Giờ mới nói thì hơi trễ, cơ mà Robobus 2R thực ra là một con game có từ thời tôi còn học cấp một—nói cách khác, là một thứ của thế hệ trước.
Vậy nên, để chơi được thì tôi cũng phải cần các thiết bị có từ mấy thế hệ trước… Khi tôi lục lại máy chơi game-kun đang yên giấc trong tủ đồ ở nhà, thì em ấy đã ngỏm mất rồi.
Vậy nên chuyện phải mượn nhờ máy chơi game ở phòng CLB Văn Học quen thuộc cũng khá dễ hiểu. Tất nhiên là chơi một mình rồi. Một mình một cõi, chơi bao lâu cũng được.
“Nè, Yamato-kun, cho tớ lắp phần này vào con robot nhá?”
… Trời ơi là trời, sao lại phái con bồ cũ xuống đây để hành con hả trời?
“Không tương thích đâu, đừng làm thế… MÀ KHÔNG, sao cô lại ở đây thế hả, Yuzu?”
Tôi đưa ra lời khuyên theo phản xạ, nhưng mắt thì lại nhìn một Yuzu đang bấm tay cầm.
Nhỏ đáp lại bằng cái nghiêng đầu thắc mắc.
“Ể, còn lí do nào nữa, tất nhiên là vì muốn chơi game rồi. Dù sao thì chính tớ mới là người tìm thấy nơi này, nhớ chưa? Nên tớ có qua đây cũng là chuyện bình thường thôi.”
“… Bỏ bạn theo trai ổn không đấy, dù gì thì chuyện cũng mới vừa êm xuôi thôi mà.”
Tôi bày tỏ sự lo lắng của bản thân, nhưng Yuzu lại ưỡn ngực lên tự hào.
“Không sao! Dù sao thì tớ cũng là một cô nàng có thể cân đối thời gian một cách hoàn hảo giữa game và quan hệ cá nhân mà!”
“Chính vì cô không kham nổi nên tôi mới phải can thiệp vào đấy.”
Tôi ngay lập tức phủ định lại những lời lẽ tự tin thái quá của nhỏ, rồi nhỏ vừa lườm tôi vừa gầm gừ giận dỗi.
“Gì, có tớ ở đây làm cậu không vui à?”
“Không hẳn thế, nhưng tôi thì chẳng thấy có cớ gì để tôi và cô tiếp tục gắn bó cả.”
“Cho dù không có lí do gì thì chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau mà, vậy mới là bạn bè chứ. Chà, chắc là một tên độc cô cầu bạn như Yamato-kun đây sẽ chẳng thể nào hiểu được đâu nhỉ.”
“Hình như cô đang cố chọc tức tôi bằng cách nhấn mạnh rằng tôi chẳng có khái niệm bạn bè thì phải.”
Hướng ánh mắt về tên chẳng còn tí sĩ diện gì như tôi, nhỏ cười khúc khích.
“Hửm, chẳng phải khi trước Yamato có nói rằng cậu thích tớ như thế này sao, nên giờ tớ mới cư xử theo đúng gu của cậu nè.”
“Đừng có nói quá. Chẳng có gu giếc gì ở đây cả.”
Tôi trả lời cụt lủn, chẳng có cách nào để kiềm hãm một Yuzu đang được đà lấn tới như thế này cả.
“Ểể, nhưng chẳng phải cậu đã nói rằng ‘Tớ thích một Yuzu cười thật tâm. Tớ yêu cậu, hãy ở bên nhau trọn đời’ sao? Ây daa, tình yêu của cậu dành cho tớ vĩ đại thật đó.”
“Oi! Đừng dùng miệng lưỡi của cô để biến tấu những gì tôi nói chứ! Aaa, lại chơi ngu rồi. Biết là con nhỏ này dễ thương hơn khi buồn rồi mà mình còn can thiệp vào làm chi vậy trời, giờ thì nó hành mình đến chết mất. Cái thứ ngu lâu dốt bền này.”
Trái ngược lại với một tôi đang thở dài trong hối hận, Yuzu thì lại đang tận hưởng những giây phút này từ tận đáy lòng.
“Thôi kệ, chắc là tớ cũng thích phiên bản này của bản thân hơn. Tớ giờ đã hiểu tại sao Yamato-kun lại đổ gục trước nhân cách này rồi, chắc đấy mới là nét duyên của tớ. So với tớ của thời điểm đó, thì tất nhiên tớ cũng có cảm tình hơn với phiên bản mà cậu thích này.”
“… Từ lúc tỏ tình tới giờ, cô chẳng thay đổi tí nào—vẫn là một con nhỏ mắc chứng tự luyến.”
Nhưng trong cái bực mình, cũng nhen nhóm đâu đó một chút niềm vui.
Tôi – một người chỉ thích ở một mình, và Yuzu – một người luôn được bạn bè quây quanh. Khi muốn trải nghiệm một thứ gia vị gì đó khác thường trong cuộc sống hằng ngày, thì chúng tôi sẽ lại sáp vào nhau. Sự cách biệt này giữa chúng tôi xem chừng cũng khá dễ chịu đấy chứ.
Chắc là cái thể loại đời thường này trông giống như… Đúng rồi, hệt như phần kết luận sau khi một vở kịch kết thúc. Khi một câu truyện đi tới hồi kết, nó mang lại cho ta phần thưởng lớn hơn tất thảy—một khởi đầu cho một ngày mới.
“Um, cơ mà, cậu biết không, so với ngày đầu tụi mình gặp nhau, thì giờ tớ thật sự thích Yamato-kun rồi đó.”
“T-Tự dưng nói gì thế.”
“Tớ chỉ đơn giản là nghĩ gì nói nấy thôi. Thật luôn đấy, tớ đã luôn nghĩ rằng mình là một cô gái hoàn hảo, ai dè khuyết điểm lớn nhất của mình lại là gu đàn ông chứ.”
“Tôi vừa tìm ra thêm một điểm yếu chết người của cô nữa này! Trong số tất cả những cô nàng ngoài kia, thì lời tỏ tình của cô là tệ nhất!”
“Thôi mà, đừng cáu. Tớ đã cố gắng hết sức để kiềm nén xấu hổ đấy. Tớ cũng đã dồn hết can đảm rồi còn gì, nên nếu cậu muốn phàn nàn này nọ ấy, thì đi mà tỏ tình với tớ xem nào!”
“KHÔNG-KHÔNG-KHÔNG! Mặt tôi không đủ dày để đi tỏ tình sau khi bị chê bai thậm tệ như thế đâu.”
“Hứ, đúng là đồ nhát gan. Đây là cơ hội hiếm hoi để biến tớ thành bạn gái thật của cậu đấy.”
“Ể, tôi thì chả thấy cơ hội ở đâu hết á!”
… Chà, chắc là hai bên sẽ kì kèo qua lại như thế này thêm một thời gian nữa.
—Và cứ thế, câu chuyện của chúng tôi tiếp tục.