"Giáo sư, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo."
Ngày thứ hai của học kỳ mới, Zoe mang theo bản báo cáo từ văn phòng đến phòng của trưởng khoa Farma. Cô trông có vẻ hơi xanh xao.
"Xin hãy bình tĩnh nghe tôi nói nhé."
"Ừ, có chuyện gì vậy? Là chuyện nghiêm trọng nhỉ..."
Farma đang bận rộn cùng Ellen chuẩn bị tài liệu giảng dạy và thảo luận về phương pháp giảng dạy.
"Tôi đã nhận được ước tính chi phí sửa chữa sân đấu bị phá hủy trong trận đấu thần thuật hôm qua. Sân đấu phải được thay mới hoàn toàn và áp dụng kỹ thuật chế tác thần thuật đặc biệt, tổng cộng tiêu tốn hết 33 triệu Frun ạ."
"Ếーー!? Sao lại đắt đến thế!?"
Tiếng hét của Ellen vang vọng khắp văn phòng giáo sư.
Frun là đơn vị tiền tệ của Đế quốc Saint-Flueve. 1 Frun tương đương khoảng 20 yên Nhật, vậy tổng chi phí sửa chữa là khoảng 660 triệu yên.
"À... đúng là tôi đã phá hủy sân đấu..."
Farma nhớ lại sự việc hôm trước và ngã gục xuống bàn.
"Thần thuật nào đã phá hủy toàn bộ sân đấu vậy? Là thần thuật của giáo sư sao ạ? Hay là của sinh viên? Đấu trường đã được chế tác đặc biệt để không dễ dàng bị hư hại, thế mà..."
Zoe không thể tin nổi và cố gắng xác nhận tình hình nhiều lần. Cô không chứng kiến trận đấu giữa Farma và Emmerich vì bận rộn với công việc văn phòng.
Ellen vỗ vai Zoe và nói rằng, cô có ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu.
"Farma-kun là vậy đó. Trông thì có vẻ hiền lành, nhưng thật ra rất bất thường. Làm thư ký cho em ấy sẽ rất vất vả đó nhé."
Ellen tìm cách né tránh hiện thực.
"Chị Ellen cũng không hơn gì đâu."
Farma không muốn nghe lời này từ Ellen, người luôn đối đầu với Pallet mỗi khi gặp mặt.
"À... vậy sao..."
Zoe thở dài não nề. Cô là một người sử dụng thần thuật hệ Phong nhưng thuộc tuýp người điềm đạm và không thích chiến đấu. Ít nhất thì cô không gây thiệt hại cho trường ngay từ những ngày đầu như Farma.
"Chị đáng lẽ ra nên đề xuất chuyển địa điểm trận đấu. Chị đã cố gắng khuyên ngăn không để các em phá hủy sân đấu, nhưng giọng nói bị chặn bởi thần thuật. Nếu là trận đấu giữa sinh viên và giáo viên, đấu trường cũng không thể chịu nổi... Chúng ta nên mua một hòn đảo nhỏ để dành riêng cho mấy trận đánh kiểu này. Không phải nói quá lên đâu."
Ellen hối hận vì không thể dự đoán hành động của Farma và Emmerich hôm qua.
"Farma-kun đã cố gắng hết sức để không làm thương tổn sinh viên, nhưng lại không kiểm soát được thần thuật sao?"
"Phá hủy đấu trường là điều không thể tránh khỏi. Em phóng chiêu thức tránh đi vì biết rằng nếu anh ta trúng đón trực diện sẽ bị thương."
"Em cố ý sao!? Thế thì còn tệ hơn đấy!"
Phải chiến đấu ở nơi không gây hại gì mới đúng chứ.
Khi luyện tập với Ellen, họ thường chọn một hòn đảo nhỏ và đảm bảo không có tàu bè nào đi qua.
"Ừ thì là lỗi của em, em xin lỗi. Em sẽ không làm vậy lần nào nữa đâu."
Zoe lấy sổ kế toán ra và ghi chép lại:
"Ngân sách nghiên cứu của giáo sư là 100 triệu Frun, ngân sách trưởng khoa là 80 triệu Frun, và số dư từ năm ngoái là 5 triệu Frun, nên việc sử dụng ngân sách nghiên cứu sẽ rất tốn kém. Chúng ta có thể sử dụng 540 triệu Frun từ các khoản quyên góp bên ngoài."
"Chờ đã. Khoản quyên góp bên ngoài đã tăng lên sao?"
Trước đây chỉ có khoảng 100 triệu Frun.
"Nữ hoàng đã quyên góp 500 triệu Frun. Số tiền này đã được chuyển vào tài khoản gần đây."
Farma nghĩ rằng không cần thêm khoản quyên góp từ hoàng gia, nhưng không thể chối từ.
Nếu làm vậy, sẽ khiến bà ta phẫn nộ và cậu buộc phải cùng Bruno đến cung điện để tạ lỗi.
"Chúng ta cần phải cảm ơn Nữ Hoàng. Nhưng không thể sử dụng ngân sách nghiên cứu và quyên góp cho việc này được, em muốn giữ lại từng Frun cho sinh viên. Em sẽ tự trả chi phí sửa chữa. Đấu trường sẽ không thể sử dụng được trong khoảng thời gian sắp tới..."
"Sẽ ảnh hưởng đến câu lạc bộ võ thuật và nghiên cứu thần thuật mất."
Ellen nói với khuôn mặt nhăn nhó. Cô là cựu sinh viên của trường dược học đế quốc nên rất am hiểu điều này.
"Họ có thể sử dụng khu đất trống ở bờ sông của gia tộc để tập luyện và thi đấu."
Farma chỉ dẫn cho Zoe.
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thông báo cho văn phòng. Tôi sẽ lấy mẫu đơn để chuyển khoản cá nhân. Và vấn đề cuối cùng, tôi muốn báo cáo thêm rằng, hiệu trưởng muốn gặp giáo sư ạ."
Zoe nói ấp a ấp úng, có vẻ khó mở lời.
"Zoe, cô nên nói chuyện này đầu tiên chứ! Dù biết rằng khó nói nhưng..."
Ellen trông như mất hết hy vọng vậy.
Họ biết rằng sẽ bị la mắng, nhưng vẫn sợ hãi khi khoảng khắc đó đến..
Farma bảo Ellen và Zoe ở lại phòng, còn mình đến gặp hiệu trưởng.
"TÊN NGU XUẨN KIAAAAA!"
Khi vào phòng hiệu trưởng, Bruno nổi cơn tanh bành.
"Con xin lỗi ạ..."
Farma chỉ biết xin lỗi.
"Không có vị giáo sư nào lại gây ra thiệt hại 33 triệu Frun ngay ngày đầu tiên chỉ vì bị mấy lời khiêu khích rẻ mạt từ sinh viên cả! Thật là thiếu suy nghĩ!"
Bruno định nói rằng thiếu chín chắn nhưng nhận ra rằng con trai mình vẫn chưa trưởng thành, nên thôi.
"Nhưng hiệu trưởng, tôi nghe nói sinh viên kia cũng có lỗi. Đây cũng là một phần là tại quá trình giáo dục nữa."
Thư ký của Bruno cố gắng xoa dịu tình hình.
"Dù sinh viên kia nói gì, con cũng không nhất thiết phải dùng thần thuật để làm gì cả."
Bruno nhận ra rằng thần lực của Farma quá mạnh để có thể kiểm soát trong đấu trường ngoài trời. Nếu không cẩn thận, cả khán giả cũng sẽ bị ảnh hưởng, và sinh viên kia có thể đã bị thương nặng.
"Vì chính con đã phá hủy sân khấu, nên con sẽ phải tự chi trả chi phí sửa chữa. Còn trò Emmerich không bị thương."
Quy tắc là những người tham gia trận đấu sẽ chia đôi chi phí sửa chữa, nhưng nếu đòi hỏi Emmerich trả, anh ta sẽ không thể tiếp tục theo học nữa. Kể cả cho dù gia đình anh ta có giàu có đến mức nào đi chăng nữa, nhưng nếu phải giải trình lý do để xin tiền gia đình cho cái khoản khổng lồ đó, thì cũng không dễ dàng gì.
Nếu có trận đấu khác, Farma nghĩ rằng nên thực hiện ở sa mạc, đất hoang, hoặc mua một hòn đảo nhỏ gì đó. Đấu trường ngoài trời không đủ bền để chịu được thần lực của Farma.
“Giờ thì, hãy xem cái này đi.”
Bruno đưa một tập giấy da cho Farma.
“Đơn xin chuyển ngành đấy.”
Có hơn 20 đơn xin chuyển ngành từ tất cả các khoa.
Đa số là từ khoa Dược, nơi Bruno làm trưởng khoa và giảng dạy Dược học truyền thống, chuyển sang khoa Y Dược tổng hợp.
“Chỉ trong một ngày mà đã như thế này rồi. Chuyển ngành thì căn bản là không được chấp nhận, nhưng có nhiều người muốn học lớp của con. Ngược lại, cũng có người từ khoa Dược học tổng hợp xin chuyển sang khoa khác. Hãy đọc lý do xin chuyển của họ đi.”
Đối với Farma, đây là một sự việc hoàn toàn bất ngờ.
Các bình luận của những người muốn chuyển sang khoa Y Dược tổng hợp bao gồm:
“Muốn học dưới trướng của một người sử dụng thần thuật xuất sắc và là một đại hiền triết như giáo sư quá ạ.”
“Em đã bị lay động bởi bài diễn thuyết trong buổi hướng dẫn.”
"Em muốn học Dược Học đột phá từ một giáo sư sử dụng thần thuật mà em chưa từng chiêm ngưỡng trước đây."
Ngược lại, lý do xin chuyển ra từ khoa Y dược học tổng hợp là:
"Em không theo kịp bài giảng về thần thuật của giáo sư Farma."
"Khi giáo sư Farma đánh bại Emmerich, em đã cảm thấy sợ hãi về phương pháp giảng dạy của giáo sư."
"Em không thể tập trung vào bài học khi nghĩ về việc giáo sư sẽ làm gì nếu em làm giáo sư tức giận."
Và có một đơn xin thôi học:
"Em nghĩ rằng nếu bản thân không thể sử dụng được thần thuật thì sẽ không được công nhận là dược sư. Em không tự tin rằng mình có thể tốt nghiệp ạ.'"
Farma không biết phải đáp lại thế nào.
"Trận đấu với Emmerich Bauer là sự trừng phạt hay là giáo dục vậy? Dù cậu ta không bị thương và con đã kiềm chế, sức mạnh toàn diện của con vẫn quá áp đảo. Con có ý định cai trị cái trường này bằng nỗi sợ hả?"
Bruno hiểu ý định của Farma nhưng cảm thấy thất vọng vì sự hiểu lầm đã lan rộng khắp trường.
"Con không sử dụng toàn bộ các loại thần thuật, chỉ là trò ảo thuật thôi."
Nghe lời của Farma, Bruno gật đầu như thể khó xử.
"Dù con có dùng thần thuật hay dược để biểu diễn ảo thuật, những sinh viên không biết con sẽ chẳng hề nghĩ vậy đâu. Họ chỉ nghĩ rằng con đã sử dụng thần thuật chưa từng thấy để chế nhạo những sinh viên còn non nớt đó."
Lời của Bruno như đâm vào trái tim Farma.
Farma nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn.
"Đơn xin chuyển khoa sẽ bị từ chối. Việc chuyển khoa sau khi nhập học không được chấp nhận."
Bruno đã ký không chấp nhận tất cả các đơn xin chuyển khoa.
"Con phải tự gặp mặt các sinh viên xin chuyển khoa và sinh viên xin thôi học để lấy lại lòng tin và đưa mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo."
Farma và Bruno thảo luận và quyết định rằng sinh viên muốn chuyển vào khoa của Farma có thể tham gia các buổi học, thí nghiệm và thực hành của khoa mình mong muốn để xem xét. Lịch học sẽ được sắp xếp sao cho không trùng với các buổi học bắt buộc của các khoa khác.
"Bị mắng một tràng, phải không?"
"Khô héo hết cả rồi nè."
Ellen nhìn Farma như héo úa, cười khô khan.
"Lời dạy của em nghiêm khắc đến nỗi khiến chị không thể sử dụng thần thuật hệ Thuỷ được nữa đây."
Ellen vừa đùa vừa an ủi Farma.
"Em phải thuyết phục các sinh viên muốn chuyển khoa mới được."
Ngày hôm đó, Farma dành thời gian gặp gỡ từng sinh viên trong trường để thuyết phục. Đối với những sinh viên vắng mặt không lý do, cậu đến thăm từng nhà. Ellen luôn đi cùng Farma trong mọi chuyến thăm hỏi để tránh việc sinh viên và phụ huynh sợ hãi cứng nhắc khi gặp Farma.
"Cuối cùng cũng đến người cuối cùng. Địa chỉ này có chuẩn không?"
Họ đến một nhà trọ ở ngoại ô thành phố. Trời đã bắt đầu nhá nhem tối.
"Cảm ơn chị Ellen, làm phiền chị cũng phải đi cùng em thế này. Em xin lỗi."
"Không sao đâu, chúng ta cùng làm việc chung mà. Chị đã nhờ người khác thay chị đi khám chữa bệnh rồi. Chị không thể để em đi một mình được."
(Ellen, dù thế nào chị ấy vẫn luôn giúp đỡ mình. Dù đây là hậu quả mình phải tự mình gánh vác...)
Farma cảm thấy biết ơn vì Ellen đã đồng hành và quan tâm đến cậu, dù cô tỏ ra như thể việc cỏn con, nhưng lại giàu lòng nhân ái và rất tốt bụng.
"Xin hãy về đi ạ!"
Sinh viên dân thường cuối cùng mà Farma phải đến thuyết phục chính là người đã nộp đơn xin thôi học, cậu ta gần như bị chấn thương tâm lý nặng nề.
Farma và Ellen thậm chí không được cho phép bước chân vào trong phòng trọ của cậu sinh viên ấy, buộc phải đứng ngoài cửa để thuyết phục.
"Xin lỗi vì đến muộn giờ này, tôi chỉ muốn nói chuyện thôi."
"Mong mấy người quay về dùm. Tôi sẽ không đi học đại học nữa, tôi không liên quan gì đến cái trường đó nữa cả, nên xin hãy đi về đi."
Giọng nói của cậu sinh viên nghe như thể run rẩy. Rõ ràng là cậu đang trong trạng thái căng thẳng cực độ.
"Hãy suy nghĩ lại về chuyện thôi học đi. Không thể sử dụng thần thuật cũng chẳng có vấn đề gì cả. Khoa này không yêu cầu khả năng đó. Cậu đã đậu vào trường với thành tích xuất sắc, và không có lý do gì cậu không thể theo kịp bài học cả."
"Tôi không tin... Đại học Dược Hoàng gia là trường dành cho quý tộc, không phải nơi dành cho dân thường. Tôi đã nghĩ mình có thể học một cách bình đẳng, nhưng bây giờ tôi đã tỉnh ngộ rồi."
Sinh viên ấy, có vẻ như đang ép sát vào cánh cửa phía bên kia, bắt đầu khóc.
"Những người không thể sử dụng thần thuật có thể thay thế bằng học thể thuật. Và tôi xin hứa rằng, tôi sẽ không bao giờ dùng gậy phép để nhắm vào những học sinh không thể sử dụng thần thuật."
"Thật không ạ?"
Âm thanh của cái chốt cửa mở ra, và cánh cửa từ từ mở ra.
-----------------------------------
Mặt trời đã hoàn toàn lặn khi Farma và Ellen hoàn thành xong việc thuyết phục mọi người. Những sinh viên mong muốn chuyển khoa đều đã được đả thông tư tưởng.
"Chào tạm biệt chị Ellen. Cảm ơn chị vì ngày hôm nay, em sẽ bù đắp cho chị vào dịp khác."
Farma lo lắng cho Ellen, người đã mệt mỏi rã rời vì lượn lờ cả ngày hôm nay.
"Em nói gì vậy. Chị cũng thấy tốt hơn vì đã nhớ được mặt của các sinh viên mà. Hãy đi ngủ sớm nhé Farma-kun. Chúc ngủ ngon."
Ellen mỉm cười, định nói gì đó, nhưng rồi cưỡi ngựa trắng quay về nhà.
(Giáo dục trong một thế giới có thần thuật thật khó khăn... Mình vẫn còn non nớt lắm.)
Farma cũng cưỡi ngựa trên con đường đêm, cảm thấy sự việc đã thật sự tác động mạnh đến bản thân cậu.
Cậu đã dễ dàng nhận lời làm giáo sư đại học, và đã suy nghĩ quá nông cạn.
Ở trong kiếp trước, cậu tự tin về khả năng giáo dục dược học của mình, vì luôn nhận được đánh giá cao hàng năm.
Nhưng lần này, cậu không phải là dạy cho những sinh viên có cùng trình độ học vấn như ở một trường đại học hiện đại tại Nhật Bản nào đó.
Ở đây có sự phân biệt giữa những người có thể sử dụng thần thuật và những người không thể, và khả năng thần thuật liên quan trực tiếp đến khả năng cung cấp dịch vụ y tế.
Farma buộc phải cố gắng đối xử và giảng dạy một cách bình đẳng trong một bối cảnh không hề bình đẳng ngay từ đầu.
Liệu cậu có sai lầm khi làm vậy? Cậu cũng không khỏi tự vấn bản thân.
Khi trở về nhà sau khi thuyết phục xong các học sinh thì đèn trong nhà đã tắt ngầm, cậu lặng lẽ bước vào cửa chính để không đánh thức ai. Nhưng đèn trong phòng của hai vợ chồng vẫn còn sáng.
“Mừng về nhà, Farma. Chắc con mệt lắm rồi nhỉ. Con đã ăn gì chưa?”
Beatrice nhìn ra từ bên trong căn phòng.
“Cùng uống một chút gì nhé.”
Bruno mời. Ngày mai là ngày nghỉ, Beatrice cũng đang uống rượu vang cùng Bruno.
Bruno và Beatrice uống rượu vang, còn Farma uống nước nho, cùng với chút phô mai để thư giãn.
Farma cảm thấy muốn uống rượu để say đến mức không còn nhớ gì nữa.
(Nhưng dù mình có uống cũng chẳng bao giờ say được…)
Cơ thể của cậu gần như miễn nhiễm với độc tố và thuốc, không bao giờ say và cũng chẳng thể quên lãng gì đó được.
“Con đã giải quyết được hiểu lầm của những cô cậu sinh viên chưa?”
“Dạ, con đã thuyết phục được họ quay lại trường. Chị Eleonore cũng đã giúp con rất nhiều.”
“Cho dù có tích lũy bao nhiêu thành tích, mất đi sự tin tưởng cũng chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt mà thôi.”
Đặc biệt, với những kẻ muốn làm thứ gì đó mới mẻ, luôn có sự nghi ngờ và hoài nghi từ những người xung quanh. Bruno nói rồi nhấp một ngụm rượu vang. Beatrice lặng lẽ lắng nghe.
“Emmerich Bauer đã gây sự với con phải không?”
“Dạ, đúng vậy ạ. Nhưng con hiểu cảm giác của anh ta. Dù sao con vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Farma nói với giọng tự giễu.
“Anh ta nói rằng ảnh không có nhiều thời gian. Khi gặp lại, con sẽ hỏi rõ hơn. Có lẽ là có chuyện sâu xa ẩn giấu nào đằng sau đó.”
Farma nghĩ lại và cho rằng Emmerich có thể đang lo lắng khổ sở lắm.
“Dù con không hỏi, Emmerich sẽ tìm đến con thôi. Đến lúc đó, con hãy chuẩn bị một câu trả lời thỏa đáng nhé.”
Farma cảm thấy bối rối, không biết Bruno đang ám chỉ điều gì.
“Theo những gì ta điều tra được, cậu chàng này thuộc dòng dõi bị nguyền rủa bởi thần linh.”
Lời của Bruno khiến Farma chậm chạp lặp lại.
“Nguyền rủa sao ạ…”
(… Vì đây là thế giới có thần thuật mà.)
“Ôi trời! Xin các thần linh ban phước cho cậu ta.”
Beatrice nghe đến từ “nguyền rủa” và làm dấu cầu nguyện đến Thủ Hộ Thần.
Trước đây, Farma có thể cười nhạo, nhưng ở thế giới này, có thần thuật và ác quỷ. Vì vậy, phủ nhận chuyện nguyền rủa là điều không thể.
“Tuy nhiên, trong quá trình xác nhận, không có bằng chứng cho thấy cậu ta đang bị nguyền rủa cả. Emmerich cũng đã là một dược sư, chắc chắn tự thân cậu ta cũng có cùng kết luận đó. Nếu đưa cậu ta đến gặp linh mục để giải nguyền, có thể họ sẽ gọi đến tòa án dị giáo…”
“Cha đã điều tra rồi sao ạ?”
Bruno có thể sử dụng phép chẩn đoán bằng potion, có thể phân biệt giữa nguyền rủa và bệnh tật.
'Phân biệt người nào là bị nguyền rủa, người nào là bị bệnh' là kỹ năng mà một dược sư sử dụng thần thuật cần phải thành thạo nhất, Bruno nói thêm.
“Đúng vậy, bọn ta đã điều tra gốc rễ của lời nguyền liên quan đến gia tộc của Emmerich.”
Bruno đã đi trước một bước.
Ông yêu cầu Emmerich khai ra gia phả của mình đến bốn đời trước, với lý do cần thiết cho thủ tục nhập học và hứa giữ bí mật tuyệt đối.
Nếu Emmerich thực sự bị nguyền rủa, việc mang lời nguyền đó vào trường đại học sẽ là một rủi ro lớn.
Điều tra về lời nguyền là trách nhiệm của Bruno khi đã chấp nhận Emmerich vào học.
Điều tra gia phả của Emmerich là cần thiết, và dù phải trực tiếp hỏi anh ta, đó vẫn là một công việc bắt buộc.
"Emmerich Bauer là một cái tên giả, phải không ạ?"
Farma thốt lên khi nhìn thấy họ của gia tộc đó ghi trong hồ sơ thông tin gia phả mà Bruno đưa ra.
Gia tộc của anh ta không xuất thân từ Vương quốc Procen mà có nguồn gốc từ một dòng dõi quý tộc lớn của Vương quốc Spine. Thực ra, cái tên phổ biến ở Vương quốc Spine là Solé (Sola).
"Đúng vậy. Khi biết về hoàn cảnh của cậu ta, ta đã chấp nhận cho cậu ta dùng tên giả. Emmerich giấu họ thật của mình để trốn khỏi lời nguyền gia tộc... Đây là cách duy nhất cậu ta có thể nghĩ ra."
Farma cố gắng thấu hiểu nỗi đau của Emmerich.
Gia tộc của anh ta trở nên tai tiếng vì lời nguyền, buộc phải rời bỏ Vương quốc Spine và tìm đến Vương quốc Procen để trốn tránh.
"Lời nguyền đó là gì vậy ạ?"
"Người ta đồn thổi rằng đó là một lời nguyền kinh khủng. Trừ tà không có tác dụng, trong vòng một năm, người bị nguyền sẽ từ từ phát điên, co giật không ngừng, và cuối cùng chết trong cơn điên loạn. Sự thật thế nào thì vẫn còn là ẩn số. Emmerich đã mất gần hết người thân, bao gồm cha mẹ, vì lời nguyền này. Gia đình cậu ta đã suy tàn, nhưng cậu ta còn có anh chị em. Cậu ta muốn cứu mình và họ khỏi số phận nghiệt ngã đó. Nói không có dư dả thời gian cũng là điều dễ hiểu."
Tên của người chết được đánh dấu bằng biểu tượng của Thần Điện trên hồ sơ thông tin gia phả của Emmerich.
Farma nhận thấy một biểu tượng lạ mà cậu chưa từng thấy trước đây.
"Biểu tượng này khác với biểu tượng của người chết thông thường phải không ạ?"
"Đúng vậy. Đây là dấu hiệu của một cái chết do lời nguyền. Nó rất quan trọng đối với Thần Điện, không thể che giấu được. Emmerich muốn che giấu, nhưng cậu ta tin tưởng ta và đã tiết lộ."
Cụ của Emmerich chết do lời nguyền, hai trong số ba người em gái của cụ cũng vậy.
Một người bị loại khỏi gia phả vì không có Thần Thuật.
Bà ngoại của Emmerich cũng chết do lời nguyền, bốn trong năm anh em của bà cũng thế.
Cha của Emmerich cũng vậy, ba trong số bốn anh em của ông chết do lời nguyền, chỉ có một người sống sót với thuộc tính Thuỷ và Quang.
Emmerich có năm em trai và em gái, anh là con trai cả.
(Vậy là Emmerich, 25 tuổi, không còn nhiều thời gian... Lời nguyền có lẽ phát tác sau tuổi 40.)
"Thật tàn khốc..."
Farma cảm thấy chạnh lòng.
Người chết do lời nguyền trong hồ sơ gia phả của anh ta, đều có Thủ Hộ Thần là Thần dược và thuộc tính Phong hoặc Thuỷ.
"Tất cả những người chết do lời nguyền đều có Thủ Hộ Mệnh là Thần dược sao?"
"Đúng vậy. Các tài liệu cũ cho biết đó là lời nguyền của Thần Dược... Gia tộc của Emmerich đã chịu đựng rất nhiều kỳ thị. Dù chỉ điều tra đến bốn đời trước, nhưng nếu truy lục xa hơn, thì cũng chỉ toàn những trường hợp tương tự, như đã ghi trong lịch sử của Vương quốc Spine."
( Đau lòng quá. Gia tộc của anh ta đã làm chuyện gì nên tội mà phải chịu cảnh đày đoạ này chứ?)
Farma, người với tư cách sở hữu trượng của Thần dược và sử dụng thần thuật, bí thuật của Thần dược, cũng được coi là Thần dược bởi thần điện, cậu cảm thấy như xát muối vào tim vậy.
(Nhưng thật kỳ lạ. Mình không thấy bóng đen nào quanh Emmerich. Tức là anh ta không bị nguyền.)
Nếu bị ác quỷ ám, theo lời của Solomon, ác quỷ không thể xuất hiện trước mặt Farma do 'Thánh Địa' của cậu.
Vậy thì kể cả ác quỷ có lớn mạnh nhường nào, đáng lẽ ra cũng phải xuất hiện dưới dạng bóng đen bao quanh Emmerich chứ.
Nhưng đằng này, không có bóng đen nào quanh Emmerich cả.
"Thêm vào đó, anh ấy có thể sử dụng thần thuật mạnh mẽ. Những người bị nguyền rủa sẽ không thể sử dụng thần thuật đâu... nên, con chỉ cầu mong rằng đó chỉ là lo lắng vô cớ của anh ta thôi."
Ý kiến của Falma, được Bruno gật đầu tán thành, rồi ông nhấp thêm ngụm rượu nho. Có vẻ như Bruno cũng có cùng quan điểm.
Từ lúc nào Falma đã không còn nghe thấy giọng của Beatrice nữa, nhìn lại thì thấy cô đã ngủ say sưa trên ghế sofa.
"Có vẻ anh ta cũng không nghĩ rằng đó là lời nguyền đâu," Falma nói với giọng chắc chắn.
Emerich có thể đã thực hiện chẩn đoán, xem mình là bị nguyền rủa hay là bệnh tật, giống như Bruno đã nói, và có thể đã thấy kết quả âm tính. Hoặc có thể anh ấy phát hiện ra rằng bản thân đã nhận được sự bảo trợ của thần dược, vì có thể sử dụng thần thuật mạnh mẽ.
Nếu đó là lời nguyền thật sự, thì cậu có thể sử dụng Trượng Thần Dược để xử lý.
Falma không hoàn toàn tự tin thanh tẩy lời nguyền, nhưng...
Khi cậu nhìn vào Emerich, Falma đã lắc đầu, cậu nghĩ rằng đó không phải là lời nguyền.
"Nếu không, anh ấy sẽ không đến Khoa Y Dược Tổng hợp rồi. Anh ấy là dược sư và đã tự nghĩ rằng đó là một căn bệnh."
"Ồ, vậy thì.... ngay cả khi con gặp trực tiếp cậu ấy rồi, con cũng không thể chẩn đoán được sao?"
"Một cái nhìn thoáng qua thì không thể phát hiện ra được gì cả ạ."
Có lẽ Falma đã bỏ qua điều gì đó quan trọng.
Khi Falma đối diện với Emerich, cậu đã sử dụng Con mắt Chuẩn Đoán để kiểm tra. Lúc đó không phát hiện bất kỳ bệnh tật nào, cơ thể của Emerich hoàn toàn khỏe mạnh, không có gì bất thường.
Chỉ có mỗi vấn đề đau lưng mà thôi. Lúc đó, Falma đã đưa ra một giả thuyết.
"Có thể Con mắt Chuẩn Đoán của mình không thể nhìn thấy bệnh tật của bệnh nhân trước khi phát bệnh..."
Nếu chưa phát bệnh, Falma sẽ không thể biết được. Khả năng của Falma chỉ phát huy khi có người cần chữa trị mà thôi.
Đến nay, Falma nghĩ rằng cậu có thể nhìn thấy cả những bệnh chưa phát bệnh, nhưng có lẽ không phải vậy.
Falma cần gặp Emerich và điều tra kỹ lưỡng hơn.
Không để cho thiên kiến chi phối được, phải sử dụng mọi biện pháp để giành lại thời gian sống cho anh ấy.
"Falma, con có thể giải được lời nguyền 'thần dược' trên gia tộc cậu ấy không?"
Bruno hẹp mắt lại. Cái từ 'lời nguyền' mà ông nhắc tới không phải nghĩa đen.
Falma cảm nhận được thông điệp tin tưởng vào con trai của Bruno trong ánh mắt đó.
"Con sẽ xử lý được... chắc chắn. Con là 'người dẫn đường chỉ lối' cho anh ấy mà."
Falma đáp lại mạnh mẽ.
"Dù cho thần dược hay thần cách gì, kể cả tổ tiên của Emerich đã làm gì với thần dược đi chăng nữa, những mà đến mức trừng phạt nhiều thế hệ như vầy là không thể chấp nhận nổi. Hậu duệ không có tội."
"Ừ... ta cũng muốn tin như vậy. Hy vọng lời nguyền không có thật."
Bruno gật đầu và nhắm nghiền mắt lại.
Trong trạng thái mơ hồ, không thể sắp xếp được suy nghĩ, Falma cảm ơn Bruno rồi hỏi mượn thông tin về gia phả về anh ta, sau đó trở lại phòng ngủ của mình.
Nhìn vào thông tin gia phả, Falma chăm chú, viết lên tờ giấy ghi chú và nghĩ đến một khả năng. Đó là...
"Phải chăng đây là một bệnh di truyền lặn trên nhiễm sắc thể thường gây chết người...?"
Falma cố gắng kiềm chế trái tim đang đập mạnh, chậm rãi đặt bút xuống.
Dù Con Mắt Chuẩn Đoán của Falma hiện tại không thể nhìn thấy lời nguyền khắc trên gen của Emerich, vẫn có cách phát hiện ra nó trước khi phát bệnh, dừng kim của quả bom hẹn giờ và phong ấn nó vĩnh viễn.
Trong phòng nghiên cứu nối liền thế giới khác và thế giới hiện tại.