Đã ba năm trôi qua kể từ khi tôi trở thành học trò của Hast’al.
Trong ba năm, tôi đã thay đổi rất nhiều, tôi thậm chí không còn sợ lúc bị sensei chạm vào người nữa.
Nhưng mà tôi vẫn sợ mọi người khác, sensei cũng không hay dẫn tôi đến gặp người lạ.
Qua việc các khách hàng thường đến trực tiếp nhà của ông ấy, tôi có thể nhận biết được tình trạng hiện tại của mình.
À phải rồi, hình như là do dị ứng với cách nói chuyện trước của tôi, sensei bắt tôi thực hiện một khóa huấn luyện gian khổ đến nỗi bây giờ ngay cả khi suy nghĩ tôi vẫn không quên dùng từ sao cho lịch sự.
Cho dù ở thế giới nào thì bị la lúc phải seiza cũng chả bao giờ dễ chịu cả.
Trong ba năm qua, tôi không làm gì ngoài học các kiến thức ma thuật nền tảng, cách ứng dụng của ma thuật trong đời sống và làm việc nhà…nhưng vẫn không làm cho xong được.
Còn về sensei thì hình như ông dành thời gian để tìm hiểu về năng lực thể chất của Yuuri.
Cái cơ thể này thật quá sức tưởng tượng.
Yếu ớt, ẻo lả, di chuyển thì khó khăn. Năng lức thể chất thấp đến mức xuyên cả sàn nhà.
Mỗi lần thất bại, tôi đều tự cằn nhằn với chính bản thân “lẽ ra không phải thế này”.
“Tính đi tính lại nhiều lần rồi….nhưng nếu không lầm thì mình đã chết phải hơn cả ngàn lần là ít.”
Đúng vậy, tôi đã ở Lilith khoảng tầm 180 ngày, mà cứ ngày chết tới chục lần, lẽ ra mớ chỉ số của tôi phải tăng lên 1800 lần mới đúng.
….Không không, chắc chắn là thông số có tăng, [Tăng trưởng] có bị vô hiệu hóa đâu, vậy nên tôi vẫn đang lớn mà, ĐÚNG KHÔNG ?
“Nghĩ lại thì có hơi lạ, nếu mình chết nhiều lần vậy rồi thì lẽ ra nên dần dần khó để chết hơn mới đúng chứ ta.”
Nếu tôi vẫn tăng trưởng bình thường, theo đúng lí thì điểm sinh lực phải tăng lên làm tôi ‘dai’ hơn mới phải, đổi lại, quá trình sinh trưởng sẽ bị chậm lại.
Vậy mà cho tới khi được cứu thì tôi cứ chết mãi, liên tục gần như theo nhịp điệu luôn ấy.
Tôi tìm ra nguyên nhân cho chuyện này ngay sau khi trở thành học trò của sensei.
[Ma thuật vô song]
Để giúp tôi có khả năng thích ứng với mọi loại ma thuật, cái Gift này dồn toàn bộ chỉ số đạt được vào việc tối ưu hóa khả năng phép thuật của tôi và chỉ mình phép thuật mà thôi.
Mớ chỉ số của tôi giờ trông thế này:
Tên: Yuuri | Chủng tộc: Nhân loại
Tuổi: 13 | Giới tính: Cái
Nghề nghiệp: Không | Danh hiệu: Không
Chiều cao: 130cm | Cân nặng: 28 kg
(4'3") (62 lbs)
Màu tóc: Bạc | Màu mắt: Đỏ thẫm
Trạng thái: Bình thường
DEX: 1 (Khéo léo)
SPD: 1 (Nhanh nhẹn)
PHY: 1 (Sức mạnh thể chất)
VIT: 1 (Sinh lực)
MAG: 1836 (Ma lực)
MND: 1836 (Trí lực)
Gifts: [Adaptability],[Immortal Body], [Ageless Body], [Peerless Magic], [Golden Ratio Body], [Sacred Treasure], [Revival Growth], [Appraisal]
(Gifts: [Khả năng thích ứng], [Cơ thể bất tử], [Trường sinh], [Ma thuật vô song], [Cơ thể tỉ lệ vàng], [Vật báu linh thiêng], [Tăng trưởng], [Thẩm định])
Từ trước tới giờ có cái cheat nào ngu ngu thế này không nhỉ ? Ồ không! Chắc chắn là không rồi!
Mà ai biết được. Nếu cố tìm kiếm kĩ hơn thì chắc cũng ra một hai cái…tôi cũng không chắc nữa.
Còn phần giới tính “Cái” là ý gì vậy ? Thô lỗ cũng có mức độ thôi chứ!, tôi đâu phải lũ nhân vật nữ trong visual novel.
Nhân tiện, chỉ số trung bình của người trong thế giới này dao động từ khoảng 10 tới 14.
Sensei có thông số Ma lực vô cùng ấn tượng lên tới 60 điểm, Khéo léo (DEX) và Trí lực (MND) rơi vào tầm 40 điểm. Gấp từ 3-4 lần người bình thường luôn ! Quá đỉnh !
À thì tôi – người có chỉ số lên tới 4 con số nói thì không nghe thuyết phục lắm rồi.
--Và vì thế, tôi có thể trạng vô cùng yếu ớt.
Đi múc nước từ giếng - cái xô nước sẽ tuột khỏi tay tôi. Lúc thu hoạch thảo dược – tôi sẽ gục ngã vì kiệt sức. Chế tác ma cụ - tôi còn chả xách nổi cây búa nữa là.
Hoặc là sau khi bị lũ vulture cắp theo bay lên không, lại bị nuốt đầu bởi đám cây ăn thịt người – như ngay bây giờ chẳng hạn.
“Ít ra mình đã sống một cuộc sống – à không, một khoảng thời gian ngắn trong yên bình.”
“Nope, không yên bình tí nào đâu. Hỡi gió, hãy trở thành lưỡi gươm và cắt gặt.”
Nhát [Wind Blade] lướt qua và một âm thanh sắc nhọn vang lên. Nhìn cảnh sensei cứu tôi bằng ma thuật của mình, tôi nhún vai –à đầu tôi vẫn ở trong mồm của con cây ăn thịt.
“Cảm ơn sensei, tí nữa thôi là con thành như Mamiru rồi.”
“Mamiru ?”
“Hồi con còn ở nhà ấy…kiểu như bị một cái đầu kéo lên rồi ăn thịt.”
“Quê nhà ngươi đáng sợ thật.”
Sensei quăng cho tôi cái khăn khi nói vậy.
Kể cả khi bị chạm vào bởi sensei với tôi cũng không có vấn đề gì, ông vẫn không làm vậy trừ khi việc đó là tối cần thiết. Đúng như mong đợi, sensei quả là một quý ông.
“Sự yếu đuối về thể chất của ngươi chắc cũng nên được tính vào hàng Gift luôn rồi đấy Yuuri.”.
“Ừ thì, đây là do hiệu ứng của một cái Gift gây ra mà.”
“Phải rồi, do [Trường Sinh] nên ngươi có lớn hơn được tí nào đâu, thế này thì sao mà tự bảo vệ bản thân được.”
Đó cũng không hẳn là vấn đề….
Tôi càu nhàu như vậy trong khi dùng khăn lau cái kính có gọng to đùng của mình. Đây là thiết bị đặc biệt được làm bởi sensei, nó được dùng để ngăn chặn hiệu ứng quyến rũ của [Golden Ratio].
Sensei đặt tên cho chúng là [Gương phong ấn ma thuật], nhưng tôi chỉ gọi là [Kính phong ấn] cho gọn.
Đeo chúng lên, giờ tôi nhìn như một bé gái cực CUTE.
Sensei có ý chí vô cùng mạch mẽ, ông từng nói là “Kể cả khi không có ba cái thiết bị ức chế này, nếu chỉ tầm 10 phút thì ta có thể cầm cự được.”
Cho dù là sensei cũng chỉ tầm 10 phút…. Vậy mới thấy là cái [Nhẫn kháng hiệu ứng] nó hay thế nào.
Anh mạo hiểm giả mà tôi gặp lúc đầu vẫn giữ được lí trí của mình trong khoảng 3 tiếng đồng hồ mặc dù ý lực của bản thân đã tăng lên mức trung bình nhờ đeo nó.
“Hmmm….Yuuri, ngươi thấy sao khi chúng ta chuyển từ học ma thuật sang võ thuật một lúc ?”
“Võ thuật?”
“Ừ, võ thuật, kiếm thì coi bộ không khả thi vì ta không biết xài, nhưng Taijutsu thì gần đây ta có dợt lại một chút.”
“Taijutsu...người nghĩ con học được thật không?”
“Được hay không cũng không quan trọng lắm đâu, kể khi ngươi không học được, chỉ cần tăng sức chịu đựng của ngươi lên chút đỉnh thì coi như ổn rồi.”
Không muốn lúc nào cũng chỉ bật [Ma thuật vô song] rồi chết để mạnh hơn đâu, vậy nên tôi sẵn sàng thử mấy phương pháp khác khác.
Khi về lại nhà, chúng tôi dựng một khu luyện tập và lao vào việc rèn luyện ngay lập tức. Cố không chạm vào người tôi nhiều nhất có thể, sensei dạy tôi cách cơ bản để gập duỗi các ngón tay sao cho tạo thành nắm đấm và cách vươn tay để đấm.
“Rồi, để bắt đầu, hãy luyện tập cách [Đấm]. Nắm tay lại thế này…rồi.Giờ thì thử đấm nhẹ vào đây xem.”
“Ei!”
*Crack*
“Ni,niaaaaaaa!!”
Ngón tay! Ngón tay của tôi!
[Golden Ratio] ngay lập tức phục hồi vết thương, nhưng vừa rồi phải nói là đau lắm luôn.
Chỉ có mỗi hiệu ứng quyến rũ bị phong ấn lại, vậy nên mấy cái khác, như tự hồi phục vẫn hoạt động bình thường.
Hàng sensei chế có khác.
“Th,Thật đáng sợ…”
Sensei, sao người lại nhìn con với cái vẻ mặt kinh hãi đó vậy ?
“Ừm, [Đấm] coi bộ hơi nguy hiểm rồi, vậy ta thử [Đá] xem sao. Nâng chân của ngươi lên thế này….”
“V,vầy ?”
“Rồi, duỗi ngón chân ra, thủ thế và dồn lực vào xoay chân, tưởng tượng nó như cái roi vậy. Cái này gọi là đá vòng”
“Fumu fumu…”
“Đá vào bức tường khi nãy hình như hơi nguy hiểm, vậy nên quay qua đây và thử đá vào tay ta này.”
“Tou!”
*Crunch*
“OoFuuuuuuuuuuuuuuu!!?”
Háng tôi ! Khớp hông của tôi !
“…..Yuuri, đừng có ngã xuống trong cái tư thế đó mà.”
“Con cũng có muốn đâu!”
Tuy các vết thương ngay lập tức được phục hồi, tôi vẫn gục xuống đau đớn một lúc – hai chân tôi dạng ra hai phía tạo thành hình chữ M.
Gift [Khả năng thích ứng] vẫn được kích hoạt đấy, nhưng đau vẫn là đau.
Nó chỉ làm tăng khả năng chịu đau của tôi thôi chứ không làm cơn đau biến mất hoàn toàn.
“…Umu. Rồi, ta chịu thôi, coi bộ bất khả thi rồi.”
“Người bỏ cuộc sớm vậy sao ? Sensei ?”
“Ngươi có muốn thử lần nữa không ?”
“À dạ thôi.”
Sợ gãy thêm cái gì nữa thì đau lắm nên tôi phải từ chối thôi.
“Vậy trước mắt, chúng ta sẽ học cách di chuyển, rồi từ từ kéo dài và thực hành nhuần nhuyễn các bài tập hằng ngày. À còn nữa, thêm 1 lít sữa vào chế độ ăn uống.”
“U,usss!.”
Ngày hôm sau, tôi được tìm thấy trong tình trạng ‘đuối sữa’.
(Cơ thể vẫn 10 tuổi thôi) (Hơi lạ, có sự thay đổi giữa chap 2 với chap 4 ở đoạn này trong bản Eng) (Trong bản raw – theo như bản Eng :) – thì ở đây dùng Mesu (雌) , là từ dùng để chỉ giới tính động vật, không phải con người) (quái vật dạng chim, lớn, rất lớn) (như mấy cha người Mĩ) (Trong Madoka Magica có cái tình huống từa tựa) (Kiểu như đáng ngạc nhiên đến mức liệt vào Gift luôn cũng được) (kính, nhẫn,etc) (Tán thành)