Haiyore! Nyaruko-san

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

153 1325

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

(Hoàn thành)

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

Tokuyama Ginjiro

""Nếu cậu tỏ tình trước thì tớ cũng không phải là không thể hẹn hò thật với cậu đâu!""

21 25

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

197 1018

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

319 860

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

398 6314

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

33 271

Quyển 12 - Chương 5: Buổi hẹn hò quyến luyến (1)

Rồi thời gian như được tua nhanh, thoáng cái đã sang ngày hôm sau.

Mahiro ngây người đứng trong sảnh nhà ga, ngay sau cửa soát vé.

Thứ Bảy là ngày nghỉ của đa số mọi người, nên quanh đây vô cùng náo nhiệt, phải nói là ồn ào. Hơn nữa, lúc này vừa quá trưa, từng dòng người đang chuẩn bị ăn trưa xa xỉ lướt qua nhau.

Sau buổi sinh hoạt lớp cuối giờ, Tamao theo kế hoạch viện cớ có chuyện cần gặp Nyarlathotep để rút lui. Hình như cô ấy đã cung cấp trước một kế hoạch hẹn hò với Lucy cho Hastur, nên Hastur cũng chẳng chút vấn đề gì mà rời khỏi Mahiro.

Trở ngại lớn nhất khi hành động một mình là Kuko, phần này Mahiro đã nhờ mẹ giúp sức, mời bà đi "săn bắn" cùng. "Săn bắn" ở đây dĩ nhiên là chơi game. Cả hai đều có vài con quái vật không thể một mình hạ gục, nên thời điểm này dường như rất thích hợp.

Cứ thế, Mahiro thuận lợi một mình đi tàu điện, đến điểm hẹn.

Không ngờ mọi việc lại suôn sẻ đến thế. Cậu chẳng hiểu ý nghĩa của việc cứ khăng khăng hành động tập thể từ trước đến nay là gì.

Mahiro nhìn đồng hồ, sắp đến giờ hẹn. Nyaruko nói sẽ tạm thời tách ra để chuẩn bị, nhưng rốt cuộc là chuẩn bị cái gì? Đã cắt đuôi được Kuko và Hastur rồi, Mahiro nghĩ Nyaruko có theo cậu đến đây từ trường cũng chẳng sao.

Có vẻ một chuyến tàu điện nữa vừa vào ga, một đám đông người nối đuôi nhau ra khỏi cửa soát vé. Mahiro dán mắt tìm kiếm xem có phải người cậu cần tìm không.

Đúng lúc này, tầm nhìn của Mahiro bỗng chốc chìm vào bóng tối.

Đôi mắt cậu cảm thấy bị áp bức.

"Đố Mahiro biết là ai nào?"

Giọng nói tinh nghịch quen thuộc vang lên bên tai.

"...Này, đang làm cái gì thế?"

Không cần nhìn cũng biết là người Mahiro đang đợi.

"Trường học Trái Đất dạy cậu dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi à?"

Cái phản ứng khó chịu này chắc chắn không sai vào đâu được, chính là tên thực khách ở nhà kiêm đặc vụ Cơ quan Bảo vệ Hành tinh mà chẳng ai tự hào, chuyên gia cắm cờ tử thần cấp một – Nyarlathotep. Cờ tử thần của cô ta dĩ nhiên là cắm lên kẻ địch.

"Nya—"

"Mahiro, dừng lại! Hãy chọn một trong các đáp án sau:

A. Bạn gái của cậu.

B. Vợ của cậu.

C. Hiện thực phũ phàng.

Cậu chọn cái nào?"

"Chọn cái gì mà chọn? Cả ba đều không phải đáp án đúng, với cả tôi muốn biết nếu chọn C thì sẽ xảy ra chuyện gì!"

"Đây chỉ là một cuộc thi SAN đơn giản thôi."

"Cái tiếng hừ của cậu kiểu 'mình nói khéo thật' nghe phát bực."

Tại sao lại phải diễn vở kịch quái gở buổi chiều này giữa một nhà ga đông người qua lại? Hơn nữa, ban đầu cậu cứ nghĩ cô ta sẽ bước ra từ cửa soát vé, ai dè lại từ phía sau "nhuyễn động" đến.

Huống chi, cái đó, cô ta để bịt mắt nên áp sát vào cậu, khiến thứ gì đó mềm mại, đầy đàn hồi chạm vào lưng. Hơi thở ấm nóng phả vào cổ cũng khiến Mahiro tim đập nhanh.

"Thôi nào, Mahiro, cậu chọn cái nào?"

Nếu không nhanh chóng thoát ra, có lẽ cậu sẽ thực sự bị ép buộc chọn đáp án C trong cuộc thi SAN đó. Mahiro giằng co như muốn vật lộn, kéo tay cô ta sang hai bên để thoát khỏi sự trói buộc.

"Nyaruko, đừng làm mấy trò kỳ cục này."

"...Chậc, cứ tưởng tung mồi nhử là chữ C vĩ đại thì cậu sẽ chọn A hoặc B rồi chứ."

Có vẻ là cô ta tính toán như vậy. Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn đúng là khó mà kiểm soát, quả nhiên phải nghi ngờ mọi hành động của cô ta.

"Thật là, sao lại—"

Mahiro thở dài xoay người, rồi cứng họng.

Bởi vì trang phục của Nyarlathotep khác hẳn mọi khi. Không phải đồng phục Cao trung Shiritsu Kōryō giống Mahiro, cũng không phải bộ đồ tạp dề quen thuộc, mà là một bộ cánh chưa từng thấy.

Một chiếc váy liền màu trắng cùng một chiếc áo khoác cardigan màu hồng nhạt, thay vì vớ dài đen như thường lệ là vớ mỏng, chân đi giày bít mũi trắng, tổng thể đều là trang phục màu sáng. Chỉ cần nhìn một cái là xóa bỏ hoàn toàn hình ảnh Nyarlathotep luôn ăn mặc đồ đen của Mahiro.

"Mahiro, sao thế? Mặt cậu cứ như người chim bị đá chí mạng biến thành tro ấy."

Cái ví von này quá khó hiểu, Mahiro hoàn toàn không nắm bắt được ý nghĩa.

"Không, không có gì, cái đó, trang phục của cậu..."

"À, cái này sao? Omega của Mahiro... à không, nhãn quan (Chú thích 1) thật tinh tường! Tớ cũng thấy đã đến lúc phải thay đổi diện mạo rồi." (Chú thích 1: Trong tiếng Nhật, "Omega" và "nhãn quan" phát âm gần giống nhau.)

Nyaruko nhẹ nhàng xoay một vòng tại chỗ, tà váy liền tung bay, hệt như đang nhảy múa, cảm giác sẽ khiến chỉ số MP giảm đi vì nhiều lý do.

"...Cái này cũng là thế sao? Cái kiểu biến hình thần bí như hôm qua ấy?"

Mahiro nhớ lại buổi lễ diễn ra trong phòng khách tối qua. Một quả cầu được truyền đến từ không gian dị giới phía sau khóa kéo, rồi mở rộng khắp cơ thể, hoàn thành việc trang bị. Nghĩ lại thì rõ ràng rồi, cô ta là Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn, Vô Diện Chi Thần, ngoại hình là thiên biến vạn hóa, có thể tự do thay đổi trang phục.

"Vô lễ! Đây là quần áo bình thường mua ở Trái Đất này đó!"

"Hả?"

"Tớ đã nhờ Tamao giúp đỡ, chọn bộ đồ mà Mahiro chắc chắn sẽ thích đấy."

"Vậy... vậy à."

So với phong cách lộng lẫy chói mắt, Mahiro quả thực thích những bộ cánh thanh lịch, đáng yêu hơn, vì quá lòe loẹt thì không biết nhìn vào đâu.

"Mahiro, thấy sao?"

"Ồ, ừm... cũng, khá, được đó..."

"Nội tâm cậu đã rung động rồi ư? Muốn tự do chiếm hữu tớ sao? Tớ là người phụ nữ khiến cậu ngứa ngáy khó chịu đến mức không chịu nổi đúng không?"

"Gần quá gần quá gần quá đừng lại đây! Đi lối này này, lối này!"

Mahiro suýt quên, đây là một nơi công cộng tên là sảnh nhà ga, tuy kết giới đang hoạt động, nhưng thân mật như vậy ở nơi đông người qua lại thì ngại chết đi được. Không, chắc chắn không phải chỉ cần đến chỗ vắng người là có thể thân mật như thế.

"Ghét quá, tự nhiên lại dẫn người ta vào con hẻm vắng vẻ... Thế này chẳng phải phải sớm lấy đồ lót dự phòng ra sao... Nhưng mà... hi hi... xin hãy yêu em thật lòng..."

Đốp!

"Bình tĩnh lại chưa?"

"Dạ, dạ, đúng vậy, là người văn minh quả nhiên phải vô hiệu hóa cái sự tự chủ luôn hoạt động mới được, nói theo tiếng Anh là Finger on the Trigger."

"Ngược rồi ngược rồi, sự tự chủ của cậu phải hoạt động gấp đôi so với Tà Thần bình thường mới phải."

Nếu cứ mặc kệ bản năng của Nyarlathotep làm hao mòn chỉ số SAN, có lẽ nền văn minh Trái Đất sẽ bị hủy diệt. Tinh thần của các Tà Thần Cthulhu rõ ràng nên trưởng thành hơn nhiều so với người Trái Đất, nhưng không hiểu sao luôn khiến Mahiro đau đầu. Hãy để tư duy và phản xạ thần kinh hợp nhất lại một chút đi.

"Thế nên Mahiro, cuộc hẹn hò này chúng ta sẽ đi đâu trước?"

Nyaruko lại tự mình thốt ra hai chữ "hẹn hò" khiến Mahiro chợt ngừng thở, nhưng cậu cũng cố gắng lấy lại tinh thần, lướt qua kế hoạch do Tamao cung cấp trong đầu.

"À~ đói chưa? Dù sao chúng ta cũng chưa ăn trưa."

Mahiro đề nghị ăn trưa trước.

Tuy nhiên, Nyarlathotep bỗng cúi đầu, hai vai bắt đầu run rẩy.

"Khặc khặc khặc... biết ngay mà, nên tớ đã làm cơm hộp mang đến đây rồi!"

Giây tiếp theo, cô ta cười tươi "Đen đen đen~" mà giơ cao chiếc giỏ trên tay.

Hôm nay cô ta lại hưng phấn bất thường. Cảm giác như cô ta không hề tích tụ năng lượng để dành mà cứ đầy một cái là lập tức phát động "thời khắc đỉnh cao".

Bỏ qua chuyện đó.

"Này, cái thứ đó cậu lấy từ đâu ra vậy?"

"Hả?"

"Vừa nãy cậu còn tay không mà?"

"..."

"..."

"Tự nhiên biến ra vũ khí, trong giới này là chuyện thường ngày mà, ừm. Nói một ví dụ cực đoan nhé, có một thám tử tư nửa vời còn có tận hai chiếc khóa thắt lưng biến hình đó."

"Rốt cuộc cậu là người trong giới nào vậy?"

Những Tà Thần này đến nay đã không ít lần lấy ra những vật thể có kích thước phi lý từ ngực, túi áo hoặc dưới váy, nhưng vừa rồi Nyarlathotep thực sự không hề có động tác chuẩn bị gì mà đã xách theo chiếc giỏ. Có phải là ý đó không? Ném đá dò đường thì thua sao?

"Tóm... tóm lại là tớ đã làm cơm hộp rồi! Mahiro, tìm một chỗ có nắng ấm áp để ăn nhé, đi theo tớ!"

"À, ừm."

Nyaruko khoác tay Mahiro kéo cậu đi. Cảm giác mềm mại như quả bóng cao su chạm vào cánh tay, Mahiro cố ý loại bỏ cảm giác này khỏi đầu.

Lịch trình do Tamao dày công lên kế hoạch bỗng chốc bị phá vỡ, nhưng cứ mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm đi. Đến cuối cùng mình vẫn bị động, hơi ngại một chút thôi.

Bước ra ngoài trời, ánh nắng buổi chiều ấm áp chiếu rọi mặt đất. Bên cạnh trung tâm thương mại lớn liền kề nhà ga có đặt một hàng ghế dài, hai người quyết định ngồi đó ăn cơm hộp. Ga tiếp theo có một công viên lớn chia thành hai bên đông tây của thành phố, là địa điểm lý tưởng nhất để dã ngoại, nhưng hôm nay không cần đến đó.

Hai người ngồi trên chiếc ghế gỗ kiên cố.

"Thời tiết đẹp thật đó~"

"Ừ, đúng vậy."

"Ngày thế giới bị vũ khí hạt nhân hủy diệt cũng có thời tiết như thế này đó~ Rồi đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói lòa..."

"Trước đây cậu cũng nói rồi, nhưng từ miệng cậu nói ra thì không phải chuyện đùa đâu, nên đừng nói nữa."

Theo nguyên tác, Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn dường như đã tham gia vào quá trình phát triển vũ khí hạt nhân của loài người.

"Thôi nào, hộp cơm đặc biệt do đôi lưỡi nhuốm máu đại triển thần uy làm cho Mahiro sắp ra mắt rồi đây!"

"Không được dùng bộ phận kỳ quái để đại triển thần uy!"

"Gụp pạp."

"Không cần thêm hiệu ứng âm thanh!"

Đáng lẽ có thể bỏ ngoài tai, nhưng Mahiro lại phản xạ tự nhiên mà châm chọc, điều này đã trở thành thói quen ăn sâu vào cơ thể. Hơn nữa, Nyarlathotep thấy Mahiro phản ứng như vậy, cô ta lại càng trưng ra vẻ mặt sáng rỡ đầy sức sống, Mahiro cảm thấy mối quan hệ của hai người thật phiền phức.

Nyaruko mở chiếc giỏ đặt trên đùi.

Bên trong là hộp cơm sơn mài hai tầng.

"Cậu muốn chơi trò búp bê Nga à?"

"Không, cái đó, đây là một trò đùa hài hước thôi."

"Không lẽ cái hộp càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ ghi 'Cảm ơn đã ghé thăm'?"

"Phần đáy hộp Pandora hôm nay chứa đựng hy vọng. Tớ chính là, chúng ta chính là hy vọng cuối cùng!"

"Hay là vào trung tâm thương mại tìm một quán ăn đi?"

"Xin lỗi, tớ đã quá tham lam rồi, ăn ngay thôi ăn ngay thôi ăn nhanh lên!"

Nyaruko hoảng hốt mở nắp hộp sơn mài, bên trong quả nhiên chứa đầy món ăn, không phải tình huống đáng lo ngại như Mahiro nghĩ.

Hộp được chia thành bốn khu vực, lần lượt là các món Âu như tôm chiên giòn và bò nướng, các món Nhật như rau củ hầm và rau trộn, món Hoa chủ yếu là các món xào, và khu vực cuối cùng là món tráng miệng.

Mahiro nhấc tầng cơm hộp này ra thì lộ ra tầng tiếp theo, là cơm nắm. Có nắm hình tròn, hình tam giác, thậm chí còn có hình ngôi sao rất khéo léo.

"Thật là chu đáo, rốt cuộc cậu làm lúc nào vậy?"

「Trước hết, tôi về nhà rồi sẽ gia tốc thời gian sinh học.」

Cái kỹ năng ăn gian này, sao cô không dùng trong chiến đấu mà cứ lo đem ra xài trong mấy chuyện lặt vặt đời thường vậy? Chắc chắn đâu chỉ một hai trận, nếu dùng chiêu này thì đã thắng nhẹ nhàng hơn nhiều rồi.

「Tôi thắc mắc từ lâu rồi, dù cô có tăng tốc đến mấy thì thời gian nấu nướng đâu có rút ngắn lại được đúng không?」

「Ể?」

「Nguyên liệu thì đâu có thể chín nhanh hơn đâu?」

「…Sao lại phát hiện ra điểm này… Quả nhiên là một Đệ Tử Đích Thực mà.」

「Giải thích ngay coi.」

**Chát!**

Nyarlathotep đột ngột dời ánh mắt đi. Cứ hễ bị hỏi trúng vấn đề nhạy cảm là sẽ đánh trống lảng, đây là thói xấu của lũ Tà Thần, nhưng lạ thay thế giới vẫn vận hành trơn tru như thường, khiến người ta chẳng buồn bận tâm.

「Dù sao thì, kệ đi, Mahiro, chúng ta ăn cơm thôi, muốn chơi cho đã thì cũng phải nạp đủ dinh dưỡng chứ!」

「…Thôi được, tôi lấy một cái nhé.」

Mahiro dùng khăn ướt lau tay, rồi đưa tay về phía hộp cơm của Nyarlathotep để lấy một nắm cơm tròn. Đúng lúc đó, Nyarlathotep hơi xê dịch hộp cơm, ngón tay Mahiro chạm vào không phải nắm cơm tròn cậu định lấy, mà là nắm cơm hình sao.

「Vâng ạ, mời anh dùng, mời anh dùng.」

「…Tôi lấy đây.」

Mahiro mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng tạm thời mặc kệ nắm cơm vừa chạm vào, chuyển sang lấy nắm cơm hình tam giác.

**Xoẹt.**

Hộp cơm lại xê dịch vài centimet, đầu ngón tay Mahiro lại "gặp gỡ" nắm cơm hình sao.

「Mời anh dùng, mời anh dùng, mời anh dùng.」

「…Này, Nyaruko.」

「Ưm?」

「Nếu hình dạng nắm cơm khác nhau thì nhân bên trong chắc cũng khác nhau đúng không?」

「Đúng như suy đoán của anh.」

Nyarlathotep đắc ý gật đầu. Hầu hết các gia đình đều làm như vậy, nhưng đôi khi nhà Yasaka lại nắn hai loại nhân cơm với hình dáng giống nhau.

「Nắm tròn là nhân gì?」

「Trứng cá đó. Giàu purin, ngon lắm nha!」

「Thế nắm tam giác?」

「Mơ muối. Vị đặc trưng là nhất định phải có rồi!」

「Vậy tôi lấy nắm mơ muối.」

「…Ể, không hỏi nắm hình sao nhân gì à?」

「Không, cái đó thì miễn đi.」

Đây là câu cửa miệng mà Nyarlathotep hay nói, Mahiro giờ dùng để đáp trả lại.

「S-sợ cái gì chứ! Mahiro là người chạm vào nắm cơm hình sao đầu tiên mà? Hãy tự tin vào lựa chọn của mình đi! Ngẩng đầu không ngoảnh lại, vững bước trên con đường mình tin tưởng, không bao giờ khuất phục! Nói theo tiếng Anh thì là Just Live More!」

「Tôi vốn định lấy nắm tròn, rõ ràng là cô đang giở trò mà!」

「Tôi muốn Mahiro ăn nắm cơm hình sao mà, không phiền chứ ạ!」

Xem ra cuối cùng cô ta cũng chịu nói thẳng rồi. Đã đặc biệt muốn cậu ăn nắm cơm đó thì chắc chắn có gì mờ ám. Nếu đã muốn thế, sao không nắn tất cả thành hình sao cho rồi?

「Này, rốt cuộc là nhân gì hả?」

「Ô ô… Mahiro còn học được cả cái nhìn khinh bỉ nữa chứ…」

「Đừng có đánh trống lảng, nắm hình sao nhân gì?」

「Bên trong không có ai hết… không có nhân gì hết đâu mà.」

「Ai…? Cô vừa nói bên trong có người…?」

「Đã nói là không có nhân gì hết rồi mà.」

Cô ta nói cứ là lạ. Nói cách khác, đây chắc là cơm nắm muối trắng thôi, gần đây các cửa hàng tiện lợi cũng bán loại này. Không chỉ rẻ, mà nếu có thêm đồ ăn kèm khác thì nắm cơm không nhân sẽ hợp hơn.

「Th-thật vậy sao?」

「Vâng, muốn Mahiro thưởng thức hương vị nguyên bản của gạo trắng đó ạ!」

Nyarlathotep kiêu hãnh ưỡn ngực, vẻ mặt đầy tự tin, như thể đã đạt đến cảnh giới tối thượng. Có lẽ đây chính là thành quả của việc ngẩng đầu không ngoảnh lại, vững bước trên con đường mình tin tưởng, không bao giờ khuất phục.

Hơn nữa, cô ta làm vậy đều là vì Mahiro.

「…Nếu vậy thì tôi ăn vậy.」

「Cảm ơn anh!」

Nyarlathotep nở nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương, hai tay dâng hộp cơm lên.

「Bên trong không có nhân gì đúng không?」

Mahiro vững vàng cầm nắm cơm hình sao, nhưng vẫn xác nhận lại lần nữa để đỡ ngượng.

「Đúng vậy, 'bên trong' không có nhân gì cả.」

Cậu khựng lại.

Mahiro khép miệng lại, nơi đang chuẩn bị cắn một miếng thật lớn.

Sau một hồi suy nghĩ, cậu bất ngờ xé lớp rong biển bên ngoài nắm cơm hình sao.

Phần bên trong lớp rong biển đen sì căng phồng, những hạt gạo sáng lấp lánh như bị đóng dấu một ký hiệu.

Mahiro có ấn tượng về ký hiệu này. Hoa văn ba dấu hỏi phóng xạ này khá giống với Hoàng Ấn của Hastur, nhưng lại có một sự khác biệt tinh tế giống như trò "tìm điểm khác biệt".

Đúng rồi, nhớ ra rồi…

Đây là ký hiệu của thành phố Kos thuộc Cõi Mộng.

「Gạo này là loại gì?」

「…Là ‘Gạo Kosu’ sản xuất ở Cõi Mộng ạ.」

「Cô chịu trách nhiệm ăn hết chỗ này đi.」

「Mahiro? Đây là gạo thượng hạng đó nha?」

「‘Thượng hạng’ của mấy người không chắc đã giống ‘thượng hạng’ của tôi đâu!」

「Ưm, vì Mahiro sống ở xứ gạo nên mới nói được những lời xa xỉ như vậy! Chẳng lẽ là thế sao? Ngay cả ‘Kiran SAN97’ cũng đến từ Cõi Mộng mà anh cũng vứt bỏ như giẻ rách không thèm ăn sao? Ngành ẩm thực bên ngoài không thể thiếu nó khi nấu gạo trộn đấy!」

「Tôi muốn cô dùng gạo bình thường mua ở cửa hàng thôi!」

Nắng vàng rực rỡ chiếu xuống, huyết áp của Mahiro đang tăng lên đều đặn.

「Ô ô… Được rồi, người vợ trinh tiết hiền thục này sẽ nhượng bộ, tôi sẽ ăn hết chỗ nắm cơm hình sao này.」

「À? Vậy những nắm cơm khác đều bình thường à?」

「Đương nhiên là Crush Intrude của Maeda trúng số rồi, nếu Mahiro không chịu ăn thì lỗ to, mấy món ăn hài hước chỉ là đòn đấm thăm dò thôi mà.」

「Cô rõ ràng muốn dùng đấm thăm dò để kết liễu tôi đúng không? Dù tôi có tốt bụng đến mấy cũng sẽ tức giận đó.」

Không hiểu sao cái người ngoài hành tinh này cứ động một tí là lại ép Mahiro phải xác định xem điểm SAN có bị giảm không.

「Cơm! Nhất định phải ăn!」

Nyarlathotep với một tinh thần kỳ lạ, cắn miếng cơm nắm thật lớn, rồi nhai ngấu nghiến với vẻ mặt hạnh phúc. Nhìn cô ta như vậy, Mahiro cũng đành chấp nhận số phận, đưa tay vào hộp cơm.

Nắm cơm tròn quả nhiên là trứng cá, hương vị đậm đà và vị mặn xoa dịu cơ thể và tâm trí mệt mỏi. Nyarlathotep vừa rồi có nhắc đến purin, nhưng phải nghĩ ngược lại, chính vì nhiều purin nên mới ngon, giống như những món ăn nhiều calo đều ngon cả.

「Cảm giác lâu lắm rồi không ăn tôm chiên giòn.」

「Đuôi cũng ăn được nên hãy nhai thật kỹ nha, có thể hấp thu cả chitosan đó!」

「…Đây là tôm đúng không? Không phải Mi-Go chứ?」

「Vô lễ!」

Bị mắng rồi, có lẽ mình hơi phiền thật. Mahiro quyết định ăn thật kỹ với tâm trạng sám hối. Lớp bột chiên giòn rụm như vừa mới ra lò, tôm bên trong giòn dai, sốt tartar ăn kèm đúng là tuyệt phẩm với hải sản chiên.

Khi khoang miệng bắt đầu ngấy dầu, Mahiro ăn một miếng rau trộn kiểu Nhật để trung hòa, tiện thể gắp thêm một miếng khoai môn hầm. Mahiro rất thích cái cảm giác dẻo dính của khoai môn nhỏ.

Vừa tấm tắc khen miếng bò nướng vẫn giữ được nước thịt bên trong, vừa thưởng thức vị ngọt của bắp cải trong món thịt quay hai lần, Mahiro say sưa thưởng thức món ăn của Nyarlathotep. Thật lòng mà nói, chỉ cần dùng nguyên liệu bình thường, tài nấu nướng của cô ta rất giỏi, trong số những người Mahiro biết, chỉ có mẹ cậu mới có thể sánh bằng.

「Ừm, ngon ngon.」

「Nghe người khác nói vậy, là điều hạnh phúc nhất của người phụ nữ! À, Mahiro, anh dính cơm lên mặt rồi.」

Nyarlathotep thản nhiên đưa tay về phía khóe miệng Mahiro.

**Bụp.**

Mahiro nhanh như chớp tóm lấy cổ tay cô ta.

「…Cái tay cô định gỡ hạt cơm giúp tôi, sao lại đã cầm sẵn hạt cơm rồi?」

「…Không có, cái đó, kiểu như là ‘tôi đã nắm bắt được tương lai’, và là ẩn dụ cho việc ‘tiếp theo cũng sẽ tiếp tục nắm bắt’ vậy đó.」

「Thật lòng đi?」

「Muốn cố tình đặt hạt cơm lên mặt sạch sẽ của Mahiro, chơi trò ‘dính cơm rồi, tôi ăn nhé’. Nhưng tôi vốn không định dùng ngón tay mà muốn dùng lưỡi để liếm.」

「Sao cô cứ luôn dùng hành động lực vào những chuyện vô bổ như vậy…」

「Sao Mahiro lúc nào cũng tinh mắt vào những lúc như thế chứ…」

Nyarlathathotep vừa nhai nắm cơm vừa khóc lóc khéo léo.

「Thật là… Khoan đã, đó là gì?」

Nyarlathotep rót một thứ chất lỏng nào đó từ ấm nước ra rồi đưa cho Mahiro. Mãi đến giờ cậu mới thấy cái ấm nước, không biết cô ta lấy từ đâu ra, nhưng chắc ở vũ trụ chuyện này cũng là thường tình.

Chất lỏng bốc hơi nghi ngút, ban đầu tưởng là trà, nhưng ngửi mùi thì hình như là súp.

「Đây, mời anh dùng đồ uống nóng.」

「Ể… Cảm ơn đồ uống nóng.」

Dù sao thì Mahiro cũng nhận lấy.

「Súp Trung Hoa à?」

「Vâng.」

「Cái thứ sợi dài trong suốt như miến kia là gì vậy?」

「Là… vi cá mập.」

「Ể, cô lại dùng thứ cao cấp như vậy à.」

「Vì là chuẩn bị cho Mahiro mà! Lại đây, lại đây, uống cạn một hơi luôn đi!」

Mahiro chưa từng ăn vi cá mập nên không chắc có ngon thật không, nhưng ít nhất cũng rất thơm. Suy cho cùng, Mahiro cũng thích các món súp Trung Hoa, nếu có thêm trứng đánh bông thì còn ngon hơn.

Bất kể hương vị, Mahiro vì tò mò mà đưa cốc lên miệng.

Đúng lúc đó, Mahiro nhìn thấy.

Hai tay Nyarlathotep che lấy má ửng hồng, vẻ mặt say mê đến mức không thể diễn tả được sự thích thú.

「…Này, Nyaruko.」

「Ể, sao vậy? Uống cạn một hơi đi, một hơi!」

「Cái này là vi cá mập đúng không?」

「Vâng, đây là… vi cá mập.」

「…」

「…」

「Đừng có nói lảng, nói xem đây là vi cá của loài cá gì?」

「Vi cá của Deep One đó ạ.」

**Bặc!**

Mahiro đổ ngay chất lỏng trong cốc đi.

「Mahiro! Dù thế nào thì cũng quá lãng phí thức ăn rồi chứ? Vi cá Deep One khỏe mạnh sống trong môi trường Trái Đất, ở vũ trụ là nguyên liệu đắt tiền lắm đó!」

「Cô vừa nói những nguyên liệu khác đều bình thường đúng không! Cô đã lừa tôi! Cô đã lừa tôi!」

「…Mahiro.」

「Hả?」

「Bà nội đã nói, ‘Không thể tiết lộ hết quân bài ngay, nếu muốn tiết lộ thì phải chuẩn bị thêm một tầng gây cười nữa’… Ể, Mahiro, nắm đấm của anh sao thế? C-cái này chỉ là một trò đùa quốc tế nhỏ thôi mà, không đùa được chỉ giới hạn trong các fan hâm mộ Thần thoại Cthulhu thôi… Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi vừa có cơ hội là muốn trừ điểm SAN của anh thôi mà, tôi thành thật xin lỗi anh, nên đừng như vậy mà, tranh đấu sẽ không tạo ra bất cứ thứ gì, vâng, nếu thật sự muốn tạo ra thì thà sinh con Vô Hạn Long Kim còn hơn!」

「Đi đàng hoàng vào.」

「…Vâng.」

Nyaruko gật đầu cái rụp, nhưng trên đỉnh đầu thì lại nổi hẳn một cục u to tướng, nhìn y hệt như mấy cục u biếm họa trong truyện tranh. Chảy máu trong mà sưng to cỡ này thì đáng lẽ phải chết rồi chứ, tôi thật sự chẳng thể hiểu cấu tạo cơ thể của cô nàng này ra sao nữa.

Ăn trưa xong, Mahiro cùng mọi người trở lại nhà ga, định đi dạo tiếp.

Đi một đoạn trong sảnh nhà ga là sẽ đến khu mua sắm lớn với đủ loại thương hiệu. Nói đúng hơn thì cả nhà ga nằm trọn trong tòa nhà này luôn.

Tòa nhà được chia thành khu Đông và khu Trung tâm, có đủ thứ từ cửa hàng quần áo, hiệu sách, khu ẩm thực cho tới rạp chiếu phim. Tòa nhà bách hóa 100 yên mà lần trước cả bọn đã ghé cũng được nối với đây bằng cầu vượt, cộng thêm khu phố ngầm xung quanh tạo thành một khu thương mại khổng lồ.

Vào những ngày mưa hay tuyết, không cần phải ra ngoài cũng làm xong mọi việc, quả nhiên thời đại này tiện lợi thật.

“Ố ồ, đông người ghê nhỉ.”

“Vì đây dù sao cũng là trung tâm thành phố mà, nhưng trước kia thì ga tàu điện ngầm kế tiếp mới sầm uất hơn.”

Các cửa hàng điện máy và trung tâm thương mại dần tập trung về đây, giờ thì cảm giác như hầu hết các chức năng của thủ đô đã dịch chuyển từ phía bên kia sang. Về cơ bản, người sống ở đây chính là kẻ thắng cuộc, lý trí luôn lấn át cảm xúc.

“Sự đời đúng là khó lường thật đấy. Vạn vật vô thường, tiếng Anh gọi là Shoggyomujjyo đó Mahiro.”

“Cô về học lại tiếng Anh đi.”

Mahiro vừa nói vừa lén mở điện thoại, truy cập thư của Tamao trong hộp thư đến để kiểm tra lịch trình tiếp theo.

Sau bữa trưa là đi mua sắm. Đúng rồi, trong khu thương mại thì ngoài lang thang mua đồ ra cũng chẳng có việc gì khác. Mà khoan đã, rốt cuộc là nên đi đâu đây?

Email ghi là đi mua quần áo nhưng lại chẳng có chi tiết nào. Mahiro từ trước đến giờ đương nhiên là chẳng có duyên gì với mấy cửa hàng thời trang nữ cả.

Không, Mahiro thay đổi suy nghĩ. Chẳng việc gì phải gồng mình từ đầu cả, hành động hôm nay của cậu luôn chỉ là một phép thử, để xác nhận tình cảm của chính mình mà thôi. Cứ linh hoạt như cái “thiết lập Người ngoài hành tinh” ấy mà làm.

“Xem ra từ giấy vệ sinh đến tên lửa, muốn mua gì thì đại khái đều có thể mua đủ ở đây nhỉ.”

“Đừng có suy nghĩ bằng tiêu chuẩn của vũ trụ chứ.”

Nếu là trung tâm thương mại vũ trụ, hình như đúng là họ có bán cả hành tinh thật. Việc thuê các nhà đầu tư vũ trụ và chiến binh để hủy diệt văn minh hành tinh rồi bán đi có lẽ là chuyện thường ngày như cơm bữa. Có khi đó còn là một tổ chức khổng lồ đối đầu với Cơ quan Bảo vệ Hành tinh cũng nên.

“Lên lầu hả?”

Nyaruko nhận ra Mahiro đang đi về phía thang cuốn nên hỏi.

“Ừm, chắc là có cái này cái kia để đi dạo đó mà.”

“Cái này cái kia chính là cái này cái kia!”

Tôi hoàn toàn không hiểu sao cô ta lại vui vẻ giơ ngón cái lên vào lúc này.

“À, Nyaruko.”

“Hửm?”

“Cấm dùng Cosmic CQC ở nơi công cộng đấy.”

“Vô lễ! Tôi là Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn đứng trên đỉnh cao cả về mặt thông tình đạt lý đấy!”

“Lần trước cô tới gần đây, cô đã từng giẫm mạnh sàn nhà ở trung tâm trò chơi điện tử làm rung chuyển cả tòa nhà đó chứ gì?”

“…Đó là, cái đó, ki-kiểm tra chống động đất mà?”

“Tôi không biết thực tế ra sao, nhưng dù gì cũng không được. Cấm dùng.”

Để giữ cho nội tâm Mahiro được bình yên, nhất định phải nghiêm khắc dặn dò cô ta ngay lúc này. Mặc dù kết giới sẽ che chắn khi cần thiết, nhưng Mahiro không muốn cứ phải dựa dẫm vào những cách làm cứng rắn như thế.

“Mahiro, xin hãy yên tâm, không cần cậu nói tôi cũng sẽ không lạm dụng đâu. Thật ra trước đây đầu gối tôi từng bị dính Cosmic CQC… Vết thương cũ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.”