Chương 07: Ở lại lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister, tranh chấp với Kurt
"Được rồi, chúng ta đến nơi rồi."
"Tuy nhiên, 『 Dịch Chuyển Tức Thời 』 thực sự tiện lợi nhỉ."
Khi bay đến vương đô, chúng tôi thảo luận với nhóm Erich-niisan về những rắc rối liên quan đến quê nhà sắp tới.
Chúng tôi trở lại lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister một lần nữa.
Nhân tiện, rõ ràng là chúng tôi đã vừa mới chiến đấu hai lần với nhóm Undead mà các mạo hiểm giả bình thường tuyệt đối không muốn gặp phải trong Khu Rừng Thần Bí ngày hôm qua, nhưng kết quả là nó không để lại ấn tượng gì sâu sắc bởi vì chuyện của quê nhà.
Không bằng nói điều duy nhất tôi còn nhớ là thái độ của ông chú biến thành Liche khiến người ta lộ vẻ xúc động.
Ông ấy bỏ mạng bởi vì cuộc viễn chinh vô cùng sai lầm và sự tức giận đó khiến cho ông ta tiến hóa với tốc độ xa hơn những Undead khác và biến thành Liche.
Tuy nhiên, ông ta hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu sau khi phát hiện ra thân thích là tôi và biết được tình hình gia đình từ tôi.
Ông ta chỉ để lại một câu "Nhờ cháu".
Tôi dùng "Thánh Quang" để siêu thoát ông ta lên Thiên Đường và cũng quyết định can thiệp vào sự hỗn loạn của quê nhà.
Mặc dù tôi đã đến nhà Brant ở vương đô và tìm Erich-niisan để thương lượng sau đó, nhưng kết quả là vẫn chưa rõ những gì Klaus nói có phải là sự thật hay không.
Mặc dù mọi thứ không đúng 100% hay sai 100%.
Có lẽ là loại cảm giác này nhỉ?
Hơn nữa, Erich-niisan cũng nói như vậy.
Sức ảnh hưởng của tôi đã quá lớn, bất kể những lời đó có phải là sự thật hay không, nó cũng đã là vấn đề cực kỳ nhỏ nhặt.
Thay vì mất thời gian điều tra loại chuyện này, không bằng nghĩ cách giải quyết sự hỗn loạn của quê nhà.
Erich-niisan nói không sai, mấy chuyện không có ích trong tương lai thì không nên lãng phí nhân lực làm gì cả.
Về phương diện bị người khác căm ghét, dù sao Kurt đã như thế rồi, cho nên không có gì phải quan tâm.
Tôi quyết định tự tay lấy lại lãnh địa của quê nhà.
Tuy là nói như vậy, tôi chẳng muốn phát triển lãnh địa của mình, vì vậy tôi lên kế hoạch chỉ cung cấp vốn và ủy thác phần còn lại cho những người khác.
Nếu như dùng phương thức của kiếp trước để mô tả, khi chơi game mô phỏng lịch sử, bổ nhiệm cấp dưới giỏi chính sự làm Quốc Ti, phái hắn đi quản lý lãnh địa không tiếp giáp với quốc gia đối địch. Sau một khoảng thời gian, nó thực sự không thể tưởng tượng nổi. Bản thân cấp dưới đã tăng cường quốc lực, đưa tiền bạc lẫn vật tư ra tiền tuyến và có lẽ là loại kế hoạch tác chiến này.
[Quốc Ti (国司): Kokushi tương đương với Thái Thú của Trung Quốc. Đứng đầu đơn vị hành chính "quận". ]
Bởi vì lần này không phải đưa tiền bạc và vật tư ra tiền tuyến, cho nên chỉ cần có thể tăng cường quốc lực của lãnh thổ cũng được xem như là thành công rồi.
Nhân tiện, nếu như thất bại, tôi dự định chạy trốn đến Thánh Quốc Urquhart ngay lập tức.
Hi vọng đồ ăn ở Thánh Quốc Urquhart ngon.
Tuy nhiên, tôi biết hải sản ở đó rất ngon, cho nên cái này không cần phải quá lo lắng.
Sau khi nghe xong lời của nhóm Erich-niisan, chúng tôi quyết định trở về lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister vào ngày hôm sau và để cho vệ sĩ đồng hành cùng với chúng tôi.
Chắc hẳn bộ trưởng tài chính Luckner với bộ trưởng quốc phòng Edgar đã dặn dò Erich-niisan về chuyện có thể xảy ra trước đó và người đứng đằng sau chỉ đạo chắc chắn là hai người bọn họ.
Paul-niisan và 5 vệ sĩ được lệnh trở về cùng với chúng tôi.
Hơn nữa, Paul-niisan còn được bổ nhiệm làm quan giám sát địa phương để có lý do chính đáng tiến vào lãnh địa.
Có vẻ như vương quốc không ngại làm đến mức này và họ cũng muốn lợi dụng tiền vốn trong tay tôi để phát triển vùng đất chưa mở mang ở phía nam vương quốc.
Thì ra là như vậy, dù sao đây cũng là dùng tiền của người khác và nó không ảnh hưởng gì đến tài chính của vương quốc dù thất bại.
Quý tộc thật sự là sinh vật đáng ghét.
Sau đó, buổi sáng hôm sau.
Tôi biết được phần lớn hộ vệ ưu tú này đều là con em quý tộc.
Trong đó cũng xen lẫn một người phiền phức.
Đó chính là thân thích của bộ trưởng quốc phòng Edgar, một thiếu nữ tuổi vị thành niên.
Tuy nhiên, bởi vì sở hữu thể chất được gọi là hội chứng anh hùng, cho nên bậc thầy dùng rìu chiến tên là Wilmal • Etol • von • Asgahan kia có sức mạnh khủng khiếp.
Hơn nữa, cô ấy còn là con át chủ bài của bộ trưởng quốc phòng Edgar và đó chắc chắn là ứng cử viên cho vợ lẽ của tôi.
Có lẽ truyền thuyết về hậu cung của tôi sắp bắt đầu từ đây.
Tuy nhiên, tôi ở kiếp trước là người không giỏi xử lý, cho nên tôi thực lòng hi vọng bọn họ có thể tha cho tôi một mạng.
"Nè, Elise."
"Vâng, có chuyện gì vậy?"
Bởi vì số lượng người tăng lên, cho nên chúng tôi đã sử dụng tổng cộng 3 lần "Dịch Chuyển Tức Thời" mới di chuyển đến khu rừng phía sau nhà Baumeister, nhưng hiện giờ tôi đang chú ý đến thiếu nữ tên Wilmal đó.
"Về cô gái kia..."
Nếu như cô ấy lại bắt đầu kêu "đói bụng" thì rất phiền toái, vì vậy tôi đã đưa cho cổ nhiều kẹo trước đó.
Wilmal liếm kéo và dường như đang thảo luận chuyện gì đó với đám vệ sĩ của Paul-niisan.
Có lẽ là họ đang thảo luận về kế hoạch hộ vệ.
"Mặc dù lời nói của cô ấy thực sự hơi ngây thơ, nhưng cổ cũng là người thông minh.
Công việc của đám hộ vệ là bảo vệ tôi.
Cho nên 5 nhân tài bọn họ tập trung một chỗ để thảo luận về kế hoạch, nhưng Wilmal cũng tham gia thảo luận một cách bình thường.
Có vẻ như không thể dựa vào ấn tượng ban đầu để đánh giá cô ấy.
"Em biết cô ấy trước đây không?"
"Em chỉ nghe qua tin đồn mà thôi."
Hình như Wilmal là con gái thứ ba nhà Tòng Nam Tước Asgahan.
Nhà Tòng Nam Tước Asgahan là một gia đình quân nhân và đồng thời cũng là thân thích của bộ trưởng quốc phòng Edgar. Bởi vì họ là nhà Tòng Nam Tước danh dự, cho nên Wilmal có thể đem ra là tiền đặt cược cho cuộc hôn nhân chính trị hay không cũng khiến người ta hoài nghi.
Hơn nữa, điều kiện bất lợi của hội chứng anh hùng.
"Nói tóm lại, nếu như không nạp một lượng lớn thức ăn thì sẽ chết đói, cho nên cái này sẽ là điều kiện bất lợi nếu như không thể phát triển đến mức độ nhất định trước đó."
Mặc dù chỉ cần dạy võ thuật sẽ khiến cho sức chiến đấu của cô ấy trở nên mạnh hơn, nhưng bạn phải chi tiêu gấp mấy lần so với trẻ bình thường cho bữa ăn trước khi đào tạo cô ấy thành như vậy.
Mặc dù tài năng này rất đáng giá, nhưng nhà Tòng Nam Tước Asgahan không thể chi tiêu hết tiền cho cô ấy.
Nhà Tòng Nam Tước Asgahan không giàu có đến mức có thể khiến cho người đời ghen tị.
Nếu như là đàn ông, thì có thể tham gia vào quân đội hay thành danh tại đại hội võ thuật bằng sức mạnh kia và ở rể nhà quý tộc chỉ có con gái bằng phần chiến công kia.
Thế nhưng Wilmal là phụ nữ.
Đánh giá từ tình hình hiện tại của quốc gia này, ngoại trừ làm mạo hiểm giả, thì chốn dung thân cho loại người giống như cô ấy ít đến không ngờ.
"Tuy nhiên, hình như cô gái đó cũng rất kiên cường từ nhỏ."
"Paul-niisan?"
"Anh nghe được từ cận thần của bộ trưởng quốc phòng Edgar."
Wilmal không hề ngốc, cho nên cô ấy dường như không muốn gây ra quá nhiều rắc rối cho gia đình.
Cô ấy được mang đến nhà bộ trưởng quốc phòng Edgar lúc khoảng 10 tuổi.
Wilmal thể hiện sức mạnh của mình ở trước mặt bộ trưởng quốc phòng Edgar và chào hàng bản thân với ngài ấy.
Mặc dù phụ nữ không dễ sử dụng lắm, nhưng con cờ đương nhiên là càng nhiều càng tốt đối với đại quý tộc như bộ trưởng quốc phòng Edgar.
"Cảm thấy Wilmal có thể hữu dụng, bộ trưởng quốc phòng Edgar không chỉ dưỡng dục cô ấy, mà còn đào tào cho cổ nữa."
Ngoại trừ việc giúp cô ấy có thể sử dụng rìu chiến với vẻ ngoài tàn bạo đó một cách hiệu quả, hình như bộ trưởng quốc phòng Edgar còn giúp đỡ cô ấy chi phí học và ăn uống.
Sau đó, cuối cùng thì hiện giờ bộ trưởng quốc phòng Edgar cũng tìm được cách sử dụng cô ấy hiệu quả nhất.
Nếu như hiện giờ cho những cô gái khác tiếp cận tôi một cách quá lộ liễu, rất có thể bị Hồng Y Hohenheim than phiền
Tuy nhiên, nếu như một người phụ nữ có thể đảm nhiệm cùng lúc công việc hộ vệ lẫn mạo hiểm giả, đến ngay cả Hồng Y Hohenheim cũng không thể than phiền.
"Well hiện giờ cũng là một mạo hiểm giả. Thế nên, cho dù mang đến tiểu thư quý tộc cho một cuộc hôn nhân chính trị đến cũng vô ích nhỉ?"
"Đúng vậy, bởi vì kiểu người như vậy chỉ biết cản trở."
Mặc dù hiện giờ tôi gác lại công việc bởi vì chuyện của quê nhà, nhưng tôi dự định dẫn các thành viên trong tổ đội đi làm việc ở mọi nơi trên vương quốc với thân phận mạo hiểm giả sau này. Cho dù giới thiệu loại đại tiểu thư quý tộc đó cho tôi, nó chỉ mang đến rắc rối cho tôi mà thôi.
"Nếu như là Wilmal, nó chẳng bất thường chút nào."
Cô ấy không chỉ có thể tiến vào lãnh thổ ma vật và chiến đấu như một mạo hiểm giả, mà cũng có thể làm vệ sĩ cho tôi giống như lần này.
Có thể nói rằng đây là nhân tài phù hợp để ở bên cạnh tôi.
"Wilmal sẽ đi theo Well sau này."
"Ồ..."
Trong lúc tôi đang nói chuyện với Paul-niisan, hình như năm người còn lại đã bàn bạc xong.
Mặc dù năm người đó là vệ sĩ của tôi, nhưng Paul-niisan cũng có công việc của quan giám sát địa phương.
Tuy là nói như vậy, nếu như theo thông thường thì cần phải gửi đi thông báo trước tiên, quan giám sát địa phương sẽ đi mất nửa tháng đường núi đến đây và xuất hiện cùng với chúng tôi. Hơn nữa, Paul-niisan vẫn là trưởng đoàn và kiểu gì Kurt cũng cho rằng đằng sau có những ý đồ khác.
Kiểu gì anh ấy cũng phát hiện ra chính phủ quốc gia có sự bất mãn đối với thể chế thống trị của lãnh địa này.
Ở phương diện nào đó, đây được xem như là là một lời tuyên chiến.
"Mặc dù không biết phụ thân đang nghĩ gì, nhưng oán hận của Kurt-niisan chắc chắn nhắm vào anh. Điều này có thể giảm bớt áp lực của Well."
Bất kể như thế nào, Paul-niisan kiểu gì cũng phải đi chào hỏi phụ thân và Kurt trước tiên.
Bởi vì anh ấy đến đây với thân phận quan giám sát địa phương.
"Nhóm Sieghard chịu sự quản lý của đội an ninh và còn là con em quý tộc, cho nên họ được chỉ định làm thành viên của đoàn thanh tra."
Vì vậy bọn họ cũng phải đi chào hỏi với Paul-niisan.
"Tuy nhiên, Wilmal không phải là thành viên của đoàn này."
"Tôi là hộ vệ cá nhân của Nam Tước Baumeister."
Wilmal vừa ăn kẹo tôi cho vừa giải thích rõ công việc của mình.
Tuy nhiên, may mà cô ấy không bị tiểu đường.
"Ngoài ra, tôi cần phải đáp ứng nhu cầu của ngài ấy nữa."
"Cái này cần phải bàn bạc lại."
"Nếu như Nam Tước Baumeister đã nói như vậy."
Wilmal không khăng khăng muốn ngủ cùng với tôi.
Mặc dù tôi không rõ đây là vì cô ấy không hiểu rõ ý nghĩa hay cô ấy cho rằng quá cương quyết cũng không tốt.
Nói tóm lại, cô ấy lại tiếp tục cắn kẹo.
Không phải là liếm, mà là ăn trực tiếp.
"Kẹo đó ăn ngon không?"
"Ngon lắm, tôi cũng rất muốn ăn kẹo của cửa tiệm này trước kia. Nhưng bản thân tôi không thể mua được."
Bởi vì nó là kẹo từ một cửa hàng dành riêng cho quý tộc ở vương đô, cho nên Wilmal hình như chưa bao giờ ăn trước kia.
Bất kể là ở gia đình hay nhà bộ trưởng quốc phòng Edgar đang chăm sóc cô ấy, cổ đều không thể đưa ra yêu cầu xa xỉ như vậy được.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy cô gái này hơi đáng thương.
Cho dù đây chính là ý đồ của bộ trưởng quốc phòng Edgar.
"Tuy nhiên, tôi cảm thấy liếm kẹo vẫn ngon hơn."
"Lần sau tôi sẽ làm như vậy."
Nói tóm lại, mục đích và bàn bạc trước đó của tất cả mọi người đều kết thúc.
Chúng tôi đi ra khỏi khu rừng phía sau nhà Baumeister với số lượng thành viên tăng lên 12 người và đi tìm phụ thân với Kurt.
"Paul... Không, phải gọi là ngài Baumeister mới phải"
Hai năm trước, Paul-niisan gần như được trao tặng tước vị Hiệp Sĩ danh dự cùng lúc Helmut-niisan ở rể nhà Baumeister ở vương đô.
Vì vậy, phụ thân vẫn coi anh ấy là quý tộc cùng tước vị dù đối phương là con trai ruột của mình.
Tuy nhiên, bao gồm nhà Nam Tước của tôi, nhà tước Hiệp Sĩ danh dự mới và cả lãnh địa này, số lượng nhà Baumeister không ngừng gia tăng giống như Amoeba vậy.
[Amoeba: hay còn gọi là trùng a mip. Là một chi động vật nguyên sinh bao gồm các sinh vật đơn bào không có hình dạng nhất định. Ở đây ám chỉ tốc độ gia tăng nhanh và nhiều. ]
"Đã lâu không gặp, thưa phụ thân. Thực ra thì con mới được vương quốc bổ nhiệm làm quan giám sát địa phương vài ngày trước."
Mặc dù lãnh địa này rõ ràng đã kiến tạo hơn 100 năm, nhưng chính phủ quốc gia chưa từng phái quan giám sát đến một lần nào cũng là chuyện rất kỳ lạ. Tuy nhiên, cân nhắc đến thời gian di chuyển cần thiết cho việc thanh tra, quả thực là không thể tùy tiện phái người đến.
Cho nên lần này chính phủ vương quốc để cho người có thể di chuyển bằng ma pháp như tôi làm người vận chuyển và bổ nhiệm Paul-niisan chịu sự quản lý của đội an ninh vương đô quen thuộc hiện trường làm quan giám sát.
Paul-niisan vừa giải thích rõ vừa lấy ra thư bổ nhiệm làm quan giám sát chính thức được chính phủ quốc gia ban hành và lệnh hợp tác của chính phủ quốc gia giao phụ thân, yêu cầu người hỗ trợ việc thanh tra.
"Mặc dù chỉ có thể nói đến đây, nhưng sự thật về quan thanh tra địa phương cũng giống như trong tin đồn, cho nên người không cần phải cảnh giác quá làm gì."
"Có rất ít tội phạm ở trong lãnh địa chúng tôi."
"Con cũng biết điều này."
Paul-niisan và phụ thân đều giả ngu nói với nhau.
Bao gồm cả bản thân Paul-niisan, mọi người đều biết rõ tại sao anh ấy đến đây.
"Vậy thì, Nam Tước-sama bên cạnh thì sao?"
"Thật thô lỗ, Kurt-sama."
Mặc dù biểu cảm của Kurt căng thẳng hơn sau khi nhìn thấy mặt Paul-niisan, nhưng anh ấy hỏi mục đích chuyến ghé thăm của tôi sau đó.
Rốt cuộc nhiệm vụ đàm phán vài ngày trước đó là thành công? Hay là thất bại?
Mặc dù kết quả chắc chắn là một trong hai cái đó.
"Nhiệm vụ đã thành công. Công việc thu hồi di vật của quân chư hầu nhà Baumeister cũng hoàn thành phần lớn."
"Thế à."
"Về chuyện di vật, cái này chỉ có thể mời thân nhân của người chết đến tận mắt xác nhận."
Chỉ cần tập trung thân nhân của người chết đến một nơi nhất định khi làm như vậy là được.
Tôi nhớ số lượng người hi sinh của quân chư hầu nhà Baumeiset là 77, vì vậy nơi có thể chứa tất cả thân nhân của người chết cũng chỉ có quảng trường từng tổ chức phiên chợ trước kia.
"Hãy bảo bọn họ tập trung vào buổi tối để xác nhận di vật."
"Không, không cần thiết. Cứ để mọi thứ y nguyên."
"Hả?"
Thế nhưng, lúc này Kurt lại nói ra lời ngu ngốc.
"Nơi này của chúng ta là vùng nông thôn nghèo khó. Nếu như tùy tiện tổ chức phiên chợ giống như lần trước, thì chúng ta phải riệu tập người dân và nó chỉ mang đến rắc rối mà thôi. Chuyện xác nhận di vật, cứ giao cho con xử lý là được rồi."
"Không, cho phép tôi từ chối."
"Ngươi nói cái gì!"
"Mày thực sự muốn tao nổi điên lên, đúng không?"
Có lẽ là vì có chủ ý không hay ho, cho nên mới tức giận.
Về cơ bản, người ủy thác tôi là Công Tước Bleichroder.
Nếu như người ủy thác từng nói rằng ngài ấy mong muốn trả lại di vật cho thân nhân của người chết, vậy thì tôi nhất định phải xác nhận chuyện này có được thực hiện hay không.
Nếu như giao hết cho Kurt xử lý, có lẽ anh ấy sẽ bỏ hết mọi thứ vào trong túi mình.
Mặc dù anh ấy không đến mức chiếm cả đống vũ khí hay trang bị rỉ sét làm của riêng, nhưng chúng tôi gần như mang về tất cả di vật như túi tiền.
Cái đó dường như là thành quả của việc đi săn trong cuộc viễn chinh, các binh lính cũng nhận được khoản thù lao tạm thời từ Công Tước Bleichroder tiền nhiệm. Bên trong túi tiền chứa nhiều đồng tiền hơn so với tưởng tượng.
" (Đến ngay cả bên trong ví tiền của di vật cũng muốn chiếm làm của riêng... ) Bởi vì Công Tước Bleichroder có căn dặn tôi phải chịu trách nhiệm việc này và trực tiếp trả di vật lại cho thân nhân của người chết."
"Tên khốn nhà ngươi! Nhưng lãnh địa này là của ta!"
"Người dự định trở thành lãnh chúa tiếp theo, đúng không? Ngài Baumeister?"
Mặt Kurt lại đỏ hơn nữa trước lời châm chọc của tôi.
Có lẽ anh ấy cảm thấy tình hình này không ổn cho lắm.
Phụ thân hiếm khi giành trước trả lời tôi.
"Việc triệu tập thân nhân của người chết xác nhận di vật không thành vấn đề, nhưng thật sự có cách phân biệt sao?"
"Thực ra nó vẫn dễ dàng hơn so với quân chư hầu nhà Bleichroder."
Về tình trạng của quân chư hầu nhà Bleichroder, trang bị của người đứng đầu tiền nhiệm, các cán bộ và ma pháp sư không giống nhau và rất dễ dàng phân biệt.
Tuy nhiên, nếu như là binh lính bình thường, bởi vì trang bị của mọi người đều giống nhau, cho nên rất khó phân biệt tất cả mọi người.
Ngược lại, quân chư hầu nhà Baumeister phân biệt khá dễ dàng.
Bởi vì trang bị của mỗi cá nhân đều không thống nhất.
"Ta hiểu rồi. Ta cho phép các người làm như vậy. Cứ bảo thân nhân của người chết đến quảng trưởng xác nhận di vật vào buổi tối đi."
Chọn vào buổi tối, là vì khi đó đã kết thúc việc làm nông.
"Mặc dù bên trong lãnh địa hẳn là không có loại người giả danh thân nhân người chết, nhưng để tránh có người như vậy lừa đảo lấy di vật thì các người có thể bảo Klaus đến hỗ trợ."
Phụ thân lộ ra vẻ mặt hơi u ám và bảo chúng tôi có thể tìm Klaus nhờ hỗ trợ.
Phụ thân với Klaus.
Bởi vì nghiệp của quá khứ, mà mối quan hệ của hai người họ thực sự không tốt chút nào.
Tuy nhiên, cân nhắc đến năng lực, phụ thân vốn không thể không bổ nhiệm Klaus.
Hơn nữa, hình như người cũng biết Kurt chỉ biết tạo thêm phiền phức hơn nữa nếu đem công việc này giao cho ảnh.
"Hôm nay nói đến đây là được rồi nhỉ? Còn về quan giám sát-sama, ta sẽ dẫn ngài ấy đi thị sát bên trong lãnh địa."
Hình như hôm nay phụ thân dự định dẫn Paul-niisan đi thị sát lãnh địa.
Mặc dù Paul-niian sẽ làm công việc của quan giám sát địa phương ban đầu, nhưng ngay cả Kurt cũng phát hiện ra đám Paul-niisan là vệ sĩ của tôi.
Tuy là nói như vậy, nhưng không thể vứt bỏ danh nghĩa bên ngoài. Phụ thân dẫn Paul-niisan đi thị sát lãnh địa như thể không có chuyện gì xảy ra và Paul-niisan cũng đi kiểm tra xem trong lãnh địa quen thuộc có vấn đề trị an hay không mang tính tượng trưng.
Tôi bên trong đã là một ông chú và trong lòng nghĩ "đây chính là người lớn".
"Nhân tiện, hôm nay Nam Tước Baumeister-sama có kế hoạch gì không?"
Bởi vì buổi tối mới phải bắt đầu phân biệt di vật, phụ thân hỏi tôi dự định làm gì trước lúc đó.
"Chúng tôi có rất nhiều người phải ở đây vài ngày, cho nên nếu như có thể..."
"Ừm, thực sự cần thiết phải đi săn hay thu thập."
Nếu như không làm như vậy, có khả năng là sắp tới bạn sẽ được ăn những chiếc bánh mì đen khô cứng và súp vô vị đó.
Tôi hiện giờ, thật sự không muốn ăn những thứ đó chút nào.
"Tôi cho phép các người đi săn và thu thập, nhưng trước đó..."
"Trước đó?"
Phụ thân nhắc nhở tôi đã quên một chuyện quan trọng nhất.
"Mẫu thân, đã lâu không gặp."
"Thành thực xin lỗi khi mấy ngày trước không đến chào hỏi người."
Phụ thân nhắc nhở tôi và Paul-niisan chưa đi gặp mẫu thân sau khi về nhà.
Thay vì nói quốc gia này 'trọng nam khinh nữ', không bằng nói Paul-niisan vốn có công việc của quan giám sát địa phương trong người và công việc phải được ưu tiên.
Hơn nữa, rõ ràng là chúng tôi với nhóm phụ thân đang nói về công việc, nếu như miễn cưỡng để cho mẫu thân tham gia sẽ biến thành cái dạng gì chứ?
Bởi vì đó là tình cảnh hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm ruột thịt và chỉ trách mắng lẫn nhau, cho nên mẫu thân sẽ giữ im lặng suốt.
Tồi tệ hơn, một ngày trước khi đi Thanh Tẩy ở Khu Rừng Thần Bí, tôi cũng không gặp mẫu thân.
Mặc dù cái đó là do Kurt hại tôi không có thời gian.
"Không, tôi biết vị trí hiện giờ của Wendelin rất vất vả."
Giống như chị dâu cả Amalie là bà xã của Kurt, mẫu thân cũng là người xuất giá đến đây từ vùng khác, cho nên người hiểu rất rõ lãnh địa khép kín đến mức nào.
Bởi vì sự tồn tại của tôi, nơi này có thể dễ dàng tiến hành giao dịch với những lãnh địa khác trong tương lai.
Có hơn một nửa người dân mang theo mong đợi đối với sự thật này, nhưng có người cho rằng nó không dễ dàng như vậy và chỉ cần duy trì cuộc sống hiện tại là đủ rồi.
Người già của làng chính ủng hộ Kurt là kiểu này.
Suy xét đến tổ tiên trước đây của họ là cư dân của khu ổ chuột, cuộc sống hiện giờ thật sự đủ rồi.
Thay vào đó, sự tồn tại giống như tôi sẽ phá vỡ trật tự bên trong lãnh địa và chỉ là một trở ngại đối với bọn họ.
Bởi vì bọn họ hi vọng rằng mình có thể nhận được đãi ngộ tốt hơn cư dân của những làng khác nếu như ủng hộ phụ thân và người thừa kế Kurt của người.
"Nhân tiện, hai đứa cũng trưởng thành rồi."
Rõ ràng là đứa trẻ được mình vất vả sinh ra, nhưng cả hai gần như không có cơ hội gặp nhau bởi vì vị trí thay đổi quá nhanh.
Cho dù đây là mẫu thân của kiếp thứ hai, nhưng cái này vẫn khiến cho người ta cảm thấy hơi khó chịu.
"Mẫu thân, con chỉ là hàng tặng kèm của Wendelin."
Cân nhắc đến chỉ có tôi với Paul-niisan có thể nói chuyện riêng với mẫu thân một cách bình thường, cho nên chỉ có hai chúng tôi đi vào phòng riêng của mẫu thân.
Vì vậy Paul-niisan bác bỏ lời mẫu thân một cách hơi mỉa mai.
Nếu được như Erich dựa vào thực lực trở thành con rể nhà Brant thì không có gì để nói, nhưng con và Helmut đều cảm thấy, tuy đều là phận làm anh nhưng lại không thể so sánh được. Dù chỉ là được như Kurt, vô lo vô nghĩ. Cái đó đã được xem như là có phước rồi.
"Nó sẽ khác nếu như giống Erich ở rể nhà Brant bằng chính sức mình, nhưng con và Helmut đều cảm thấy mình là anh trai thật sự quá vô dụng. Cho dù tùy tiện giống Kurt-niisan cũng vô nghĩa. Bọn con đều cảm thấy mình rất may mắn."
Nhờ đứa em trai, họ mới có cơ hội thừa kế tước vị quý tộc.
Tôi cũng hiểu rất rõ tâm trạng này của Paul-niisan.
"Mẹ cũng cảm thấy Kurt rất kỳ lạ. Nhưng mẹ không có quyền lên tiếng ở lãnh địa này."
Ở vùng nông thôn địa phương này, mẫu thân đã nhắc nhở Kurt rằng nó có thể gây ra hỗn loạn giữa thế lực bảo thủ.
Mặc dù vô cùng đáng tiếc, nhưng nơi này chính là vùng đất như vậy.
Mặc dù phụ thân và Kurt đều giao công việc tính toán cho Klaus xử lý, nhưng trên thực tế là mẫu thân với chị dâu cả Amalia cũng có năng lực tính toán ở mức độ nhất định, mà không cần phải làm như vậy.
Tuy nhiên, nếu như phụ nữ tham gia vào khía cạnh này, họ sẽ bị coi như là quá kiêu ngạo.
Nhờ thế, Klaus với phụ thân duy trì mối quan hệ hiểu lầm lẫn nhau suốt và điều này thật sự là một thực tế khiến người ta không thể cười nổi.
"Hiện giờ chỉ có thể đi từng bước một. Đừng nói về chuyện này nữa. Nghe nói Helmut và Paul đã kết hôn trong khi Wendelin cũng có vị hôn thê."
"Vâng."
Giống như lần này, tôi có thể cho người xem ảnh nếu như ở kiếp trước.
Thực ra thì thế giới này cũng có máy ảnh, nhưng bởi vì đó là ma pháp cụ, cho nên giá cả vô cùng đắt đỏ và quý tộc hạ cấp vốn không thể mua nổi.
Tuy là nói như vậy, nhưng cái này ám chỉ tình trạng của Paul-niisan và tôi không đến mức không thể mua nổi máy ảnh.
Chỉ là tôi chẳng có chút hứng thú nào đối với máy ảnh, cho nên không mua nó mà thôi.
"Elise cũng nói rằng cô ấy muốn chào hỏi mẫu thân."
"Mẹ biết rồi. Con còn có những ứng cử viên vợ lẽ khác nhỉ? Mang bọn họ đến đi."
Tôi giới thiệu nhóm Elise vốn đứng chờ ở bên ngoài, cho mẫu thân.
Elise duy trì thái độ nghiêm túc theo lễ nghi của quý tộc, Ina hơi căng thẳng và áp dụng cách thông thường.
Đến ngay cả Louise cũng căng thẳng đến mức giới thiệu bản thân một cách bình tĩnh.
"Tình cảm giữa mẹ với Leila không tốt cho lắm, nhưng ít nhất nó không biểu hiện ra công khai. Nói đến đây, giao hảo giữa mẫu thân mẹ và vợ bé cũng rất tệ."
Hình như mối quan hệ giữa mẫu thân và Leila-san không đến mức vô cùng ghét đối phương hay cảm thấy chán ghét khó chịu.
Tuy nhiên, bởi vì cả hai vẫn khó chịu khi ở chung một chỗ, cho nên hai bên vẫn giữ khoảng cách nhất định với nhau.
Tình hình đại khái là như vậy.
"Xin người hãy yên tâm, thưa mẹ chồng. Chúng con là thành viên trong cùng một tổ đội."
"Vâng, ba người phải 'đồng tâm hiệp lực' mới được."
"Bởi vì người xung quanh cực kỳ muốn cho Well... Không phải, giới thiệu vợ lẽ cho Wendelin-sama."
"Hình như là như vậy nhỉ."
Mẫu thân đã nhìn thấy Wilmal đứng ở bên cạnh tôi trước khi vào phòng.
Chỉ cần nhìn thấy tình hình hiện tại của tôi là có thể đoán ra được người khác kiên quyết phái tôi đến đây.
"Sau khi Wendelin trở về quê hương, bên trong lãnh địa này có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Mấy đứa phải ủng hộ nó. Là một người mẹ, đó là những gì ta có thể nói."
Có lẽ mẫu thân cũng muốn nhờ chúng tôi bảo vệ Kurt an toàn.
Tuy nhiên, nếu như vì quá để ý đến chuyện này, mà hại tôi và Paul-niisan gặp phải chuyện gì đó, kết quả đó vẫn vô nghĩa.
Nói tóm lại, người hi vọng chúng tôi có thể ưu tiên cho sự an toàn của bản thân.
Hình như mẫu thân nghĩ như vậy.
"Ano... Mẫu thân..."
"Dù sao nơi này cũng là vùng đất xa xôi, lãnh địa nông thôn 'trọng nam khinh nữ'. Mọi người chắc cũng coi thường bà già này."
Bất kể tình hình về sau trở nên như thế nào, nó thực sự không có khả năng tổn hại đến bất kỳ quyền lực chính trị của mẫu thân.
Cho dù có chuyện gì đó xảy ra với phụ thân và Kurt, mọi người cũng biết rằng lúc thu dọn tàn cuộc trong tương lai, chắc chắn phải cần đến sức mạnh của mẫu thân.
Cho nên mẫu thân cũng biết mình an toàn.
"Nhưng thành thực mà nói, ta vẫn hi vọng không có chuyện gì xảy ra cả."
"Không, cái đó..."
"Ta biết. Đây chỉ là mong muốn của riêng ta mà thôi."
Cho dù bây giờ không xảy ra chuyện gì, kết quả đó vẫn giống như vậy nếu như lãnh địa lại nhanh chóng rơi vào hỗn loạn một lần nữa trong tương lai.
Cho dù nó gây ra kết quả tàn khốc, nhưng bạn vẫn phải chờ đến khi mọi thứ xảy ra mới có thể tiến hành xử lý.
"Wendelin, Paul. Ta chỉ hi vọng nạn nhân sẽ ít hơn một chút."
"Vâng."
Tôi và Paul-niisan chỉ có thể im lặng cúi đầu xuống.
"Nhân tiện, bây giờ chủ yếu là phải chờ lệnh nhỉ?"
"Cũng có thể nói đó là nghỉ phép."
Sau khi kết thúc cuộc gặp mặt và nói chuyện với mẫu thân, chúng tôi lập tức bay trở về Breitburg.
Sau đó, tôi đem hầu hết vật phẩm thu được từ lần Thanh Tẩy này giao cho Công Tước Bleichroder.
Chỉ để lại những thứ có thể là di vật của quân chư hầu nhà Baumeister.
May mắn thay, bởi vì hai đội quân tách ra hành động, cho nên khả năng tính sai không cao lắm.
Hơn nữa, trang bị hai bên vốn khác nhau, cho nên công việc phân biệt rất dễ dàng.
Ngoại trừ đem di vật trả lại cho thân nhân của người tử trận thuộc quân chư hầu nhà Bleichroder ra, tôi còn phải mang xương rồng và ma thạch thu được đi giám định.
Bởi vì Công Tước Bleichroder nói rằng tất cả mất khoảng 1 tuần, cho nên chúng tôi cũng ở lại lãnh địa Baumeister chờ lệnh đến lúc đó.
Dẫu sao, chúng tôi còn phải đem di vật trả lại cho thân nhân của người tử trận thuộc quân chư hầu nhà Baumeister và nộp 30% tiền lãi dưới dạng tiền thuế.
Kết quả là chúng tôi hiện giờ đang săn bắn và thu thập ở trong khu rừng phía sau nhà mình.
Bởi vì Klaus cho rằng lần này đến ở nhà gia tộc chi nhánh lần nữa không ổn thỏa cho lắm, vì vậy chúng tôi đã mượn một nhà dân trống gần nhà gia tộc gốc từ phụ thân.
Trên thực tế, nhà dân trống đó hình như là nhà mà phụ thân Klaus từng sống khi làm trưởng làng.
"Cho đến vài năm trước, nơi đó được sử dụng làm nơi để nông cụ và lúa mì dự phòng. Hiện giờ chỉ là một căn nhà trống và chúng tôi đã quét dọn trước đó."
"Vậy thì, chúng tôi sẽ không khách khí mượn."
Mặc dù không thể ở nhà gia tộc chi nhánh, nhưng nếu như ở nhờ nhà gia tộc gốc thì mỗi lần nhìn thấy Kurt, đều khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Hơn nữa, dù sao đó cũng là nhà của anh ấy, ai biết được anh ấy có chủ ý xấu xa nào hay không.
"Để cho nhóm Paul-sama ở đó với nhau thì sao?"
"Cũng được."
Dưới sự sắp xếp hoàn mỹ của Klaus, chúng tôi quyết định chỗ ở.
Mặc dù tôi lưu tâm đến ý đồ của ông ta, nhưng 12 người từ bên ngoài đến ở chung một chỗ và đồ ăn phải tự chuẩn bị.
Mặc dù loại chuyện này sẽ không xảy ra, nhưng nguy cơ bị người khác hạ độc cũng thấp không ít.
Nếu không, thì cũng có ma pháp "Giải Độc", cho nên cái này không cần phải quá lo lắng.
"Đám Paul-san chắc hẳn rất vất vả nhỉ?"
"Cái này đúng ở mức độ nào đó."
Ngoại trừ Wilmal ra, hiện giờ đám Paul-niisan đang thị sát lãnh địa dưới sự hướng dẫn của phụ thân trên danh nghĩa quan giám sát địa phương.
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lãnh địa này thường không có tội phạm.
Cùng lắm chỉ có những người dân có giao hảo không tốt mới cãi nhau hay ẩu đả.
Mặc dù phụ thân và Paul-niisan cũng tạm thời tiến hành thị sát trên danh nghĩa, nhưng cả hai đều nghĩ rằng đó chỉ là một trò hề mà thôi.
"Haiz, dẫu sao chúng ta không thể chủ động tạo ra rắc rối."
"Đúng vậy."
Bởi vì bên trong lãnh địa phát sinh vấn đề, cho nên chúng tôi mới giúp thu dọn.
Sau đó, ép người quyền lực nhất là phụ thân phải về hưu và nhân tiện khiến cho Kurt chịu trách nhiệm bị phế truất.
Mặc dù cái này có khả năng xảy ra nhất trong tương lai, nhưng bởi vì chúng tôi không thể chủ động hành động, cho nên hiện giờ chỉ có thể duy trì trạng thái nghỉ phép kiêm chờ lệnh giống như thế này.
Thế nhưng, cho dù chúng tôi không làm gì cả, thì cứ ở đây là có thể xem như là sự khiêu khích.
"Well-sama, nơi này rất nhiều quả mâm xôi dại."
"Cố gắng hái nhiều hơn một chút."
"Nước ép mâm xôi dại."
Các thành viên vẫn tiến vào rừng như thường lệ và nhóm Paul-niisan cố gắng âm thầm đưa Wilmal cho tôi dưới danh nghĩa vệ sĩ cá nhân.
Lý do tại sao cô ấy gọi tôi là "Well-sama", là vì tôi yêu cầu cổ đừng gọi tôi là "Nam Tước Baumeister-sama" nữa.
"Hình như cô gái kia rất thuần thục nhỉ?"
Wilmal cũng thu thập được mâm xôi dại với khoai lang cùng các thành viên nữ khác và động tác của cô ấy vô cùng thuần thục.
"Trên thực tế, hình như cô ấy thật sự rất thuần thục."
Cho dù có nhận sự trợ giúp của bộ trưởng quốc phòng, nhưng dù sao cô ấy vẫn phải ăn rất nhiều mới có thể sống nổi.
Vì vậy, cô ấy dường như sẽ đến khu rừng ở ngoại ô vương đô săn bắn và thu thập mỗi khi có thời gian rảnh rỗi.
"Trông giống như một tay lão luyện nhỉ."
"Ừm ——"
Một tiếng sau đó, chúng tôi chuyển đến vùng đất chưa mở mang săn bắn sau khi thu thập đủ rau núi, mâm xôi dại, khoai lang và trái cây.
Mặc dù trong rừng có thể bắt gặp con mồi, nhưng con mồi của vùng đất chưa mở mang vẫn lớn hơn và nhiều hơn.
Ngược lại, động vật hoang dã ở đó lại vô cùng hung dữ và đây cũng là một trong những lý do tại sao mà nhà Baumeister không tiến hành điều tra nơi đó.
"Chó gói, gấu, heo, nai và thỏ thảo nguyên. Chủ yếu là những loại này nhỉ?"
Lâu rồi tôi mới dùng cung tên đi săn thỏ thảo nguyên cùng với Erw.
Có vẻ như kỹ thuật đã kém đi rất nhiều so với tưởng tượng và hai người chúng tôi chỉ săn được 10 con.
Tôi lập tức dùng ma pháp rút máu và thu vào trong túi ma thuật.
"Well, con mồi ở đây rất nhiều."
"Bởi vì đây là vùng đất chưa mở mang mà."
Ina săn được mấy con nai bằng ném trường thương vui vẻ nói.
"Louise thì sao?"
"Cô ấy phát hiện được heo rừng."
Ở vùng thảo nguyên cách đây không xa, Louise khiêu khích con heo rừng phát hiện được và nhảy lên bầu trời né tránh thế công lao tới của đối phương. Cô ấy nhanh chóng thưởng cho con heo rừng một quyền lên đầu trước khi nó hoàn toàn vọt qua và con heo rừng khổng lồ đó bị xử lý một cách dễ dàng.
"Well, rút máu giúp mình đi."
"Mình biết rồi. Ế, Elise và Wilmal thì sao?"
Tôi dùng ma pháp rút máu con heo được Louise vác đến, thu vào trong túi tiếp và sau đó phát hiện không thấy bóng dáng Elise với Wilmal đâu.
"Mình ở đây."
Suy nghĩ kỹ một chút, Elise vốn không biết săn bắn.
Vì vậy, cô ấy dường như thu thập thực vật ăn được ở gần đó.
"Wilmal-san chắc hẳn ở đằng đó."
Tôi nhìn về hướng Elise chỉ và phát hiện Wilmal đang chiến đấu với thứ gì đó khủng khiếp.
Cô ấy đang đối mặt với con gấu khổng lồ mà ngay cả thảo nguyên này cũng rất khó nhìn thấy và tổng chiều cao khoảng 4 mét.
"Đó là..."
Nếu như là tôi, kiểu gì cũng bị nó giết ngay lập tức trong tình huống không sử dụng ma pháp.
Đến ngay cả Wilmal vẫn gặp chút khó khăn khi đối mặt với con gấu khổng lồ đó, cho nên tôi vội vàng chạy đến hỗ trợ.
Thế nhưng hành động của Wilmal hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của chúng tôi.
"Lâu rồi chưa được ăn thịt một cách thỏa thuê."
Wilmal nhảy bật lên và nhanh chóng vung rìu chiến khổng lồ chém bay đầu của con gấu.
Máu tươi của con gấu mất đầu đứng ở trước mặt Wilmal phun trào như suối từ vết thương.
"Ano... Wilmal?"
"Hôm nay có nhiều thịt để ăn rồi."
"Ừm, ăn nhiều hơn một chút."
Tôi cố gắng thuyết phục bản thân rằng có người tài giỏi như vậy làm vệ sĩ cũng là chuyện tốt.
"Ế! Chém đứt đầu con gấu khổng lồ này chỉ bằng một đòn duy nhất sao?"
"Ừm."
"Mình có nên gọi cô ấy là Wilmal-san trong tương lai hay không?"
Buổi tối hôm đó, đám Paul-niisan quay về lúc chúng tôi đang xử lý số lượng lớn con mồi.
Hình như hôm nay bọn họ đi tuần tra bên trong lãnh địa cho đến tận đêm dưới sụ hướng dẫn của phụ thân và Kurt, cho nên tinh thần mỗi người trông rất mệt mỏi.
"Loại công việc thị sát này vốn không cần thiết nhỉ?"
"Tuy là nói như vậy, nhưng nó vẫn rất quan trọng ở trên danh nghĩa. Dẫu sao bọn anh là thành viên của đoàn thanh tra địa phương mà."
Có lẽ là cảm thấy mệt mỏi đối với công việc thị sát không cần thiết, cho nên Sieghard-san lộ ra vẻ mặt bất mãn.
Sau đó, anh ta bị Ottoman-san lớn tuổi hơn trách mắng.
"So với cái này, đến giờ ăn cơm rồi."
Dù sao thị sát đã kết thúc, cho nên nó không còn quan trọng nữa.
Sau khi Gotthart-san nói xong câu này, đám Elise bưng bữa tối đã chuẩn bị xong lên trên bàn.
"Nó còn đa dạng hơn so với tưởng tượng."
Có vẻ như ban đầu Paul-niisan cũng nghĩ giống tôi và cho rằng bữa tối sẽ là súp rau củ vô vị với bánh mì đen khô cứng.
Tuy nhiên, trước đó chúng tôi đã nhận được sự cho phép săn bắn từ phụ thân để tránh cho cái tình huống đó xảy ra.
"Mặc dù đội an ninh ở vương đô không giàu lắm, nhưng đồ ăn vẫn ngon hơn quê hương chúng tôi."
Paul-niisan cũng nhiệt tình ăn thịt gấu hầm miso trong khi nói chuyện.
Nhân tiện, thức ăn hôm nay chỉ tăng thêm lẩu thịt heo với rau núi (hương vị nước tương), thịt gấu hầm miso, khoai lang nướng kẹp thịt gà sao, gà sao nướng, thỏ thảo nguyên hầm rượu vang đỏ.
Còn về món điểm tâm ngọt, chính là nước ép mâm xôi dại và mứt mâm xôi dại.
Bởi vì nướng bánh mì rất phiền phức, cho nên tôi đã mua số lượng lớn tại cửa hàng bánh mì ở vương đô và bỏ vào trong túi ma thuật.
Làm như vậy thì có thể ăn bánh mì vừa mới nướng xong bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, chúng tôi cũng nấu cơm theo mong muốn của cá nhân tôi và có thể ăn hai loại thoải mái.
"Nấu những thứ này hẳn rất vất vả nhỉ?"
"Thành viên nữ của tổ đội bọn em rất nhiều."
Elise rất giỏi nấu ăn, Ina và Louise cũng rất thạo.
Wilmal thì đang phát huy thực lực ở phương diện xử lý con mồi và chuẩn bị nguyên liệu.
Hình như cô ấy cũng tự xử lý và nấu con mồi săn được ở rừng rậm để ăn ngay từ đầu.
Các dụng cụ nấu ăn không phải là bếp lò vốn được sử dụng ở trong căn nhà này, mà là di sản của sư phụ, một bếp lò ma thuật cỡ nhỏ có thể sử dụng khi cắm trại hay nấu ăn ngoài trời.
"Tuy nhiên, món ăn của Elise-sama ngon hơn."
"Wilmal, ăn nhiều hơn đi."
"Ừm, tui sẽ ăn nhiều hơn."
"Chúng ta không thể ăn hết ngần này."
Mặc dù Rudy-san là binh cần vụ của Paul-niisan, nhưng bởi vì không có việc gì cả cho nên anh ta ăn cơm chung với chúng tôi và sợ hết hồn sau khi nhìn thấy số lượng lớn thức ăn trên bàn.
"Ta về rồi đây."
Lúc này, Burkhart-san chẳng thấy bóng dáng đâu kể từ khi đến đây đã trở về.
Ngài ấy cầm chai rượu mật ong từ lần trước.
"Burkhart-san, bây giờ cấm uống rượu."
"Ta biết rồi. Đây là nước mật ong, không phải là rượu."
Bởi vì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong khoảng thời gian ở lại nơi này, cho nên tôi đã dặn dò mọi người không thể uống rượu.
Ít nhất, tôi không muốn bị người khác từ phía sau trong khi say.
"Ái chà, lại uống thứ đồ uống của trẻ con đó."
"Cái này là sản phẩm nổi tiếng của gia tộc chi nhánh đó. Đúng không, Hermann-dono."
"Nào, quan giám sát địa phương-dono."
Có vẻ như Burkhart-san còn mang theo vị khách Hermann-niisan này đến.
"Hermann-niisan. Anh trở nên mập rồi đó. Nghe nói anh bị vợ 'đè' lắm nhỉ."
"Paul, em không hiểu cái này rồi. Là đàn ông, phải nhượng bộ phụ nữ vào lúc bình thường và phải cứng rắn khi đến thời điểm quan trọng!"
"Để cho cái gì cứng?"
"Không, coi như anh chưa nói gì."
"Để cho chỗ nào cứng cơ?"
"Ồn ào chết đi được!"
Chị dâu hai, bà xã của Hermann-niisan đến cùng với người hầu chính và vợ của họ.
"Nhìn vào con số này, cơm có thể không đủ."
"Mình đi làm thêm phần ăn."
"Wilmal, lấy đống nguyên liệu nấu ăn vừa mới thu hoạch được giúp mình."
"Chị cũng sẽ giúp."
Chị dâu hai Marlene bắt đầu hỗ trợ nhóm Elise làm thêm món ăn.
Nhờ đó, toàn bộ con mồi hôm nay đều bị chế biến thành các món ăn và tôi cũng nhanh chóng lấy ra nguyên liệu nấu ăn bổ sung từ trong túi ma thuật.
"Không ngờ tới được ăn nhiều thịt như vậy."
"Thật nhiều."
Bởi vì dân số ít ỏi, cho nên bất kể là ở trong lãnh địa hay vùng đất chưa mở mang thì số lượng động vật săn được thường không nhiều và chỉ cần có lòng là có thể kiếm được số lượng lớn con mồi. Hiện giờ không cần phải quá lo lắng về số lượng có thể giảm do săn bắn quá mức.
"Điều này chứng tỏ Nam Tước Baumeister-sama là một mạo hiểm giả ưu tú như vậy."
Vùng đất chưa mở mang có rất nhiều động vật nguy hiểm.
Hôm nay cũng gặp phải gấu và ngoài ra còn có mãnh thú nguy hiểm giống như heo rừng khổng lồ.
Nếu như hành động một mình, cho dù là thợ săn chuyên nghiệp cũng rất nguy hiểm.
"Nếu như quá trình khai phá có chút tiến triển, có lẽ chúng ta có thể đi săn dễ dàng hơn."
Chúng tôi vừa ăn các món bổ sung vừa trò chuyện về chủ đề này.
Nhìn nhận theo hướng khách quan, đây chỉ là tùy tùng trưởng của lãnh địa này mang người nhà đến, tìm đoàn thanh tra với tổ đội mạo hiểm giả ở lại trong lãnh địa và ăn tối cùng với họ mà thôi.
Tuy nhiên, quan giám sát địa phương kia, đội trưởng của tổ đội mạo hiểm giả và tùy tùng trưởng đều là anh em.
Thực tế này thật sự khiến cho một số người phản ứng thái quá và ảnh hưởng cũng dần dần lan rộng ở bên trong lãnh địa.
"Hừ! Tình cảm anh em của mấy người vẫn rất tốt!"
"Cái này có gì không ổn với Kurt-sama sao?"
Buổi sáng hôm sau, chúng tôi đến nhà gia tộc gốc thăm hỏi phụ thân lần nữa, nhưng Kurt cũng ở bên cạnh người giống như hàng tặng kèm vậy. Hình như anh ấy cảm thấy bất mãn đối với việc chúng tôi ăn cơm chùng với Hermann-niisan ngày hôm qua.
Mặc dù lần nào anh ấy nhìn thấy chúng tôi đều bắt đầu than phiền, nhưng tôi vẫn nghi ngờ và giả vờ ngu đáp lại.
Bất kể như thế nào, chúng tôi phải kết thúc trong lần này.
Vì mục đích này, chúng tôi mới phải tận lực mời đám Hermann-niisan đến tham gia bữa tối để khiêu khích Kurt.
"Các người định ở lại đây đến khi nào?"
"Ít nhất là đợi đến khi có kết quả thanh toán."
Sẩm tối ngày hôm qua, thân nhân của người tử trận trong cuộc viễn chinh tập trung lại sau khi được Klause thông báo. Sau đó, họ nhận lại đồ đạc với ví tiền của người tử trận và phòng vụ với vũ khi hoen rỉ được chúng tôi mang về.
May mắn thay, quân chư hầu nhà Baumeister không giống quân chư hầu nhà Bleichroder và không áp dụng quân phục thống nhất, cho nên quá trình xác định chủ sở hữu kết thúc trong khi không phát sinh lộn xộn.
Nói đúng hơn là quân chư hầu nhà Bleichroder có trang bị thống nhất, cho nên quá trình phân biệt khó khăn hơn rất nhiều.
"Wendelin-sama, cám ơn ngài."
"Cuối cùng thì phụ thân cũng có thể về nhà."
Các thân nhân của người chết vô cùng cám ơn chúng tôi vì đã mang những di vật về cùng.
Tuy nhiên, tên ngu ngốc kia lại làm chuyện thừa thãi vào lúc này và Kurt xuất hiện với một người cùng tuổi.
"Quả nhiên là không thể trực tiếp tái sử dụng chúng sao?"
"Đúng vậy. Tuy nhiên, chúng có thể tái sử dụng sau khi đúc."
Người được dẫn đến trả lời câu hỏi của Kurt.
Có vẻ như người kia là thợ rèn của làng chính.
"Cứ làm như thế đi. Giao đống áo giáp và kiếm gãy hoen rỉ này cho thợ rèn Eckhart. Ngoài ra, tất cả những di vật có giá trị đều phải chịu 50% tiền thuế. Mọi người phải khai báo trung thực và giao nộp trước tuần tới."
Bài tuyên bố máu lạnh của Kurt khiến cho biểu cảm của toàn bộ thân nhân người chết đều thay đổi.
Một ông lão trong đó đại diện mọi người và bắt đầu thuyết phục Kurt rút lại bài phát biểu của mình.
"Kurt-sama, tạm thời bỏ qua tiền thuế, xin ngài cho phép mọi người giữ quân bị trong các di vật."
"Tại sao?"
"Tất cả người tử trận đều không còn di hài. Vì vậy, ít nhất hãy cho phép mọi người chôn những thứ đó trong mộ..."
Bởi vì cơ thể của người biến thành Undead sẽ biến mất sau khi bị Thanh Tẩy bằng Thánh Ma Pháp, cho nên chúng tôi không mang về bất cứ di hài nào.
Chỉ có thể yêu cầu thân nhân của người chết dùng di vật thay cho di hài và chôn chúng trong mộ.
"Ngươi đang nói cái gì ngu ngốc vậy."
"Kurt-sama, cái này có gì ngu ngốc cơ chứ?"
"Chỉ cần rèn đống quân bị thành nông cụ là có thể giúp lãnh địa này phát triển. Người giống như Jürgen có thể ôm đồ của người chết được bao lâu cơ chứ?"
Có vẻ như ông lão tên là Jürgen kia là trưởng làng khác.
Hình như ông ấy cũng mất con trong cuộc viễn chinh kia.
"Tuy nhiên, những quân bị kia là đồ do chúng tôi tự chuẩn bị, nó chẳng sao cả nếu như chúng tôi muốn chôn chúng trong mộ."
Tôi đang suy nghĩ tại sao trang bị lại không thống nhất như vậy, hóa ra cả trang bị của quân chư hầu nhà Baumeister đều là đồ tự chuẩn bị.
Hình như bọn họ không thể mượn được trang bị thống nhất giống như quân chư hầu nhà Bleichroder trước đó.
"Đương nhiên là có vấn đề. Sắt trong lãnh địa chúng ta không đủ dùng. Nhanh chóng giao đống giáp kia cho Eckhart đi."
"Cái này thực sự quá vô lý."
Mặc dù đó là anh trai tôi, nhưng anh ta thực sự đưa ra bài phát biểu không phóng khoáng này sau khi thể hiện sự độ lượng hẹp hòi của bản thân.
Chỉ cần đúc sắt của di vật để tái sử dụng, thì vấn đề thiếu sắt trong lãnh địa Baumeister vốn chỉ có thể thu thập được một lượng nhỏ sắt oxit, thật sự có thể dịu lại đôi chút
Tuy là như vậy, nhưng hành động cướp di vật từ thân nhân người chết khiến người ta rất khó chịu.
Có rất nhiều người như vậy trong nhóm lãnh chúa địa phương, bản thân việc trưng thu tiền thuế này không phải là cái gì kỳ quái.
Dẫu sao ý nghĩ của phụ thân và Kurt trong lãnh địa Baumeister chính là luật pháp.
Tuy nhiên, không có nhiều người ngu ngốc đến nỗi cướp di vật từ thân nhân người chết cả.
Bởi vì nó tương đương với việc chà đạp lên trái tim của người dân khi làm đến mức này.
"Này, Kurt-dono."
"Có chuyện gì? Wendelin?"
Hiện giờ phụ thân không có ở đây và đang ở trước mặt người dân, cho nên Kurt cho rằng biểu hiện cứng rắn vẫn tốt hơn.
"Tôi có thể hiểu được ý tưởng tái sử dụng những tài nguyên hữu dụng này."
"Vậy thì đừng chõ mồm vào."
"Vậy thì, xin hỏi vị thợ rèn phía sau, phải chi bao nhiêu tiền để mua đống sắt này?"
"Đương nhiên là ở mức giá phù hợp rồi!"
Sợ rằng chúng sẽ được thu mua với mức giá rẻ gần như miễn phí.
Thợ rèn tên là Eckhart này trông gần bằng tuổi Kurt.
Có lẽ mối quan hệ giữa hai người đó không tệ chút nào.
Cho nên hắn ta mới lợi dụng mối quan hệ này và lên kế hoạch thu mua quân bị trong di vật từ thân nhân người chết.
Vào lần tổ chức phiên chợ trước đó, Burkhart-san có nhìn thấy một đám người vội vàng đi báo cáo cho Kurt và Eckhart chắc chắn là một trong những người đó. Hơn nữa, bản thân hắn ta là cư dân của làng chính và hình như là thợ rèn duy nhất trong lãnh địa này.
Hắn ta độc quyền nghề thợ rèn ở trong lãnh địa khép kín này để kiếm tiền.
Tôi đã từng xem qua tác phẩm của hắn ta trước đó và thành thực mà nói thì kỹ thuật của hắn thực sự là hạng hai trở xuống.
Nếu như hắn ta mở cửa hàng ở Breitburg hay vương đô, thì nó chắc chắn bị đóng cửa ngay lập tức.
Cho đến lúc đó, đến ngay cả thực tập địa phương cũng không thừa nhận sự độc lập của hắn.
Lý do tại sao cửa hàng của hắn vẫn tiếp tục hoạt động, là vì nhà hắn thành tâm cống hiến sức lực đối với gia tộc Baumeister kể từ thời kỳ di dân.
Hơn nữa, hắn thuê những thợ rèn khác để điều hành cửa hàng và không cho những làng khác mở lò rèn.
Lò rèn cũng có thể chế tạo vũ khí bằng sắt.
Vì vậy, lòng trung thành được chú trọng hơn kỹ thuật ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Nó sẽ rất rắc rối nếu như để cho thơ rèn xuất thân từ những làng khác bí mật chế tạo vũ khí và tiến hành nổi loạn.
Do đó, hắn chỉ có thể lựa chọn ủng hộ thể chế trưởng nam thừa kế và tiếp tục độc quyền công việc thợ rèn theo quan điểm của hắn.
Suy co cùng, nếu để cho những anh em khác thừa kế, gia tăng trao đổi với bên ngoài, cửa hàng của hắn sẽ đối mặt với nguy cơ đóng cửa.
"Nói cách khác, cứ có sắt là được chứ gì?"
"Tiên đề là phải có nó."
Thợ rèn tên Eckhart này ỷ vào việc có Kurt làm chỗ dựa cho hắn và bán nông cụ chất lượng kém với giá cao, cho nên người dân cũng ghét hắn.
Hơn nữa, rõ ràng là hắn cho thấy thái độ đang dựa vào uy thế của người đứng đầu kế tiếp Kurt và cho người ta ấn tượng rất xấu.
"Được."
Tôi lấy ra thỏi sắt mà mình tinh chế khi còn là trẻ con từ trong túi ma thuật và dùng ma pháp "Psychokinesis" ném đến trước mặt Eckhart.
Một thỏi sắt hình vuông dài khoảng 1 mét rơi xuống trước mặt Eckhart và khiến cho người phía sau sợ hãi đến chân mềm nhũn.
"Ngần này đủ rồi chứ?"
"Làm vậy rất nguy hiểm!"
"Nếu là thợ rèn, hẳn là ngươi giỏi xử lý sắt chứ?"
Tên này không chỉ muốn cướp di vật của người tử trận, mà còn lên kế hoạch lợi dụng uy thế của Kurt để giảm giá thu mua.
Cho dù đối thoại bình thường với hắn, nó chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Tạm thời bỏ qua vũ khí như kiếm, áo giáp trước mắt gần như là làm bằng da và hiếm khi dùng đến kim loại.
Bởi vì số lượng rất lớn, cho nên bạn có thể thu về chút tiền sau khi thu thập hết chúng.
Đến ngay cả một vài tấm khiên được thu hồi, chúng chỉ có một phần làm bằng kim loại và phần còn lại làm bằng gỗ gần như mục nát.
Nếu đã là như vậy, cho dù chôn ở trong mộ cũng không thành vấn đề.
"Ngươi hãy cố gắng làm ra sản phẩm tốt. Nhìn vào thảnh phẩm hiện tại của ngươi, ta chỉ có thể cho rằng ngươi chưa bắt đầu nghiêm túc. Nếu như là ở vương đô, đặt những thứ đó ở mặt tiền cửa hàng cũng khiến cho người ta cảm thấy mất thể diện."
"Ngươi dựa vào cái gì cơ chứ!"
"Chỉ cần nhìn những thứ đó được bán ở phiên chợ lần trước là biết rồi nhỉ?"
Đống hàng hóa kia không phải là sản phẩm cao cấp gì cả.
Tất cả chỉ là đồ có thể mua được ở Breitburg hay vương đô với mức giá bình thường.
Tuy nhiên, người dân lại mua nhiều bởi vì họ lo lắng sau này không có cơ hội mua nữa.
Các món tạp hóa thiết yếu trong đời sống cũng thế.
Các gia đình có thế lực làm thợ mộc hay thợ rèn hết đời này đến đời khác xuất thân từ làng chính, độc chiếm thị trường trong lãnh địa và bọn họ đều là người ủng hộ mạnh mẽ cho Kurt.
Từ quan điểm của bọn họ, tôi chắc hẳn là kẻ địch 'không đội trời chung'.
"Dưới sự ủy thác của trưởng làng chính Klaus-dono và Ngài Baumeister, bên trong lãnh địa chắc chắn sẽ tổ chức phiên chợ thường xuyên trong tương lai. Nếu như ngươi vẫn không cải thiện kỹ thuật của mình, ngươi sẽ phải đối mặt với nguy cơ đóng cửa tiệm."
Trước sự khiêu khích của tôi, đừng nói là Eckhart, mà đến ngay cả Kurt phía sau cũng đỏ mặt tới mang tai và nổi giận mắng:
"Eckhart! Dùng thỏi sắt kia làm ra nông cụ loại tốt cho ta! Về khoản thu khác, các ngươi đừng quên trả 50% dưới dạng tiền thuế!"
Sau khi đơn phương bỏ lại những lời này, Kurt và Eckhart lập tức xoay người rời đi và các thân nhân của người chết đưa mắt nhìn về phía bóng lưng bọn họ với ánh mắt khinh miệt.
Tuy nhiên, không biết đám Kurt có nhận ra điều đó hay không?
Chuyện này khiến cho hàng trăm người dân xuất hiện thái độ thù địch đối với bọn họ.
Nếu như không có tôi ở đây, có lẽ các thân nhân của người chết sẽ miễn cưỡng chấp nhận mệnh lệnh hoang đường của đám Kurt, nhưng may mà tôi có ở đây.
"Nhanh chóng bán đồ lấy tiền và mang tiền thuế đến!"
"Xin hãy nói với Công Tước Bleichroder-sama những lời này. Tôi chỉ là một mạo hiểm giả."
"Hừ! Hi vọng các ngươi đừng nhân cơ hội cắn xén số tiền!"
"Krt!"
Có lẽ phụ thân cho rằng phê bình công khai chủ chư hầu thật sự là quá trớn.
Phụ thân tức giận mắng Kurt.
"Tôi sẽ coi như không nghe thấy gì cả. Vì vậy, về dự định ngày hôm nay..."
Bởi vì người dân nhận về di vật ngày hôm nay lên kế hoạch chôn chúng vào trong mộ, vì vậy tôi yêu cầu phụ thân cho phép tôi tham gia tang lễ có hình thức theo khuynh hướng chôn cất hơn.
Mặc dù linh mục chịu trách nhiệm quản lý nhà thờ bên trong lãnh địa cũng phải tham dự nghi thức này, nhưng dù sao ông ta cũng là ông lão hơn 80 tuổi.
Công việc này sẽ trở nên quá lớn nếu như chỉ có một mình ông ta gánh vác, vì vậy Elise cũng đến hỗ trợ.
"Ta cũng tham gia nghi thức kia. Còn về Kurt, ta sẽ phái nó đi giám sát công trình thủy lợi trước đó."
"Tôi hiểu rồi."
Đối với Kurt, anh ta chẳng muốn gặp tôi chút nào.
Tôi thẳng thắn chấp nhận ý kiến của phụ thân.
"Hơn nữa..."
Bởi vì phụ thân cũng cho phép ủy thác của Klaus, cho nên chúng tôi bắt đầu xác nhận quyền tổ chức phiên chợ định kỳ trong tương lai và đến Khu Rừng Thần Bí lẫn vùng đất chưa mở mang săn bắn với thu thập trong khoảng thời gian lưu trú.
Ngoài mặt thì đây chỉ là mạo hiểm giả đề nghị có thể hoạt động tự do bên trong lãnh địa.
Nhưng ở phía sau, cái này đồng thời cũng là đề nghị không tốt vừa để trừ tận gốc mầm tai họa trong tương lai vừa cho phép chúng tôi tạo thời cơ khiêu khích Kurt.
Rốt cuộc phụ thân có phát hiện ra cái này hay không?
Người có định cho phép hay không?
Điều này khiến cho tôi vô cùng quan tâm.
"Về thàn quả thu được ở vùng đất chưa mở mang và Khu Rừng Thần Bí, chỉ giới hạn ở phần Nam Tước Baumeister với người dân có thể ăn được và không cần phải trả phí. Còn về vật phẩm có thể bán lấy tiền ở nơi khác, thì chúng ta phải thương lượng và sau đó quyết định xem mức thuế là bao nhiêu. Suy cho cùng, chúng ta con phải cân nhắc đến mối quan hệ giữa chi nhánh Breitburg của Công Hội Mạo Hiểm Giả với Công Tước Bleichroder-sama."
"Phụ thân!"
"Ồ, điều này chứng tỏ ngài cũng muốn đến Khu Rừng Thần Bí săn bắn và kiếm tiền sao?"
"Cái này..."
"Mạo hiểm giả muốn đi vào Khu Rừng Thần Bí săn bắn hiện nay, chỉ có nhóm Nam Tước Baumeister mà thôi. Vì vậy, chúng ta phải cho bọn họ bao nhiêu ưu đãi. Nói đúng hơn, con có thể mờ mạo hiểm giả đến giúp một tay không?"
"Cái này..."
Phụ thân hiếm khi cứng rắn phản bác và khiến cho Kurt ngậm miệng lại.
Một lát sau, Klaus mang hợp đồng chính thức đến và điều kiện ban nãy cũng được chấp thuận thành công.
"Vậy thì, hãy đi tham gia tang lễ."
Sau khi gặp phụ thân, chúng tôi dự kiến tổ chức nghi thức chôn cất di vật.
Phụ thân và trưởng làng Klaus cũng tham dự, Elise đỡ vị linh mục trong lãnh địa không thể nhúc nhích nếu không có người hỗ trợ và hát lời nguyện cầu "Hãy dẫn dắt người tử trận lên Thiên Đường".
"Các người con của Thần. Các người sẽ vượt qua giây phút đau đớn trước khi chết đó, đến vùng đất hứa mà Thần và các đệ tử đang sống. Dưới sự hướng dẫn của cha mẹ, anh em và con cái, các người cũng được dẫn đến bờ bên kia."
Trong khi Elise hát lời nguyện cầu kia theo nhịp điệu đặc biệt, các thân nhân của người chết đặt di vật vào hố được đào xong trước đó và tiến hành chôn cất bằng phủ đất lên.
"Elise cũng biết cả cái này à."
"Cậu không biết sao? Elise cũng có tư cách trợ giúp tư tế đó."
"Mình không biết cái đó."
Ina hiện lên vẻ mặt giống như đang nói "Tại sao cậu không biết?", nhưng Elise hiếm khi nói chuyện với tôi về chủ đề giáo hội hay tôn giáo.
Cô ấy biết tôi không quan tâm đến vấn đề này chút nào, cho nên cô ấy mới tận lực không đề cập đến.
"Bởi vì Well thực sự không có chút hứng thú nào đối với giáo hội."
"Louise có hứng thú không?"
"Thực ra thì mình không hứng thú gì cả."
Mặc dù Louise cũng nói như vậy với tôi, nhưng tôi cho rằng mình thật sự có quyên góp và không trốn tránh giáo hội lẫn tôn giáo đến mức đó.
Tôi chỉ cảm thấy mình đam mê tín ngưỡng.
Mặc dù tôi trở thành tín đồ bởi vì đây là quốc giáo, nhưng tôi thực sự không hứng thú đến những chuyện này chút nào.
Hơn nữa, người có suy nghĩ giống tôi nhiều đến không ngờ.
"Well-sama, đống đồ cúng kia trông ngon quá."
"Không cho phép ăn, làm vậy quá tùy tiện."
"Tôi biết rồi."
Sau khi chôn di vật xong, mỗi một thân nhân của người chết chuẩn bị thức ăn thờ cúng và Wilmal lộ ra vẻ mặt muốn ăn sau khi nhìn thấy như vậy.
"Phải chờ đến tối hôm nay."
Tại sao tôi phải yêu cầu phụ thân cho phép chúng tôi đi săn ở vùng đất chưa mở mang?
Câu trả lời là vì tối hôm nay cũng dự định mở tiệc.
Cái này là để thăm hỏi các thân nhân của người tử trận hôm nay, cho nên mọi người đều mang theo thức ăn của mình đến tổ chức bữa tiệc.
Bởi vì chúng tôi và đám Hermann-niisan tham gia với thân phận thân nhân người chết, cho nên đây là một bữa tiệc trông vô cùng đáng ngờ trong mắt của Kurt.
" (Tuy nhiên, những gì chúng ta làm thật sự vòng vo quá đi. ) "
Burkhart-san cũng đến tham gia nghi thức và nhỏ giọng nói với tôi khi đứng ở bên cạnh.
" (Khiến Kurt ra tay trước. Đó là danh phận đại nghĩa cần thiết nhỉ? ) "
Dù sao đối phương chỉ là người đứng đầu kế tiếp của lãnh địa nhỏ và cho dù trực tiếp dùng mệnh lệnh của vương ép buộc phế truất cũng được.
Tuy nhiên, làm như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng quá lớn đối với những quý tộc khác, cho nên bây giờ chúng tôi mới cần phải thực hiện một số hành động hơi nổi bật ở trong lãnh địa khiến cho đám Kurt nổi xung.
" ( Anh ấy thật sự sẽ nổi xung sao? ) "
" (Mặc dù cái này hơi mất thời gia, nhưng chắc chắn sẽ nổi xung. ) "
Nếu như chỉ có một mình Kurt, có lẽ sẽ không nổi xung.
Suy cho cùng, anh ấy chỉ là một người đàn ông sẽ 'ngã một cái hết gượng dậy' một khi bị phụ thân mắng giống như ban nãy.
Tuy nhiên, xung quanh anh ấy còn có một đám người ủng hộ.
" (Chỉ cần chúng ta tiếp tục mở rộng lãnh địa này, mọi người xung quanh sẽ tự làm nóng giúp chúng ta. ) "
Ví dụ như thợ rèn Eckhart và người nhà của những thợ mộc khác ngày hôm nay.
Người xuất thân từ làng chính không dựa vào kỹ thuật, mà dựa vào lòng trung thành được truyền từ thế hệ này đến thế hệ khác để độc chiếm thị trường.
Tình trạng như vậy dần dần sụp đổ bởi vì sự can thiệp của chúng tôi.
Ngoài ra, người có suy nghĩ bảo thủ và chẳng mong muốn bên trong lãnh địa xuất hiện thay đổi, thì hành động của người ngoài giống như chúng tôi chắc hẳn khiến cho bọn họ sinh ra bất mãn.
" (Một khi những người ủng hộ gây áp lực, Kurt không thể không hành động. ) "
Chỉ cần có hành động, là có thể làm cái cớ can thiệp.
Từ quan điểm của chính phủ quốc gia, bất kể là chuyện nhỏ vụn vặt đến mấy, chỉ cần hơi có mùi của ý định làm hại chúng tôi là đủ rồi.
" (Cho nên chúng ta mới phải tổ chức bữa tiệc này? ) "
" (Cái này không phải là bữa tiệc. Đây chắc hẳn là cuộc họp an ủi những linh hồn vất vả lắm mới trở về quê hương với thân nhân của họ nhỉ? Chỉ là đi kèm với bữa ăn. ) "
Sau đó, nghi thức chôn cất kết thúc thành công.
Phụ thân và Klaus tham dự cũng không nói gì cả.
Mặc dù các thân nhân người chết chắc hẳn có ý kiến về Kurt và thợ rèn hạng hai đó, nhưng phụ thân không có suy nghĩ nào đặc biệt về vấn đề này.
Tình hình đại khái là như vậy.
"Hình như Hermann-sama và Wendelin-sama muốn tổ chức một bữa tiệc an ủi linh hồn người chết tối hôm nay."
"Hơn nữa, hình như mọi thân nhân người chết đều có thể tham dự."
"Vậy thì phải cử ai đó đến giúp sắp xếp hội trưởng và chuẩn bị thức ăn mới được."
"Chúng tôi cũng mang ít nguyên liệu nấu ăn qua đó."
Mọi người về nhà trước sau khi thảo luận với nhau xong.
Cuối cùng, bọn họ quyết định xử lý công việc đồng áng vào ban ngày trước và đợi đến hoảng hôn sẽ qua hội trường —— Cũng chính là nơi mà chúng tôi mượn để chuẩn bị.
"Số lượng người tham dự rất nhiều đây."
"Dù sao họ cũng là thân nhân của 77 người tử trận mà."
Burkhart-san nói không sai, bởi vì không có quy định thân nhân của người chết phải gần gũi đến mức nào, cho nên chỉ cần có lòng là gần một nửa người dân trong lãnh địa này cũng có thể tham dự.
"Vậy thì tôi cũng đi hỗ trợ chuẩn bị cho xong."
"Nhóc đi ngay với đám Erw tiến hành cuộc đi săn bất tận đi."
Mặc dù trên danh nghĩa là cuộc họp an ủi linh hồn người chết, nhưng thế giới này không có khái niệm ăn chay.
Vì vậy, mọi người thường nhân cơ hội này chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn khi tổ chức loại tụ tập này.
"Tiểu thư Elise phải làm bàn thờ với linh mục đó."
Bởi vì đó tạm thời là cuộc họp an ủi linh hồn người chết được chôn cất, cho dù quy mô không lớn nhưng vẫn phải dựng bàn thờ và cái này dường như là thông lệ cho mọi giáo phái.
Vị linh mục kia chắc chắn có kiến thức ở phương diện này, nhưng dẫu sao ông ta đã lớn tuổi và cơ thể không còn linh hoạt nữa.
Vì vậy cái này phải để cho Elise hỗ trợ.
Sau khi Elise làm xong bên đó, cô ấy có kế hoạch đi hỗ trợ chị dâu hai Marlene với các thành viên nữ trong gia đình của người chết và cùng với bọn họ sắp xếp hội trường lẫn chuẩn bị món ăn.
"Tiểu thư Ina và tiểu thư Louise phải đi giúp đám Erw săn bắn."
Bọn họ muốn đi săn số lượng thịt cần thiết cho bữa tiệc với đám Paul-niisan và Hermann-niisan.
Để đạt được lượng thịt có thể thỏa mãn số lượng lớn người tham dự, thật sự hi vọng bọn họ có thể sử dụng Burkhart-san thật tốt và bảo ngài ấy làm việc chăm chỉ hơn.
"Còn nhóc thì sao?"
"Tôi phải đến bờ biển một chút."
"Hả?"
Khoảng một giờ sau, mọi người đều đi chuẩn bị cho bữa tiệc trong khi tôi và Wilmal đang đứng ở bờ biển của phía nam Khu Rừng Thần Bí.
Mặc dù tôi không thể đến bờ biển ở phía nam nếu như không đi qua Khu Rừng Thần Bí, nhưng tôi đã từng dùng ma pháp "Phi Hành" vượt qua vùng trời của khu rừng để ghi nhớ địa điểm khi còn bé, cho nên tôi có thể đến đó bằng "Dịch Chuyển Tức Thời".
Trước kia tôi từng chế tạo một lượng lướn muối bằng ma pháp hay đánh bắt hải sản rồi nướng ăn.
"Là biển sao."
"Cô nghĩ gì khi nói đến biển?"
"Hải sản."
"Đáp án chính xác."
Tôi định lợi dụng Wilmal kiếm hải sản sau khi bàn giao công việc chuẩn bị thịt cho những người khác.
Hiếm khi tổ chức bữa tiệc, nguyên liệu hơi hiếm lạ vẫn tốt hơn và chỉ đơn giản là tôi cũng muốn ăn.
"Tôi muốn ăn cá."
"Cô từng ăn rồi sao?"
"Tôi từng ăn Kearney và Massana."
Kearney và Massana có vẻ bề ngoài giống cá chép và cá ngát của Trái Đất.
Bởi vì bạn có thể bắt được rất nhiều ở trên sông, cho nên giá cả ở vương đô cũng khá rẻ.
Nó thường được bỏ vào nước sạch nuôi vài ngày trước khi bỏ thêm vào muối và gia vị cho món hầm hay món chiên giống như Tempura.
Thành thực mà nói, tôi không thích cái mùi đấy lắm và tôi thường mua hải sản cho dù giá cả đắt hơn một chút.
Ngoài ra, còn có một loại cá gọi là Utoko giống cá lăng.
Còn về loại cá gọi là Fuha thì giống cá diếc và nghe nói là mỹ thực của thường dân.
Mặc dù tôi đều không thích cả hai loại này.
"Hôm nay chúng ta sẽ ăn thỏa thuê hải sản."
"Ồ ——"
Câu trả lời của Wilmal hơi yếu ớt, nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn lộ ra vẻ thèm ăn như mọi khi.
"Vậy thì, chúng ta phải lặn xuống biển bắt sao?"
"Làm sao có thể chứ."
Hầu hết mọi người được phân công đi chuẩn bị thịt, cho nên ở đây chỉ có hai chúng tôi, nhưng tôi biết sử dụng ma pháp và Wilmal sở hữu sức mạnh vượt xa người thường.
Nếu đã là như vậy, tôi cũng chỉ có thể dùng chiêu đó.
"Kế hoạch tác chiến kéo lưới chỉ có hai người."
"Phải dùng lưới để bắt sao?"
Bởi vì tôi cảm thấy có thể sử dụng đến, cho nên tôi đã mua lưới kéo rồi bỏ vào trong túi ma thuật trước đó và đầu tiên là dùng "Phi Hành" ném lưới xuống biển.
Sau đó để cho Wilaml và tôi với ma pháp Cường Hóa Cơ Thể cùng nhau kéo lưới lên, kế hoạch tác chiến chính là như vậy.
Mặc dù người mới vào nghề như tôi không biết nên ném lưới ở đây, nhưng tôi chỉ cần thử nhiều lần dù thu hoạch không nhiều là được.
"Wilmal, nhờ cô cầm sợi dây ở đầu bên kia lưới kéo này."
"Tôi hiểu rồi."
Sau đó, tôi cầm lấy sợi dây đầu bên kia và lưới trong khi dùng "Phi Hành" bay ra biển.
Tôi trở lại bãi biển mà Wilmal đang đứng đợi sau khi từ từ quăng lưới theo hình vòng cung ngoài khơi.
Đúng ra thì tôi nên dùng thuyền lưới, nhưng tôi có thể dựa vào "Phi Hành" quăng lưới để giải quyết phần này.
"Nếu như không được, thì thử thêm vài lần nữa."
Wilmal vốn có sức mạnh rất lớn và tôi dùng ma pháp Cường Hóa Cơ Thể cùng nhau kéo lưới từ biển trở về.
"Cá kìa."
"Từ từ kéo theo nhịp của tôi."
Ban đầu tôi lo lắng có thể bắt được cá hay không, nhưng tôi nên nói rằng mình thật sự may mắn vì không có ai quăng lưới ở đây cho đến nay sao?
Trong lưới bị kéo lên bãi biển, chứa hàng trăm con cá lớn nhỏ.
Có cá giống cá thu, cá giống cá sòng và cá giống cá bơn.
Mặc dù còn nhiều loại khác nữa, nhưng tôi thu hết vào trong túi ma thuật đã chuẩn bị trước.
Tôi dùng ma pháp "Phát Hiện Chất Độc" để loại bỏ những con cá khả nghi, nhưng bên trong cũng có con mồi kỳ lạ.
"Rùa này."
"Cái này có thể ăn được?"
"Có ngon không?"
"Nghe nói ăn rất ngon."
Wilmal tìm thấy một con rùa biển dài khoảng 2 mét trong lưới.
Thịt rùa biền có thể ăn được, mai có thể làm nguyên liệu và bán được giá cao ở vương đô.
"Tôi hiểu rồi."
Wilmal không chút do dự giết con rùa biển và bỏ vào trong túi ma thuật.
Không hổ là người phụ nữ tự kiếm chi phí cho bữa ăn của mình.
Thực ra thì cô ấy là một người có tính cách kiên cường mạnh mẽ.
"Tôi vẫn muốn biết nhiều cá hơn nữa."
"Được thôi."
Mặc dù thu hoạch tốt hơn mong đợi, nhưng có lẽ nhiều cá hơn một chút vẫn tốt hơn.
Mang theo suy nghĩ như vậy, hai chúng tôi lại quăng lưới ba lần ở những địa điểm khác.
Kết quả là chúng tôi bắt được rất nhiều cá.
Ngoài ra, chúng tôi cũng bắt được động vật có vỏ, cua và tôm ở tảng đá gần đó.
"Lần sau tôi cũng chuẩn bị lưới để bắt cua."
"Hôm nay để tôi bắt."
Sau khi nói xong, Wilmal lập tức cởi bỏ quần áo và nhảy xuống biển từ tảng đá.
Tôi vốn cho rằng mình sẽ nhìn thấy Wilmal không mảnh vải che thân, nhưng dường như cô ấy cũng mặc đồ lót bên dưới.
"Bởi vì tôi thường đến sông, hồ hay đầm lầy kiếm con mồi."
Hình như Wilmal cũng giỏi bơi lội để có thể ăn nhiều hơn một chút.
Cô ấy nhanh chóng chộp lấy một con cá vừa thò đầu khỏi mặt nước sau khi lặn xuống biển vài giây
"Dưới đáy có rất nhiều."
"Bắt được con lớn thì tốt."
"Rõ rồi."
Giao hết toàn bộ cho Wilmal cũng chẳng hay ho cho lắm, tôi lập tức niệm "Thủy Tức " và lặn xuống biển cùng cổ. Không phải là tôi không biết bơi, mà chỉ là tôi vừa bơi trong nước vừa bắt giống như Wilmal vẫn hơi khó khăn.
[Thủy Tức: thở trong nước ]
Ở phương diện này, bạn chỉ cần sử dụng ma pháp "Thủy Tức" là có thể hoạt động giống như ở trên mặt đất dù đang ở dưới biển.
Dẫu sao ma pháp này bao phủ một lớp không khí xung quanh bản thân.
"Nhiều quá."
Sau khi tôi tham gia, chúng tôi cùng nhau bắt được tôm với tổng chiều dài 1 mét và cua với tổng chiều dài hơn 1 mét. Ngoài ra, còn có ốc biển lớn như một quả táo và bào ngư với tổng chiều dài khoảng 30 cm.
Tôi cảm giác mình hình như đã từng nhìn thấy tên chính thức trên sách tranh trước đây, nhưng dù sao lần này chỉ là để ăn và không cần phải quan tâm nhiều làm gì.
"Well-sama, cái này trông rất ngon đấy."
"Muốn ăn thử một chút xem sao không?"
"Muốn."
Bởi vì chúng ta đã bắt được không ít, cho nên cả hai quyết định tạm thời nghỉ ngơi.
Tôi lấy ra vỉ dùng để nướng thịt từ trong túi ma thuật, dựng lên tảng đá được làm thành cái bếp và sau đó xếp than củi dưới đáy.
Đợi đến khi vỉ được làm nóng đến một mức nhất định, tôi đặt sò, cua và tôm đã cắt lên đó.
Một lát sau, bởi vì nó đã được nướng vừa phải, vì vậy nó đã được hoàn thành sau khi cho thêm ít nước tương.
"Trông ngon quá."
"Cẩn thận nóng đấy."
"Tôi bắt đầu đây."
Wilmal nhiệt tình thưởng thức sò nướng, tôm nướng và cua nướng.
Quả nhiên là cô ấy ăn khỏe và nhanh đến mức tôi nướng không kịp cho cổ ăn.
"Cám ơn đã chiêu đãi."
"Ngon không?"
"Lần đầu tiên tôi được ăn một thứ ngon như vậy."
"Thế à, vậy thì tốt quá."
"Tôi phải bắt nhiều hơn một chút. Bắt thật nhiều cho nhóm Elise-sama."
"Đúng ha."
Sức ăn và sức mạnh của Wilmal đều rất lớn, nhưng vẻ bề ngoài trông giống một cô gái có thể khơi dậy ham muốn bảo vệ của người khác.
Có lẽ cái này cũng liên quan đến tôi gần 40 tuổi ở bên trong.
"Gần đến lúc quay về rồi."
"Bắt được nhiều ghê."
"Đúng vậy."
Sau vài tiếng, bởi vì chúng tôi đã bắt được lượng thức ăn tạm đủ cho bữa tiệc, cho nên cả hai quyết định quay trở lại lúc này.
"Wilmal, cô mặc quần áo vào trước đi."
Tôi thi triển ma pháp "Rửa Sạch" có thể làm sạch nước biển, lên Wilmal trở lại bờ.
"Không còn dính nữa."
Ma pháp này được phát triển tự nhiên cho mạo hiểm giả không thể tắm trong suốt cuộc phiêu lưu.
Bởi vì nó không cần tiêu hao quá nhiều ma lực, cho nên ai cũng có thể sử dụng dễ dàng dù chỉ có ma lực ở mức độ Sơ Cấp. Nghe nói ma pháp sư biết dùng ma pháp này rất được tổ đội có tỷ lệ phụ nữ cao chào đón.
Phụ nữ vẫn để ý đến dáng vẻ cho dù là trong cuộc phiêu lưu.
Đợi đến khi Wilmal thay quần áo xong, gần đến lúc phải lên đường rồi.
Cô ấy đột nhiên cầm lên rìu chiến yêu thích và nhìn chằm chằm vào mặt biển với ánh mắt sắc bén. Sau khi nhìn về phía mặt biển, tôi phát hiện có một sinh vật giống rồng với tổng chiều dài khoảng 20 mét và đang tiến lại gần chúng tôi.
"Là Serpent..."
Mặc dù vẻ bề ngoài của Serpent rất giống rồng, nhưng nó thực sự không phải là ma vật.
Nó được phân loại vào sinh vật biển ăn thịt cỡ lớn và là động vật hoang dã sống ở biển.
Con mồi của chúng chủ yếu là cá cỡ lớn, cá voi hay cá heo.
Cá thể hơi hung dũ và hình như còn thỉnh thoảng săn chim biển bay ở trên biển.
Tuy nhiên, Serpent chủ yếu rất nhát gan, cho nên chúng không tấn công thuyền cỡ lớn. Chúng thường chủ động chạy trốn trước.
Hơn nữa, có rất ít cơ hội nhìn thấy chúng ở trong khu vực con con người hoạt động.
Dựa theo sách tranh tôi từng đọc trước kia, chúng thường sống ở nơi biển xa.
"Lớn quá."
Tuy nhiên, hình như 20 mét chỉ xem như là kích thước trung bình.
Nếu không có kích thước như vậy, chúng chắc chắn không thể săn cá voi được.
"Tuy nhiên, tại sao con Serpent lại đi về phía chúng ta chứ?"
"Nó cho rằng chúng ta là thức ăn."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Bởi vì nó phát hiện đống thức ăn của chúng tôi lúc tình cờ đến bãi biển, cho nên nó đã coi chúng tôi là con mồi.
Không chỉ Serpent, bất cứ khi nào phát hiện con người có rất ít lông, thì dã thú ăn thịt cỡ lớn này sẽ muốn săn mồi. Do đó, con người ngồi thuyển cỡ nhỏ hay bè gỗ lúc gặp chúng thường không có cơ hội sống sót nếu gặp nạn trên biển.
"Well-sama."
"Có chuyện gì vậy?"
"Hãy để tôi đánh bại nó."
"Ế! Một mình cô ổn chứ?"
Serpent là sinh vật biển ăn thịt cỡ lớn, cho nên người bình thường hay ngư dân thường không có cách bắt chúng.
Mặc dù chúng hiếm khi bị con người bắt được vì sống ở vùng biển xa, nhưng tôi nghe nói thịt của chúng rất ngon.
Xương, răng, vảy có thể sử dụng là vật liệu cho vũ khí hay trang bị và bán được giá cao.
"Tôi sẽ dùng Tất Sát Kỹ."
"Vậy thì giao cho cô. Nếu như không được, phải nói với tôi ngay đấy."
"Tôi biết rồi."
Sau khi gật đầu đáp lại, Wilmal giơ rìu chiến lên và trực tiếp nhắm mắt lại tập trung tinh thần khi vào tư thế sẵn sàng trước con Serpent tiến lại gần bên này. Sau vài giây, tôi phát hiện lượng ma lực trên người Wilmal tăng lên.
Thì ra là như vậy, cô ấy khiến cho lượng ma lực ít ỏi của mình tăng vọt trong nháy mắt.
Ma lực của Wilmal cùng lắm chỉ ở Sơ Cấp đến Trung Cấp.
Ma pháp cũng chỉ có thể khiến cho ma lực lưu thông trong cơ bắp một cách hiệu quả.
Nó sẽ đốt cháy rất nhiều ma lực thường sử dụng tiết kiệm trong nháy mắt.
Mặc dù nó có thể tăng lên tạm thời khiến cho năng lực cơ thể đạt được sự đột phá giới hạn, nhưng ma lực sẽ cạn kiệt ngay sau đó, cho nên đây là Tất Sát Kỹ được sử dụng lúc không còn đường lui nữa.
Wilmal nhắm mắt và tiếp tục tập trung tinh thần.
Trong khoảng thời gian này, Serpent đã tiếp cận ở khoảng cách rất gần.
Ngay ki Serpent định vươn cổ trực tiếp vồ chúng tôi từ mặt nước thì Wilmal đã ném rìu chiến về phía nó như thể cổ đang ném Bumerang vậy.
"Lại có thể ném đi rìu chiến nặng như vậy!"
Chắc hẳn con Serpent vốn cho rằng có thể nhanh chóng ăn hai còn mồi cũng sợ hết hồn.
Trong tình huống không rõ ràng như vậy, rìu chiến được Wilmal ném đi chém đứt đầu Serpent và máu tươi bắt đầu phun ra rất nhiều từ vết cắt của cổ mất đầu.
Một lúc sau, rìu chiến bị ném đi bay trở lại theo quỹ đạo hình cung trê không trung và Wilmal nắm lấy cán rìu chiến bay về như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đây chính là thị giác năng động (Dynamic Visual Acuity - DVA) đáng sợ và cũng có thể gọi là Tất Sát Kỹ bí mật.
"Rút máu sớm hơn một chút, thịt sẽ ngon hơn."
"Đúng vậy..."
Rõ ràng là bình thường trông giống con sóc nhỏ dễ thương và lập tức biến thành "Đao Phủ" khi bắt đầu bảo kê nguyên liệu nấu ăn.
Gấu ngày hôm qua cũng được, Serpent ngày hôm nay cũng được.
Cô ấy thực sự là con át chủ bài của bộ trưởng quốc phòng Edgar.
Hơn nữa, cô ấy có năng lực chiến đấu đáng sợ.
"Nếu như là Well-sama, ngài sẽ đánh bại nó thế nào?"
"Cái này hả..."
Bởi vì vảy rất đáng giá và mặc dù là sinh vật cỡ lớn, nhưng chúng không mạnh bằng rồng.
Sau khi dùng ma pháp "Đóng Băng" khóa chuyển động, tôi lại dùng ma pháp để tạo ra một khẩu súng đá và bắn một đòn trí mạng vào đầu.
Tôi nói cho Wilaml rằng mình sẽ sử dụng kế hoạch tác chiến này nếu như cô ấy không thể đối phó được Serpent.
"Well-sama cũng giống tôi, cho rằng phần có thể ăn sẽ ít đi nếu như làm tổn hại đến cơ thể của Serpent sao?"
" (Không, tôi không muốn tổn hại đến vảy... ) Ừm, đúng vậy."
Mặc dù số lượng con mồi lại nhiều đến không ngờ, nhưng cuối cùng thì chúng tôi đã thuận lợi thu được hải sản trở về lãnh địa Baumeister.
"Để tiến biệt những người cuối cùng có thể trở về bên cạnh Thần và ban cho những người hỗ trợ lương thực cần thiết để sinh tồn vào ngày mai. Cám ơn mọi người đã cung cấp bữa ăn ít ỏi này."
Chẳng ít ỏi chút nào nhỉ?"
"Well, xuỵt!"
Sau khi trở về lãnh địa Baumeister trước hoàng hôn, đám Elise, chị dâu Marlene với phụ nữ của gia đình người chết đến giúp và đang bận rộn chuẩn bị bữa tối cùng nhau.
Bọn họ làm rất nhiều thức ăn và đặt vài cái bàn ở bên ngoài sân ngôi nhà mà chúng tôi mượn.
"Chúng tôi cũng đến hỗ trợ nữa."
Tôi, Erw, Wilmal xếp những viên đá ở vài nơi trong sân thành một cái bếp đơn giản và bắt đầu làm nóng vỉ đặt trên đó.
"Cô muốn ăn thịt nướng sao?"
"Không phải."
"Muốn nướng thành quả hôm nay."
Chúng tôi cắt tôm, cua, sò với cá, mực được sơ chế trước đó mà cả hai bắt được hôm nay và đặt lên vỉ đã làm nóng.
Sau khi vỉ nóng đến mức nhất định, phết thêm nước tương và sốt miso được chuẩn bị trước là hoàn thành.
Ngoài ra, tôi đã cắt vài con cá thành Sashimi trong lúc nhờ đám Erw giúp để ý lửa.
Bởi vì tôi chỉ là một tay nghiệp dư, cho nên kỹ thuật cắt vẫn kém hơn Onee-san của Công Hội Ma Pháp lần trước, nhưng hương vĩ cũng không quá tệ dù cắt không đẹp lắm.
Cắt xong Sashimi, thái nhỏ thêm tía tô, củ cải trắng và mù tạt là hoàn thành.
Củ cải trắng thường được phân phối ở phía bắc vương đô với tía tô làm thuốc dạ dày và có thể mua được chúng ở hầu hết các thành phố lớn.
Bởi vì cũng có tía tô đỏ, cho nên tôi ủy thác một thương nhân dùng cái đó nhuộm màu cho Umeboshi giúp tôi.
[Umeboshi (酸梅): là một món dưa muối rất phổ biến trong ẩm thực Nhật Bản, được làm bằng cách đem quả mơ ngâm muối lâu ngày và phơi héo. Có một loại mơ muối nữa gọi là umezuke, nhưng loại này không được phơi cho héo trước khi đem muối. Umeboshi mềm (nếu là umezuke thì giòn), có vị chua gắt và mặn. Umeboshi có cả loại màu vàng rộm và màu đỏ. Màu vàng là màu tự nhiên của quả, còn màu đỏ do lấy màu từ lá tía tô đỏ (akajisho). ]
Tôi thật sự hi vọng mình có thể hoàn thành nó sớm.
Còn về mù tạt, tôi không dùng củ cải ngựa phổ biến ở vương đô. Tôi nghe nói thực vật giống Wasabi có thể hái được ở vùng núi, cho nên tôi mua số lượng lớn trước khi đến đây.
Bởi vì Wasabi phát triển rất chậm, cho nên tất cả thương nhân đều mang theo hàng hóa đến sau khi tôi nói "Tôi chỉ mua Wasabi rễ lớn với giá cao".
Bởi vì chúng sinh trưởng ở vùng cao và mặc dù không phải là lãnh thổ ma vật, nhưng chúng không dễ dàng thu thập, cho nên tôi dự định tự kiếm nếu như sau này có cơ hội.
"Được rồi, đĩa Sashimi đã hoàn thành."
"Trông ngon quá."
"Tiếp theo là..."
Tôi thi triển ma pháp "Làm Chín" nguyên bản của mình đối với một nữa chỗ Sashimi trên đĩa.
Thực ra thì ma pháp này được xem như là họ hàng của ma pháp sản xuất nước tương hay sốt miso và được phân loại vào ma pháp hệ Đất.
Về Sashimi, có vài người thích hương vị khi còn tươi, có vài người thích đợi chín sau 2 ~ 3 ngày rồi mới ăn.
Vì vậy tôi cho rằng tốt hơn hết là để cho mọi người thưởng thức cả hai loại.
Ngoài ra, tôi cũng có thể sử dụng ma pháp này làm chín thịt, cho nên Elise đánh giá rất cao ma pháp này.
Sau vài tiếng, cuối cùng thì bữa ăn đã hoàn thành khâu chuẩn bị sau hoàng hôn và đầu tiên là để cho linh mục gửi lời chào đến mọi người.
Sau khi ông ta nói lời chào xong, chúng tôi đặt thức ăn lên bàn thờ mà ông ta và Elise cùng nhau làm. Trong khi Hermann-niisan dẫn đầu mời rượu, bữa ăn chính thức bắt đầu.
Trong đĩa lớn trên bàn chứa đầy các món ăn từ thịt, ngoài những món ăn của những người tham dự ra, hải sản được nướng bằng vỉ cũng được phân phối đến từng bàn.
Người dân vừa nói chuyện về người nhà chết trận vừa vui vẻ dùng cơm.
"Linh mục-sama, mùi vị thế nào?"
"Sau khi nhậm chức đến đây, đây là lần đầu tiên tôi được ăn cá biển và nó thực sự rất ngon."
Linh mục của Baumeister đã hơn 80 tuổi và nhiệt tình ăn cá nướng.
"Trước khi đến đây nhậm chức, Hồng Y Jáchym từng mời tôi ăn cá một lần ở vương đô. Ái chà, tôi muốn sống lâu hơn một chút."
Ngoại trừ một số giáo phái cổ điển, chế độ ăn uống của giáo sĩ vốn không cấm kỵ điều gì cả.
Tốt nhất là cố gắng uống rượu ở trước mặt người khác nhỉ?
Vì vậy, linh mục thực sự không uống rượu.
Nhân tiện, chúng tôi cũng bị cấm uống rượu.
Đến ngay cả Burkhart-san, ngài ấy chỉ uống nước nho cho đỡ thèm.
Chúng tôi vẫn phải đề phòng Kurt mất kiểm soát.
"Tuy nhiên, may mà mấy đứa ăn được Serpent. Bởi vì nơi đó là bờ biển không người sao?"
Burkhart-san ăn thịt Serpent nướng và khâm phục quan sát cái đầu đặt ở trung tâm.
Thực ra thì người đề nghị lấy đầu Serpent làm đồ trang bí chính là Burkhart-san.
Nó vừa vặn có thể trở thành bằng chứng "Nhóc thực sự khác với tên trưởng nam vô dụng đó".
So với tin đồn đánh bại rồng, quả nhiên việc được mang ra đầu Serpent thực sự chấn động hơn.
"Con Serpent kia hẳn là nổi hứng nhất nhỉ? Tuy nhiên, kết quả là hại bản thân thành bộ dạng này."
Đầu bị rìu chiến của Wilmal chém đứt trong nháy mắt và thịt bị người ta ăn ngấu nghiến.
Dĩ nhiên, người dân đến tham dự bữa ăn cũng được chia thịt nướng và mọi người đều nhiệt tình thưởng thức bữa ăn thịt Serpent lần đầu tiên.
"Cô gái tên Wilmal đó lợi hại hơn tưởng tượng."
"Đúng vậy."
"Có vẻ như nhóc phải chăm sóc cô bé đến cùng nhỉ."
"Quả nhiên là như vậy sao?"
Bộ trưởng quốc phòng Edgar là đại quý tộc sở hữu tính cách đặc biệt "Tốt hơn là nên chăm sóc một chút, bởi vì nó có thể hữu dụng" , mới có thể nuôi nấng và dạy dỗ Wilmal.
Mặc dù Wilmal thật sự được gọi là con át chủ bài nếu đánh giá từ thực lực, nhưng cô ấy không hữu dụng cho lắm bởi vì pụ nữ gần như không thể tham gia vào quân đội. Cho dù muốn lợi dụng cô ấy để tiến hành hôn nhân chính trị, quý tộc thông thường sẽ né tránh cô ấy ngay bởi vì sự ham ăn của cổ.
Trên thực tế, cô ấy cũng là thành viên mới của tổ đội kiêm ứng cử viên vợ lẽ và được đưa đến tham gia hoạt động mạo hiểm giả của tôi ở đây bởi vì bây giờ cổ mới hữu dụng.
"Nếu như nhóc nói không cần thì cũng có thể đưa cô bé trở về và cuộc sống sau này của cô bé sẽ rất vất vả."
Mặc dù cô ấy chỉ cần làm vệ sĩ cá nhân của bộ trưởng quốc phòng Edgar là được rồi, nhưng ở tình huống tốt hơn một chút là có thể tự lập với thân phận mạo hiểm giả sau khi trưởng thành nếu như cái này không thể làm được. Nếu như không may mắn, rất có thể bị người khác vứt bỏ và chuyên làm công việc hậu trường đặc biệt cho quý tộc.
"Bị ngài nói như vậy, thì tôi hơi..."
Vẻ bề ngoài của Wilmal là một thiếu nữ đáng yêu và tôi thực sự cũng có ấn tượng tốt về tính cách thẳng thắn của cô ấy sau khi bắt cá với cổ ngày hôm nay.
Mặc dù rất ham ăn được xem như là một khuyết điểm, nhưng chuyện nhỏ nhặt này chẳng phải là vấn đề đối với tôi.
"Tạm thời bỏ qua việc phải cưới cô ấy hay không, tôi sẽ chăm sóc cô ấy như là một vệ sĩ cá nhân."
Bởi vì cô ấy vẫn tuổi vị thành niên, cho nên cổ không thể tiến vào lãnh thổ của ma vật. Nếu như cô ấy làm vệ sĩ của quý tộc như tôi, thì cô ấy sẽ được cấp phép đặc biệt để tiến vào lãnh thổ của ma vật.
Nếu như chỉ nhìn vào thực lực, hẳn là có rất nhiều mạo hiểm giả yếu hơn Wilmal.
Cho nên cô ấy không có vấn đề gì ở phương diện này.
"Tuy nhiên, ngài thật sự dịu dàng nhỉ."
"Ta rất dịu dàng với trẻ em."
Nói đến đây, tôi nhớ Burkhart-san từng mua bánh ngọt ở vương đô và chia cho trẻ con trước kia.
Mỗi tội Burkhart-san hiện ra vẻ mặt tinh tế khi bị nói "Cám ơn ông".
"Nhóc, cậu muốn phân phát cái gì hay không?"
"Cái này sao..."
Hiếm khi tổ chức bữa tiệc để khiêu khích Kurt, tôi cũng nên làm bọn trẻ vui vẻ dù biểu hiện đó quá lộ liễu.
Ngoài ra, điểm mấu chốt ở đây là số người tham dự bữa ăn đã vượt quá 600.
Người tham gia giới hạn ở thân nhân người chết thì con số này hơi nhiều, nhưng không hề có quy định nào cho những người gần như thân thiết mới được xem như là thân nhân.
Trên thực tế, không thể phủ nhận bọn họ là thân nhân của gia đình người tử trận và không có lý do nào để phủ nhận, cho nên không có gì để nói cả.
Tốt hơn hết là người tham gia nhiều hơn một chút, mới có thể khiêu khích Kurt tốt hơn. Cho nên cái này vừa vặn.
Mặc dù công việc nấu ăn gần như không có, nhưng người dẫn cũng tự xử lý nguyên liệu mà chúng tôi chuẩn bị trước và sau đó chia cho mọi người ăn.
Ngoài ra, bởi vì ở đây cũng có bánh ngọt do Elise tự làm và trà Mate cao cấp hơn bình thường, cho nên người dân dường như rất hài lòng về bữa ăn này.
"Vậy thì, chúng ta cũng làm kẹo mạch nha đi."
"Ồ, món ngọt ngào đó."
Mặc dù ma pháp biến nước trái cây, mật ong hay ngũ cốc thành rượu đã được phổ biến từ lâu, nhưng chẳng hiểu sao mà thế giới này không có kẹo mạch nha.
Cùng lắm chỉ có vài cửa hàng rượu bán chất lỏng ngọt biến thành rượu như đồ uống.
Kết quả là tôi lập tức bỏ gạo nếp và gạo lứt đã mua sẵn trước đó vào trong bình và tinh chế kẹo mạch nha bằng ma pháp.
Trên thực tế, quá trình này vốn tốn rất nhiều thời gian và thật tốt khi thật sự có thể bỏ qua những bước đó bằng ma pháp.
Tôi lập tức hoàn thành một bình kẹo mạch nha sền sệt trong thời gian ngắn và cuốn lại bằng thanh gỗ rồi phân phát cho bọn trẻ.
"Cám ơn Wendelin-sama."
"Ngọt quá ——"
Kẹo mạch nha ngọt ngào khiến cho bọn trẻ rất vui.
"Không ngờ thật sự nhiều người đến như vậy."
"Không ngờ đó..."
Chỉ có cư dân không phải là của làng chính, không phải người bảo thủ của những làng khác và không phải người kiểu gì cũng bận quá không thể dành thời gian đến đây?
"Vậy thì, kế hoạch tiếp theo là gì?"
"Phải xem đối thủ định hành động ra sao."
Cho dù Kurt lên làm lãnh chúa kế tiếp có thể mang đến sự ổn định tạm thời cho lãnh địa này, nhưng tương lai vẫn trở thành nguyên nhân hỗn loạn.
Vì vậy chúng tôi lên kế hoạch phế truất anh ấy.
Để cho Hermann-niisan thừa kế lãnh địa hiện tại lẫn phần đất chưa mở mang và phần đất còn lại do tôi bỏ tiền mở mang.
Tuy nhiên, tôi chỉ là một đại biểu giàu có, không can thiệt quá sâu vào sự phát triển và tạm thời hoạt động như một mạo hiểm giả.
Mặc dù chưa từng bàn bạc trực tiếp, nhưng phía vương quốc và Công Tước Bleichroder chắc hẳn cũng cho là như vậy.
Lý do tại sao Burkhart-san không nói gì, bởi vì ngài ấy cũng biết những chuyện này.
Ngoài ra, ban ngày ngài ấy sử dụng ma pháp xóa bỏ sự hiện diện để giám sát hành động của Kurt và nó cũng dựa trên mệnh lệnh của Công Tước Bleichroder.
Mọi người đều đang chờ Kurt mất kiểm soát. Ở phương diện nào đó, anh ấy cũng thật đáng thương.
Tuy là nói như vậy, nhưng tôi không muốn gặp rắc rối bởi vì quê hương.
Lúc này, tôi cần phải hạ quyết tâm loại bỏ anh ta.
"Kể từ ngày mai, lại phải khiêu khích anh ta mỗi ngày."
"Khiêu khích à..."
Công Tước Bleichroder nói công việc xác định di vật cụ thể và giám định nguyên liệu phải mất một khoảng thời gian để hoàn thành.
Tôi không cho rằng Kurt sẽ mất kiểm soát trước đó, cho nên chúng tôi thực sự có kế hoạch tiếp tục ở lại lãnh địa thêm một khoảng thời gian nữa.
Hơn nữa, bởi vì trên danh nghĩa tôi có thể đến Khu Rừng Thần Bí bằng ma pháp, cho nên tôi tạm thời đặt căn cứ ở đây và hoạt động như một mạo hiểm giả riêng biệt.
Còn về phương diện điều kiện, hình như Burkhart-san đã bí mật thương lượng xong với phụ thân hoặc Klaus.
Thì ra là như vậy, có vẻ như Kurt cằn nhằn đã bị xa lánh ngay từ đầu.
Sau đó, tôi cũng tổ chức phiên chợ định kỳ ở trong lãnh địa và đồng thời thực hiện công việc thu mua vật phẩm từ người dân.
Ngoại trừ cái này, đám người nhà Hermann-niisan chịu trách nhiệm hỗ trợ chúng tôi và đám người Paul-niisan kéo dài kỷ nghỉ phép.
Thông thường, mọi người đều cho rằng lãnh chúa cho phép mạo hiểm giả với vệ sĩ đến đây kinh doanh để phát triển kinh tế trong lãnh địa và cũng phái tùy tùng trưởng của gia đình đi hỗ trợ, nhưng nội tình thật sự là điềm báo cấp dưới chống lại cấp trên.
Từ quan điểm của vương quốc, bọn họ hẳn là hi vọng Kurt có thể mất kiểm soát sớm hơn.
Sau đó, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức không gây ra thương vong trong tình huống trấn áp anh ấy.
Đây chính là kịch bản hiện tại.
"Nói tóm lại, tôi muốn khôi phục lại cuộc sống mạo hiểm giả ban đầu càng sớm càng tốt..."
"Cố kiên trì đi..."
Trong khi chúng tôi đang thảo luận về những chuyện này, người dân vốn đang thưởng thức bữa tiệc đột nhiên bắt đầu hỗn loạn.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy bà xã của Kurt là chị dâu cả Amalia ở hội trường.
Hơn nữa, cô ấy còn mang theo con của mình, đó chính là Karl dự định tiếp nhận vị trí lãnh chúa của Kurt sau này và em trai Oscar của cậu ta.
"Ồ, vị phu nhân kia thật dũng cảm."
"Không, tôi nghĩ cô ấy không phải kiểu người mạnh mẽ như vậy."
Cô ấy là thứ nữ của nhà tước Hiệp Sĩ có lãnh địa nhỏ bé nằm ở nơi gần thành phố hơn nhà chúng tôi, cân nhắc đến khả năng được gả vào nhà dân thường, mà được giáo dục về đọc viết và tính toán. Cô ấy là một người phụ nữ với tính cách chững chạc.
Đây chính là ấn tượng của tôi về cô ấy.
Ngoài ra, cô ấy cũng là người nói chuyện với tôi nhiều nhất sau khi Erich-niisan rời khỏi nhà.
"Đã lâu không gặp, Nam Tước Baumeister-sama."
"Đã lâu không gặp, chị dâu cả Amalia."
Tôi nhớ năm nay cô ấy khoảng 26 tuổi, nhưng vẻ bề ngoài vẫn trông trẻ hơn một chút.
Mặc dù cô ấy không phải là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng tôi nghĩ về cô ấy như người có thể cho người ta ấn tượng tốt đẹp và dễ nói chuyện.
[tuyệt thế: nhất trên đời, không ai sánh bằng (thường nói về sắc đẹp) ]
"Đối với bữa ăn được tổ chức để an ủi thân nhân người chết trận lần này, xin cho phép tôi thay mặt ông xã gửi lời cám ơn đến ngài."
Dựa theo lời giải thích của chị dâu cả Amalie, đây vốn là sự kiện mà đám phụ thân nên tự mình tổ chức, nhưng bởi vì Kurt và người ủng hộ anh ấy phản đối, cho nên nó mới không thể tổ chức.
"Về chuyện này, bởi vì gia tộc tùy tùng trưởng có địa vị cao nhất trong những người chết trận đứng ra tổ chức, cho nên cái này không thành vấn đề."
Bữa tiệc lần này, trên danh nghĩa là do phía nhà Hermann-niisan đứng ra tổ chức và chúng tôi chỉ được xem như là người đồng tổ chức.
Mặc dù rất khó để nói cái này không thành vấn đề, nhưng quá để ý cũng không làm được.
"Nếu như ngài đã nói như vậy."
Hình như chị dâu cả Amalie là người đại diện của phụ thân và Kurt.
Có lẽ là vì mối quan hệ giữa tôi với cô ấy rất tốt và cả hai lâu rồi chưa gặp nhau, cho nên phụ thân mới quan tâm đến cô ấy và có sắp xếp như vậy.
Có lẽ Kurt chi cảm thấy "Nếu như đối tượng là các ngươi, phái người phụ nữ kia đi làm đại diện là đủ rồi", nhưng thậm chí phụ thân còn nhìn thấu cả suy nghĩ này của anh ấy.
"Vậy thì, xin cho phép tôi đi đến trước bàn thờ..."
Chị dâu cả Amalie mang theo lễ vật, bó hoa và túi đựng đồ cúng và đặt lên bàn thờ trước khi cô ấy cùng với con mình dâng lễ cầu khấn.
"Nếu như không ngại, chị hãy ở lại dùng cơm. Dẫu sao bọn trẻ cũng đến cả đây rồi."
"Vậy thì, tôi sẽ không khách khí."
Tôi lập tức chuẩn bị thức ăn và bánh ngọt cho chị dâu cả Amalia với các con của cô ấy.
Tuy nhiên, đám chị dâu hai Marlene đến tặng đồ lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Mặc dù bọn họ rất muốn đối xử lãnh đạm với bà xã của Kurt, nhưng hai bên đều là phụ nữ và bọn họ cũng cho rằng chị dâu cả Amalie chỉ là một người đáng thương bị cuốn vào người chống mất kiểm soát.
Người dẫn cũng biết tình hình hiện tại trong lãnh địa ở mức độ nào đó.
Vì vậy bọn họ cũng nhìn vào chị dâu cả Amalie với ánh mắt bất an.
"Biểu hiện của ngài rất tích cực."
"Ừm... Ngược lại, cái này cũng đành chịu. Đến ngay cả quý tộc nhỏ như phụ thân tôi cũng thường xuyên cảm thán như vậy."
Mặc dù chị dâu cả Amalie vừa dùng cơm vừa nói chuyện phiếm với tôi, nhưng cô ấy cũng không hỏi tôi về chuyện của Kurt, cho nên chúng tôi chỉ có thể trò chuyện về những chủ đề không quan trọng.
Mặc dù quý tộc tham lam ở vương đô dường như không xem đó là chủ đề không quan trọng, nhưng bởi vì bọn họ có đức hạnh như vậy từ hàng ngàn năm trước, cho nên cái này vẫn có thể dùng làm chủ đề để nói chuyện phiếm.
"Bọn họ là cháu của tôi. Hình như tôi chưa từng nhìn kỹ chúng trước kia nhỉ?"
Lúc còn sống ở nhà, tôi chỉ thỉnh thoảng gặp bọn họ.
Dù sao, tôi không sớm thì muộn cũng phải rời khỏi nhà, cho nên cố gắng hết sức đừng tiếp xúc với bọn họ vẫn tốt hơn.
Lúc đó, có lẽ phụ thân với Kurt đều mang suy nghĩ như vậy và bởi vì tôi cũng phối hợp, cho nên tôi và mấy đứa cháu thậm chí chưa nói chuyện hẳn hoi lần nào.
"Bọn nhỏ đã cao lớn rồi nhỉ."
"Đúng vậy, tôi cũng già rồi. Sau khi bọn nhỏ trưởng thành, lo lắng duy nhất của tôi chính là tương lai của Karl và Oscar."
"Tôi chưa từng làm cha mẹ, cho nên tôi không rõ lắm, nhưng mọi người đều nghĩ như vậy."
Khi hai chúng toi nói chuyện, đám Elise cũng chu đáo đưa bánh ngọt cho hai đứa cháu và thu hút sự chú ý của bọn trẻ qua đó.
"Có lẽ một trận bão táp sẽ phát sinh trong tương lai. Mong chị hãy cố gắng hết sức kéo bọn trẻ tránh xa những chuyện kia."
"Quả nhiên cái đó là không thể tránh khỏi sao...
Trước kia chị dâu cả Amalie là người ngoài, cho nên cô ấy có thể hiểu được sự cố chấp của đám Kurt.
Nếu như là trước kia, có lẽ người giống như Kurt cũng có thể làm lãnh chúa, nhưng bây giờ đã không còn cách nào khác.
"Nó cũng vô ích cho dù có thể tạm thời duy trì."
"Nói cũng phải..."
Sự chú ý của phần lớn người dân đều hướng ra bên ngoài.
Bởi vì bọn họ cũng phát hiện phương pháp của Kurt đã không còn khả thi nữa.
"Về tương lai của bọn trẻ, bởi vì có vài người nợ tôi ân tình, cho nên tôi sẽ nghĩ ra cách giúp."
"Cám ơn ngài."
Sau đó, chúng tôi lại trò chuyện khoảng 30 phút và sau đó chị dâu cả Amalie mang theo bọn trẻ trở về.
Hình như cháu trai Karl với Oscar của tôi cũng rất vui sau nghe chuyện về tôi đánh bại rồng và nhận được các sản vật ở vương đô như bánh ngọt lẫn đồ chơi.
"Này, nhóc sẽ tìm ra cách gì đó sao?"
"Tôi sẽ tìm ra cách. Dĩ nhiên, Công Tước Bleichroder-sama cũng thế nhỉ?"
"Đúng là hết cách với nhóc."
Suy cho cùng, chúng tôi không phải là kiểu cố gắng tịch thu tài sản và diệt tộc.
Chỉ cần phế truất Kurt, mọi thứ sẽ kết thúc.
Nói đúng hơn, chuyện này chẳng hợp với tính cách của tôi chút nào và tôi thực sự hi vọng nó sẽ kết thúc sớm hơn một chút.
"Nhóc sẽ đi săn ở Khu Rừng Thần Bí vào ngày mai sao?"
"Nếu như tình hình không có gì thay đổi, chắc là như vậy."
Tôi đưa mắt nhìn bóng lưng chị dâu cả Amalie mang theo hai đứa trẻ về nhà rời khỏi đây và trong lòng cầu nguyện về phía thần linh không tin tưởng chút nào, mà hi vọng chuyện này có thể kết thúc sớm hơn.