Một ngày mới bắt đầu tại Đại học Y dược Đế quốc San Flueve, với buổi giảng dạy đầu tiên của học kỳ mới.
Là một giáo sư mới đồng thời là chủ hiệu thuốc, Falma không thể ở lại trường cả ngày. Cậu dành buổi sáng để làm việc tại hiệu thuốc và sắp xếp tất cả các bài giảng vào buổi chiều.
"Đến đây thôi nhé, nhờ mọi người trông tiệm. Chiều nay Ellen sẽ quay lại. Tôi thay đồ rồi đến trường đây."
Sau khi hoàn thành việc khám bệnh buổi sáng, Falma giao lại công việc cho dược sĩ làm thêm.
Các bệnh nhân nặng có khả năng biến chứng đã được đặt hẹn vào buổi sáng để điều trị xong.
"Vâng, thưa chủ tiệm. Chúc cậu đi làm mạnh giỏi nhé. Cứ để việc ở đây cho chúng tôi lo."
Rebecca đáp lời một cách chân thành, đứng dậy và tiễn Falma.
"Mong buổi giảng dạy diễn ra suôn sẻ! Nếu học sinh nào gây ồn ào, cứ quở trách chúng đi! Đừng để bị coi thường nhá."
Celeste nắm chặt tay tạo thành nắm đấm, động viên đậm mùi nguy hiểm.
"Vâng, chúc ngài đi làm thuận lợi ạ."
Roger ngáp cái rõ to và vẫy tay chào. Dù các dược sư làm thêm trông có vẻ đáng tin cậy, Falma vẫn yên tâm hơn khi biết Ellen sẽ thay ca từ buổi chiều.
"Nếu có bệnh nhân nặng mà Ellen không thể xử lý, hãy đưa họ đến trường đại học."
"Rõ, chúng tôi sẽ đưa đến ngay nếu gặp phải trường hợp ngoài khả năng."
"Chúng tôi sẽ đưa đến cho ngài ngay ạ."
"Nếu để đến mức quá trễ thì chúng tôi không thể chấp nhận được đâu ạ."
(…Ba người này từ bỏ nhanh thật...)
Falma cảm thấy hơi bối rối và bắt đầu chuẩn bị.
"Falma-sama, trường đại học thế nào ạ? Anh đã kết bạn được khoảng 100 người chưa?"
Lên tầng hai của hiệu thuốc, trong khi Falma vội vàng thay áo choàng trắng thành quần áo thường, Lotte vừa xếp áo choàng trắng cho cậu vừa vui vẻ hỏi.
(Kết bạn 100 người, con bé nghĩ mình là học sinh tiểu học chắc… Nhưng đó là suy nghĩ rất đậm chất Lotte.)
"Anh định sẽ hòa thuận với sinh viên và nhân viên. Ban đầu có một số chuyện… nhưng rồi cũng ổn thoả cả rồi."
Nhớ lại vụ Emerich và các sinh viên khác, Falma nhét các tài liệu và bản in vào túi.
"Trong giờ giảng, anh không ngủ gật chứ? Nếu buồn ngủ, hãy nhéo má, đau nhưng sẽ tỉnh ngay đó ạ."
"Anh á? Anh sẽ không ngủ gật trong giờ giảng đâu."
"Nhưng anh thường thiếu ngủ mà. Có khi lại buồn ngủ đấy."
"Anh là người sẽ đánh thức các sinh viên ngủ gật mới đúng chớ."
"Không biết trường đại học của Falma-sama trông thế nào nhỉ?"
Dù có hứng thú với nơi làm việc của Falma, Lotte không thể đi cùng.
(A, nhưng căng tin thì mở cửa cho công chúng. Mình có thể dẫn con bé đi ăn.)
"Trong giờ nghỉ trưa, em muốn đến căng tin trường không? Bánh mì ngon lắm đó, còn có nhiều món tráng miệng nữa. Người ngoài cũng được ăn."
"Uầy! Thật sao ạ? Nếu được, hãy dẫn em đi! Em sẽ tự đi bộ về ạ!"
"Đi thôi nào."
Với niềm đam mê đặc biệt dành cho tinh bột và trái cây, Falma đưa Lotte đến Đại học Y Dược Đế quốc.
Có thể trông như hai đứa học sinh cắp sách tới trường, nhưng thực ra là đi làm đó.
"Quào! Trường lớn quá đi à! Đi lại chắc mệt lắm ha!"
Lần đầu đến trường, Lotte nhảy cẫng lên vì phấn khích.
"Trường mới được hợp nhất và xây mới đó."
Falma dạo quanh trường, giới thiệu sơ qua cho Lotte.
Điều thu hút sự chú ý của Lotte nhất là vườn thảo dược của trường, nơi trồng nhiều loại thảo mộc và có một hồ lớn với hoa súng nở, tạo nên cảnh quan tuyệt đẹp.
"Vẽ ở đây chắc chắn sẽ có bức tranh phong cảnh tuyệt vời! Nữ hoàng sẽ rất vui!"
"Em có thể mang theo tranh để vẽ vời mà."
Gần đây, tranh của Lotte đã bắt đầu chịu ảnh hưởng của nhiều phong cách vô cùng ấn tượng, giống như tranh hoa súng của Monet vậy, nên Falma rất mong chờ.
"Xin chào giáo sư Medici."
"Em rất mong chờ buổi giảng hôm nay đó ạ."
Những sinh viên gặp Falma trong trường đều chào hỏi hoặc bắt chuyện.
Có người, vì chuyện lần trước, gặp Falma thì căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh.
Falma quyết định để yên cho những sinh viên đó.
Cậu hy vọng rằng trong buổi giảng, họ sẽ hiểu rằng cậu không phải là người đáng sợ như vậy.
"Mọi người đều biết đến Falma-sama kìa. Mới bắt đầu làm việc mà đã được kính trọng rồi."
Không biết mô tê gì về tình hình hiện tại, khi thấy Falma được nhiều sinh viên mến mộ, Lotte vui mừng như thể đó là thành công của mình vậy,
"Haha... vậy sao."
(Thực ra là họ sợ mình hơn thì đúng hơn.)
Falma không thể nói ra sự thật đó được.
"Thật lạ lẫm khi thấy Falma-sama tiếp xúc với các sinh viên lớn tuổi với vai trò giáo viên đó ạ."
"Anh cũng thấy kỳ cục. Không biết sao lại thành ra thế này. Thôi, đi ăn trưa nào. Anh không còn nhiều thời gian trước khi buổi giảng bắt đầu đâu."
Falma và Lotte đi đến quán ăn ở trung tâm trường.
Năm ngoái, trường Dược San Flueve không có quán ăn, mọi người phải mang theo cơm hộp hoặc ra ngoài ăn. Nhưng năm nay, Bruno đã bỏ tiền túi xây dựng quán xá, tạo nên một không khí rất nhộn nhịp.
Quyết định này xuất phát từ việc cho phép sinh viên thường dân nhập học từ năm nay. Bruno muốn các sinh viên nghèo không phải ăn uống sơ sài mà có thể có dinh dưỡng tốt để tập trung học tập. Falma rất cảm kích sự quan tâm của Bruno.
Quán ăn hoạt động theo hình thức buffet, chỉ cần trả một khoản tiền nhỏ là có thể ăn uống thoải mái.
Lotte vô cùng hào hứng khi thấy phòng ăn mới tinh.
"Chu choa, có hàng chục món ăn kìa! Bánh mì cuộn này trông cũng ngon rứa. Nước cam này có phải vừa mới vắt không? Và còn có cả sữa bò cao cấp của cung điện nữa kìa!"
Lotte lấy đầy ắp đĩa bánh mì và tất cả các món ăn.
"Em ăn hết nổi chứ? Bụng em chứa hết được không đấy?"
"Ể, em lỡ tay lấy nhiều quá rồi! Nhưng em sẽ từ từ thưởng thức hết."
Lotte nhắm mắt cắn từng miếng giòn rụm, tận hưởng niềm vui của bữa ăn.
"Em lúc nào cũng tươi tắn ha. Chắc em không cần phải lo lắng gì đâu nhỉ..."
Falma tự hỏi liệu Lotte có bao giờ có lo toan chuyện gì không.
"Em hạnh phúc khi được ở bên Falma-sama, có bữa ăn ngon và tráng miệng nữa thì càng hạnh phúc hơn nữa. Lo lắng á? Để xem nào..."
Lotte nhìn quanh quất.
"...Hừm hừm, em nghĩ mãi mà không thấy lo lắng gì hết trơn hết trội á!"
"Haha, vậy thì tốt. Chúng ta sẽ lại đến đây ăn nữa nhé."
Lotte cười tươi gật đầu.
"Vâng! Em sẽ ăn thật no căng rồi đi bộ về hiệu thuốc! Falma-sama cố gắng làm việc nhé! Em sẽ chuẩn bị trà ngon khi anh về!"
(Lotte thật sự khiến người ta cảm thấy thoải mái ha.)
Khi Farma và Lotte đang dùng bữa, Emerich Bauer đi ngang qua cửa sổ của căng tin. Anh ta chăm chú nhìn vào mặt của Lotte, lắc đầu vài cái rồi đi tiếp.
"Em có quen biết sinh viên vừa rồi không?" Farma hỏi Lotte.
"Không hề. Chẳng lẽ là khách hàng của hiệu thuốc? Nhưng em cũng không nhận ra đó là ai cả." Lotte lắc đầu trong khi vẫn tiếp tục ăn bánh mì.
"Xin chào mọi người. Vậy thì chúng ta bắt đầu buổi học 'Giới thiệu Y học cơ bản Quyển I' nhé."
Bài giảng của Farma dành cho tất cả sinh viên năm nhất của các khoa, nên được tổ chức tại giảng đường lớn. Ngoài ra, một số bài giảng còn được mở cho công chúng, và bất kỳ ai trong đế quốc có chứng chỉ dược sư đều có quyền tham gia. Vì lý do đó, sáng hôm đó, từ sớm trước cổng chính, những người có chứng chỉ dược sư cấp một đến cấp ba đã tranh giành quyết liệt để giành vé vào nghe giảng.
Những ai có vé trên tay đều ngồi vào chỗ với vẻ mặt đắc thắng. Trong số đó có các thành viên của Hiệp hội Dược sư và trưởng hiệp hội, Pierre.
"Đây không chỉ là mức độ đông đủ, mà là quá tải luôn rồi..."
Farma cảm thấy bối rối. "Mọi người đã ngồi hết chưa? Xin vui lòng nhích ghế sát lại để tất cả có chỗ ngồi. Đặt hành lý dưới bàn."
Farma ra hiệu cho mọi người ngồi sát lại. Nhưng số ghế dự kiến vẫn không đủ, có những giáo viên phải tự mang ghế đến để ngồi. Họ mở sách giáo khoa được mua từ cửa hàng, để lên trên bàn.
"Những người có mặt ở đây hôm nay đều là các y sư, dược sư, kỹ thuật viên hoặc nhà nghiên cứu hiện tại và trong tương lai. Trong bất kỳ lĩnh vực ngàng nghề công việc nào, từ nghiên cứu nguyên nhân bệnh, chẩn đoán, điều trị bệnh, đến phòng ngừa bệnh xã hội, tất cả đều đối mặt với hiện tượng sống còn của con người."
Emerich ngồi ngay hàng đầu ghi chép lại. Bác sĩ thú y Josephine cũng ngồi khá gần phía trước, gật đầu đồng ý khi nghe giảng.
Farma vẽ một hình người đơn giản lên bảng đen. Đó là một hình mẫu không có gì đặc biệt, chỉ là một biểu đồ phác thảo.
"Đúng vậy, là con người. Nhưng con người thực sự được cấu tạo từ gì?"
Farma quay về phía các sinh viên và người nghe, đặt câu hỏi.
"Cơ thể người được cấu tạo từ các chất hóa học. Bắt đầu từ nguyên tử, hình thành phân tử, protein, carbohydrate, lipid, axit nucleic và các đại phân tử khác tạo nên cấu trúc ba chiều, tất cả cấu thành đơn vị nhỏ nhất của sự sống là tế bào. Trong tế bào, với nước chiếm khoảng 60% trọng lượng cơ thể làm chất xúc tác, các phản ứng sinh hóa phức tạp không ngừng diễn ra."
"Chúng ta không thể hiểu hết tất cả các phản ứng hóa học xảy ra trong cơ thể. Nhưng các hiện tượng sống đều tuân theo quy luật của khoa học tự nhiên. Để hiểu bệnh và xác định phương pháp điều trị, chúng ta cần xem xét những quy luật này trước tiên."
Có những người ghi chép lại lời của Farma với tốc độ chóng mặt. Đó là những thư ký tốc ký được Bruno thuê. Họ ghi lại toàn bộ bài giảng và chụp ảnh lại bảng đen. Những tài liệu này sẽ được lưu trữ làm tài liệu của trường đại học.
Bruno cho rằng, kể cả nếu Farma biến mất vào một ngày nào đó, thì mọi thứ vẫn sẽ được lưu lại hoàn chỉnh.
(Cảm ơn Bruno, nhờ có ông ấy mà nếu mình tiếp tục dạy dỗ trong vài năm nữa thì sẽ có đủ tài liệu từ tất cả các bài giảng. Và cho dù mình có biến mất cũng không sao, sẽ có người khác tiếp quản chúng.)
Chỉ riêng điều đó thôi, Farma cảm thấy việc nhận làm giáo sư cũng đã có ý nghĩa rồi.
"Để làm thuốc chữa bệnh, chúng ta cần biết thuốc, tức là chất hóa học đó, tác động vào đâu trong các phản ứng hóa sinh của cơ thể, phải không nào?"
Farma bắt đầu bài giảng bằng cách nhấn mạnh tầm quan trọng của khoa học cơ bản trong việc học y học và dược học. Y học và dược học là các lĩnh vực khoa học ứng dụng, do đó không thể có ứng dụng nếu không có cơ bản.
"Vậy chúng ta hãy bắt đầu bằng việc tìm hiểu cấu trúc của protein nhé."
Ngày hôm đó, thời gian của buổi giảng được dành để hiểu về các chất sinh học cấu thành cơ thể sống.
Các sinh viên cật lực ghi chép.
Một số sinh viên từng nghĩ rằng họ có thể học nhanh chóng và dễ dàng các phương pháp điều trị hiệu quả và các loại thuốc từ Farma, giờ đây họ đã bắt đầu nhận ra con đường dài và gian nan đến thế nào sắp tới. Kèm theo những gương mặt thất vọng cùng cực khi nhận ra rằng họ đã đánh giá quá thấp mức độ khó khăn của môn học này.
Farma có thể nghe thấy tiếng thở dài của những sinh viên lo lắng rằng họ có thể không theo kịp và không đạt được tín chỉ.
Và rồi, họ bắt đầu hiểu lờ mờ tại sao thuốc của Farma lại "hiệu quả" đối với bệnh nhân.
"Nếu có câu hỏi, hãy để sau giờ giảng."
Ngay khi chuông báo kết thúc buổi giảng vang lên, các sinh viên và dược sư đã nhanh chóng đứng dậy, tranh nhau hỏi.
"Giáo sư, em có câu hỏi!"
"Giáo sư Medicis! Em không hiểu phần sau ạ."
"Giáo sư, giáo sư! Làm ơn giảng thêm về liên kết chuỗi peptide!"
Giảng đường nhanh chóng trở nên chật chội với đám đông vây quanh Farma. Trong khi Farma đang giải đáp từng người một, cậu nhận thấy Emerich đang chờ đợi ở góc giảng đường.
Farma đợi đến khi mọi người đã ra về, rồi gọi Emerich.
"Anh cũng có điều gì muốn hỏi sao, Bauer?"
"Giáo sư, em muốn nói chuyện. Giáo Sư có thể dành chút ít thời gian không ạ?"
Khi sinh viên đã rời đi hết, Emerich với vẻ mặt trầm tư tiến lại gần Farma.
"Đầu tiên, em phải xin lỗi. Em đã nghe rằng giáo sư đã trả tiền sửa chữa cho cuộc đấu thần thuật mà em gây ra. Thực sự em cũng nên chia sẻ chi phí đó. Em không biết phải tạ lỗi thế nào..."
Vẻ kiêu ngạo và bất kính của vài ngày trước đã biến mất, thay vào đó là một Emerich khiêm tốn và hối hận.
"Vì đó là do tôi làm hỏng, anh không cần phải chịu chi phí sửa chữa đâu. Quan trọng là anh không bị thương chứ?"
Có vẻ như Emerich không bị thương. Farma đã cẩn thận để không gây thương tích, và điều đó khiến cậu an tâm.
"Vậy, anh muốn nói chuyện gì?"
"Đây là một vấn đề khá xa vời so với chủ đề giáo sư vừa giảng ạ, liên quan đến bệnh di truyền. Em có thể nhờ giao sư tư vấn không?"
Emerich lấy ra một cuốn sách giáo khoa.
"Không phải là câu hỏi mà là tư vấn sao? Được thôi."
Farma và Emerich ngồi lại vào những hàng ghế trong giảng đường, nơi ánh sáng đã bắt đầu nhạt dần.
Emerich đã đọc cuốn sách giáo khoa quá nhiều lần đến nỗi nó đã trở nên tả tơi.
"Em đã đọc kỹ từng trang trong sách giáo khoa của thầy. Có nhiều điều em không hiểu nếu không nghe giảng, nhưng cuốn sách này thực sự tuyệt vời. Nó đã giúp ích rất nhiều cho việc chẩn đoán, và em đã thử áp dụng một số phương pháp điều trị."
"Được đấy. Nhưng mà, anh đã đọc kỹ cuốn sách đến vậy sao... Mới chỉ xuất bản được khoảng nửa năm thôi mà."
Farma không khỏi ngạc nhiên trước sự kiên trì và quyết tâm của Emerich.
"Thực ra, em nghĩ rằng em thuộc về một gia tộc có bệnh di truyền... Người trong gia tộc em nói rằng đó là một lời nguyền không thể tránh khỏi đặt lên dòng họ..."
"Không phải là lời nguyền đâu. Nếu anh có thể sử dụng thần thuật một cách thuần thục như vậy, thì rõ ràng anh không hề bị nguyền rủa. Người bị nguyền rủa sẽ không thể sử dụng thần thuật được, đúng không nào?"
Farma, nhận thấy rằng Emerich cũng hiểu thứ đó không phải là "lời nguyền".
"Em muốn biết chính xác đó là bệnh di truyền gì và giải thoát gia đình em khỏi căn bệnh này ạ."
"Hiểu rồi. Anh có thể cho tôi biết về tiền sử gia tộc không? Trước hết, hãy liệt kê những người mà anh nghĩ đã qua đời do căn bệnh này."
Farma lắng nghe thông tin về gia tộc mà Emerich cung cấp, rồi so sánh và tích hợp với những gì cậu đã biết từ Bruno.
"Tiếp theo, hãy cho tôi biết các triệu chứng chung của những người mà anh nghĩ là bệnh nhân."
"Dạ vâng."
Theo Emerich, những người trong gia tộc khi bước qua tuổi trung niên sẽ bắt đầu cảm thấy cơ thể nóng lên không ngừng khi mắc "lời nguyền". Sau đó, nhịp tim tăng nhanh, đồng tử co lại, cơ thể dần không nghe lời, không thể tự đi lại và không thể ngủ dù là ban ngày hay ban đêm. Họ bị mất ngủ nghiêm trọng, không thể ngủ dù đã nhắm mắt hay dùng thuốc ngủ.
Và chưa đầy một năm, cơ thể họ suy kiệt và chắc chắn sẽ qua đời...
Nghe những gì được kể, Farma liền nhớ tới một căn bệnh.
Trong cuốn sách giáo khoa mà Farma đã viết, có một mục ghi chép về một bệnh di truyền hiếm gặp là bệnh prion di truyền.
Bệnh nhân thuộc gia đình có bệnh này mang gen bất thường mã hóa prion bình thường, sản sinh ra prion bất thường. Prion bất thường tích tụ trong não, phá hủy các tế bào thần kinh, khiến não không thể gửi tín hiệu ngủ đến cơ thể qua các tế bào thần kinh, dẫn đến mất ngủ.
"Thầy nghĩ đó là bệnh gì nếu suy ra từ các triệu chứng ạ?"
"Nghe những gì anh kể, tôi nghi ngờ đó là Bệnh Mất Ngủ Gia Đình Gây Tử Vong."
"Quả nhiên... Giáo sư cũng nghĩ vậy sao..."
Emerich tái mặt, như thể vừa nhận án tử hình.
"Nhưng không phải chắc chắn đâu. Hơn nữa, nếu là bệnh này thì nó là di truyền trội trên nhiễm sắc thể thường. Vậy mà tỷ lệ phát bệnh lại cao như thế ư?"
Di truyền trội trên nhiễm sắc thể thường là khi một trong hai gen từ cha hoặc mẹ có đột biến, chắc chắn sẽ phát bệnh với tỷ lệ 50% ở cả nam và nữ.
Nhưng trong gia phả, hầu hết mọi người đều mắc bệnh dù đã trải qua nhiều thế hệ.
"Có phải là có nhiều hậu duệ đã không được ghi chép lại?"
Nếu tính cả những người đó, tỷ lệ sẽ gần 50%, Farma nghĩ thầm.
Emerich ngạc nhiên, mắt mở to, gật đầu.
"Dạ đúng. Có những người bị trục xuất vì không mở được Thần Mạch, bị gửi đến cô nhi viện..."
Gia đình quý tộc lớn thường sẽ trục xuất và xóa bỏ những đứa trẻ không mở được thần mạch ra khỏi gia phả ngay khi phát hiện ra, vì chúng có thể ảnh hưởng đến danh dự gia tộc.
"Có thể liên lạc được với những hậu duệ đó không? Tôi muốn biết liệu họ có mắc bệnh không, có lẽ họ đã không phát bệnh đâu."
Nếu gia tộc Emerich mắc chứng bệnh Mất Ngủ Gia Đình Gây Tử Vong, thì suy ra từ tỷ lệ phát bệnh của những người không bị trục xuất, có khả năng cao những người không mở được Thần Mạch sẽ không mắc bệnh.
"Có ghi lại nơi gửi họ đến cô nhi viện, nếu cô nhi viện còn giữ hồ sơ thì..."
Emerich nói rằng muốn lần theo hồ sơ cô nhi viện để tìm gặp những hậu duệ đó là điều không thể.
"Anh hiện giờ không phát bệnh, và không biết liệu có di truyền đột biến hay không. Vậy nên chẩn đoán ra bệnh hiện giờ chắc chắn là rất khó. Có ai trong gia tộc hiện tại đang phát bệnh không?"
"Hiện tại, không ai trong gia tộc phát bệnh cả. Người gần nhất là cha em... Ông ấy qua đời ba năm trước..."
Emerich đưa hồ sơ y tế của cha mình cho Farma.
Rồi vì nhớ lại quá khứ đau buồn, Emerich nghẹn ngào, nước mắt chảy dài.
Farma xem qua hồ sơ y tế của cha Emerich.
Đó là một bản ghi chép tàn nhẫn và khắc nghiệt về những ngày cuối cùng của một người cha, khoảng thời gian mà ông suy kiệt rồi qua đời trong tuyệt vọng.
"Cha em là một dược sư, dù cạn kiệt sức lực vì mất ngủ liên tục, ông vẫn cố gắng sống đến cuối cùng. Em cũng đã sử dụng tất cả kiến thức mình có, bất chấp các tác dụng phụ, để tiêm thuốc cho cha."
Nhìn vào các ghi chép về đơn thuốc của Emmerich, dường như chúng được kê một cách ngẫu nhiên và tuyệt vọng.
Hàng ngày, Emmerich thử mọi loại thuốc, thảo dược và kim loại nặng.
Những gì anh ta làm không khác gì một cuộc thử nghiệm trên cơ thể người.
Nhưng dù vậy, anh vẫn không thể làm cha mình ngủ ngon, dù chỉ một ngày, một khắc.
"Giá như tôi gặp được anh sớm hơn."
Khi gia đình Emmerich đang vật lộn với căn bệnh chết chóc, Farma vẫn chưa xuất hiện trong thế giới này.
"Giáo sư, xin hãy giúp em. Lần tới có lẽ sẽ là em và các em của em."
Emmerich từng chữ từng chữ thốt ra, hỏi Farma.
"Liệu có loại thuốc nào chữa được căn bệnh này không?"
Cuối cùng, như một lời nguyện cầu...
"Có không ạ?"
Farma nhìn thẳng vào ánh mắt của Emmerich, đáp lại bằng một ánh nhìn kiên định.
"Không có."
Farma dứt khoát nói ra hai từ đó, một cách tàn nhẫn và không chút do dự.
"A... kết thúc rồi..."
Emmerich sụp xuống sàn nhà, ôm chặt cuốn sách giáo khoa, nhận thức rõ vận mệnh tàn khốc đang chờ đợi anh và các em mình phía trước.
Hồ sơ bệnh án rơi khỏi tay Emmerich, tung tóe trên sàn giảng đường.
Dù cúi đầu thẫn thờ, Emmerich vẫn để lại một lời nguyện cầu cho Farma.
"Em có một thỉnh cầu. Nếu em phát bệnh, trước khi triệu chứng tiến triển, em sẽ tự sát. Xin giáo sư hãy mổ xẻ em, dùng cơ thể em để nghiên cứu về căn bệnh này..."
Farma nhặt từng tờ hồ sơ lên, nghe lời khẩn cầu đau đớn của Emmerich.
"Tôi chỉ nói rằng hiện tại chưa có phương pháp chữa trị."
Farma buộc lại hồ sơ, cẩn thận trao lại cho Emmerich.
Nhìn Emmerich đã đọc nhàu nát cuốn sách giáo khoa đến mức này, Farma nghĩ rằng có lẽ cậu ta cũng đã bắt đầu thấy được hướng nghiên cứu cho một loại thuốc mới. Farma hỏi ngược lại.
"Đối với căn bệnh hiện không chữa được này, anh nghĩ loại thuốc nào sẽ hiệu quả?"
"Em không biết... em đang rơi vào tuyệt vọng. Nhưng... nếu căn bệnh này do sự tích tụ của prion bất thường gây tổn thương tế bào thần kinh, thì... trước tiên, phải làm chậm quá trình phát bệnh. Sau khi phát bệnh, cần tạo ra thuốc phân giải prion hoặc ngăn chúng gây tổn thương tế bào thần kinh."
Tư duy và cảm nhận của Emmerich ngày càng gần với các dược sĩ hiện đại trên Trái Đất.
Thực tế, các nghiên cứu lâm sàng cũng đang tiến hành theo hướng này.
"Ừ, tốt lắm. Có vài phương pháp. Khám phá thuốc làm chậm quá trình phát bệnh. Phá hủy hoặc làm mất chức năng của prion bất thường. Nói thêm nữa, trước khi phát bệnh, chữa các đột biến gen là được."
"Gen... làm sao có thể thay đổi bản thiết kế của sinh mệnh..."
Không thể nào thay đổi hết các đột biến gen trong bảy mươi nghìn tỷ tế bào cơ thể được.
Không dễ dàng chút nào, vì vậy, ngay cả với tất cả những tiến bộ của y học hiện đại, hiện tại vẫn chưa có phương pháp điều trị.
Giải mã bệnh prion và phát triển thuốc điều trị đã là một trong những thách thức mà Farma đã nỗ lực từ khi còn sống, nhưng đó không phải là thứ dễ dàng đạt được.
Tuy nhiên, miễn là vẫn còn sự biến đổi gen, nếu không chữa trị chỗ đó, mọi biện pháp điều trị đều chỉ là điều trị triệu chứng mà thôi.
Farma động viên Emerich với vẻ khích lệ.
"Không có thuốc chữa trị. Đó cũng là điểm khởi đầu của quá trình phát triển thuốc mới mà."
Thay vì tự tử, hãy nghiên cứu bằng chính tay mình, thử nhiều biện pháp khác nhau để vượt qua.
Farma đã khích lệ Emerich bằng những lời có thể coi là sự an ủi.
Và Farma không hề định dừng lại ở mức an ủi.
"Vậy thì, hãy bắt đầu bằng việc kiểm tra xem gen của anh có bất thường không. Anh có thể liên lạc với em trai và em gái của mình chứ?"
"Vâng, em có thể liên lạc. Chúng mới chuyển đến gần đây."
"Anh có thể đưa tất cả chúng đến phòng thí nghiệm không? Tôi cần lấy DNA từ các tế bào của mấy đứa và phân tích. Trước tiên, chúng ta phải xác nhận xem giả thuyết của chúng ta có đúng không, rằng có sự biến đổi gen gây ra bệnh Mất Ngủ Gia Đình Gây Tử Vong hay không."
Sử dụng các thiết bị tiên tiến trong phòng thí nghiệm ở thế giới khác, mặc dù chỉ có thể ở đó trong vòng một giờ, nhưng có thể kiểm tra sự biến đổi gen bằng cách qua lại giữa thế giới thực và thế giới khác. Dù việc đi đến thế giới khác làm cho sự hiện diện của Farma trong thế giới thực trở nên nguy hiểm, nhưng với tình huống khẩn cấp của học trò, cậu không thể làm ngơ được.
"Hiểu rồi ạ, em sẽ đưa chúng đến ngay."
Emerich dường như đã quyết tâm đối mặt với căn bệnh có thể tước đoạt mạng sống của mình mà không hề nao núng.
Thời gian đang dần trôi đi.
Không biết khi nào bệnh sẽ phát tác.
Nếu phát tác, thì sẽ chết.
Nhưng, vẫn còn quá sớm để bỏ cuộc.
"À, nhân tiện, cô gái mà giáo sư ăn tối cùng khi nãy là bạn của giáo sư phải không ạ?"
Emerich hỏi như thể nhớ ra điều gì đó khi nhắc đến em trai và em gái.
"Lotte-chan ư? Đó là người giúp việc của gia đình Médicis, đồng thời là nhân viên của hiệu thuốc. Sao thế?"
"Không, chỉ là… cô ấy trông quá giống em gái em, không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên được…"
"Vậy sao. Thật là hiếm có chuyện như vậy."
Farma nghe mà không để ý lắm. Nhưng dường như Emerich cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Em có thể hỏi tên cô ấy không?"
"Charlotte Sorel."
"Sorel?"
Emerich ngừng lại. Rồi với vẻ mặt áy náy, anh nói với Farma.
"Họ của cô ấy giống với dòng họ của em… Dù không hoàn toàn chính xác, nhưng họ của dòng tộc em là Solé, trong tiếng đế quốc Saint Fleur là Sorel. Đây là một họ khá hiếm trong đế quốc. Em hy vọng rằng dòng tộc của nhà em và cô ấy không có quan hệ huyết thống…"
"Ý anh là…"
Farma cảm thấy lạnh sống lưng.
Cậu nhớ lại những điều Lotte đã kể.
Cha của Lotte là thường dân, nhưng đã qua đời vì một căn bệnh nan y không rõ nguyên nhân ngay sau khi cô bé được sinh ra...
(致死性家族性不眠症: (Fatal Familial Insomnia - FFI) là một bệnh rối loạn giấc ngủ di truyền hiếm gặp và gây tử vong. Đây là một loại bệnh prion, do đột biến gen prion (PRNP) gây ra. Đặc điểm chính của bệnh này là mất khả năng ngủ dần dần và tiến triển, dẫn đến tổn thương nghiêm trọng cho hệ thần kinh trung ương và cuối cùng là tử vong.