Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: Oecead
Editor: Lionel
Chúc một ngày tốt lành.
----------------ovOvo----------------
Sau khi tỉnh dậy, tôi tiến xuống khu vực phía dưới để tiếp tục giết quái vật.
▽
「...」
Đã bao lâu rồi nhỉ?
Một tuần?
Ba ngày?
Không... Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu nói chỉ mới nửa ngày trôi qua.
Cảm nhận thời gian lúc này không còn bình thường.
Thứ nhắc tôi về thời gian chỉ có cảm giác đói và buồn ngủ.
Còn chiếc túi da thì tôi có cảm giác khả năng chuyển đồ của nó không hồi phục theo thời gian cố định.
Ban đầu tôi thắc mắc liệu có thể sử dụng lại cứ sau khoảng thời gian cố định 24 giờ hay không.
Nhưng có vẻ khoảng thời gian tự phục hồi chênh lệch nhau.
Tôi đã sử dụng chiếc túi da ba lần kể từ lúc bắt đầu cày cấp.
Cơm nắm mayo cá ngừ.
Sashimi cá ngừ đóng gói.
Súp tonjiru đựng trong hộp nhựa.
Có vẻ sashimi được bảo quản lạnh rất tốt trước khi chuyển đến.
Còn tonjiru thì trông cứ như vừa mới làm.
Đồ uống gồm có trà xanh và nước tăng lực.
Bất ngờ là sashimi không có đồ uống đi kèm.
Có vẻ không phải lúc nào đồ ăn và thức uống cũng được chuyển tới theo suất.
Phần cá ngừ cực kỳ ngon, chỉ tiếc là không có xì dầu.
Ngoài ra món súp tonjiru là mẫu sản phẩm mới.
Nó không còn là sản phẩm đóng gói nữa.
Vấn đề ai là người làm ra hoặc chúng được chuyển từ đâu... lúc này tôi không muốn nghĩ về nó nữa.
Dù sao thì, vấn đề thức ăn đã được giải quyết.
Túi da cũng có thể sử dụng nhiều lần.
Đồ ăn và thức uống về cơ bản luôn được gửi khi cần.
Lúc này chỉ cần vậy là đủ rồi.
▽
Sau khi ngủ một giấc, tôi cố gắng kiểm tra phạm vi hoạt động của kỹ năng.
Có một chút khác biệt giữa <Tê Liệt> và <Ngủ>.
Có vẻ phạm vi hoạt động của <Ngủ> ngắn hơn.
Mặt khác tôi cảm giác phạm vi hoạt động của <Tê Liệt> rơi vào khoảng 20 mét.
Tuy nhiên, sức ảnh hưởng của tê liệt sẽ giảm khi ở quá xa.
Tôi lo lũ quái vật vẫn có thể di chuyển và chỉ giả vờ tinh vi.
Vì chúng chỉ phát ra những tiếng kêu bé khi tôi dùng kỹ năng ở khoảng cách xa.
Kiểm tra được phạm vi hoạt động của <Độc> cũng là một thành công lớn.
Tuy có phạm vi ngắn hơn một chút so với <Tê Liệt>.
Nhưng việc đo lường phạm vi hoạt động của <Độc> lại thực sự dễ dàng vì trước đó mục tiêu bất động.
Và thế là quá trình xác định phạm vi hoạt động của kỹ năng lần đầu hoàn tất.
▽
Tôi tiếp tục giết lũ quái vật.
Đến khi quái vật ở khu vực gần đó ngừng xuất hiện.
Mọi dấu hiệu hiện diện đã biến mất.
Bọn chúng bị tiêu diệt hết rồi chăng?
Hay chúng lại trốn đi như đám Nhân Ngưu và thứ đầu gà?
「Mở Trạng Thái.」
[Touka Mimori]
Cấp 1229
Sinh lực: +3687
Ma lực: +40237/40557
Tấn công: +3687
Phòng thủ: +3687
Thể lực: +3687
Tốc độ: +3687
Trí lực: +3687
[Danh hiệu: Người Hùng hạng E]
Cấp độ đã vượt qua 1000.
Nó tăng lên khá nhiều.
Nếu tiếp tục xuống những tầng dưới, có lẽ tôi sẽ không đủ thời gian để quay lại căn cứ.
Hơn nữa, quái vật khu vực phía trên mạnh hơn đám ở bên dưới.
Tôi nhìn lên.
「Có nên tiếp tục tiến lên mặt đất không?」
Tôi quyết định quay lại khu tàn tích để chuẩn bị.
▽
Pực.
Tôi giật mạnh mấy sợi dây leo bám ở khu tàn tích.
Quấn hai sợi lại với nhau để tăng độ bền.
Rồi kéo thử thêm lần nữa để kiểm tra xem nó thực sự chắc chưa.
「Thế này... có vẻ ổn rồi.」
Tôi buộc sợi dây quanh miệng chiếc túi da.
Thật chặt.
Tôi quàng sợi dây qua vai.
「Được rồi, có vẻ ổn đấy.」
Giờ tôi đeo chiếc túi da trên vai.
Có vẻ sẽ dễ mang theo hơn nếu làm cách này thay vì cầm tay.
Tôi vẫn còn vài món đồ ăn và thức uống.
Những thứ đó giờ đang nằm trong túi da.
「Vậy thì, khởi hành thôi chứ nhỉ?」
Trước lúc ngủ, tôi đã làm ướt một phần đồng phục bằng nước trà và lau người.
Nhờ đó mà da tôi có cảm giác sạch sẽ và sảng khoái hơn một chút.
Tôi rời khỏi căn cứ và bắt đầu đi bộ.
「Đến được khu tàn tích này... Mình muốn tin là mặt đất phía trên đã ở rất gần rồi...」
Tôi băng qua khu tàn tích chẳng còn tí hiện diện nào của bọn quái vật.
Nơi này chắc phải có một con dốc dẫn lên phía trên.
Trước đây tôi đã trinh sát ở khu vực này.
「Trên đường và mấy bức tường ở đây có dấu vết tinh xảo do bàn tay con người... hửm?」
Có vẻ đã đến lúc phải rời khỏi khu tàn tích này rồi.
Tôi thấy trong bóng tối, nơi rất nhiều sợi dây leo quấn lấy nhau.
Quanh đằng đó... có thứ gì ở trong à?
Một cái hang sâu dẫn đến nơi nào đó.
Giờ tôi mới nhận thấy sự tồn tại của nó.
Chỗ này bị che khuất vì những sợi dây leo của khu tàn tích.
Tôi gãi đầu.
「Thiếu chú ý quá...」
Nên cẩn thận hơn để không sót thứ gì đó như thế này nữa.
Tôi gạt những sợi dây qua một bên rồi đi sâu vào trong.
Bên trong xuất hiện một viên ngọc rất đỗi quen thuộc.
「Căn phòng thứ hai mươi lăm à?」
Tôi truyền ma lực vào viên ngọc.
Cánh cửa mở ra.
「...」
Vừa rồi tốn tận 5000 ma lực cơ à?
Có vẻ nơi này khác những cánh cửa khác.
Tôi bước vào phòng.
Tôi ngửi thấy mùi giống như bột mì.
Lấy tay che miệng, tôi tiến vào trong.
Chiếc túi da chiếu sáng khắp căn phòng.
Một nơi thực sự vắng vẻ.
Đương nhiên, không có dấu hiệu sự sống.
Nội thất ở đây cũng gần giống những căn phòng khác.
Có thể đây không phải một căn phòng đặc biệt.
Hay đúng hơn, có thể căn phòng này bị coi là thất bại vì cần tốn quá nhiều ma lực...?
Nhưng tôi tìm thấy thứ gì đó.
Một bộ hài cốt mặc áo choàng.
Đưa chiếc túi da hướng về phía đó.
Tôi thấy rõ hơn bộ hài cốt đang ngồi bắt chéo chân và dựa lưng vào tường.
「Ra vậy... lại là một người bị loại bỏ đã cố gắng vật lộn để tới được đây. Bạn vất vả rồi, không biết điều gì đã làm khó bạn... Nhưng dường như... nó thực sự rất khó khăn, phải không?」
Tôi kéo chiếc áo choàng ra một chút.
Phần xương quanh bụng bị vỡ nát trầm trọng.
Có phải người này mất mạng vì vết thương ở đó không?
Sau khi chắp tay và dâng một lời cầu nguyện giản đơn, tôi bắt đầu kiểm tra hành lý như những lần trước.
Tôi phát hiện một tờ giấy da cũ rơi gần tay bộ xương.
「Giờ mới để ý, liệu mình có đọc được chữ ở thế giới này không?」
Đặt chiếc túi da gần nơi tôi trải tấm giấy da cũ.
Tôi lướt mắt nhìn thử.
「...Đọc được.」
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi.
Người hùng được triệu hồi có thể đọc chữ cái của thế giới này.
「Chà, gì đây gì đây...?」
“Liệu có ai đọc được ở cái tàn tích loại bỏ này không? À, trước tiên hãy để ta giới thiệu về bản thân mình đã. Tên ta là Anglin Berthrad. Mọi người thường gọi ta là “Đại Hiền Giả Anglin”. Nhưng ta cảm thấy cái biệt danh họ dùng để gọi ta lúc trước lại tốt hơn. Ta từng được gọi là...”
「Ể?」
“Anh Hùng Hắc Ám, Anglin.”
Lionel: Sashimi~ Lionel: Tonjiru~ Lionel: Xin mồi lửa ( ͡° ͜ʖ ͡°)