Hachinan tte, Sore wa nai Deshou!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

55 283

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

28 267

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

124 2458

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

(Đang ra)

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

Kurasu Piero

Cô công chúa mặc dù bị ma thuật ruồng bỏ những vẫn dành một tình yêu cho ma thuật này vừa mới từ đâu chui ra thế!? Đây cũng là điểm khởi đầu cho vở kịch hài hước của cô côn

13 1919

Tập 04 - Chương 06: Hoàn thành ủy thác, sự hỗn loạn của nhà Baumeister

Chương 06: Hoàn thành ủy thác, sự hỗn loạn của nhà Baumeister

"Khẩu khí của anh trai nhóc trở nên thô lỗ hơn sau khi thông suốt nhỉ."

"Haiz, dù sao cũng là ngồi không ở nhà, đó cũng xem như là một lợi thế..."

"Cho dù là như vậy, thế cũng quá mức rồi!"

Sáng hôm sau khi phiên chợ kết thúc, chúng tôi dùng "Dịch Chuyển Tức Thời" bay từ lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister xảy ra rất nhiều chuyện đến Khu Rừng Thần Bí ở vùng đất chưa mở mang.

Từ khi còn nhỏ, tôi thăm dò vùng đất chưa mở mang rộng lớn song song với tập luyện ma pháp.

Nhờ điều này, tôi gần như có thể đến mọi nơi trên vùng đất chưa mở mang bằng "Dịch Chuyển Tức Thời".

Lúc ấy tôi vẫn ở tuổi vị thành niên, thật tồi tệ nếu như tôi tiến vào Khu Rừng Thần Bí một mình và gặp phải gì đó bất trắc. Vì vậy, tôi chưa bao giờ đi vào cho đến nay, nhưng mọi nơi xung quanh đã bị tôi nắm rõ trong lòng bàn tay.

Ngay cả tuyến đường mà quân viễn chinh xâm nhập đi qua, tôi cũng tìm ra từ lâu.

Lúc ấy quân viễn chinh chặt cây cỏ mở đường và hiện giờ đã khôi phục lại ban đầu thông qua khả năng sinh trưởng mạnh mẽ.

Tuy nhiên, vị trí đó tạm thời có thể để cho đại quân đi qua.

Còn sau khi tiến vào có thể đảm bảo sống sót hay không, chỉ cần nhìn kết cục của quân viễn chinh cũng biết là hoàn toàn không thể.

"Tên đó vốn không có ý định bước vào thế giới xã hội. Mặc dù có chủ chư hầu, nhưng cả hai chưa từng thấy mặt nhau."

Bởi vì tôi bắt đầu nhập học vào trường mạo hiểm giả dự bị khi tròn 12 tuổi và từng làm người đại diện của gia đình, cho nên tôi phát hiện người đời dường như coi chúng tôi là một gia đình ngồi không cực điểm.

Không ngờ tới người đầu tiên trong nhà Baumeister tham dự bữa tiệc vườn của nhà Công Tước Bleichroder, lại là tôi.

Có thể nói đây là sự đổi mới mà chỉ có nhà tôi mới làm được.

Tuy nhiên, ngay cả khi thông báo cho chúng tôi về bữa tiệc sắp tổ chức, chúng tôi phải mất 1 tháng vượt qua dãy núi mới đến nơi, cho nên cái này cũng là không làm sao được ở phương diện nào đó.

Người biết dùng ma pháp "Dịch Chuyển Tức Thời" giống như tôi rất đáng giá.

Lý do tại sao trưởng làng Klaus mong muốn tôi trở thành người đứng đầu, chắc hẳn bao gồm cả lý do này.

"Ta thật sự tức giận! Ta chẳng muốn tên ngu ngốc đó trở thành người đứng đầu! Ta muốn nói với lãnh chúa-sama, để cho nhóc thừa kế thay hắn!"

"Burkhart-san, cái này không được đâu! Tôi chẳng muốn như vậy đâu."

Tôi vừa sử dụng ma pháp Dò Xét thăm dò bên trong ở vị trí xâm nhập dự kiến vừa bác bỏ bài phát biểu thô lỗ của Burkhart-san.

Mặc dù Klaus sẽ rất vui mừng nếu như mọi chuyện biến thành như vậy, nhưng Kurt có thể vượt khỏi tầm kiểm soát.

Bởi vì phía sau anh ấy có sự ủng hộ của người làng chính với chủ nghĩa siêu bảo thủ làm chỗ dựa. Trong trường hợp xấu nhất, rất có thể bọn họ sẽ cầm vũ khí lên phản kháng.

Nếu như chỉ cố thủ không ra thì tốt. Nếu bọn họ và Klaus xảy ra xung đột gì đó với người của làng khác, thậm chí có thể xuất hiện người chết.

Tôi chẳng muốn gây ra sự hi sinh đó và tôi có thể khẳng định rằng mình tuyệt đối không muốn thừa kế lãnh địa đó.

Ngoài ra, nhiều nhân tài cũng cần thiết nữa.

Tất cả đều là quý tộc danh dự mới nổi danh và thành viên gia tộc tôi lại ít.

"Tuy nhiên. Mọi thứ đã bắt đầu đi theo chiều hướng xấu rồi."

Nhờ cái đó, rõ ràng là tôi sẽ tiến hành nhiệm vụ lớn là Thanh Tẩy 2.000 Undead, nhưng tôi lại để ý đến tình hình quê nhà nhiều hơn.

Hơn nữa, không chỉ mình tôi.

Hình như mọi người đều mang tâm trạng như vậy.

"Hi vọng gia tộc chi nhánh đừng vì vậy mà chịu tổn hại. Cả phương diện rượu mật ong nữa."

"Rốt cuộc ngài thích cái đó đến mức nào vậy..."

Mặc dù Erw cảm thấy kinh ngạc trước bài phát biểu 'yêu rượu như mạng sống' của Burkhart-san, nhưng cái đó uống thực sự rất ngon.

Bởi vì ở thế giới này chỉ cần tròn 15 tuổi đã được xem như là người trưởng thành rồi, cho nên tôi cũng thử uống một ít tối hôm qua. Sự cân bằng tuyệt vời giữa vị ngọt với vị chua và khiến cho người ta sẽ uống quá mức nếu không cẩn thận.

"Nếu như có thể giao lãnh địa kia cho Hermann-sama cai quản thì tốt."

"Làm sao có thể làm bừa như vậy được..."

Dựa theo lời giải thích của Burkhart-san, lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister tốt hơn nên buộc phụ thân với Kurt lui về ở ẩn, sau đó nó giao cho Hermann-niisan cai quản có khi có tiềm năng phát triển hơn.

Suy cho cùng, hơn 200 năm chưa có chiến tranh xảy ra.

Nếu như có thể, có lẽ việc để cho trưởng nam thừa kế theo thứ tự sẽ không xảy ra tranh chấp sẽ tốt hơn.

"Tên Kurt ngu ngốc đó, vẫn chưa đến mức hết thuốc chữa. Cho nên nó mới rất tệ."

Mặc dù kiểu ổn ào đó thật khó chịu với chúng tôi và Công Tước Bleichroder, nhưng bên trong vẫn chưa phát sinh hỗn loạn mang tính quyết định.

Tuy nhiên, từ quan điểm của chính quyền trung ương, tốt hơn hết là can thiệp vào những sự kiện phát sinh.

"Can thiệp sao?"

Nhân tiện, bọn họ thực sự quyết định sẽ can thiệp vào.

Để cho nơi đó và vùng đất chưa mở mang cùng phát triển, bọn họ cho rằng Kurt đang cản trở điều đó.

Dẫu sao trên người tôi đã đủ vốn phát triển.

Nếu như phía hoàng gia đột nhiên ra lệnh ép phụ thân từ chức về ở ẩn, cách chức Kurt, thì nó sẽ tạo ra chấn động cực lớn đối với các lãnh chúa nhỏ khác.

Nếu như có thể, chính quyền trung ương hẳn là hi vọng thứ gì đó phát sinh để biện minh cho sự can thiệp của họ.

Hơn nữa, càng sớm càng tốt.

"Có khả năng này..."

Đầu tiên là hành động khiến cho người dân bi quan đối với phụ thân và Kurt.

Mặc dù khả năng người dân ngoài làng chính tham gia không cao, nhưng cái này có thể giao cho đám Klaus hay gia tộc chi nhánh.

Không đúng, bất kể như thế nào thì bọn họ cũng là một nhà khởi nghĩa và rất có thể có không ít người dân hưởng ứng.

Bởi vì không mong muốn người chết xuất hiện, cho nên Burkhart-san hi vọng phần lớn người dân cũng hưởng ứng và tạo ra một khuynh hướng buộc cha con bọn họ phải từ chức về ở ẩn là tốt nhất.

Tình huống có thể xảy ra tiếp theo, chính là đám Kurt đã cân nhắc đến tình huống này và bắt đầu đàn áp phe phản đối.

Sự bất cẩn như vậy có thể làm xuất hiện nhiều thương vong.

"Mặc dù nói như vậy rất khó chịu, nhưng tình huống sau đó có có lợi hơn cho vương quốc và nhà lãnh chúa-sama của chúng ta."

Lý do là cái này có thể yêu cầu Kurt và phụ thân chịu trách nhiệm, ít nhất có thể lấy đi tước vị và lãnh địa của bọn họ.

Trước khi bàn giao lãnh địa bao gồm cả vùng đất chưa mở mang cho tôi, họ vẫn cố gắng hết sức loại bỏ thế lực của người tiền nhiệm sạch sẽ, thì những gì sau đó mới dễ dàng hơn.

Hình như hoàng gia và quý tộc ở chính quyền trung ương đều có suy nghĩ như vậy.

"Biến hai người kia thành kẻ xấu, người dẫn sẽ mong đợi nhóc lên làm lãnh chúa mới, thì những công việc sau đó mới dễ xử lý hơn.

"Mấy tên kia lại nghĩ mọi thứ đơn giản như vậy."

Từ quan điểm của quý tộc ở vương đô, lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister chỉ là lãnh địa nhỏ với dân số chưa đến 1.000 người.

Cho dù phát sinh nội loạn, chỉ cần nhìn báo cáo cũng không cảm thấy số lượng thương vong nhiều.

Nếu đã là như vậy, họ vẫn hi vọng Kurt có thể biến mất càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, chúng tôi hi vọng có thể tránh được tình huống có thể khiến họ chết hoặc bị thương.

"Chỉ cần để cho Hermann-niisan thừa kế, lãnh địa cũng có thể giữ lại một lượng vốn nhất định.

Để lại một ít vốn để mở mang và hỗ trợ phát triển nơi đó.

Chỉ cần phát triển thuận lợi, Hermann-niisan có thể thăng lên làm Nam Tước.

"Đại khái là như vậy. Sau, phần còn lại của vùng đất chưa mở mang, sẽ do nhóc phụ trách."

"Tôi rất muốn tránh tình huống như vậy...

Mở mang vùng đất rộng lớn như vậy, cả đời làm cũng không xong nếu làm không tốt.

Ngoài ra, rất có thể bạn sẽ bị ràng buộc bởi công việc của lãnh chúa.

Nghĩ đến đây chỉ khiến tôi cảm thấy sầu muộn.

"Ano, Wendelin-sama."

"Có chuyện gì thế, Elise?"

"Anh biết là mình không cần tự ép bản thân chìm đắm trong công việc của lãnh chúa ngay lập tức mà?"

"Ý của em là gì?"

Dựa theo lời giải thích của Elise, cho dù tôi là ma pháp sư với thực lực mạnh mẽ, thì không cần phải để cho thiếu niên 15 tuổi vừa mới trưởng thành như tôi dẫn dắt mọi người mở mang lãnh địa từ đầu.

"Lãnh địa và 100% vốn đều thuộc quyền sở hữu của Wendelin-sama. Về nhân lực, em nghĩ phía ông nội sẽ chủ động huy động nhân lực hỗ trợ."

"Mặc dù nói như vậy có thể không hay ho lắm với Elise, nhưng chẳng lẽ em không cho rằng vì mọi người tranh đoạt đặc quyền với nhau mà khiến cho tiến độ phát triển bị trì hoãn hay sao?"

Tôi chẳng quan tâm đến số tiền gửi ở chỗ Công Tước Bleichroder với đám quý tộc nham hiểm ở vương đô lớn đến mức phi lý kia và ném toàn bộ ủy thác cho bọn họ xử lý. Tuy nhiên, nếu như vì vậy xuất hiện người nhà hay quý tộc ngu ngốc sẵn sàng không làm tròn nhiệm vụ để mưu cầu lợi ích, tôi cảm thấy những gì về sau sẽ trở nên rắc rối hơn.

Nếu như liên tục xảy ra xung đột 'không hiểu ra sao cả' và khiến cho quá trình phát triển của vùng đất chưa mở mang không thể tiến hành thuận lợi. Nó không chỉ mất đi ý nghĩa của việc tôi bỏ tiền như một lãnh chúa và thậm chí còn có khiến tôi bị coi như là tội phạm chiến tranh.

"Mặc dù khả năng này xảy ra không phải là con số không, nhưng tình huống nghiêm trọng sẽ bị loại bỏ ngay lập tức, cho nên không cần phải lo lắng."

Quan trọng là năng lực của người đại diện tôi ra sao, người đó chỉ cần đủ tài giỏi, thì gần như không cần phải lo lắng đến vấn đề này.

"Đó chính là Rodrich."

"Đúng vậy, vì thế mình tự hỏi liệu chúng ta có thể giao phó nó cho thân tộc hay không?"

Dựa theo lời giải thích của Elise, chắc hẳn các quý tộc sẽ không phái nhân tài kỳ quái đến.

"Mọi người muốn nhận được lợi ích và đặc quyền của việc phát triển lãnh địa mới một cách hợp pháp."

Quý tộc của vương quốc đã quá thừa rồi, chỉ cần đem thân tộc có năng lực hiếm có nhưng cam chịu 'ăn không ngồi rồi' suốt đưa đi phát triển lãnh địa mới là có thể thành lập quan hệ với nhà Nam Tước Baumeister và sinh ra nhu cầu lẫn buôn bán gia tăng đặc quyền từ việc mở mang.

Nếu như có mục đích như vậy, đương nhiên là họ không thể gửi nhân tài vô dụng qua đó.

"Nếu như có người làm chuyện xấu như vậy, chắc hẳn ông nội sẽ vui vẻ công kích họ."

『 ○○ không những phái đến người vô dụng, mà còn đứng giữa kiếm lời. Tội ác ở trước mặt thần linh thật sự khiến người ta khốn khổ. Có vẻ như ○○ không đủ tư cách tham gia vào công cuộc phát triển mà bệ hạ cũng rất quan tâm đâu nhỉ? 』

Rất có thể ông ta sẽ công kích đối phương với những quý tộc quen biết và đá kẻ gây rối ra khỏi công việc phát triển lãnh địa mới.

Sau đó, những quý tộc khác sẽ tiếp tục tranh giành chỗ trống đó.

Thật sự khiến cho người ta khổ sở.

Cái gọi là quý tộc, dường như là sinh vật như vậy.

"Thế nên Wendelin-sama chỉ cần bình tĩnh ngồi ở vị trí cao nhất là được rồi."

"Thật sao?"

"Vâng. Đặc biệt là Wendelin-sama còn là ma pháp sư."

Nói vậy cũng đúng, dẫu sao khoản tiền kia thực sự quá lớn.

Một mình tôi cũng không biết nên tiêu ra sao, thật rắc rối khi phải kiểm tra cẩn thận từng người một để tránh phần lớn đoàn cận thần được thành lập từ người ngoài làm chuyện xấu. Trên thực tế cũng 

Dù sao số tiền đó vốn có cũng được không có cũng được.

Hơn nữa, kiểu gì cũng gặp phải than phiền nếu cứ để như vậy mãi.

Tốt hơn hết là dùng sạch nó, sau đó đứng ngoài quan sát xem quý tộc của quốc gia này phái người đến hữu dụng ra sao.

Tiền có thể kiếm được bằng ma pháp. Trong trường hợp xấu nhất, chỉ cần xuất ngoại du lịch và chạy tới Thánh Quốc Urquhart là được rồi.

"Mình là vợ của Wendelin-sama, vì vậy mình sẽ ở bên anh ấy mọi lúc. Cho dù mình không có ở đây, nhà Hohenheim cũng không cắt đứt quan hệ với anh ấy."

"Anh chưa nói gì cả mà."

"Em chỉ độc thoại mà thôi."

"Ừm —— Độc thoại."

"Vâng."

Có vẻ như dòng máu quý tộc trong người Elise còn mạnh hơn những gì tôi tưởng tượng.

Hơn nữa, cô ấy cũng là một người phụ nữ đáng sợ.

Có lẽ cái gọi là người phụ nữ trách nhiệm, chính là để ám chỉ người như cô ấy.

"Wow, chính thê của chủ nhân thật đáng sợ."

"Vậy thì, tùy tùng trưởng của mình có ý tưởng gì không?"

"Mình có thể kiếm tiền như một mạo hiểm giả và tiền gửi ngân hàng cũng đã quá nhiều. Cho dù sống ở nước ngoài cũng không thành vấn đề. Cuối cùng vẫn phải nhìn anh trai tồi tệ và trưởng làng nham hiểu đó ra sao mà hành động nhỉ?"

"Người đứng đầu hiện tại vẫn là phụ thân."

"Mặc dù tui không rõ thói hư tật xấu của phụ thân Well là sự thật hay không, nhưng người kia chỉ là người ngoài ngoài cuộc. Cho dù không chịu nổi anh trai tồi tệ đó, vẫn không xử phạt anh ta."

Có lẽ Erw nói không sai và chỉ cần Kurt vẫn còn đó, thì tôi không muốn tổ chức phiên chợ thêm lần nữa.

Nếu như Hermann-niisan làm lãnh chúa, tôi có thể đồng ý 1 tháng làm 1 lần.

Hơn nữa, phụ thân tôi là người chịu trách nhiệm cao nhất ở nơi này hiện tại, nhưng dường người không có hành động tích cực nào.

Mặc dù điều đó không thể hiện trên khuôn mặt, nhưng có lẽ người đang do dự trong lòng.

Người muốn duy trì hiện trạng và để cho Kurt trở thành người đứng đầu kế tiếp sao?

Hay quyết tâm thay đổi?

Rất có thể là vì phụ thân còn do dự, cho nên người mới cho phép Kurt phát ngôn bừa bãi.

"Nếu như là tổ đội này, bất kể đến đâu cũng có thể đối phó được. Không bằng nói, mình mới là người yếu nhất."

"Nếu như thiếu Ina, tổ đội này có thể lệch hướng khỏi thông thường."

"Louise, chắc mình cũng nằm ở trong phạm vi thông thường..."

"Erw thỉnh thoảng dễ dàng nổi giận."

"Không phải vậy sao?"

Mặc dù tôi có thể sử dụng các loại ma pháp mạnh mẽ và tiện lợi, nhưng bị thường thức của kiếp trước ảnh hưởng khiến cho tôi hơi tách rời khỏi thế giới này cho đến nay.

Elise là người chuyên về ma pháp Chữa Trị lẫn Thanh Tẩy và đồng thời là mỹ nữ ngực bự mang danh hiệu Thánh Nữ. Rõ ràng ở những điểm nữ tính như công việc nữ công gia chánh cũng rất hoàn hảo, nhưng cô ấy thỉnh thoảng cho thấy một mặt đáng sợ của con gái đại quý tộc.

Mặc dù thoạt nhìn qua vẻ bề ngoài của Louise thì trông cô ấy rất hồn nhiên, nhưng sự thật thì vẻ hồn nhiên đó lại là hiện thân của mưu mô và vũ lực.

Nếu như không hành động chung với Ina và Erw, có lẽ cô ấy thực sự cho cho người xung quanh ấn tượng "Khó mà đến gần".

"Bởi vì các yếu tố khác nhau khiến cho chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận về tương lai, nhưng kết quả là chúng ta không thể có hành động phù hợp trước những gì thực sự xảy ra. Vì vậy, hãy làm việc trước đã."

Kết quả là chúng tôi đưa ra kết luận "xe đến núi tất sẽ có đường" và thành công tiến vào Khu Rừng Thần Bí sau khi tiếp tục dùng ma pháp "Dò Xét" một lúc.

[xe đến núi tất sẽ có đường (船到桥头自然直): chuyện gì cũng có khả năng giải quyết ]

"Wow! Bên trong hiện lên rất nhiều khí tức..."

Cuối cùng chúng tôi đã tiến vào Khu Rừng Thần Bí và bắt đầu cảm thấy sống lưng ớn lạnh ngay lập tức.

Đặc biệt là bậc thầy Ma Đấu Lưu, Louise vô cùng nhạy cảm đối với loại khí tức này và thậm chí còn cảnh giác hơn đối với loại cảm giác này.

Hơn 15 năm trước, chắc hẳn quân viễn chinh cũng xâm nhập từ vị trí tương tự, nhưng hầu như tất cả bọn họ đều bỏ mạng ở đây.

Dĩ nhiên là sự hối tiếc kia cũng khiến cho xác bọn họ biến thành Undead.

Ban đầu là biến thành Zombie, sau đó oán niệm làm cho cơ thể càng ngày càng lớn giống như 'lãi mẹ đẻ lãi con' và cứ thế tiến hóa thành Ghoul, Liche hoặc Skeleton Knight.

Louise cảm nhận được khí tức của nhiều ma vật và chắc chắn là họ biến thành Undead.

"Vậy thì, bắt đầu chiến đâu thôi."

Dưới sự chỉ đạo của Burkhart-san lớn tuổi nhất, chúng tôi bắt đầu chiến đấu, nhưng nội dung tác chiến thực sự không quá phức tạp.

Đầu tiên là Elise trải tấm vải khoảng 2 mét lên ô đất bị cô ấy cắt sạch cỏ dại.

Ma pháp trận phụ trợ Thanh Tẩy trên tấm vải được vẻ bởi linh mục trong khi tiếp nhận lời cầu nguyện ở giáo hội.

Bởi vì nó có thể cường hóa hiệu ứng Thánh Ma Pháp 'Thanh Tẩy' được Elise niệm, cho nên nó cũng có thể được coi như là ma pháp cụ.

Lúc nhận được thứ này, tôi cũng quyên góp khoản tiền không nhỏ và hi vọng thứ này thực sự hiệu quả.

Sau khi xác nhận Elise đã đứng ở trung tâm ma pháp trận, những người còn lại đặt loa phóng thanh của tôi ở trước miệng.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu hét to cùng với nhau lời thoại đã quyết định trước đó.

"Này ——! Công Tước Bleichroder chẳng biết cầm quân đánh trận chút nào!"

"Nếu như đối thủ là ngài, tôi chỉ cần dùng 1/10 sức mạnh là có thể dễ dàng chiến thắng!"

"Tài năng quân sự của Công Tước Bleichroder vốn là điểm âm, chứ không phải là điểm 0!"

Chúng tôi không nói đùa chút nào.

Nạn nhân biến thành Undead sau khi chết trận, dĩ nhiên là trí thông minh sẽ giảm, nhưng không biết đó có phải là do bản năng lúc còn sống hay không, mà phần lớn bọn họ có thể nghe hiểu được lời nói xấu của người khác về mình ở một mức độ nào đó.

Có lẽ là ở mức độ có thể phát hiện người khác xem thường mình.

Ngoài ra, còn một điểm nữa.

Nhóm biến thành Undead, chẳng biết tại sao luôn xuất hiện người lãnh đạo.

Phương diện này gần như là theo bản năng và tiêu chuẩn quyết định người lãnh đạo, chẳng biết tại sao mà thường giống hệt lúc còn sống vậy.

Điều này chứng tỏ khả năng Công Tước Bleichroder tiền nhiệm trở thành người lãnh đạo là rất cao.

Vì vậy kế hoạch tác chiến nói xấu nhắm vào điểm này vô cùng hiệu quả.

"Wow! Đến thật rồi kìa!"

Vài phút sau khi bắt đầu dùng loa phóng thanh nói xấu, cuối cùng thì cũng bắt đầu xuất hiện bóng dáng vài Zombie ở bụi cây phía trước.

"Đây là lính đi trước trinh sát sao?"

"Thật đúng là lính trinh sát đáng ghét."

Khác với tôi có thể dùng ma pháp thiêu đốt Zombie, một khi mối nguy tiếp cận Elise, Lousie phải công kích Zombie bằng tay không.

Cân nhắc đến sức khỏe tinh thần, Lousie cố gắng hết sức để không gặp phải tình huống này.

"Elise, chuẩn bị niệm đi."

"Vâng!"

Dưới chỉ thị của tôi, Elise đứng ở trung tâm ma pháp trận bắt đầu lặng lẽ cầu nguyện và phát động ma pháp Thanh Tẩy.

Phạm vi của Bức Tường Ma Pháp Thanh Tẩy kia, có đường kích khoảng 100 mét.

Chúng tôi thu hút bọn họ đến bằng những lời lăng mạ trước và lại để cho bọn họ tiến vào trong phạm vi của Bức Tường Ma Pháp Thanh Tẩy để tiến hành Thanh Tẩy.

Nó thật sự giống kế hoạch tác chiến được sử dụng để thu hút gián.

"Wo, kinh quá!"

Không hổ là thi thể đã chết hơn 15 năm.

Mặc dù mức độ thối rữa sẽ chậm hơn sau khi biến thành Undead, nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không thối rữa chút nào.

Một phần nội tạng hoặc xương đã phân hủy, do ma vật ăn hay xé ra lòi cả ra ngoài. Làn da trở nên đen thui đặc trưng của Zombie và chẳng thể cho người ta ấn tượng tốt đẹp.

Ngoài ra, mọi nơi trên áo giáp họ mặt đều có vết rỉ sét và dường như không thể tái sử dụng được nữa.

Mặc dù phần lớn chúng đều làm di vật giao cho gia tộc người chết, nhưng chúng chỉ có thể mang đi bán sắt vụn sau đó mà thôi.

"Dĩ nhiên, họ chẳng thèm mang theo báu vật trên người làm gì cả."

"Ngoại trừ Công Tước Bleichroder hay thuộc hạ của ông ta."

Nếu như là vì hư vinh, đá quý hay vàng trang trí trên kiếm và áo giáp, thì cần tháo ra là có thể bán lấy tiền.

Trước đó, bởi vì đây là di vật, cho nên kiểu gì cũng nhận được quà cám ơn khổng lồ.

"Có thứ gì trong đống vật phẩm tùy thân bán được hay không?"

Đã hơn 15 năm trôi qua kể từ khi biến thành Zombie. Cho dù là lương thực khẩn cấp mang theo lúc ấy, bây giờ chắc chắn đã hỏng.

Hơn nữa, Zombie không có trí tuệ và chỉ biết hành động dựa theo bản năng.

Cho dù không phải là người sành ăn, sợ rằng chúng cũng ăn hết sạch cả nguyên liệu thu được từ ma vật trước đó.

Cho dù Undead sẽ ăn theo bản năng lúc còn sống và chúng không biến thành chất dinh dưỡng.

Thức ăn chỉ bị nhai nát, đi thông qua dạ dày và sau đó dần dần rơi xuống đất từ hậu môn.

Nói một cách đơn giản, đó chính là sự không kiềm chế được.

Dĩ nhiên, nguyên liệu từ ma vật sẽ mất đi giá trị ngay khi bị cắn hỏng.

Thảo dược thì khỏi cần phải nói luôn.

Trong bầy Zombie dần dần tập trung lại, có vài con vừa để cho 'đồ' đi ra khỏi mông vừa tiến lại gần phía này.

Trong đó, bụng vài con bị rạch ra, nội tạng không ngừng rơi ra khỏi cơ thể từ đó và có vẻ như chẳng thoải mái chút nào.

So với lúc Thanh Tẩy nhà 'khuyết điểm nhỏ nhặt' ở vương đô, rất nhiều Undead ở đây khiến cho người ta phát ói.

Về mặt thị giác, cái này tệ hơn nhiều so với game bắn Zombie mà tôi từng chơi ở kiếp trước.

Hơn nữa, người sống chỉ là thức ăn ở trong mắt bọn chúng.

Bọn chúng chỉ cần nhìn thấy người là muốn ăn ngay, cho nên người ta mới phải tiến hành loại bỏ.

"Tuy nhiên, bọn chúng thực sự yếu nhỉ."

Mặc dù Erw cầm kiếm lên phòng bị, nhưng đám Zombie biến mất ngay khi chúng chạm vào Bức Tường Ma Pháp Thanh Tẩy do Elise thi triển.

Chỉ còn lại trang bị bẩn thỉu và rỉ sét.

"Mặc dù năng lực cá thể Zombie không mạnh, nhưng số lượng nhiều sẽ tạo thành mối đe dọa. Đừng chủ quan."

Nhờ lời khuyên của cựu mạo hiểm giả nhiều kinh nghiệm như Burkhart-san, tất cả mọi người lại căng thẳng lần nữa.

Tuy nhiên, đám Zombie thực sự biến mất hết con này đến con khác trong Bức Tường Ma Pháp Thanh Tẩy do Elise thi triển liên tục giống như tan chảy vậy.

Người sử dụng Thánh Ma Pháp 'Thanh Tẩy' thông thường vốn không thể thi triển đến mức độ này, điều đó chứng tỏ Elise ưu tú ra sao.

"Nhóc."

"Tôi biết rồi."

Tôi lấy ra túi ma thuật đã chuẩn bị trước, ném trang bị trên người Zombie đang dần dần biến mất vào trong túi.

Chúng chủ yếu là phòng cụ như áo giáp với trang bị đã mục nát hay hoen rỉ và vũ khí như thương với kiếm đã gãy hoặc hoen rỉ.

Còn về túi mà họ mang theo, bên trong chứa vài xu đồng hoặc xu bạc bẩn.

Chúng tôi muốn thu thập những vật phẩm này càng nhiều càng tốt và đem đồ có thể xác định chủ sở hữu là ai trả lại cho gia tộc của người chết.

"Nếu như không thể phân biệt, cứ giao cho giáo hội Thanh Tẩy trước và sau đó đúc rồi tái sử dụng sản phẩm kim loại."

Phương thức bảo vệ môi trường này thực sự nguy hiểm.

Cho dù nói việc bảo vệ môi trường với người ở thế giới này thì bọn họ không có cách gì hiểu được điều đó, vì vậy tôi chỉ nghĩ như vậy ở trong lòng.

"Nhưng đồ phải trả lại rất nhiều."

Mặc dù chúng tôi trông có vẻ không lo lắng chút nào, nhưng dù sao chúng tôi cũng không chiến đầu hoàn toàn trong một giờ và chỉ liên tục thu thập di vật, cho nên cái này cũng đành chịu thôi.

Hơn nữa, Zombie vẫn không biết lùi bước dù nhìn thấy đồng bọn biến mất sau khi chạm vào Bức Tường Ma Pháp Thanh Tẩy của Elise.

Cái này là vì một khi người lãnh đạo mạnh mẽ ra lệnh tấn công, thì chúng chỉ biết đến gần đống thức ăn trước mặt được gọi là con người theo bản năng.

"Burkhart-san, ngài thu thập được của mấy người rồi."

"À... Khoảng 800 người."

Tôi nhớ khoảng 2.000 binh lính đã bỏ mạng ở trong Khu Rừng Thần Bí này.

Vì vậy, hiện tại đã siêu thoát lên Thiên Đàng khoảng một nửa.

"Tuy nhiên, chẳng lẽ tên đó không thể đi ra nhanh hơn một chút hay không?"

"Vậy thì tôi có thể mở rộng phạm vi và để cho chúng siêu thoát lên Thiên Đàng một mạch."

Thứ mà Burkhart-san hi vọng có thể xuất hiện nhanh hơn một chút, chính là Công Tước Bleichroder tiền nhiệm có thể chịu trách nhiệm chỉ huy những con Zombie này.

Tuy nhiên, ngay cả khi đã biến thành Zombie, chúng cũng chịu ràng buộc bởi mối quan hệ giữa người với người lúc còn sống.

Vào lúc biết được chuyện này, tôi cảm thấy sâu sắc rằng con người đúng là sinh vật nghiệp chướng nặng nề.

"Con mồi! Ăn!"

"A —— A. Cho dù lúc còn sống là đại quý tộc, thật bi thảm khi biến thành như vậy."

Trong 10 phút tiếp theo, chúng tôi tiếp tục tiêu diệt Zombie và cuối cùng cũng xuất hiện Zombie nam trông vừa mới bước vào tuổi già mặc áo giáp hoen rỉ đính đá quý trông rất sang trọng.

Đánh giá từ trang bị, thứ chắc chắn là Công Tước Bleichroder tiền nhiệm.

Mặc dù đó trường hợp rất hiếm, nhưng rõ ràng ông ta là Zombie, lại biết nói chuyện, nên nói đây thật không hổ là cựu đại quý tộc sao?

Cho dù ông ta chỉ không ngừng nói đi nói lại "Con mồi! Ăn!" theo bản năng.

"Burkhart-san, ngài thô lỗ quá rồi đó."

"Ta chẳng gặp người đứng đầu tiện nhiệm một lần. Đối tượng mà ta phục vụ, chỉ có lãnh chúa đương nhiệm-sama mà thôi. Tiểu thư Ina nhỉ?"

"Ngài ấy từng mời tôi ăn bánh ngọt khi còn bé, là một người dịu dàng... Các anh trai mô tả ngài ấy như vậy."

Cân nhắc đến thời điểm viễn chinh, Ina và Louise lúc ấy chỉ là em bé mới sinh ra không lâu và dĩ nhiên là không thể trông thấy Công Tước Bleichroder tiền nhiệm.

Vì vậy, cảm giác vẫn hơi vi diệu dù họ nói giúp ông ta như vậy.

"Dịu dàng và năng lực của quý tộc là hai chuyện khác nhau."

"Cho dù ngài nói như vậy, tôi cũng khốn khổ lắm..."

Tôi nheo mắt nhìn về phía Burkhart-san với Ina không che giấu suy nghĩ trong lòng chút nào và vội vàng mở rộng phạm vi của ma pháp Dò Xét.

Sau đó, tôi phát hiện ra phản ứng của khoảng 1.000 Zombie trong bán kính 200 mét.

"Có vẻ như không bỏ sót tên nào. Vậy thì, thu dọn hết chúng trong một lượt đi."

Sau khi nói xong, tôi đưa tay đặt lên bả vai Elise và sau đó sử dụng ma pháp Khuếch Tán Diện Rộng.

Tôi mở rộng bán kính Bức Tường Ma Pháp Thanh Tẩy lên 500 mét vì lý do an toàn, không chút thương tiếc làm đám Zombie tan chảy và tiến chúng lên Thiên Đường.

Đống trang bị đính đá quý còn lại kia trở thành bằng chứng duy nhất chứng minh sự tồn tại của ông ta.

"Tốt —— Có thể ngừng sử dụng ma pháp rồi."

Sau vài phút, Burkhart-san cũng dùng ma pháp Dò Xét xác nhận xung quanh không có phản ứng của ma vật và cuối cùng thì hiện giờ chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt Zombie.

Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để thả lỏng.

"Mau tìm kiếm di vật xung quanh!"

Sau đó, chúng tôi tìm kiếm và thu hồi di vật xung quanh một lần nữa.

Bởi vì trước đó có 2.000 Zombie, cho nên hiện giờ mới không có ma vật nào khác ở xung quanh.

Sau khi chúng biến mất hết một mạch, ma vật có thể ồ ạt xâm nhập vào lãnh thổ trống không này.

"Bỏ sót một chút cũng không sao. Rút lui ngay lập tức khi thu hồi xong!"

Sau đó, chúng tôi mất khoảng 30 phút để thu hồi trang bị lẫn di vật của Zombie bị tiêu diệt bởi Thánh Ma Pháp tại di tích chiến trường mà những binh lính này bỏ mạng.

Thế nhưng nó để lại một nghi vấn vào lúc này.

"Hình như không có người của quân chư hầu nhà Baumeister tiền nhiệm."

"Nói mới để ý, quả thực là như vậy."

Erw nói không sai, chúng tôi chỉ phát hiện trang bị thống nhất của binh lính quân chư hầu nhà Bleichroder, tên chết tiệt mặc trang bị đắt tiền suy đoán là cán bộ và vài tên Zombie hóa ra là từ ma pháp sư biến thành.

Tất cả mọi người đều mặc trang bị mà chỉ có nhà Công Tước Bleichroder sở hữu sức mạnh kinh tế hùng hậu mới có thể gom đủ.

Binh lính quân chư hầu nhà Baumeister, đều là nông dân mặc áo giáp không hoàn chỉnh, không thống nhất và thô ráp. Chỉ có cán bộ như cựu tùy tùng trưởng với con của ông ta là tạm thời coi như mặc áo giáp tốt hơn một chút.

Còn về ma pháp sư, có lẽ bọn họ nghèo đến mức không có nổi trang bị Sơ Cấp.

Mặc dù nói như vậy hơi bất lịch sử, nhưng bọn họ chỉ là một nhóm được miễn cưỡng gọi như quân đội mà thôi.

"Tại sao chúng ta không nhìn thấy bọn họ?"

Tôi sử dụng ma pháp Dò Xét xung quanh một lần nữa vì lý do này, nhưng không có phản ứng nào từ những ma vật bao gồm cả Zombie trong bán kính khoảng 500 mét.

Bởi vì quân chư hầu nhà Bleichroder vừa mới bị tiêu diệt hoàn toàn trước đó, vì vậy đám ma vật vẫn ở bên ngoài quan sát tình hình.

Ma vật thường có xu hướng né tránh Undead.

Cái này là vì ma vật không bị Undead giết và biến thành đồng bọn của chúng.

"Bọn họ và quân chư hầu nhà Bleichroder tách ra hành động sao?"

"Cái này có khả năng."

Burkhart-san tích lũy rất nhiều kinh nghiệm như một mạo hiểm giả.

Vì vậy, ngài ấy từng có trải nghiệm về thứ như vậy.

Ngài ấy không bác bỏ ý kiến của tôi.

"Bởi vì Zombie bị ảnh hưởng bởi bản năng lúc còn sống."

Bên cạnh việc có quan hệ thân tộc, quân đội chư hầu nhà Bleichroder còn là thống lãnh quân tiên phong trong khi quân chư hầu nhà Baumeister là chư hầu nằm dưới quyền chỉ huy của họ.

Vì vậy bọn họ có thể trở thành cận thần của Công Tước Bleichroder tiền nhiệm và bị sai khiến tùy ý.

Cho dù quy mô quân đội không lớn, nhưng quân chư hầu nhà Baumeister vẫn là đội quân với hệ thống chỉ huy khác nhau.

Phụ thân của lãnh chúa giao công việc chủ tướng cho tùy tùng trưởng và sau đó phải chiến đấu với ma vật sau khi trải cuộc hành quân rất dài đến đây.

Ông chú đảm nhiệm vị trí tùy tùng trưởng, chắc hẳn cũng tích lũy không ít oán hận.

"Rất có thể là vì cảm thấy chán ghét, mà rời khỏi nhóm đó."

"Loại chuyện này có thể xảy ra sao?"

"Dẫu sao đó vốn là con người mà."

"Còn có những khả năng khác nữa sao?"

Mặc dù tôi trở nên am hiểu ma vật hệ ác linh bởi vì kinh nghiệm trừ tà ở vương đô, nhưng đáng tiếc là tôi không biết gì về Zombie cả và không thể làm gì khác ngoài trông cậy vào kiến thức của Burkhart-san."

"Cho dù ban đầu là nhóm nhỏ, nhưng quy mô vẫn có thể tăng lên sau đó."

Bởi vì Zombie vốn không có lý trí, vì vậy chúng thường hấp thụ để hợp lại làm một thông qua nuốt chửng đồng loại dù bị chia nhỏ thành những nhóm khác nhau và hiếm khi để lại hai nhóm trong thời gian dài.

"Bởi vì ma vật hệ ác linh không có thể xác, cho nên chúng di chuyển rất nhanh. Ngược lại, ma vật hệ Zombie gần như không rời khỏi nơi chúng chết."

"Nhưng chúng ta không tìm được chúng nhỉ."

"Mặc dù Zombie không rời khỏi đây, nhưng chúng vẫn có thể di chuyển trong phạm vi vài km. Vì vậy, có lẽ chúng đã di chuyển ra ngoài phạm vi của ma pháp Dò Xét."

Tôi thử mở rộng phạm vi của ma pháp Dò Xét và phát hiện có rất nhiều phản ứng của ma vật ở ngoại vi.

Mặc dù số lượng phản ứng lên đến hàng ngàn, nhưng đống ma vật này không tấn công cùng nhau.

Bên chúng tôi không có nhiều người, ma vật sẽ trở nên vô cùng thận trong khi trở lại không gian từng bị Undead kiểm soát, vì vậy chúng tôi chỉ cần không ở lại đây quá lâu là không gặp phải nguy hiểm.

"Hơn nữa, đối phương không phải là lũ ngu. Chúng ta đã Thanh Tẩy gần 2.000 Undead bằng một ít nhân lực và những tên khốn đó sẽ vô cùng thận trọng lúc đối mặt với chúng ta."

Tuy nhiên, giả sử đám ma vật kia chỉ là ma vật thông thường.

Ngộ nhỡ hàng ngàn phản ứng này đều là Undead thì sao?

Nghi vấn như vậy xuất hiện trong đầu tôi.

"Trong những phản ứng kia, có khả năng nó cũng bao gồm cả Undead của quân chư hầu nhà Baumeister hay không?"

"Mặc dù cái này không phải là không có khả năng, nhưng con số thực sự quá nhiều."

Quân chư hầu nhà Baumeister chưa đến 100 người, nhưng số lượng ma vật ở ngoại vi lên đến hàng ngàn.

Mặc dù con số thực sự không nhất quán, nhưng chúng tôi luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thể chấp nhận được.

"Có nghĩa là số lượng của bọn họ đã tăng lên sao?"

"Số lượng đã tăng lên? Burkhart-san, loại chuyện đó có thể xảy ra sao?"

"Không phải là không thể."

Burkhart-san trả lời ngay câu hỏi của Erw.

Nếu như thủ lĩnh của nhóm nhỏ đó rất ưu tú, thì chúng có thể gia tăng đồng bọn Undead.

Trong trường hợp đó, nguyên liệu của Undead mới chính là ma vật bị bọn họ đánh bại trước khi chết hoặc ma vật bị giết bởi Undead sau đó.

"Thật đúng là phương thức gia tăng khó chịu."

Đây chính là phương thức gia tăng khó chịu y hệt một bộ phim kinh dị.

"Tuy nhiên... Thủ lĩnh của chúng hẳn không có loại sức mạnh này..."

Hình như phương diện sức mạnh này bị ảnh hưởng rất nhiều bởi năng lực lúc còn sống.

Nói một cách đơn giản, trong trường hợp của quân nhân, phát triển từ đẳng cấp thực lực của đại đội trưởng có thể chỉ huy hàng ngàn người lên đến của tướng quân.

Nếu như đối tượng là ma vật, cái đó phụ thuộc vào bản lãnh của mạo hiểm giả.

Nói cách khác, thực lực lúc còn sống cũng là một tiêu chuẩn.

"Dù sao đó cũng là tùy tùng trưởng của nhà Baumeister..."

Mặc dù tôi cảm thấy rất thô lỗ khi phủ nhận năng lực của người chú, nhưng người đó không thể có loại năng lực kia nếu là người nhà Baumeister.

Xem xét đến dân số của lãnh địa, việc gom đủ quân chư hầu 100 người đã đủ vất vả rồi.

Người chú thường không có cơ hội lãnh đạo đội quân hàng ngàn người.

"Tuy nhiên, nói không chừng tên đó thực sự rất tài năng."

"Sao lại nói vậy?"

"Bởi vì sinh ra ở trên lãnh địa đó, cho nên ông ta chỉ có thể dừng lại ở vị trí tùy tùng trưởng nửa nông dân. Nếu như sinh ra ở trong nhà Công Tước Bleichroder, ông ta chắc chắn có thể trở thành một cán bộ tài giỏi bằng tài năng của mình."

Cho dù có tài năng, không có nghĩa là bạn có môi trường và cơ hội để sử dụng nó.

Erw cho rằng những người như vậy chắc chắn tồn tại ở thế giới này.

"Thì ra là như vậy. Tuy nhiên, nếu như nó là sự thật thì sao?"

"Đúng vậy, Ina-chan. Cái này chứng tỏ những tên khốn bị Well phát hiện, đều là ma vật bị ông chú biến thành Undead chỉ huy và chúng đang nhìn chằm chằm vào chúng ta."

"Ế, chẳng phải như vậy rất tệ sao?"

"Hình như không ổn chút nào..."

Nghe cuộc đối thoại của Ina và Louise, chúng tôi cũng trở nên lo lắng.

Sau đó...

"Tất cả mọi người sẵn sàng chiến đấu!"

Trong khi Burkhart-san hét lớn, tất cả ma vật ở ngoại vi đều tiến lại gần tôi ở vị trí trung tâm.

Đám ma vật này phát động tấn công và định giết chúng tôi.

"Rốt cuộc có bao nhiêu?"

"Ai biết được!"

Vài giờ trôi qua sau đó.

Chúng tôi vẫn ở trong Bức Tường Ma Pháp Thanh Tẩy được Elise thi triển và đối đầu với Zombie liên tục đến gần đây.

Quả nhiên phần lớn chúng đều là ma vật biến thành Undead.

Sau đó, một vài Zombie con người mặc áo giáp thô và cầm trường thương rỉ sét xen lẫn trong đó.

Đánh giá từ vẻ bề ngoài, chúng chắc chắn chính là người của quân chư hầu nhà Baumeister.

"Nếu như không có Elise ở đây, chúng ta đã sớm rơi vào trận chiến gian khổ rồi."

Nhờ có Elise đứng ở đây thi triển ma pháp, không nói lời nào để tập trung tinh thần, chúng tôi mới không cần phải giao chiến trực tiếp với quân chư hầu nhà Bleichroder trước đây lúc chạm trán họ.

Cho nên chúng tôi mới có thể chiến đấu với Dực Long Undead dù chạm phải ánh sáng của Thanh Tẩy vẫn không biến mất.

Erw, Ina và Louise tấn công trực tiếp, tôi và Burkhart-san liên tục phá hủy đầu của Dực Long Undead bằng ma pháp Hỏa Tiễn với cường độ cao.

Dực Long Undead ngừng hoạt động và chỉ còn lại ma thạch với xương sau khi biến mất bởi ma pháp Thanh Tẩy.

Cân nhắc đến những ma vật khác chỉ còn lại ma thạch, cho dù kích thước cơ thể không lớn, nhưng chúng vẫn không hổ là rồng.

Xương còn sót lại có thể dùng làm nguyên liệu.

Xương đen thui của Dực Long Undead biến thành màu trắng đẹp đẽ sau khi Thanh Tẩy.

Cảnh tượng như vậy, trông thực sự kỳ diệu.

"Ồ! Là Wyvern Undead!"

"Nói mới để ý, ban nãy Erw cũng nhắc đến!"

Có lẽ ông chú thực sự có năng lực chỉ huy.

Tuy nhiên, Undead của ma vật và con người thường không thể đối phó với Dực Long hay Wyvern.

Tại sao trong nhóm này lại lẫn số lượng Dực Long và Wyvern nhất định cơ chứ?

Câu trả lời là đội quân bao gồm hàng ngàn ma vật Undead, thực ra đều là ma vật bị sư phụ giết trước khi chết 

"Sư phụ của Well là quái vật sao!"

Sư phụ đã giết hàng ngàn ma vật trước khi người cạn kiệt sức mạnh.

Mặc dù tôi cũng có thể làm được như vậy, nhưng ma pháp chỉ gây thêm rắc rối cho người khác và phá hủy cả chúng lẫn phạm vi xung quanh của khu rừng.

Tuy nhiên, sư phụ lúc đó đã bảo vệ 2.000 binh lính và bao gồm cả Công Tước Bleichroder tiền nhiệm trong đó.

Nếu như tôi phải tuân theo điều kiện tương tự, nó sẽ trở nên khá khó khăn.

Ít nhất là bây giờ tôi không thể làm việc linh hoạt như vậy.

"Chỉ có thể lợi dụng thời gian chênh lệch, tiếp tục chọn ra cá thể hoặc nhóm nhỏ có thể uy hiếp đến bản thân và mục tiêu phòng thủ để đánh bại trong nháy mắt. Cho nên Đạo Sư Armstrong cũng phải thừa nhận Al."

Ma pháp sư với kỹ thuật siêu việt hoàn toàn khiến cho người ta không thể xem thường dù lượng ma lực kém hơn một chút.

Hình như sư phụ là kiểu như vậy.

"Tuy nhiên, bây giờ sư phụ kia lại mang đến phiền phức lớn cho chúng ta..."

Louise vừa phàn nàn vừa sử dụng nắm đấm bao phủ ma lực để đập nát đầu Wyvern Undead trở nên chậm chạp bởi ma pháp Hỏa Tiễn bắn thành chùm của Burkhart-san.

Wyvern Undead mất đầu lập tức bất động.

"Không, đây là một thử thách! Là một thử thách của sư phụ cho chúng ta!"

"Wow! Well tiến vào chế độ đệ tử trung thành rồi!"

"So với trận chiến quân đoàn Golem trước đó, cái này chẳng là gì cả!"

"So với ủy thác Thanh Tẩy, tình hình quê nhà vẫn rắc rối hơn vào lúc này."

"Wow! Mình cũng quên mất cả chuyện này!"

Bởi vì lần trước suýt chết, tôi đã gia tăng số lượng tinh thể ma thuật dùng để bổ sung ma lực, cho nên chúng tôi đã thành công tiêu diệt quân đoàn Undead thứ hai sau vài giờ.

Không, chỉ còn lại một.

Một người đàn ông vừa bước vào tuổi già mặc áo giáp hoen rỉ toàn thân, tay cầm trường kiếm biến thành màu nâu đỏ và đứng ở trước mặt chúng tôi.

Nếu như là Zombie thông thường, kiểu gì nó cũng bị thương sau khi vượt qua Bức Tường Ma Pháp của Elise.

"Có vẻ như oán hận của ông ta rất sâu."

"Cái này là hiển nhiên mà."

"Ông ta chắc chắn là tùy tùng trưởng tiền nhiệm."

"Ừm."

Burkhart-san và tôi cũng chắc chắn Undead này chính là tùy tùng trưởng tiền nhiệm của nhà Baumeister.

Mặc dù đó là mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng cuộc viễn chinh vô mưu này không chỉ hại chết ông ta, mà còn hại chết toàn bộ con trai và rất nhiều người dân của ông ta.

Ngoại trừ cháu gái của tùy tùng trưởng tiền nhiệm thuộc gia tộc chi nhánh này ra, rất nhiều phụ nữ cuối cùng phải kén rể.

Bọn họ đều là con gái của gia tộc đảm nhiệm vị trí tùy tùng và phục vụ gia tộc chi nhánh.

Mọi người đều mất đi phụ thân, anh em hoặc thân thích và không thể làm gì khác ngoài kén rể bên ngoài lẫn gánh vác công việc vất vả giống đàn ông để duy trì gia tộc.

Mặc dù là gia đình tùy tùng, nhưng họ thường chỉ là nhà nông dân thông thường ở lãnh địa nông thôn đó.

Không ngừng gia tăng công việc khai khẳn, hẳn là khiến cho các nàng chịu không ít vất vả và khổ cực.

Bao gồm những lý do này, cuối cùng họ phải lựa chọn chống đối gia tộc gốc.

Có lẽ tùy tùng trưởng tiền nhiệm trước mặt cũng có thể hiểu những chuyện này.

Mặc dù tay cầm kiếm, nhưng ông ta không tấn công chúng tôi.

"Trong khoảng thời gian ngắn ở đây lại có thể biến thành Liche!"

Zombie không thể lý trí như vậy, cùng lắm giống như Công Tước Bleichroder tiền nhiệm ban nãy và đó cũng được xem như là trường hợp vô cùng hiếm rồi.

"Mọi người, đã chết rồi..."

"Hơn nữa, họ đã chết được hơn 15 năm. Việc mà chúng ta phải làm hiện giờ là Thanh Tẩy bọn họ mà thôi."

Hiện giờ chúng ta chỉ đang Thanh Tẩy bọn họ mà thôi."

"Cháu gái..."

"Cháu được lắm, còn mang theo cả chồng nữa cơ đấy."

Bởi vì đối tượng sau khi biến thành Liche rất nguy hiểm, cho nên tôi thường sử dụng ma pháp Thanh Tẩy là "Thánh Quang" ngay lập tức.

Tuy nhiên, ánh mắt của ông chú từng làm tùy tùng trưởng này trông vô cùng bi thương.

Hơn nữa, ông ta đang nhìn thẳng vào mắt tôi.

Trước ánh mắt quá bi thương kia, hiện giờ tôi không thể nói câu "vậy thì đừng để cho nhóm đó tấn công chúng tôi" ra khỏi miệng.

"Ông ta nghe hiểu không?"

"Ai biết được. Rất có thể là hiểu được sự chênh lệch về thực lực theo bản năng, cho nên ông ta mới ngừng hành động."

Bởi vì hành động dựa theo bản năng, cho nên hành động có thể ngừng lại lúc gặp phải kẻ địch quá mạnh giống như dã thú vậy.

Zombie với Ghoul không thể làm được loại chuyện này và loại hiện tượng này chỉ xuất hiện ở Undead cấp Liche.

Theo quan điểm của Burkhart-san, đối phương là kẻ địch vừa mới phái hàng ngàn Undead tấn công mình, cho nên ngài ấy không muốn để lộ sơ hở trước mặt ông chú biến thành Liche này.

Nhìn thấy Liche mất ý chí chiến đấu vẫn chưa đủ khiến cho ngài ấy cởi bỏ trạng thái sẵn sàng chiến đầu.

"Cháu trai..."

"Cháu gái của ta sẽ giúp cháu sinh một người thừa kế và một cô con gái. Nó khá lắm đấy. Hơn nữa, dáng vẻ rấ giống cháu nữa."

"Thì ra là như vậy... Huyết thống giống nhau..."

Có vẻ như ông ta thực sự nghe hiểu.

Hơn nữa, ông ta cũng biết tôi là thân thích của mình.

"Nhờ cháu..."

Sau khi nói xong, tùy tùng trưởng biến thành Liche thả kiếm xuống đất và trở nên bất động.

Ông ta cũng không tấn công, có lẽ là muốn chúng tôi trực tiếp Thanh Tẩy mình.

"Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn biến thành Liche bởi vì quá tức giận, nhưng người hài lòng ngay khi nghe được tin tức người nhà từ thân thích sao?"

"Có lẽ là như vậy, hoặc ta chỉ cho rằng mình không thể thắng được nhóc."

"Vậy thì, tôi phải sử dụng 『 Thánh Quang 』 ."

Ma pháp "Thánh Quang" của tôi khiến cho tùy tùng trưởng biến thành Liche chỉ còn lại trang bị sau khi bị Thanh Tẩy hoàn toàn.

"Phải đem những thứ này trả lại cho chị dâu hai Marlene mới được..."

Nếu như phải chiến đấu với ông chú biến thành Liche, mặc dù nó không đến mức không thể giành thắng lợi, nhưng chắc chắn phải tốn không ít thời gian.

Tuy nhiên, ông chú không chiến đấu với chúng tôi.

Ông ta kiềm chế thôi thúc chém giết bởi vì nội tâm căm thù sinh ra, hỏi han về tình hình người nhà và thậm chí còn nói "Nhờ cháu" với tôi sau khi biết mọi người bình an vô sự.

"Không ngờ tới Liche có cách kiềm chế thôi thúc chém giết đến mức đó."

Đến ngay cả Burkhart-san ban đầu chuẩn bị niệm ma pháp Hỏa Viêm mạnh mẽ để tấn công ông chú, cũng cảm thấy kinh ngạc khi lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

" 『 Nhờ cháu 』 sao..."

Có lẽ ông ấy muốn nhờ tôi chiếu cố người nhà của mình.

Không bằng nói ông ta chắc hẳn không có câu trả lời khác.

"Công việc kết thúc, trở về lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister thôi..."

Sau khi thu hồi trang bị của ông chú xong, chúng tôi quyết định trở lại lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister càng sớm càng tốt.

Tiến vào Khu Rừng Thần Bí ngay từ buổi sáng, đến ngay cả cơm cũng chưa ăn và liên tiếp chiến đấu với hai nhóm Undead khiến cho bụng chúng tôi đói meo cả rồi.

Nhìn màu sắc bầu trời từ giữa những cái cây, hình như thời gian sắp đến hoàng hôn.

"Nói cũng đúng. Nhanh chóng rời khỏi khu rừng và trở về thôi."

Bởi vì hàng ngàn Undead chiếm lĩnh khu vực này đã biến mất, cho nên những ma vật khác trước sau gì cũng tràn vào nơi này để lấp đầy khoảng trống này.

"Không, trước đó, cần phải lượn qua một chỗ đã."

"Lượn qua một chỗ? À, là của Erich-niisan sao?"

Vấn đề liên quan đến lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister, có rất nhiều chuyện mà chúng tôi không biết.

Có lẽ Erich-niisan biết điều gì đó, Burkhart-san cho rằng qua đó xác nhận trước và sau đó trở về vẫn chưa muộn.

"Vào lúc gặp phải rắc rối, hãy tìm Erich-niisan. Suy đoán từ tuổi tác, có lẽ Paul-niisan và Helmut-niisan cũng biết điều gì đó."

Kết quả là tôi chấp nhận đề nghị của Burkhart-san và gọi mọi người qua rồi dùng ma pháp "Dịch Chuyển Tức Thời" bay một mạch đến nhà Brant ở vương đô.

"Ế! Trước kia từng xảy ra loại chuyện này sao!"

"Kurt-niisan..."

Sau khi hoàn thành ủy thác Khu Rừng Thần Bí, chúng tôi lập tức đến nhà Brant ở vương đô.

Ludger-san và những người hầu của nhà bọn họ đều giật mình khi nhìn thấy chúng tôi đột nhiên xuất hiện ở trong sân.

Tuy nhiên, Ludger-san lập tức nhìn ra được đây không phải là tình huống bình thường, hỏi trước xem chúng tôi có muốn ăn chút gì đó trong khi đợi Erich-niisan vội vàng chạy về từ nơi làm việc và sau đó dẫn chúng tôi đi vào trong nhà ngay lập tức.

Ngoài ra, hình như ngài ấy cũng phái sứ giả đi tìm Paul-niisan và Helmut-niisan giúp chúng tôi.

Sau khoảng 2 giờ, ba anh trai đều hiện lên vẻ mặt ngưng trọng sau khi nghe tôi nói rõ tình hình bên trong lãnh địa.

"Erich-niisan?"

"Mặc dù anh cũng đoán được đại khái tình hình sẽ thành ra như vậy... Tuy nhiên, Klaus vào lúc này lại..."

Có vẻ như hành động của Kurt-niisan vẫn nằm trong phạm vi dự đoán của Erich-niisan ở mức độ nào đó.

Cho dù Kurt-niisan ngu ngốc hơn so với dự đoán của Erich-niisan, nhưng chỉ cần có phụ thân ở đó là có cách kiềm chế anh ấy.

Tuy nhiên, cái đó chỉ là tạm thời mà thôi.

"Nhân tiện, những gì Klaus nói là sự thật sao?"

"Người thừa kế của ông ta và vị hôn phu của Leila sao? Là sự thật. Đúng không, Paul-niisan?"

"Ừm. Mặc dù lúc ấy anh mới 4 tuổi, cho nên đó cũng là chuyện sau này nghe mới biết."

Quả nhiên, miệng người vẫn không thể quản được.

Bởi vì phụ thân hạ lệnh kín miệng, cho nên điều này lại khiến cho tin đồn lan truyền ở trong lãnh địa.

Ở trong lãnh địa không có thứ gì giải trí đó, có lẽ điều tra chân tướng cũng được xem như là một chuyện rất thú vị.

"Cho dù hai người cùng lúc rơi xuống từ vách đá và mất mạng là sự thật, nhưng không có bằng chứng để chứng minh phụ thân có liên quan đến việc đó. Tuy nhiên, nếu như chỉ nhìn vào tin đồn, ngoại trừ làng chính ra thì người dân cũng 100% cho rằng phụ thân làm chuyện này."

Mặc dù người dân không thể thông cảm với trưởng làng chính Klaus vì nạn nhân là con trai của ông ta, nhưng mọi người đều cảm thấy lãnh chúa-sama thực sự có thể làm như vậy để củng cố thể chế bên trong lãnh địa.

Hình như rất nhiều người dân cố gắng hết sức không công khai thảo luận chuyện này vì không muốn gặp phải kết cục tương tự.

"Well cũng biết nhỉ? Vách đá đó có thể hái được tai đá."

[tai đá(石耳): iwatake. Nó có thể ăn được nếu xữ lý đúng cách và có thể dùng làm thuốc. ]

Paul-niisan nói không sai, vách đá đó thực sự có thể hái được một loại nấm gọi là tai đá.

Bởi vì nó chỉ cần bỏ vào trong súp loãng vô vị kia là có thể cho ra món súp ngon, cho nên mọi người đều tranh nhau thu thập nó.

Tuy nhiên, điểm khó khăn ở tai đá được xem như sản vật quý giá là phát triển chậm và sinh trưởng ở trên sườn vách đá, cho nên thu thập nó cũng rất nguy hiểm.

"Vâng, em biết, nhưng mà..."

Phụ thân với hai người kia chỉ đi săn và mục đích vốn không phải là tai đá.

Tuy nhiên, hình như ngày đó có vài người trong làng chính tận hiến với phụ thân và đến vách đá đó để hái tai đá.

Những người mà Klaus nói đến, chắc hẳn là bọn họ.

"Nhìn vào tình hình, rất có thể phụ thân đưa ra chỉ thị với những người dân kia. Tuy nhiên, những người đó cũng là người ủng hộ của Klaus."

"Anh còn nghe thấy một tin đồn khác."

Hình như Helmut-niisan còn nghe thấy một tin đồn khó chịu khác.

"Bởi vì Leila-san là một mỹ nữ và rất nối tiếng với phái nam. Cho nên có rất nhiều người dân muốn cưới cô ấy."

Nói một cách đơn giản, có lẽ những người đi hái tai đá kia, ban đầu có ý định sát hại hôn phu của Leila-san, nhưng sau đó cũng hại chết cả con trai của Klaus bởi vi một số sai lầm.

"Nếu là như vậy, có khả năng là nó không liên quan đến phụ thân..."

"Khả năng này cũng rất cao."

"Tuy nhiên, chân tướng cho đến nay vẫn chưa rõ. Chúng ta lại không thể tra khảo phụ thân và yêu cầu người khai ra sự thật."

Mặc dù tôi cảm thấy ý tưởng tra khảo này quá cực đoan, nhưng chúng tôi cũng chỉ có thể hỏi phụ thân sự thật nếu không có chứng có.

Tuy nhiên, không có gì đảm bảo phụ thân sẽ nói thật dù chúng tôi đi hỏi.

"Cho nên mọi người đều biết chuyện đó."

"Chỉ biết đại khái mà thôi. Đến ngay cả Klaus cũng không biết được chân tướng sự việc."

Mặc dù chân tướng không rõ, nhưng Klaus cũng mất đứa con mình thương yêu và hôn phu của con gái mình bởi vì sự kiện không ngờ đó.

Có lẽ ông ta đã thông qua sự căm ghét phụ thân để duy trì sự cân bằng của tinh thần.

"Mặc dù điều đó tổn thương ông ta, nhưng chuyện thói hư tật xấu của phụ thân và của Leila-san..."

"Đây cũng là một trong những nguyên nhân. Ngoại trừ người làng chính ra, ai cũng cho rằng phụ thân có tội. Tuy nhiên, vẫn còn những khả năng khác."

Erich-niisan tuyên bố trước đây chỉ là suy nghĩ của anh ấy và sau đó bắt đầu trình bày ý kiến.

"Trưởng làng chính Klaus, cùng lúc mất đi con trai kiêm người thừa kế và hôn phu của con gái."

Nghĩ đến đây, người thừa kế vị trí trưởng làng chính của Klaus trong tương lai, chính là chồng mới của Leila-san.

"Nghe nói các trưởng làng còn lại cũng muốn để cho con thứ nam trở xuống của mình kết hôn với Leila-san."

Nếu như đạt được mục tiêu này, nó có thể làm lung lay ưu thế của làng chính trong lãnh địa.

Trớ trêu thay, hình như các ứng cử viên cho vị trí con rể của trưởng làng chính cũng là những người đi hái tai đá đó.

"Có lẽ Leila-san cũng không muốn kết hôn với họ."

Chẳng ai muốn kết hôn với người đàn ông bị nghi ngờ sát hại hôn phu của mình cả.

"Tuy là nói như vậy, nếu để cho Leila-san kết hôn với người xuất thân từ những làng khác, người của làng chính chắc chắn sẽ bất mãn. Cho nên phụ thân mới đưa ra quyết định như vậy nhỉ?"

Nếu như để cho con vợ lẽ của lãnh chúa thừa kế, những trưởng làng khác sẽ không thể than phiền.

Tuy nhiên, nếu như phụ thân can thiệp vào chuyện này quá lộ liễu, điều này sẽ khiến họ bất mãn sâu sắc hơn.

Cho nên phụ thân mới bảo Klaus chủ động nói lên đề nghị này và lại để cho ông ta độc chiếm toàn bộ công việc đánh thuế sau này như một phần thưởng.

Từ quan điểm của phụ thân, nếu như con trai của mình có chút liên hệ với công việc đánh thuế trong tương lại, cái này cũng có lợi đối với ông.

Mặc dù nhìn vào tình hình thì đây là chuyện không làm sao được , nhưng trong lòng Klaus khó mà chấp nhận nổi khi chưa kết thúc tang lễ của con đã phải phối hợp thực hiện đề nghị này. Tuy nhiên, nếu như kéo dài quá lâu, người ngoài làng chính sẽ nổi cáu cũng không xong, cho nên ông ta chỉ có thể làm như vậy.

"Nếu là như vậy, cái này có thể chấp nhận sao?"

"Tuy nhiên, đây cũng chỉ là một suy luận. Rốt cuộc, chân tướng vẫn chỉ có phụ thân và Klaus biết."

Tuy là nói như vậy, nếu như điều tra giống như thám tử, nó chỉ mang đến hỗn loạn cho lãnh địa.

Hơn nữa, Kurt chắc chắn sẽ đối xử với chúng tôi như kẻ gây rối và lời lẽ ác ý về chúng tôi.

Đây không phải là bộ phim trinh thám dài 2 tiếng và cho dù chúng tôi thật sự tiến hành điều tra, thì khả năng tìm ra được chân tướng cũng rất thấp.

Nếu là phim truyền hình, có lẽ tiêu đề là "Hồ sơ của mạo hiểm giả Nam Tước. Vụ án giết người ở lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeistr ~ Tại sao con trai và con rể của trưởng lại lại chết? Nhìn thấy âm mưu của lãnh chúa và nước mắt của mỹ nữ ở phía sau ~".

Sau đó là chuyện liên quan đến thói hư tật xấu của phụ thân..."

Bởi vì tôi từng trải qua cuộc sống đó ở quê nhà trước kia, cho nên tôi không thể biết được chân tướng.

Tuy nhiên, có lẽ các anh biết chút gì đó.

"Các anh em khác của chúng ta thì sao? Không thể là hoàn toàn không có..."

Mẫu thân là chính thê có 6 đứa con trai, Leila-san là thiếp cũng có 2 trai và 2 gái.

Cho dù tỷ lệ sinh ở thế giới này vốn cao hơn hơn Nhật Bản hiện đại, nhưng nó vẫn vượt trên mức trung bình.

Bởi vì không có con cái khiến cho hương hỏa của gia đình cắt đứt và nó thật sự là một vấn đề, nhưng con quá nhiều cũng là một vấn đề đối với quý tộc nhỏ yếu giống như nhà chúng tôi.

Nếu như xảy ra tranh chấp nghiêm trọng vì tranh giành quyền thừa kế và tài sản, thì nó sẽ lan truyền bằng phương thức tai tiếng.

Chỉ cần nhìn vào anh em Luckner thôi là bạn có thể hiểu được.

Mặc dù tình trạng nhà bọn họ chẳng liên quan gì đến số lượng anh em.

Vì những lý do này, kiểm soát ở phương diện này cũng là điều kiện cần thiết của quý tộc ưu tú.

"Mối quan hệ tồi tệ giữa Well với trưởng giám sát viên tài chính Luckner, cũng là vì lo lắng sẽ tạo ra tranh chấp thừa kế, cho nên mới không thừa nhận đứa con trai Rodrich sao?"

Mặc dù đây tuyệt đối không phải là phương pháp đáng khen ngợi, nhưng vì nó vẫn tốt hơn có tranh chấp thừa kế, cho nên cái này chỉ có thể trở nên nhẫn tâm.

Dựa theo lời giải thích của Erich-niisan, đây cũng là quý tộc.

"Nói chung, họ đều bí mật bao nuôi người yêu. Ngoài ra, cũng có cửa hàng dành riêng cho quý tộc."

Mặc dù giá cả đắt đỏ, nhưng thế giới này vẫn có thuốc tránh thai và cũng có phương pháp phá thai nếu như phát hiện sớm.

Tuy nhiên, chỉ có quý tộc ở khu vực thành thị hay đại quý tộc địa phương mới có thể làm được loại chuyện này.

"Quý tộc nhỏ địa phương không suy xét quá đến loại chuyện kế hoạch hóa gia đình này."

Bởi vì đây là vùng nông thôn, xung quanh chỉ có người dân muốn lấy lòng mình và không có thứ gì để giải trí ngoài săn bắn.

Vì vậy, dường như rất nhiều lãnh chúa ra tay với mỹ nữ ở trong lãnh địa.

Vì vậy các anh không thể đảm bảo phụ thân tuyệt đối không có những đứa trẻ khác.

Tuy nhiên, bất kể nói như thế nào, thì phụ thân cũng không đến mức mang người phụ nữ khác về nhà hay mắc phải sai lầm bị các anh trai tận mắt nhìn thấy.

"Hơn nữa, người ở chỗ chúng ta tập trung dân di cư từ các nơi đến nhỉ?"

Dựa theo lời giải thích của Paul-niisan, mặc dù tình trạng của xung quanh vương đô và phương bắc không giống như vậy, nhưng tính cách cư dân vùng nông thôn càng về phía nam càng cởi mở hơn với tình dục.

Tôi cảm thấy cái này tương tự như vùng nông thôn thời Edo.

"Trong số những cư dân ngoài làng chính, cũng có người từ vùng nông thôn phía nam hoặc gần phía tây dọn đến đây."

Có vẻ như nó chỉ cấm ra tay với phụ nữ chưa kết hôn, nhưng dường như có phong tục chỉ cần sau khi kết hôn cũng sinh ra được người thừa kế thì bất kể là trai hay gái đều có thể tự do vượt quá giới hạn.

"Bởi vì đã có người thừa kế, cho nên con của đối tượng ngoại tình bị bỏ lại cũng không thành vấn đề. Có rất nhiều người xuất thân từ vùng khác trong lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister, cho nên bây giờ gần như không còn phong tục như vậy. Tuy nhiên, có lẽ vẫn còn một chút khi Hermann-niisan và anh còn bé."

Đúng vào thời điểm đó, cuối cùng thì nhà thờ cũng được xây dựng và phong tục như vậy cũng bắt đầu biết mất theo việc linh mục già đã về hưu từ vương đô đến nhậm chức.

"Bởi vì giáo hội ghét thông dâm."

Dựa theo giáo lý, nếu như bạn thực sự muốn làm điều đó, trước tiên phải có được sự cho phép của vợ và âm thầm tiến hành, cho nên nó vẫn không giống với Cơ Đốc Giáo ở Trái Đất cho lắm.

Trong giai đoạn đầu di dân, hình như giữa cư dân cho rằng cái này là chuyện đương nhiên với cư dân không có loại phong tục này thường xuyên xảy ra xung đột.

Có lẽ là họ không thể tha thứ cho những tên gian phu đã kết hôn quyến rũ vợ mình một cách dễ dàng.

"Lúc còn trẻ, Klaus cũng tốn không ít thời gian để phân xử những chuyện này nhỉ?"

"Phụ thân thì sao?"

"Chẳng hạn như lúc tuổi trẻ tràn đầy sức lực thì sao? Hay lúc mẫu thân mang thai thì sao?"

Theo quan điểm của trưởng làng Klaus, bất kể là làng chính hay những làng khác, thì ông ta đều phải lo lắng rất nhiều đến những người không có phong tục này. Có lẽ phụ thân cũng lo lắng về những người có phong tục này.

"Đặc biệt là trường hợp phái nữ chủ động mời, thì phái nam dường như không thể từ chối."

"Loại phong tục đó thật tuyệt."

"Ano, Louise-san..."

Mặc dù trong các đồng đội có một người phụ nữ nguy hiểm, nhưng tôi tận lực không chú ý đến cô ấy. Nếu như bị bà già mời mà không thể từ chối, cái này chẳng khác gì tra tấn cả.

Ít nhất, tôi hoàn toàn không có loại sở thích này.

"Phụ thân cũng không thể từ chối lời mời của những phụ nữ kia. Bản thân là lãnh chúa, người phải cố gắng hết sức chấp nhận chí nguyện của người dân và trên thực tế cũng không thể kháng cự lại cám dỗ nhỉ?

Nếu như sau đó đối phương mang thai, có lẽ nó sẽ tạo ra tranh chấp.

Dựa theo phong tục, đứa trẻ kia sẽ được coi như là con của gia đình người phụ nữ đó.

Nói cách khác, đứa trẻ đã biến thành con của cô gái và người chồng hợp pháp. Tuy nhiên, nếu như là con của lãnh chúa, có lẽ nó sẽ được người phụ nữ đòi quyền lợi mà mặc kệ phong tục.

"Vấn đề lúc này, bởi vì đó là ngoại tình, cho nên không có cách gì đảm bảo 100% đó là con của phụ thân cả."

Rất có thể đó chỉ là con của người chồng ban đầu.

"Có lẽ người chồng bên kia cũng cho rằng mình có thể nhận được đại ngộ tốt nếu đứa bé kia là con của phụ thân, cho nên hắn mới đòi quyền lợi với vợ. Sau đó, xử lý hậu quả ở phương diện này..."

Phong tục sẽ làm xáo trộn trật tự trong lãnh địa trở thành công việc đáng ghét của Klaus.

Kết quả là vì đứa trẻ được sinh ra đó rất có thể tạo ra tranh chấp về quyền thừa kế, cho nên cuối cùng bị đưa ra khỏi lãnh địa.

Bất kể là ở phương diện dân số hay sản xuất, Klaus buộc phải chịu đựng không ít vất vả khổ cực, cho nên ông ta chắc chắn vô cùng bất mãn.

"Tuy nhiên, đây cũng chỉ là suy luận mà thôi."

Bất kể như thế nào, chúng tôi vẫn không thể xác nhận chân tướng.

Cá nhân tôi cảm thấy "Klaus mất đi con trai và hôn phu của con gái khiến người ta thông cảm..." . Còn về phụ thân, tôi chỉ có thể nói rằng "Xin người hãy chú ý hơn đến hành động của mình, đừng khiến cho bản thân trở nên khả nghi như vậy."

"Well vẫn phải quay về một chuyến. Suy cho cùng, em đã trở thành nhân vật lớn đủ để kiểm soát tình hình lãnh địa đó. Mặc dù cái này hơi không hay đối với người trong cuộc, nhưng bất kể là oán hận của Klaus đối với phụ thân hay thói hư tật xấu của phụ thân là sự thật hay không, thì nó đã trở thành vấn đề rất nhỏ nhặt tế nhị."

Dựa theo lời giải thích của Erich-niisan, mặc dù lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister tạm thời duy trì được hiện trạng cho đến nay, nhưng nơi đó đã bắt đầu mất dần trật tự ban đầu ngay khi tôi trở lại lãnh địa đó lần nữa.

"Người dân cũng không phải là lũ ngốc. Bọn họ cũng biết Well đã là người đứng đầu nhà khác từ lâu. Tuy nhiên, chỉ cần Well trở thành lãnh chúa, mọi người không cần phải sống những ngày tháng khó khăn khổ cực chờ đợi thương đội ghé thăm ít lần. Nếu như quá trình khai khẩn vùng đất chưa mở mang có chút tiến triển, có lẽ điều đó sẽ mở ra cơ hội trao đổi với những vùng đất khác. Vì mục đích này, cái này cũng đành chịu dù rất có thể phát sinh hỗn loạn hoặc xuất hiện thương vong. Cho nên..."

"Cho nên?"

"Well chỉ có thể cai quản nơi đó. Đây cũng là số mệnh khi sinh ra ở nhà quý tộc."

"Được rồi..."

Erich-niisan cho rằng sự việc đã tới nước này, thì chỉ có thể dựa vào tôi tìm cách giải quyết.

Tuy là nói như vậy, nhưng vì trên thực tế chưa thật sự xảy ra chuyện gì, cho nên bây giờ tôi chỉ có thể trở về lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister trước. Tuy nhiên, có lẽ tình hình sẽ thay đổi sau khi trở về.

"Hôm nay mấy đứa cứ ở lại đây trước tiên đã. Sau đó, Paul-niisan."

"Kiểu gì cũng xảy ra chuyện gì đó. Mặc dù anh nộp đơn xin nghỉ theo căn dặn của Erich-niisan, nhưng cấp trên không hề phàn nàn, mà còn cổ vũ cho anh nữa."

Có lẽ bộ trưởng quốc phòng Edgar đã bí mật thông báo cho vị cấp trên kia.

Hình như cấp trên kia cũng thuận tiện chọn ra vài người đồng hành có bản lĩnh không tệ từ trong các đồng nghiệp của Paul-niisan ở đội an ninh.

"Nếu như chỉ có anh thôi sẽ khiến cho mọi người không yên tâm. Cân nhắc đến vị trí hiện tại của Well và bao gồm cả anh trong đó, thì những người này đều là khiên thịt của em. Dẫu sao, ngộ nhỡ Well bỏ mạng, thì mọi người sẽ vô cùng khốn khổ."

Mặc dù cân nhắc đến chiến lực của tổ đội chúng tôi, thì có lẽ không mắc phải loại sai lầm đó, nhưng chúng tôi vẫn cần vệ sĩ để tránh bị tấn công bất ngờ.

Bộ trưởng quốc phòng Edgar chẳng hề biết Kurt nói những lời ngu ngốc kia ở lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister, thế nhưng ông ta lại có thể chuẩn bị trước những cái này. Chẳng lẽ trực giác của ông ta cũng nhạy bén giống Đạo Sư sao...

Điều này chứng tỏ ông ta không phải là quân nhân ngu ngốc bình thường...

"Đội an ninh ở vương đô vẫn có thể hoạt động bình thường dù vắng mất bọn anh. Phái thêm vài người đi hỗ trợ cũng không thành vấn đề. Mọi chuyện chính là như vậy, sáng sớm ngày mai cũng mang theo bọn anh nữa."

"Em hiểu rồi."

Hình như theo kế hoạch thì, Paul-niisan và nhóm hỗ trợ vô danh sẽ đồng hành với chúng tôi.

Họ chú trọng võ thuật cá nhân hơn năng lực chỉ huy lúc chọn ra thành viên, nhưng một trong số họ vốn không phải là thành viên của đội an ninh.

"Mặc dù cấp trên bảo bọn anh mang theo cả người kia, nhưng người đó chắc chắn là người được bộ trưởng quốc phòng Edgar giới thiệu. Nghe nói người đó là bậc thầy dùng rìu chiến."

Nhìn vào số lượng thành viên, chắc chắn phải đi đi về về 3 chuyến và còn phải bí mật dịch chuyển đến khu rừng phía sau nhà.

"Vậy thì, sáng sớm ngày mai tập trung ở sân nhà Brant."

"Anh biết rồi, anh sẽ truyền đạt lại cho những người hỗ trợ khác."

"Nếu như có thể, em hi vọng đừng chuyện gì xảy ra cả."

"Đến ngay cả anh không thông minh lắm, cũng biết cơ hội rất mong manh."

Sau khi thảo luận sơ bộ, chúng tôi đi ngủ rất sớm để chuẩn bị cho ngày mai.

Buổi sáng hôm sau.

"Chào buổi sáng, Well. Anh sẽ giới thiệu những hộ vệ này cho em."

Paul-niisan mang theo 5 hộ vệ đến đúng giờ.

Nhận lệnh của bộ trưởng tài chính Edgar, bọn họ cũng phải bảo vệ tôi cho dù phải hi sinh bản thân ở trong trường hợp xấu nhất.

"Cảm giác hơi khoa trương."

"Không khoa trương chút nào cả. Nếu như Well chết, Hồng Y Hohenheim, Bộ Trưởng Tài Chính Luckner và Bộ Trưởng Quốc Phòng Edgar sẽ ngất xỉu hết. Cho dù không có chuyện gì xảy ra, vẫn phải mang theo hộ vệ."

Sau khi nghe xong tình hình, hình như đám Erich-niisan cho rằng lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister đã rơi vào tình trạng nửa nổi loạn.

Vì vậy, không thể để cho tôi và các thành viên trong tổ đội trở về cùng nhau.

"Nếu đã là như vậy, mong được chỉ giáo nhiều hơn."

"Bắt đầu giới thiệu đi."

Tổng cộng có 12 người trong đoàn du lịch lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister và bắt đầu tự giới thiệu bản thân với nhau.

"Tôi là Sieghard • von • Victor • Lummer. Là con trai thứ ba nhà tước Hiệp Sĩ Lummer."

Người đầu tiên trông khoảng 18 tuổi nhỉ? Một thiếu niên tóc vàng mắt xanh, cao gần bằng tôi tự giới thiệu bản thân như vậy.

Hình như anh ta là bậc thầy kiếm thuật với kinh nghiệm phong phú và từng chiến đấu đến trận thứ hai của vòng chung kết tại đại hội võ thuật.

"Mặc dù cậu ta là hậu bối của anh, nhưng chức vụ cũng là tiểu đội trưởng giống anh. Cậu ta có mấy chục cấp dưới."

"Trận thứ hai của vòng chung kết tại đại hội võ thuật sao... Với người thua ngay trận đầu tiên của vòng sơ khảo như tôi là người không cùng một thế giới..."

"Tôi lại vô cùng hâm mộ Nam Tước Baumeister biết dùng ma pháp."

Tiếp theo là một người đàn ông có chiều cao khoảng 170 cm, đặc trưng là mái tóc đen mượt và trông khoảng 20 tuổi.

"Tôi là Ottoman • von • Bleibtreu. Là con trai thứ tư nhà Tòng Nam Tước Bleibtreu."

Vũ khí sở trưởng của anh ta là búa gỗ lớn và nó hiếm thấy trong giới quý tộc. Ngoài ra, anh ta cũng có trình độ kiếm thuật nhất định.

Hơn nữa, anh ta thực sự giống Paul-niisan và làm tiểu đội trưởng của đội an ninh.

"Paul-niisan."

"Đừng nói gì cả. Ba gồm cả anh, phần lớn người trong đội an ninh đều có bối cảnh như vậy. Nhân tiện, cậu ta cùng tuổi với anh."

Chỉ cần thứ nam của quý tộc không tìm được việc làm, họ đều thử tham gia vào quân đội trước tiên. Bất kể ở thế giới nào, điểm này đều giống nhau.

"Ai cũng cần người bạn cùng tuổi. Không ngờ tới Paul là anh trai của Anh Hùng Giết Rồng đó. Tôi còn tưởng rằng đó là một người khác cùng tên họ."

"Lắm chuyện."

"Haiz, đừng lạnh lùng như vậy chứ. Là con trai thứ tư của nhà Tòng Nam Tước danh dự nghèo khó, đây chính là cơ hội lớn nhất của đời tôi. Cho dù phải hi sinh vì nhiệm vụ, tôi cũng phải bảo vệ Nam Tước Baumeister."

"Không! Đừng hi sinh vì nhiệm vụ!"

Tôi chắc chắn sẽ bị đả kích rất lớn nếu như có ai đó thật sự chết trước mặt mình, thế nên ngàn vạn lần đừng làm điều đó.

"Gotthart • Theodorich • Philips."

Người thứ ba cao khoảng 180 cm.

Người đàn ông này khoảng 20 tuổi, có mái tóc bạc trắng dài đến thắt lưng, dáng người mảnh khảnh và giọng nói lạnh lùng cho người ta ấn tượng sâu sắc.

Anh ta là con trai thứ ba nhà Tử Tước Philips và có vị trí thứ 8.

Mặc dù anh ta được coi như là một quý tộc cho đến khi phụ thân qua đời, nhưng bởi vì rất khó để có được tước vị, vì vậy bất kể cố gắng thế nào vẫn không thể trở thành quý tộc với thân phận này.

Cho dù là như vậy, anh ta có thể làm việc trong đội an ninh cũng coi như là rất khá rồi. Anh ta giữ giọng điệu lạnh lùng chứng minh bản thân giỏi sử dụng những vũ khí có lưỡi sắc và mỏng thích hợp cho việc đâm như dao hoặc kiếm.

"Tôi là Rudy • Urban • Leicester. Mong được chỉ giáo nhiều hơn."

Người này chắc khoảng 30 tuổi.

Anh ta trông giống ông chú có thể thấy ở bất cứ đâu bởi mái tóc màu nâu nhạt.

Gia đình anh ta kinh doanh một cửa hàng thực phẩm nhỏ và bởi vì là thứ nam không thể thừa kế gia đình, cho nên anh ta mới tham gia vào đội an ninh.

Là thường dân, nhưng có họ vì tổ tiên là con của quý tộc.

Hình như cho rằng nó có thể hữu ích cho công việc kinh doanh buôn bán, cho nên họ mới sử dụng cái tên này.

Trên thực tế có hữu dụng hay không, cho đến nay vẫn không rõ.

"Tôi đã làm binh cần vụ được 20 năm kể từ khi tham gia vào quân đội, xin đừng kỳ vọng quá nhiều vào thực lực của tôi."

"Tại sao anh lại tham gia vào quân đội?"

"Paul-sama đã đến lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister với thân phận giống quan thanh tra địa phương. Về mặt hình thực cũng yêu cầu binh cần vụ. Cho nên tôi mới có thể đồng hành cùng mọi người."

Mặc dù phía đội an ninh được coi như là nghỉ phép, nhưng Paul-niisan cần phải có danh nghĩa mới có thể tiến vào lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister. Nếu như anh ấy trở về quê hương một mình vì mục đích cá nhân thì không sao, nhưng anh ấy còn mang theo vài vệ sĩ.

Cho nên, anh ấy mới lợi dụng chế độ giám sát địa phương.

"Tuy nhiên, đó không phải là chế độ gần như chính thức sao?"

"Không ngờ Erw cũng biết về cái đó!"

"Louise, cậu nói thế cũng quá thô lỗ rồi đó."

Giám sát địa phương là chế độ mà vương quốc xác nhận quý tộc giao nhiệm vụ trông coi lãnh địa có duy trì tốt trị an bên trong vùng đất hay không và thường xuyên cử người qua đó kiểm tra.

Mặc dù chế độ này phát huy hiệu quả ở mức độ nhất định trong thời chiến, nhưng bây giờ nó đã trở thành thứ trên danh nghĩa.

Các quý tộc cũng ghét người ngoài đến can thiệp vào trị an của lãnh địa. Hơn nữa, quan giám sát địa phương còn thu thập thông tin về lãnh địa để phòng ngừa quý tộc phản bội trong tương lai.

Ngay từ đầu, quý tộc bị thị sát đã phải gánh chịu chi phí nhân sự của quan giám sát địa phương. Đây là một trong những nguyên nhân khiến cho càng ngày càng nhiều người phản đối chế độ này và khiến cho nó dần dần trở thành thứ trên danh nghĩa.

"Bọn họ cũng từng đến nhà mình."

Dựa theo lời giải thích của Erw, hình như bây giờ đã trở thành chế độ rất đáng ngờ ngay cả khi 10 năm không đến một lần nào.

Bản thân thị sát cũng chỉ là một công việc trên danh nghĩa và kết thúc sau khi nhìn thấy nơi được lãnh chúa chuẩn bị.

Hơn nữa, chi phí ăn ở của quan giám sát địa phương cũng được lãnh chúa hỗ trợ.

Mặc dù đại quý tộc giống như Công Tước Bleichroder đều có thị sát hàng năm, nhưng quý tộc nhỏ địa phương cũng ở trong hoàn cảnh tương tự như nhà Erw.

"Lãnh chúa-sama từng lẩm bẩm nói rằng cái này vốn là lấy chế độ làm danh nghĩa để tống tiền..."

Lý do tại sao chế độ này không biến mất là vì nó trở thành công việc tạm thời cho những con em quý tộc thiếu tiền. Công việc này thường xuyên phải đi xa và vương quốc trả thù lao cũng cao. Bạn không cần phải lo lắng đến chi phí sinh hoạt dù di chuyển hay ở lại vùng đất trong thời gian thanh tra.

"Đó cũng là một công việc tạm thời dành riêng cho con em quý tộc nghèo khó. Thị sát chỉ là một hình thức và mặc dù nó không còn quan trọng giống như trước kia, nhưng nó vẫn tiêu tốn nhiều thời gian và tiền bạc."

Burkhart-san đã từng thấy Công Tước Bleichroder phàn nàn "Tạm thời bỏ qua chuyện tiền bạc, thật là lãng phí thời gian". Mặc dù nó chỉ ở trên danh nghĩa, nhưng dù sao nó vẫn là thanh tra, vì vậy bản thân Công Tước Bleichroder vẫn phải dành thời gian dẫn đường cho họ.

"Cho dù là như vậy, đến vẫn tốt hơn so với không đến."

"Cái này tốt hơn sao?"

"Không có ai giống như vậy đến quê nhà chúng ta cho đến nay."

Theo lời của Paul-niisan, hình như lãnh địa Baumeister không có loại khách đó ghé thăm cho đến nay.

"Bởi vì đó là lãnh địa mà trị an còn không có, cho nên không ai muốn đến đó cả."

Lãnh địa đó thực sự không đáng để phái ai đó đến thanh tra.

Khả năng xảy ra nội loạn cũng gần như bằng 0.

Điều đáng sợ hơn chính là người ở chính quyền trung ương chẳng quan tâm đến điều đó, cho dù ở đấy từng xảy ra nổi loạn trước kia.

"Vì vậy anh được bổ nhiệm quan giám sát địa phương đến thị sát lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister lần đầu tiên. Ngay cả khi mục đích thật sự là làm vệ sĩ của Well."

"Mặc dù nó chỉ là trên danh nghĩa, nhưng quan thanh tra địa phương vẫn là công việc quan trọng của chính quyền quốc gia. Cho nên mới phái binh cần vụ giống như tôi đến chiếu cố Paul-sama."

"Thật sự chỉ là trên danh nghĩa mà thôi."

Chỉ cần nhìn vào con vợ lẽ nhà chúng tôi là biết, Paul-niisan vẫn luôn tự lo cho cuộc sống của mình.

Cho dù là như vậy, vị trí của anh ấy đã khác so với trước kia, cho nên bây giờ mới phái một binh cần vụ giống như vậy cho anh ấy.

"Này, tôi đói bụng rồi."

"Đợi giới thiệu xong đã."

Sau đó là phần giới thiệu cuối cùng của hộ vệ thứ năm, sự tồn tại của người đó không giống những người khác chút nào.

Mặc dù đó không phải là quân nhân giống như đội an ninh, nhưng bởi vì nghe nói là bậc thầy dùng rìu chiến được bộ trưởng quốc phòng Edgar giới thiệu, cho nên tôi vốn cho rằng một người đàn ông vô cùng cường tráng sẽ đến.

Thế nhưng trước mặt là một thiếu nữ vừa kéo tay áo Paul-niisan vừa không ngừng kêu "Tôi đói bụng rồi".

"Ano... Cô gái này đến tiễn biệt vệ sĩ kia sao?"

"Hộ vệ thứ năm, chính là cô gái này."

"Tôi đói bụng rồi. Tôi là Wilmal • Etol • von • Asgahan."

Phần đầu bài giới thiệu bản thân còn chèn thêm một câu "Tôi đói bụng rồi". Có vẻ như bụng cô ấy đói meo rồi.

Bởi vì cô ấy mè nhèo đòi Paul-niisan thức ăn suốt và vóc dáng của cổ xấp xỉ Lousie, cho nên cô ấy trông giống con gái của anh ấy.

"Cô ấy trông rất thân thiết với anh."

"Thế sao? Nói tóm lại, cô bé này rất ham ăn."

Hình như cận thần của bộ trưởng quốc phòng Edgar đã để cô gái này với cả thẻ bạc ở lại nhà Paul-niisan tối hôm qua.

"Thẻ bạc này là chi phí cho bữa ăn. Lúc đầu, anh đang suy nghĩ thật không hổ là bộ trưởng quốc phòng Edgar..."

Bởi vì đó là khách được bộ trưởng quốc phòng Edgar đưa đến, cho nên bà xã của Paul-niisan cũng nấu một bữa tối thịnh soạn.

Tuy nhiên...

Sau đó lại nấu thêm rất nhiều cho cô ấy. Nếu không có thẻ bạc kia, tình hình kinh tế nhà anh tháng này sẽ chạm đến mức nguy hiểm mất..."

Ngoài ra, mặc dù bây giờ cô ấy nói mình đói bụng, nhưng dường như cô ấy đã ăn phần bữa sáng dành cho 5 người.

"Thế à..."

Mặc dù vẻ bề ngoài chẳng giống bậc thầy dùng rìu chiến chút nào, nhưng tay còn lại không kéo tay áo Paul-niisan đang cầm một rìu chiến đặc trưng với cán dài hơn chiều cao của cổ và có cùng lúc hai lưỡi rìu khổng lồ với mũi thương sắc bén. Rìu chiến nặng như vậy, ít nhất là tôi không thể cầm nổi.

"May mắn thay, cô ấy có cách cầm nổi rìu chiến nặng như vậy..."

Có vẻ như cô ấy mạnh mẽ hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài.

"Wilmal-san..."

"Gọi tôi bằng Wilmal là được rồi."

"Năm nay Wilmal bao nhiêu tuổi?"

"13 tuổi. Tôi đói bụng rồi."

"Hiểu rồi!"

Nói tóm lại, hình như bụng cô ấy đói meo rồi.

Sau khi tôi lấy ra bánh ngọt bán không hết ở phiên chợ lần trước từ trong túi ma thuật và đưa cho cô ấy, cổ bắt đầu ăn nó ngay,

Dáng vẻ đó trông giống hệt con sóc nhỏ và bởi vì cô ấy buộc tóc hồng thành búi tròn, cho nên nó chỉ giống con sóc tròn màu hồng mà thôi. Thế giới này khác với kiếp trước của tôi, rất nhiều người có màu tóc rất kỳ lạ và trông rất thú vị.

"Mùi vị không ngọt lắm, ăn rất ngon."

"Vậy thì quá tốt rồi."

"Tôi vẫn thèm."

"Được..."

Mặc dù cô ấy ăn rất khỏe, nhưng dường như không phải là kẻ ngốc vị giác.

Bánh ngọt này là sản phẩm của một cửa hàng rất nổi tiếng ở vương đô, nhưng Wilmal cứ ăn mà không khách khí chút nào.

"Ano, Paul-niisan..."

"Đừng nói gì cả..."

Phải mang một thiếu nữ tuổi teen mới 13 tuổi đến nơi có thể xảy ra nổi loạn.

Mặc dù cái này thật sự không hay ho chút nào, nhưng nếu như là người được bộ trưởng quốc phòng Edgar giới thiệu, Paul-niisan dường như bất lực.

"Tuy nhiên, cô bé này là người mạnh nhất trong toàn bộ vệ sĩ lần này."

"Ế! Thật sao?"

"Paul-san nói không sai. Bởi vì Warren-sama cũng phải vất vả lắm mới thắng được cô ấy."

Tôi vốn cho rằng những vệ sĩ khác cảm thấy tự hào về thực lực bản thân sẽ mở miệng phản bác, nhưng không ngờ tới Sieghard-san lập tức thừa nhận đây là sự thật.

"Cô bé này là người mắc hội chứng anh hùng."

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ví dụ thực tế."

Hội chứng anh hùng là một căn bệnh di truyền không rõ nguyên nhân ở thế giới này.

Người mắc hội chứng anh hùng không chỉ có mật độ cơ bắp của cơ thể quá thừa, mà còn sở hữu thể chất có thể khiến cho hạt ma lực cực nhỏ quấn quanh sợi cơ một cách hiệu quả. Mặc dù tôi cảm thấy rất bất ngờ khi nhìn thấy nó trong sách, nhưng có vẻ như đây là khái niệm của bệnh Chūnibyō sau khi hiểu rõ... Thật sự khiến cho người ta cảm thấy thú vị.

"Mặc dù sức mạnh không lớn bằng Đạo Sư, nhưng cô ấy có thể phát huy sức mạnh vượt xa người bình thường trong thời gian dài với ma lực cực ít. Nếu như chỉ nhìn vào hiệu suất tiêu hao năng lượng, Đạo Sư vốn kém hơn cô ấy."

Không hổ là Burkhart-san, hình như ngài ấy biết những chuyện về Wilmal.

Tuy nhiên, vẻ bề ngoài của Wilmal trông không có cơ bắp.

Cô ấy chỉ là một thiếu nữ bình thường có thể thấy ở bất cứ đâu. À, ngực cô ấy cũng lớn hơn Louise.

Không bằng nói, có lẽ kích thước gần bằng của Ina.

Nếu như nói ra khỏi miệng thì chắc chắn bị hai người họ đánh cho một trận, cho nên tôi không nói gì cả.

Bởi vì vấn đề nằm ở thể chất kết nối ma lực và mật độ cơ bắp, cho nên hội chứng anh hùng không thể đánh giá chỉ bằng vẻ bề ngoài.

Nếu như công việc lần này phát sinh chiến đấu, đối thủ có lẽ là con người.

Cho nên, tôi đã hiểu tại sao nên phái Wilmal đến.

"Trong số 10 triệu người, nhiều nhất chỉ có một người mắc hội chứng anh hùng. Đó là tồn tại hiếm hơn cả ma pháp sư."

Ngoại trừ ma pháp sư, bọn họ là mạnh nhất ở phương diện chiến đấu với con người. Tuy nhiên, cái giá là bọn họ đói rất nhanh nếu như không hấp thu quá nhiều calo.

Tùy thuộc vào gia đình được sinh ra, bạn có thể chết đói trước khi phát huy được tài năng.

"Cho nên cô ấy mới đói bụng."

"Cám ơn đã chiêu đãi. Giờ thì ổn rồi. Edgar-sama ra lệnh cho tôi bảo vệ Nam Tước Baumeister-sama."

Cô gái này chính là con át chủ bài được bộ trưởng quốc phòng Edgar giấu.

Phụ nữ rất khó tham gia vào quân đội, bản thân cô ấy vẫn ở tuổi vị thành niên.

Mặc dù nó không phù hợp với công việc thông thường, nhưng cô ấy có thể làm hộ vệ của tôi.

Mọi thứ hình như là như vậy.

"Nè, Elise."

"Đúng vậy. Nhà Tòng Nam Tước Asgahan là nhà quý tộc danh dự xuất hiện lớp lớp quân nhân từ đời này đến đời khác và cũng có mối quan hệ thân thích với bộ trưởng quốc phòng Edgar."

Mọi thứ sẽ trở nên rất rắc rối nếu như tôi chết vào lúc này. Hơn nữa, bộ trưởng quốc phòng Edgar cũng muốn bán ân huệ cho tôi bằng hỗ trợ giải quyết các vấn đề ở quê nhà tôi và thu được đặc quyền phát triển vùng đất chưa mở mang.

Mặc dù bộ trưởng quốc phòng Edgar giống như một quân nhân điển hình, nhưng ông ta thực sự là một đại quý tộc.

"Edgar-sama còn giao một công việc khác cho tôi."

"Một công việc khác sao?"

"Bởi vì nơi đó là vùng nông thôn không có gì giải trí, cho nên ngài ấy muốn tôi 'tâm sự' với Nam Tước Baumeister vào ban đêm."

"... Cô có biết mình đang nói cái gì không?"

"Biết đại khái... Chỉ cần 'tâm sự' một chút là được rồi."

Dù sao cô ấy cũng là con gái của quý tộc, hẳn là đã am hiểu phương diện này ở tuổi 13, nhưng vẻ bề ngoài và cách nói chuyện khiến cho người ta cảm thấy cô ấy chẳng am hiểu chút nào. Nhân tiện, tôi thật sự hi vọng cô ấy đừng 'quang minh chính đại' nói ra những lời này ở trước mặt nhóm Elise.

Mặc dù ba người bọn họ mỉm cười giống như coi đó là một trò đùa, nhưng nói không chừng là họ đang rất tức giận ở trong lòng.

"Nghe nói lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister chẳng có nổi một cửa hàng nào. Cho nên giải trí là cần thiết."

"Dù sao, chúng ta sẽ không nhàm chán chút nào nhờ Kurt."

Tôi vất vả lắm quyết định phải giải quyết sự hỗn loạn có thể phát sinh ở quê nhà.

Không ngờ tới bộ trưởng quốc phòng Edgar lại gửi đến một quả bom như vậy. Có vẻ như ông ta cũng không phải là một nhân vật đơn giản.

Sau đó, đối mặt với tình huống như vậy, nhóm Elise...

"Thật đúng là một cô gái đáng yêu nhỉ. Nó sẽ khơi dậy ham muốn bảo vệ của người khác."

Elise rót một tách trà Mate cho Wilmal từ ấm nước, nhưng bởi vì bài phát biểu ban nãy, nhìn kiểu gì cũng giống như muốn lôi kéo cô ấy ngay lập tức.

"Elise hơi đáng sợ..."

"Hm hm! Cao xấp xỉ mình, nhưng mà ngực! Ngực lớn hơn mình nhiều!"

Ina thở dài bởi vì sự xuất hiện của ứng cử viên vợ lẽ mới, Louise cảm thấy khủng hoảng sau khi phát hiện ngực Wilmal lớn hơn của mình.