Hachinan tte, Sore wa nai Deshou!

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

55 283

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

28 267

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

124 2458

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

(Đang ra)

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

Kurasu Piero

Cô công chúa mặc dù bị ma thuật ruồng bỏ những vẫn dành một tình yêu cho ma thuật này vừa mới từ đâu chui ra thế!? Đây cũng là điểm khởi đầu cho vở kịch hài hước của cô côn

13 1919

Tập 04 - Chương 08: Thử mở mang đất hoang

Chương 08: Thử mở mang đất hoang

"Thế đó, mọi chuyện chính là như vậy."

"Ta không có ý kiến. Hi vọng phía Nam Tước Baumeister có thể cống hiến vì sự phát triển của lãnh địa này."

Đã một tuần trôi qua kể từ khi công việc Thanh Tẩy ở Khu Rừng Thần Bí kết thúc.

Chúng tôi lại thương lượng với phụ thân ở nhà gia tộc gốc Baumeister.

Tuy là nói như vậy, nhưng phụ thân không phản đối gì cả.

Bởi vì Burkhart-san đã đến gặp phụ thân với thân phận sứ giả của Công Tứớc Bleichroder và bàn bạc xong điều kiện với người trước đó.

Hơn nữa, những thứ này là phương án tốt không chỉ giúp phát triển lãnh địa, mà còn có thể đạt được sự ủng hộ của người dân đối với lãnh chúa như phụ thân.

Dựa theo thường thức của lãnh chúa, cho dù phải không đếm xỉa đến cảm xúc của Kurt, thì cũng phải đồng ý.

Mặc dù cuối cùng rất nhiều trường hợp đã được giải quyết.

Nhưng Kurt hoàn toàn bị bơ, ở bên cạnh run rẩy giống như con chó nhỏ và mặt đỏ tới tận mang tai.

Mặc dù anh ấy rất muốn phàn nàn, nhưng phụ thân sẽ ngăn cản ảnh lại trước đó với lý do nói năng lỗ mãng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà Baumeister.

Trong lúc đàm phàn, anh nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói lời nào.

Chưa tức giận. Tôi có nên khiêu khích ảnh nhiều hơn không nhỉ?

Đầu tiên là giao công việc phân loại di vật cho Công Tước Bleichroder, công việc giám định di vật không xác định và nguyên liệu từ ma vật thu được trong chiến đấu đã kết thúc.

Dựa vào lần đàm phán trước đó, nhà Baumeister được chia 30%.

Hình như Kurt khá mong đợi cái này.

Ngay khi tôi lấy ra một bảng phân tích chi tiết, anh ấy liền đoạt lấy để xác nhận con số.

Bởi vì anh ấy chỉ biết các phép tính đơn giản, cho nên anh chỉ có thể xác nhận số tiền có thể nhận được là bao nhiêu thông qua cột tổng.

Tuy nhiên, không ngờ ảnh còn dám bảo chúng tôi đừng 'chân tay táy máy'.

Nếu như bản thân không thể xác nhận, còn nói 'chân tay táy máy' làm cái gì chứ.

"Ít quá..."

Ảnh chán nản nói sau khi nhìn con số xong.

Bởi vì tổng cộng có hơn 200.000 xu, cho nên xem xét đến tình hình trước đó thì đây được xem như là một số tiền lớn, nhưng dường như ảnh vẫn cảm thấy bất mãn.

"Klaus, con số này không tính sai chứ?"

"Không có."

Thông thường, người chịu trách nhiệm khu vực phía nam như Công Tước Bleichrode vốn không thể lừa dối nhà tước Hiệp Sĩ nghèo khó láng giềng được.

Cái này cũng là chuyện đương nhiên. Suy cho cùng, so với lợi ích có thể thu được bằng cách làm sai lệch số tiền nhỏ kia, thì tổn hại danh tiếng vẫn lớn hơn.

Hơn nữa, con số đó không thể sai được.

Bởi vì nhà Công Tước Bleichroder có rất nhiều nhân tài ở phương diện năng lực kế toán tương đương với Klaus hoặc cao hơn một bậc.

"Tuy nhiên, số tiền nhà Baumeister nợ nhà Công Tước Bleichroder trước kia có thể lấy vào bù đắp."

"Nợ?"

Khi nhà Baumeister tự lập ở vùng đất này, khi đó họ từng vay một khoản tiền không trả từ nhà Baumeister ở vương đô dưới danh nghĩa tiền viện trợ. Lúc Erich-niisan, Paul-niisan và Helmut-niisan thì nhà Baumeister cũng không gửi tiền mừng. Công Tước Bleichroder phải trả sạch thay bọn họ những thứ này với thân phận chủ chư hầu.

Vì vậy, những khoản nợ này đương nhiên phải tính vào cho rõ ràng.

"Sau khi đọc kỹ càng tỉ mỉ, tôi chỉ có thể nói rằng việc trả tiền nợ phải..."

Có vẻ như Klaus chỉ có thể nói như vậy.

Tuy nhiên, Kurt giận tím mặt sau khi nghe thấy điều đó.

"Khi nào phải trả tiền, sẽ do chúng ta quyết định!"

Tuy là nói như vậy, ảnh chắc chắn muốn quịt nợ.

Bởi vì anh luôn làm loại chuyện này, cho nên Công Tước Bleichroder mới không tín nhiệm ảnh một chút nào.

Thật đúng là một tên đàn ông ngu ngốc.

"Mặc dù quý tộc mượn tiền là chuyện bình thường, nhưng suy xét đến nội dung, thì sớm trả hết nợ vẫn tốt hơn nhỉ?"

Bất kể nói cái gì với Kurt chỉ lãng phí thời gian, cho nên tôi trực tiếp hỏi phụ thân.

"Nói cũng đúng. Hơn nữa, khoản nợ của chúng ta cũng được xóa bỏ khi làm như vậy."

Phụ thân dùng một câu nói kết thúc chủ đề liên quan đến công việc của Khu Rừng Thần Bí.

Chủ đề về khoản nợ của nhà Baumeister kết thúc tại đây.

"Tiếp theo là việc nhóm Nam Tước Baumeister sẽ bắt đầu hoạt động như những mạo hiểm giả trong tương lai..."

Lập căn cứ ở bên trong lãnh địa này và sau đó đến Khu Rừng Thần Bí săn bắn bằng "Dịch Chuyển Tức Thời" của tôi.

Ngoài ra, chúng tôi còn mở phiên chợ định kỳ và bởi vì bên trong lãnh địa không có bất kỳ công hội nào, cho nên chúng tôi cũng thay mặt xử lý những chuyện này.

Sau đó, chính là khoản thù lao nhận được thông qua những công việc này, cần phải nộp lên bao nhiêu cho nhà Baumeister dưới dạng tiền thuế?

Phần thuế này đã được phía Công Tước Bleichroder quyết định xong trước đó.

"Kiếm tiền ở trong lãnh địa chúng ta không phải là việc dễ dàng. Cho nên các nguyên liệu thu được ở Khu Rừng Thần Bí, hãy biến chúng thành tiền mặt ở Công Hội Mạo Hiểm Giả tại Breitburg trước tiên và sau đó nộp lên 20% trong đó."

Bởi vì chúng tôi chịu sự quản lý của chi nhánh Breitburg, vì vậy hiện nay chúng tôi phải đến nơi đó bán lấy tiền.

Thực ra thì chúng tôi cũng phải nộp lên 20% số tiền thu được ở chi nhánh Breitburg.

Tuy nhiên, nếu như người ta bị trưng thu tổng cộng 40%, vậy thì phía mạo hiểm giả chúng tôi sẽ sinh ra bất mãn.

Bất kể nói như thế nào, kiểu gì cũng có người ghét bị chèn ép đến mức đó.

Vì vậy, Công Tước Bleichroder đã thương lượng khéo léo với công hội về phần này.

Nhờ đó, chúng tôi không cần phải nộp tiền ở chi nhánh Breitburg sau này nữa.

Mặc dù cái này trông giống như chỉ một mình phía công hội chịu tổn thất, nhưng có vẻ như việc bán lại nguyên liệu của ma vật thu mua từ mạo hiểm giả cũng đủ để kiếm lợi nhuận rồi, cho nên nó không thành vấn đề.

Hơn nữa, vụ việc lần này còn trộn lẫn ý đồ chính trị trong đó.

Trước đó công hội gửi người vừa mới trở thành mạo hiểm giả không lâu như chúng tôi đến di tích dưới lòng đất khó thăm dò và mắc phải sai lầm hại chúng tôi suýt chút nữa bỏ mạng, cho nên họ không thể cứng rắn yêu cầu chúng tôi hay Công Tước Bleichroder nộp tiền.

Tuy nhiên, sau này tôi mới nghe về nó từ Burkhart-san.

"Nói tóm lại, các người phải nộp 20% lợi nhuận và phải gửi bản chi tiết một lần mỗi tháng."

"Tôi hiểu rồi."

Mặc dù xác nhận bản chi tiết là công việc của Klaus, nhưng ông ta là một người đàn ông vô cùng nghiêm túc trong công việc và không gây khó dễ cho chúng tôi vì mưu cầu lợi ích cho phụ thân hay Kurt.

Ở phương diện này, ông ta là một người có thể tín nhiệm.

Suy cho cùng, ông ta căm ghét phụ thân ở trong lòng.

"Wendelin-sama bắt đầu hoạt động như một mạo hiểm giả ở lãnh địa này. Cái này thật sự là một chuyện đáng để vui mừng."

Klaus được phụ thân ủy thác kiểm tra bản chi tiết và lộ ra dáng vẻ cực kỳ vui mừng.

Ông ta chắc chắn cố ý.

Thực ra thì chúng tôi chỉ sử dụng hoạt động của mạo hiểm giả như một vỏ bọc và mục đích thật sự là loại bỏ Kurt có thể gây ra rắc rối sau này.

Klaus chắc chắn cũng phát hiện ra điều này.

Mặc dù Kurt nhìn chằm chằm về phía Klaus với ánh mắt sắc bén, nhưng biểu hiện của ông ta trông giống như chẳng phát hiện ra.

"Lâu lắm rồi mới gặp phải bản chi tiết đáng để tính toán, thật đáng mong đợi."

Bởi vì Klaus thường tính toán "Có thể trưng thu bao nhiêu thuế từ mỗi vụ lúa mì của mỗi hộ gia đình", hiếm khi có thể nhận được công việc kế toán thật sự và dường như nó khiến cho ông ta rất vui mừng.

Tuy nhiên, hành động như vậy trông giống xem thường năng lực của lãnh chúa như phụ thân và Kurt trên thực tế.

Sau khi chú ý đến điểm này, Kurt càng đỏ mặt hơn và nhìn chằm chằm vào Klaus trong khi nét mặt của phụ thân vẫn như cũ.

Klaus tiếp tục giả vờ hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Kurt.

Quả nhiên ông ta là một người đàn ông không thể xem thường...

Bởi vì ông ta phát hiện tôi dự định khiến cho Kurt mất kiểm soắt bằng khiêu khích, cho nên ông ta trực tiếp giúp tôi mà không nói gì cả.

"Phần còn lại của chi tiết, đợi đến lúc bàn bạc rồi quyết định."

"Đúng vậy."

Cứ như vậy, chúng tôi kết thúc cuộc đàm phán với phụ thân một cách suôn sẻ.

Chỉ có Kurt bị bơ từ đầu tới cuối, đỏ mặt tới mang tai và đứng yên tại chỗ.

"Chủ nhân-sama, hàng hóa ngài nhập vào thật tuyệt."

"Rodrich, cậu từng làm chủ tiệm rồi?"

"Tôi chỉ thay mặt mà thôi. Một người quen cũ từng giao cho tôi quản lý cửa hàng tạp hóa nào đó."

"Thì ra là như vậy."

Nói tóm lại, trước khi làm cho Kurt mất kiểm soát và loại bỏ ảnh, chúng tôi phải lấy lãnh địa Baumeister làm căn cứ để hoạt động, cho nên tôi tiếp xúc với rất nhiều người và thứ trong một tuần này.

Đầu tiên là chỗ ở, sau khi số lượng người tăng lên thì chỗ mượn ban đầu trở nên quá chật hẹp, cho nên chúng tôi phải chuyển đến một nơi khác.

Tuy nhiên, nơi lớn nhất trong lãnh địa này chính là nhà của lãnh chúa.

Vì vậy tôi quyết định chuyển ngôi nhà được thừa kế từ sư phụ ở Breitburg đến xây dựng ở đây.

Mặc dù một số người sẽ tự hỏi "Phải vượt qua ngọn núi kia ra sao", nhưng cái này có thể giải quyết bằng ma pháp.

"Xin chào! Tôi là Rembrandt đến hỗ trợ di dời!"

Ba ngày trước, tôi gặp ông chú hơi hói đầu có khẩu âm Kansai ở trước dinh thự tại Breitburg.

Thực ra thì ông chú này. 

Biết sử dụng một loại ma pháp đặc biệt hệ Thổ.

Ma pháp đó gọi là "Di Dời", nó có thể di công trình kiến trúc vô cùng khổng lồ đến những nơi khác.

ngoài ra, ông ta cũng biết sử dụng "Dịch Chuyển Tức Thời" , vì vậy ông ta sẽ di chuyển vật thể vào trong túi ma thuật ngay khi nhận được ủy thác và đợi đến khi di chuyển đến đích, lại lấy công trình kiến trúc ra khỏi túi ma thuật để tiến hành di dời.

Dĩ nhiên, bởi vì nền móng công trình kiến trúc được chôn dưới đất, cho nên nền móng phải hoạt động như trước sau khi di dời.

Rembrandt-san có thể di dời đến mức đó cũng tính đến cả điểm này, thường có lịch trình dự kiến trong vài tháng.

Khách hàng của ông ta là những người giàu có và chủ yếu là quý tộc.

Chẳng hạn, mặc dù bạn muốn xây dựng biệt thư ở vùng đất có phong cảnh thiên nhiên đẹp, nhưng rất khó tìm được nhân viên xây dựng bản xứ.

Trước tiên, bạn tìm khoảng đất trống phù hợp để đặt căn nhà và sau đó bảo Rembrandt-san di dời nó đến đấy.

Ngoài ra, ông ta còn di dời những công trình kiến trúc có lịch sử lâu đời theo lệnh của chính phủ quốc gia.

Nhờ kỹ năng đặc biệt này, ông ta cũng leo lên địa vị Nam Tước danh dự giống như tôi.

Ông ta vốn không thể nhận ngay được ủy thác của tôi, nhưng hình như trong đó có sự hỗ trợ của bộ trưởng tài chính Luckner.

Cuối cùng, ông ta đã đến trước nhà tôi đúng hẹn.

"Vậy thì, chúng ta đi thôi."

Mặc dù không biết tại sao Rembrandt-san nói giọng Kansai một cách khéo léo, nhưng hiệu suất công suất vô cùng tốt.

Dinh thự của tôi biến mất ngay lập tức sau khi ông ta đi một vòng xung quanh nhà.

"Vậy thì, làm phiền ngài đưa tôi đến nơi dự định di dời."

Cho dù Rembrandt-san gần như có thể "Dịch Chuyển Tức Thời" đến bất cứ nơi nào trong vương quốc, nhưng ông ta vẫn chưa đến lãnh địa Baumeister bao giờ.

Vì vậy tôi dùng "Dịch Chuyển Tức Thời" mang ông ta đến lãnh địa Baumeister.

"Thật đúng là một nơi nhàn nhã."

Sau khi đến đich, Rembrandt-san nheo mắt quan sát lãnh địa Baumeister chỉ có thể dùng từ 'vùng nông thôn' để hình dung.

Sau đó, nhóm Paul-niisan làm vệ sĩ đã đến đón tiếp chúng tôi.

"Nơi này chính là vị trí theo kế hoạch."

Trước đó chúng tôi đã đàm phán với phụ thân, mượn một vùng đất bằng phẳng có nền móng vững chắc nằm ở biên giới giữa khu vực kiểm soát thực tế của nhà Baumeister với vùng đất chưa mở mang.

Không chỉ không mất tiền thuê, mà muốn làm gì ở vùng đất chưa mở mang cũng không quan trọng.

Ngược lại, chúng tôi thực sự phải nộp lên 20% lợi nhuận.

Có lẽ phụ thân cho rằng chỉ cần có thể đi săn ở vùng đất chưa mở mang và bán con mồi thu được thành tiền sẽ tốt hơn.

"Nơi này không có vấn đề gì cả."

"(Giọng Kansai của ông ta rất lạ... ) "

Hình như Rembrandt-san đồng thời là một kiến trúc sư.

Ông ta đã sử dụng kiến thức ở phương diện này lấy nhà của sư phụ trước kia từ trong túi ma thuật và đặt lên vùng đất bằng phẳng trong tình trạng giống như ban đầu.

Hơn nữa, nó còn được hoàn thành trong nháy mắt nữa.

"Tiếp theo..."

Tiếp theo, ông ta bắt đầu di dời mười mấy căn nhà mà tôi nhờ trước đó.

Trước đó tôi yêu cầu Rembrandt-san mang những ngôi nhà đó đến đây để tôi và những người khác đi theo tôi sống ở lãnh địa Baumeister trong một khoảng thời gian.

Đầu tiên là nhà của sư phụ, các thành viên trong tổ đội tôi, Wilmal, Rodrich và hầu gái Dominique. Tất cả sẽ sống ở đây.

Còn những căn nhà hai bên để cho những nhân viên an ninh ưu tú được Rodrich lựa chọn và người hầu mới thuê ở.

Ngoài ra, nhà mà nhóm Paul-niisan ở tạm cũng được di dời đến nơi này.

"Ế? Nghỉ việc hoàn toàn sao?"

"Tiền bối, bọn em cũng thế..."

Sau khi kết thúc công việc thanh tra địa phương, nhóm Paul-niisan xin nghỉ làm vệ sĩ của chúng tôi, nhưng bọn họ đều thất kinh sau khi nhận được thư của bộ trưởng quốc phòng Edgar đưa đến Breitburg.

Bởi vì trong bức thư đó không chỉ ra lệnh cho năm người nhóm Paul-niisan tiếp tục nhiệm vụ bảo vệ tôi, mà còn viết bọn họ đã cho nghỉ việc ở đội an ninh.

"Tại sao?"

"Đọc tiếp xem thế nào?"

Trước sự thúc giục của Ottoman, Paul-niisan tiếp tục đọc thư và sau đó phát hiện phía trên viết ——

"Hãy tiếp tục làm nhiệm vụ bảo vệ Nam Tước Baumeister. Ta đảm bảo ngươi sẽ được phong làm Tòng Nam Tước và nhận được vùng đất tương xứng như khoản thù lao thành công. Còn về khoản thù lao của bốn người còn lại, bọn họ sẽ được coi như là chư hầu của Paul-dono..."

Ngoài ra, mặc dù trong đó đề cập đến là đang nghỉ phép, nhưng người nhà của bọn họ ở vương đô vẫn có thể nhận được tiền lương của đội an ninh, tiền trợ cấp của quan giám sát địa phương và tiền trợ cấp của đi công tác.

Ngoài ra, họ còn được trả khoản thù lao vệ sĩ nữa.

"Lãnh địa sao?"

"Có lẽ là ám chỉ nơi nào đó trong vùng đất chưa mở mang?"

Có lẽ cái này giống như Ottoman-san nói.

Sau đó, cùng với lãnh địa mà Hermann-niisan dự định thừa kế, tôi cũng hỗ trợ phát triển.

Những vùng đất chưa mở mang kia sẽ biến thành lãnh địa của tôi trong tương lai, địa vị của bọn giống như gia tộc chi nhánh hỗ trợ tôi.

"Haiz, dù sao đó cũng là công việc đáng ghét để kéo Kurt-niisan xuống. Mặc dù công việc phát triển chắc chắn rất vất vả, nhưng khoản thù lao này cũng không tệ..."

"Thật tốt khi làm bạn với ông!"

"Tiền bối là tốt nhất!"

"Cuối cùng cũng có thể khiến cho phụ thân thất kinh!"

"Bà xã và các con sẽ rất vui mừng đây."

Bốn người kia cũng hết sức phấn khởi ôm lấy Paul-niisan ngay khi nghe thấy Paul-niisan có thể trở thành Tòng Nam Tước mới và mình là chư hầu hỗ trợ phát triển lãnh địa. 

"Này! Tôi không có loại sở thích đó đâu!"

"Biết rồi, bạn thân cùng tuổi! Không, tôi sẽ gọi ông là lãnh chúa-sama kể từ ngày hôm nay."

"Cảm giác thật kỳ lạ khi bị Ottoman gọi như vậy."

"Cho dù là như vậy, ông nên quen với điều đó đi."

Mặc dù Paul-niisan dường như ghét bị 4 người đàn ông ôm chặt từ tận đáy lòng, nhưng bốn người dự định đảm nhiệm vị trí chư hầu có thể cha truyền con nối, đều lộ ra vẻ mặt vô cùng vui mừng.

"Có thể cha truyền con nối! Đây chính là điểm tuyệt vời của chư hầu!"

"Nhờ đó mà hiện giờ tôi có thể cầu hôn Chrysta rồi..."

"Tôi phải viết thư cho người nhà sau đó mới được."

Bởi vì mọi người đều là con trai thứ ba trở xuống của quý tộc, con của thế hệ hiệp sĩ đầu tiên hay tổ tiên là con của thương nhân quý tộc , cho nên bọn họ rất vui mừng khi có thể trở thành quý tộc. Tuy nhiên, hình như không ai trong số họ thực sự ôm giấc mơ phi thực tế này.

Theo quan điểm của bọn họ, nhận được chức vụ có thể cha truyền con nối là trở thành cận thần của Paul-niisan được xem như là vô cùng thành công rồi.

"Đã là như vậy, cái này thực sự bảo vệ cho sự an toàn của Nam Tước Baumeister-sama."

"Cuối cùng thì cũng có chỗ cho thanh kiếm của tôi cũng sử dụng. Tôi sẽ chém rơi đầu hắn trước khi người nổi loạn chịu khổ."

"Đúng vậy. Giết hết những kẻ khả nghi."

"Nếu không thì cố tình phạm sai lầm và chém thẳng tên trưởng nam đó? Làm như vậy có thể khiến công việc kết thúc sớm hơn một chút..."

"Chờ một chút! Ngừng nói biểu nguy hiểm kiểu đó cho tôi nhờ!"

Tôi điên cuồng nghĩ cách khiến cho đám Ottoman-san bắt đầu nói những lời khủng khiếp bởi vì quá vui mừng, bình tĩnh trở lại.

"Rốt cuộc, chúng ta vẫn phải mở cửa hàng."

"Chỉ tổ chức phiên chợ thực sự quá phiền phức."

Bởi vì chúng tôi đã nhận được sự cho phép tự do sử dụng vùng đất chưa mở mang từ phụ thân, cho nên chúng tôi mất 1 tuần để gửi nhiều thứ đến.

Đầu tiên là chọn ra mười mấy ngôi nhà giá cả phải chăng ở vương đô và sau đó nhờ Rembrandt-san nổi tiếng về Di Dời chuyển chúng đến gần nhà tôi.

Mặc dù trong đó cũng có những căn nhà cũ gần như bán với giá hời, nhưng những ngôi nhà đó hiện giờ đang được tu sửa bởi thợ mộc được Rodrich mang đến đây sau khi thuê.

Đợi đến khi công việc của bọn họ kết thúc, tôi phụ trách đưa họ về vương đô lần nữa.

"Hơn một nửa đều là phòng trống, ngài muốn tuyển dân di cư sao?"

"Rodrich, cái từ dân di cư này quá nguy hiểm."

Bởi vì nơi này là lãnh địa của phụ thân và tôi chỉ là một mạo hiểm giả mượn đất.

Do đó, dân di cư sẽ không dọn vào những căn phòng này sau đó, mà là nhân viên tôi mới thuê.

"Phải bán nhiều thứ trong cửa hàng này sao?"

"Nhờ cậu đó, chủ tiệm Rodrich."

"Ồ..."

Trong số những căn phòng trống đó, cũng có một cửa hàng cỡ vừa vốn mở ở ngoại ô vương đô và sau đó đóng cửa.

Rinnenheim-san khả nghi đó vừa nghe tin tôi tìm loại cửa hàng đó, liền giúp tôi một tay tìm bất động sản cực kỳ rẻ.

Ông ta đều hỗ trợ tìm tất cả những căn nhà rẻ khác.

Thông qua những cuộc mặc cả của ông ta, chủ những căn nhà đó bán cho tôi những căn nhà cũ kỹ mà ban đầu dự kiến sẽ phá bỏ với mức giá gần như miễn phí.

Bởi vì đối phương cũng tiết kiệm được một khoản phí phá bỏ, cho nên cái này được xem như là cuộc giao dịch có lợi cho cả hai bên.

Hơn nữa, tình trạng của những căn nhà cũ kia thật sự không quá tệ.

Nhà ở vương đô thường được phá hủy sớm rồi xây lại, cho nên những căn nhà này chỉ cần tu sử một chút là có thể sử dụng bình thường.

Mặc dù nói như vậy hơi bất lịch sự, nhưng nhà bên trong lãnh địa Baumeister còn cũ nát hơn.

"Cửa hàng cỡ trung này chỉ cần sửa chữa bên ngoài là được."

Ở giữa những công trình kiến trúc này bao gồm một cửa hàng cỡ trung. Với những nỗ lực của nhân viên phục vụ nam trẻ tuổi thuê từ vương đô, trng cửa hàng đã trưng bày rất nhiều hàng hóa. Hầu gái trong nhà cũng bắt đầu làm nhân viên bán hàng dưới sự chỉ huy của Rodrich.

So với mở phiên chợ, trực tiếp điều hành một cửa hàng vẫn tiện lợi hơn.

Sau khi đưa ra kết luận như vậy, tôi nhận được sự cho phép của phụ thân, mở một cửa hàng tên "Cửa Hàng Của Mọi Thứ" mà tôi làm ông chủ và Rodrich làm chủ tiệm.

Thay vì nói trong cửa hàng có đủ mọi thứ, không bằng nói đây chính là những thứ mà chúng tôi bán ở trong phiên chợ lần trước.

Gia vị, đồ tạp hóa thiết yếu, nông cụ bằng kim loại, bánh ngọt và thịt.

Mặc dù trong đó cũng có thứ dễ hỏng, nhưng chỉ cần cất vào trong túi ma thuật là không thành vấn đề.

Thực ra thì trong đống di vật của sư phụ cũng bao gồm cả túi ma thuật phổ biến, cho nên tôi đem cái túi ma thuật đó cho Rodrich mượn.

Mặc dù túi ma thuật phổ biến được xem như là vật phẩm đáng giá, nhưng bởi vì bên trong chỉ có sức chứa tương đương với một căn nhà, cho nên nó khá khó dùng đối với tôi và tôi chỉ giữ đồ vô dụng trong đó suốt.

"Lại còn nói khó sử dụng... Chủ nhân-sama. Nếu như muốn mua cái túi ma thuật này, thì ngài phải trả 3 triệu xu mới mua được đó..."

"Vậy thì cậu nên cẩn thận đừng làm mất."

"Tôi không muốn bồi thường đâu, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không làm mất."

Về phần nhập hàng, tôi dự định lấy định kỳ một lượng lớn hàng hóa từ Công Hội Thương Nghiệp ở Breitburg 

Còn một việc nữa, đó chính là thu mua vật phẩm của người dân có thể bán ở Breitburg.

Ban đầu chỉ có lúa mì, nhưng người dân cũng dần dần nghĩ ra những thứu khác.

Sau khi cửa hàng bắt đầu mở ở nơi này, truyền thống nào đó cũng sắp sửa bị bỏ dở.

"Vậy thì, không cần thiết phải cử thương đội đến nữa."

Công Tước Bleichroder tuyên bố rằng ngài ấy sẽ ngừng gửi thương đội tiếp tục đến lãnh địa Baumeister quanh năm nữa."

Lý do tại sao cung cấp cho tôi không ít sự thuận tiện, bởi vì ngài ấy phát hiện giao cho tôi xử lý vẫn tiết kiệm nhiều tiền hơn so với cử thương đội đi.

"Chuyện thu mua lúa mì cũng giao cho cậu."

Ngoài ra, công việc thu lúa mì hoàn toàn không thu được chút lợi nhuận nào.

Bởi vì nó được thu mua theo giá thị trường và bán đi theo giá thị trường.

Thực ra thì thương đội cũng thu mua với giá như vậy trước kia, chúng tôi phán đoán rằng nó sẽ gây ra vấn đề nếu như đột nhiên thay đổi.

Hơn nữa, chỉ cần dựa vào những hàng hóa khác kiếm lời là được rồi.

"Thế nhưng, chủ nhân-sama , làm vậy có quá vô tình hay không."

"Dù sao tôi cũng cố ý làm như vậy."

Sau khi tôi bắt đầu mở cửa hàng, lãnh địa Baumeister liền mất đi kênh thương đội có thể kiếm được muối từ bên ngoài. Nói cách khác, bọn họ chỉ có thể dựa vào tôi để lấy được muối.

Tôi vốn cho rằng phụ thân kiểu gì cũng nói gì đó sau khi phát hiện ra, nhưng người không để cho Kurt tham gia đàm phán và đồng ý vô điều kiện.

"Suy cho cùng, đó vốn là một thương đội nguy hiểm được vận hành dựa vào lý do đáng ngờ là cảm giác tội lỗi của Công Tước Bleichroder. Nó cũng không có gì khác biệt dù đổi thành cửa hàng của Nam Tước Baumeister."

Hơn nữa, cửa hàng tôi bán nhiều mặt hàng hơn thương đội và giá cả cũng thấp hơn.

Theo quan điểm của phụ thân, chỉ cần có thể thu được thuế thì không có lý do gì để phản đối.

"Phụ thân, cứ tiếp tục như vậy, lãnh địa này sẽ bị Wendelin uy hiếp!"

"Bị uy hiếp? Vậy ta hỏi con, lãnh địa Baumeister này cho đến nay đều phải dựa vào nhà Công Tước Bleichroder mới có thể thu được vật tư chiến lược là muối kia. Tuy nhiên, có ai ở đây bị nhà Công Tước Bleichroder uy hiếp không?"

"Cái này..."

"Nếu như con có ý kiến, hãy nghĩ cách giải quyết vấn đề thương đội."

Quả nhiên là Kurt cũng tìm phụ thân than phiền về chuyện kinh doanh cửa hàng của tôi.

Tuy nhiên, hình như anh ấy bị phụ thân nói cho không thể nói được gì sau cuộc nói chuyện như vậy.

"Tiếp theo chính là triệu tập gia đình nông dân."

"Tôi muốn ăn cơm!"

"Thế à..."

Lãnh địa Baumeister với vùng đất chưa mở mang phía nam có khí hậu ấm áp và có lượng mưa dồi dào.

Tôi quyết định thử nghiệm một chút xem sao bởi vì khả năng trồng được giống lúa gạo rất cao.

"Chuyên gia về giống lúa sao? À, vâng."

Tôi thuê một số nông dân già đã giao ruộng đất lại cho con cái quản lý từ lãnh địa của Công Tước Bleichroder có ngành công nghiệp lúa gạo phát triển.

Tôi yêu cầu họ hướng dẫn cho những người trẻ tuổi mà tôi chiêu mộ được ở vương đô muốn làm nông dân.

Bởi vì khai khẩn đất nông nghiệp từ đầu mất quá nhiều thời gian, cho nên tôi dùng ma pháp Thổ Mộc tạo ra các cánh đồng lúa lẫn kênh thủy lợi với kích thường đồng đều và loại bỏ những thứ không cần thiết như đá ra khỏi ruộng bằng ma pháp.

Hơn nữa, tôi có được một ít đất đai từ nơi đã được sử dụng như một cánh đồng lúa tuyệt vời trong hàng trăm năm qua ở trong lãnh địa của Công Tước Bleichroder, lấy chúng làm tài liệu tham khảo và thay đổi tính chất đất đai của ruộng vừa mới khai khẩn bằng ma pháp.

Sau một vài điều chỉnh rất nhỏ, cuối cùng thì tôi cũng tạo ra đất đai có thể khiến cho những nông dân phụ trách hướng dẫn hài lòng.

Những gì còn lại là dành thời gian cải tạo đất đai phù hợp với khí hậu của lãnh địa này trong khi trồng lúa gạo là được.

Hiện giờ cũng có mười mấy thanh niên sẵn sàng trở thành nông dân, xới đất, gia cố kênh thủy lợi và bờ ruộng theo chỉ thị của những người già phụ trách hướng dẫn hay lắp ráp nhà kính bằng kính tôi đã mua trước đó rồi tiến hành chuẩn bị ươm giống để chuẩn bị cấy mạ.

"Cái này nghiêm túc đấy."

"Bởi vì tôi muốn ăn gạo mới được thu hoạch vào cuối mùa. Tôi nghiêm túc đấy.'

Mặc dù đây cũng là một trong những lý do, nhưng bởi vì chẳng có ai trong nhà Baumeister cho đến nay có cách khai khẩn vùng đất chưa mở mang và tôi chỉ cần dùng ma pháp hoàn thành mở mang trong thời gian ngắn là có thể gây áp lực cho Kurt.

"Nếu như chủ nhân-sama đã nói như vậy. Kẻ hèn này sẽ phụ trách quản lý công việc cơ bản."

Bởi vì nó nằm sát lãnh địa Baumeister, cho nên tôi lên kế hoạch cắt nhường cho Hermann-niisan như một phần hỗ trợ trong tương lai.

Rodrich sẽ trở thành quan chức phát triển lãnh địa ở vùng đất chưa mở mang thay tôi trong tương lai khôn xa, cho nên bất kể là quản lý phát triển nông thôn quy mô nhỏ, cửa hàng hay khu vực nông thôn và tính thuế thì chúng cũng có thể trở thành bài huấn luyện.

"Đừng tính sai lúc tính thuế."

"Dẫu sao làm như vậy có thể bị 'vu oán giá họa' . Nhân tiện, các phu nhân đi đâu rồi?"

"Ồ, nhóm Elise..."

Nhóm Paul-niisan đang bảo vệ xung quanh tôi và Rodrich.

Elise đã đến nhà thờ hỗ trợ linh mục của Baumeister.

Hình như ông ta bắt đầu đau lưng từ tối hôm qua và đau đến mức không thể đứng dậy.

Bởi vì lãnh địa nông thôn này không thể có linh mục khác, cho nên lúc này đến lượt Elise vào sân giúp tư tế. Nhưng nếu như để cho cô ấy hành động một mình, tôi sợ Kurt có thể làm ra chuyện gì đó ngu ngốc, vì vậy tôi bảo Wilmal làm vệ sĩ trong trang phục tu sĩ xa lạ.

"Kami-sama, tôi đói bụng rồi..."

"Wilmal-san, Kami-sama sẽ không nghe thấy nguyện vọng trực tiếp như vậy đâu..."

Niềm tin của Wilmal yếu giống tôi và có lẽ bây giờ cô ấy đang nói lời như vậy.

"Thế còn Erwin, những phu nhân khác và Burkhart-sama thì sao, họ đến Khu Rừng Thần Bí sao?"

Dù sao họ cũng ở lại nơi này với thân phận mạo hiểm giả, nếu như không săn bắn sẽ 'lẫn lộn đầu đuôi'.

Thế nên đám Erw với Burkhart-san đi thăm dò Khu Rừng Thần Bí.

"Tôi cũng muốn đi."

"Chủ nhân-sama còn công việc ở đây."

Về Khu Rừng Thần Bí, chúng tôi chỉ khám phá tuyến đường mà quân viễn chinh xâm nhập từ trung tâm.

Sự phân bố của ma vật ở trung tâm không khác biệt đáng kể so với những khu vực khác.

Tuy nhiên, những khu vực khác có thể khác nhau, vì vậy chúng tôi tạm thời điều tra theo hướng này.

Buổi sáng tôi đưa bọn họ đến đó bằng "Dịch Chuyển Tức Thời" và sau đó đón bọn họ về vào hoàng hôn.

Dự tính hiện giờ là như vậy.

"Vẫn còn lâu mới đến giờ đón."

"Hãy nhanh chóng hoàn thành công việc thôi."

Lý do tại sao nhà Baumeister từ bỏ việc khai khẩn vùng đất chưa mở mang nay.

Là vì vùng đất chưa mở mang có rất nhiều động vật hoang dã nguy hiểm.

Nếu như bạn trồng cây nông nghiệp ở đây, rất có thể gặp phải heo rưng với gấu hung dữ, thỏ với nai nhìn chằm chằm vào cây nông nghiệp và có thể thu hút bầy sói nữa.

Trong quá trình khai khẩn, bạn còn phải đảm bảo an toàn cho nhân viên nữa.

Đây thực sự là một nhiệm vụ bất khả thi đối với lãnh chúa nhỏ và chẳng dư dả gì.

"Tuy nhiên, chủ nhân-sama cũng nghĩ thế về điểm này nhỉ?"

Mặc dù chúng tôi dựa vào tiền và mạng lưới quan hệ để triệu tập nhân viên khai khẩn lẫn lính canh gác, nhưng con số vẫn không nhiều.

Rodrich lo lắng nhân viên phụ trách phòng vệ vẫn quá ít để bảo vệ vùng nông thôn sau khi quá trình khai khẩn kết thúc.

"Chúng ta không cần nhiều người như vậy."

Bởi vì tôi đào một rãnh sâu khoảng 5 mét giữa vùng nông thôn khai được với vùng chưa mở mang và còn đào đất lên làm một cái tường đất ngay lúc đó bằng ma pháp. Hai người cũng có thể ngăn chặn sự xâm nhập của động vật hoang dã.

"Vậy thì không thành vấn đề."

Hình như Rodrich thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, tôi vội vàng quay lại công việc sau khi xác nhận phương châm quản lý cơ bản với Rodrich.

"Ái chà, chỉ cần có Nam Tước Baumeister-sama ở đây, bất kể là khai khẩn hay đối phó với loài gây hại đều dễ dàng."

Khi nhìn vùng đất mới khai khẩn vừa mới mấy ngày đã thành hình, các nông dân già phụ trách hướng dẫn đều tỏ ra khâm phục.

Hình như bước tiếp theo chỉ cần giao cho bọn họ và những người mới đến xử lý là được rồi.

"Ngược lại, gạo năm lay phụ thuộc vào mọi người."

"Tuy nhiên, phân bón hiện nay không đủ..."

"Phân bón à."

Muốn gạo ngon, dĩ nhiên là cần phân bón.

Tuy nhiên, tôi không thể mong đợi thế giới này sẽ có phân bón hóa học, thế nên tôi cắt rất nhiều cỏ dại ở vùng đất chưa mở mang bằng ma pháp và sau đó trộn lẫn rác thô với phân chuồng rồi lên men bằng ma pháp.

Sau một khoảng thời gian, tôi đã hoàn thành rất nhiều phân bón ngay tại bãi đất trống.

"Nam Tước Baumeister, ngài thậm chí có thể tạo ra phân bón bằng ma pháp."

"Tôi chỉ không thể làm liên tục cái đó thôi."

"Chỉ cần có phần đầu tiên, từ vụ thu hoạch đầu tiên có thể thu được kết quả tốt. Phần còn lại, chúng ta sẽ tự nghĩ ra cách."

Khai khẩn, đào kênh thủy lợi, làm đất, chế tạo phân bón.

Tất cả những công việc lao động chân tay vốn phải làm việc chăm chỉ mới có thể hoàn thành, nhưng dường như tất cả có thể hoàn thành bằng ma pháp của tôi.

Bởi vì bình thường vốn không thể khai khẩn trong điều kiện tốt như vậy, cho nên các nông dân già dường như có ý định rèn luyện những người mới một cách nghiêm khắc để không làm hư bọn họ.

"Chỉ cần Nam Tước Baumeister-sama có thể dùng ma pháp lần nữa khi khai khẩn vùng đất mới là được rồi."

"Nhân tiện, khí hậu ở đây có thể thu hoạch hai lần một năm sao?"

"Ngay từ đầu làm như vậy hơi nguy hiểm, cho nên chúng tôi dự định trồng hai loại cây khác nhau trong một năm."

Sau cuộc đối thoại trên, các nông dân già bắt đầu hướng dẫn người mới trồng lúa.

"Mọi chuyện chính là như vậy, đặc khu phát triển này giao cho cậu phụ trách."

"Đặc khu phát triển sao?"

Phụ thân nói với tôi rằng chỉ cần nộp 20% lợi nhuận là có thể tử do sử dụng đất, bắt đầu trồng lúa và mở cửa hàng ở nơi này.

Mặc dù nơi này nằm trong lãnh địa Baumeister, nhưng chủ sở hữu là tôi và phụ thân với Kurt không thể can thiệp ở đây.

Cho nên tôi tự tiện gọi nơi này là đặc khu phát triển.

Ở nhà, đất nông nghiệp, cửa hàng cũng chuẩn bị sẵn sàng vào buổi tối.

Tôi nói rõ ý tưởng của mình với Rodrich đang tính toán chi phí trong thư phòng nhà mình.

"Chỉ cần lợi nhuận thu được của nơi này tăng lên, danh vọng của Kurt sẽ giảm xuống."

"Không phải dùng dao, mà dùng tiền giết đối phương sao? Thật tàn nhẫn."

"Cũng không thể đánh bại đối phương trực tiếp bằng ma pháp."

"Cái này nói cũng đúng."

"Rodrich, cậu cảm thấy tôi là một người đáng ghét sao?"'

Mặc dù cậu ta nghĩ như vậy cũng không thành vấn đề, nhưng tôi vẫn thử hỏi một chút xem sao.

"Cân nhắc đến tình cảnh của kẻ hèn này trong quá khứ, tôi vốn không rảnh rỗi suy nghĩ đến loại chuyện này. Vị-sama kia rõ ràng có thể thừa kế lãnh địa, nhưng không thèm nỗ lực. Không thể bắt kịp với những thay đổi trong khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Chỉ vì bản thân khá lớn tuổi, hông muốn cúi đầu trước em trai. Bản thân là quý tộc, thỉnh thoảng phải cúi đầu ở nơi người khác không nhìn thấy."

"Thì ra là như vậy."

"Mặc dù tôi không rõ anh ta có thể cúi đầu trước chủ nhân-sama trong tương lai hay không. Tuy nhiên, ma pháp thật sự là thứ vô lý khi có thể hạ thấp chi phí giai đoạn đầu đến mức này."

Cứ như vậy, cuối cùng tôi dựa vào sức mạnh của đồng tiền để khai khẩn phần đất chưa mở mang.