「Ơ? Khoan đã, Mahiro, chuyện gì thế? Mấy cái nĩa đó là đồ ăn mà phải không? Với lại, em đâu có muốn anh dùng nó để ‘đâm’ đâu, mà là để ‘cắm’ vào cơ… Thôi được rồi, em thừa nhận là mình nói năng hơi bạt mạng, từ giờ sẽ sửa đổi, ới! Khoan đã, không gian chật hẹp thế này mà anh móc đâu ra lắm nĩa thế không biết…」
「—Đủ rồi đó!」
「Oái~ Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! Bão Nĩa Sao Băng!」
***
Vừa bước xuống tàu ra khỏi ga, xung quanh đã bao phủ một màu hoàng hôn.
「Ưm~ Vận động sướng thật!」
Hastur vươn vai thư thái trong ánh chiều tà. Một mình chơi khúc côn cầu không khí với tốc độ tạo ra cả phân thân, đương nhiên là một kiểu vận động cực kỳ đã.
「…Tôi cũng tích lũy được nhiều kinh nghiệm lắm rồi.」
「Sau đó cậu thắng liên tiếp bao nhiêu trận?」
「…Thắng mười tám người.」
「Toàn dùng chiêu liên hoàn bất tận phải không?」
「…Chỉ là thỏa mãn điều kiện chiến thắng trong giới hạn quy định thôi.」
Mahiro thật sự mừng vì mọi chuyện không biến thành đánh nhau thật. Mà nói mới nhớ, vậy mà có đến mười tám người dám chơi với Cthugha, lẽ nào ở đó có trận đấu mà tuyệt đối không được thua sao?
『Miu~ miu~』
Shoggoth thập thò cái đầu ra khỏi chiếc ba lô thể thao của Hastur, từ nãy đến giờ cứ nháy mắt với Mahiro. Có lẽ là do kết quả bói toán lúc trước. Kết quả cho thấy chỉ số hợp đôi giữa Mahiro và Shoggoth là vượt trội, nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là một trò chơi, tin hoàn toàn thì không hay lắm.
「Thế nào rồi? Còn muốn đi tìm Lucy nữa không?」
「Đương nhiên là không rồi, mặt trời lặn rồi mà.」
Giờ này mà nói, về nhà là phải ăn tối ngay, ăn vặt trước đó thì không ổn. Tuy hơi có lỗi với Hastur, nhưng hôm nay quả thực là đã muộn quá rồi.
「À ha ha… Ừm, thế thì đành chịu, không sao đâu, mai gặp lại cũng được.」
Xem ra Hastur quả thật muốn nói chuyện với Lucy vài câu.
Thuận lợi hợp đôi thì còn gì bằng, đối tượng yêu đương dù sao cũng nên là khác giới, đằng nào thì cũng không thể là hai cậu con trai ân ái được.
「…Thiếu niên, ghen à?」
「Ghen gì chứ? Ghen với ai?」
「…Hastur bị Lucy cướp mất.」
「Cậu bị chập mạch à?」
「Khoan, khoan đã, Mahiro là mối tình đầu của tôi đó!」
「Cậu cũng chẳng cần phải tự khẳng định mình lúc này đâu, cứ coi Lucy là mối tình đầu của cậu đi.」
Cái kẻ Nan Dĩ Danh Trạng Giả này, vậy mà vẫn còn lưu luyến Mahiro không thôi.
「…Mối tình đầu sẽ chẳng đi đến đâu cả.」
「Nếu áp dụng cái lý đó, thì cậu cũng không ngoại lệ đâu, nhớ mối tình đầu của cậu là Nyarlathotep thời mẫu giáo vũ trụ không?」
「…Tôi sẽ chống lại định lý đó. Nyarlathotep, đẻ con đi, cùng nhau hưởng thụ trái ngọt định mệnh nào.」
「Bẩn thỉu quá! Cấm lại gần tôi!」
Không phải là phép ẩn dụ, Cthugha thật sự lao tới Nyarlathotep với đôi mắt rực lửa, nhưng Nyarlathotep lập tức dùng ngón tay chọc vào mắt phản đòn, từ nhãn cầu của Cthugha vọng ra tiếng "phụt" kì lạ của nước, nhưng đó đã là cảnh tượng quá quen thuộc, Mahiro chẳng chút lo lắng.
「Kia… kia thì… Mối tình đầu của Mahiro là ai ạ?」
Hastur líu ríu hỏi một câu hỏi đáng ngạc nhiên.
Mối tình đầu sao?
Mahiro suy nghĩ lại, chuyện đó xảy ra khi nào nhỉ? Hay đúng hơn là, thật sự có không? Cậu đã không nhớ những người bạn học mẫu giáo, thời tiểu học thì toàn kỷ niệm chơi đùa với con trai, lên cấp hai hình như cũng chẳng để ý cô gái nào đặc biệt.
Mahiro lên cấp ba, bạn bè khác giới mới đột nhiên tăng lên, hơn nữa số bạn bè khác giới hầu như ngang bằng với số Tà Thần. Cô bạn cùng lớp người Trái Đất là Kurei Tamao cũng phải sau khi Nyarlathotep và đồng bọn xuất hiện mới thường xuyên nói chuyện.
Mahiro bất chợt nhớ lại tấm ảnh chụp chung vừa nãy, má cậu dần nóng bừng. Trừ khi Mahiro đổi điện thoại, bằng không nụ cười của Nyarlathotep có lẽ sẽ mãi dán trên điện thoại.
Chẳng lẽ mối tình đầu của mình là— không, không thể nào.
Mahiro vẫn chưa sa vào lưới tình.
「Mahiro?」
「Hả? À, không có gì đâu, cái… cái loại câu hỏi này cứ đi hỏi Nyarlathotep đi.」
「Mối tình đầu của Nyarlathotep? Nhắc mới nhớ, hình như tôi không biết.」
Nhớ là ba người này từng học cùng lớp ở mẫu giáo vũ trụ và tiểu học vũ trụ, nhưng vẫn có những chuyện không biết. Đó cũng là lẽ đương nhiên, như chuyện Cthugha yêu say đắm Nyarlathotep, cũng mới được công khai gần đây thôi.
Mahiro lạc đề rồi, trong lòng tặc lưỡi thấy có chuyện chẳng lành. Với tính cách của Nyarlathotep, chắc chắn cô ta sẽ lấy cớ này để đòi hỏi những tiếp xúc cơ thể quá mức với Mahiro.
Mahiro nghĩ vậy, nhưng…
「À… ừm… cái… cái đó…」
Má của Nyarlathotep khẽ giật giật.
Tình hình có vẻ không đúng lắm.
「Mối tình đầu của Nyarlathotep là Mahiro phải không?」
「Chuyện… chuyện này, tôi giao cho thư ký toàn quyền xử lý rồi.」
Nyarulathotep thường ngày luyên thuyên đến mức người ta nghi ngờ lúc sinh ra cô ta đã thành hình từ miệng trước, vậy mà lúc này lại ấp a ấp úng, huống hồ, đây rõ ràng là cơ hội tốt nhất để thể hiện tình cảm với Mahiro.
「…Nyarlathotep, cậu quả nhiên đã yêu tôi từ lâu rồi.」
「Riêng cậu thì, dù tôi có chết cũng không thể yêu được.」
「…Vậy là ai?」
「À, tôi nhớ ra có vài chuyện phải làm rồi. Có trường khác mời tôi làm khách mời cho chương trình phát thanh, là buổi đọc sách Tử Linh Chi Thư, tôi nhất định phải tham gia hoạt động tuyệt vời này mới được. Ôi, tôi lại quên mất chuyện này, vậy nên xin phép cáo từ trước nhé.」
「…Shoggoth.」
Líếm líếm.
『Miu~』
Shoggoth liếm giọt mồ hôi đang lăn trên má Nyarlathotep rồi lắc đầu.
「…Nyarlathotep nói dối.」
「Sao lại có thể sử dụng kỹ năng đó với tôi, người nuôi cậu chứ!」
「…Là ai?」
「Chính… chính là…」
「…Là ai?」
「Ưm, ừm… cái đó, hồi nhỏ… Khoan đã, chuyện này có quan trọng gì đâu chứ!」
Nyarlathotep vung mạnh hai tay, động tác trông như đang khuấy không khí.
Mối tình đầu của cô ta.
Việc Nyarlathotep từng thích ai, quả thật không hề quan trọng.
Chuyện này chẳng liên quan gì đến Mahiro.
Thế nhưng không hiểu sao, trong lòng lại có một nỗi u ám.
「Ừm, nói chung, Tà Thần cũng có những chuyện quá khứ riêng…」
Mahiro biết âm lượng giọng nói của mình lúc này nhỏ đến mức chính cậu cũng giật mình.
Mahiro của hiện tại, cùng lắm chỉ có thể phát ra âm thanh như vậy.
「Xin hãy yên tâm, tôi của hiện tại và tôi của về sau, trong lòng đều chỉ có mỗi Mahiro thôi! Tinh thần của tôi không hề yếu ớt đến mức hỏng hóc chỉ vì thiếu SAN value đâu! Mahiro em yêu anh!」
Nyarulathotep lao tới với khí thế như muốn ôm chầm lấy, khiến Mahiro suýt mất thăng bằng ngã ra sau, dù Mahiro cố sức giằng co, cô ta cũng không chịu buông tay.
Nyarlathotep nhìn thẳng vào mắt cậu, khiến Mahiro tim đập thình thịch.
Việc cô ta bày tỏ tình yêu nồng nhiệt một cách trực diện, khiến nỗi u ám trong lòng hóa thành sự xao động.
「À… ừm… đã, đã muộn lắm rồi, về nhà thôi!」
「Đúng, đúng thế! Không về thì sẽ không kịp xem 『Tác Chiến Kiểu Mẫu Hắc Ám AGE』! Hôm nay là phần ba rồi, tuyệt đối không thể bỏ lỡ! Ôi, chính vì có thể tha hồ xem anime trực tiếp, nên Trái Đất thật tuyệt vời! Các trang web phim vũ trụ thật sự nên học tập Trái Đất! *Ôi trời ơi, không được chểnh mảng ở đây!」
Nyarlathotep với vầng trán lấm tấm mồ hôi thao thao bất tuyệt nói, đồng thời nắm chặt tay Mahiro.
「Ưm, này!」
「Nhà chúng ta sắp đến rồi, leo lên dốc đuổi theo đám mây kia nào— Đi thôi, tìm kiếm tổ ấm của chúng ta!」
「…Cũng phải.」
Má Mahiro dường như nóng bừng vì ánh chiều tà, cậu không muốn để người khác nhìn thấy khuôn mặt này mà hiểu lầm, nên cúi nhìn mặt đất, chỉ khẽ thốt ra hai từ đó.
Dù trong lòng có đủ mọi cảm xúc, thậm chí muốn lắc đầu phủ nhận thứ cảm xúc này, nhưng cậu vẫn muốn tin rằng cảm giác mềm mại và hơi ấm này thật sự tồn tại.
—Hơi ấm đó, lặng lẽ biến mất.
「Hả?」
Tay Mahiro không nắm được gì.
Tay của Nyarlathotep không còn ở đó.
Ngẩng đầu lên nhìn, Nyarlathotep đứng phía trước với vẻ mặt ngạc nhiên tột độ.
Bàn tay từng nắm tay Mahiro, bàn tay từng kết nối với Mahiro— biến mất không dấu vết.
Không chỉ vậy, toàn thân Nyarlathotep phát ra ánh sáng nhạt, từ bàn tay biến mất dần hóa thành những hạt sáng và tan biến.
Bờ vai mảnh mai đặc trưng của cô gái dần mờ ảo, cơ thể như đang tan rã, từ đầu ngón tay chân bay hơi dần về phía thân mình.
Giống như những cánh hoa anh đào bay theo gió.
Và rồi, trước mắt Mahiro chỉ còn lại cảnh phố thị quen thuộc.
Không để lại bất cứ điều gì liên quan đến Nyarlathotep.
Mahiro đột nhiên quay người nhìn lại, Cthugha và Hastur lẽ ra phải ở phía sau, thậm chí cả Shoggoth cũng biến mất không tăm hơi. Dù cậu nhìn trước sau, trái phải, trên dưới, khắp mọi nơi, cũng không thấy bất kỳ bóng dáng nào của những vị khách trọ nhà Yasaka.
Tim cậu đập dữ dội.
Đây… là sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
「Cái… cái này là sao? Này, trò đùa gì thế này?」
Mahiro nghĩ rằng họ vẫn còn ở gần đây, liền lên tiếng hỏi nhưng hoàn toàn không có hồi đáp.
「Đừng có nghịch ngáo nữa! Này, nếu không dừng lại ngay, tối nay cấm ăn cơm đó biết không?」
Giọng nói của chính cậu cũng nghe rõ đang run rẩy, cũng tan vào không gian vắng lặng không lời đáp.
Bình tĩnh, bình tĩnh lại, đây là một cái bẫy, chắc chắn họ đang trốn đi để xem mình mất kiểm soát. Sự tồn tại của họ bản thân đã giống một trò hề rồi, hẳn là có thể làm ra chuyện này, xem ra phải dùng nĩa dạy cho đám vô ý thức này một bài học đích đáng.
Mahiro lấy hết số nĩa trong túi ra làm hiệu.
Không chút phản ứng.
Vậy thì, dùng mồi ngọt dụ họ ra thôi.
「Kuko, tớ có ảnh chụp chung của Nyarlathotep hôm nay nè.」
Cthugha bình thường sẽ phản ứng cực nhanh nói "Tôi xin phép ăn trước" rồi nhận ảnh, lại không xuất hiện.
「Hastur, cậu có thể hợp thể với tớ mà.」
Đây là một mồi nhử nguy hiểm trong một số trường hợp, nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì.
「Shoggoth, tớ cho cậu ăn cà rốt nè.」
Ngay cả thú cưng ham ăn cũng vô hiệu.
Mahiro ít nhất cũng hiểu rõ một điều, đó là ba người cộng một con không có mặt ở đây.
Đúng vậy, chỉ là không ở đây thôi.
Chắc là đã về nhà trước rồi.
Kéo người ta đi khắp nơi rồi tự mình về trước, lũ này đúng là vô ý thức.
Mahiro cố gắng kìm nén sự hoảng loạn trong lòng mà chạy về phía cửa nhà.
Cậu tin chắc rằng, khi đó, thể nào cũng có một tấm bảng ghi "Trò Đùa Gây Cười Lớn" đang chờ đón cậu về nhà.