Trong cỗ xe ngựa của gia đình de Médici, Palle và Blanche, cùng với hai người hầu Catherine và Lotte, đang lắc lư theo từng nhịp lăn bánh. Bầu trời ngoài cửa sổ phủ màu xám tro, nặng nề một nỗi buồn sâu thẳm. Lotte nằm dài trên ghế, bên cạnh là mẹ cô, Catherine, với ánh mắt đượm buồn. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, ý thức của Lotte dần tỉnh lại.
Cô khẽ rên rỉ và mở mắt, nhưng dường như không đủ sức để ngồi dậy.
"Con... con tỉnh lại rồi sao? ...Nhờ ơn Palle và Eleonore đó."
"Mẹ ơi... đây là đâu?"
Catherine, người mẹ đã gần như từ bỏ mọi hy vọng về sự hồi phục của Lotte, bỗng ôm chầm lấy con gái trong niềm vui sướng trào dâng, nước mắt tuôn rơi. Đối diện với họ, Palle và Blanche lặng lẽ ngồi dõi theo cuộc trò chuyện xúc động của hai mẹ con,.
“Lotte, tốt quá rồi. Chị đã được cứu, em đã lo không biết phải làm sao nữa.”
“Blanche-sama…”
Blanche lao tới ôm chầm lấy Lotte, vui mừng vì cô bé đã phục hồi. Palle đã thành công sử dụng thuật cấm cùng với Ellen, đổi lấy một nửa tuổi thọ của mình để đưa Lotte trở về từ bờ vực của cái chết, anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lotte tỉnh lại.
Lotte bối rối nhìn họ, và Catherine giải thích thêm. Cô dường như không nhớ gì về vài ngày qua.
Cô đã bị ác linh chiếm giữ và dường như lang thang giữa sự sống và cái chết. Vì mất nước nhẹ, khuôn mặt của Lotte hốc hác và trông nhỏ bé hơn một chút, khiến Palle lo lắng về tình trạng của cô.
“Cứ nằm yên, để anh kiểm tra cho em.”
Palle nhẹ nhàng đặt cây trượng lên cánh tay và chân của Lotte, cẩn thận kiểm tra phản xạ và bề ngoài. Bằng cách kết hợp giữa y học hiện đại và thần thuật, anh tỉ mỉ xác định xem phản xạ của cô có bình thường hay không. Anh cũng kiểm tra từng chỉ số huyết áp, mạch đập và nhiệt độ cơ thể của Lotte. Sau khi hoàn tất, Palle lấy ra một chiếc ly tinh xảo, khẽ niệm chú tạo ra nước thần thuật, pha trộn cùng dược liệu thần bí rồi đưa cho Lotte.
“Có hơi sốt nhưng tạm thời không có vấn đề gì. Đây là thuốc rất tốt, uống đi. Vậy Charlotte, em nhớ được những gì?”
“Em… em nhớ mình đang ở tiệm thuốc. Sau đó, có một khách hàng trông kỳ lạ ghé qua. Em không rõ lắm, nhưng có phải Palle-sama đã cứu em không ạ? Cảm ơn anh.”
“Hãy cảm ơn Eleonore nữa. Nếu có cơ hội gặp lại cô ấy.”
“Chúng ta sẽ gặp lại! Đừng nói gỡ nữa, anh lớn!”
Blanche phản đối Palle, cảm thấy những lời anh nói mang điềm xui xẻo. Đôi mắt cô bé ánh lên vẻ lo lắng khi nghĩ về Ellen, người đang ở lại tiệm thuốc trong Đế đô đầy ác linh, và Beatrice đang bảo vệ gia tộc de Médici thay cho gia chủ Bruno.
“Palle-sama, Eleonore-sama hiện đang làm gì ạ?”
“...Lotte, đừng nhắc đến chuyện này.”
Mẹ cô nhắc nhở khi cô đặt câu hỏi thẳng thắn với Palle.
“Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?”
“Đế đô đã bị ác linh chiếm giữ, người dân đang tị nạn tại thành phố Lambouet. Sau khi đưa các người đến nơi an toàn, tôi sẽ trở lại Đế đô.”
“Palle-sama. Rất nguy hiểm, Đế đô đã...”
“Im đi Catherine. Dù kẻ địch là ai, tôi ghét phải bỏ chạy trước mũi kẻ thù.”
“Nhưng nếu có gì xảy ra với ngài, gia tộc de Medici sẽ... Beatrice-sama cũng...”
“Nhưng cả mẹ và cha cũng ở lại. Nếu chỉ biết đường chạy trốn, gia tộc này sẽ sụp đổ. Sự xuất hiện và lan rộng của ác linh giống như bệnh dịch. Ác linh càng lớn mạnh sẽ gọi thêm ác linh khác, nhanh chóng lan rộng khắp nơi. Nếu không ngăn chặn thảm họa tại Đế đô và giữ cho nó ở mức dịch địa phương, thế giới sẽ bị ác linh nuốt chửng. Khi đó, không còn ai có thể sống sót nữa.”
“Palle-sama…”
“Chiến đấu cho đến khi sức cùng lực kiệt, đó là định mệnh của người được chọn bởi Thủ Hộ Thần.”
Palle tuyên bố rõ ràng rằng anh sẽ không dễ dàng tuân theo chỉ thị của Beatrice, anh không có ý định trốn tránh sau khi đã đảm bảo an toàn cho những người hầu.
“Anh lớn, em cũng muốn đi!”
“Em chỉ tổ làm vướng tay vướng chân thôi, Blanche à. Em chưa chuẩn bị sẵn sàng cho cái ngày này. Hãy tránh xa đến Lambouet cùng mọi người trong biệt thự, bảo vệ những người gần em và người dân. Nếu kết giới của Điện Thần bảo hộ tại Lambouet còn hoạt động, có thể xua đuổi được ác linh cấp thấp. Dù muốn trở lại ngay lập tức, anh vẫn phải hoàn thành lời hứa với mẹ.”
“Anh lớn… sẽ chết mất thôi…”
“Thật khó xử. Tính cách này của ngài thật giống cha mẹ ngài.”
Catherine thở dài, nhưng không phản đối.
Cỗ xe ngựa của gia đình de Médici mang theo những tâm tư phức tạp, lao nhanh về hướng thành phố Lambouet.
━━…━━…━━…━━…
Farma nới lỏng corset và thắt lưng của Ellen còn đang yếu ớt, trải một tấm nhựa sạch lên sàn và đắp chăn cho cô. Cậu đặt cô nằm nghiêng, đắp gạc lên vết thương ở lưng, đắp thêm chăn để giữ ấm. Vì tiệm thuốc rất lạnh, cậu đốt lò sưởi để làm ấm phòng.
“Nhịp tim tăng, huyết áp giảm. Mất máu khoảng 1-1.3 lít.”
Dùng con mắt chẩn đoán, Farma sắp xếp những việc cần làm trong đầu. Đối với cơn sốc xuất huyết, cậu sẽ thực hiện truyền dịch ban đầu để khôi phục huyết áp. Mặc dù muốn cầm máu trước tiên, nhưng nếu huyết áp tụt quá thấp, người bệnh sẽ không sống nổi. Sau khi huyết áp ổn định, cậu sẽ truyền duy trì hoặc truyền máu nếu lượng máu mất quá nhiều. Cậu ước lượng mức độ nghiêm trọng của sốc xuất huyết.
“Nếu ước tính trọng lượng của Ellen là 50 kg, lượng máu tuần hoàn sẽ là 1/13 trọng lượng cơ thể, tức là khoảng 3.85 kg. Lượng máu mất có thể dưới hoặc trên 35%.”
Vừa lẩm bẩm, cậu áp dụng chỉ số sốc xuất huyết để xác định mức độ nghiêm trọng, kết quả là mức độ ba trong bốn mức, có thể là mức cao nhất. Dù tình huống nghiêm trọng, nhưng vì có thuốc và thiết bị sẵn có tại hiệu thuốc nên thật may mắn làm sao.
Farma lao vào phòng chế thuốc, gom các bộ truyền dịch. Nhờ dự trữ sẵn cho trường hợp cậu bé bán sữa bị đái tháo đường loại 1, cậu có đủ các dung dịch truyền dịch như lactate Ringer, acetate Ringer, bicarbonate Ringer và các dung dịch khác để sẵn sàng sử dụng. Nhóm máu của Ellen và các kháng thể bất thường đã được kiểm tra từ trước, và máu của cô được lưu trữ trong tủ đông. Nhờ tuân thủ đúng quy trình, máu của Ellen được bảo quản trong điều kiện tối ưu. Ngoài ra, còn có hồng cầu và huyết tương được bảo quản đông lạnh.
Trong phòng chế thuốc, Farma đổ nước vào nồi, đun nóng bằng thần thuật, và làm ấm dung dịch acetate Ringer đến khoảng 39°C, sau đó bắt đầu điều trị.
“Không còn lựa chọn nào khác...”
Nếu có thêm người giúp, tình hình sẽ khác rất nhiều.
“Bình tĩnh nào. Mình cũng không còn như trước nữa.”
Trước đây, với tư cách là một dược sư, cậu muốn tránh phải điều trị lâm sàng. Nhưng trong thế giới này, với sự hỗ trợ của con mắt chẩn đoán và tình huống không có ai thay thế, cậu đã tích lũy kinh nghiệm trong nhiều ca lâm sàng và tham gia không ít cuộc phẫu thuật và giải phẫu của Claude. Kinh nghiệm đang dần tăng lên.
Cậu phải đối diện với hiện thực.
Trước hết, phải kiểm tra động mạch.
Cậu có thể chạm vào động mạch cảnh chung, nhưng không cảm nhận được động mạch quay ở cổ tay. Vì sự sống còn của Ellen, Farma xé rách chiếc váy của cô. Không thể ngại ngần khi tính mạng đang bị đe dọa. Cậu tìm thấy động mạch đùi ở vùng háng. Với kinh nghiệm của mình, cậu ước lượng huyết áp của cô vào khoảng 70-80 mmHg.
Để mở đường truyền tĩnh mạch ngoại biên, cậu buộc chặt cánh tay của cô, nhìn lên cánh tay và mu bàn tay. Tuy nhiên, do huyết áp giảm và lượng máu tuần hoàn giảm, các tĩnh mạch ngoại biên trở nên khó nhìn thấy. Dù vậy, cậu phải đảm bảo ít nhất hai đường truyền tĩnh mạch với kim lưu có đường kính khoảng 1mm, tương đương với cỡ kim 18G.
Dù thất bại một lần, cậu đã cắm được kim vào tĩnh mạch bì quay, cố định bằng miếng phim và thiết lập được đường truyền đầu tiên.
Tiếp theo, cậu chọc kim vào tĩnh mạch đùi, một đường truyền tĩnh mạch lớn hơn, và chuẩn bị cho việc truyền nhanh lượng lớn dung dịch vào tĩnh mạch.
“Mong chị hãy cố gắng lên.”
Cậu bắt đầu truyền dung dịch acetate Ringer vào tĩnh mạch của cô như dung dịch truyền đầu tiên. Dù muốn sử dụng bicarbonate Ringer để cải thiện tình trạng toan hóa, nhưng do cần nạp khí CO2 trước khi sử dụng, điều này không khả thi trong tình huống khẩn cấp khi cậu đang một mình đối phó.
Dung dịch acetate Ringer là một dung dịch điện giải đẳng trương , có thể bổ sung dịch ngoại bào khi lượng máu tuần hoàn giảm, và quan trọng nhất là giúp khôi phục huyết áp. Cậu muốn thêm hydroxyethyl starch (HES), một chất thay thế huyết tương, nhưng việc tổng hợp chất này đòi hỏi sự tập trung cao nên tạm gác lại ý định đó.
Nếu huyết áp tăng trở lại và tình trạng tuần hoàn ổn định, có thể không cần truyền máu... nhưng ước lượng lượng máu đã mất thì việc tránh truyền máu có vẻ không khả thi.
“Tổng lượng truyền từ 1 đến 2 lít.”
Truyền nhanh một lượng lớn dung dịch có thể gây hạ thân nhiệt và toan hóa chuyển hóa, và nếu huyết áp và tình trạng tuần hoàn không ổn định, nguy cơ ngừng tim sẽ tăng lên. Vì vậy, trước khi truyền đến 3 lít dung dịch, cậu phải quyết định và bắt đầu truyền máu.
Khi cậu chuẩn bị truyền máu tự thân của Ellen với hy vọng huyết áp sẽ phục hồi, cậu phát hiện ra một điều tồi tệ.
“Khoan đã... Tại sao thần thuật trận lại...”
Tủ bảo quản lạnh trong phòng pha chế, nơi lưu trữ máu tự thân , đã bị hỏng. Có thể do trận chiến với ác linh trong hiệu thuốc hoặc đã bị hỏng từ trước. Dù lý do là gì, tất cả máu tự thân của nhân viên hiệu thuốc trừ cậu đã trở nên ấm thường.
“Từ khi nào nơi nay đã trở lại thành nhiệt độ phòng vậy...?”
Có thể máu mới chỉ trở thành nhiệt độ phòng trong vài giờ, trong trường hợp đó, vẫn có thể sử dụng. Nhưng vì không thể xác định thời điểm, việc sử dụng máu này là khá rủi ro. Cậu kiểm tra các chai máu nhưng nhận thấy hồng cầu đã tan huyết và một phần đã đông đặc, không thể sử dụng được.
(Vậy là... không thể truyền máu sao...)
Quay về Học viện Y Dược Đế quốc để tìm người có thể truyền máu sẽ mất quá nhiều thời gian, làm giảm đáng kể tỷ lệ cứu sống. Nhưng di chuyển Ellen đang bị xuất huyết ra khỏi đây là điều không thể.
(Hãy cho em biết đi, Ellen, phải làm sao để cứu được chị...)
Cậu nắm lấy tay cô.
Trong lúc đầu óc xoay vần tìm kiếm mọi phương pháp cứu chữa, Palle nhìn khuôn mặt Lotte với ánh mắt đầy khẩn cầu và hy vọng. Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong tâm trí cậu.
“Farma, em có vẻ đang đau khổ.”
(Ellen... em đang sắp mất chị...)
“Như thể chết đuối, không thở nổi, tuyệt vọng vùng vẫy”
Đúng như vậy, nhưng lời này cậu đã từng nghe. Đó là khi cậu đang cải tiến công nghệ chỉnh sửa gen cho việc điều trị bệnh Mất Ngủ Gia Đình di truyền Gây Tử Vong của Emmerich Bauer và gia đình anh ấy. Khi quá mệt mỏi, cậu đã ngủ gục trong phòng thí nghiệm, và Ellen đã thì thầm những lời này khi cậu mơ màng trong giấc ngủ.
Lời nói ngắt quãng cậu nghe lúc mơ màng giờ đây hiện lên rõ ràng.
“Em có sức mạnh của Dược Thần, luôn cống hiến hết mình để cứu người khác mà không nghĩ đến bản thân... Sức mạnh lớn đi kèm với trách nhiệm lớn, ắt sẽ mang lại khổ đau. Em luôn muốn cứu tất cả con người mà bản thân mình nhìn thấy.”
(Em không phải người cao cả như vậy đâu. Em chỉ sợ thôi. Sợ mất đi những người thân yêu ngay trước mắt vì những bệnh có thể chữa được. Và nghĩ đến việc kẻ canh mộ sắp tấn công trở lại, em...)
“Chị ước mình có thể giúp em, như em luôn giúp chị vậy.”
(Ellen, em cần chị. Chị luôn là người hỗ trợ và ở cạnh em.)
Farma cảm thấy bất lực.
Dù có sức mạnh của Dược Thần, nhưng bây giờ có ích gì chứ? Cậu không thể cứu Ellen.
Nếu tình huống này là kế hoạch của kẻ canh mộ để trả thù cậu, thì không có cách nào cứu được cô ấy cả.
(Không có thuốc hay thần thuật nào có thể chữa lành cho chị lúc này... Máu người chỉ có thể thay thế bằng máu người.)
Kẻ canh mộ có lẽ đã tạo ra tình huống này để lấy đi tất cả những người mà cậu đã kết nối ở thế giới này. Trong tuyệt vọng, cậu quyết định sử dụng thần thuật.
“Thuỷ Nguyên Cứu Viện. (世界劇場)”
Với quyền năng của Dược Thần, cậu bao bọc Ellen. Ánh sáng thần thuật thấm vào cơ thể cô, khắc dấu Dược Thần lên làn da. Dù mọi hiện tượng trong thế giới này nằm trong tay kẻ canh mộ, thuần thuật này vẫn có thể giup kéo dài thêm chút thời gian, như đã làm với bệnh dịch hạch đen.
Sau khi kết thúc thần thuật, Farma nhìn vào tay mình.
“Chưa xong đâu. Mình vẫn còn thứ có thể dùng.”
Lần này không phải thần thuật, mà là thứ vật lý cậu có thể sử dụng.
(Máu của mình... Dù không phải nhóm máu phù hợp, nhưng có thể thử.)
Truyền máu cùng nhóm là nguyên tắc cơ bản, nhưng truyền máu khác nhóm cũng có thể thực hiện trong tình huống khẩn cấp.
May mắn thay, nhóm máu của Farma tương đương với nhóm máu O trên Trái Đất, và nhóm máu của Ellen tương ứng với nhóm máu A.
Farma sở hữu nhiều khả năng phi thường và bản thân cậu cũng không phải là người thường, vậy nên cậu không tin tưởng vào máu của chính mình, cậu ta không bao giờ nghĩ đến việc hiến máu cả. Tuy nhiên, giờ đây cậu ta nhớ ra rằng máu của mình thật sự phù hợp.
Hồng cầu nhóm máu O không có kháng nguyên nên có thể truyền cho tất cả các nhóm máu. Tuy nhiên, huyết tương nhóm O chứa kháng thể, và truyền một lượng lớn có thể gây phản ứng phụ. Nhưng với lượng nhỏ, kháng thể sẽ được pha loãng và không gây vấn đề lớn.
Tốt hơn là tách riêng hồng cầu để truyền, nhưng không có đủ thời gian.
“Máu của mình không phải tốt nhất, nhưng cũng không gây hại gì.”
Dù còn do dự, cậu quyết định truyền máu của mình cho cô trong tình huống khẩn cấp.
Farma tiến hành tự lấy máu và chuẩn bị truyền, dù không thể xác định trước phản ứng phụ.
“Để cho an toàn hơn, cần phải thử phản ứng chéo.”
Trong thời gian truyền một lượng lớn dung dịch Ringer acetate, Farma muốn kiểm tra xem liệu có phản ứng miễn dịch giữa máu của Farma và Ellen hay không.
Farma đã từng làm nhiều xét nghiệm về máu của mình, nhưng những xét nghiệm có thể thực hiện đều rất hạn chế. Do đó, tốt nhất là phản ứng trực tiếp máu với nhau. Nếu bỏ qua quá trình kiểm tra này và trực tiếp truyền máu vào cơ thể cô ấy, khả năng kiểm soát các tác dụng phụ của việc truyền máu trong cơ thể cô ấy sẽ trở nên khó khăn.
Vì vậy, cậu đã thực hiện thử nghiệm tương hợp chéo (crossmatch test) để kiểm tra xem liệu có xảy ra phản ứng kháng nguyên-kháng thể giữa máu của người hiến và người nhận máu hay không. Sau khi quay ly tâm, dựa trên kết quả xét nghiệm và ước tính giá trị hematocrit, cậu xác định rằng việc truyền máu có thể thực hiện được.
Farma kết nối ống dẫn vào chai máu đã lấy từ chính mình và sử dụng bộ lọc không dệt để loại bỏ bạch cầu. Mặc dù vẫn còn một số bạch cầu, nhưng do thiếu thiết bị chiếu xạ nên cậu bỏ qua bước này.
Sau đó, Farma bắt đầu truyền máu bằng cách bơm dung dịch muối sinh lý qua đường Ringer acetate.
"Hãy tiếp nhận đi. Bây giờ thứ duy nhất mà em có thể cho chị là máu của em."
Farma vẫn chưa đủ tuổi để hiến máu, và mặc dù tuổi tác của cậu không cho phép, cậu đã lấy tới 700ml máu từ cơ thể mình, trong khi chỉ được phép lấy 400ml dựa trên trọng lượng cơ thể. Nhưng nếu không bổ sung máu kịp thời, Ellen sẽ không thể qua khỏi.
"Mình cần phải ngăn chặn quá trình mất máu ngay bây giờ."
Farma bắt đầu tìm kiếm mạch máu chịu trách nhiệm cho mất máu.
Bằng cách sử dụng khả năng chẩn đoán, cậu có thể phát hiện ra vị trí mất máu. Farma nhanh chóng tìm ra chỗ tổn thương, nhưng cậu không thể xác định mạch máu nào liên quan.
"Đã tìm thấy rồi..."
Farma đặt tay ra sau lưng Ellen và đâm vào vết thương một cách quyết đoán. Do Ellen đã hoàn toàn mất ý thức, cậu tiến hành xử lý mà không có gây mê.
Sử dụng khả năng đặc biệt của mình, cậu có thể xuyên qua cơ thể khi dùng tay trần. Điều này khiến cậu nhận ra rằng mình là một thứ ngoại lai trong thế giới này.
"Để ngăn chặn mất máu, mình phải tìm động mạch chính hoặc tĩnh mạch cửa mà mạch máu này nối vào. Không thể nhớ hết phân bố mạch máu nên mình sẽ phải kiểm tra từng cái một."
Với bàn tay trần, Farma không thể chạm vào các mạch máu của Ellen. Cậu tạo ra một màng kim loại mỏng, trong trường hợp này là titanium, để kẹp mạch máu như một cái kẹp. Sau khi kiểm tra lưu lượng máu, cậu tiêu hủy vật liệu và trả lại trạng thái ban đầu.
Farma ngăn chặn tĩnh mạch cửa trước, nhưng máu vẫn tiếp tục chảy.
Cậu tiếp tục kiểm tra từ động mạch lớn đến các mạch nhỏ hơn một cách cẩn thận.
70% máu chảy vào gan là từ tĩnh mạch cửa, cung cấp dưỡng chất, và 30% từ động mạch mang oxy. Khi ngăn chặn tĩnh mạch cửa không có hiệu quả, việc kiểm soát quá trình mất máu trở nên khó khăn hơn.
"Đây rồi, động mạch này..."
Cậu tìm thấy một động mạch mà khi kẹp lại thì quá trình mất máu từ tĩnh mạch gan giảm đi. Đó là động mạch gan từ động mạch chủ, không phải tĩnh mạch cửa, điều này thuận lợi cho Farma.
Cậu quyết định sử dụng phương pháp thuyên tắc động mạch (TAE) thay vì kẹp bên ngoài mạch máu để ngăn chặn.
Farma tạo ra một vòng bằng ngón cái và ngón trỏ, xuyên qua động mạch chủ lớn nhất trong cơ thể Ellen, và tạo ra băng tuyết bên trong để giữ vật liệu thuyên tắc.
Dùng n-butyl-2-cyanoacrylate (NBCA), một chất không được khuyến cáo sử dụng trong mạch máu ở Nhật Bản, cậu tạo ra vật liệu thuyên tắc. Nếu thả vật liệu này trong mạch máu, nó có thể gây tắc nghẽn chết người, nhưng Farma có thể theo dõi và loại bỏ nó bằng khả năng chẩn đoán.
NBCA ngay lập tức polymer hóa khi tiếp xúc với nước. Farma nắm lấy các hạt đã polymer hóa và dẫn chúng vào mạch máu cần thuyên tắc. Dù hạt lớn hơn dự kiến, nhưng nó vẫn thực hiện chức năng ngăn chặn mạch máu.
"Được rồi. Chặn lại được rồi!"
Quá trình mất máu giảm dần và huyết áp tăng lên khoảng 90 mmHg. Nhờ giữ ấm, không có dấu hiệu hạ thân nhiệt, và nhịp tim ổn định dần.
Farma nhét gạc vào vết thương để hấp thụ máu còn lại, sau đó tìm kiếm tổn thương ở các cơ quan khác, nhưng cậu không thấy tổn thương nghiêm trọng nào ở phổi, thận, túi mật, ống mật, hoặc các dây thần kinh chính.
"Liệu như vậy đã đủ chưa?"
Sau khi dùng hết máu, Farma dùng khả năng chẩn đoán để kiểm tra lại. Cơ thể Ellen bắt đầu hồi phục, và ánh sáng bao quanh cô dần biến mất. Farma cẩn thận vệ sinh và khâu các vết thương có thể chạm tới, và kiểm tra xem có rò rỉ mật hay không.
"Phải đặt ống dẫn lưu."
Để loại bỏ máu và dịch ngoại tiết tích tụ trong cơ thể Ellen, Farma quyết định sử dụng vết thương trên lưng làm lỗ dẫn lưu, sử dụng một ống có nếp gấp để không bị đè nén khi cô nằm ngửa.
Qua con mắt chẩn đoán, Farma thấy ánh sáng hồi phục dần bao quanh cơ thể cô.
Cậu ôm cô vào lòng, không muốn rời xa.
"Ellen, em muốn gặp chị. Em khao khát được nghe giọng của chị. Chỉ khi gần như mất đi chị, em mới thấu hiểu được chị quan trọng đến nhường nào. Xin lỗi vì đã nhận ra quá muộn..."
Farma không muốn là Dược Thần, cậu muốn trở thành Thủ Hộ Thần của cô.
"Ellen, em yêu chị. Em luôn yêu chị, từ tận sâu trái tim này."
Trong phòng thuốc chỉ còn tiếng nói nghẹn ngào của Farma.
Không có lời hồi đáp lại.
Nhưng... trên cổ tay Ellen bỗng hiện ra một dấu hiệu quen thuộc, như một bản sao mờ nhạt của dấu ấn Dược Thần trên cánh tay của Farma. Máu của Farma, giờ đây lan tỏa khắp cơ thể Ellen, dường như đã tạo nên dấu ấn thiêng liêng ấy. Khi Farma đứng dậy, cậu cảm nhận được một phản ứng ấm áp, dịu dàng lan truyền khắp lòng bàn tay, Ellen khẽ nắm lấy tay cậu.
"Chị ấy đã trở lại..."
Farma siết chặt tay cô, giữ chặt bằng chứng của sự sống.
(Corset là một loại trang phục được thiết kế để định hình và hỗ trợ cơ thể, đặc biệt là phần eo và ngực. Nó thường được làm từ vải cứng hoặc da, có thể được gia cố bằng các thanh xương (baleen, thép hoặc nhựa) để giữ dáng. Corset có thể được buộc chặt bằng dây ở phía sau hoặc phía trước, tạo ra dáng người với vòng eo nhỏ và ngực được nâng cao. ) Các loại dung dịch Ringer này được sử dụng trong điều trị lâm sàng để cung cấp nước và điện giải, duy trì cân bằng acid-base, và hỗ trợ chức năng của các cơ quan trong cơ thể. Miếng phim (patch film): Là miếng dán, miếng băng chất liệu phim, được sử dụng trong y học để đính dấu, bao bọc hoặc chữa trị. "toan hóa" ám chỉ đến quá trình làm cứng các mô khác như tổn thương mô xương hoặc mô mềm Dung dịch điện giải đẳng trương là các dung dịch được sử dụng để bổ sung và duy trì cân bằng điện giữa các tế bào và mô trong cơ thể. "Máu tự thân" là thuật ngữ y học để chỉ việc sử dụng máu của bệnh nhân để điều trị cho chính bệnh nhân đó Hematocrit là một chỉ số quan trọng trong y học dùng để đo lường phần trăm thể tích máu của các thành phần tế bào (chủ yếu là các hồng cầu) so với tổng thể tích máu. Được biểu thị dưới dạng phần trăm, hematocrit thường được sử dụng để đánh giá tình trạng sức khỏe chung của bệnh nhân, đặc biệt là liên quan đến các vấn đề liên quan đến máu như thiếu máu, chảy máu hay chế độ dinh dưỡng. Transcatheter Arterial Embolization (TAE) là một phương pháp y học can thiệp không phẫu thuật, được sử dụng để ngừng chảy máu từ các mạch máu lớn bằng cách sử dụng các vật liệu tắc nghẽn. Dùng trong trường hợp chấn thương, can thiệp đột quỵ não, điều trị u bụng hay suy tuyến giáp, và nhiều ứng dụng khác trong lĩnh vực y học.