Haiyore! Nyaruko-san

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

153 1326

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

(Hoàn thành)

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

Tokuyama Ginjiro

""Nếu cậu tỏ tình trước thì tớ cũng không phải là không thể hẹn hò thật với cậu đâu!""

21 25

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

197 1018

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

319 860

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

398 6314

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

33 271

Quyển 1 - Chương 12: 3. Khi Trái Đất Ngừng Quay (1)

Gió êm sóng lặng, thuận buồm xuôi gió.

Mahiro đang êm đềm trôi trên mặt biển, y như câu thành ngữ đó. Làn gió lướt qua má mang đậm mùi vị của biển cả, một mùi vị giống như sắt gỉ lâu ngày.

Rốt cuộc thì, nơi đây là đâu?

“Ôi chao, hôm nay đúng là ngày đẹp trời để đi chơi!”

Nyarlathotep nheo mắt nhìn về phía ánh hoàng hôn đang đổ xuống. Ngày đẹp trời gì chứ, thật ra còn chưa sang ngày mới, vẫn là cùng một ngày thôi. Phải nói là từ khi kết thúc cuộc trò chuyện ở công viên đến giờ, thậm chí còn chưa trôi qua một giây một phút nào – hình như là vậy.

Mahiro ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trên đó vừa vặn có vài chú chim đang bay lượn. Chim dang rộng cánh, ung dung lướt đi theo chiều gió – không phải. Chim đang đứng yên, bất động trên bầu trời nhưng cũng không rơi xuống vì trọng lực, ở trong trạng thái hoàn toàn tĩnh lặng.

Không chỉ có chim.

Hạ tầm mắt xuống một chút, xung quanh đều là màu xanh ngắt. Là biển cả, điều này thì không thành vấn đề, vấn đề nằm ở cảnh tượng nơi góc biển vô tận.

Con cá đang bắn tung tóe nước, đứng yên giữa không trung khi vừa nhảy lên khỏi mặt biển. Sóng biển cũng bị cố định, dường như cũng không chịu ảnh hưởng của trọng lực.

Cứ như thể thời gian đã bị ngưng đọng.

“...Tôi hỏi lại lần nữa, đây là nguyên lý gì?”

“Thật tình, đang nói thì phải tập trung nghe chứ. Sau khi R'lyeh nổi lên, Trái Đất... phải nói là toàn bộ Ngân Hà sẽ tĩnh lại.”

Mahiro nghe mà đầu óc quay cuồng.

“Xin lỗi, tôi không hiểu. Tôi không hiểu lý do cô còn sống.”

“...Cậu nói càng lúc càng tàn nhẫn đấy. Ừm, tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Cậu hẳn là biết R'lyeh rồi chứ?”

“...Trong phạm vi kiến thức phổ biến, thì cũng coi là biết.”

Thành phố nằm trên mặt biển, hoặc cũng có thể là dưới đáy biển – R'lyeh.

Truyền thuyết kể rằng R'lyeh có nguồn gốc từ thời xa xưa, tồn tại trước cả những ghi chép cổ nhất hàng triệu năm. Cthulhu, Cựu Nhật Chi Phối Giả hùng mạnh, nhân vật được dùng để đặt tên cho Thần thoại Cthulhu, khi từ Sao Thổ mang theo quyến thuộc giáng lâm Trái Đất, đã xây dựng một thành phố đá vĩ đại trên một lục địa nào đó ở Thái Bình Dương, thành phố đó chính là R'lyeh.

Cthulhu và những người bạn vui vẻ của hắn, cứ thế lấy R'lyeh làm căn cứ, ca vang khúc khải hoàn thống trị mặt đất. Tuy nhiên, R'lyeh không lâu sau đó đã chìm xuống đáy biển. Có thể là do một cuộc chiến tranh vũ trụ bùng nổ, hoặc do sự biến động của các vì sao, cũng có thể là ảnh hưởng từ việc Mặt Trăng tách khỏi bề mặt Trái Đất. Dù có nhiều giả thuyết khác nhau, nguyên nhân thực sự vẫn còn là một ẩn số, nhưng điều duy nhất có thể xác định được là R'lyeh đã chìm sâu xuống đáy biển.

Còn về Cthulhu, cũng cùng R'lyeh rơi vào giấc ngủ sâu như cái chết. Mặc dù R'lyeh thỉnh thoảng sẽ nổi lên vì một lý do nào đó, và hắn có thể tự do trong vài ngày hoặc một tuần, nhưng không lâu sau lại tiếp tục chìm xuống đáy biển trong một thời gian dài, một chu kỳ như vậy dường như không ngừng tiếp diễn. Tuy nhiên, có lẽ một ngày nào đó, R'lyeh sẽ nổi lên hoàn toàn, và Cthulhu cùng quyến thuộc của hắn sẽ sống lại, mang đến sự hoảng loạn cho toàn thế giới.

Thần thoại Cthulhu có một thiết lập như vậy. Dù Mahiro cho rằng đó hoàn toàn là hư cấu, nhưng cậu không còn định giữ thái độ phủ nhận hoàn toàn bất cứ điều gì nữa, hơn nữa Nyarlathotep đang ở ngay bên cạnh cậu.

“Nói thật ra, vì các vì sao đã vận hành đến đúng vị trí, nên R'lyeh đã nổi lên.”

“Vậy tại sao thời gian lại dừng lại vì chuyện đó?”

“Vì đây là thiết lập mà.”

“Vì đây là thiết lập mà.”

Cô ta nói hai lần, dường như muốn ép Mahiro chấp nhận. Dù có muốn lý sự cùn cũng phải có giới hạn chứ.

“...Thôi bỏ qua chuyện này đi. Nhưng mà, dù R'lyeh có nổi lên thì sao? Tại sao chúng ta lại ở ngay giữa biển khơi này? Hơn nữa còn đang đứng trên lưng một con quái vật kỳ dị.”

Mahiro nhìn xuống dưới.

Phía dưới không phải đất bùn, cũng không phải đường nhựa.

Mà là vảy.

Phải nhìn bao quát xung quanh thật kỹ mới có thể nhìn rõ toàn bộ con quái vật. Mahiro và Nyarlathotep hiện đang đứng trên lưng của một người cá khổng lồ. Nơi họ đang đứng, tức là một phần lưng của người cá, có diện tích khoảng mười mét vuông, từ đó có thể suy ra toàn bộ chiều dài của nó khoảng bốn, năm mươi mét. Nếu phân loại theo hệ chân thực và hệ siêu cấp (Chú thích 14), thì nó thuộc hệ siêu cấp. (Chú thích 14: Phương pháp phân loại robot trong game "Super Robot Wars". Hệ chân thực thiên về tính cơ động và tấn công tầm xa, hệ siêu cấp chú trọng hỏa lực và giáp trụ.)

Người cá khổng lồ như vậy đang bơi ếch trên biển. Thật là một cảnh tượng kỳ lạ đến tột độ.

“Cậu hỏi chuyện này ư? Đây là taxi đưa đón đường thủy trực tiếp đến R'lyeh, tên là Dagon (Chú thích 15). Dễ thương không?”

“...Thẩm mỹ quan của thế giới các cô là thế nào vậy?”

Dù có xé miệng Mahiro, cậu cũng không thể dùng từ "dễ thương" để khen con quái vật này được.

“Tiện thể nói luôn, bạn gái của hắn ta tên là Hydra (Chú thích 16).”

“Tôi đâu có hỏi.”

Cảnh tượng hai con quái vật cao năm mươi mét hẹn hò có lẽ sẽ xuất hiện trong giấc mơ của cậu dưới dạng ác mộng. Quả nhiên là Thần thoại Cthulhu.

“À, nói đơn giản thì, vì buổi đấu giá đó sẽ được tổ chức ở R'lyeh khi nó nổi lên, nên chúng ta phải thâm nhập vào đó và tóm gọn bọn chúng một mẻ.”

Ra vậy, cái câu Nyarlathotep vừa nói “hiện tại vẫn còn chìm dưới đáy” là có ý này. Nếu R'lyeh vẫn chìm dưới đáy biển, thì dù thế nào cũng không thể vào được. Cả phe mình hay phe địch đều vậy.

“...Tôi quả nhiên vẫn phải đi sao?”

“Đã đến đây rồi mà cậu còn nói gì vậy?”

“Không phải, nếu muốn đảm bảo an toàn cho tôi, chỉ cần giấu tôi đi trước khi buổi đấu giá kết thúc là được rồi chứ? Nếu hàng hóa không xuất hiện, buổi đấu giá tự nhiên sẽ đổ bể thôi mà?”

(Chú thích 15: Một trong những Cựu Nhật Chi Phối Giả trong Thần thoại Cthulhu, cha thần được tộc "Người lặn sâu" thờ phụng dưới đáy biển.)

(Chú thích 16: Một trong những Cựu Nhật Chi Phối Giả trong Thần thoại Cthulhu, mẹ thần được tộc "Người lặn sâu" thờ phụng dưới đáy biển.)

“...Ồ ồ!”

Nyarlathotep vỗ tay một cái, vẻ mặt như rất khâm phục.

“Khoan đã, hóa ra cô chưa nghĩ đến ư?”

“Không không không, tôi còn một nhiệm vụ khác nữa, đó là phải phá vỡ tổ chức của kẻ địch. Tôi phải ‘hoàn thành nhiệm vụ’ và ‘bảo vệ Mahiro’, khó khăn của tôi là phải hoàn thành đồng thời cả hai việc này.”

“Dù vậy, cũng không nhất thiết phải một mình cô làm đâu chứ? Cô không có đồng đội sao?”

“Mọi người đều đang làm nhiệm vụ khác.”

“Không lẽ chỉ vì cô không có bạn bè?”

“…………”

“…………”

“...Ồn ào quá! Đừng nói nữa!”

“Lau nước mắt đi.”

Dường như đã nói trúng tim đen. Nếu quen loại người có tính cách này, Mahiro quả thực cũng sẽ giữ khoảng cách.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Mahiro cảm thấy từ nãy đến giờ, hơi thở của cậu có lẫn khói trắng. Không phải, đây không phải ảo giác, thực sự có lẫn khói trắng, hơi thở bị không khí lạnh đông cứng lại. Nhận ra điều đó, làn gió biển lướt qua má cũng bắt đầu mang theo cảm giác buốt giá.

“Ư! Này, Nyaruko.”

“Sao vậy, Mahiro, lại bày ra cái thế phòng thủ chặt chẽ (Chú thích 17) như vậy, muốn giành chức vô địch thế giới hả?”

“Cô không thấy từ nãy đến giờ lạnh một cách kỳ lạ sao?”

“Đó là điều khó tránh khỏi, vì chúng ta đang dần tiếp cận Nam Cực mà.”

“...Hả?”

“Nam Cực, trong tiếng Anh là the Antarctic.”

Nyarlathotep thản nhiên nói.

“S-Sao lại chạy đến Nam Cực?”

“Không có gì cả, vì R'lyeh ở ngay gần đây mà. Vùng được gọi là Cực Bất Khả Tới, nằm ở 47 độ 9 phút vĩ độ Nam, 126 độ 43 phút kinh độ Tây, chính là vị trí R'lyeh nổi lên.”

Chỉ nghe số liệu thôi cũng chẳng hiểu gì. Điều duy nhất Mahiro có thể xác định là ở đây còn lạnh hơn rất nhiều so với mùa đông khắc nghiệt của Nhật Bản, cậu đã lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập. Vừa nãy cậu đi học về rồi đến thẳng đây, không kịp thay đồ, nên Mahiro vẫn mặc nguyên bộ đồng phục học sinh, đương nhiên không thể có bất kỳ biện pháp giữ ấm nào.

Mặc dù Nyarlathotep cũng trong điều kiện tương tự, nhưng dù để lộ đùi, cô ta vẫn tỏ vẻ thản nhiên. Xem ra, người ngoài hành tinh, hay đúng hơn là Tà Thần và người Trái Đất quả thực có cấu tạo cơ thể khác nhau, hoặc cũng có thể đơn giản là cô ta không thấy lạnh.

“Lạnh, lạnh quá, lạnh quá...”

“Muốn tôi dùng hơi ấm cơ thể sưởi ấm cho cậu không?”

“Không, khỏi đi.”

(Chú thích 17: Kiểu phòng thủ trong quyền Anh dùng hai tay che cằm, là phong cách mà nhân vật chính Makunouchi Ippo trong "Hajime no Ippo" sử dụng.)

Mahiro ra sức từ chối Nyarlathotep đang vui vẻ dang rộng vòng tay ra hiệu. Nếu lao vào vòng tay cô ta, xem ra là sẽ “toang” theo mọi nghĩa.

“Đúng là hết cách với cậu. Dù hơi ép buộc một chút, nhưng tôi sẽ dùng loại thuốc do hành tinh Nyarlathotep phát triển cho cậu vậy.”

“Thuốc, thuốc ư?”

Trong lúc Mahiro run rẩy, Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn mò trong túi áo và giơ lên một lọ nhỏ. Chất liệu lọ không biết là thủy tinh trong suốt hay nhựa, bên trong chứa vật thể giống như thuốc viên.

“Thuốc không chết vì lạnh dù lạnh đến mấy~”

Cái tên kỳ quái đến mức khiến cậu tối sầm mặt mũi.

“Cái này chỉ giúp tôi không chết vì lạnh thôi, chứ không làm tăng nhiệt độ không khí lên đâu nhỉ?”

“À, nói trắng ra thì đúng là vậy.”

Dù vậy, có uống vẫn hơn không, nếu cứ tiếp tục thế này, có khi chưa đến nơi đã chết cóng rồi. Mahiro giật lấy lọ thuốc từ tay Nyarlathotep, dùng đôi tay run rẩy đổ ra một viên thuốc.

“Cái này... có tác dụng phụ gì không?”

“SAN value sẽ giảm.”

Rầm.

Mahiro ném lọ thuốc xuống biển.

“Chuẩn bị phương pháp khác cho tôi ngay!”

“Vậy, cậu có muốn tiêm thử ‘Peptit kháng đông buốt xương âm u’ không? Như vậy máu sẽ không bị đóng băng đâu, nhưng với điều kiện là bạch cầu của Mahiro phải chiến thắng được peptit kháng đông.”

“Mau, bây giờ lập tức thực hiện biện pháp ít rủi ro nhất đi, không thì tôi chọc cô đấy!”

Mahiro dí cái nĩa vào gần động mạch cảnh của Nyarlathotep để đe dọa.

“B-Biết rồi... tôi sẽ điều chỉnh nhiệt độ xung quanh Mahiro.”

Nyarlathotep khẽ búng tay. Chỉ một động tác nhỏ thế thôi mà cái lạnh cắt da cắt thịt từ nãy đến giờ dường như tan biến vào hư không, như thể chưa từng tồn tại. Hơi thở phả ra trong veo, làn gió lướt qua má cũng không còn buốt giá.

“Cái này là dựa trên nguyên lý gì vậy?”

“Công nghệ tiên tiến.”

“Đúng là công nghệ tiên tiến thật.”

Có vẻ như không được phép cằn nhằn. Thế nhưng Yasaka Mahiro rất muốn nói với Nyarlathotep rằng, nếu có thể làm điều này dễ dàng đến thế thì đáng lẽ ra cô ấy phải làm ngay từ đầu mới phải.

Dù sao thì, hiện tại chắc không còn vấn đề gì nữa đâu— không, vẫn còn.

“Này, có phải mọi thứ đang trở nên náo nhiệt hơn không?”

Vừa nãy vì quá lạnh nên cậu chẳng buồn để ý xung quanh, nhưng khi nhìn kỹ lại thì thấy dường như số lượng sinh vật gần đó đã tăng lên đáng kể. Hơn nữa, chúng không phải là những loài cá bình thường, mà là những sinh vật khổng lồ như Dagon và Hydra.

Mặt biển vốn nên trống trải, có thể nhìn rõ đường chân trời, giờ đây bỗng trở nên náo nhiệt như một bãi biển mùa hè.

Nếu những sinh vật đó giống với con Dagon mà Yasaka Mahiro và Nyarlathotep đang đi, thì chắc chắn chúng cũng là taxi trên biển. Mà đã là taxi thì hẳn phải có khách. Yasaka Mahiro thử nhìn kỹ lưng của con Dagon gần mình nhất.

Trên đó có một vật thể nhớt nhát nào đó trông giống như loài thân mềm.

Yasaka Mahiro ngẫm nghĩ một lát rồi nhìn sang con taxi biển bên kia.

Trên đó có một vật thể nào đó trông như một búi xúc tu đang cuộn vào nhau, lúc nhúc chuyển động.

“…Này, Nyarlathotep.”

“Có chuyện gì?”

“Mấy cái thứ đó là gì vậy?”

“Là khách đến R’lyeh đấy.”

“Tất cả đều là khách?”

“Đúng vậy, tất cả đều là khách.”

Nyarlathotep đáp lời với vẻ mặt hiển nhiên như thể đó là điều quá đỗi bình thường.

Mặc dù chỉ nhìn hai ví dụ gần đó, nhưng Yasaka Mahiro đã nắm bắt được đại khái. Xem ra những chiếc taxi biển trải khắp mặt biển này, có lẽ đều do người ngoài hành tinh sử dụng.

Nhưng tại sao người ngoài hành tinh lại đổ xô đến R’lyeh nhiều đến vậy? R’lyeh vốn chỉ là chốn đào nguyên riêng của Cthulhu và眷属 (thân thuộc), đối với một số chủng tộc mà nói, nơi đó hẳn phải trong tình trạng đối địch chứ.

“Mấy thứ này đến đây làm gì?”

“Còn phải nói nữa sao, đương nhiên là để chơi rồi, dù gì thì đó cũng là một điểm du lịch nổi tiếng mà.”

“…Hả?”

“Kìa, đã nhìn thấy rồi.”

Nyarlathotep liếc nhìn Yasaka Mahiro đang ngây người, rồi chỉ tay về phía mặt biển đằng trước.

Phía xa xa, dường như có thứ gì đó đang nổi trên mặt biển. Mặc dù bị che khuất bởi sương mù dày đặc nên trông mờ mịt, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra hình dáng, và nó đang ngày càng lớn dần. Con Dagon đang lao về phía đó với tốc độ kinh hồn.

Cuối cùng, vật thể ấy đã hiện ra toàn bộ.

Một hòn đảo.

Đó là một hòn đảo.

Đây có lẽ là thành phố đá R’lyeh đã chìm sâu dưới đáy biển từ thời xa xưa.

Mọi chuyện đến đây vẫn ổn, thế nhưng…

“…Tại sao trên đảo lại sáng đèn rực rỡ vậy?”

Hòn đảo này trông như một ngọn núi cao sừng sững, nhưng lại sáng rực rỡ như thể được treo đầy đèn lồng, chẳng khác nào một khu phố sầm uất đang mời gọi khách.

Những chiếc đèn pha từ mặt đất chiếu lên không trung, quay tròn một cách vô luật, chiếu rọi khắp nơi.

Huýtt!

Đùng!

Lạch bạch, lạch bạch, lạch bạch.

Thậm chí còn bắn cả pháo hoa.

Không biết có phải bị bầu không khí “hoan nghênh” này lây nhiễm hay không, mà những con Dagon và Hydra xung quanh đồng loạt tăng tốc.

Mặc dù trước đó không nhận ra, nhưng trên bầu trời thực ra cũng có những bóng đen khổng lồ đang vỗ cánh bay lượn, cứ thế từng con một bay về phía hòn đảo neon rực rỡ. Nếu Dagon là taxi trên biển, thì những thứ bay trên trời chắc hẳn là máy bay khách.

“Này, Nyarlathotep.”

“Sao vậy, từ nãy đến giờ cậu cứ hỏi mãi thế.”

“Cái đó… nơi chúng ta sắp đến, đúng là R’lyeh mà, phải không?”

“Phải, sao vậy?”

“Vừa nãy cô có nhắc đến chuyện đi chơi phải không?”

“Đương nhiên rồi, đã là đi công viên giải trí thì ngoài chơi ra còn có mục đích gì nữa?”

“Khoan đã, đây mới là trọng điểm! Công viên giải trí? Không phải R’lyeh sao?”

“Ủa, tôi chưa nói với cậu sao? R’lyeh là công viên giải trí số một vũ trụ đấy.”

“…Gì cơ?”

“Công viên giải trí, R’lyeh Park do Công ty Cổ phần Cthulhu điều hành.”

“R… R’lyeh Park?”

Ba chữ vốn dĩ phải rùng rợn đến sởn gai ốc, đằng sau lại thêm một danh từ nghe có vẻ vui vẻ.

“Trong số vô số R’lyeh Park trải khắp vũ trụ, R’lyeh Park nằm trên Trái Đất là nơi được yêu thích nhất.”

“…Hả? Vậy cái lý thuyết về việc Cthulhu giáng trần xuống Trái Đất từ thời xa xưa, xây dựng thành phố đá và tranh giành bá quyền bề mặt với các sinh vật nguyên thủy…”

“Đúng tám chín phần mười đấy. Nhưng khi giáng trần đã là thời hiện đại, hơn nữa Cthulhu không phải một cá nhân mà là một pháp nhân công ty, họ xây dựng không phải thành phố đá mà là công viên giải trí. Hồi đó cũng chẳng có tranh chấp gì với các sinh vật nguyên thủy cả, vì thời gian đã bị đóng băng rồi.”

“…Xin lỗi, tôi không hiểu. Từ đầu tóc đến gót chân của cô, từ Alpha đến Omega, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn không thể hiểu được.”

“Cậu đúng là nói chuyện quá đáng mà.”

Đến tận đây rồi lại nghe được sự thật gây sốc này. R’lyeh đáng lẽ ra phải là một nơi rùng rợn đến sởn gai ốc, hoạt động một cách đầy ác ý, nếu ví von thì có thể coi là biểu tượng của Thần thoại Cthulhu, vậy mà kết quả lại là công viên giải trí. Cái thiết lập ngớ ngẩn này mà bị vô số độc giả trên khắp thế giới biết được, chắc Yasaka Mahiro sẽ bị họ đạp cho đến chết mất.

“Phiền cô giải thích ngắn gọn thôi, với độ khó mà tôi cũng có thể hiểu được.”

“Hết cách với cậu luôn, đúng là đồ thế hệ dâu tây mà… Được rồi, được rồi, tôi biết rồi! Tôi biết rồi, vậy nên xin hãy cất cái nĩa đó đi!”

Yasaka Mahiro thu chiếc nĩa đang giơ cao, chuẩn bị đâm vào mắt cô ấy, cất vào túi.

“Được rồi, nói nhanh đi.”

“Vi thần tuân lệnh. Tóm lại chúng ta phải đến R’lyeh để truy đuổi tổ chức muốn bắt cóc Yasaka Mahiro.”

“Địa điểm là đấu giá phải không?”

“Đúng vậy, và R’lyeh được nhắc đến ở đây chính là hòn đảo nhỏ xa hoa lộng lẫy ngoài biển kia.”

“Cô nói đó là công viên giải trí mà.”

“Chính xác, là một công viên giải trí khổng lồ, R’lyeh Park do người ngoài hành tinh xây dựng dành cho người ngoài hành tinh.”

“Chỗ này tôi không hiểu. Khắp vũ trụ đều có công viên giải trí mà? Tại sao nhất định phải xây một cái ở Trái Đất?”

Nghe Yasaka Mahiro đặt câu hỏi thẳng thắn đó, Nyarlathotep nhếch môi cười với cậu. Biểu cảm đó kỳ lạ đến mức Yasaka Mahiro rất muốn rút chiếc nĩa ra, mặc kệ衝動 (bốc đồng) mà điên cuồng đâm cô ấy.

“Yasaka Mahiro, tôi từng nói rồi, Trái Đất là một hành tinh được bảo vệ, trừ các nhà nhập khẩu được Liên Hiệp Vũ trụ phê duyệt, và những nhân viên liên quan của Cơ quan Bảo vệ Hành tinh ra, những người ngoài hành tinh khác đều bị cấm đến Trái Đất.”

“Cô đúng là từng nói thế.”

Tuy nhiên, nếu đã vậy, thì những người ngoài hành tinh xung quanh đây đến từ đâu? Yasaka Mahiro không nghĩ rằng tất cả những người ngoài hành tinh này đều là nhà nhập khẩu hay nhân viên liên quan của Cơ quan Bảo vệ Hành tinh như Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn đã nói, huống hồ cô ấy còn nói R’lyeh là công viên giải trí, nếu lời đó là thật, thì những người này chắc chắn là du khách.

“Ngoại lệ duy nhất chính là nơi đây, R’lyeh Park. Tính theo giờ địa phương, chỉ khi các chòm sao xếp đúng vị trí vài chục năm một lần, công viên giải trí lớn nhất vũ trụ mới nổi lên, và chỉ trong thời gian này, người ngoài hành tinh bình thường mới được phép đến Trái Đất với mục đích du lịch.”

“Vậy nên tôi mới hỏi, tại sao lại xây công viên giải trí trên Trái Đất?”

“Tôi chẳng phải đã nói rồi sao? Cả vũ trụ đều thèm thuồng ngành giải trí của Trái Đất. Dù được phép đến Trái Đất du lịch, cũng chỉ giới hạn trong R’lyeh Park, những nơi khác đều bị chính quyền quản lý nghiêm ngặt nên không thể đến. Tuy nhiên, chỉ trong thời gian ở R’lyeh Park, người ngoài hành tinh bình thường cũng có thể mua các sản phẩm trên Trái Đất, thực tế thì trong R’lyeh Park có khá nhiều cửa hàng miễn thuế. Nói đơn giản, R’lyeh Park trên Trái Đất giống như một hội chợ bán đồ Đồng nhân.”

“Xin lỗi, tôi suýt thì hiểu rồi, nhưng đến đoạn cuối lại đột nhiên hoàn toàn không hiểu gì cả.”

Huống hồ, tại sao Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn lại hiểu rõ về kiến thức này đến vậy? Nơi đầu tiên cô ấy đến sau khi đặt chân lên Trái Đất cũng là cửa hàng bán đồ Đồng nhân.

Nói cách khác, mục đích của việc xây dựng R’lyeh Park trên Trái Đất là để các sản phẩm của Trái Đất được lưu thông giới hạn trong khoảng thời gian và địa điểm này. Yasaka Mahiro không hiểu đây là chuyện gì, quan hệ nhân quả dường như lộn xộn cả lên, suy nghĩ của người ngoài hành tinh thật sự khiến cậu khó mà hiểu nổi.

“Tuy nhiên, R’lyeh Park cũng không phải là vô điều kiện chào đón du khách, nếu không có vé vào cửa thì hoàn toàn không thể đến Trái Đất, mà vé vào cửa lại rất hot, nên phải bốc thăm mới có được.”

“Cũng phải thôi, nếu mở cửa tự do cho cả vũ trụ ra vào thì cũng đau đầu lắm.”

“Đúng là như vậy.”

Trong vũ trụ vẫn đang không ngừng mở rộng này, chắc hẳn có vô số sinh vật thông minh như sao trời. Một hành tinh chỉ là một hạt bụi từ góc nhìn vũ trụ, hơn nữa một công viên giải trí trên hòn đảo còn nhỏ bé hơn nhiều so với chính hành tinh đó, lại được rất nhiều người ngoài hành tinh tranh giành vé vào cửa bằng cách bốc thăm. Muốn lấy được vé một cách thuận lợi, chắc chắn cần một vận may với xác suất thiên văn học. Quy mô của chuyện này lớn đến một mức độ vô nghĩa.

Về lý do tại sao công viên giải trí R’lyeh lại được xây dựng trên Trái Đất, dù sao thì cũng đành miễn cưỡng chấp nhận vậy.

Vậy thì, nghi vấn tiếp theo.

“Vậy thì, tại sao thời gian lại ngừng lại?”

Mặc dù vừa nãy đã được Nyarlathotep nói lảng sang chuyện khác, nhưng việc thời gian ngừng lại chắc chắn có liên quan đến sự nổi lên của R’lyeh.

“Đây cũng là một trong những biện pháp bảo vệ hành tinh. Cậu thử nghĩ xem, dù đây có là nơi không thể đến được đi chăng nữa, thì một hòn đảo chưa từng tồn tại bỗng nổi lên giữa Thái Bình Dương! Hơn nữa, người ngoài hành tinh từ khắp trong và ngoài Ngân Hà đều đổ về Trái Đất, vậy chẳng phải người dân địa phương, tức là người Trái Đất sẽ nhìn thấy rõ mồn một sao?”

“Ừm, đúng là như vậy.”

“Vậy nên, để người Trái Đất không nhận ra việc R’lyeh nổi lên và người ngoài hành tinh kéo đến, chúng tôi đã đóng băng cả Ngân Hà này, nói cách khác là đóng băng thời gian.”

“Khoan đã, Ngân Hà?”

“Đúng vậy. Nếu chỉ ngừng hoạt động của Trái Đất thì sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng vận hành của các hành tinh khác phải không? Vậy nên chúng tôi không phân biệt sinh vật hay phi sinh vật, mà trực tiếp đóng băng toàn bộ Ngân Hà.”

Cô ấy thản nhiên nói ra những điều kinh người. Các nền văn minh tiên tiến ở phía bên kia vũ trụ dường như có thể thao túng thời gian theo đơn vị Ngân Hà. Đã sở hữu năng lực công nghệ kinh ngạc như vậy, tại sao họ lại cuồng nhiệt với ngành giải trí của hành tinh nhỏ bé này đến thế?

Tuy nhiên, Mahiro cảm thấy có gì đó sai sai.

Cậu thấy tình huống này thật mâu thuẫn.

“Khoan đã, nếu đã nói là bảo vệ các hành tinh, thì ngay từ đầu đừng có xây Công viên giải trí R’lyeh trên Trái Đất chứ? Chẳng phải điều đó sẽ gây ra tác động rất lớn sao?”

“Đây chính là cái khó đây. Dù không thể cản trở sự phát triển lành mạnh của các hành tinh chưa khai thác, nhưng mà nói thật nhé, chúng tôi cũng cực kỳ thèm khát những tác phẩm giải trí do Trái Đất sản xuất đấy. Nói trắng ra là chỉ muốn thò xúc tu ra mà giật lấy thôi!”

“Đừng có dùng xúc tu! Tuyệt đối không được dùng xúc tu!”

“Vì vậy mới phải tìm ra một giải pháp thỏa hiệp như thế này. Các nhà sản xuất được Liên Hiệp Vũ trụ phê duyệt sẽ nhập khẩu sản phẩm của Trái Đất, và Công viên giải trí R’lyeh sẽ nổi lên trong một thời gian giới hạn. Dù sao thì, nếu hạn chế quá nghiêm ngặt mà gây ra bạo loạn thì rắc rối lắm.”

Đây hẳn là cái gọi là “điều khoản đặc biệt” rồi. Rõ ràng là mấy kẻ này chỉ đơn giản là mở rộng các vấn đề xảy ra trên Trái Đất ra quy mô vũ trụ thôi mà? Dù có khác biệt về mức độ, nhưng Mahiro cho rằng bản chất thì vẫn y chang nhau.

Con người không hề đơn độc — dù câu này là một trong những chủ đề của các tác phẩm khoa học viễn tưởng, nhưng đừng nói là cô đơn, Trái Đất thậm chí đã trở thành một phần của thị trường vũ trụ rồi, có bao nhiêu người biết chuyện này chứ? Sự thật dường như còn kỳ diệu hơn cả những gì được kể trong truyện hư cấu.

“Tóm lại là vì thế nên Công viên giải trí R’lyeh mới nổi lên đấy. Nhìn kìa, sắp cập bến rồi!”

Nhìn Nyarlathotep vui vẻ chỉ về phía Công viên giải trí R’lyeh, Mahiro thở dài.

“Xin mời xem, đây chính là công viên giải trí quy mô lớn số một vũ trụ, Công viên giải trí R’lyeh!”

Sau khi cập bến hòn đảo, với hai tấm vé vào cửa không biết Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn kiếm từ đâu ra, hai người đi qua lối vào và bước vào công viên.

Tuy nhiên, Mahiro lại cảm thấy hơi choáng váng.

Tất cả những gì cậu nhìn thấy đều lộn xộn một cách kỳ quái. Nền đá lát xanh đến mức gần như chói mắt, những tòa nhà cũng bị bóp méo theo những cách khó tả. Dọc theo những tòa nhà xếp liền kề, không hiểu sao lại đột ngột biến thành đường đi. Bên trong cửa sổ rõ ràng là nội thất tòa nhà, nhưng lại nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Cứ như thể ai đó đã cố gắng hết sức để kết hợp các đường thẳng và đường cong thành một cấu trúc lừa mắt và vô trật tự.

Nước từ trên cao chảy xuống, nhưng không biết từ lúc nào lại chảy ngược từ dưới thấp lên trên. Nơi đây khiến Mahiro nhớ đến những tác phẩm nghệ thuật đánh lừa thị giác. Ở đây sẽ hoàn toàn mất đi cảm giác thăng bằng, cậu càng ngày càng nghi ngờ mình có thực sự đang đứng trên mặt đất không, hệ tiền đình gần như mất kiểm soát.

Những du khách đến Công viên giải trí R’lyeh càng khiến cảm giác này thêm trầm trọng. Những sinh vật ngoài hành tinh mà cậu vừa thấy trên lưng Dagon, giờ đây đang chen chúc chật kín xung quanh.

Tuy nhiên, trong số đó cũng có những bóng dáng giống hình người. Mahiro nhìn về phía một du khách vừa đi lướt qua, đôi mắt của vị khách đó lồi ra như mắt ếch, da có vảy như cá, cổ có cấu trúc giống vây cá, và giữa các ngón tay có màng da giống chân vịt, rất khó để coi họ là người bình thường. Nói một cách đơn giản là chỉ có hình dáng bên ngoài là người, nhưng bên trong cốt lõi thì lại là quái vật thật sự, có thể coi là Dagon phiên bản nhỏ.

“Cái con nửa người nửa cá kia là cái gì vậy?”

“Mahiro cậu nói gì thế, đó là linh vật của Công viên giải trí R’lyeh đấy, nổi tiếng lắm đấy!”

“Li, linh vật?”

“Đúng vậy, gọi là ‘Innsmouth’. Tiện thể nói luôn, Công ty Cổ phần Cthulhu cực kỳ rắc rối về vấn đề bản quyền, nếu tự ý đạo nhái Innsmouth là sẽ thê thảm lắm đấy! Hơn nữa, công ty này còn gây áp lực lên Liên Hiệp Vũ trụ để kéo dài thời hạn bảo hộ bản quyền trước khi luật bản quyền vũ trụ hết hạn, nên luật bản quyền vũ trụ còn bị một số người mỉa mai là ‘Điều khoản Innsmouth’ nữa cơ.” (Chú thích 18)

“Thôi đủ rồi, đừng nói nữa, chủ đề này nguy hiểm quá.”

Khung cảnh trước mắt đã khiến đầu óc cậu quay cuồng, nói thêm nữa có khi lại bị chấn động não mất.

“Vậy thì, đã khó khăn lắm mới đến đây, chúng ta đi chơi đi?”

“Hả? Bây giờ đâu có thời gian làm mấy chuyện đó chứ?”

“Giống như một buổi hẹn hò vậy, lãng mạn ghê!”

“Cậu có thể nghe tôi nói không?”