Do lần trước chúng ta đã bàn về Sensei rồi, nên hôm nay đến lượt tôi nói về mình thôi nhỉ.
Như được hiển thị trong bảng status, tôi có mắt tròng mắt màu đỏ thẫm đi cùng với mái tóc ánh bạc.
Bạn tưởng tượng chiều cao của một đứa trẻ 10 tuổi là bao nhiêu ? Tôi còn lùn hơn thế, các bắp tay và chân tôi cũng thon gọn.
Cùng với bộ ngực khá phẳng, tôi có cái bụng hơi mũm mĩm và nước da trắng như tuyết.
Hiện giờ tuy tôi đang phong ấn hiệu ứng quyến rũ của [Golden Ratio] lại, nhưng khi giải phóng nó ra tôi hoàn toàn có thể lớn giọng rằng mình có vẻ đáng yêu không khác gì một thiên thần. Cái kính gọng đen mà tôi đang đeo có hơi vướng víu thật, nhưng tôi không thể tự tiện mà gỡ nó xuống được.
Mái tóc tôi dài tới khoảng ngang lưng, mỗi sáng thức dậy tôi bệnh chúng thành ba phần. Nếu buộc quá chặt thì cảm giác cứ như tóc bị giật xuống vậy, đau lắm.
Đôi mắt của tôi sâu thẳm mang theo sắc đỏ, trong như ngọc ruby và tạo cảm giác như độ thẳm sâu của nó nuốt luôn được cả bạn đấy.
Trang phục chính của tôi thường là đồ hầu gái. Vấn đề là, tôi không tự mình đến làng được, nên sensei phải ra ngoài để mua quần áo cho tôi, đúng là tôi cũng có biết ơn thật, nhưng mà….
Giờ tôi đã hoàn toàn quen với việc mặc váy rồi…quen với việc mặc…
Waaaaaaaaaaaaaa!
Còn nữa, không biết vì lí do gì mà sensei chỉ toàn mua mấy cái váy ngắn, đầm một mảnh rườm rà, hay mấy loại áo choàng trông như cosplay cùng vài loại tương tự.
Ngoài quần short mặc lúc ngủ và cái quần bó dùng trong lúc luyện tập ra thì tôi không còn cái trang phục dạng ‘quần’ nào nữa cả.
Hồi hè, lúc thử chạy ra ngoài với cái quần short và áo ba lỗ ở trên, tôi bị kí đầu.
~*~
Các mùa đến và đi, và bây giờ đã là mùa đông rồi !
Ở khu vực này chả mấy khi có mưa, nhưng tuyết thì rơi nhiều lắm.
Nó cứ chất đống … và chất đống .
“Và hôm này chúng ra sẽ đi đào tuyết nào thôi nào !”
Hiện tại lối vào ngôi nhà đã ngập trong biển (tuyết).
“Ở đây cũng ngập luôn này…”
“ ’Ở đây’ là ở đâu ?”
“Ở chỗ mà người vừa thò đầu ra đó, sensei.”
Giờ đây lối ra vào duy nhất của căn nhà gỗ là cái cửa số tròn trong phòng tôi ở trên gác mái.
Theo như sensei “Nếu nói về phòng cho con nít thì phải là phòng trên gác mái đúng chứ ?” và nó đã được quyết định như vậy.
Đầu của sensei lọt qua cái của sổ trên gác mái. Nhìn cứ như là đồng hồ cúc cu, cũng có hơi đáng yêu thật.
“Với thân thể yếu đuối của mình thì con chắc là các khán giả vinh dự của chương trình đang thắc mắc ‘Có chắc là xúc tuyết nổi không ?’ hay mấy cái tương tự.”
“Và ai sẽ là mấy khán giả đó vậy ?”
“Người, sensei.”
Tôi trỏ thẳng vào mặt thằng cha đang nhìn ra từ cửa số áp mái.
“Thay vì ngồi đó và quan sát, người không thể ra đây giúp con sao ?”
“Mấy việc kiểu này thường thường là lũ cho đệ tử làm mà. Dạo gần này ta thấy ngươi chểnh mảng với khá nhiều việc rồi đấy ,Yuuri.”
“Tại cơ thể con yếu quá mà, nên chịu thôi.”
Tôi phồng mà và đảo mắt qua chỗ khác.
Thì người ta cũng có việc mà họ hợp hay không hợp mà đúng không ?
“Còn nữa, ta cũng không chui qua cái cửa sổ này được.”
“Người béo lên rồi à, sensei?”
“Nếu vậy thì ta phải bắt đầu ăn kiêng từ hôm nay thôi nhỉ. Ta cũng sẽ bảo đệ tử Yuuri của mình cùng tham gia chung nữa.”
“Người thon mà sensei, ổn thôi mà, nên không có vấn đề gì đâu, không có đâu.”
Nếu mà bữa ăn của tôi còn bị cắt giảm hơn nữa thì chẳng phải tôi sẽ còn yếu hơn hiện giờ luôn sao !?
“Rồi giờ thì, như một vị pháp sư từng sống rất lâu về trước đã từng nói ‘Với một pháp sư, cái gì bình thường không làm được thì nên thử làm bằng ma thuật.’ “
“Hôm qua con mới nói câu đó mà sensei ? Người có thể không tự dưng giết luôn con được không sensei !?”
“Và giờ ta xin giới thiệu, ‘Người tuyết số 1’! Ta sẽ dùng [Telekinesis] để điều khiển nó từ xa!”
“Ooooh! Người vừa nghĩ ra cái gì đó thật quỷ quyệt, sensei.”
“Không phải quỷ quyệt. Cái này gọi là sự tiến bộ tự nhiên trong việc ứng dụng ma thuật.”
Người đang thô lỗ lắm luôn đó sensei!
Con người tuyết, với tiếng xúc khí thế, đang làm khá tốt trong việc dọn tuyết khỏi nóc nhà. Có vẻ kế hoạch đã thành công.
Cường độ của phép [Telekinesis] sẽ tương ứng với lượng ma lực, cho nên khi tôi sử dụng, sức mạnh đạt được của nó trở nên lớn đến mức khó tin.
“FUHAHAHAHA, cuối cùng! Cuối cùng thời khắc của ta đã đến rồi! HAHAHAHA, FUUUHAHAHAHA!”
--- Splat ---
“Kyuuu”
~*~
“Thì, ta cũng có từng nghe nhiều người trượt chân rồi té khỏi nóc nhà trong khi dọn tuyết rồi, nhưng mà…”
*chatter, chatter, chatter…*
“Đây là lần đầu ta thấy có người bị vùi trong cái đống mà họ đang dọn.”
*shiver, shiver, shiver…*
“Trước hết thì, ngươi uống cái này được không?”
Trong khi tôi bó mình lại run rẩy dưới cái chăn, Sensei mang cho tôi một cốc sữa mật ong nóng.
Aaah, nó làm tôi ấm lên từ bên trong.
“Bên trong của con thấy ấm quá.”
“Ta chắc là mình đã cấm ngươi nói chuyện kiểu đó rồi mà nhỉ.”
Sau khi tôi bị vùi trong đống tuyết, sensei dùng [Telekinesis] vớt tôi lên, rồi dọn luôn đống tuyết ở cửa và trên nóc nhà.
“Nhưng mà, nếu ở đây đã tệ thế này, ta có hơi lo cho Mareba, ngươi biết đấy…?”
Mareba là ngôi làng cổ dưới chân núi.
Với khoảng 12 hộ dân, trung bình một hộ có 3 người hoặc ít hơn vậy nữa.
Cửa hàng đạo cụ của ông chú Gustar cũng nằm trong làng.
Tuy chỉ với quy mô nhỏ, nhưng nhờ vào mấy cái đạo cụ thuộc hàng ‘best-seller’ của sensei, khiến cho ngôi làng khá là tấp nập và kinh tế của nó tốt đến mức đáng ngạc nhiên.
“Nếu chỉ đến mức sập chuồng trại thì chắc là cũng ổn thôi.”
“Hay chúng ta tới đó xem xét tình hình coi sao ?”
--pikuri
“Yuuri, ngươi có muốn đi cùng…”
“Dạ thôi, con ở đây trông nhà là được rồi.”
Tôi đáp lại trước cả khi sensei kịp nói hết câu.
Cả một ngôi làng cơ mà, chắc hẳn sẽ có nhiều người ở đó.
Tôi, trên con đường trở thành 1 con shut-in , không thể nào đối phó với việc đột ngột gặp nhiều người như vậy đâu.
“…..Vậy à.”
Có vẻ như sensei còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng ông ngưng lại và bắt đầu chuẩn bị để ra ngoài.
“Rồi giờ, ta đi xem qua ngôi làng đây, vậy nên việc trông nhà giao lại cho ngươi. Chắc khoảng tối là ta về thôi.”
“Yes sir, đi đường cẩn thận nhé.”
“Ở nhà ngươi cũng dọn tuyết tiếp đi.”
“Rõ rồi. Giờ thì -!”
Sensei của tôi, được mệnh danh là ‘pháp sư của ngọn gió’, người có thể dùng phép của mình bay xuyên nền trời.
Tên khốn còn cheat hơn cả tôi!
Ổng từng dạy là “Ngưng đọng không khí lại để tạo thành điểm chống chân, rồi sau khi dồn lực nhảy lên, dồn không khí xung quanh và phóng ra để tăng tốc. Thay vì bay, thì nói một cách chính xác hơn là ‘chạy’ trên không trung.”
Nhân tiện, tôi cũng thử làm vậy rồi, nhưng việc điều chỉnh không khí quá xá là khó.
Sau khi bật lên gần 10,000 mét, tôi lập tức dở chứng sợ độ cao, rồi do sự chênh lệnh đột ngột về áp suất không khí, máu nó phun ra từ mũi và tai tôi, kết quả là tôi ngất xỉu.
Trong lúc rớt xuống giữa đường, sensei chụp lấy và cứu tôi khỏi cái chết, nhưng mà…
Lúc tôi mở mắt, sensei đang bế tôi theo kiểu bế công chúa và hướng về phía ngôi nhà gỗ.
Khung cảnh thành như kiểu người đẹp được giữ trên tay bởi hiệp sĩ ngầu lòi, trừ việc máu nó vẫn đang phun ra khỏi tai và mũi tôi. Người không đọc bầu không khí xung quanh rồi lau máu cho con được sao sensei !?
~*~
Giờ thì, theo yêu cầu của sensei, hãy bắt tay vào việc dọn tuyết thôi nào.
Lần này tôi sẽ leo lên nóc nhà rồi dùng [Telekinesis] điều khiển con người tuyết để khỏi bị vùi như nãy.
Xúc … xúc … lặp đi lặp lại … rồi lại chất thành đống …
“Mãi mà có hết đâu! Mệt rồi, đi ăn thôi!”
Mớ tuyết sẽ lại chất ngay lên lại như cũ ngay sau lúc đào, nên tôi có làm bao lâu chăng nữa cũng chẳng hết việc được.
Vào trong nhà, tôi cân nhắc việc phải làm tiếp theo trong khi tận hưởng bữa trưa của mình.
“Geez, mình cần một giải pháp triệt để hơn thế này.”
Bữa trưa của tôi gồm bánh mì với pho mát và thịt xông khói , cùng với một ít sữa.
Thịt của con Keratos khá ngon và không gây ngán.
Không có mùi hương nào quá nồng và cũng dễ tiêu.
“Nếu muốn làm tuyết tan ngay lập tức mình có thể dùng [Cầu Nhiệt]… Không, vậy cũng không được. Mình hoàn toàn hậu đậu như sensei nói vậy, nên khả năng cao là mình sẽ nhấn chìm luôn ngôi nhà hay gây ra ba cái tai nạn kinh khủng khác nữa.”
Gần đây tôi cũng tự nhận thức được mình hậu đậu thế nào, nên phải cẩn thận giải quyết mới được.
“Mà có như vậy, thì cũng phải tìm cách làm bốc hơi nước…Không, mình có thể thấy tương lai của bản thân sẽ thành BBQ luôn nếu làm thế.”
Hmmm… chew, chew.
“Biết rồi, vậy còn [Điện phân] thì sao? Đây là cách mà chỉ có người xuất thân từ thế giới hiện đại như mình mới làm được mà thôi !”
Tuyết, nói cho cùng, cũng chỉ là nước. Nếu phân giải nó bằng cách truyền vào một dòng điện mạnh, nó sẽ trở thành một dạng năng lượng sạch và vô hại!
Tôi phải chắc rằng mình đang đứng ở chỗ đất khô ráo, để khỏi bị điện giật ngược, còn tuyết phía dưới sẽ điện phân trở thành hydro và oxi. Chúng hoàn toàn vô hại.
Khí hydro cực nhẹ, nên nó sẽ theo phía trên mà bốc hơi lên trời, vậy nên chắc không có cơ may nào mà chúng phát nổ đâu nhỉ ?
“Quyết vậy đi, bắt đầu thôi nào. Nếu nhớ không lầm thì, kết cấu của ma pháp trận để truyền điện qua vật gì đó là….”
~*~
Leo lại nên nóc nhà, tôi liền thử thi triển [Điện phân]
Đã học qua ma pháp trận của [Dòng điện], việc tạo dựng lại nó xuống mặt đất tốn khá khá thời gian, nên giờ cũng gần tới giờ ăn vặt rồi.
“Xong, rồi giờ… ‘Hỡi sấm, theo ý ta và mau mau chạy qua’!”
Chỗ đứng của tôi khá hoàn hảo. Nhìn quanh, tôi thấy tuyết đang rã ra dần dần.
Trong chớp mắt, tuyết trên nóc đã biến nhất, tôi lại bắt đầu chuyển qua mớ quanh ngôi nhà.
“Hoàn hảo, quá hoàn hảo, tiếp tục thế này thì tốn thậm chí không tới 1 giờ để làm xong việc.”
Đột nhiên…tôi cảm thấy mình đã quên mất gì đó.
“Hum? Quá trình chuẩn bị cho kế hoạch này lẽ ra phải hoàn thiện rồi chứ, nhưng mà…”
Tôi vỗ nhẹ đầu mình để chắc rằng mình không quên gì cả. Tiếp theo là phía xung quanh – và đó là khi tôi thấy khói bốc lên từ cái ống khối.
“Oh, Chết--!? Cái lò sưởi !”
Đúng nhỉ, khí oxi là nguyên tố cháy.
Còn hydro là chất đốt. Khi điện phân nước, các sản phẩm sinh ra vô cùng dễ cháy.
Còn nữa, để giữ cho căn phòng trong nhà ấm cúng, tôi đã nhét vào cái lò sưởi kha khá gỗ…Cũng có thêm nhiều vật dễ bắt lửa trong nhà nữa.
Trong cơn hoảng loạn, tôi hủy bỏ phép thuật, và bắt đầu tập trung vào phép tạo gió để thổi bay oxi ra xa – đó là khi ngôi nhà ngay lập tức phát nổ và bốc cháy.
Cơ thể cũng như ý thức của tôi bị thổi bay đi.
~*~
“Mm… hmm…?”
Mở mắt ra, tôi nhận thấy cái trần nhà bằng đá quen thuộc. Có vẻ như hiện tại tôi đang nằm trong tầng hầm của ngôi nhà.
Ở đây sensei đã cho xây dựng tới 4 căn phòng.
Một làm kho đông lạnh để trữ thực phẩm. Một cho phòng làm lạnh để bảo quản lâu dài các thứ khác. Một là phòng lưu trữ sách và các nguyên vật liệu, cuối cùng là phòng trống, không để làm gì cả.
“Đây là…căn phòng trống đó nhỉ ?”
“Có vẻ như ngươi dậy rồi à ?”
Giờ nhìn lại, có vẻ như sensei đang giữ lấy tôi—người đang bị cuốn bởi 1 cái chăn.
“Uh? Uwaaaah?!”
“Ngưng giãy dụa nào, bình tĩnh. Ngươi cũng mém chết mà nhỉ.”
Theo phản xạ mà tôi giãy lên cố đẩy bản thân ra chỗ khác, nhưng bị sensei dễ dàng chụp lại.
Giờ nghĩ lại thì, cơ thể tôi lúc này cảm thấy, ngứa, rát, và…ấm cúng ?
“Trời ạ… lúc ta quay trở về ngôi nhà thì đã thấy nó nổ tung luôn rồi, không có gì ngoài các mảnh vỡ rải rác, còn ngươi bị vùi trong tuyết đang thoi thóp, ta khá là sốc đấy biết không. Lần này là chuyện gì nữa thế ?
“Chuyện gì…? Giờ nhắc lại thì con đ—”
Đã làm gì ư ? Tôi cuối cùng cũng đã nhớ lại.
Nhà của sensei…chỗ mà tôi đang cư trú…
Phải rồi, chỗ ở yêu quý duy nhất trên thế giới mà tôi có thể ngủ ngon.
Nhà của sensei, nơi mà trái tim tôi có thể thoải mái ngơi nghỉ.
Nơi mà không một ai mang lại cho tôi những kỉ niệm xấu, hay đớn đau, hay cả đáng sợ. Nơi đó đã…
“Aa, Aaaa…Se-sei…Con, xin, lỗi…”
Nhận ra mức độ trầm trọng của vụ việc gây nên, cơ thể tôi không kiềm chế được mà run rẩy.
Quá sợ hãi, tôi còn không dám nhìn mặt sensei nữa.
Bởi dòng nước mắt đang tuôn chảy, tầm nhìn của tôi dần trở nên méo mó.
“Con xin lỗi! Con xin lỗi! Con XIN LỖI!CON XIN LỖI! CON XIN LỖI! CON XIN LỖI! CON XIN LỖI! CON XIN LỖI! CON XIN LỖI! CON XIN LỖI! CON XIN LỖI! CON XIN LỖI! CON XIN LỖI! CON XIN LỖI! CON XIN LỖI! CON XIN LỖI! CON XIN LỖI! CON XIN LỖI! CON XIN LỖI!....”
Quỳ xuống sàn bằng cả hai chân và tay, đầu tôi nảy lên nảy xuống khi tôi dập nó vào nền đá lạnh.
“Con, Sensei, nhà của người, con… phá hủy nó rồi…Xin người, con làm gì cũng được, nên, làm ơn, đừng, đá, con, đi, mà!”
Với cơ thể hãy còn lạnh giá từ khi nãy, khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi tuôn chảy, tôi cầu xin sự tha thứ của của sensei.
Cổ họng tôi như nghẹn lại vì sợ hãi, tôi tiếp tục cầu xin vào lòng thương xót của người.
“Con…hông muốn bị đá hỏi đây đâu!”
“Nà—này…”
“Con xin người. Con làm gì cũng được, nếu người nói con liếm giày của người, con sẵn lòng liếm nó. Nếu người bảo con chăm sóc cho háng của người, con cũng làm nữa. Nếu người muốn con làm nô lệ, con sẽ vẫn vui lòng làm hết sức mình, vậy nên…”
“Bình tình, cứ bình tĩnh cái nào!”
Một tôi tuyệt vọng đang chống lên tay và chân của mình cầu xin sự tha thứ.
---chống lên tay và chân ? Vậy cũng không được đúng lắm. Tôi chỉ không thể rời mặt khỏi cái sàn mà thôi.
Tôi vẫn không dám nhìn mặt sensei, và dập mặt xuống thế này thì tôi không sẽ không phải nhìn nó.
Đây là một trong những sai lầm thường thấy ở tôi. Sau khi làm nổ tung ngôi nhà của mình, chả có ai sẽ nói câu kiểu như “Ây dà” rồi để tôi thoát tội được.
Sensei sắp nói “Cút đi” chưa ? … chỉ những lời đó cũng đủ để đặt dấu chấm hết cho tôi rồi.
Khi rời khỏi đây, tôi sẽ không sao có được cuộc sống bình thường nữa.
Nếu lần này lại gặp chuyện như ba năm trước, tôi sẽ không chịu nổi nữa đâu.
“Con xin người mà, Hic… Đừng đuổi con đi mà…sob… làm ơn cho con ở đây…”
“—Ngươi thật sự nghĩ ta sẽ làm vậy à?”
“…huh?”
Những từ đó thật không thể tin nổi.
Tuy chúng chính là những từ mà tôi mong chờ, nhưng, tôi vẫn không thể nào tin được.
“Chính ta mới là người đã nhờ ngươi dọn đống tuyết quanh nhà. Với cả, cũng có những trường hợp người ta do bất cẩn mà làm cháy nhà mình mà, vậy nên những gì xảy ra hôm nay cũng có thể coi như thuộc vào ‘những tai nạn như vậy’ thôi đúng không nào?”
“Uu…”
Với những lời đó, sensei nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Cơ thể tôi vẫn phản ứng cứng đờ như mọi khi, nhưng, lần này bàn tay đầy vị tha đó mang theo sự ấm áp còn hơn cả thường ngày…
“Đúng là căn nhà bị phá hủy thì cũng có vấn để thật, nhưng, à thì, mấy cái quan trọng ta ném hết xuống cái kho trong tầng hầm rồi. Ta mừng là ngươi không bị thương gì quá nặng. À không, phải là ngươi khỏe sớm hơn thường lệ chứ nhỉ ?”
“….Uuuu….”
Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp vẻ mặt tuy hơi bối rối nhưng lại hiền từ của sensei.
“À mà, lần sau phải cẩn thận hơn đấy. Nhé ?”
“...UuuUWAaaaaaaaAAaaaaAaaaaaaaa!”
Với những lời đầy bao dung đó… Tôi như bị niềm vui vô bờ, sự loạn trí, và những cảm xúc khác mà tôi không thể hiểu nổi cuốn trôi đi. Ngả người vào ngực sensei, tôi khóc.
Đã ba năm rưỡi từ khi tôi đến thế giới này. Lần đầu tiên kể từ lúc đó, tôi đã có thể tự mình chạm vào một ai khác và khóc òa.
tựa tựa neet từ con Keratos