Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: Paralyze
Editor: Lionel
Chúc một ngày tốt lành.
----------------ovOvo----------------
「Nhoàm... nhoàm...」
Tôi ngồi bắt chéo chân trong khi ăn.
Một phần thịt bò khô.
「Nhoàm, nhoàm...」
Tôi liếc nhìn làn da nhiễm độc của bọn Người Thằn Lằn.
Tất cả đều đang ngủ với những bong bóng màu tím nổi lên trên da.
Phía sau chúng là xác bọn thằn lằn bốn chân.
Trước mặt tôi là hai con Rồng Thây Ma nằm chéo lên nhau.
Nước da cũng đã chuyển thành màu tím.
Thỉnh thoảng chúng còn phát ra vài âm thanh như tiếng rên rỉ.
「Gư, gi, ge... é, i...」
Chúng kêu than đau đớn.
Có lẽ linh tính đã mách bảo rằng mạng sống chúng đang bị đe dọa.
Thứ khiến chúng có biểu hiện như vậy... hẳn là do sát ý của tôi.
Dường như trong tôi có một nhân cách tồn tại chỉ để “giết chóc”.
Tôi nheo mắt nhìn hai con quái vật đang rên rỉ.
Hai con Rồng Thây Ma.
Đột nhiên khuôn mặt thối rữa xấu xí của chúng như hóa thành bố mẹ ruột tôi.
▽
Ngày hôm đó, họ phi cước trong khi tôi cuộn tròn cơ thể để bảo vệ đầu mình.
Là khoảng sau bữa tối.
Bữa tối của tôi thường là thức ăn thừa bố mẹ để lại.
Mẹ tôi có thói quen mua quá nhiều thực phẩm mỗi khi đi siêu thị.
Đó cũng là lý do khiến mẹ luôn cãi vã với bố.
Nhưng nhờ vậy tôi mới có đồ thừa để ăn.
『Mày cứng đầu quá đấy! Chậc! Mày phải rên rỉ nhiều hơn một chút thì mới vui chứ! Nào!』
『Đừng có giết nó đó, bà nghe không hả? Bây giờ con mắt xã hội ngày càng khắt khe hơn rồi đó~』
『Ông im đi! Nếu thằng nhóc chết thì cũng chẳng ai thèm quan tâm cả! Tát vài cái như thế thì chỉ như tai nạn không may thôi ông hiểu chưa? Là tai nạn không may thôi! Sẽ chẳng ai biết được sự thật nếu không trực tiếp chứng kiến! Mà có khi thằng nhóc này chết chúng ta lại nhận được rất nhiều tiền từ quà chia buồn trong đám tang của nó đấy nhé!?』
『Ờ thì em yêu à, anh cũng đang đá nó đây này! Nào~! Nào~! Nào~! Đau à!? Cay à!? Nhưng bọn tao mỗi ngày ở nơi làm việc còn phải chịu căng thẳng và khổ cực hơn mày nhiều lần đó nhé! Một công việc nhàm chán vãi bíp ra ý! Thế nên mày phải tỏ ra vui sướng khi bị đánh mới đúng! Một thằng nhóc như mày chắc éo hiểu được đâu nhỉ!? Ăn này, ăn này, ăn đi này! Nói gì đi chứ hả, Touka!? Chết đi! Chết đi! Chết đi này!』
『Đúng là rượu ngon! Ực, ực... ư ha ha ha! Được đó! Chúng ta chắc chắn sẽ giết được nó nếu cứ tiếp tục đánh như thế này! Thật sảng khoái!』
『Nào, nào, nào... hơ!? Chậc! Thằng hàng xóm lại đến phàn nàn vì tiếng ồn kìa!』
『Này! Nếu lại bị gọi tới trung tâm giáo dục trẻ em thì rách việc đấy!』
『B-Biết rồi... Vâng, vâng, chúng tôi xin lỗi! Chúng tôi sẽ giữ trật tự ạ! Thực sự xin lỗi vì đứa con ồn ào của gia đình tôi...』
Một ngày nào đó, mình sẽ giết chúng.
Nếu không, mình sẽ chết.
Chỉ cần có “sức mạnh”...
Vì “sức mạnh” có thể giúp mình giẫm đạp hoặc thậm chí nghiền nát tất cả những gì cản đường.
Giết chúng.
Để không bao giờ phải chịu đựng nỗi đau này nữa.
Giết chúng.
Giết chúng.
Phải giết chúng.
▽
「...」
Có phải lúc đó tôi đã hiểu được “sát ý”?
「Nếu vậy, nên biết ơn.」
Bọn chúng.
Vì đã khai mở sát ý cho tôi.
Tôi sẽ tiếp tục mài giũa sát ý của bản thân trong lúc giết quái vật.
「Nếu có thể quay trở lại thế giới gốc... mình nhất định phải tìm cô chú để nói lời cảm ơn...」
Tôi rất muốn cảm ơn vợ chồng chú ấy.
Cảm xúc từ tận đáy lòng tôi dành cho họ không phải là thứ dễ dàng đem ra đùa cợt.
Vợ chồng chú đã tạo nên cái tôi “bình thường” mọi người hay thấy.
Vợ chồng chú ấy còn chăm sóc tôi rất tốt nữa.
Gia đình chú đã cho tôi thấy sự ấm áp của con người.
Dạy cho tôi biết một trái tim nhân hậu là gì.
Tôi thực sự muốn cảm ơn vợ chồng chú vì đã cưu mang và nuôi tôi khôn lớn.
「...Một trái tim nhân hậu à.」
Tôi lơ đãng nhìn lũ quái vật.
Kẻ chết đầu tiên là một con thằn lằn bốn chân.
Cách thức giết chúng vẫn là chờ chất độc phát tác gây tử vong.
「Gé, gá!? Gé é é...」
<Cấp của bạn đã tăng>
Tôi không hề thấy thích thú.
Khi nhìn cảnh tượng khủng khiếp.
Giống như một cuộc thảm sát này.
Phải... Chính tôi là người thực hiện nó.
Một hành động kinh khủng.
Một hành động đối nghịch hoàn toàn với lòng nhân hậu.
「Hư, ư ư...」
Nước mắt bắt đầu tuôn ra.
「Chết tiệt... cái quái gì vậy...」
Ngay lúc này, tôi cuối cùng cũng sẽ thấy đau khổ khi hiểu ra những việc mình làm ghê tởm và khủng khiếp đến nhường nào...
Tôi đã nghĩ mình sẽ trở nên như vậy.
「Không.」
Chẳng có gì cả.
Nước mắt đúng là có tuôn ra.
Thế nhưng tôi lại thấy ngạc nhiên vì mình chẳng có cảm giác hối hận gì khi thực hiện hành động tàn nhẫn như vậy.
Đó có lẽ chỉ là những giọt nước mắt trào ra vì bất ngờ.
Có phải tôi bị “đầu độc” bởi thứ gì đó?
Có phải khả năng kháng cự lại ham muốn giết chóc đã “say giấc” rồi không?
Có phải ham muốn giết chóc đã làm “tê liệt” ý thức đúng đắn rồi chăng?
Tôi không nghĩ mình bị như vậy.
Có lẽ tôi chỉ đang sợ hãi chính bản thân mình.
Tôi lau nước mắt.
「Phù...」
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Những giọt nước mắt đã tan biến.
「Phải chấp nhận thôi.」
Tôi đang đấu tranh sinh tồn ở đây nên những điều như vậy bắt buộc phải xảy ra.
Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nó.
Phải chấp nhận, bản thân của hiện tại.
Hình hài mới nhất của...
Touka Mimori.
Bọn chúng cố gắng giết tôi.
Thì tôi cũng sẽ cố gắng giết bọn chúng.
Một quy tắc rất chi là đơn giản.
Chúng hướng sát ý vào tôi... thì đương nhiên chẳng việc gì phải khoan dung cả, cứ thế mà chà đạp thôi.
Tôi nhìn vào bóng tối sâu thẳm.
「Ê.」
Tao không còn sợ “mày” nữa rồi.
Bóng tối khiến tôi sợ hãi, giờ đã bắt tay và trở thành một người bạn đồng hành thân thiết.
「Gí! Gé!」
「Gé!?」
「Gé!? Gé é!?」
Những tiếng thét đau đớn tuyệt vọng liên tục vang lên.
Đám Người Thằn Lằn lần lượt bước qua cửa tử.
Một điệp khúc của cái chết.
「Gó, gé é é...」
「Hẹ gí gé é é...」
Có vẻ mấy con Rồng Thây Ma cũng đã chết.
Đúng là một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng.
Đường tới khu vực phía trên, chắc tôi sẽ bị ám ảnh lắm đây...
<Cấp của bạn đã tăng>
Tuy nhiên lúc này, miệng tôi lại đang nở một nụ cười.
<Cấp 549 → Cấp 665>