Good-Bye Sengen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Oneshot - Chương 1: Hội ngộ - P2: Nanase

Translator: Koa (Old trans)

Editor: Kain

Proofread: Pan

Team Akarui chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇

Thay đôi giày trước cổng trường xong tôi đi lên lớp một mình.

Thằng Shuuichi ấy, tình cờ thay lại gặp cô bạn gái đã quen từ năm nhất ngay trước cổng, nên cả hai giờ đang cùng đi đến lớp. Hình như nó với cô ấy học chung lớp.

Mới nãy nó cũng có rủ tôi đi chung thêm một đoạn dù hai đứa học khác lớp, nhưng tôi đã từ chối.

Tôi mà ở đó chỉ tổ làm kỳ đà cản mũi thôi.

“Nanase tới rồi kìa!”

Bỗng dưng, tôi nghe được giọng của một nam sinh.

Cả cái tên thằng Shuuichi mới kể đây được nhắc đến nữa.

Tôi tò mò quay lại thì đó là một cô gái khoác chiếc áo Parka trắng bên ngoài bộ đồng phục. Cô có làn da trắng, cùng với mái tóc màu vàng nâu dài ngang vai.

Trông cô cũng dễ thương, gương mặt thì xinh xắn. Thật lòng phải nói thì đúng là một mĩ thiếu nữ.

“Chào buổi sáng Rena-chan~!”

“Tui nghe nghe hôm qua bà bị gọi lên phòng hiệu trưởng à!”

“Đúng là Nanase có khác!”

“Rena-chan, hôm nay trông cậu xinh quá~!”

“Hôm nay cậu nên bày trò gì đi! ”

Cô nàng mặc áo parka xinh đẹp kia tiếp cận từng người đi trên hành lang cả nam lẫn nữ.

“Chào buổi sáng mọi người! Hôm nay mình sẽ tận hưởng cuộc sống học đường một cách trọn vẹn nhất, rất vui được làm việc cùng mọi người~!”

Cổ mỉm cười trìu mến và vẫy tay chào từng người.

Cô nàng mặc áo parka ấy mang lại một bầu không khí rất thân thiện, trái ngược hoàn toàn với sự khó gần thường thấy của những cô gái xinh đẹp khác.

Vậy ra… cô nàng parka xinh xắn đó là Nanase Rena.

Cảm giác như đây là lần đầu tôi tận mắt nhìn rõ đến vậy. Không ngờ cổ lại xinh đẹp đến thế…

Cơ mà tiện nói luôn, chiếc áo parka cổ đang khoác hoàn toàn vi phạm nội quy của nhà trường.

Nhưng trong số các học sinh toàn trường, chỉ riêng mình cô là được phép thôi.

… Đương nhiên, lần đầu khi Nanase mặc chiếc áo đó tới trường cô cũng đã bị các giáo viên cảnh cáo và tịch thu. Nhưng hôm nào lên trường cổ cũng mặc cùng cái áo parka ấy mỗi ngày, nên họ cũng đành phải bó tay bó chân mà chịu thua.

Nhìn như bị nghiện nặng vãi ra, đúng không? Hình như cổ hoàn toàn bị ám ảnh với việc mặc áo parka.

Ngoài ra, Nanase còn có một lượng fan khá nồng nhiệt.

Tôi đang ám chỉ những người đang nói chuyện với cổ đấy.

Ngay từ năm nhất, Nanase đã có những vài hành vi làm loạn rồi.

Tuy vậy, những việc đó lại khiến cho một số học sinh tỏ ra thích thú, tạo nên dàn fan cuồng nhiệt của Nanase.

Trước đó thằng Shuuichi cũng đã kể lại là trong tui học sinh năm nhất mới chưa chi đã có vài đứa là fan của Nanase rồi.

Cô ta làm cái gì mà mới chỉ một tuần đã vậy rồi nhỉ...

“Nanase vẫn lại tiếp tục nhỉ?”

“Ừ, điên thật.”

“Tất cả bọn họ đều làm như cô ta là idol vậy.”

“Không thể tin là một người chỉ toàn gây rắc rối như thế lại được đối xử như idol.”

Mặt khác, có một nhóm nam nữ đang nói xấu sau lưng Nanase.

Đã có những fan yêu thích thì có những kẻ ghen ghét cũng không đáng ngạc nhiên mấy.

Nhưng dù tốt hay xấu gì, thì Nanase quả thật vẫn là một người nổi bật.

“Sau biết bao lâu, đã đến năm cuối cùng cao trung rồi, mà thế quái nào mình lại chung lớp với Nanase chứ…”

Tôi vừa lẩm bẩm vừa thở dài. Hi vọng không có gì phiền phức ập đến.

Sau đó tôi quay đi khỏi Nanase - người còn đang nói chuyện với các fan của mình, rồi đi vào lớp.

◇◇◇

Khi vừa mới bước tới mở cửa lớp thì tôi thấy đám bạn cùng lớp đã tụ tập thành từng nhóm và đang nói chuyện với nhau.

Cũng đã một tuần trôi qua từ khi năm học mới bắt đầu, hiển nhiên ai cũng đã tìm được nơi phù hợp với mình rồi

Chứ còn cái thằng lần đầu tới lớp sau hơn một tuần sủi ở nhà đây thì làm gì được như thế.

Sau khi tìm được ghế ngồi của mình trong sơ đồ lớp trên bảng ghim, tôi liền di chuyển đến đó sao cho tránh gây nổi bật. Nếu mà bị chú ý, thì mọi người sẽ bắt đầu nghĩ “Không phải cậu ta nghỉ học hơn cả tuần rồi sao?”, khiến cho tôi cảm thấy khó xử.

“... Hỏng rồi.”

Đang đi suôn sẻ, nhưng khi tôi gần tới chỗ ngồi của mình thì mọi thứ trở nên tuyệt vọng.

Có một thằng lạ mặt đang ngồi ở ngay chỗ của tôi.

Cậu ta cũng đang nói chuyện vui vẻ với đám con trai phía sau, có lẽ họ là bạn của nhau.

Giờ phải làm sao đây? Tưởng sẽ dễ giải quyết nếu tôi nói với rằng “Đó là chỗ của mình”, nhưng ở trường thì sao dễ ăn như vậy được.

Đám con trai đó có mái tóc kiểu thể thao lại còn trông rất lực lưỡng. Tôi mà một hai đòi giành lại chỗ, thì có thể họ sẽ phản ứng lại một cách tiêu cực. Lúc đó mọi chuyện sẽ rất phiền phức.

.....Thế thì, mình có nên ra hành lang hay vào nhà vệ sinh để giết thời gian chờ cho bọn họ rời đi không…?

“Xin lỗi, tao đi vệ sinh tí.”

Tên con trai đang ngồi chỗ tôi đứng dậy. Thời tới là đây. Tôi phải chui vào đó ngồi càng nhanh càng tốt. Nên trước khi cậu ta kịp quay lại, tôi nhanh chống ngồi vào vị trí.

Đám bạn kia có chút bất ngờ, nhưng họ cũng chả nói gì.

Cái tên vừa ngồi chỗ của tôi rồi cũng quay lại và chớp mắt nhìn.

Nhưng cậu ta giờ cũng đã ngồi qua chỗ trống bên cạnh và tiếp tục nói chuyện.

Này, đừng có dưng dưng ngồi vào chỗ của người khác tán dóc như thế chứ. Thật sự là phiền lắm đấy.

Tôi bất giác nghĩ, nhưng chẳng thể nói thành lời...

….Haizz, tại sao chỉ nội việc ngồi vào chính chỗ của mình thôi mà phải cẩn trọng đến thế này?

Nghĩ ngợi như thế trong lòng, tôi đảo một vòng nhìn xung quanh

Tôi cần phải biết trong lớp này có những kiểu học sinh như thế nào.

“Không được rồi. Tớ còn phải hoạt động ở câu lạc bộ nữa.”

“Ơ kìa? Đi hát karaoke thôi mà? Thi thoảng cũng nên nghỉ ngơi, sủi một chút đi chứ.”

“Sắp có giải đấu rồi, có trốn cũng méo được đâu.”

“Có bài này tớ muốn hát cơ mà.”

“Thế đi với mọi người đi.”

Phía cuối lớp, có một nhóm gồm 5 người. Và cái anh chàng bảnh trai kia chắc hẳn là trưởng nhóm với cô nàng xinh đẹp đang nói chuyện với cậu ta.

Tôi biết rõ cả hai người đó. Năm ngoái chúng tôi học chung lớp.

Cậu trai đẹp mã kia tên là Akutsu Atsuki.

Tuy đẹp trai với bóng bẩy hơn thằng Shuuichi một chút, nhưng cậu ta lại không nhanh nhẹn bằng. Là thành viên ngày từ năm đầu của đội bóng rổ, giờ cậu ta đã trở thành đội trưởng cũng như là con át chủ bài của cả câu lạc bộ.

Đó là lý do tôi nghe được chuyện cậu ta thường được nhiều bạn nữ tỏ tình. Cũng như việc cách cư xử của cậu ta không tốt lắm, nhưng vẫn rất nổi tiếng với phái nữ. Thật chả hiểu kiểu gì.

Còn cô nàng xinh đẹp kia là Ayase Saki.

Mái tóc dài màu đen và đôi mắt trong veo cùng một thân hình mảnh mai. Vẻ đẹp của cô ta mang thiên hướng trưởng thành là nhiều hơn.

Khí chất tỏa ra xung quanh cổ cứ như của một vị nữ hoàng cùng một bầu không khí gan góc, sắc sảo thường thấy ở các nữ lãnh đạo, trái ngược hoàn toàn với cái người tôi gặp sáng nay.

.....Tuy có biết cả hai người họ, nhưng tôi chưa bao giờ bắt chuyện hay thậm chí là chào hỏi một cách đàng hoàng với ai cả. Nên chắc họ cũng chỉ nghĩ tôi là một tên u ám nào đó thi thoảng mới tới trường.

Không khéo còn quên luôn mất việc tôi từng học chung lớp quá.

“Vậy thì tôi sẽ đi karaoke với Saki-chan!”

“Thế tớ đi cùng luôn~!”

Hai người trong nhóm Ayase, Suzuki Tatsuya và Suzuka Takabashi bắt đầu lên tiếng. Năm ngoái hai người họ cũng cùng lớp.

“Nay Tatsuya có hoạt động câu lạc bộ mà? Đừng có lười nữa!”

“Atsushi thật sự nghiêm túc với việc hoạt động ở câu lạc bộ nhỉ? Thế cậu đi karaoke được không, Mei?”

“Ơ, m-mình…”

Cô gái mà Ayase gọi là Mai, người cuối cùng trong nhóm mà nãy giờ vẫn chưa nói gì. Họ của cô ấy là Tachibana.

“Hiển nhiên cậu sẽ đi chứ?”

“Ư-ưmmm…. Ừ.”

Tachibana khẽ gật đầu. ...Tuy là không muốn đi, nhưng sức ép trong lời nói của Ayase buộc cổ phải gật đầu. 

Tôi chung lớp với cô nàng Tachibana từ năm hai cao trung. Nhưng trong nhóm Ayase cô nàng là người có ít tiếng nói nhất, thành ra mấy cảnh này tôi thấy như cơm bữa.. 

Không ai có thể đứng ngang hàng với Ayase và Akutsu, nên tất cả đều giả vờ không để ý đến họ. Tất nhiên là có cả tôi rồi.

Xét theo địa vị trong trường, nhóm của Ayase có lẽ nằm ở cấp bậc cao nhất.

Giờ mà chọc giận hai người này, thì gặp rắc rối lớn rồi đấy. Thành ra tôi phải cẩn thận để không phải quá gần gũi...

“Chào buổi sáng, mọi người!”

Một giọng nói vui tươi, bỗng dưng vang vọng khắp lớp học.

Tôi nhìn qua thì thấy Nanase, cô gái xinh đẹp mặc chiếc áo parka đứng ngay cửa lớp.

Lần đầu tiên tôi thấy ai đó chào cả lớp kiểu này, mà không phải là nhân vật trong anime hay manga.

“Cậu trễ quá đó, Nanase!”

“Hehe, nay mình có hơi ngủ nướng tí…”

“Rena-chan này, tan học cùng đi ăn bánh crepes ở cái quán mới mở đối diện ga tàu đi!”

“Mình thích bánh crepes lắm! Mà hôm nay cũng chả có kế hoạch gì, nên không có vấn đề~!”

Vài người bạn cùng lớp gọi cô và cô cũng đáp lại từng người.

Hiển nhiên trong lớp này, cũng có vài người là fan Nanase

...Ý tôi là, nhìn kìa, cô nàng parka xinh đẹp này giỏi giao tiếp vãi cả ra. Tuyệt vời thế mà.

Khi đang tôi tỏ vẻ ngưỡng mộ, thì Nanase lại dần tiến về phía tôi - rồi ngồi vào chỗ ngay bên cạnh.

....Thật luôn? Nanase ngồi ngay bên cạnh tôi á? Tôi không thích cái vụ ngồi cạnh một cô nàng mà có cả fan lẫn kẻ thù ở trường đâu, vì tôi cảm thấy như sắp có trò quỷ gì xảy ra rồi.

“Chào buổi sáng!”

Ngay sau đó, Nanase đột ngột chào tôi. 

“Ơ, c-chào buổi sáng…”

“Đây là lần đầu tiên cậu đến trường, nhỉ?”

Mới vừa chào xong đã nem1vao2 mặt tôi một câu hỏi. Tự cao quá rồi đấy.

“L-là vì…”

“Được rồi! Tớ rất mong được làm việc với cậu!”

“Ừ-ừ. Tôi cũng mong thế…”

Cô ấy cười và nói “xin chào”, nên tôi chào lại.

Bất ngờ thật. Một người có thể bắt chuyện bình thường với người mà họ chưa từng nói chuyện trước đây á? Ảo ma thật.

“Hôm nay Rena có tâm trạng tốt ha - hay mình nên nói là, cậu ta rất nổi tiếng nhỉ.”

Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói sắc lạnh. Chủ nhân của giọng nói đó là Ayase.

Và nói rõ “Cô ta lại làm quá trớn rồi”, đủ lớn để mọi người nghe thấy.

“Đúng là chuyên gia gây rối số một của trường!”

“Cậu gây nhiều rắc rối quá đến mức nổi tiếng với mấy tên chỉ biết phá phách giống mình nhỉ?”

Takabashi và Suzuki hai đứa trong nhóm Ayase cũng bắt đầu bới móc Nanase rồi cười một cách ngu ngốc.

Nanase thì ngược lại, cô vẫn nở nụ cười mà không một chút chán ghét, mặc dù cô bị nói xấu khá nhiều.

“Cảm ơn nha. Thấy mọi người đánh giá cao, mình vui lắm đó~.”

“Cô bị ngốc à? Tôi không có khen đâu, tôi đang chửi cô đấy.”

Ayase nói với vẻ cáu gắt, và lườm Nanase

Nói cho ngắn gọn, thì Ayase chính là đối thủ của Nanase. Không những thế còn là một đối thủ nặng kí nữa kìa.

Chuyện này nổi tiếng như chuyện Nanase là một đứa trẻ có vấn đề trong trường. Đến cả tôi, một thằng chả đến trường mấy, còn biết rất rõ.

Rốt cuộc, từ lúc mới vào năm học hai người họ cứ gặp nhau là y như rằng sẽ lại cãi nhau.

“Biết chứ. Nhưng vì là người có một trái tim nhân hậu nên mình chả để bụng mấy lời những lời người dưng nói đâu.”

“Cậu là ai mà đòi phán xét tôi!? Đừng có khinh thường người khác nữa!”

“Cậu mới là người đang khinh thường mình đấy. Làm ơn đừng có tìm cách gây hấn mình nữa được không?”

Tia lửa lóe lên giữa hai người khi cả hai đang tranh cãi.

Họ sắp choảng nhau đến nơi rồi.

“Sao cậu cứ suốt ngày khoác một chiếc áo parka mỗi khi lên trường thế.”

“Còn đỡ hơn cái lớp trang điểm tệ hại của cậu. Chỗ mắt kia đang chảy ra kìa.”

“Cái gì…”

Ayase hốt hoảng lấy chiếc gương cầm tay ra kiểm tra.

Tuy nhiên, chỗ trang điểm không bị gì cả.

“So-rì. Đùa chút thôi.”

“Hừ! Cô…!!”

“Cậu học được một bài học rồi đó. Gây sự với mình thì chỉ có thiệt mà thôi.”

“I… I-im miệng!”

Với nhiêu đó, Ayase chả thể nói thêm được câu nào với Nanase nữa.

Lần này, cô ấy có lẽ đã phải ngậm ngùi nhận thất bại rồi. Hoặc đúng hơn, những cuộc cãi vã xảy ra giữa hai người họ luôn vẫn luôn giống như hôm nay khi phần thắng luôn nghiêng về phía Nanase..

“Mei. Đi mua cho mình đồ uống mau.”

“T-tớ ư…?”

“Đúng vậy. Bây giờ mình đang rất tức, nên đi mua hộ mình đồ uống đi. Một ly trà sữa.”

Ayase nhờ Tachibana với một tâm trạng khá tệ.

“Mình thì một lon cà phê nhá.”

“Mình thì cứ lấy cái gì có ga là được.”

“Mình thì trà đen nhé~”

Akutsu và những người khác cứ liên tiếp thúc giục Tachibana mua đồ uống cho họ.

Thường thì cô ấy sẽ từ chối vì giáo viên chủ nhiệm sắp vào lớp, nhưng vì không có tiếng nói trong nhóm của Ayase nên cô ấy không thể kháng cự lại những gì Ayase và bọn họ nói.

Thế nên, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo những gì họ nói để giữ chỗ đứng cho bản thân.

“... Đ-Được rồi.”

Tachibana gật đầu một cách yếu ớt rồi rời khỏi lớp chạy đến cái máy bán tự động ở gần đó.

Đến mức này thì Tachibana rõ ràng là đang bị đối xử quá bất công.

Nhưng hiển nhiên chả một ai dám đứng lên giúp cô nàng cả

Tôi không muốn làm những chuyện vô bổ cũng như phải chịu sự chú ý của Ayase và Akutsu. Tôi mà cố giúp thì chỉ có nước ăn hội đồng, mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể

Nên điều đúng đắn nhất là đọc bầu không khí xung quang và đừng có làm gì hết—

“Đợi một chút!”

Một giọng nói to rõ vang vọng khắp lớp 

Tôi khá bất ngờ vì giọng nói đó đến từ Nanase.

“Gì? Tôi không nói độn gì đến cậu đâu, Rena.”

“Saki, mình nghĩ về việc này cũng khá lâu rồi, cậu đối xử với Tachibana tệ quá rồi đấy. Nếu các cậu là bạn, thì nên đối xử bình đẳng với nhau tí đi chứ."

“Hơ? Cậu đang nói cái gì thế—”

Giữa lúc cô nói được nửa lời, Nanase rời khỏi chỗ của mình rồi tiến đến gần Ayase.

Sau đó, một tiếng “rầm” vang lên, Nanase đập lòng bàn tay xuống bàn của Ayase.

“Vậy thì sao cậu không đi mua đồ uống cho mọi người hôm nay nhỉ, Saki? À, tớ muốn nước cam ép.”

Khi Nanase chầm chậm nhấc tay ra khỏi bản, có một đồng tiền lẻ trên đó. Số tiền này vừa đủ để mua một chai nước ép.

“... Rena, đừng có vớ vẩn.”

“Cậu mới là người không nên vớ vẩn đấy. Một là cậu tự đi mua đồ uống, hai là dừng việc đó lại.”

Nanase và Ayase nhìn nhau.

Nhưng mà, bầu không khí căng thẳng này khác biệt hẳn lúc họ lườm nguýt nhau vừa nãy.

“Này Nanase, cậu mà chịu im miệng lại và lắng nghe, thì bọn này chả cần phải nói nhiều đến thế.”

Lúc này, Akutsu cũng bắt đầu can thiệp vào.

Có lẽ họ chỉ đơn giản là cảm thấy khó chịu với Nanase vì chõ mũi vào chuyện của họ.

“Akutsu-kun và những bạn khác đang nói rất nhiều điều ích kỷ đối với Tachibana-san đấy.”

“Không phải chuyện của cậu.”

“Chúng ta là bạn cùng lớp mà. Phải đoàn kết chứ.”

“Để tôi cho cậu biết điều này...”

Akutsu nhìn Nanase với ánh mắt sắc lẹm. Thật sự trông nó rất đáng sợ.

...Nhưng thay vì tỏ ra sợ hãi, Nanase lại dám trả ngược cái ánh nhìn ấy của cậu ta.

Nói thật, bầu không khí trong lớp trông như mớ hỗn độn cũng bởi Nanase. Có thể nói là tệ nhất từ trước tới giờ.

.... Nhưng lạ thay, tôi không thể rời mắt khỏi cô nàng.

“Chọn nhanh lên nào. Một là Saki đi mua đồ uống, hai là dừng bắt Tachibana-san đi mua đồ uống.”

“Cậu, dừng chọc tôi nổi cáu đi.”

“Chả việc gì bọn tôi phải nghe cậu cả.”

Cuộc chiến giữa Ayase, Akutsu với Nanase vẫn diễn ra, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, thì sẽ kết thúc với việc Tachibana phải đi mua đồ uống.

Và như Ayase nói, cả hai người họ chả phải nghe những gì Nanase nói.

...Nhưng chắc gì cô ấy đã muốn thế đâu?

Sau khi tự vấn, tôi ngước lên nhìn chiếc đồng hồ treo trong lớp.

Cô ấy chỉ có khoảng 2 phút trước khi giáo viên vào lớp...

“Hai người xấu tính thật đấy? Sao không tiến hóa ngước về làm em bé để học lại đi?”

“Này, để tôi nói cho cô biết…!!”

Lúc này, Ayase dường như mất hết bình tĩnh và giơ tay lên cao.

Uầy, cô ta định tát kìa.

“Dừng lại, Saki!”

Akutsu cũng nghĩ giống tôi và nhận ra đó là một hành động hạ sách, nên cậu ấy đã cố cản Ayase.

Nhưng trước khi cậu kịp hành động, bàn tay của Ayase đã hạ xuống và hướng thẳng vào mặt Nanase.

Khoảnh khắc đó mọi người đều nghĩ nó sẽ trúng Nanase

Bỗng nhiên, có tiếng chuông vang lên.

Điều đó đã khiến tay Ayase dừng giữa chừng.

Các ánh nhìn của các bạn cùng lớp bao gồm cả Ayase, đều hướng thẳng vào chỗ tiếng chuông phát ra — chỗ của tôi.

“X-xin lỗi. Có lẽ do mình quên không tắt báo thức…”

Tôi giơ điện thoại và xin lỗi. Nhưng cả lớp không ai phản ứng gì. Nếu phải nói thì họ đang nhìn tôi kiểu ‘Cậu ta làm cái quái gì vậy?’ Sợ thật...

“Được rồi các em, về chỗ ngồi nào~”

Cánh cửa lớp mở cái rầm và một nữ giáo viên bước vào.

Nay là ngày đầu tiên tôi đến trường trong học kỳ mới này, nhưng tôi nghĩ cô ấy là giáo viên chủ nhiệm.

Cảm ơn cô, nhờ có cô mà cái tình huống này có vẻ như đã được giải quyết ổn thỏa.

Tachibana sau đó đi về chỗ ngồi của mình mà không cần phải đi mua đồ uống cho Ayase và bọn họ.

Akutsu và hai người kia nãy đang tụ tập ở chỗ Ayase, nay cũng về chỗ của mình.

Phù, tôi đoán là mình đã dàn xếp được ổn thỏa rồi… Vừa cảm thấy nhẹ nhõm, tôi lại cảm thấy có ai nhìn từ bên cạnh.

Tôi quay về phía của Nanase, người vừa về chỗ và nhìn chằm chằm vào tôi.

“Ờmmmm…. Cậu cần gì à?”

“Không, không có gì~”

Nanase vội vàng quay mặt đi chỗ khác. Cái gì vậy trời?

Tiết chủ nhiệm vừa mới kết thúc, các bạn trong lớp đang chuẩn bị cho tiết thứ nhất hoặc đi tới chỗ máy bán tự động để mua nước hay chỉ đơn giản là tán gẫu.

Nhân tiện, Ayase có vẻ cũng đã nguôi giận và giờ cô đang tám nhảm với mấy đứa bạn thân, trong đó có cả Akutsu và Tachibana.

“Cậu, rảnh không?”

Khi tôi đã chuẩn bị xong cho tiết học tiếp theo và đang ngồi nghịch điện thoại. Nanase lại gọi tôi một lần nữa.

“... Gì nữa thế?”

“Đừng cau có chứ. Tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi mà.”

Sau khi mỉm cười như ánh mặt trời, Nanase tiếp tục nói.

“Lúc nãy, cậu đã giúp tớ, phải không?”

“... Không, tôi thật sự có làm gì đâu.”

Trước câu hỏi của Nanase. Tôi lập tức phủ nhận chuyện đó.

“? Sao cậu nói dối làm gì?”

“Tôi đâu có nói dối, đơn giản tôi sơ ý quên tắt báo thức thôi. Ngay từ đầu tôi đã không muốn vướng vào rắc rối rồi.”

Khi tôi cố nhấn mạnh lời nói, Nanase chỉ nhìn tôi với vẻ mặt kì lạ.

“Cậu không muốn gặp rắc rối vậy mà vẫn giúp tớ?”

“Đã nói là không phải mà.”

Mặc dù tôi chối lấy chối để, nhưng Nanase vẫn đặt tay lên cằm như đang suy tư về điều gì đó.

“Cậu thú vị thật đấy.”

Nanase cười với một chút sự “nham hiểm”.

Cái biểu cảm gì đây? Trông đáng sợ vãi ra.

Tôi thấy sợ rồi đấy.

“Tớ nghĩ là tớ bắt đầu có hứng thú với cậu rồi á.”

“...Hả?”

Trong lúc tôi bối rối, Nanase lại bật cười và nhẹ thả lỏng miệng.

Vào bữa đầu tiên tôi tới trường trong năm ba. Tôi bỗng có dự cảm như mình vừa vướng vào ổ rắc rối vậy.