Cánh cửa phòng nuôi cấy liền kề phòng thí nghiệm của dị giới hé mở một chút.
Lần trước cậu đã xác nhận rằng cửa không thể mở được.
Farma căng thẳng trước sự thay đổi nhỏ này.
Nếu có ai đó ở bên trong thì nguy, hiện tại Farma không có cả Thần Lực lẫn Thần Thuật. Không gian này tuân theo các quy luật vật lý của Trái Đất.
(Vùng có thể ra vào trong phòng thí nghiệm của dị giới, đang mở rộng ra ư? Tình trạng không giống như lần trước... Cánh cửa này có hệ thống đóng cửa tự động à, sao nó lại tự mở chứ?)
Farma cẩn thận bước vào phòng nuôi cấy, cố gắng để cửa không đóng lại. Cậu kiểm tra phòng trống, rồi theo thói quen cẩn thận, cậu thay giày vào dép khi bước vào khu vực cấm giày.
Bên trong phòng nuôi cấy, ánh sáng huỳnh quang trắng, đèn UV trên bàn sạch chiếu sáng xanh vô cơ, tiếng động cơ của thiết bị vang vọng trong phòng. Mở cửa tủ nuôi cấy giống như tủ lạnh nhỏ, cậu thấy những đĩa chứa các loại tế bào sắp xếp ngăn nắp.
Ngày ghi trên các đĩa cho thấy chúng được nuôi cấy vào ngày Yakutani qua đời.
Hai năm trôi qua kể từ thời khắc ấy, chúng khiến Farma cảm thấy hoài niệm.
(Dụng cụ nuôi cấy cũng cần thiết. Mang chúng về thôi.)
Farma lấy các dụng cụ thí nghiệm và các loại hóa chất đặc biệt khó tổng hợp bằng thần thuật, cất vào túi. Cậu cũng mang các tế bào nuôi cấy từ tủ đông ra ngoài trong trạng thái đông lạnh.
Để nghiên cứu bệnh Mất Ngủ Gia Đình gây Tử Vong, cậu cần môi trường nuôi cấy tế bào gốc thần kinh.
Vì việc phân tách này tốn thời gian và công sức, cậu mang chúng theo.
(Nếu vào được phòng nuôi cấy, thì có thể ra hành lang bên cạnh không nhỉ?)
Theo ký ức của cậu, phía trong phòng nuôi cấy có một cửa khác nối với hành lang của khu nghiên cứu.
Farma cố mở cửa ra hành lang.
Nhưng cánh cửa từ phòng nuôi cấy ra hành lang dù đẩy hay kéo cũng không nhúc nhích. Không phải do cửa bị kẹt, mà như thể không gian bị đóng kín về mặt vật lý vậy.
Farma ngạc nhiên, đứng lên nhìn qua cửa sổ trên cửa, nhìn vào khoảng không gian vốn phải là hành lang.
Sau cửa kính, khung cảnh hành lang đáng lẽ phải có ở đó, thế mà hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Trong giây lát, Farma mất hết hy vọng có thể trở về thế giới ban đầu, nhưng khi nhìn kỹ, cậu thấy bóng tối sâu thẳm xoay chậm đều theo một hướng.
Giống như phòng thí nghiệm này nằm bên trong một cơ cấu tinh vi nào đó, và cậu đang nhìn vào trái tim của thiết bị từ bên trong vậy.
(Không gian đang xoay chuyển ư? Và không có hành lang... Vậy là không thể ra ngoài. Không gian phía trước là gì...)
Với suy nghĩ rằng không gian đang trở nên bất ổn, Farma chẳng còn muốn ra ngoài nữa.
Bất đắc dĩ, cậu quay lại phòng thí nghiệm. Chỉ có một lối ra duy nhất.
(Nếu toàn bộ không gian thay đổi, có lẽ bản thân mình cũng thay đổi chăng?)
Farma bất chợt nghĩ, cậu đến gần Yakutani, bản thân từ kiếp trước đang say ngủ trên ghế sofa. Có thứ gì thay đổi trong cơ thể đó không nhỉ? Khi cậu đang nhìn chăm chú, mí mắt của Yakutani rung lên liên tục.
Farma giật mình lùi lại.
(Ý thức đang nông hơn! So với trước!)
Dù muốn gọi, Farma không thể phát ra âm thanh. Âm thanh không truyền qua không khí.
Khi cậu cố chạm vào Yakutani, tay Farma xuyên qua cơ thể của Yakutani như một hồn ma vậy.
(Chết tiệt. Farma có thể chạm vào đồ vật trong phòng này, nhưng không thể chạm vào cơ thể của Yakutani... Tiếng của Farma cũng không phát ra được trong không gian này)
Cơ thể này đã làm việc quá sức ở kiếp trước rồi.
Cậu nghĩ cách để đánh thức anh ta.
(Vậy thì thử cách này xem!!)
Farma mở toang cửa tủ đông siêu lạnh dùng để bảo quản mẫu trong phòng thí nghiệm.
"Bíp bíp bíp!!"
Ngay sau khi chuông báo tăng nhiệt độ từ tủ đông vang lên, Yakutani Kanji tỉnh dậy.
"Oái! Tủ đông bị hỏng sao!?"
Và hoảng loạn.
Làm mất mẫu bảo quản do tủ đông hỏng là thảm họa đối với một nhà dược học.
(Ô, tỉnh rồi... Haha, mình vẫn là mình kìa.)
Yakutani chạy về phía tủ đông, dường như không thấy Farma đứng cười khổ trước mặt.
Không phải là do anh ta phớt lờ cậu, mà dường như Yakutani không cảm nhận được sự hiện diện của Farma.
"Mình để cửa tủ đông mở ư? Không thể nào. Ai đã làm kia chứ?"
Sau khi chắc chắn tủ đông không bị hỏng, Yakutani nhìn đồng hồ trong phòng thấy vẫn chưa đến giờ thức dậy, rồi quay lại sofa để ngủ tiếp. Ngay khoảng khắc đó:
"Hả... Cái gì vậy?"
Yakutani chậm rãi gãi đầu và nhìn quanh phòng thí nghiệm với vẻ mặt ngơ ngác như bị ma ám.
Farma đoán rằng Yakutani có lẽ đã nhận ra sự thay đổi bên trong phòng thí nghiệm.
Một số thiết bị thí nghiệm quan trọng đã bị Farma lấy đi.
Thậm chí cả điện thoại di động của Yakutani cũng bị lấy cắp.
Ngoài ra, các loại hóa chất mà Yakutani đã cẩn thận chuẩn bị cũng biến mất hoàn toàn.
(Này! Anh có thấy không? Chính tôi đã lấy đây này!)
Farma tiến lại gần Yakutani và vẫy tay trước mặt anh, nhưng Yakutani hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.
Có vẻ như các đồ vật mà Farma đang cầm trong tay cũng không thể nhìn thấy được.
(Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không chỉ mình mà cả những thứ mình cầm cũng trở nên vô hình sao?)
Khi Farma đang bối rối, chuông báo của chiếc đồng hồ bấm giờ - thứ đã kéo cậu trở lại thế giới thực lần trước - vang lên.
Đó là dấu hiệu cho thấy một áp lực từ toàn bộ phòng thí nghiệm đang đẩy Farma ra ngoài.
Farma chuẩn bị tinh thần để bị đẩy ra ngoài, cầm chặt lấy hành trang của mình.
(Chết tiệt! Hết giờ rồi!)
Ngay sau khi cậu nhắm mắt lại, cậu bị ném trở lại Suối Thánh, đứng trên mặt nước đã đóng băng trước khi cậu vào phòng thí nghiệm.
Thần Lực đã mất đi bên trong dị giới từ từ trở lại cơ thể Farma.
Cậu kiểm tra xem cơ thể mình có gì khác thường không.
Lần trước, khi cậu ra khỏi phòng thí nghiệm, thần lực tăng lên và cơ thể cậu trở nên trong suốt, nhưng lần này thì không.
Ngược lại, có vẻ như thần lực đang giảm đi.
"Đúng rồi, lần này anh ta không chết! Yakutani, không phải ai khác mà chính là mình. Là do vậy sao?"
Lần trước khi Farma đột nhập vào phòng thí nghiệm, Yakutani đã đau đớn rồi chết, và Farma bị buộc phải rời khỏi dị giới. Nhưng lần này, Farma đã đánh thức Yakutani bằng cách bấm chuông báo động, có thể đã thay đổi một mối quan hệ nhân quả nào đó, khiến Yakutani không bị suy tim nữa.
Có lẽ, anh ta đã không chết.
Ít nhất là trong khoảng thời gian Farma quan sát được.
"... Có thể bây giờ, một tuyến thời gian trong đó Yakutani sống sót đã được tạo ra? Có thể anh ta đã không chết và trở lại cuộc sống hàng ngày... Và rồi ngày hôm sau, lại tiếp tục lao vào nghiên cứu..."
Farma nghĩ ngợi, mặc dù cơ thể cậu đã kiệt sức.
(Nếu mình can thiệp vào dị giới, mỗi sự kiện phát sinh sẽ làm lệch nguyên nhân và kết quả khỏi dòng thời gian gốc. Nếu cứ tiếp tục, cuối cùng một trong hai sẽ sụp đổ sao?)
Có thể đó là lý do tại sao cơ thể Farma lại trở nên trong suốt khi ra khỏi dị giới.
"Nhưng mình phải quay lại đó một lần nữa."
Farma phải lấy kết quả phân tích di truyền của Lotte và Emerich từ phòng thí nghiệm. Không có thời gian để chần chừ.
Farma đặt đồ ăn cắp xuống bờ Suối Thánh và lại lặn vào nước, cố gắng xâm nhập dị giới lần nữa.
Đây là lần thứ ba trong ngày mà cậu tiến vào dị giới.
Dùng thẻ nhận dạng nhân viên đã được thần hóa để mở khóa hệ thống xác nhận thẻ từ, việc mở khóa mất nhiều thời gian hơn.
Cánh cửa dần dần hẹp lại, không thể mở hết được.
Mặc dù có dự cảm xấu, Farma vẫn cố gắng mở cửa, và Yakutani Kanji một lần nữa nằm ngủ trên ghế sofa trong túi ngủ.
Farma nhìn vào đồng hồ trong phòng.
(Hả!?)
Đồng hồ chỉ 4 giờ 10 phút thay vì 3 giờ 50 phút.
(Thời gian đã trôi! 20 phút lận!)
Khi Farma bước vào phòng thí nghiệm, đồng hồ bắt đầu đếm thời gian. Lần này, cậu chỉ có 40 phút thôi. Không thể mạo hiểm thay đổi thêm dị giới này nữa.
Farma để Yakutani ngủ yên.
(Chết tiệt, làm sao có thể phân tích dữ liệu biểu hiện gen trong vòng 40 phút bây giờ! Không thể, phải ra ngoài phòng để phân tích thôi.)
Phân tích gen mà cậu vừa thiết lập đã hoàn tất khi cậu quay lại phòng.
Chưa đầy mười phút sau khi cậu rời phòng, phân tích gen mà bình thường cần một tuần đã hoàn tất.
Farma nghĩ rằng đây là sự biến dạng không thời gian. Dù vậy, cậu nhanh chóng cố gắng sao chép kết quả phân tích vào ổ lưu trữ.
(Chậm quá! Cũng phải ha, dữ liệu lớn quá mà.)
Thanh tiến trình trong hộp thoại sao chép dữ liệu di chuyển rất chậm.
(Có kịp sao chép trong 40 phút không đây?)
Theo kinh nghiệm của cậu, việc này phải ngốn hơn một giờ. Toàn bộ dữ liệu gen có thể lên tới hàng trăm gigabyte. Sao chép toàn bộ không thể hoàn thành trong khoảng thời gian cho phép được.
"Ưu tiên sao chép phần quan trọng nhất trước."
Trong khi sao chép, Farma nén dữ liệu tối đa. Không thể lấy hết thông tin, nhưng cậu đã thành công sao chép phần cần thiết.
Ngay trước khi bị buộc phải rời khỏi, cậu tự mở cửa và rời khỏi phòng thí nghiệm, trở lại thế giới thực.
Khi đó, cửa chỉ mở được một phần.
Khi cửa dị giới đóng lại, Thần Lực của Farma trở lại.
"Phù... mình đã về đến nơi rồi."
Cuối cùng, cậu có thể mở miệng nói.
"Nhưng... Thần Lực... nhiều quá mức rồi! Quá đủ rồi đó nhá, trở lại quá nhiều rồi!"
Ngay khi quay về thế giới này, thần lực tràn vào cơ thể Farma như vỡ đê vậy.
"Mẹ kiếp... đúng là loại chuyện này lại xảy ra mà."
Thần Lực tăng cường quá mức. Cậu cảm thấy buồn nôn, chóng mặt, ý thức mờ dần. Lượng thần lực chảy vào không ngừng.
Cảm giác tồi tệ, rất ư là tồi tệ.
Farma run rẩy.
Cảm giác như thần lực ép buộc tuôn trào trong cơ thể cậu, nén lại, khiến cậu quằn quại như muốn chết đi sống lại vậy.
Da bắt đầu trở nên trong suốt. Farma cảm thấy nguy cơ bị tiêu biến do lượng Thần Lực quá mức. Cậu lục lọi trong túi.
(Mình phải triển khai ngay như đã tính toán trước.)
Cậu lấy tất cả các bùa chú của Solomon. Dán lên toàn thân để phong ấn Thần Lực, sử dụng thanh bảo kiếm mượn từ Juliana, và để thẻ nhân viên cùng cây trượng Dược Thần hấp thụ thần lực.
Bằng cách phân tán thần lực, Farma cuối cùng trở lại trạng thái bình thường.
Mặc dù có vẻ hơi trong suốt hơn bình thường...
"Phù... cuối cùng... trở lại làm người, rồi...?"
Farma nhận ra mình không thuộc về thế giới này.
Cậu suýt nữa bị tiêu biến.
"Mình cần phải thu thập các bảo vật, không chỉ là những thứ liên quan đến Dược Thần."
Bảo vật có thể tạm thời lưu trữ Thần Lực. Mặc dù lượng Thần Lực dự trữ được trong nó là rất nhỏ và chỉ là biện pháp tạm thời, nhưng vẫn cần thiết.
"Chuyện quái gì xảy ra ở nơi ấy vậy chứ? Mỗi lần trở về từ đó, Thần Lực của mình lại tăng lên. Có lẽ đó là một nơi trữ năng lượng của Thần Lực..."
Farma nhớ lại căn phòng nuôi cấy sâu thẳm với bóng tối xoáy tít không đáy. Cậu cảm thấy mình đã thoáng thấy sự bất ổn của cấu trúc thế giới này.
Nếu như cậu bị nhốt trong dị giới, liên tục trải qua cùng một thời gian trước khi chết, thì sự biến đổi nhân quả sẽ tiếp tục diễn ra.
Cuộc sống mà cậu đang trải qua ở thế giới này có thể phản ánh kết quả của bao nhiêu lần thử nghiệm chăng? Nghĩ đến điều này khiến Farma cảm thấy chán nản.
"Khả năng mình sống và chết đang đan xen nhau... Giống như con mèo của Schrödinger vậy."
Như thể chế giễu bản thân, cậu trở lại bờ Suối Thánh và cầm theo đồ lấy được từ phòng thí nghiệm.
"Lần tới khi vào phòng thí nghiệm, nếu thời gian tiếp tục tiến xa hơn, mình có thể không vào được nữa."
Farma lo lắng khi nhìn lên bầu trời của dị giới không biết tên này.
Bầu trời này kết nối với vũ trụ nào? Với những câu hỏi đang ập đến, cậu vung cây trượng Dược Thần và bay vút lên bầu trời Saint-Fluve.
---------------------------------------
Farma không trở lại nhà Médici ngay mà về thẳng phòng thí nghiệm của mình tại Đại học Y dược Đế quốc.
Vào đêm khuya, cậu nghĩ rằng sẽ không có ai ở đó, nhưng lại thấy cửa phòng mở và có người bên trong.
Ellen vẫn ở lại phòng thí nghiệm, gục đầu trên bàn và ngủ thiếp đi. Farma nhẹ nhàng đặt một chiếc áo khoác lên vai cô để giữ ấm.
(Ellen đã chờ mình. Mặc dù không biết liệu mình có trở lại không.)
Farma không gây tiếng động để không đánh thức Ellen, rồi cẩn thận dỡ các đồ vật lấy từ dị giới, cất giữ nghiêm ngặt các dụng cụ và hóa chất. Cậu khởi động máy tính xách tay.
Trước khi hết pin, cậu bắt đầu phân tích dữ liệu.
Pin còn lại dự tính đủ trong 10 giờ. Cậu quyết định làm việc hết sức để hoàn thành.
Farma lập bản đồ hai dòng họ gia phả từ các kết quả phân tích gen, so sánh các thông số trùng khớp với thông tin di truyền đã biết.
Bằng cách so sánh sự khác biệt, cậu có thể xác định các đột biến gen của bệnh nhân.
Điều này sẽ giúp xác định xem bệnh Mất Ngủ Gia Đình gây tử vong (bệnh prion được coi là không thể chữa trị hiện nay) có di truyền trong gia đình Emerich và Lotte hay không.
Farma tiến hành phân tích dữ liệu di truyền một cách lý tính và chính xác, bất chấp khoảng trống thời gian từ khi tái sinh khiến lượng kiến thức trong lĩnh vực này hao hụt. Cậu điều khiển các lệnh và viết mã để bổ sung thông tin còn thiếu.
Kết quả bắt đầu hiện ra.
Liên quan đến căn bệnh này, nếu bất cứ người nào có đột biến ở codon 178 của gen prion, người đó chính là kẻ đang mang trong bệnh lý Mất Ngủ Gia Đình Gây Tử Vong (FFI).
Đáng tiếc thay, Emerich lại có đột biến đó.
Em trai thứ hai, thứ ba, thứ tư, em gái đầu lòng, em gái thứ hai cũng đều mang bệnh. Tức là,
"Tất cả... đều di truyền sao..."
Hơn nữa, sau khi cậu phân tích kết hợp với biểu hiện gen, phát hiện rằng, em trai thứ hai đã bắt đầu tích tụ protein prion bất thường rồi. Khả năng cậu em trai thứ hai mất mạng trong vài năm tới là cực kỳ cao.
Tình hình nghiêm trọng hơn nhiều so với Farma đã tưởng.
Mặc dù xác suất di truyền của bệnh này thường là 50%, nhưng có lẽ do mấy đứa nhỏ có Thần Lực hoặc kết quả của sự cận huyết trong dòng dõi quý tộc cao quý, thế hệ của Emerich đều là người mang đột biến gen 100%.
Nói cách khác, tất cả đều sẽ mắc bệnh này.
"Vậy còn Lotte thì sao..."
Farma bình tĩnh lại và giải mã dữ liệu cuối cùng. Dù có cùng tổ tiên, nhưng một bên là quý tộc, một bên là dân thường.
Nhìn vào gen, có thể thấy rằng Lotte có quan hệ huyết thống với dòng họ của Emerich.
Farma thở dài khi nhìn vào dữ liệu ban đầu.
Có lẽ do Lotte mang dòng máu dân thường từ phía mẹ, nên một số gen liên quan đến thần thuật bị thiếu, và Lotte không phải là người sử dụng thần thuật. Vì thế, giờ đây Lotte là dân thường.
Và bệnh lý Mất Ngủ Gia Đình Gây Tử Vong...
"Lotte không di truyền căn bệnh này."
Cậu đã an tâm tạm thời.
Nhưng nghĩ đến tình trạng của Emerich và gia đình, Farma không thể nghỉ ngơi nổi.
Sau khi chẩn đoán gần như chắc chắn, Farma vẫn tiếp tục làm việc suốt đêm để tìm hiểu mã gen, với hy vọng tìm ra phương pháp điều trị từ thông tin của các gen khác. Cậu muốn khai thác càng nhiều thông tin càng tốt trước khi nguồn điện bị cạn kiệt.
Rồi Farma nhìn vào tùy chọn 'nguồn pin' và thắc mắc.
"Hả? Pin của máy tính không giảm. Chẳng lẽ..."
Những vật mang từ thế giới khác sang thế giới này đều trở thành bảo vật. Điều đó cũng chính xác với thẻ nhận dạng nhân viên và các loại thuốc thử khác. Máy tính cũng không ngoại lệ, nó đã trở thành bảo vật.
Có lẽ chỉ số pin không bị lỗi mà trở thành vô hạn.
"Tức là... không giảm sao. Vậy thì ngủ thôi."
Farma ngồi phịch xuống sofa và ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.
Ngày hôm sau, cậu phải bắt đầu quá trình tìm kiếm phương pháp điều trị cho bệnh này ngay lập tức.
Bệnh tật đã khắc sâu, như một lời nguyền không thể thoát khỏi lên gia tộc của bọn họ.
---------------------------------------------
Trong cơn mơ màng, tiếng chim hót vang lên líu lo. Ánh nắng chan hoà ấm áp nhẹ nhàng vỗ về làn da. Một cảm giác mềm mại chạm vào cánh tay Farma. Khi mở mắt ra, cậu thấy Ellen đang nằm bên cạnh, cánh tay của cô quấn lấy cậu, một cái ôm ấm áp.
Khi Farma tỉnh dậy, Ellen cũng dần mở mắt.
"Chào buổi sáng, Farma-kun," Ellen cười rạng rỡ.
"Ellen, chị nhìn thấy em chứ?"
"Tất nhiên là thấy," Ellen đáp.
Nghe vậy, Farma cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Ellen ôm chầm lấy cậu, ép sát khuôn mặt Farma vào bộ ngực đầy đặn của cô, khiến cậu nghẹt thở.
"Ellen... ngạt thở... ngạt thở rồi..."
Farma dù từng sống sót trong không gian vũ trụ mà không cần thở, nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng trong tình huống bất ngờ này. Bình thường, Ellen không phải là người làm những chuyện như vậy.
"Chị biết em đã đi đến một nơi xa xôi... thật may mắn vì em đã trở về. Nếu em không trở về, chị sẽ...."
Giọng Ellen lạc đi, có vẻ như cô đang khóc.
"Hơn nữa, khi em trở về, chị thấy cơ thể em phát sáng trong bóng tối... Em đã làm gì liều lĩnh phải không? Cơ thể em ổn chứ?"
"Vâng, cũng ổn... em xin lỗi."
Farma nhận ra mình đã làm Ellen lo lắng, quyết định im lặng để Ellen mắng mỏ. Đúng lúc đó, cửa phòng giáo sư bật mở.
"Chào buổi sáng... Ối, xin lỗi. Tui không thấy gì hết trơn á!"
Zoe, thư ký của giáo sư, làm rơi cả bịch giấy tờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
"Zoe-san...!"
Farma ngạc nhiên khi bị bắt gặp vào lúc không ngờ nhất. Dù không có làm chuyện gì mờ ám, cậu vẫn lúng túng, khiến Zoe hiểu lầm thêm.
"Chào buổi sáng, Zoe-chan. Hôm nay cô đến hơi sớm nhỉ. Chúng tôi qua đêm ở đây vì có nhiều việc cần làm. Tôi đi tắm cái đã."
Ellen thản nhiên giải thích, nhưng lại càng chồng chất thêm hiểu lầm.
Có vẻ như Ellen không nhận thức mình vừa nói gì.
"Xin lỗi vì đã làm phiền ạ!"
Zoe nhanh chóng rời khỏi phòng, sau đó cổ mất tăm hơi tận 30 phút lận và không quay trở lại nữa.
Farma phải chạy khắp trường để tìm Zoe, bắt đầu một buổi sáng làm việc trong bầu không khí đầy ngượng ngùng.