó ăn…”
"Anh vẫn kén ăn như mọi khi nhỉ.”
Himegi tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ tự hào, mặc dù giọng cô ấy hơi có chút thấp thỏm. Sau đó cô cởi bỏ chiếc tạp dề, ngồi vào chiếc ghế đối diện, âu yếm nhìn tôi và nở nụ cười rạng rỡ như một nàng thiên sứ.
Nếu tôi của tương lai thực sự có thể độc chiếm được nụ cười này dành cho riêng mình mỗi ngày, vậy thì tôi chẳng phải thằng đàn ông may mắn nhất thế giới sao.
"Bố mẹ đâu rồi?”
"Họ đi làm mất rồi.”
"Thì ra là vậy… Tớ xin lỗi vì nói chuyện này trong lúc chúng ta đang dùng bữa, nhưng trong đầu tớ bây giờ có quá nhiều câu hỏi còn bỏ ngỏ.”
“Có hơi bất lịch sự khi hỏi mấy thứ đó trong bữa ăn nhưng có vẻ như anh kìm nén khá lâu nhỉ. Được thôi, em sẽ cho phép anh hỏi vài câu.”
"Vậy thì tớ sẽ hỏi.”
Có vô vàn điều mà tôi thắc mắc, nhưng câu hỏi cấp thiết nhất mà tôi muốn hỏi cô ấy lúc này là,
"Đầu tiên, ừm, khi cậu bảo 'Ha-kun’, đấy là cậu đang gọi tên của tớ sao?”
"Hở, bây giờ anh mới để ý ư?”
“Thật ra, tớ đã tò mò lâu rồi, nhưng chỉ là chưa có cơ hội được hỏi…”
"Thật là… bắt đầu với một câu hỏi như thế đúng kiểu của anh, Ha-kun.”
"Xin lỗi vì không biết đặt câu hỏi nhé.”
Kể cả khi câu hỏi đó có vẻ thừa thãi với Himegi, thì đối với tôi nó lại cực kì quan trọng.
“Em đã bắt đầu gọi anh là Ha-kun sau vài tháng chúng ta quen nhau.”
Vì Himegi bình thường chỉ gọi tôi là 'Ouji-kun’ thôi, nên tôi cảm thấy là lạ khi cô ấy lại gọi mình với một cái tên khác.
"Tớ hiểu rồi. Vậy, bây giờ tớ có thể hỏi một câu nghiêm túc hơn được chứ?”
"Em sẽ trả lời trong khả năng.”
“Được thôi, câu hỏi thứ nhất: Làm cách nào mà cậu có thể quay ngược thời gian từ tương lai về đây?”
Đừng bảo là cô ấy du hành thời gian về đây bằng một chiếc xe mô tô đấy nhé. Nếu không thì cổ đã du hành về đây từ tương lai kiểu gì vậy?
"Câu hỏi hay đấy. Thật lòng thì, em đã mong anh hỏi câu đó ngay từ đầu cơ.”
"Xin lỗi vì đã không đạt được kỳ vọng của cậu. Vậy, cậu đã về đây bằng cách nào?”
"Trước khi em giải thích, có thứ này em cần cho anh xem.”
Cô ấy lấy mộ vật gì đó trong cái túi của tạp dề và đặt nó lên bàn.
“... Một chiếc đồng hồ bỏ túi?”
"Vâng, em đã dùng thứ này để trở về quá khứ.”
Cô ấy cho tôi xem một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ.
Chiếc đồng hồ có màu vàng bị sờn đi theo thời gian, quả thật xứng với từ “cổ xưa”.
Chú thích: Dựa trên phim "Back to the future” được chiếu vào năm 1985