Hãy hẹn hò với người cực kì đáng yêu như mình đi!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

243 4591

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

177 479

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

51 296

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

25 188

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

39 401

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

317 16641

Tập 2 - Hồi tưởng 2

“Hààààààà —Hôm nay cũng cố hết sức rồi. Hina, hay là trên đường về tạt vào cửa hàng tiện lợi không?” Cô bạn thân từ đội tuyển bóng rổ nữ cất giọng rủ rê.

“Được đó, tui cũng đang đói muốn chết rồi đây này.”

Hinano vừa đáp lại với một nụ cười, vừa dọn dẹp lại mớ bóng rổ vương vãi.

Đã được vài tháng kể từ lần gặp gỡ với Yamato.

Hinano cuối cùng cũng đã có thể kết bạn, cũng không còn bị cô lập như hồi trước. Tuy vậy, cô vẫn chưa thể thân thiết với ai như với Yamato.

“À đúng rồi. Hay là rủ cả Yamato không?”

Ngay lúc Hinano vừa đưa ra đề xuất đó, cô bạn thân lại nở một nụ cười nham hiểm đầy ý vị thâm sâu.

“Được thì được thôi, nhưng mà thế thì tớ lại thành kỳ đà cản mũi à? Hina chỉ muốn ở riêng với Izumi thôi đúng không nè?”

“Làm, làm gì có chuyện đó!”

Vì Hinano vốn không quen với kiểu trêu ghẹo này, cô đáp lại với một khuôn mặt đỏ bừng.

Dù rằng Hinano nhận thức được rằng phản ứng của mình trông vô cùng thú vị nên mới dễ bị trêu, nhưng cô lại không đủ khéo léo để đánh trống lảng sang chuyện khác.

“Rồi rồi. Vậy cậu không rủ à? Còn dọn bóng thì cứ để tớ làm cho.”

“Ừm, cám ơn cậu.”

Nói lời cảm ơn với cô bạn, Hinano tiến về hướng sân bóng rổ của nam.

Ở đó, Yamato vẫn còn đang một mình luyện tập ném bóng.

“……….”

Gần đây, Yamato rất hay tự mình luyện tập ném bóng.

Cậu cứ thế ném bóng vào rổ với một khuôn mặt nghiêm chỉnh, thờ ơ, không chút cảm xúc nào.

“À này…”

Nhìn dáng vẻ khó gần của cậu ấy như vậy, Hinano băn khoăn có nên bắt chuyện không.

Cô cứ thế ngắm nhìn quang cảnh Yamato tiếp tục ném bóng. Bỗng nhiên, một quả bóng đập vào thành rổ và bay về phía cô.

“Ai chà, ném trượt mất rồi… ủa, Hina”

Lúc đó, Yamato mới bắt đầu nhận thức được sự tồn tại của Hinano.

“Cậu đi nhặt bóng giùm tớ hả? Cám ơn nhiều nha.”

Trong chốc lát, Yamato lại nở một nụ cười tỏa nắng.

Nhìn vào nụ cười ấy, Hinato cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Có lẽ cái bầu không khí khó gần khi nãy của Yamato là do bản thân nghĩ nhiều rồi.

“Ờm, mọi người sắp về hết rồi nên là định rủ Yamato về chung luôn ấy mà”

Yamato làm ra điệu bộ suy nghĩ chút đỉnh rồi lắc đầu.

“Ừm—, chắc là tớ luyện tập thêm chút nữa vậy.”

“Vậy à. Tiếc thật.”

Trái ngược với một Hinano bất giác lộ ra vẻ chán nản, Yamato vẫn trưng ra gương mặt rạng rỡ.

“Mà, Hina cũng kết thân được nhiều bạn bè rồi còn gì, cũng đâu cần tớ dính theo cậu làm gì nhỉ?”

Nghe thế, Hinano rụt rè gật đầu.

“Ừm, cũng nhờ Yamato cả.”

“Làm gì có, Hina vốn tốt tính mà. Đơn giản là mọi người dần nhận ra điều đó thôi. Nhưng mà, thấy cậu thế này tớ cũng phần nào an tâm rồi, chắc là tớ lui về “nghỉ hưu“ cũng được rồi nhỉ.”

“Nghỉ hưu… cụ thể thì ý cậu là sao?”

Đối mặt với Hinano còn đang sửng sốt không nói nên lời, Yamato trưng ra một biểu cảm mang thêm chút nét nghiêm chỉnh.

“Ừ nhỉ. Trước mắt thì chắc là tớ sẽ nghỉ câu lạc bộ bóng rổ. Rồi cả ngày chỉ có nằm ườn ra chuyên tâm cày game, nghe cũng được mà nhỉ.”

“Chuyện, chuyện đó, không được!”

Hinano vội vàng cắt ngang.

Nhìn bộ dáng cố gắng trong tuyệt vọng này của Hinano, Yamato nặn ra một nụ cười khổ.

“Tớ đùa ấy mà.”

“Tớ, tớ biết nhưng mà…”

Lỡ biến bản thân thành con ngốc không biết đọc bầu không khí, Hinano cúi gầm gương mặt đỏ bừng.

Đùa… đúng rồi, là đùa thôi mà nhỉ.

Vậy mà, trông thoáng chốc cô lại thấy được sự thật lòng từ cậu ấy.

“Hina ơi, về thôi nào—!”

Vào lúc đó, cô bạn thân trong đội bóng rổ nữ vừa mới hoàn thành dọn dẹp xong, và cất tiếng gọi Hinano vẫn đang còn mải nói chuyện.

“Đang gọi cậu đây nè, đi thôi nào.”

“Ừ, ừm. Vậy chúc Yamato may mắn với buổi tự luyện tập này nhé.”

“Ừa.”

Rồi cô đưa quả bóng vẫn còn đang nằm yên trong tay cho cậu và đi theo sau người bạn thân.

Giữa chừng thì cô ngoái lại nhìn về phía bóng lưng Yamato, quả nhiên là vẫn còn đâu đó chút cảm giác khó gần.

“…Chắc là do mình tưởng tượng thôi. Cậu ấy nói đùa thôi mà.”

Hinano lảm bẩm nhắc nhở bản thân như vậy, rồi quay mặt lại bước tiếp.

Phải đến khi mọi chuyện đã đến hồi kết, cô mới nhận ra cảm giác bất an ấy không đơn thuần là do bản thân tưởng tượng.