Ngày 5 tháng 2 năm 1148.
Tại giảng đường chính của Đại học Y dược Đế quốc Saint-Fluve.
"Vậy hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành buổi hướng dẫn về kỳ thi định kỳ mùa đông."
Farma đứng trên bục giảng, cùng với một số giảng viên, thực hiện buổi hướng dẫn về kỳ thi định kỳ. Với giáo trình trong tay, cậu quét mắt qua gương mặt của những sinh viên năm nhất đang ngập tràn căng thẳng, và viết lịch thi lên bảng đen.
"Các em là sinh viên năm nhất, nên chỉ có môn học đại cương. Kỳ thi định kỳ sẽ diễn ra trong một tuần. Các môn thi và phạm vi thi tôi đã viết trên đây. Tất cả đều sẽ được thi bằng hình thức trắc nghiệm và tự luận. Đề thi sẽ có độ khó cao."
Giảng đường ồn ào hẳn lên khi nghe đến độ khó của đề thi. Việc thi bằng hình thức trắc nghiệm nhằm giúp việc chấm điểm trở nên dễ dàng hơn. Chỉ cần xếp chồng các tấm phim đáp án lên nhau là có thể chấm điểm một cách dễ dàng.
"Các em hãy cố gắng học tập chăm chỉ, tôi phải nói thật rằng, với mức độ hiểu biết hiện tại của các em, một nửa sẽ phải lưu ban."
Farma phát tờ hướng dẫn nội dung thi cho các sinh viên.
"Các môn học được ghi trên tờ hướng dẫn là bắt buộc, nếu các em không đạt sẽ phải lưu ban ngay lập tức. Hơn nữa, dù có vượt qua các môn bắt buộc, nếu không đạt được một phần ba tổng số môn học, các em cũng sẽ phải lưu ban. Nếu lưu ban, các em sẽ phải học lại một năm, không có biện pháp cứu vãn nào."
"Sao có thể lưu ban một nửa được chứ!"
"Ngành khác thì sao?"
"Nếu không đạt môn bắt buộc, thì tất cả các ngành đều phải lưu ban."
"Hông muốn bị lưu ban chút nào. Học phí tuy miễn phí, nhưng chi phí sinh hoạt thì vẫn phải chi trả."
Các sinh viên năm nhất của toàn bộ các ngành học đều run sợ. Bởi vì với sự cải cách giáo trình, không còn đề thi cũ để tham khảo. Trước đây, tại Trường Y Dược Đế quốc, các sinh viên năm trên và năm dưới thường hỗ trợ nhau trong việc làm đề cương ôn tập, và các kỳ thi không quá khó khăn. Nhưng năm nay, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Farma tiếp tục nói, như thể muốn tạo thêm áp lực.
"Thêm vào đó, nếu có hành vi gian lận trong kỳ thi, các em sẽ bị lưu ban ngay lập tức, bất kể điểm số thế nào."
Nhiều người đã mất 'tinh thần chiến đấu' chỉ vì những bài kiểm tra đột xuất có độ khó quá cao. Dù có phải lưu ban, học phí vẫn miễn phí và không giống như các trường Y dược tại Nhật Bản, không có quy định về số lần lưu ban tối đa trước khi bị đuổi học. Nhưng việc phải chậm tiến một năm vẫn làm mất tinh thần học tập, gây thất vọng cho gia đình, và quan trọng hơn là việc không thể theo kịp bài giảng của một giáo sư trẻ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của họ.
"Có ai có câu hỏi gì không?"
Các sinh viên im lặng, hầu như ai cũng trông tái nhợt. Ngoại trừ Emerich Bauer, người luôn ngồi ở hàng ghế đầu.
"Ừm… trông các em có vẻ không vui. À, Bauer thì có vẻ ổn. Nếu có gì không hiểu, các em hãy đến hỏi thầy bất cứ lúc nào. Thầy luôn cố gắng giảng dạy dễ hiểu, nhưng nếu các em không theo kịp, có lẽ do giảng viên chưa giảng đủ tốt. Thầy sẽ hướng dẫn riêng cho các em, đừng ngại ngần mà hãy đến hỏi."
Farma nhận ra mình có lẽ đã làm các sinh viên hoảng sợ quá mức, nên cậu nhẹ nhàng khích lệ. Mục tiêu của cậu không phải là để các sinh viên bị lưu ban hay để tạo ra những kẻ thất bại. Cậu chỉ không muốn các sinh viên xem nhẹ nội dung thi, mà muốn họ học vững những kiến thức cơ bản, với mục tiêu tất cả đều có thể tiến bộ.
◆◆◆
"Thật chán nản với bài kiểm tra của Giáo Sư Medisis, không biết tao có lấy nổi tín chỉ không. Đề thi quá khắc nghiệt."
"Nghe nói còn khó hơn cả bài của thầy trưởng khoa Médisis."
"Không biết có cách nào biết trước đề thi không nhỉ. Nghe nói có bạn rất giỏi bói toán."
"Bói toán mà trúng đề thì cũng là gian lận rồi."
"Làm sao mà trúng được chứ…"
Tại căng tin, Emerich và Josephine, cùng Stephanie Barbé, sinh viên ngành Dược tổng hợp, nghe những lời than thở từ các bạn xung quanh.
"Đám sinh viên này, cứ mỗi kỳ thi định kỳ lại rối rắm, thật đáng thương hại. Các người chỉ phải lo mỗi việc học lý thuyết và thực hành mà cũng không kham nổi."
Từ góc nhìn của Emerich, người thường xuyên ở lại phòng nghiên cứu của Farma và được giao nhiều dự án, việc kêu ca vì kỳ thi định kỳ là điều không thể chấp nhận.
"Lớp của thầy De Medisis khó nhất, phải nhớ nhiều quá. Cả lý thuyết y học cơ bản, sinh học y học, toán ứng dụng, hóa lý, hóa hữu cơ, tất cả đều là môn bắt buộc. Tôi nghĩ rằng tỷ lệ tốt nghiệp của ngành Dược tổng hợp sẽ rất thấp. Thầy De Medisis nói muốn tăng số người đậu kỳ thi dược sư, nhưng tôi nghĩ cách này lại phản tác dụng."
"Khó chỗ nào? Thầy đã giảng rất dễ hiểu rồi, bài tập cũng chỉ là những bài cơ bản. Tôi không hiểu sao mọi người lại thấy khó."
Stephanie nhún vai, tỏ vẻ ngán ngẩm. Emerich, một dược sư hạng nhất và luôn đứng đầu lớp, không thể thông cảm cho những sinh viên đang phải vật lộn với kỳ thi. Anh có thể trả lời mọi câu hỏi trong giáo trình của Farma, và luôn đạt điểm tuyệt đối trong các bài kiểm tra đột xuất, khiến những sinh viên khác ghen tỵ.
"Không phải ai cũng giỏi như anh. Anh là thủ khoa, nên có lẽ không chịu được việc thấy người khác lười biếng. Nhưng mỗi người có mức độ hiểu biết khác nhau."
Josephine nhẹ nhàng khuyên nhủ Emerich. Josephine, được các giảng viên đánh giá cao chỉ sau Emerich, cũng là một học sinh xuất sắc của ngành Dược tổng hợp. Với kiến thức về thú y từ trước, cô dễ dàng nắm bắt tác động dược lý lên cơ thể con người, và học tập nhanh chóng với sự tò mò cao độ.
Stephanie, một sinh viên bình thường không có chứng chỉ, cảm thấy áp lực trước hai người bạn xuất sắc này.
"Dù sao, những ai không đạt yêu cầu thì nên lưu ban. Kiến thức nửa vời chỉ làm phiền người khác. Đã có điểm danh và điểm bài tập, có gì mà khó?"
"Có những bạn bị ốm không thể đi học được mà.
"Năm nay dịch cúm cũng lan rộng, nhiều bạn không thể đi học vì bệnh."
Stephanie bảo vệ cho những bạn học kém, còn Josephine thì xoa dịu sự nghiêm khắc của Emerich.
"Mong là kỳ thi này nhanh qua đi, thật ồn ào. Tôi về phòng nghiên cứu trước đây."
"Được rồi."
Khi Emerich đứng dậy, một nhóm nữ sinh vây quanh cậu.
"A, Emerich kìa, cho tớ mượn vở nhé! Cùng học đi!"
"Không có vở nào để cho mượn cả! Học tập là việc cá nhân."
"Nhưng có chỗ tớ hổng hiểu mừ!"
Emerich gạt phăng những lời nài nỉ.
Farma và Ellen nhìn thấy cảnh này từ xa.
"Emerich lại bị bao vây. Sao họ không đến hỏi em nhỉ?"
"Farma-kun cũng muốn được các bạn nữ vây quanh à?"
"Em muốn được vây quanh bởi bất kỳ ai chưa hiểu bài, để giúp họ tránh bị rớt môn."
Dù bị hiểu nhầm, Farma vẫn trả lời một cách đầy trách nhiệm của một giảng viên.
"Chị nghe nói sinh viên ngại đến hỏi trực tiếp Farma."
"Em không hề đáng sợ và luôn giảng dạy rất tận tình."
"Có vẻ hơi buồn nhỉ. Em đã soạn xong đề thi chưa?"
"Em đã soạn xong toàn bộ đề thi và đáp án trong thời gian rảnh ở Thần Thánh quốc."
Tại Thần Thánh Quốc, với môi trường mạng internet thuận lợi, việc tiếp cận thông tin y học và dược học trở nên dễ dàng. Ngay cả những phần mà Farma nhớ mang máng cũng được củng cố một cách đầy đủ, giúp cậu tạo ra các đề thi phong phú và chất lượng hơn.
"Nhân tiện, Farma, ở Thần Thánh Quốc em làm gì vậy? Có phải là nhiệm vụ của một dược sư theo lệnh của Thánh Nữ Elizabeth không? Sư phụ của chị cũng đã đi công tác ở Thần Quốc một thời gian dài rồi chưa về."
"Ừ, em đang làm việc cùng với cha. Nhưng không thể nói chi tiết được."
"Chị hiểu rằng không nên hỏi về công việc của một dược sư hoàng gia. Nhưng mà..."
Farma không muốn làm Ellen lo lắng, nên không kể về việc chế tác Dược Thần. Cậu thường xuyên sử dụng trượng Thần Dược để di chuyển giữa Thần Thánh Quốc và Đế quốc vài lần một tuần, trong khi Bruno vẫn ở lại Thần Thánh Quốc. Việc chế tác Dược Thần vẫn chưa hoàn thành. Mỗi lần thử thách tạo ra Dược Thần, ký ức tiền kiếp của cậu dần phai nhạt, vì vậy cậu đã ghi chép lại chi tiết những điều quan trọng trong tiền kiếp. Nhờ đó, chỉ có ký ức hình ảnh bị mất đi.
Ngay cả khi kiến thức y học và dược học của cậu bị xâm lấn, việc tham khảo thông tin trực tuyến trên internet ở Thần Thánh Quốc cũng không gặp trở ngại. Những ký ức quan trọng về danh tính của cậu được giữ dưới dạng văn bản. Từ hôm đó, cậu không còn mạo hiểm luyện tập mà tuân theo chỉ dẫn của Bruno nữa, giới hạn mỗi ngày một lần thử thách và luôn có người hỗ trợ.
Ellen quay người lại, đối diện với Farma, đôi mắt nhìn cậu chăm chú và đầy cảm xúc. Kể từ khi cô không còn đeo kính, đôi mắt ấy trông to và rõ ràng hơn, như thể mở ra một thế giới hoàn toàn mới. Mọi cảm xúc của cô giờ đây không còn bị che giấu, mà được truyền tải trực tiếp và chân thật hơn bao giờ hết.
"Thỉnh thoảng chị có dùng Con mắt chuẩn đoán để kiểm tra em, nhưng dường như lần nào em cũng trở về từ Thần Thánh Quốc với tình trạng sức khỏe bất ổn. Em có đang làm gì nguy hiểm không vậy?"
"Chắc là do mệt mỏi từ chuyến bay dài ấy mà."
"Tại sao em lại cắt tóc ngắn thế này? Em không phải đang dùng nó để làm nguyên liệu dược thần chứ?"
"Ờ thì..."
"Sao cơ... Em đang làm chuyện đó sao?"
Kể từ khi Ellen có Con Mẳt Chuẩn Đoán và có thể theo dõi tình trạng sức khỏe của Farma, cô thường xuyên lo lắng cho cậu. Và vì những lời nhận xét của cô luôn chính xác, Farma không thể dễ dàng giấu diếm.
"À thì, buổi chiều Ellen có bài kiểm tra thực hành thần thuật, phải không nhỉ?"
Farma đánh trống lảng. Buổi chiều, Ellen sẽ bận rộn với việc kiểm tra thực hành thần thuật.
"Đúng rồi, ấy là bài kiểm tra đầu tiên! Chị mong chờ lắm."
"Ellen cũng mới khỏi bệnh, hãy cẩn thận không để vết thương tái phát nhé."
"Chị biết rồi, hôm nay chị chỉ quan sát thôi."
"Chắc em cũng sẽ đến xem."
Farma quyết định tham gia buổi kiểm tra của Ellen. Ellen đã thay đồ thể thao và tập hợp các sinh viên tại sân thực hành thần thuật, nơi cô sẽ tiến hành buổi hướng dẫn.
"Thể trạng mọi người đều tốt chứ? Nếu ai bị mệt mỏi hoặc có vấn đề về sức khỏe, sẽ được thi lại."
Ellen kiểm tra sự hiện diện và tình trạng thần lực của sinh viên bằng cách cho họ nắm giữ thần lực kế. Cô sẽ kiểm tra các kỹ năng thần thuật của từng người theo từng thuộc tính và đánh giá tổng điểm trên thang điểm 100. Farma hỗ trợ trong việc gọi sinh viên, đánh giá thần thuật và tính toán điểm số.
Ellen tổng hợp điểm số và thông báo kết quả.
"Cảm ơn mọi người đã cố gắng. Bây giờ tôi sẽ công bố kết quả từ trên xuống. Đứng đầu là Emerich Bauer, 99 điểm."
"Thứ hai là Alexandre Bertrand, 88 điểm."
"Thứ ba là Emmanuel Pusslot, 79 điểm."
"Thứ tư là Josephine Barillet, 78 điểm..."
Ellen đọc tên đến thứ 21, kết thúc danh sách những người đậu. Emerich vẫn giữ vị trí số một bất di bất dịch trong mọi môn học, cả lý thuyết lẫn thực hành. Nghe kết quả, sinh viên bày tỏ niềm vui lẫn nỗi buồn.
"Đây là danh sách những người đậu. Những người dưới đây là không đạt."
Sinh viên trượt điểm đỏ tái mặt và run rẩy.
"Buổi công bố kết quả kết thúc tại đây. Ai có thắc mắc hoặc không rõ điều gì không?"
Emerich giơ tay ngay trước mặt Ellen.
"Thưa cô Bonfoy, em không hài lòng. Tại sao em không đạt điểm tối đa? Em nghĩ rằng kỹ năng của em hoàn hảo."
"À, em bị trừ điểm vì phát âm sai khi niệm chú. Nếu không rõ ràng, nó có thể dẫn đến kích hoạt sai."
"Em hoàn toàn không phát âm sai. Em niệm bằng tiếng Đế quốc Saint-Fluve nên có chút ngữ điệu. Nếu niệm bằng tiếng mẹ đẻ của em, sẽ hoàn hảo. Em không chấp nhận việc bị trừ điểm."
Emerich là một sinh viên hoàn hảo, nhưng hơi khó tính.
"Được rồi, em có thể thi lại sau. Nếu làm tốt, cô sẽ cập nhật điểm cho em."
"Các sinh viên không đạt cũng có thể thi lại chứ?"
"Được thôi. Chúc mọi người học tốt các môn thi khác."
Ellen có phần dễ dãi với sinh viên. Thực hành của cô không phải là môn bắt buộc, không ảnh hưởng đến việc lên lớp, nên không gây áp lực. Sinh viên bình dân có thể thay thế bằng bài tập sàn hoặc chạy marathon và không có ai trượt.
"Em có thể thay thế bằng bài tập sàn hoặc chạy marathon không ạ?"
"Cả hai đều được. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được."
Trong buổi thực hành, một sinh viên quý tộc bị điểm kém đã đề nghị được thi lại giống như các sinh viên bình dân, và Ellen đã đáp ứng yêu cầu của họ.
Vài ngày sau khi bận rộn với việc kiểm tra, Farma phát hiện các tài liệu trên bàn làm việc của mình đã bị xáo trộn. Cậu nhanh chóng nhận ra điều này vì cậu là người chú ý đến từng chi tiết nhỏ.
"Zoe, cô có động vào giấy tờ trên bàn không?"
"Không, ngoài việc đặt chúng vào hộp tài liệu thì tôi không chạm vào gì cả."
Khi hỏi thư ký Zoe, cô khẳng định không có ai đến và cô cũng không động vào bàn làm việc. Farma nghi ngờ và kiểm tra các đề thi đã được niêm phong kỹ lưỡng.
"Một tờ đề thi bị mất. Mình bị làm khó rồi."
Nếu đề thi bị đánh cắp, cậu sẽ phải làm lại từ đầu để đảm bảo tính công bằng cho kỳ thi. Không thể lờ đi chuyện này.
"Đáng lẽ mình nên quản lý chúng cẩn thận hơn."
Farma đã thu thập mẫu từ hộp tài liệu và tiến hành phân tích. Kết quả xác nhận nghi ngờ của cậu.
"Là cô ấy. Không lẽ cô ấy không định thú nhận sao..."
Trong giờ giảng dạy tiếp theo, khi nghĩ rằng cô ấy đã đánh cắp đề thi, cậu cảm thấy buồn bã. Tuy nhiên, Farma vẫn chưa lên tiếng. Cuối giờ, cậu phát các đề luyện tập cho sinh viên.
"Để hỗ trợ các anh chị trong kỳ thi, tôi phát một bộ đề luyện tập."
Farma phân phát các đề luyện tập mà cậu đã dành nhiều thời gian soạn thảo, quan sát từng khuôn mặt sinh viên. Trong số đó, một sinh viên có hành động bất thường.
"Đúng là cô ấy. Natalie Blondel."
Farma quan sát kỹ, và ánh mắt của Natalie gặp ánh mắt của cậu. Hành động của cô ấy càng làm cậu chắc chắn hơn về kết quả phân tích.
"Blondel, tôi muốn nói chuyện với em một lát."
"Dạ, vâng..."
Farma mời Natalie đến nhà kính của vườn dược liệu, khóa cửa và ngồi đối diện với cô trên ghế băng.
"Em có biết vì sao tôi gọi em đến không?"
"Dạ không."
"Một số người rất thất vọng với đề thi mô phỏng, nhưng nếu đó là kỳ thi chính thức, em sẽ bị loại."
Cách nói khéo léo của cậu khiến Natalie giật mình.
"Em... em không hiểu Giáo sư nói gì."
"DNA của em đã được tìm thấy trên hộp đựng đề thi. Phương pháp xác định cá nhân từ vi vật đã được tôi dạy cho em rồi. Em có thừa nhận hành vi gian lận không?"
"Dạ... dạ có."
"Với hành vi gian lận này, theo quy định, thì tôi sẽ phải thông báo cho phụ huynh của em. Mẹ em là dược sư hoàng gia Françoise de Savoie đúng không?"
Farma đã đọc kỹ lý lịch của sinh viên, nhận ra điều này gần đây vì Natalie mang họ của cha.
"Dạ đúng."
"...Nhưng tôi sẽ không liên lạc. Lần sau hãy dựa vào chính thực lực của mình."
"Sao thầy không nói với mẹ em? Thầy đã nói gian lận sẽ bị lưu ban ngay lập tức."
Natalie mắt ngấn lệ phản bác. Farma chấp nhận cảm xúc của cô.
"Đó là lý do tôi biến đề thi thành đề mô phỏng. Tôi tôn trọng Françoise-sensei và không muốn làm bà buồn."
"Đừng chế giễu em! Thầy là thiên tài, mười tuổi đã là dược sư hoàng gia, mười hai tuổi là giáo sư, mười ba tuổi là dược sư trưởng hoàng gia. Trong khi đó, em chỉ là kẻ thất bại. Cuộc đời thật không công bằng."
"So sánh hoàn cảnh và kinh nghiệm của người khác không có ý nghĩa. Chúng ta là những con người khác nhau, sống những cuộc đời khác nhau. Không thể giống nhau được."
Farma đáp lời. Cậu không nghĩ mình là thiên tài, cậu đã cố gắng rất nhiều.
"Chuyện gia đình không quan trọng. Điều quan trọng là em phải vượt qua kỳ thi định kỳ."
"Nhưng em không có tài năng của một dược sư."
Có lẽ bị thực tế đè nặng, Natalie yếu giọng.
"Tài năng à..."
"Em nhận rất ít thần lực từ Thủ Hộ Thần. Với trí tuệ này... em biết mình luôn bị so sánh với mẹ. Mẹ cũng cảm thấy xấu hổ về em."
"Thật sao?"
"Mẹ có bao giờ nói về em không ạ?"
"Tôi chưa từng nghe bà nhắc tới em, Françoise-sensei không bao giờ nói về cuộc sống cá nhân."
Farma chưa từng nghe Françoise nhắc đến việc có con gái. Cậu cũng biết rằng Françoise biết cậu đang hướng dẫn Natalie, nhưng bà không bao giờ đề cập đến điều đó. Trong kỳ thi thần thuật của Ellen gần đây, Natalie cũng đã trượt.
"Việc sinh ra với ít thần lực có nghĩa là em không được Thủ Hộ Thần yêu thương. Vì vậy, dù có cố gắng bao nhiêu cũng vô ích, em sẽ sống một cuộc đời thảm hại bị bỏ rơi."
Lập luận của cô không phải là không có lý. Thần lực là một yếu tố bẩm sinh, không thể tăng lên bằng nỗ lực.
"Vậy những người không thể sử dụng thần thuật sẽ thế nào?"
Câu hỏi của Farma khiến Natalie im lặng.
"Thần lực mà chúng ta có không phải để cho bản thân mà là để bảo vệ và giúp đỡ người khác. Việc sinh ra với nhiều hay ít thần lực không quan trọng."
"Thưa giáo sư, vậy giáo sư sử dụng thần lực vì lợi ích của mọi người sao?"
"Ít nhất thì tôi nghĩ vậy."
Farma trả lời mà không hề ngại ngùng. Cậu không nghĩ rằng sử dụng thần lực vì lợi ích cá nhân là sai, nhưng cậu không muốn dừng lại ở đó.
"Em đã quên mất điều gì là quan trọng rồi. Em đã vượt qua kỳ thi đầu vào khó khăn để vào học viện này. Nếu không đủ năng lực, em đã không được nhận vào ngay từ đầu."
"Nó thì có ý nghĩa gì chứ?"
"Nếu em chăm chỉ, em sẽ thành công. Giải đề thi mô phỏng, ôn lại những phần sai và hỏi tôi nếu không hiểu. Đó là tất cả những gì em cần làm. Em đang mất tự tin quá nhiều, nhưng những sinh viên không đủ năng lực đã không được nhận vào từ đầu. Nếu không thể hoàn thành thực hành thần thuật, em có thể thay thế bằng môn thể dục."
Natalie ngẩn ngơ trước những lời Farma nói.
"Vậy là tùy thuộc vào sự cố gắng của em. Nếu không hiểu, hãy đến gặp tôi."
Farma định rời đi khi chuông báo hiệu giờ học tiếp theo vang lên, nhưng Natalie bật khóc và kêu lên.
"Em không tài nào nhớ được. Gần đây, em học không vô gì cả!"
"Ý em là sao?"
"Trí nhớ của em đang dần biến mất. Xin hãy giúp em!"
Farma ngay lập tức sử dụng đôi mắt chẩn đoán của mình. Cậu nhận thấy một ánh sáng đỏ mạnh mẽ trong đầu cô, không có hình dạng rõ ràng, kích thước khoảng ba centimet.
"Khối u não."
Farma cảm thấy nỗi đau cũ trỗi dậy, như một vết thương chưa lành lại bị xé toạc. Đây chính là căn bệnh đã tước đi mạng sống của em gái cậu trong kiếp trước. Những ký ức đau thương ùa về, nhấn chìm cậu trong nỗi buồn và hối tiếc sâu thẳm, khiến trái tim cậu như vỡ ra từng mảnh.
(Đang nhắc đến cha của Farma.)