Thưa quý ông và quý bà, giờ đã là giữa thu. Bạn thắc mắc mọi chuyện ở đây thế nào rồi ư ? Trong thế giới này, tiết trời đã trở nên vô cùng, vô cùng lạnh.
À có chuyện đáng lưu ý là hình như tin đồn tôi là ‘sex-slave’ đã lan ra khắp ngôi làng dưới chân núi, người ta nói về nó mọi lúc.
Lần kế gặp mặt tôi nghĩ mình sẽ hạ độc Gustar-san luôn mới được.
Lần đầu tiên trong khoảng thời gian khá dài, tôi cuối cùng đã trở về đúng với con đường của một pháp sư và hiện tại đang ra ngoài để thu thập ma dược.
Sau khi đến nơi an toàn –
“Giờ thì, ra ở đây chính là giữa cánh rừng, không khí thật trong lành và thoải mái làm sao.”
Tôi tự nhủ điều đó với bản thân bằng một giọng khá lớn.
“Có khi nào có kho báu trong khu vực hoang dã này không nhỉ....lại là cái mình đang nói trong khi đi tìm nguyên liệu làm thuốc giảm đau!”
Mặc dù bây giờ là giữa trưa, bóng tối vẫn phủ khắp ngôi rừng ảm đạm. Tôi với tay hái thảo dược từng cây, từng cây một.
“Nhưng sensei đúng là không thể tha thứ được nhỉ, con gái mà đi hái hoa thì cũng thường thôi, nhưng mà hình như gần đây người chỉ toàn kêu mình đi thu thập toàn mấy thứ thực dụng này.”
Tôi cao giọng làm cho âm thanh lớn hơn nữa. Thật không thể chịu được. Thật đáng sợ.
Tiếng lá cây xào xạc....
“Hiih !?”
Đột nhiên một cơn gió thổi qua, đung đưa các cây cỏ xung quanh tạo ra những âm thanh kì dị.
“Đừng có dọa ta nữa ! Chết tiệt ! Nếu ngươi muốn làm ồn thì làm ra âm thanh nào dễ nghe hơn một tí ấy.”
Không hành động hèn nhát một tí thì không sống được lâu đâu, bạn cũng hiểu mà đúng không ?
“Thay vì làm tiếng ‘zawazawa’ ngươi không thể sửa lại thành ‘sawasawa’ hay ‘soyosoyo’ hả ? Ta nhát lắm đấy biết không hả ?”
“Shagyaa”
“Ừ, kiểu đấy cũng được...huh ?”
“Gururururururur......”
Từ phía khuất của cánh rừng xuất hiện một sinh vật dạng thằn lằn đi bằng hai chân.
Tôi đã từng thấy qua nó rồi...hồi tôi còn sống ở kiếp trước ấy, trong phim Jurassic Park.
Con ‘nhìn-giống-khủng-long’ chậm rãi tiến gần. Nếu tôi nhớ không lầm, nó được gọi là Keratos.
“Hye...”
Trong lúc tôi lùi lại một bước, nó đã xong việc cúi đầu xuống chuẩn bị tư thế tấn công.
Nó sắp đánh rồi. Tệ rồiiiiiiiii!
“Ha ha. Không biết cái [Bất tử] có hồi sinh mình trong trường hợp bị gặm sạch không nhỉ...”
Mặc dù cố cười đùa vài câu cho bớt sợ, giọng tôi vẫn run rẩy trong sợ hãi.
Miễn là xác mình không bị dạt đi đâu đó, khả năng cao mình sẽ hồi sinh lại ngay trong bụng của nó.
Lại chết rồi được hồi sinh – tôi không phải muốn phải như vậy thêm lần nào nữa đâu...
Sức lực buông bỏ đôi chân run rẩy của bản thân, tôi ngồi bệt xuống đất.
“...Ah, Aah”
Kính tôi mờ dần do những giọt nước mắt đang ngày càng đong đầy trên đôi mắt của mình – kính của tôi ?
“-- - phải rồi!”
Mình đã học được gì từ sensei trong ba năm qua vậy chứ?
Tôi nhận ra rằng tai nạn xảy ra ở Lilith là do tôi không đủ sức để bảo vệ bản thân.
Chẳng phải với quyết tâm để việc đó sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa, mà tôi mới tới đây để học ma thuật sao ?
“Mình phải đứng lên – vì giờ mình có thể tự chiến đấu rồi!”
Tập trung chút can đảm còn sót lại, tôi kiềm nén sự run rẩy của đôi chân với tay mình, và gồng mình đứng dậy.
Dù với giọng nói run rẩy này, tôi vẫn có thể niệm phép được.
Sau khi kích hoạt bí kĩ [Cường hóa cơ thể] – hay [Accel Boost] như tôi đã định sẽ gọi nó.
Tôi phân bố sức mạnh cường hóa vào giữa [Sinh lực] và [Nhanh nhẹn] lần lượt mỗi cái vào khoảng 20% và 10%.
Nếu dồn thêm sức mạnh vào [Nhanh nhẹn] hơn tí nào nữa, thì nền đất xung quanh sẽ không thể chịu nổi sức công phá và tiêu tùng.
“Guruaaaaaaaaahhhhhh!”
Ngay khoảng khắc tôi bắt đầu kích hoạt ma pháp trận, con thằn lằn cắm đầu cắm cổ lao tới.
Ngẫm lại chuyện xảy ra lần trước, lần này tôi sẽ dùng cả hai chân và một tay để chống. Với ba điểm đặt lực, khả năng lực phát động ra sẽ phá hủy mặt đất tương đối nhỏ...chắc vậy.
So với lúc tôi cường hóa [Nhanh nhẹn] lúc trước, tốc độ di chuyển lần này chậm hơn nhiều.
Nhận thức được răng nanh kẻ thù đang áp sát vào người trong tầm nhìn được ‘slow-motion’. Tôi đạp lên mặt đất.
Với một tiếng nứt chói tai vang lên, tôi dãn rộng khoảng cách giữa bản thân và con Keratos, vút cái trong nháy mắt đã cách xa gần 10 mét.
Thấy con mồi của mình đột nhiên biến mất, con Keratos đóng miệng lại và không ngừng tìm kiếm xung quanh. Hình như nó không biết tôi ở đâu.
“À, rế? Hình như...mình có thể hạ gục nó.”
Với cái tốc độ áp đảo này, tôi thậm chí còn có thể cợt nhả với nó.
Thành công trong việc sử dụng [Cường hóa cơ thể], tôi không ngăn được sự phấn khích đang trào dâng.
“Mình (watashi)... mình (ore)...? Có thể đánh bại...cái con ‘dạng-như-khủng-long’ đó thật sao?”
Cách cư xử nam tính đã bị chôn vùi trong suốt ba năm nay đột nhiên xuất hiện lại.
Với đôi môi cong lên thành một nụ cười, cảm giác hào hứng bắt đầu dâng trào trong tim tôi.
“Vậy, từ bây giờ – là trò đi săn rồi!”
Cảm giác cứ như tôi đang trong game săn thú vậy.
Con Keratos, sau khi xác định được vị trí của tôi, hướng mặt của nó về phía này.
Dùng cả bốn chân để chạy như dã thú, tôi rút ngắn khoảng cách với nó.
Một bước chéo lên về bên phải. Rồi một bước tiếp chéo lên nữa về bên trái.
Chỉ với hai bước, tôi đã ở sau lưng nó.
Rơi vào hoảng loạn khi mất dấu tôi lần hai, con Keratos quất đuôi một cách cuồng loạn xung quanh.
“tto, mém nữa thì!”
Tôi cúi đầu né cái quật đuôi loạn xạ của con Keratops khi nó sượt qua mình.
Có lẽ do cảm thấy được sự hiện diện của định thủ, nó quay đầu lại. Dùng lực tích từ cú né trước đó, tôi nhảy lên.
Chỉ với 10% vào chỉ số [Nhanh nhẹn]... tôi đoán đây là giới hạn rồi.
Thấy tôi bay lên ngang tầm mắt so với chiều cao 5 mét của mình, con Keratos tỏ vẻ ngạc nhiên thêm lần nữa.
Giờ nghĩ lại, hình như tôi cũng phóng tới khoảng 10 mét với cú nhảy hồi nãy. Đạt chiều cao cao nhất từ cú nhảy của mình, tôi bắt đầu rơi xuống đối mặt với phần lưng con Keratos.
Pachin! Tôi phóng thích ma pháp đã được tích tụ.
Chỉ trong khoảng một giây tích tắc, tôi tụ tập lượng ma lực thừa từ lần cường hóa cơ thể trước và tạo ra một ma pháp trận mới.
Nhớ lại lời giảng của sensei, tôi lần nữa phát động [Cường hóa cơ thể]. Đây là kĩ thuật sử dụng ‘cường hóa’ lần hai để chuyển đổi dạng cường hóa cho phù hợp với tình huống hiện tại.
Tôi nhanh chóng chuyển từ dạng cường hóa tốc độ sang cường hóa sức mạnh và đồng thời kích hoạt ma pháp gia tăng chỉ số [Nhanh nhẹn]
Con Keratos nhìn lên phía âm thanh ma pháp trận được kích hoạt.
--- Nhưng đã quá muộn rồi!
Rót một lượng lớn [Ma lực] vào việc cường hóa đầu ngón tay mình, tôi dồn toàn bộ cân nặng của mình vào nó và đâm vào trán trước con Keratos. Ngón tay tôi xuyên sọ con thú và phá nát não nó.
“Haaaaaaaaaaa...Fuwaaa”
Việc này chỉ diễn ra trong khoảng khắc vài giây.
Cái gọi là trận-đấu ấy, không mang lại tí thỏa mãn nào cả, đây hoàn toàn là đơn phương tàn sát.
Với sự hứng khởi dần tắt lịm, tôi thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.
“Mình cũng có nghe người ta nói là ‘sự căng thẳng từ việc đánh với đối thủ thực sự sánh ngang căng thẳng của một tuần huấn luyện’. Chắc là đúng như vậy thật.....Hiiih.”
Thở ra một hơi dài, tôi bình thản điều chỉnh nhịp thở của bản thân.
Do hiện tại đang nghỉ ngơi, tôi dành thời gian xem qua ngón tay hồi nãy tôi dùng để xuyên táo con Keratos.
“Chắc do một lượng lớn sinh lực được tăng lên nên chỉ có móng tay mình gãy lúc tấn công. À cũng may mà các trình tự kích hoạt ma pháp chuẩn bị trước cho việc thực hiện chuỗi cường hóa liên tục diễn ra mĩ mãn.”
Vì tiêu tốn một lượng vô cùng lớn [Ma lực],việc dùng [Cường hóa cơ thể] cần phải có các chiến thuật chuẩn bị từ trước.
Tôi từ từ nắm tay mình lại thành nắm đấm. Không có cảm giác đau đớn gì cả. Mặc dù bản thân đột nhiên bị quăng vào cuộc chiến không lường trước, có vẻ như vẫn không có vấn để gì.
“Ngón tay mình thậm chí còn không bị kẹt lại. Cứ như mấy cha ninja trong game RPG ấy. Ehehehehe.”
Không bị khung cảnh tàn khốc xung quanh ảnh hưởng, tôi mỉm cười một cách thỏa mãn. Ngay lúc đó –
Tôi nghe tiếng xào xạc của cây cỏ kéo theo đó là những tiếng bước chân nặng nề.
Những bước chân ấy nặng và sâu đến lõm cả đất và xới tung cả cây cỏ.
Nhìn kiểu nào thì đó cũng không thể là tiếng sensei đến xem xét tình hình được.
Nhìn về hướng bước chân phát ra, đúng như tôi suy đoán.
Một con Keratos chết bằm thứ hai đang tiến về hướng này.
“Còn 1 con khác nữa à...th-thật hả trời ?”
Tôi ngay lập tức đứng phắt dậy bắt đầu thủ thế, nhưng khi đứng lên, tôi liền cảm thấy chóng mặt. Khuỵu gối xuống trong lúc tự giễu bản thân mình. Mắt của tôi trở nên mờ đi....
“Bộ đùa à, mình lại bị choáng ngay lúc này luôn sao !?”
Không vui tí nào cả.
Nhưng đây lại là sự thật, tôi còn không đứng thẳng được nữa và dập mông xuống đất.
“Ah, D...Dừn có ăng tui mờ!”
Tầm nhìn tôi ngày càng hẹp lại. Cổ họng như bị nghẹn. Tôi còn không phát âm cho chuẩn được.
Trạng thái này không bình thường tí nào cả. Chẳng phải [Khả năng thích ứng] lẽ ra phải ngăn ngừa mấy chuyện như hiện tại hay sao ?
Có lẽ vì thấy đồng loại của mình bị giết, con Keratos tiến tới với vẻ đầy cảnh giác.
Con vật tiến tới và dùng mũi của mình ngửi xung quanh, nó gần tôi đến nỗi tôi có thể cảm thấy hơi thở của nó ngay phía trên mình, nhưng tôi không nhìn được gì cả.
Tôi cố giữ cho tay mình khỏi run, nó thậm chí còn không hề động đậy.
Nảy ra chuyện cường hóa [Sinh lực], tôi cố chi phối dòng chảy [Ma lực] trong cơ thể mình, nhưng rồi tôi bị sốc.
--- Tôi không điều khiển được chúng!? Không, không phải, đây là.... tôi cạn kiệt ma lực rồi sao ?
À, phải rồi. Tôi dồn 30% vào việc cường hóa đến hai lần, còn sử dụng cái chiêu tiền cấu trúc sơ bộ cho nó nữa. Chắc là vì vậy mà lượng [Ma lực] của tôi mới bị xài hết?
Cho đến tận bây giờ, tôi chưa bao giờ rơi vào tình trạng hết [Ma lực] khi sử dụng những ma thuật đơn giản cả. Còn mỗi lần xài [Cường hóa cơ thể] tôi đều rơi vào tình trạng bất tỉnh do các tổn thương thể chất gây ra trước khi nó cạn.
Tôi chưa bao giờ chú ý đến nó cả !
Vậy ra đây là cạn kiệt [Ma lực] sao!?
Nước dãi con thú nhiễu xuống má mình, tôi còn bị hơi thở nặng mùi của nó phả vào mặt.
Hình như sắp gục luôn xuống sàn rồi. Tôi không thể nào đứng lên được nữa.
Đây...chuyện xảy ra hôm nay có vẻ là một bài học vô cùng đắt giá mà tôi đã học được. Vào lúc đó –
Ngay trước lúc tôi mất đi ý thức, một âm thanh sắc bén vang lên.
(Chắc do việc ở một mình trong rừng) (Đâu rồi ? cái màn Nhất Dương Chỉ đâu rồi bé ơi ?) (acceleration boost – có thể coi là tăng tốc)