Khi Palle vừa trở về đến thủ đô với tốc độ tối đa, ngôi nhà của gia đình De Medicis đã bị phá hủy.
"Mẹ ơi! Mẹ có an toàn không!"
Nhận ra có điều bất thường đã xảy ra, Palle khẽ gọi tên Beatrice, giọng khàn khàn vang lên trong không gian tĩnh lặng. Ngôi nhà của anh, nơi anh trở về sau cuộc hành trình dài trên lưng ngựa mà chẳng hề uống một giọt nước nào, giờ đây bị bao phủ bởi một lớp sương mờ ảo.
Ngỡ ngàng trước cảnh tượng hiện ra trước mắt, anh không thể tin nổi vào những gì mình đang chứng kiến. Có dấu hiệu rõ ràng của sự hiện diện con người trong sân. Palle tiến đến, tay nắm chặt cây trượng trong tư thế sẵn sàng, và cảnh tượng hiện ra trước mắt anh là Farma đang ân cần chăm sóc Cedric bị thương, trong khi Beatrice đứng bên, ánh mắt lo lắng dõi theo từng động tác.
"Mẹ ơi, mẹ vẫn an toàn chứ?"
"Palle!? Cả con nữa, tại sao con lại trở về... Mẹ đã bảo con không được về cơ mà. Những người khác đâu rồi?"
Beatrice dường như bối rối vì sự trở lại của con trai cả sau khi đã gặp lại con trai thứ. Palle cười nhẹ và giải thích.
"Những người khác đã được đưa đến nơi an toàn, mẹ cứ yên tâm."
"Chào mừng anh trở về, Huynh Trưởng. Cedric, tạm thời như thế này là ổn rồi đấy."
"Cảm ơn ngài, Farma. Chỉ là vết thương nhỏ thôi."
"Không, nó không chỉ là vết thương nhỏ đâu."
Farma vừa xử lý xong vết thương của Cedric thì Palle lên tiếng.
"Farma, em đã trở về kịp lúc. Em cũng biết rồi đấy, thủ đô đã tan hoang và Thần Lực của anh đã cạn kiệt. Chúng ta làm gì tiếp theo bây giờ? Dù có cố gắng thế nào, các thần thuật sư trong thủ đô cũng sẽ hết Thần Lực trong vòng chưa đầy một tháng. Khi hoàng hôn buông xuống, những ác linh mới sẽ lại chui rúc ra từ đâu ấy."
Palle tóm tắt tình hình một cách ngắn gọn, lo lắng hiện rõ trong giọng nói của anh.
"Ừ, em hiểu rồi. Chúng ta phải làm gì đó."
"Có phải đây là ý muốn của Dược Thần? Tình trạng này của thủ đô có phải là ý muốn của Thủ Hộ thần không?"
Palle nắm chặt vai Farma với lực khá mạnh, ngón tay anh cắm sâu vào vai Farma.
"...Em không thể ngăn chặn được nữa. Dù có thể bảo vệ thủ đô, nhưng những quốc gia khác vẫn sẽ bị ác linh nuốt chửng và hủy diệt. Trong tình huống này, chỉ có cách nhờ vào Nữ Hoàng mới có thể tạm thời giữ mạng sống."
"Em, người đứng đầu dược sư hoàng gia, lại muốn đẩy Nữ Hoàng vào nguy hiểm sao?"
Ánh mắt sắc bén của Palle xuyên thấu tâm can Farma, gương mặt anh tràn đầy căng thẳng. Gia đình De Médicis có lịch sử lâu đời làm dược sư hoàng gia. Dược sư mà lại làm hại đến hoàng đế là điều không thể được chấp nhận được.
"Đúng vậy... Nhưng em hứa sẽ bảo vệ mạng sống của Nữ hoàng. Em không còn lựa chọn nào khác."
Ánh mắt của hai anh em giao nhau mãnh liệt. Palle nhận thấy Farma chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm chuyện đó.
"Anh hiểu rồi. Dù có phải trở thành kẻ phản bội, em hãy làm những gì em tin là tốt nhất cho thế giới này, theo ý nguyện của thần dược. Nếu thất bại, chúng ta sẽ cùng nhau lên giàn thiêu. Mẹ, mẹ đồng ý chứ?"
"...Ừ, mẹ không phản đối. Tại sao ba người đàn ông trong nhà này lại luôn như thế nhỉ? Lúc nào cũng vậy!"
"Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn vững tin vào niềm tin của chính mình."
"Ôi trời... cách nói của con giống hệt ông ấy."
Dù thở dài, Beatrice vẫn nhìn Farma đầy kiên định.
Palle vỗ mạnh vào lưng Farma, truyền động lực cho cậu.
"Đi đi, Farma."
"Con đi mạnh giỏi nhé."
Farma cúi đầu, sau đó quay lại đối mặt với hai người và hít một hơi sâu.
"Con đi đây ạ."
---
Tại căn nhà giữa lòng thành phố Lambwe, Melody - người chủ nhà hiếu khách - đã đón tiếp gia đình De Médicis và Bonfoy, cùng với Lotte và Blanche, bằng những tách trà thơm ngon.
"Thuốc mà dược sư ban cho là cứu cánh của tôi đấy. Nhờ nó, tôi không phải đối mặt với những thứ đáng sợ và tôi vẫn được làm chính mình."
Melody mắc bệnh tâm thần phân liệt, vẫn không thể thiếu thuốc mà Farma kê đơn. Tình trạng bệnh của cô đã ổn định và cô tiếp tục uống thuốc dưới sự tư vấn của Farma.
Khi còn bị ác linh ám, Melody đã chiến đấu với những ảo ảnh trong tâm trí mình. Trớ trêu thay, kinh nghiệm chiến đấu với "ác linh" đã giúp cô duy trì một mức độ kỹ năng thần thuật nhất định. Khi cô gặp phải ác linh thực sự, cô cảm thấy như những đau khổ trước đây của mình là để chuẩn bị cho khoảnh khắc này.
"Đã đến lúc chiến đấu rồi."
"Melody-sama, chị thật là dũng cảm."
Blanche nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Sư phụ của Blanche là Ellen, nhưng hình ảnh dũng cảm của Melody đã khắc sâu trong mắt cô bé. Lotte thắc mắc hỏi Melody.
"Ác linh đến từ đâu vậy chị?"
"Ác linh được tương truyền là linh hồn của con người hoặc động vật, những linh hồn phát sinh từ thiên nhiên. Những suy nghĩ mãnh liệt còn lại hóa thành linh hồn và dần dần biến thành ác linh. Mặc dù chúng thường bị ngăn cách bởi kết giới của thần điện và trận pháp thần thuật, chúng ta vẫn sống trong một thế giới tràn ngập nguy hiểm và những mối đe dọa ẩn giấu."
"Có điều gì mà em, một người không có thần lực, có thể làm không?"
"Ừm... có. Đừng yếu lòng và hãy giữ vững tinh thần. Ác linh sinh ra từ suy nghĩ, vì vậy khi con người yếu đuối, ác linh sẽ lợi dụng để gia tăng sức mạnh của chính chúng."
"Vậy sao... Em sẽ cố gắng giữ vững tinh thần."
Lotte cũng từng bị ác linh ám, có vẻ đã hiểu ra điều gì đó và cúi đầu.
Thấy vậy, Melody vỗ tay cái bốp, như chợt nghĩ ra điều gì đó.
"Chỉ giữ vững tinh thần thôi thì không đủ. Nói mới nhớ, có một số thần thuật mà người không phải thần thuật sư cũng có thể sử dụng. Tôi sẽ dạy em. Có một số thần thuật phòng ngừa mà quý tộc bị mất thần lực hoặc mất trượng thần có thể sử dụng để đối phó với ác linh."
"Thần thuật sao? Em là thường dân, nhưng có thể học được thần thuật sao ạ?"
"Tôi biết em là thường dân mà."
"Melody-sama, nhưng em nghe nói có luật cấm dạy thần thuật cho thường dân..."
Lotte lo lắng hỏi.
"Đúng là có luật cấm, nhưng thần thuật là thứ được truyền dạy cho người mà mình tin tưởng. Tôi đã làm việc cùng em và tôi không nghĩ rằng tài năng của em thua kém những thần thuật sư khác."
Melody nháy mắt tinh nghịch.
Cô đưa ra một cuốn sổ dày cộp chứa các ký tự thần thuật hệ Hoả mà cô đã tự mình ghi chép. Lotte lần đầu tiên nhìn thấy các ký tự liên quan đến thần thuật. Ngoài những cuốn sách cấm thường dân không được phép đọc, không có sách nào ghi chép về thần thuật cả. Thần thuật sư thường truyền dạy từ thầy sang trò qua lời nói. Tuy nhiên, từ khi phát hiện bệnh tâm thần phân liệt, Melody đã ghi chép lại thần thuật để không quên.
"Có nhiều ký tự khác nhau, nhưng tôi sẽ đưa cho em cuốn sổ này."
"Thứ quý giá thế này... Em sẽ sao chép nó thành bản sao và trả lại cho chị."
"Thế cũng được."
"Cảm ơn chị! Em phải làm gì với đống ký tự này đây ạ?"
"Rất đơn giản. Vẽ chúng bằng dầu thánh đã được tinh chế và đốt cháy bằng Hoả Thần do thần thuật sư tạo ra. Nếu vẽ lớn và đứng bên trong, nó sẽ tạo ra một kết giới mà ác linh cấp thấp không thể đến gần. Dù không mạnh bằng thần thuật của thần thuật sư, nhưng đủ để tự bảo vệ tạm thời. Em vẽ giỏi mà, phải không?"
Melody cười, cầm trượng thần và nhẹ nhàng tạo ra Hoả Thần đặc biệt trên lòng bàn tay.
Ngọn lửa trong suốt và mãnh liệt của cô tạo nên một ngọn lửa nhỏ, nhưng đầy sức mạnh.
"Đây là lửa mồi. Tôi chế tạo dầu thánh thường xuyên, nên nếu hết thì hãy đến lấy thêm."
Cô đặt ngọn lửa mồi vào một lò thủy tinh đặc biệt để Lotte mang về.
Và, thánh dầu cũng được chia ra vào bình nước. Lotte rạng rỡ khuôn mặt khi nhận món quà quý giá từ Melody.
"Chúng ta sẽ thực hành thần thuật ngoài vườn chứ? Tôi sẽ dạy cho em."
"Vâng! Làm ơn dạy cho em với!"
Lotte gật đầu với vẻ căng thẳng. Blanche, cô bé đang quan sát, tỏ ra ghen tị.
"Ui! Em cũng mún học thần thuật hệ Hoả nữa, trông rất ngầu."
"Đáng tiếc là Blanche có thuộc tính Thuỷ, đối lập với Hoả, nên tôi không thể dạy được. Hơn nữa, trận thần thuật này quá phức tạp để em có thể vẽ."
"À, vâng ạ."
Blanche mím môi.
"À, nếu vậy thì sau khi đốt trận thần thuật, làm sao để dập lửa ạ? Lỡ lửa lan ra gây cháy thì sao?"
"Dầu thánh chỉ cháy khi có thần lực chỉ định, không lan ra các chỗ khác và sẽ tự tắt. Dù em thực hành trong nhà, cũng không gây hỏa hoạn đâu."
"Tốt quá! Nếu lỡ cháy dinh thự thì không hay chút nào."
Sau vài giờ luyện tập, Lotte đã có thể vẽ vài trận thần thuật cơ bản để xua đuổi ác linh. Mặc dù không phải là một thần thuật sư, cô bé đã bắt đầu học được những kỹ năng thần thuật cách tân nhờ vào thần lực của Melody.
"Hôm nay đến đây thôi, chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai. Nghỉ ngơi đi. Charlotte, em thật sự có năng khiếu. Em vẽ rất chính xác và nhanh, thật đáng ngạc nhiên. Ngay cả các chuyên gia vẽ trận thần thuật cũng khó mà đạt được trình độ như vậy. Nếu em là một thần thuật sư, tôi sẽ muốn nhận em làm đệ tử, tiếc thật."
"Em rất vinh hạnh. Em muốn cảm ơn chị bằng một bức tranh được không ạ."
"Tranh thì cũng được, nhưng em có thể làm bánh không? Tôi rất thích bánh trái cây từ cửa hàng của em."
"Rất sẵn lòng!"
Đối với Lotte, việc từ cảm giác vô dụng trở nên có ích đã biến cuộc di tản này thành một trải nghiệm đầy ý nghĩa và kích thích.
◆◆◆
"Thưa bệ hạ, thần thành thật xin lỗi vì tình trạng này đã xảy ra trong thời gian thần phụng sự."
Ba ngày sau, tại phòng chờ của trung tâm thánh quốc, Farma đã xin lỗi nữ hoàng, người chuẩn bị cho lễ lên ngôi, với nỗi ân hận khôn nguôi.
"Đừng có trưng ra khuôn mặt buồn rầu đó nữa."
Farma quay lại từ đế đô, đề nghị bổ nhiệm cô làm Đại Thần Quan. Nữ hoàng chấp nhận đề nghị của Farma, tiết lộ bản thân với Thần Thánh Quốc rằng cô đang sở hữu thuật trận hòa tan, rồi kiêm nhiệm vai trò Đại Thần Quan. Mặc dù không phải là một thần quan, nữ hoàng đã học nhiều về thần thuật từ thần điện, nên quá trình chuyển giao thần thuật thánh quốc dự kiến sẽ diễn ra suôn sẻ.
Theo đó, Đế quốc Saint-Fluve sẽ sáp nhập vào Thần Thánh Quốc. Mặc dù Thần Thánh Quốc mong muốn xem Saint-Fluve như một quốc gia chư hầu, sự chênh lệch về sức mạnh quân sự thực tế đã đặt Thần Thánh Quốc dưới sự kiểm soát của Saint-Fluve. Trong Thần Thánh Quốc, quyền uy của Đại Thần Quan được tuyệt đối tôn trọng, không hề có dấu hiệu của sự phản loạn.
"Nếu nghĩ theo hướng lạc quan, thì cuối cùng ta đã có được thần thánh quốc, cũng không tệ lắm. Hơn nữa, việc thành lập một giáo phái mới tôn kính Thủ Hộ Thần đã nằm trong kế hoạch của ta ngay từ đầu. Chấp nhận làm Đại Thần Quan chỉ là danh nghĩa thôi."
Trước mặt Farma, nữ hoàng tỏ ra mạnh mẽ nhưng trong lòng đầy lo lắng.
"Vì tình hình đã đến nước này, ta không định trốn chạy hay giấu giếm gì cả."
Farma im lặng lắng nghe lời nữ hoàng.
(Cô ấy nghĩ rằng mình đã từ bỏ, nhưng thực tế là ngược lại. Mình chỉ đang tìm cách khác.)
Farma dự định thua trận nhỏ nhưng thắng cuộc chiến lớn. Tránh né không phải là cách, thuật trận hòa tan sẽ giết nữ hoàng vào ngày nhật thực đen nếu không tìm ra giải pháp.
Khi cánh cửa đại Thần Điện mở ra, các Thần Quan cao cấp của thần thánh quốc quỳ lạy trước nữ hoàng trong buổi lễ lên ngôi.
Sau lễ, nữ hoàng được trao vương miện và bảo trượng, trở thành "Thánh đế Elizabeth I." Lời đầu tiên của nữ hoàng với tư cách thánh đế cũng tức là Thánh Chức Giả, là một lời tuyên bố cứng rắn trước các Thần Quan.
"Sau cái nghi lễ này, ta đã trở thành thánh đế Elizabeth I và là Đại Thần Quan của thần thánh quốc. Trong quá trình cai trị thần thánh quốc, ta tuyên bố: Ta tôn thờ Thủ Hộ Thần, Farma de Médicis. Kẻ nào khinh thường Thủ Hộ Thần, không trung thành, hoặc phản bội ta và thần thánh quốc sẽ bị xem là kẻ phản nghịch. Sẽ bị buộc rời khỏi Thần Điện ngay lập tức."
Farma cảm thấy bối rối trước lời tuyên bố mạnh mẽ của nữ hoàng. Tuy nhiên, hiểu được sự lo lắng của nữ hoàng muốn bảo vệ an toàn cho mình, Farma không thể từ chối.
"Farma không phải kẻ thù của các ngươi. Dù trước đây có ác thần, nhưng Farma không giống vậy. Cậu ta đã cứu nhiều người khỏi bệnh tật, và ta là nhân chứng cho lòng tốt của cậu!"
Nhìn nữ hoàng tuyên bố không chút do dự, Farma nhớ lại những kỷ niệm với cô. Nữ hoàng tiếp tục thuyết phục các Thần Quan.
"Hãy từ bỏ nhận thức rằng các ngươi là tầng lớp đặc quyền được chọn bởi thần. Các ngươi là đầy tớ của thần và nhân dân thế giới. Thần Thánh quốc phải là tổ chức công bằng nhất trên thế gian này, phục vụ cho an ninh toàn cầu. Hãy thề trở thành những người bảo vệ trung thành với lòng dân."
Các Thần Quan tuân theo ý muốn của nữ hoàng. Các nghi lễ như đại lễ cầu nguyện được tổ chức. Một số Thần Quan Thần thánh quốc cũng tôn thờ Thủ Hộ Thần, khi bọn họ cầu nguyện, Farma cảm nhận được thần lực chảy vào cơ thể mình.
Sau khi lên ngôi, nữ hoàng nhận cây trượng thần đặc biệt và hoàn thành nghi lễ truyền thần lực vào trận đại pháp thần từ đại thần điện. Ánh sáng từ trận đại pháp thần tỏa ra, lan khắp nơi trên thế giới như sợi cáp quang. Farma chứng kiến cảnh tượng đó, còn nữ hoàng đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.
Tiêu hao lượng thần lực khổng lồ, nữ hoàng ngồi mệt mỏi tại bàn làm việc.
Các thần quan đến hỏi thăm, bao quanh nữ hoàng.
"Nhờ sức mạnh của người, các ác linh đã bị tiêu diệt, ánh sáng trở lại thế giới. Chức năng của các thần điện ở mọi nơi đã được phục hồi hoàn toàn."
Thần quan cấp cao cũng khen ngợi tài năng của nữ hoàng. Juliana cũng đang chăm sóc nữ hoàng, cô âm thầm tính toán lượng thần lực đã mất và bắt đầu chưng cất thánh thủy từ đá pha lê để phục hồi thần lực. Nữ hoàng đuổi các thần quan ra khỏi phòng và nói chuyện với Farma.
"Farma, ta nợ ngươi một lời xin lỗi, vì đã làm điều ngươi ghét nhất."
"Không, không có chuyện đó đâu..."
Farma lắc đầu. Nữ hoàng xin lỗi vì đã thần thánh hóa Farma trong lãnh thổ thần thánh quốc.
Âu cũng là bất đắc dĩ, vì chẳng có một chút thời gian dư ra để lo lắng, tình hình hiện giờ không cho phép. Nếu thất bại trong việc nắm quyền lực của thần thánh quốc, sẽ ảnh hưởng đến quyền kiểm soát của đế quốc San Fleuve.
Farma nhìn thấy sự quyết tâm trong bài diễn văn của nữ hoàng, cô nhất quyết không để đế quốc San Fleuve trở thành con rối của thần thánh quốc.
"Ta biết ngươi luôn muốn sống như con người. Nhưng với quy tắc nghiêm ngặt của thần thánh quốc, không thể để những kẻ tấn công ngươi trước đây tiếp tục tái hiện lại hành vi đó. Chúng ta phải kiểm soát chúng."
"Đúng vậy. Cảm ơn sự quan tâm của người."
Farma sau khi tự xưng chính mình là hóa thân của Thủ Hộ Thần trong thần thánh quốc, đã giúp chính cậu ta không còn bị bọn họ thù địch nữa, nhưng lại luôn bị bao quanh bởi đội bảo vệ hoặc giám sát, cậu đi đến đâu cũng bị các thần quan cầu nguyện, khiến Farma cảm thấy không thoải mái.
Tuy nhiên, đổi lại sự bất tiện đó, Farma có quyền tự do truy cập tất cả các bảo vật của thần thánh quốc, vì chúng được coi là thuộc về Thủ Hộ Thần, do nữ hoàng khẳng định. Đây là một đặc quyền không thể bỏ qua.
Chỉ trong vài ngày sau khi nhậm chức, nữ hoàng đã bắt đầu cải cách lớn đối với chính quyền thần thánh quốc, như đã làm trong đế quốc. Cô lập tức bãi bỏ các lễ nghi vô nghĩa và giải tán bộ phận điều hành thần thánh. Cô ra lệnh tổ chức lại các vùng trọng điểm để bảo vệ khỏi ác linh. Tiếp theo, cô quyết định chuyển các chức năng trung ương của thần thánh quốc về đế quốc San Fleuve.
Cô giao trách nhiệm quản lý thần thánh quốc cho Salomon, một người đáng tin cậy, và giao nhiệm vụ giám sát các Chú Khí cho anh ta. Salomon ngay lập tức ra lệnh điều tra và phong ấn các nơi có Chú Khí.
Farma tham gia các cuộc họp chính, được nữ hoàng hỏi ý kiến, và dù bận rộn, cậu vẫn dùng trượng dược thần để qua lại giữa thủ đô và thần thánh quốc mỗi đêm, để kiểm tra sức khỏe của Ellen.
Đêm đến, Ellen, nằm viện tại bệnh viện trực thuộc khoa y của Đại học Y học Đế quốc, đón Farma vào phòng với vẻ bối rối.
"Lại đến nữa à?"
"Xin lỗi, em còn phải kiểm tra cho cả Lotte ở thành phố Lumbuel nữa."
Lotte vẫn còn bị ảnh hưởng bởi ác linh và cần được theo dõi.
"Vậy thì càng không cần phải qua lại giữa thủ đô. Chị không muốn làm phiền em. Chị đã có thể đi lại, em không cần lo lắng nhiều."
"Em muốn kiểm tra tình hình sau phẫu thuật và coi sóc chị. Nữ hoàng đã cho phép em rồi. Chị có cảm thấy bất tiện gì không?"
Dù đã giao việc chăm sóc ban ngày cho Y sư Claude, Farma vẫn không yên tâm nếu không đích thân đến kiểm tra thường xuyên.
"Y sư hoàng gia đã chăm sóc chị, không có gì bất tiện cả, chỉ là hơi sốt nhẹ thôi. Thị lực của chị tốt hơn nhiều rồi, rất tiện lợi."
"Đống kính mà chị mang theo ấy, chị định giữ lại hay vứt đi?"
"Chị sẽ nghĩ sau. Có phải do truyền máu của em mà chị trở thành như vậy không?"
"Chính em cũng không rõ."
Dù nhận một phần Thánh Ấn của Dược Thần, khả năng của Ellen chỉ dừng lại ở chẩn đoán bệnh bằng mắt trái. Năng lượng thần thuật của cô vẫn thuộc tính Thuỷ, không thể tạo hay tiêu diệt vật chất. Ellen không có hiện tượng biến mất hay trong suốt, không thể chia sẻ khả năng qua truyền máu.
"Chị có thể khám cho em không?"
"Em á?"
"Không được à?"
"Không phải là không được, nhưng em hơi căng thẳng."
Ellen yêu cầu bất ngờ khiến giọng Farma run rẩy. Ellen đưa tay lên mắt trái, ánh sáng chẩn đoán hiện ra. Farma ngồi thẳng, cảm giác mới mẻ khi lần đầu chứng kiến người khác sử dụng con mắt chẩn đoán lên mình.
"Kỳ lạ thật, Farma, em toàn thân đỏ rực, khác với người khác."
"Màu đỏ đó chỉ xuất hiện khi người mắc bệnh nặng hoặc sắp chết thôi."
"Em bệnh nặng đến vậy sao... Chị không biết đấy."
"Cảm ơn chị đã quan tâm, nhưng có lẽ không đúng đâu."
Ellen đành phải từ bỏ việc đoán mò. Cơ thể Farma có thể đã chết, hoặc cậu đang gặp phải nhiều vấn đề bất thường. Với những điều kiện không bình thường như vậy, cố phân tích nguyên do cũng chỉ tổ mất thời gian.
"Em về đây. Em phải đến chỗ Lotte rồi trở về thần thánh quốc."
Farma biết Lotte đang học thần thuật không cần thần lực từ Melody.
"Cô bé ấy thật đáng nể. Lotte cũng cần được quan tâm nữa. Cẩn thận kẻo va vào chim khi bay đấy."
"Đúng là có khả năng xảy ra va chạm thật." Farma nói đùa.
"Còn một chút ánh sáng nhiệt trên cơ thể chị Ellen, có lẽ do hậu phẫu hoặc sốt do cytokine. Chị hãy nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Không phải do hấp thụ nhiệt, có lẽ là lời nguyền của Beterasur..."
Ellen bắt đầu kể về sự cố điều chế linh dược.
Farma nghe xong không nói lên lời.
"Để cứu Lotte, Cả Huynh Trưởng và chị đã dính lời chú nguyền giảm nửa tuổi thọ. Sao chị lại không nói với em sớm hả?"
"Xin lỗi... Chị không muốn làm phiền em thêm nữa."
"Em mới là người phải xin lỗi... Cảm ơn vì đã liều mạng cứu Lotte."
Ellen suy nghĩ và hỏi Farma.
"Farma, lời chú nguyền này có giống với lời chú nguyền của nữ hoàng không?"
"Em không biết nữa. Để em kiểm tra."
Farma sử dụng con mắt chẩn đoán. Ellen đứng trước cậu, hai tay che ngực.
"Mắt chẩn đoán của em có thể nhìn xuyên thấu cơ thể chị, chị thấy hơi ngại rồi đấy."
"Đừng làm em cười chứ..."
Ánh sáng xanh của bệnh tật xuất hiện, cho thấy Ellen bị nhiễm bệnh.
"Đúng vậy, chị nói đúng rồi, Ellen. Nếu nói về khả năng nhiễm bệnh, có thể là 'vi khuẩn', 'nấm', 'ký sinh trùng', 'virus', 'viroid', 'prion'".
Dù đã kiểm tra từng loại, nhưng không có gì ăn khớp cả..
"Dù biết là chị nhiễm bệnh, nhưng em không thể tìm ra nguyên nhân..."
Farma cảm thấy niềm hưng phấn giảm dần.
"Này Falma-kun, lần trước khi em thực hiện chỉnh sửa gen để điều trị cho Eugen, có phải các đoạn axit nucleic và enzyme tự xâm nhập vào tế bào không? Đó chẳng phải là một dạng nhiễm trùng sao?
"Đó là liệu pháp gen, không phải nhiễm bệnh... Nhưng nếu có ai đó cố tình tạo ra điều đó thì...?"
(nếu không phải tự nhiên, mà là do thủ đoạn của kẻ canh mộ hoặc Thủ Hộ Thần thì sao... một cấu trúc axit nucleic nhân tạo điều khiển lời nguyền, nghĩ thế cũng không phải là bất hợp lý)
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu cậu.
"‘Truyền nhập peptide.’"
"‘Truyền nhập gen.’"
Farma cảm thấy toàn thân lạnh toát khi nhìn vào con mắt chuẩn đoán.
Khi niệm "truyền nhập gen", ánh sáng xanh nhạt khẽ phản ứng.
"A, đúng rồi nè!"
"Không thể nào. Ý em là 'truyện nhập gen' thật sao?"
Ellen nhìn với vẻ không tin nổi. Farma cũng bất ngờ đến mức nở nụ cười nửa miệng.
"Đúng rồi. Ngay thời khắc hai người chế ra linh dược, một mảnh gen nào đó đã xâm nhập vào cơ thể Ellen và Huynh Trưởng, lan truyền qua dòng máu khắp cơ thể. Nhưng nếu chỉ là mảnh gen thì sẽ bị pha loãng trong máu, không thể tự tăng lên được."
Vậy mảnh gen xâm nhập là gì? Farma bắt đầu suy nghĩ.
Khi pha chế thần dược, Ellen đã bị nhiễm một chú nguyền làm giảm nửa tuổi thọ.
(...có thể là chuỗi tự khuếch đại...)
"Truyền nhập gen 'transposon'."
Ánh sáng bao quanh Ellen chuyển hoàn toàn sang màu đỏ. Đúng rồi.
"Transposon là gì?"
Transposon là một đoạn DNA có thể di chuyển trong tế bào. Nó không phải là virus, nhưng có thể xâm nhập vào hệ gen, tự sao chép và tạo ra các bản sao mới.
(Transposon có thể là chìa khóa giải quyết vấn đề.)
Farma mỉm cười, khiến Ellen bối rối.
"Transposon là thứ gì mà em vui vậy?"
Farma cảm thấy chắc chắn. Ellen vẫn còn bối rối.
(Không, chỉ riêng transposon không thể xâm nhập vào tế bào được... chắc chắn có một yếu tố gì đó được thêm vào. Cần phải nghiên cứu kỹ hơn xem có thao tác nào kỳ lạ trong quá trình pha chế linh dược không.)
Farma viết ra giấy, rồi đưa dòng chữ cho Ellen vẫn còn lúng túng.
["Đêm nay trăng đẹp nhỉ."]
"Gì cơ? Trăng á, hôm nay có trăng đâu?"
"Giả sử có một chuỗi gen với câu 'Đêm nay trăng đẹp nhỉ'. Nếu có một đoạn đặc biệt như ★ 'Mai trời nắng'★ xen vào, đoạn xen này chính là transposon."
[Đêm nay trăng★ Mai trời nắng ★ đẹp nhỉ.]
"Đoạn giữa hai dấu ★ là đoạn được chèn vào nhỉ. Vậy ★ là gì?"
"Transposon có dấu ★ ở đầu và cuối. Khi có ★, nó sẽ bị enzyme cắt ra và chèn vào chỗ khác trong hệ gen. Nhưng nếu mất ★, nó không thể di chuyển nữa, trở thành 'gen tĩnh'."
"Nếu mất ★, đoạn 'Đêm nay trăng Mai trời nắng đẹp nhỉ' không còn ý nghĩa gì nữa. Gen này bị phá hủy bởi transposon, chị nói vậy có đúng không?"
"Đúng vậy, đoạn gen bị chèn transposon sẽ trở thành dư thừa và bị loại bỏ. Trong cơ thể người, có nhiều tàn dư transposon như vậy."
(Mình chưa kiểm tra hết dữ liệu phân tích hệ gen, nhưng có thể điều này là đúng.)
Farma đã thực hiện một số phân tích toàn bộ hệ gen nhưng chưa kiểm tra chi tiết.
"Aaaa! Thật phiền phức!"
"Không hẳn là hoàn toàn phiền phức."
Trong hệ gen động vật có vú trên Trái Đất, khoảng một phần ba, và 40% của hệ gen người có tàn dư transposon. Những đoạn DNA này có thể gây đột biến và là nguồn gốc của sự tiến hóa.
"Farma, trong sách giáo khoa của em có viết về transposon không?"
"Chỉ có mỗi một trang thôi đấy nhé."
"Xin lỗi, chị sẽ đọc lại!"
Ellen tỏ vẻ ngượng ngùng khi bị Farma chê trách.
"Vậy để em hỏi chị, thuốc chữa lời nguyền này sẽ là gì?"
"Ừm, có thể là một loại enzyme nhận biết và cắt bỏ đoạn gen đánh dấu như dấu ★ trong cơ thể chị? Nhưng cắt bỏ xong nó lại có thể chèn vào hệ gen khác."
"Dù lời nguyền trong cơ thể Ellen có là gì đi nữa, thì đã có enzyme cắt bỏ transposon từ dấu ★ đầu đến dấu ★ cuối mà không để lại dấu vết nào, và ngăn không cho nó chèn vào lại hệ gen. Vậy nên, em mong rằng cách chữa trị này sẽ hiệu quả..."
Farma hỏi con mắt chuẩn đoán. Qua mắt chuẩn đoán, Farma nhìn vào mắt Ellen.
"Transposase hoạt hóa."
Ánh sáng đỏ bao quanh Ellen biến mất hoàn toàn.
"Có vẻ đúng rồi, Ellen. Đây có thể chính là cách chữa trị."
Phương hướng điều trị đã rõ ràng. Farma thở phào nhẹ nhõm.
(遺伝子導入 (いでんしどうにゅう, idenshi dōnyū) là thuật ngữ có nghĩa là "nhập gen" hay "đưa vào gen" trong tiếng Việt. Đây là một kỹ thuật trong sinh học phân tử và công nghệ gen, được sử dụng để đưa các gen từ một tổ chức vào trong tế bào của một tổ chức khác. Mục tiêu của việc nhập gen có thể là để thay đổi đặc điểm di truyền của tế bào nhận, sản xuất các protein cụ thể, hoặc nghiên cứu chức năng của các gen. Kỹ thuật này thường được áp dụng trong nghiên cứu y sinh, cải thiện giống cây trồng, và phát triển các liệu pháp gen.) "今夜は月が綺麗ですね" (Koyoru wa tsuki ga kirei desu ne) không chỉ là một nhận xét về vẻ đẹp của mặt trăng mà còn có nghĩa là "Tôi yêu bạn" hoặc "Tôi muốn ở bên bạn." Đoạn này Farma đang tỏ tình gián tiếp :))