Trans: Ruineta Bot
Editor: Loli666
===========================
[Makihara Taiga]
Ưưư, chắc hôm nay thế là đủ rồi. Bây giờ đã là hơn 12 giờ đêm, tôi học suốt kể từ lúc ăn tối xong… Nếu không nhanh đi ngủ luôn thì có khi mai tôi không dậy được mất.
Tuy cũng thèm làm vài ván game lắm, nhưng tôi phải giữ cho điểm số của mình đứng vững ở top 3 để có thể hoạt động ở hội Quý tộc.
Còn kha khá lâu mới đến kỳ kiểm tra, song cứ cẩn thận một tí cũng chẳng mất gì. Từ thời còn chơi bóng, tôi đã luôn quen với việc chuẩn bị và tập luyện mỗi ngày.
Vừa mất tập trung cái, tôi nhận ra căn phòng này im lặng và cô đơn đến mức nào. Tiếng cười của cặp vợ chồng nhà bên càng làm nổi bật cảm giác ấy.
Tôi đang sống trong một căn hộ cũ thuộc khu nội trú dành cho học sinh, nơi mà chỉ cách ngôi trường mười phút đi bộ. Căn phòng này chỉ rộng vỏn vẹn sáu tấm chiếu tatami, đủ đồ sinh hoạt và nội thất cho một người, có thêm một chiếc tivi và con laptop của tôi nữa.
Trên giá sách để chiếc găng mà tôi đã dùng suốt khoảng thời gian chơi bóng chày, còn cúp thì cất ở nhà hết. Nhưng riêng thứ này thì phải mang đi vì nó rất quan trọng với tôi.
Tôi đã sống ở đây từ tháng Tư và không được phép sống trong khu kí túc xá của đội tuyển bóng chày. Về quê thì quá xa, chưa kể còn việc học nữa. Thậm chí còn rất khó để làm lành với dân địa phương ở quê, tôi vẫn còn rất tiếc vụ chấn thương bả vai.
Cậu bạn được tôi cứu sau lần đó cũng thỉnh thoảng liên lạc nhưng do cả hai đều quá bận, cậu ấy đang sống ở Tokyo nên việc gặp mặt nhau càng khó khăn. Mặc dù vậy, tôi vẫn khá thoải mái khi sống một mình. Tuy cũng có chị gái nhưng mà chúng tôi như chó với mèo vậy.
Những lúc cảm thấy cô đơn như thế này, tôi lại nghĩ về Konoe-san, người mà tôi đã đem lòng yêu.
Konoe-san vô cùng nổi tiếng trên trang web trường. Với hàng loạt những bình luận tán dương vẻ đẹp của chị, cho đến việc người ta cảm thấy vinh dự khi được học chung trường với Konoe-san.
Bên cạnh đó, có điều làm tôi rất tò mò về trang web này khi không có lấy một lời chê bai hay xúc phạm Konoe-san. Tuy không biết ai là người quản lý, tôi vô cùng cảm tạ người ấy vì tôi đã phải trải qua đủ kiểu xâm hại trên môi trường mạng rồi.
Dù sao thì… tôi cũng rất mong đợi sắc thái cuối cùng của Konoe-san. Chị ấy được đồn là có kĩ năng diễn xuất thuộc hàng thượng thừa. Chỉ nghĩ thế thôi cũng khiến lòng tôi lâng lâng, đêm nay có thể ngủ ngon rồi.
________
Ngày hôm sau, tôi đến trường và bước vào lớp như mọi khi. Nhớ đến ngày đầu ở trường của tôi đúng là một thảm họa: giẫm phải đống phân bùn, suýt thì chết chìm và còn phải hứng vô số lời lẽ xúc phạm cũng như mấy biệt danh mới, nhưng mà…
- Chào buổi sáng, Makihara-kun.
- Chào nha, Makihara.
Cách đối xử của người khác với tôi dần được cải thiện. Tôi đã đạt hạng ba trong kì kiểm tra vừa rồi, nhờ đó mà vào được hội Quý tộc… Tôi nghĩ họ đang ngạc nhiên trước thực lực đó vì trước đây tôi bị coi như “học sinh đặc cách thất bại”.
Đồng thời, tuyên bố của Konoe-san tại phòng thể chất có tác động lớn đến nỗi người ta ngưng mấy trò quấy phá. Nhưng tôi không hề tin đám bạn cùng lớp một chút nào. Nếu vấp ngã một lần nữa, tôi dám chắc họ sẽ không ngần ngại trở mặt y hệt những gì đã làm trước đây.
Dù vậy, tôi vẫn nở nụ cười trên môi và đáp lại lời chào buổi sáng. Tôi ứng xử càng tốt thì, việc hoạt động ở hội Quý tộc càng thuận lợi. Còn một điểm cộng khác là sẽ giúp để lại ấn tượng tốt trong mắt Konoe-san.
Người duy nhất tôi muốn kết thân chỉ có Konoe-san mà thôi, đó chính là người đã dang tay cứu giúp tôi lúc khó khăn. Sau giờ học, tôi vội đến ngay văn phòng hội trưởng. Konoe-san lúc này đang ngả lưng trên chiếc ghế tập, gần như tôi có thể nhìn thấy quần lót của chị ấy dưới váy.
Vẻ ngoài trông có nét lười biếng… Chiếc áo khoác ngoài tụt đến bả vai còn tóc thì được buộc thành hai bím lệch nhau.
Chị ấy cắn một miếng khoai tây chiên, nhấp một ngụm cola, rồi mới đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn tôi…
- Ara, là cậu à, Taiga-kun.
Tông giọng muôn phần tinh nghịch như trẻ con. Chị đứng dậy, đi vòng quanh tôi và nở một nụ cười bí hiểm. Chị ấy làm vậy là có ý gì? Đâu phải chúng ta mới gặp nhau lần đầu đâu. Trên tay chị ấy là tập giấy trông như kịch bản, vậy là đây là…
Sắc thái diễn viên của chị ấy?
Sau khi đặt chân tới Nhật Bản, Konoe-san đã tham gia một công ty đào tạo diễn xuất danh tiếng ở ngay tại Sendai này và nhanh chóng trở thành nữ diễn viên hàng đầu. Chị ấy còn được gọi là “nữ minh tinh trẻ đại tài” bởi những màn trình diễn tuyệt vời.
Còn tin đồn rằng không ít công ty giải trí đã vô số lần cố tiếp cận chị ấy nhưng đều bị từ chối hết, với lý do rằng chị không hề có ý định rời khỏi Miyagi… Đúng là một người tài giỏi mà.
Konoe-san lại chăm chú vào tờ kịch bản trên tay.
- Câu lạc bộ kịch có nhờ tôi thủ vai chính tại lễ hội trường sắp tới.
- Nghe khó nhằn vậy ạ.
- Hmm, mà vì là hội Quý tộc nên tôi cũng đâu thể từ chối được.
Chị nhấp ngụm nước rồi nói tiếp.
- Nhưng vấn đề là tôi phải đóng vai Carmen, một yêu nữ đã khiến rất nhiều đàn ông đau khổ.
“Carmen”. Tôi có nghe qua ở đâu rồi… Nhưng tôi không biết nó là vở kịch gì.
- Vai diễn này khá khó hiểu vì trước đây tôi chưa từng hẹn hò bao giờ.
- Ra là vậy ạ?
Thú thật là tôi cũng thấy nhẹ nhõm khi biết điều ấy.
- Carmen vô cùng mạnh mẽ, ả ta không sợ bất cứ điều gì dù đã qua tay nhiều người. Tôi không nghĩ tôi có thể hoàn toàn nhập vai nếu còn là một trinh nữ.
Hả? Chị đang nói cái quái gì vậy? Konoe-san bất ngờ nằm ngã ra sàn, liếm lấy liếm để ngón tay dính đầy vụn khoai tây chiên kia với một tư thế vô cùng gợi cảm...
- Nên là, Taiga-kun, cậu giúp tôi được không?
[Chika - chị cả]
- Maihime… Nó đang làm quái gì vậy?
Tôi, Konoe R.Chika, cùng với mấy đứa em của mình, Fuuko, Mitsuri và Ai, đang bấu chặt lấy tôi, đều há hốc mồm nhìn vào màn hình trên căn gác mái.
- Chị Chika, bình tĩnh đi, họ sẽ nghe thấy chúng ta mất.
- Bình tĩnh cái gì? Nếu Maihime mà làm vậy… sau này chị biết phải đối mặt với Taiga-kun ra sao đây?
- Như thế kia kìa?
- Không được!
Mitsuri ngồi vẫy chân trên chiếc ghế sofa. Tôi gần như có thể nhìn thấy phần trong chiếc váy ngắn của con bé.
- Hahaha, sau cùng thì Maihime cũng muốn hốt luôn cậu ấy phải không? Chị nghĩ sao, Fuuko?
- Chị cũng không biết sau này sẽ ra sao nữa.
Fuuko cũng phải lo lắng.
- Nếu như Mahime dính bầu và bụng bắt đầu phình ra, thì bọn mình cũng phải thụ thai để tiếp tục trò hóa thân này à?
- Chắc là vậy rồi.
Mấy đứa em tôi đang nói cái gì vậy trời! Vì là chị cả nên tôi giống như mẹ của chúng vậy, thật không thể chấp nhận được.
[Maikihara Taiga]
Tôi bị mất cảnh giác từ lời đề nghị hấp dẫn ấy. Konoe-san đang cười như một yêu nữ vậy.
- Đừng lo, tôi đùa đấy, chỉ là diễn thôi mà. Nếu theo quy tắc vừa nãy, tôi mà đóng vai sát thủ… Thì tôi sẽ phải giết cậu đấy!
- Ờm… Nghe không hay tí nào thật.
Ra tất cả chỉ là trò đùa. Tôi đang thực sự phải cắn răng hổ thẹn đây này. Làm ơn, xin đừng bao giờ lấy người đã tỏ tình chị ra làm trò đùa nữa!
Konoe-san có vẻ không nhận ra sự bực tức của tôi nên chỉ nhìn rồi mở lời.
- Nè, Taiga, cậu giúp tôi đọc kịch bản này đi.
- Rất sẵn lòng ạ.
- Tôi sẽ đóng Carman. Còn cậu sẽ vào vai chính, José, một tay lính mới.
Konoe-san đưa một tập kịch bản. Thân là một diễn viên giàu kinh nghiệm, tôi đoán chị ấy đã ghi nhớ toàn bộ phần thoại rồi nên hẳn sẽ không cần cầm kịch bản nữa đâu.
- Giở trang 10 ra. Phân cảnh mà Carmen bị tống vào ngục và đang cố thoát ra bằng cách dụ dỗ tay lính gác… Action!
Bầu không khí rầu rĩ và ánh nhìn thẫn thờ của chị ấy đã biến mất chỉ sau thoáng chốc. Ánh mắt của chị ấy trở nên sắc lạnh cũng như tông giọng thay đổi 180 độ.
- Các người đang đùa chắc! Tôi không thể sống tại nơi tối tăm và bẩn thỉu như thế này được!
Đôi mắt vừa nãy còn toát lên vẻ tinh nghịch của trẻ con, nay lại tỏa ra sức quyến rũ chết người.
- Nè, chàng lính, cậu có muốn giao kèo với tôi không?
Konoe-san ra dấu bằng mặt, ám chỉ đã đến phần thoại của tôi. Tôi theo đó vội nhìn vào kịch bản.
- Giao kèo?
- Nếu như cậu thả tôi ra...
Chị ấy xoa đều bộ ngực nở nang cùng bờ mông quyến rũ ấy như thể muốn nói ‘Không có tên đàn ông nào cưỡng lại được tôi đâu’.
- Tôi sẽ để cho cậu có được cơ thể này.
Tôi phải nuốt nước bọt trước lời mời gọi đó.
- Cô… Cô đang nói cái gì vậy…?
Sao mà không bối rối cho được chứ, đến nỗi mà giọng tôi còn run như cầy sấy, y hệt một tên lính mới non trẻ mới ngày đầu vào nghề.
Konoe-san áp sát người tới, tôi có thể cảm nhận được từng nhịp thở của chị ấy kề bên cổ. Việc chị ấy ở gần thế này khiến người tôi cứ run cầm cập.
- Cậu muốn tôi đúng không?
Đương nhiên là em muốn chị rồi… AAA, Carmen, cô thật độc ác mà. Đầu óc tôi bị làm mê muội hết cả lên rồi, Tôi sẽ từ bỏ tất cả vì cô!
Tôi nắm lấy vai Konoe-san và đè người con gái kia xuống.
- Tôi muốn! Tôi muốn nuốt chửng tất cả!
- Cắt...
Konoe-san phải vỗ tay vì phân cảnh vừa nãy. Cảm giác như thể vừa tỉnh giấc khỏi cơn dục vọng, tôi đã hoàn toàn bị chị ấy mê hoặc. Đôi mắt xinh đẹp kia sáng cùng lời nói.
- Taiga-kun, cậu giỏi thật đấy! Cậu hoàn toàn nhập vào vai José luôn. Thật là xuất sắc.
- Hahaha, chị nghĩ vậy thật ạ?
Tôi bật cười trước lời khen từ Konoe-san. Thật tốt là chị ấy không nhận ra đấy chính là những gì tôi nghĩ. Phải giấu đi ham muốn trong tôi mới được.
- Thế chuyện gì xảy ra với José sau đó ạ?
- Sau khi bị Carmen dụ dỗ, anh ta đã để ả trốn thoát và bị đuổi khỏi quân đội. Nó khiến anh ta trở thành kẻ trộm và cuối cùng là mất mạng.
- Ờmm.
Vì lí do gì đó mà Konoe-san nhìn tôi một cách vô cùng ranh ma.
- Cậu thích tôi phải không? Cậu giống y hệt như José vậy… Liệu cậu có sẵn sàng chết vì yêu một người phụ nữ như tôi chứ?
- Tất nhiên rồi ạ.
Câu trả lời trên như thể là phản xạ với không có chút chậm trễ hay suy nghĩ. Dù gì thì tôi cũng đã tỏ tình rồi, nói ra cảm xúc của chính mình thì đã làm sao?
- Vì em thích mọi thứ về chị.
- Ưm...
Konoe-san hơi đỏ mặt rồi hỏi một câu khá kỳ lạ.
- “Mọi thứ”, ý cậu là cậu cũng thích tôi hả?
- Rõ ràng ạ. Em lại càng thêm yêu chị vì sự khắc kỷ trong lối diễn xuất đó.
- Mắc cỡ quá đi.
Konoe-san hạ ánh mắt xuống và bắt đầu liếm nốt phần vụn khoai tây chiên vẫn còn dính trên ngón tay. Mà chị ấy nói “cũng” là có ý gì vậy?
[Chika - chị cả]
- Vì em thích mọi thứ về chị.
Nghe được mấy lời đó, cả ba Mitsuri, Fuuko và Ai quay sang nhìn nhau. Mitsuri thì cười ngượng, Ai thì trông có phần bối rối… Bọn nó đều trông rất sung sướng.
Fuuko gãi má.
- “Vì em thích mọi thứ về chị” nghĩa là, Taiga? Cậu ta không chỉ thích chị Chika mà cả bọn mình nữa à?
- Không phải đâu, cậu ta nghĩ năm chúng ta là một thôi.
Ai cũng gật gù với Mitsuri: “Chuyện này càng ngày càng khó hiểu.”
Trong khi tôi vẫn im lặng, Fuuko tiếp tục:
- Nè, sao vậy, chị Chika? Chị đang ghen à?
- Không… Chị đâu có ghen.
Cũng phải thôi, nhìn thấy chàng trai tỏ tình với mình lại nói với người khác là “em thích chị” thì ai chẳng khó chịu… Tuy nhiên, vì Taiga-kun vẫn nghĩ tất cả chúng tôi là một người nên tôi nghĩ điều này cũng không có vấn đề gì cả.
Mọi chuyện phức tạp hơn tôi tưởng. Vào cái hôm mà Taiga-kun tỏ tình, tôi đã nhờ đứa em gái của mình từ chối hộ… Nhưng giờ, tôi cũng không biết cảm xúc thật của mình là sao nữa.