Khi ta thức dậy vào buổi sáng, Pride sama không còn ở đây nữa; bác sĩ sau đó đã đến kiểm tra và nói với ta rằng ta đã hồi phục,nhưng ta được khuyên nên nghỉ ngơi thêm một vài ngày.
Ta tự hỏi chuyện gì đã xảy ra đêm qua, liệu nó là mơ hay là thật. Ta cũng không biết nữa. Thậm chí đến giờ, ta vẫn còn có thể nhớ rõ ràng những lời của Pride sama và hơi ấm của người cũng như quyết tâm của bản thân, nhưng mà ta vẫn không thể nắm bắt rõ ràng hết tất cả mọi thứ vừa diễn ra.
Sau cùng Pride sama không hề đến thăm, ta đã không ngăn được bản thân khi người hầu gái-kẻ luôn ở bên Pride sama bước vào căn phòng, ta cố gắng gặng hỏi cô ta về công chúa.
Có vẻ như khi ngài ấy đến thăm ta vào đêm qua, người cảm thấy xấu hổ khi ngủ quên cùng với cậu em trai nuôi này.
Cô hầu gái tiếp tục nói và mỉm cười: “Xin ngài hãy yên tâm. ĐIện hạ đã dặn thần phải giữ bí mật này trước Nữ hoàng và Vương tế để bọn họ không nổi giận.”
Cuối cùng, ta đã hiểu rõ mọi chuyện xảy ra đêm qua là thật chứ không phải một giác mơ nào hết. Và sau khi nói xong, người hầu gái đã giới thiệu bản thân cô ta tên là Lotte và cô nàng sẽ chăm sóc ta kể từ bây giờ cho đến khi ta được phép rời khỏi căn phòng này.
Nhiều ngày trôi qua, Pride sama vẫn không đến thăm. Ta không thể bình tĩnh nổi nhưng mà mỗi khi nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, trái tim ta lại trở nên nóng bỏng, ta thật sự vui mừng vì cơn sốt của mình không quá tệ.
Ngay sau khi được sự cho phép của bác sĩ, ta ngay lập tức tập trung vào lớp học giao tiếp và các lớp nghiên cứu khác. Có vẻ như áp lực mà ta cảm nhận được trước khi bị ốm là không phải thật bởi vì bây giờ ta cảm thấy vô cùng thoải mái, và hơn hết là ta có thể tiếp thu kiến thức dễ đàng hơn trước.
Mặc dù ta đã khá lo lắng khi lần đầu tiên gặp Pride sama sau cơn cảm lạnh nhưng trong khoảnh khắc, trông Pride sama có chút ngượng ngùng rồi sau đó người vẫn mỉm cười với ta như thường lệ và nói: “ Chị rất vui khi em đã khỏe lại”. Những lời của Pride sama như xóa hết mọi căng thẳng mà ta đã luôn kìm nén.
Người cũng không hề nhắc đến khoảng thời gian đến thăm ta và ta cũng vậy. Nếu đó là những gì công chúa muốn thì ta cũng thế. Bởi vì nó cũng chẳng thể làm thay đổi quyết tâm mà ta đã đưa ra lúc đó.
Vào bữa trưa cùng ngày, Pride sama yêu cầu sự có mặt của ta. Cả hai bọn ta đã đến phòng làm việc của Cha.
Pride sama đẩy ta từ phía sau đến chỗ của Cha; ta có thể cảm nhận được đôi tay của người ở trên lưng mình như thể muốn cổ vũ trong khi chờ đợi những lời của Cha.
“Đây là trường hợp đặc biệt, con phải đảm bảo giữ bí mật ngay cả với những người trong lâu đài.”
Sau khi nói xong, Cha đưa cho ta một phong thư và để tránh thất lễ, ta đã nhận nó bằng cả hai tay. Ta tự hỏi liệu đó có phải là một lời mời nào đó không, ta thầm nghĩ như vậy rồi mở nó ra một cách vô tư. Ta lấy lá thư ra và khi nhìn thấy những nét chữ quen thuộc, ta không khỏi thốt lên…
Đây là là thư từ một người mà bọn họ nói ta sẽ không bao giờ gặp lại!
“Gửi Stayle”
“Stayle”
Chữ viết tay này chắc chắn là của mẹ. Mẹ đã nói với ta rằng ít nhất thì ta cũng phải biết đọc và viết tên của mình. Vì vậy, mẹ đã dạy ta và ta đã thấy mẹ viết cái tên này không biết bao nhiêu lần, cho nên chữ viết tay này chắc chắn là của mẹ.
Họ đã nói với ta rằng ta sẽ không bao giờ có thể liên lạc hay gặp được bà ấy. Ngay cả ta cũng nghĩ như thế nhưng mà đó là lý do tại sao...lý do mà…
Cha giải thích với ta rằng chính Pride sama đã yêu cầu điều này, ngài cũng nói với ta rất nhiều thứ nhưng càng nghe ta lại càng cảm thấy có thứ gì đó trào dâng trong trái tim mình.
Mỗi tháng một lần, ta sẽ biết được rằng mẹ vẫn khỏe. Và người vẫn sống tốt, ta có thể xác nhận điều đó và hơn thế nữa, ta có thể thật sự đáp lại những lá thư này vào ngày sinh nhật của mình! Ta nghĩ ta có thể được làm như vậy.
Ngay cả khi ta nghi ngờ về việc liệu có thể gặp lại mẹ khi trở thành Cố vấn của Nữ hoàng hay không thì nó cũng phải mất rất nhiều năm kể cả khi ta thực hiện được đi chăng nữa. Trong thâm tâm, ta đã từ bỏ việc này. Ta đáng lẽ đã từ bỏ nó rồi.
Nhưng mà bây giờ trong ta tràn ngập niềm hạnh phúc và sự biết ơn tới Pride sama và cả Cha, tình cảm ta dành cho mẹ đã khiến ta không nhận ra rằng mình đã khóc lớn thành tiếng.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ khóc lớn như thế này nhưng nước mắt của ta không ngừng rơi khi ta không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình.
Đột nhiên ta thấy ai đó chạm nhẹ vào đầu, ta biết bàn tay nhẹ nhàng ấy là của Pride sama. Khi ta nhìn sang Pride sama, ta thấy người đang dịu dàng mỉm cười với ta, và cứ như thế ta bám chặt vào ngài ấy.
Con người này còn định cho ta bao nhiêu nữa thì mới hài lòng đây?
Ta cảm thấy xấu hổ khi hành động như thế trước mặt Cha và Pride sama nhưng ta không thể ngừng bản thân lại được.
“Chị, ..Cha, mẹ và cả mẹ em nữa, tất cả mọi người đều yêu em”.
A, không được rồi.
Cảm xúc của ta của ta lúc này cứ như một cơn sóng thần , ồ ạt và không thể dừng lại được.
Ta cảm nhận được vòng tay của Pride sama và vùi mặt vào ngực ngài ấy, lúc này cảm xúc trong ta bùng nổ và ta không nghĩ được bất kì cái gì. Ta thấy mình cứ như một đứa trẻ và đang khóc lớn.
Chỉ bảo vệ ngài ấy không thôi thì không đủ.
Ta chắc chắn sẽ báo đáp ân huệ và cả sự biết ơn này.
Cho dù phải mất cả đời đi chăng nữa.
Ta cảm ơn Cha bằng giọng nói khàn khàn, ta cũng cảm nhận được bàn tay vỗ về của Pride sama ở sau lưng ta khi cả hai hai bọn ta rời khỏi căn phòng. Trên đường đi, trước khi gặp người hầu và hiệp sĩ ở bên ngoài căn phòng, ta đã cất bức thư vào trong bao và giấu nó đi.
Ngày sau khi về phòng, ta ngậm chặt miệng, cố gắng kiềm nén tiếng khóc của bản thân và mở bức thư mà ta nhận được từ mẹ.
“ Stayle yêu dấu”
Chỉ nhìn những dòng này thôi cũng đã đủ khiến ta rơi nước mắt. Từ tận đáy lòng ta thật sự vui mừng và biết ơn vì bản thân có thể đọc được chúng và rằng ta đã cố gắng chăm chỉ học tập.
Trong thư, mẹ nói rằng người vẫn khỏe và người dân trong thị trấn cũng đối xử tốt với mẹ. Mẹ rất vui vì người có thể viết thư cho ta và cũng như nhận được thư từ ta nữa, chính việc này là động lực để cho người có thể tiếp tục sống. Người cũng gửi lời cảm ơn tới Vương tế đã đặc biệt cho phép cơ hội này, để cho ta có thể sống tốt và chăm sóc bản thân. Và dòng chữ “mẹ yêu con” được đặt ở giữa các câu hết lần này đến lần khác.
Ta đã đọc đi đọc lại bức thư không biết bao nhiêu lần, và để tránh nó bị ướt bởi nước mắt ta đã lấy vạt áo ra lau nước mắt của mình.
Khi ta đưa lá thư lên gần mặt, ta có thể ngửi được phần nào dấu vết ngôi nhà của mình. “A, là mẹ”, ta nghĩ.
Sau khi đọc lại nó nhiều lần, ta băn khoăn không biết nên cất nó ở đâu để không ai có thể tìm thấy.
“Thật là, sự ích kỷ của Pride sama mới rắc rối làm sao.”
Ta nghe thấy tiếng từ bên ngoài cửa sổ.
Phòng của ta ở dưới phòng Pride sama, và từ khu vườn có một lối đi rộng lớn đủ để có thể nhìn ra mọi thứ.
Ta bất giác che miệng và từ từ đến gần cửa sổ.
“Này, nói về chuyện này trong khuôn viên cung điện có được không đấy?”
“Ta đã xác nhận với các gia sư, có vẻ như hôm nay cả công chúa và hoàng tử đều không có buổi tự học tại phòng riêng nên không sao hết. Nhưng mà ngươi đang lớn giọng quá đấy. Thế nên hãy hạ giọng xuống!”
Ta không thể nghe thấy họ nói gì từ chỗ này ngoài câu “sự ích kỷ của Pride sama” , bọn họ nói chuyện bằng âm lượng rất nhỏ kể cả khi ta đã đến gần cửa sổ.
Ta vô cùng tò mò, vậy nên lần đầu tiên, sau một thời gian dài, ta đã sử dụng năng lực của mình để dịch chuyển đến bụi cây gần họ nhất.
Ngay sau khi dịch chuyển, ta nghe thấy những người cận vệ của lâu đài đang nói chuyện với nhau một cách ngu ngốc và dường như ai đó đã đến tiếp tục câu chuyện phiếm vô bổ của họ. Kể cả người nói lớn tiếng mà ta nghe được lúc nãy, có vẻ như hắn ta đang được vây quanh bởi rất nhiều người. Một trong số họ đáp lại hắn ta bằng mấy câu như “Tôi hiêu rồi” hay “Sau đó…”.
Ta tự hỏi người này là ai. Ta có cảm giác ta đã nghe thấy giọng nói này trước đây.
“Không, mặc dù ta đã nhắc nhở họ nên ngừng ban đặc quyền… à thậm chí ta còn nhận được lệnh của điện hạ, Pride sama và vương tế yêu cầu phải giữ bí mật về đặc ân này”
“Thật khó cho ngài, Thủ tướng Gilbert. Nhưng tôi không nghĩ Đệ nhất công chúa, Pride sama lại vẫn ích kỷ như thế”
“Đúng vậy, thật đáng tiếc. Mặc dù, mọi người đồn đoán cô ta đã thay đổi khi thức tỉnh năng lực đặc biệt và bắt đầu trở nên tử tế hơn. Nhưng từ khi Hoàng tử Stayle đến cung điện, cô ta đã lôi kéo ngài ấy bằng những suy nghĩ ích kỷ của bản thân. Sức khỏe của Stayle sama đã bị ảnh hưởng chỉ vì cô ta đã kéo ngài ấy chạy khắp nơi. Hẳn là cô ta phải ghen tị với cậu em trai nhỏ của mình, người vượt trội hơn những đứa trẻ đồng trang lứa khác trong việc học tập”.
Thủ tướng Gillbert!!!
Ông ta là người đã ở bên cạnh Cha trong suốt thời gian vừa qua. Khi trốn trong bụi cây, ta rùng mình, cố gắng kềm chế bản thân để không nhảy xổ ra đối mặt với bọn chúng.
“Có vẻ như Nữ hoàng và Vương tế đang quá nuông chiều Pride sama. Ngày cả sự đối xử đặc biệt này cũng vậy, ta đã nhận được hai câu trả lời. Cả ta cũng thấy bực mình khi bị buộc làm như thế này.”
“Ồ không không, đó không phải là điều mà ngài Thủ tướng nên lo lắng.”
“Đúng thế! Ngay cả khi Pride sama là con gái của Vương tế thì tôi cũng thấy lo lắng về việc ngài ấy trở thành Nữ hoàng sau này ”
“Chà, nhiệm vụ của bọn tôi là hỗ trợ và bảo vệ hoàng tộc. Pride sama vẫn còn nhỏ vậy nên chắc một ngày nào đó ngài ấy sẽ thay đổi…”
“Thủ tướng Gillbert quả là người sâu sắc. Không hổ danh là người được chọn là Thủ tướng khi còn rất trẻ.”
“Ồ không, đó là một lời khen ngợi đáng xấu hổ…Ta chỉ là người tuân theo các yêu cầu của Hoàng gia và cố gắng thúc đẩy bản thân vì nó mà thôi. Mặc dù có đôi lúc ta bị cuốn theo bởi những suy nghĩ ích kỷ của công chúa cứ như thể họ nói với ta rằng do ta quá nhàn rỗi vậy. Đây chỉ là buổi nói chuyện thôi …nhưng mà Stayle sama cũng đang gặp rắc rối với cô ta. Stayle sama xuât thân thường dân nên đã bị cô ta xem thường và quấy rối trong bóng tối”
Những lời ông ta nói khiến tay ta run lên vì tức giận.
Mọi thứ ông ta nói đều dối trá! Pride sama chưa một lần quấy rối ta. Nhưng bất chấp điều đó, Gillbert lại hành động cứ như thể ông ta thật sự chứng kiến nó xảy ra.
…”Tuy nhiên ,đúng như mong đợi, Stayle sama dù còn nhỏ tuổi nhưng ngài ấy lại thông minh hơn những đứa trẻ khác cùng trang lứa và luôn được các giáo viên khen ngợi. Ta chắc chắn một điều rằng dù chúng ta có nói thế nào đi chăng nữa thì ngài ấy cũng không bao giờ thừa nhận điều này đâu. Có điều, ta lại luôn cảm thấy lo lắng mỗi khi nhìn Pride sama – Nữ hoàng tương lai”
“Ôi …thậm chí cả tiểu hoàng tử Stayle sama cũng…”
“Ta thật sự hi vọng Nữ Hoàng và Vương tế nhận ra vấn đề nghiêm trọng này…Đúng rồi, ví dụ , “Đề xuất về việc thực hiện nghĩa vụ bắt buộc với các Năng lực đặc biệt” ta đưa ra trước kia. Chúng ta không thể biết được có bao nhiêu năng lực gia ở bên ngoài và những loại năng lực đó là gì. Như trường hợp của Stayle sama, chúng ta đã phải dựa vào các tin đồn và tìm kiếm ngài ấy một cách mù quáng. Rất nhiều tiền thuế của dân chúng đã được sử dụng vì mục đích này. Nhưng nếu ta kiểm soát được nó thì…”
Mọi người đều đồng ý những lời Gillbert nói.
“Nhưng ta chỉ là Thủ tướng mà thôi, với tư cách Thủ tướng, nghĩa vụ của ta là phụng sự Nữ hoàng và người ngài yêu thương, vị Vương tế cần mẫn luôn cưng chiều Đệ nhất công chúa lên tận mây xanh. Và tất nhiên là cả người kế vị tương lai, kẻ luôn chìm đắm vào nhưng suy nghĩ ích kỷ của bản thân. À, đúng rồi, các người không được để lộ bất kì lời nào của ta rõ chưa!”
Khoảnh khắc mà ta cố gắng nhìn trộm Gillbert, ta đã thấy khuôn mặt tươi cười đáng ghét của ông ta.
Sau khi nói vài câu vui vẻ, Gillbert và những người vây quanh ông ta tản ra và rời đi. Lúc này, ta quay trở lại phòng của mình và cố gắng nhớ lại xem có những tên nào đã ở cùng ông ta lúc đó.
Hầu hết bọn chúng là những kẻ ta đã thấy trong cung điện vài ngày qua.
Thật không thể tha thứ!
Bây giờ ta chỉ muốn nhảy xổ ra khỏi phòng mình và kể cho Cha,mẹ nghe hết mọi chuyện.
Rằng Thủ tướng và những kẻ đồng tình với ông ta nên bị kết tội vì đã buông những lời cáo buộc báng bổ đó.
Rằng tất cả mọi thứ bọn chúng nói đều là dối trá.
Nhưng tất cả chỉ vô ích. Sẽ chẳng có ai tin lời nói của ta cả. Ta dám chắc rằng Cha và mẹ thà tin lời của Thủ tướng hơn là ta.
Nhưng mà…
Có điều….
Đặc ân đặc biệt mà bọn chúng nhắc đến chắc hẳn là về lá thư của mẹ, và bọn chúng nói cứ như thể việc giữ bí mật là một thứ gì đó rất tồi tệ vậy
Có lẽ sẽ dễ dàng hơn khi nói ra sự thật rằng tất cả mọi lời của Gillbert là nói dối.
Nhưng mà tất cả mọi người đều tin tưởng ông ta. Thậm chí cho dù ông ta nói sẽ giữ bí mật đi chăng nữa nhưng chắc hẳn bọn chúng vẫn sẽ lan truyền những câu nói đó.
Pride sama đã trao cho ta bao nhiêu và những kẻ lan truyền tin đồn vô căn cứ này đã làm được gì cho ta cơ chứ.
Ta chắc chắn rằng những tin đồn này không chỉ tồn tại trong cung điện mà còn lan rộng ra cả bên ngoài nữa và nó sẽ khiến người dân có ấn tượng xấu về Cha và Mẹ.
Dù ta chưa gặp Mẹ nhưng cả Cha và Pride sama, những con người thật sự tốt bụng này sẽ bị biến thành kẻ xấu vì những tin đồn đó mất.
Và hơn bất kì điều gì, ta cảm thấy cực kì tức giận khi nghe thấy những lời không hay về Pride sama.
Cứ như thể họ đang cố vẽ một bức tranh về một nàng công chúa phản diện vậy.
“…nếu như chị trở thành nữ hoàng độc ác…”
Ta chợt nhớ đến lời của Pride sama.
Không.. không thể nào….bất kì thứ gì ngoại trừ điều này ra.
Nếu có ai đó nói với ta rằng Pride sama không thích hợp thành Nữ hoàng tương lai thì ta không biết ai có thể thích hợp hơn nữa.
Ta sẽ không chấp nhận bất kì một ai trở thành Nữ hoàng ngoài Pride sama. Không bao giờ!
Ta chắc chắn những lời của ta hay của Pride sama không đến được với tất cả mọi người. Bọn họ thà tin lời của Thủ tướng hơn là ai khác.
Cho dù ngài ấy là một con người nhân hậu, thông tuệ, và xuất sắc trong việc học tập, có thể khóc vì nỗi đau của một người hoàn toàn xa lạ đi chăng nữa; hay cho dù ngài ấy chưa từng yêu cầu ai phải thực hiện mệnh lệnh của mình thì Pride sama vẫn bị nói xấu như thế này. Bọn họ sẽ chỉ tin lời của Thủ tướng, một kẻ trưởng thành giỏi ăn nói và có địa vị bên ngoài.
Ngay cả khi ta muốn làm điều gì đó thì cũng không có gì cả. Ta mới trở thành con nuôi Hoàng gia vài ngày trước thôi và còn thiếu thốn mọi mặt.
Kiến thức, sự tin tưởng và mọi thứ.
Chỉ nghiên cứu và tính toán không thôi thì không đủ. Sẽ chẳng có ý nghĩa gì khi ta tỏ ra là một kẻ hào hiệp. Ta cần phải xảo trá và quỷ quyệt hơn nữa.
Chỉ đọc và viết không thôi cũng không đủ. Ta cần phải nhìn thấu suy nghĩ và cảm xúc của con người; nắm bắt được trái tim của chúng và để bọn chúng tin tưởng ta tuyệt đối.
Cũng chẳng có ích gì khi chỉ có Pride sama, Cha, Tiara sama và mẹ thích ta. Trở thành “con ngoan trò giỏi” thôi cũng chưa đủ. Ta không muốn chỉ được yêu thích ở trong cung điện và thị trấn, ta cần phải có vẻ ngoài được toàn thể người dân ưa thích. (trans :v)
Nhưng Pride sama không cần thiết phải như vậy.
Chỉ cần ngài ấy vẫn là một Pride sama thuần khiết và trong sáng, ngài ấy không cần phải thay đổi, và ta chắc chắc rằng điều này sẽ có ích cho đất nước.
Nếu ta phải chia sẻ điều này với Pride sama… không… ta cần phải vượt xa hơn nữa…
Từ những gì ta biết thì Gillbert có khả năng “Cải lão hoàn đồng”, vì vậy ta chắc chắn rằng ông ta vẫn ở bên cạnh bọn ta trong tương lai, khi cả ta và Pride sama đều trở nên nổi bật. Đó cũng là lí do tại sao mà trước khi thời điểm đó đến, ta phải có được sự tin tưởng và uy thế trước thần dân hơn ông ta. Và sau khi ta trở thành Nhiếp chính Vương, ta nhất định sẽ tổng cổ lão ta ra khỏi vương quốc.
Ta sẽ không quan tâm đến lời của bất kì kẻ nào. Pride sama sẽ là Nữ hoàng duy nhất của ta.
Thậm chí ngay cả khi tất cả mọi người buộc tội ta hay có ai đó thương hại ta đi chăng nữa, thì ta cũng vẫn sẽ gọi Pride sama là “Đệ nhất công chúa”. Và nếu ta được đánh giá cao thì danh tiếng của Pride sama với tư cách là “Đệ nhất công chúa” cũng sẽ tốt hơn.
…Ta thật sự muốn nói với mẹ về Pride sama. Nghĩ vậy, ta lập tức mở lá thư nhận được từ người và chú ý đến dòng chữ “ Cảm ơn Vương tế”.
Ta đã hiểu. Rằng người chỉ biết mỗi Vương tế chấp thuận cho việc này cho dù chính Pride sama mới là người yêu cầu. Nếu thế thì ta nhất định phải thông báo cho người biết hết mọi chuyện khi ta viết thư hồi đáp vào ngày sinh nhật. Ta sẽ nói sự thật về Pride sama. Ta thầm nghĩ như vậy khi đọc bức thư và lần này thì ta nhìn chằm chằm vào dòng chứ: “mẹ yêu con”.
----
“Chị, Cha, Mẹ và cả mẹ của em nữa. Tất cả mọi người đều yêu em.”
Sẽ ổn thôi. Em nhất định sẽ bảo vệ ngài…
Giọng nói của ngài, nụ cười dịu dàng của ngài, trái tim của ngài và tất cả mọi thứ!
Vì Pride sama đã hứa sẽ làm cho ta, mẹ và mọi thần dân trong Vương quốc hạnh phúc chừng nào Pride sama còn sống, cho nên ta cũng hứa, rằng cho đến hơi thở cuối cùng… Ta sẽ bảo vệ trái tim của Pride sama - Đệ nhất công chúa, và với tư cách là em trai nuôi, ta nhất định sẽ bảo vệ người khỏi đám người lớn bẩn thỉu kia!
Pride sama đã hứa sẽ không bao giờ làm tổn thương ta nữa. Vậy nên đây là lý do tại sao mà ta sẽ không bao giờ khiến đôi tay của Pride sama bị vấy bẩn! Cho dù bản thân ta bị nhuộm đen đến mức nào thì ta cũng sẽ không để bất kỳ thứ gì làm ô uế đến sự thuần khiết của người.
Đây không phải là một quyết tâm mà nó là một lời thề.
----
Ta là Stayle Royale Ivy.
Là em trai nuôi của Pride sama – Đệ nhất công chúa và cũng là quan nhiếp chính tương lai.
Đối với Pride Royale Ivy, ta sẽ luôn ở bên cạnh và giúp đỡ ngài ấy.
Và kể từ giây phút này, ta chỉ luôn tồn tại vì người mà thôi!